Chương 50: Thanh hành vong âm (4)
Miêu Oa
15/05/2017
Khi nó đang muốn phóng ra ngoài, giọng nói nhu hòa của Cố Phán Hảo vang
lên từ phía sau, thở dài tựa như tiên nhân: “Đinh quỷ trận”.
Trong nháy mắt, ống tay áo rộng lớn của Cố Phán Hảo xuất ra bảy cột nước, chúng nó lấy tốc độ nhanh như chớp phóng về phía con quỷ nhỏ.
Cao Kiệt nhìn thấy, sắc mặt lập tức trắng bệch ________ bảy cột nước có hình dạng như bảy chiếc đinh đâm thẳng vào bảy chỗ khác nhau của con quỷ nhỏ, đỉnh đầu, hai vai, hai tay và hai chân. Gợn nước lưu chuyển bên trong thân đinh sắc nhọn, mơ hồ còn mang theo vài tia sáng xanh biếc, khí tức cường đại chỉ thuộc về duy nhất Cố Phán Hảo đập vào mặt, buộc Cao Kiệt phải tránh né.
Đinh quỷ trận là trận pháp có thể khắc chế gần như toàn bộ lệ quỷ, Cao Kiệt chưa bao giờ nhìn thấy người nào có khả năng sử dụng nó thành thục như vậy. Ngay cả lúc bình sinh hắn cũng rất hiếm thấy, hắn cho rằng hòa thượng Bất Phá có tu vi cao thâm nhất cũng không thể thi triển trận pháp này, vậy mà Cố Phán Hảo chỉ nhẹ nhàng giơ ống tay áo, con quỷ nhỏ kia liền không thể cử động.
Bảy chiếc thủy đinh tỏa ra khí tức thuộc về riêng Cố Phán Hảo, ôn hòa, bao dung, hàm mà không lộ, không bá đạo cũng không đường hoàng, nó tựa như cái đầm nước trong suốt nhẹ nhàng bao lấy ngươi, nhưng ngươi lại… không có chỗ để trốn.
Cho đến giờ phút này, Cao Kiệt mới thực sự cảm nhận được sự cường đại của Cố Phán Hảo. Cậu không tránh không thưởng, vô hỉ vô bi, cậu thậm chí ngoan ngoãn không gì sánh được, cậu tựa như làn nước thuần khiết vô hại, vì vậy những người ở bên cậu thường quên mất, một khi nước gào thét, nó sẽ nuốt chửng hết tất cả. Nhưng điều khiến Cao Kiệt càng thêm sợ hãi chính là phương thức lặng yên nuốt hết mọi thứ của Cố Phán Hảo, đầm nước trong veo xinh đẹp, khi con người còn đang ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình trên mặt nước thì nó lại lặng lẽ vượt qua chân người kia, eo của người kia, cổ của người kia… đến khi người kia phát hiện thì tai ương đã ngập đầu.
Nghĩ tới đây, Cao Kiệt lại không tự chủ nhìn về phía Thân Đồ Thành. Chợt nhìn lại, cậu ta và Cố Phán Hảo tựa như hai thái cực, cậu ta thoạt nhìn rất mạnh mẽ uy vũ, tấn mãnh nhạy bén như dã thú, cả người tản ra khí tức xâm lược. Nhưng nhìn kĩ lại thì hoàn toàn không phải như vậy, cậu ta hung hãn dị thường nhưng cũng có một mặt lãnh tĩnh tự giữ, nhanh như gió nhưng cũng vững như thạch, nóng như lửa rồi lại lạnh như băng. Trên người cậu ta có thứ gì đó lắng đọng không thể nói rõ, vào giờ phút này, cậu ta tựa như một con mãnh thú ngủ say đã lâu đột nhiên tỉnh giấc, khiến kẻ khác không dám nhìn thẳng.
Đối mặt với hai người như vậy, Cao Kiệt cảm thấy đau đầu. Vô luận là đinh quỷ trận của Cố Phán Hảo hay là lệ khí hữu hình hóa của Thân Đồ Thành thì đều khiến hắn cảm thấy khó chịu vô cùng, chỉ mới mười mấy phút ngắn ngủi mà người hắn đã đổ mồ hôi như mưa.
Cố Phán Hảo nhìn thấy, quan tâm lên tiếng: “Cao cảnh quan có thể đợi trong xe”.
