Chương 30: Hai Trăm Người, Đóng Gói Lại Rồi Bán Đi.
Tâm Khiêu Sướng Tưởng
06/06/2023
Mặt Cố Tiên Dao tái nhợt, giữ chặt Giang Viêm: "Chúng ta mau chạy đi, cứu viện của bọn họ tới rồi."
Giang Viêm bình tĩnh đứng yên, vỗ lên tay của Cố Tiên Dao an ủi.
Một chiếc dừng ở cách đó không xa, một đám người từ trên xe đi xuống, trong tay họ đều xách theo vũ khí, có người còn ôm theo cả bảng biểu nữa.
Dẫn đầu chính là Tần Nguyên Vũ, vừa nhìn thấy tình huống ở hiện trường thì mắt trợn cả lên.
Một đám người nằm trên mặt đất kêu rên thống khổ, chỉ có một tên đầu bị chảy máu đang ngồi xổm trông lấm la lấm lét.
Tần Nguyên Vũ vọt tới trước mặt Giang Viêm, trong ánh mắt vừa kính vừa sợ.
Một người mà có thể đánh cho một dám người thành ra như vậy, hơn nữa hiện giờ còn có thể bình tĩnh đứng đây đến hơi thở còn không bị vấp.
Anh ta còn là người sao? Trước kia anh ta chỉ biết Giang Viêm biết đánh nhau, nhưng không biết rằng anh ấy lại lợi hại như vậy.
Lau lau mồ hôi trên trán: "Anh Giang, chúng tôi tới muộn rồi."
"Không sao." Giang Viêm nhẹ giọng hỏi: "Kiếm Thiên đâu?"
"Anh ta đi xử lý một nhóm khác rồi, người gây sự lần này rất nhiều, sợ là..." Tần Nguyên Vũ muốn nói lại thôi
Giang Viêm cười lạnh: "Sợ chọc nhiều người tức giận sao?"
Giang Viêm cho dù có thể đánh, Kiếm Thiên cho dù mạnh, nhưng dù sao bọn họ cũng chỉ có hai người.
"Nếu như đám người này đã muốn chết, vậy thì thành toàn cho chúng đi." Giang Viêm đi về phía tên cầm đầu.
"Vừa rồi mày nói một cái cây đáng giá bao nhiêu tiền?" Giang Viêm hỏi.
Tên cầm đầu cười theo, không dám phản bác lại: "Đại... Đại ca, đều là tiểu đệ có mắt như mù, dám cả gan xông vào miếu long vương, nếu biết chỗ này là địa bàn của ngài thì dù cho cho tôi 10 lá gan..."
"Một gốc cây bao nhiêu tiền?" Giang Viêm hỏi lại, nhưng âm thanh đã dần dần lạnh xuống.
"Hỏi mày đấy, bao nhiêu tiền?" Tần Nguyên Vũ đạp một đạp.
Tên cầm đầu đập đầu xuống đất, lộn nhào trốn sang một bên, giơ hai tay đầu hàng: "Đại ca em sai rồi. Em nói, em nói."
"Một cây năm mươi nghìn, cây cỏ mười nghìn."
Giang Viêm hỏi: "Giá cả bọn mày đưa ra tao đồng ý, vậy tổng tao phải trả cho bọn mày bao nhiêu tiền."
Biểu cảm của Tần Nguyên Vũ trở nên cổ quái, Giang Viêm đúng là rất biết kinh doanh, đây là đang muốn tính sổ với nhóm người đang náo loạn ở trung tâm thương mại đây mà.
Bọn mày muốn bao nhiêu tiền tao sẽ cho, sẽ khiến bọn mày hài lòng luôn. Nhưng sau đó bọn mày cũng phải nôn ra bồi thường cho ông đây, khiến ông đây hài lòng mới được.
Đều là những người làm ăn, ai dám không tuân thủ quy tắc vậy là đang chê bản thân sống quá lâu rồi.
"Đại ca, lúc nãy là do em nói bừa thôi, miếng đất này không hề có quan quan gì với em hết, không liên quan gì cả.” Tên cầm đầu cảm thấy có gì đó không đúng, hành tẩu trong giang hồ thì phải biết nhìn thời thế, lúc này nên giả bộ hiền lành trước mặt diêm vương này.
"Tiền cây tiền cỏ gì đó mày đều không cần sao?”
Tên cầm đầu gật đầu như bổ củi.
Giang Viêm cười yếu ớt: "Vậy thì tốt, giờ tao sẽ tính đến món nợ của tao.”
"Tao mới vừa san bằng được chỗ này, nhưng bây giờ đã bị bọn mày phá hỏng rồi, thôi thì cứ tính một dấu chân là mười nghìn đi, không nhiều lắm phải không?”
Giang Viêm mặt không biến sắc, bình tĩnh nói.
Tần Nguyên Vũ đứng ở bên cạnh nhìn xuống đang định đếm xem có bao nhiêu dấu chân.
Quá tàn nhẫn rồi.