Cao Kiệt nhíu mày, quật cường chống lại: “Tôi sẽ không cho cậu cơ hội chạy trốn”. Hắn từng quả quyết cho rằng Cố Phán Hảo chính là Điệp tiên. Cậu ta đã xuất hiện ngay từ ban đầu, sau đó tự nói đã quên hết tất cả mọi chuyện nhưng lại cố chấp lưu lại bên cạnh Thân Đồ Thành, rồi trước khi bọn họ bắt kịp, cậu ta đã giết chết Hồ Kiến Huy. Tất cả mọi việc cậu ta làm đều không thể thoát khỏi liên quan. Huống chi, bắt nguồn của trận tai họa này _______ ngọc điệp, nó đến từ tay cậu ta. Thế nhưng, sau khi trải qua nhiều ngày tiếp xúc, suy nghĩ này của Cao Kiệt có chút dao động, lúc này mặc dù ngoài miệng nói lời hung ác tàn nhẫn, nhưng trong lòng lại có khuynh hướng tin tưởng những gì Cố Phán Hảo nói.
Cố Phán Hảo mỉm cười, không nói thêm gì nữa. Cậu chuyển ánh mắt đến trên người con quỷ nhỏ, dịu dàng nói: “Ngươi tên gì?”.
Con quỷ nhỏ bị thủy đinh chế trụ đã hấp hối, nhưng nó lại nhắm mắt không phản ứng, thái độ hoàn toàn không chịu hợp tác. Đinh quỷ trận đã tiêu hao quá nhiều khí lực của nó, nhưng may là nó thiếu mất một chân, trước đó còn gắng gượng xé đứt một cánh tay, nói cách khác, hai trong bảy chiếc thủy đinh hoàn toàn không có ảnh hưởng tới nó. Mà đinh quỷ trận nhất định phải có đủ bảy chiếc đinh cộng hưởng thì mới có thể phát huy sức mạnh lớn nhất, vì thế, nó vẫn có cơ hội chạy trốn.
Cố Phán Hảo nhìn thấy nó không phối hợp, cũng không tức giận mà chỉ yên lặng đứng bên cạnh nó, vô cùng kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của nó. Một hồi lâu, con quỷ nhỏ mới hé một mắt, len lén đánh giá Cố Phán Hảo _______ trường bào màu trắng, mái tóc dài đen như mực, trên người tỏa ra ánh sáng thanh khiết tựa như có thể rửa trôi tất cả tội nghiệt sâu nặng.
Đột nhiên, có một làn sương mù đen bay đến như tên bắn, trong nháy mắt hóa thành một sợi dây thừng đen siết lấy cổ con quỷ nhỏ kia. Cao Kiệt cả kinh, chỉ thấy sắc mặt Thân Đồ Thành rất âm trầm, trong mắt chứa đầy sự tức giận không thể đè nén. Màu mắt gần như hòa thành một thể với bóng tối xung quanh, hắn lạnh lùng lên tiếng: “Nói”.
Con quỷ nhỏ sợ run cả người nhưng vẫn cắn chặt môi. Thân Đồ Thành nhếch miệng, năm ngón tay vừa co lại, sợi dây thừng đen đột ngột siết chặt như thể muốn cắt đứt đầu con quỷ nhỏ kia.
“Thân Đồ Thành!”. Cao Kiệt vội vàng kêu lên, con quỷ nhỏ này là đầu mối quan trọng, không thể toi mạng ở chỗ này.
Nào ngờ Thân Đồ Thành không thèm quan tâm tới lí lẽ, hắn nhìn chòng chọc vào con quỷ nhỏ, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương _______ cơn giận của hắn đã đạt đến đỉnh điểm, thi thể Hồ Kiến Huy vẫn còn nằm đó, hắn làm sao có thể bỏ qua cho hung thủ.
Cao Kiệt nhìn thấy lệ khí chạy quanh người Thân Đồ Thành, hiển nhiên là khó thể kiểm soát tình hình, hắn cắn răng đành nhờ Cố Phán Hảo giúp đỡ, “Bảo cậu ta dừng tay đi”. Hắn cắn răng nghiến lợi nói, “Đừng nghĩ cứ như vậy là đầu xuôi đuôi lọt”.
Cố Phán Hảo cũng không vội, đầu tiên cậu im lặng một lúc, sau đó mới phất tay thu lại thủy đinh. Trước đó, con quỷ nhỏ bị đinh quỷ trận trấn áp, hiện tại chỉ còn sót lại một cây đinh trên đỉnh đầu, Thân Đồ Thành liên tục khống chế dây thừng khiến nó đau như cắt, lập tức thống khổ giãy dụa. Thân thể vốn đã bị tàn phá nghiêm trọng lại còn đang giãy dụa kịch liệt dần dần có khuynh hướng nát vụn toàn bộ ________xem ra, lúc con quỷ nhỏ này báo oán đã nghĩ tới việc tan thành mây khói.
Cao Kiệt nóng ruột vô cùng, lớn tiếng thúc giục: “Cố Phán Hảo!”.
Cố Phán Hảo thở dài một hơi, đưa tay kéo bàn tay đang nắm lại thành quyền của Thân Đồ Thành, nhẹ giọng nói: “Trước tiên buông nó ra đã”.
Đôi mắt của Thân Đồ Thành đỏ au như có thể tích ra máu, hắn nhìn chằm chằm vào con quỷ nhỏ kia, khi hắn chuyển đường nhìn sang Cố Phán Hảo, ánh mắt hung ác vẫn không kịp thu hồi. Cố Phán Hảo sờ vào cánh tay hắn, ánh mắt Thân Đồ Thành dán chặt lên người Cố Phán Hảo. Sau một lát, thần sắc của hắn dần dần nhu hòa lại, hắn trở tay nắm lấy tay Cố Phán Hảo, dây thừng đen liền quay trở về.
Con quỷ nhỏ gần như hồn phi phách tán, lúc này ngã trên mặt đất, đã vô lực phản kháng.
Cố Phán Hảo vẫn ôn nhu như trước, hỏi: “Ngươi tên gì?”.
Nó co ro cơ thể, vẫn không chịu trả lời.
Cố Phán Hảo mỉm cười, cũng không miễn cưỡng, tiếp tục hỏi: “Vì sao lại muốn giết Hồ Kiến Huy?”.
Nó nằm đó, nửa ngày sau mới nặn ra vài chữ: “Là ngươi giết hắn”.Cố Phán Hảo ngẩn người, nói: “Đúng vậy”. Cậu há miệng còn muốn nói thêm nhưng lại bị Thân Đồ Thành kéo lại.
Thân Đồ Thành vốn đang nhìn Cao Kiệt, sau đó mới đưa tay xoay mặt Cố Phán Hảo nhìn về phía mình. Cố Phán Hảo cúi đầu, nhất thời không biết nói gì. Chính xác là Hồ Kiến Huy bị con lệ quỷ tác mệnh này ép đến đường cùng nên mới muốn chết, nhưng do chính tay cậu giết cậu ta, về điểm ấy, cậu không thể phủ nhận. Người bị giết là anh em tốt của Thân Đồ Thành, vì thế dù có nhiều lí do chính đáng hơn đi nữa thì cậu cũng không muốn đối mặt với ánh mắt nặng trĩu của Thân Đồ Thành.
Cậu cuối cùng cũng đã hiểu ra, năm tháng mấy nghìn năm đã mài dũa cậu trở nên bạc bẽo, cậu nhìn hết sinh tử nhưng chưa bao giờ đồng cảm với mọi người. Có thể thanh lãnh mới là tính cách thật của cậu, mặc dù cậu ôn nhu, ngoan ngoãn nhưng cậu chưa bao giờ thay đổi bản thân vì người khác. Cậu nước chảy bèo trôi, chỉ bởi vì cậu lười tranh đoạt.
Người nào sống đau khổ hay chết thống khoái sẽ tốt hơn, cậu chưa từng muốn phán xét. Cậu ra tay kết thúc mạng sống của Hồ Kiến Huy chỉ bởi vì chính Hồ Kiến Huy muốn tìm đến cái chết. Trước đây cậu vẫn cho rằng một người có quyền quyết định mạng sống của mình, nhưng lại chưa từng nghĩ tới, người kia chết đi sẽ gây cho người bên cạnh hắn bao nhiêu đau khổ.
Cậu ôn nhu thuận theo ý nguyện của Hồ Kiến Huy, lại ôn nhu đến tàn khốc như vậy.
Cố Phán Hảo khẽ cúi đầu, nhìn từ góc độ của Thân Đồ Thành vừa vặn thấy được hàng lông mi tinh tế của cậu. Cậu chớp mắt một cái, Thân Đồ Thành giơ tay nâng cằm cậu lên: “Tại sao lại đưa ngọc điệp cho tôi?”.
“Bởi vì tôi không muốn anh chết”. Cố Phán Hảo nói.
Thân Đồ Thành bỗng nhiên nở nụ cười, hắn thân mật tựa trán mình lên trán Cố Phán Hảo, nhẹ vuốt ve mái tóc của cậu, ngữ điệu dịu dàng đến mức có thể trích ra nước. Hắn mê hoặc hỏi: “Vì sao… không muốn tôi chết?”.
“Tôi thấy anh đánh rơi sổ ghi chép ở thư viện, tôi cảm thấy khí tức phía trên rất quen thuộc”. Cố Phán Hảo lại chớp mắt, “Tôi nghĩ anh biết tôi là ai”.
“Ừ… sau đó thì sao?”
“Sau đó, tôi đưa ngọc điệp cho anh”. Cố Phán Hảo cuối cùng cũng đối mắt với Thân Đồ Thành, nghiêm túc lặp lại: “Tôi không muốn anh chết”.