Tần Nguyên Vũ cũng đã từng làm qua mấy chuyện tàn nhẫn nhưng giống như làm Giang Viêm thì đúng là chưa thấy, nghe cũng chưa nghe qua bao giờ.
Điểm mấu chốt để xử lý mấy chuyện như thế này chính là như vậy, chuyện của xã hội đen thì nên xử lý theo cách của xã hội đen.
Là do bọn mày dùng chiêu sư tử ngoạm trước, tao đây chỉ bắt chước bọn mày, gậy ông đập lưng ông thôi.
Quan trọng nhất là hiện quyền xử lý đang nằm trong tay Giang Viêm, anh ta chính là muốn chơi chiêu tiên lễ hậu binh.
Nếu muốn nói chuyện buôn bán với anh ta cũng được, mà muốn động tay động chân cũng được, anh đều chiều các chú.
Loại người như thế mới là đáng sợ nhất.
"Bọn mày nằm trên đất của tao, dẫm chết hoa cỏ của tao, mỗi người phải trả 100 nghìn, không nhiều chứ?”
Tên cầm đầu không nói câu nào.
Tần Nguyên Vũ tiến đến quát: "Hỏi mày đó, câm điếc hết rồi à?"
"Không nhiều, không nhiều." Tên cầm đầu chỉ mong sao không bị đánh, dù sao thì lợn chết rồi cũng đâu sợ nước sôi, cho dù anh ta muốn bao nhiêu tiền, mình chính là không có thì cũng chẳng làm gì được cả.
Giang Viêm nói với Tần Nguyên Vũ: "Cho người đánh gãy một chân của bọn chúng, sau đó mang đi làm nhân sủi cảo, còn nữa tiền cây cỏ của bọn chúng cũng phải tính cho rõ ràng. Nếu bọn chúng không nôn tiền ra ngay thì không thả, nếu câu giờ thì cứ một phút tăng lên mười nghìn, bây giờ bắt đầu tính giờ.”
"Làm nhân sủi cảo?"
Tên cầm đầu thông minh đột xuất, vội vàng trả lời: "Đại ca của tôi là Loan Tử, ở đây còn có cả đàn em của Đại Bằng nữa."
Hắn ta cười chạy theo Giang Viêm: "Đại ca, anh là người công tư phân minh, thôi thì anh cứ xem em như một quả rắm đánh ra thì thôi đi ạ. Cái chân của em anh cứ giữ lại đi, đại ca..."
Giang Viêm xoay người đi về phía Cố Tiên Dao: "Nói nhiều thì thêm 1 chân kia nữa."
"A..."
"A..."
Tần Nguyên Vũ không nể nang gì xuống tay, quyết đoán rõ ràng.
Cho người lôi tên cầm đầu ra ngoài, những tên còn lại thì cứ để chúng nằm đó phơi nắng.
"Mọi người tiếp tục làm việc, vừa rồi coi như là nghỉ ngơi, mỗi người đều sẽ nhận được tiền thưởng.” Giang Viêm nói một tiếng.
Lúc này công nhân đã phấn khởi tinh thần tỉnh táo hơn, có người lái xe sờ lên cái đầu chảy máu lúc nãy của mình thấy máu ngừng chảy thì đi làm ngay.
Ông chủ trượng nghĩa như vậy, làm việc thật tốt chính là cách báo đáp tốt nhất của mọi người.
"Chúng ta đi." Anh kéo tay của Cố Tiên Dao rời đi: "Nắng quá, vợ ơi, em phải bôi kem chống nắng vào đi.”
"Em mà phơi nắng đến mức đen thui thì anh sợ buổi tối anh sẽ không tìm được em mất.”
"Đáng ghét..."
Trong thành phố, tại cuộc họp mặt nào đó.
Trên một chiếc bàn dài, Mục Khôn đang ngồi còn Mục Hoành đứng ở phía sau.
Còn có ba người khác chia nhau ngồi hai bên.
Loan Tử ngậm điếu thuốc, mái tóc dài che mất một con mắt của anh ta, lộ ra bộ dáng bất kham của anh ta.
Ngược lại với anh ta, Đại Bằng lại có bộ dáng chất phát hơn, nhưng người ở thành phố Lăng đều biết Đại Bằng là loại người gì.
Hoa Tỉ thì lại là kiểu phụ nữ phong tình vạn chủng, cô ta nhìn ai cũng bằng ánh mắt ma mị. Đó chính là chiêu thu phục đàn ông của cô ta.
"Nếu tôi thu phục được tên họ Giang đó thì tôi muốn một nửa địa bàn của Ma Lão Tam.” Loan Tử nhếch miệng.
Sa Anh đã chết, nhà họ Mục cần tìm người đại diện trong thế giới ngầm mới, người đó không cần phải có thế lực nhưng phải trung thành, nhưng ba người ngồi đây rõ ràng đều không phải là dạng người đó.
Đại Bằng cười ha hả: "Người của tao cũng đi cùng đó, nhỡ đâu kẻ xử lý được là người của tao thì sao.”