“Ngọc điệp có thể bảo vệ tính mạng của tôi đúng không?”
“Đúng vậy, cơ thể của người từng tiếp xúc qua ngọc điệp sẽ không ‘chết’”.
“Chờ đã”. Cao Kiệt lên tiếng cắt đứt bầu không khí thân mật giữa hai người, lạnh giọng nói, “Cậu nói ngọc điệp thuộc về cậu, nói như vậy, cậu… chính là Điệp Tiên?!”.
Cố Phán Hảo lắc đầu: “Không phải tôi”.
“Không phải cậu thì là ai?! Tất cả mọi người bởi vì tiếp xúc với ngọc điệp nên mới chết!”.
“Không”. Cố Phán Hảo bình tĩnh nói, “Bọn họ không phải chết vì ngọc điệp, bọn chết vì Điệp Tiên”.
Cao Kiệt cười lạnh, vừa muốn mở miệng thì lại bị Thân Đồ Thành cắt ngang: “Không sai, Bạch Lộ là người đầu tiên bị giết, nhưng cô ta không phải là một trong những người triệu hồi Điệp Tiên ngày đó. Nói đúng ra thì cô ta chưa từng tiếp xúc với ngọc điệp”.
“Ai nói cô ta chưa từng tiếp túc”. Cao Kiệt hừ lạnh, nói: “Trước khi đến đây tôi có nhận được cuộc gọi đến từ bệnh viện Ngưu Sơn, còn chưa kịp nói cho cậu biết _______ “Ngày đó, người trộm ngọc điệp chính là Vương Thế Vỹ”.
Thân Đồ Thành từng nói ngày hôm sau khi hắn muốn nộp ngọc điệp cho trường thì bỗng nhiên nó lại biến mất. Sự thật là Vương Thế Vỹ đã lấy trộm nó. Cậu ta là sinh viên của khoa Khảo cổ đại học Z, vì vậy cậu ta rất si mê đồ cổ, một đêm nọ khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ, cậu ta đã lén trộm ngọc điệp. Chuyện xảy ra sau đó, Cao Kiệt phỏng đoán như thế này: không biết Vương Thế Vỹ gặp được Bạch Lộ ở nơi nào, cậu ta vốn rất ái mộ Bạch Lộ, nhưng lại không có cách nào tiếp cận, khi đó trên tay vừa vặn có một miếng ngọc điệp cổ, vì vậy liền dùng nó để lấy lòng Bạch Lộ.
Mà đến bây giờ Vương Thế Vỹ vẫn còn sống, nguyên nhân là do _______ Cố Phán Hảo. Vương Thế Vỹ từng xuất hiện ở lễ tang của Bạch Lộ, lúc đó cậu ta không ngừng nói có cái gì đó đang quấn lấy mình, Cao Kiệt suy đoán thứ đó chính là Điệp Tiên. Sau đó, Vương Thế Vỹ không chỉ kêu tên Cố Phán Hảo một lần, có lẽ là vì Cố Phán Hảo muốn bảo vệ Vương Thế Vỹ không bị Điệp tiên thao túng, nên Cố Phán Hảo đã bám lên người cậu ta. Mà Điệp Tiên vì muốn tránh Cố Phán Hảo nên mới không ra tay giết chết Vương Thế Vỹ…
Thực tế là Cao Kiệt hiểu rõ Cố Phán Hảo không phải là Điệp Tiên giết người như ngóe. Chỉ là hắn không hiểu rõ Cố Phán Hảo sắm vai diễn gì trong trận tai nạn này, nếu ngọc điệp đến từ tay cậu ta, mà cậu ta lại không phải Điệp Tiên, vậy thì Điệp Tiên giết liên tiếp mười mấy người đến từ đâu?
“Trước đừng nói điều này”. Thân Đồ Thành nhìn về phía con quỷ nhỏ như tấm vải rách nằm trên mặt đất, sắc mặt âm trầm nói, “Đầu tiên xử lý nó đã”.
Con quỷ nhỏ vẫn không nhúc nhích, Cố Phán Hảo nhìn một hồi, khẽ than: “Xem ra vẫn không chịu nói rồi”. Cậu ngồi xuống rồi đỡ nó dậy, cây thủy đinh vẫn còn gim chặt trên đỉnh đầu của nó, Cố Phán Hảo khẽ niệm vài câu, chỉ thấy thủy đinh giật giật rồi chậm rãi đi vào trong cơ thể của nó.
“Cậu làm gì đó?”. Cao Kiệt một bước xông lên, như thể rất sợ Cố Phán Hảo sẽ làm gì đó với con quỷ nhỏ.
Cố Phán Hảo mỉm cười, nói: “Nếu nó không chịu nói thì chỉ có thể chủ động đi vào thôi”.
Trong nháy mắt, ống tay áo rộng lớn của Cố Phán Hảo xuất ra bảy cột nước, chúng nó lấy tốc độ nhanh như chớp phóng về phía con quỷ nhỏ.
Cao Kiệt nhìn thấy, sắc mặt lập tức trắng bệch ________ bảy cột nước có hình dạng như bảy chiếc đinh đâm thẳng vào bảy chỗ khác nhau của con quỷ nhỏ, đỉnh đầu, hai vai, hai tay và hai chân. Gợn nước lưu chuyển bên trong thân đinh sắc nhọn, mơ hồ còn mang theo vài tia sáng xanh biếc, khí tức cường đại chỉ thuộc về duy nhất Cố Phán Hảo đập vào mặt, buộc Cao Kiệt phải tránh né.
Đinh quỷ trận là trận pháp có thể khắc chế gần như toàn bộ lệ quỷ, Cao Kiệt chưa bao giờ nhìn thấy người nào có khả năng sử dụng nó thành thục như vậy. Ngay cả lúc bình sinh hắn cũng rất hiếm thấy, hắn cho rằng hòa thượng Bất Phá có tu vi cao thâm nhất cũng không thể thi triển trận pháp này, vậy mà Cố Phán Hảo chỉ nhẹ nhàng giơ ống tay áo, con quỷ nhỏ kia liền không thể cử động.
Bảy chiếc thủy đinh tỏa ra khí tức thuộc về riêng Cố Phán Hảo, ôn hòa, bao dung, hàm mà không lộ, không bá đạo cũng không đường hoàng, nó tựa như cái đầm nước trong suốt nhẹ nhàng bao lấy ngươi, nhưng ngươi lại… không có chỗ để trốn.
Cho đến giờ phút này, Cao Kiệt mới thực sự cảm nhận được sự cường đại của Cố Phán Hảo. Cậu không tránh không thưởng, vô hỉ vô bi, cậu thậm chí ngoan ngoãn không gì sánh được, cậu tựa như làn nước thuần khiết vô hại, vì vậy những người ở bên cậu thường quên mất, một khi nước gào thét, nó sẽ nuốt chửng hết tất cả. Nhưng điều khiến Cao Kiệt càng thêm sợ hãi chính là phương thức lặng yên nuốt hết mọi thứ của Cố Phán Hảo, đầm nước trong veo xinh đẹp, khi con người còn đang ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình trên mặt nước thì nó lại lặng lẽ vượt qua chân người kia, eo của người kia, cổ của người kia… đến khi người kia phát hiện thì tai ương đã ngập đầu.
Nghĩ tới đây, Cao Kiệt lại không tự chủ nhìn về phía Thân Đồ Thành. Chợt nhìn lại, cậu ta và Cố Phán Hảo tựa như hai thái cực, cậu ta thoạt nhìn rất mạnh mẽ uy vũ, tấn mãnh nhạy bén như dã thú, cả người tản ra khí tức xâm lược. Nhưng nhìn kĩ lại thì hoàn toàn không phải như vậy, cậu ta hung hãn dị thường nhưng cũng có một mặt lãnh tĩnh tự giữ, nhanh như gió nhưng cũng vững như thạch, nóng như lửa rồi lại lạnh như băng. Trên người cậu ta có thứ gì đó lắng đọng không thể nói rõ, vào giờ phút này, cậu ta tựa như một con mãnh thú ngủ say đã lâu đột nhiên tỉnh giấc, khiến kẻ khác không dám nhìn thẳng.
Đối mặt với hai người như vậy, Cao Kiệt cảm thấy đau đầu. Vô luận là đinh quỷ trận của Cố Phán Hảo hay là lệ khí hữu hình hóa của Thân Đồ Thành thì đều khiến hắn cảm thấy khó chịu vô cùng, chỉ mới mười mấy phút ngắn ngủi mà người hắn đã đổ mồ hôi như mưa.
Cố Phán Hảo nhìn thấy, quan tâm lên tiếng: “Cao cảnh quan có thể đợi trong xe”.
Cao Kiệt nhíu mày, quật cường chống lại: “Tôi sẽ không cho cậu cơ hội chạy trốn”. Hắn từng quả quyết cho rằng Cố Phán Hảo chính là Điệp tiên. Cậu ta đã xuất hiện ngay từ ban đầu, sau đó tự nói đã quên hết tất cả mọi chuyện nhưng lại cố chấp lưu lại bên cạnh Thân Đồ Thành, rồi trước khi bọn họ bắt kịp, cậu ta đã giết chết Hồ Kiến Huy. Tất cả mọi việc cậu ta làm đều không thể thoát khỏi liên quan. Huống chi, bắt nguồn của trận tai họa này _______ ngọc điệp, nó đến từ tay cậu ta. Thế nhưng, sau khi trải qua nhiều ngày tiếp xúc, suy nghĩ này của Cao Kiệt có chút dao động, lúc này mặc dù ngoài miệng nói lời hung ác tàn nhẫn, nhưng trong lòng lại có khuynh hướng tin tưởng những gì Cố Phán Hảo nói.
Cố Phán Hảo mỉm cười, không nói thêm gì nữa. Cậu chuyển ánh mắt đến trên người con quỷ nhỏ, dịu dàng nói: “Ngươi tên gì?”.
Con quỷ nhỏ bị thủy đinh chế trụ đã hấp hối, nhưng nó lại nhắm mắt không phản ứng, thái độ hoàn toàn không chịu hợp tác. Đinh quỷ trận đã tiêu hao quá nhiều khí lực của nó, nhưng may là nó thiếu mất một chân, trước đó còn gắng gượng xé đứt một cánh tay, nói cách khác, hai trong bảy chiếc thủy đinh hoàn toàn không có ảnh hưởng tới nó. Mà đinh quỷ trận nhất định phải có đủ bảy chiếc đinh cộng hưởng thì mới có thể phát huy sức mạnh lớn nhất, vì thế, nó vẫn có cơ hội chạy trốn.
Cố Phán Hảo nhìn thấy nó không phối hợp, cũng không tức giận mà chỉ yên lặng đứng bên cạnh nó, vô cùng kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của nó. Một hồi lâu, con quỷ nhỏ mới hé một mắt, len lén đánh giá Cố Phán Hảo _______ trường bào màu trắng, mái tóc dài đen như mực, trên người tỏa ra ánh sáng thanh khiết tựa như có thể rửa trôi tất cả tội nghiệt sâu nặng.
Đột nhiên, có một làn sương mù đen bay đến như tên bắn, trong nháy mắt hóa thành một sợi dây thừng đen siết lấy cổ con quỷ nhỏ kia. Cao Kiệt cả kinh, chỉ thấy sắc mặt Thân Đồ Thành rất âm trầm, trong mắt chứa đầy sự tức giận không thể đè nén. Màu mắt gần như hòa thành một thể với bóng tối xung quanh, hắn lạnh lùng lên tiếng: “Nói”.
Con quỷ nhỏ sợ run cả người nhưng vẫn cắn chặt môi. Thân Đồ Thành nhếch miệng, năm ngón tay vừa co lại, sợi dây thừng đen đột ngột siết chặt như thể muốn cắt đứt đầu con quỷ nhỏ kia.
“Thân Đồ Thành!”. Cao Kiệt vội vàng kêu lên, con quỷ nhỏ này là đầu mối quan trọng, không thể toi mạng ở chỗ này.
Nào ngờ Thân Đồ Thành không thèm quan tâm tới lí lẽ, hắn nhìn chòng chọc vào con quỷ nhỏ, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương _______ cơn giận của hắn đã đạt đến đỉnh điểm, thi thể Hồ Kiến Huy vẫn còn nằm đó, hắn làm sao có thể bỏ qua cho hung thủ.
Cao Kiệt nhìn thấy lệ khí chạy quanh người Thân Đồ Thành, hiển nhiên là khó thể kiểm soát tình hình, hắn cắn răng đành nhờ Cố Phán Hảo giúp đỡ, “Bảo cậu ta dừng tay đi”. Hắn cắn răng nghiến lợi nói, “Đừng nghĩ cứ như vậy là đầu xuôi đuôi lọt”.
Cố Phán Hảo cũng không vội, đầu tiên cậu im lặng một lúc, sau đó mới phất tay thu lại thủy đinh. Trước đó, con quỷ nhỏ bị đinh quỷ trận trấn áp, hiện tại chỉ còn sót lại một cây đinh trên đỉnh đầu, Thân Đồ Thành liên tục khống chế dây thừng khiến nó đau như cắt, lập tức thống khổ giãy dụa. Thân thể vốn đã bị tàn phá nghiêm trọng lại còn đang giãy dụa kịch liệt dần dần có khuynh hướng nát vụn toàn bộ ________xem ra, lúc con quỷ nhỏ này báo oán đã nghĩ tới việc tan thành mây khói.
Cao Kiệt nóng ruột vô cùng, lớn tiếng thúc giục: “Cố Phán Hảo!”.
Cố Phán Hảo thở dài một hơi, đưa tay kéo bàn tay đang nắm lại thành quyền của Thân Đồ Thành, nhẹ giọng nói: “Trước tiên buông nó ra đã”.
Đôi mắt của Thân Đồ Thành đỏ au như có thể tích ra máu, hắn nhìn chằm chằm vào con quỷ nhỏ kia, khi hắn chuyển đường nhìn sang Cố Phán Hảo, ánh mắt hung ác vẫn không kịp thu hồi. Cố Phán Hảo sờ vào cánh tay hắn, ánh mắt Thân Đồ Thành dán chặt lên người Cố Phán Hảo. Sau một lát, thần sắc của hắn dần dần nhu hòa lại, hắn trở tay nắm lấy tay Cố Phán Hảo, dây thừng đen liền quay trở về.
Con quỷ nhỏ gần như hồn phi phách tán, lúc này ngã trên mặt đất, đã vô lực phản kháng.
Cố Phán Hảo vẫn ôn nhu như trước, hỏi: “Ngươi tên gì?”.
Nó co ro cơ thể, vẫn không chịu trả lời.
Cố Phán Hảo mỉm cười, cũng không miễn cưỡng, tiếp tục hỏi: “Vì sao lại muốn giết Hồ Kiến Huy?”.
Nó nằm đó, nửa ngày sau mới nặn ra vài chữ: “Là ngươi giết hắn”.Cố Phán Hảo ngẩn người, nói: “Đúng vậy”. Cậu há miệng còn muốn nói thêm nhưng lại bị Thân Đồ Thành kéo lại.
Thân Đồ Thành vốn đang nhìn Cao Kiệt, sau đó mới đưa tay xoay mặt Cố Phán Hảo nhìn về phía mình. Cố Phán Hảo cúi đầu, nhất thời không biết nói gì. Chính xác là Hồ Kiến Huy bị con lệ quỷ tác mệnh này ép đến đường cùng nên mới muốn chết, nhưng do chính tay cậu giết cậu ta, về điểm ấy, cậu không thể phủ nhận. Người bị giết là anh em tốt của Thân Đồ Thành, vì thế dù có nhiều lí do chính đáng hơn đi nữa thì cậu cũng không muốn đối mặt với ánh mắt nặng trĩu của Thân Đồ Thành.
Cậu cuối cùng cũng đã hiểu ra, năm tháng mấy nghìn năm đã mài dũa cậu trở nên bạc bẽo, cậu nhìn hết sinh tử nhưng chưa bao giờ đồng cảm với mọi người. Có thể thanh lãnh mới là tính cách thật của cậu, mặc dù cậu ôn nhu, ngoan ngoãn nhưng cậu chưa bao giờ thay đổi bản thân vì người khác. Cậu nước chảy bèo trôi, chỉ bởi vì cậu lười tranh đoạt.
Người nào sống đau khổ hay chết thống khoái sẽ tốt hơn, cậu chưa từng muốn phán xét. Cậu ra tay kết thúc mạng sống của Hồ Kiến Huy chỉ bởi vì chính Hồ Kiến Huy muốn tìm đến cái chết. Trước đây cậu vẫn cho rằng một người có quyền quyết định mạng sống của mình, nhưng lại chưa từng nghĩ tới, người kia chết đi sẽ gây cho người bên cạnh hắn bao nhiêu đau khổ.
Cậu ôn nhu thuận theo ý nguyện của Hồ Kiến Huy, lại ôn nhu đến tàn khốc như vậy.
Cố Phán Hảo khẽ cúi đầu, nhìn từ góc độ của Thân Đồ Thành vừa vặn thấy được hàng lông mi tinh tế của cậu. Cậu chớp mắt một cái, Thân Đồ Thành giơ tay nâng cằm cậu lên: “Tại sao lại đưa ngọc điệp cho tôi?”.
“Bởi vì tôi không muốn anh chết”. Cố Phán Hảo nói.
Thân Đồ Thành bỗng nhiên nở nụ cười, hắn thân mật tựa trán mình lên trán Cố Phán Hảo, nhẹ vuốt ve mái tóc của cậu, ngữ điệu dịu dàng đến mức có thể trích ra nước. Hắn mê hoặc hỏi: “Vì sao… không muốn tôi chết?”.
“Tôi thấy anh đánh rơi sổ ghi chép ở thư viện, tôi cảm thấy khí tức phía trên rất quen thuộc”. Cố Phán Hảo lại chớp mắt, “Tôi nghĩ anh biết tôi là ai”.
“Ừ… sau đó thì sao?”
“Sau đó, tôi đưa ngọc điệp cho anh”. Cố Phán Hảo cuối cùng cũng đối mắt với Thân Đồ Thành, nghiêm túc lặp lại: “Tôi không muốn anh chết”.
“Ngọc điệp có thể bảo vệ tính mạng của tôi đúng không?”
“Đúng vậy, cơ thể của người từng tiếp xúc qua ngọc điệp sẽ không ‘chết’”.
“Chờ đã”. Cao Kiệt lên tiếng cắt đứt bầu không khí thân mật giữa hai người, lạnh giọng nói, “Cậu nói ngọc điệp thuộc về cậu, nói như vậy, cậu… chính là Điệp Tiên?!”.
Cố Phán Hảo lắc đầu: “Không phải tôi”.
“Không phải cậu thì là ai?! Tất cả mọi người bởi vì tiếp xúc với ngọc điệp nên mới chết!”.
“Không”. Cố Phán Hảo bình tĩnh nói, “Bọn họ không phải chết vì ngọc điệp, bọn chết vì Điệp Tiên”.
Cao Kiệt cười lạnh, vừa muốn mở miệng thì lại bị Thân Đồ Thành cắt ngang: “Không sai, Bạch Lộ là người đầu tiên bị giết, nhưng cô ta không phải là một trong những người triệu hồi Điệp Tiên ngày đó. Nói đúng ra thì cô ta chưa từng tiếp xúc với ngọc điệp”.
“Ai nói cô ta chưa từng tiếp túc”. Cao Kiệt hừ lạnh, nói: “Trước khi đến đây tôi có nhận được cuộc gọi đến từ bệnh viện Ngưu Sơn, còn chưa kịp nói cho cậu biết _______ “Ngày đó, người trộm ngọc điệp chính là Vương Thế Vỹ”.
Thân Đồ Thành từng nói ngày hôm sau khi hắn muốn nộp ngọc điệp cho trường thì bỗng nhiên nó lại biến mất. Sự thật là Vương Thế Vỹ đã lấy trộm nó. Cậu ta là sinh viên của khoa Khảo cổ đại học Z, vì vậy cậu ta rất si mê đồ cổ, một đêm nọ khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ, cậu ta đã lén trộm ngọc điệp. Chuyện xảy ra sau đó, Cao Kiệt phỏng đoán như thế này: không biết Vương Thế Vỹ gặp được Bạch Lộ ở nơi nào, cậu ta vốn rất ái mộ Bạch Lộ, nhưng lại không có cách nào tiếp cận, khi đó trên tay vừa vặn có một miếng ngọc điệp cổ, vì vậy liền dùng nó để lấy lòng Bạch Lộ.
Mà đến bây giờ Vương Thế Vỹ vẫn còn sống, nguyên nhân là do _______ Cố Phán Hảo. Vương Thế Vỹ từng xuất hiện ở lễ tang của Bạch Lộ, lúc đó cậu ta không ngừng nói có cái gì đó đang quấn lấy mình, Cao Kiệt suy đoán thứ đó chính là Điệp Tiên. Sau đó, Vương Thế Vỹ không chỉ kêu tên Cố Phán Hảo một lần, có lẽ là vì Cố Phán Hảo muốn bảo vệ Vương Thế Vỹ không bị Điệp tiên thao túng, nên Cố Phán Hảo đã bám lên người cậu ta. Mà Điệp Tiên vì muốn tránh Cố Phán Hảo nên mới không ra tay giết chết Vương Thế Vỹ…
Thực tế là Cao Kiệt hiểu rõ Cố Phán Hảo không phải là Điệp Tiên giết người như ngóe. Chỉ là hắn không hiểu rõ Cố Phán Hảo sắm vai diễn gì trong trận tai nạn này, nếu ngọc điệp đến từ tay cậu ta, mà cậu ta lại không phải Điệp Tiên, vậy thì Điệp Tiên giết liên tiếp mười mấy người đến từ đâu?
“Trước đừng nói điều này”. Thân Đồ Thành nhìn về phía con quỷ nhỏ như tấm vải rách nằm trên mặt đất, sắc mặt âm trầm nói, “Đầu tiên xử lý nó đã”.
Con quỷ nhỏ vẫn không nhúc nhích, Cố Phán Hảo nhìn một hồi, khẽ than: “Xem ra vẫn không chịu nói rồi”. Cậu ngồi xuống rồi đỡ nó dậy, cây thủy đinh vẫn còn gim chặt trên đỉnh đầu của nó, Cố Phán Hảo khẽ niệm vài câu, chỉ thấy thủy đinh giật giật rồi chậm rãi đi vào trong cơ thể của nó.
“Cậu làm gì đó?”. Cao Kiệt một bước xông lên, như thể rất sợ Cố Phán Hảo sẽ làm gì đó với con quỷ nhỏ.
Cố Phán Hảo mỉm cười, nói: “Nếu nó không chịu nói thì chỉ có thể chủ động đi vào thôi”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.