"Ôi, hai vị đại ca, các anh đây là đang muốn coi thường phụ nữ như tôi sao? Thứ tốt các anh chiếm hết, vậy tôi phải sống sao?” Vừa nói vừa õng ẹo khiến người ta nổi hết cả da gà, cô ả nói chuyện khiến tất cả các bộ phận trong cơ thể của nhiều người đều dựng thẳng đứng ý.
Mặc dù Mục Khôn là một người thâm trầm nhưng bất giác da đầu cũng run cả lên, trong lòng ông ta cũng thầm mắng cô ả là yêu tinh chuyên đi quyến rũ người khác.
Mục Khôn nói: "Trước đó chúng ta đã thống nhất rồi mà, ai có thể diệt được Giang Viêm thì nhà họ Mục sẽ giúp người đó có được một phần ba địa bàn của Ma Lão Tam."
"Ai có thể mang Giang Viêm đến trước mặt tôi để tôi xử lý, thì nhà họ Mục sẽ giúp người đó có một nửa địa bàn."
"Địa bàn của Ma Lão Tam, nhà họ Mục chỉ lấy lại một phần ba. Còn lại sẽ chia theo công lao lớn nhỏ."
Sắc mặt của Loan Tử trở nên khó coi, hừ lạnh một tiếng.
Phần còn lại? Còn có thể dư bao nhiêu chứ?
Lúc này, một tên đàn em bước vào, ghé sát vào tai Loan Tử thì thầm vài câu.
Loan Tử vỗ bàn: "Mày nói gì?"
Rất nhanh, Đại Bằng và Hoa Tỉ đều nhận được tin tức, tất cả người được phái đi đều đã thất bại, những kẻ bị mang về không mất một tay thì cũng mất một chân.
Tên đó nói: "Ở công trường phía tây thành phố có một cao thủ, 50-60 anh em của chúng ta đều bị người đó đánh gục"
"Một người?"
Tất cả mọi người bất giác đều hít vào một hơi.
Mục Khôn vừa nghe, sắc mặt nhất thời cực kì khó coi, giận tím mặt nghĩ đến một thân phận: võ giả!
Chẳng trách Sa Anh lại thua, một tên vũ phu đối đầu với một võ giả, đúng là lấy trứng chọi đá mà.
Cả ba người đều nhìn về phía Mục Khôn.
Đại Bằng nói: "Người của chúng tôi không chỉ bị anh ta đánh, mà còn bị chặt chân tay, còn phải bồi thường mỗi người năm trăm nghìn."
Hoa Tỉ mặt lạnh như băng, dịu dàng nói: "Người của tôi thì rẻ hơn 1 chút, mỗi người bốn trăm nghìn."
Loan Tử sắc mặt khó coi nhất, Giang Viêm còn chưa đưa ra con số cụ thể.
Phái đi bao nhiêu người trong lòng anh ta đều biết rõ, nhưng trên công trường có bao nhiêu cái cây, bao nhiêu ngọn cỏ ai có thể đếm được chứ.
Loan Tử nói: "Ông chủ Mục, anh em của chúng tôi là làm việc cho nhà họ Mục, chúng ta cũng nên cho người đi đón họ về đúng không?”
Mục Hoành nói: "Người của các người đúng là vô dụng, sáu bảy mươi người mà đánh không lại một người, vậy mà còn dám mở miệng đòi tiền?"
Loan Tử nheo mắt: "Ông chủ Mục, nhà họ Mục chính là muốn đem con bỏ chợ sao?"
"Là do người của các người không có năng lực liên quan gì đến bọn tôi? Ai bắt được Giang Viêm thì sẽ có được địa bàn của Ma Lão Tam, còn về phần quá trình... bọn tôi không cần biết, cũng không xen vào." Mục Khôn mặt không biến sắc, không thể nhìn thấu được ông ta đang suy nghĩ cái gì.
Lúc này nhất thời không ai nói chuyện, mặc dù không có Sa Anh, nhà họ Mục cũng vẫn như cũ là những người mà không ai dám đắc tội.
Một người vội vàng bước vào, cung kính đưa điện thoại cho Mục Khôn: "Ông chủ, là Tần Nguyên Vũ."
"Hả?" Mục Khôn rất kinh ngạc, Tần Nguyên Vũ lấy thân phận gì mà dám gọi điện thoại cho ông ta.
Chuyện Tần Nguyên Vũ đi theo Giang Viêm đã không phải là bí mật, Mục Khôn chính là muốn xem xem, đầu của anh ta có phải là bị lừa đá không mà lại lựa chọn như vậy.
Nhưng nếu Giang Viêm là võ giả, thì những điều khác đúng là không thể nói trước được.
Thành phố Lăng trước giờ không phải là không có võ giả, nhưng họ luôn rất kiêu ngạo, sao có thể đồng ý quy thuận Mục Khôn chứ.
Nhận điện thoại, Mục Khôn hừ lạnh: "Tần Nguyên Vũ, ngay cả mày cũng dám đối đầu với tao, đối đầu với nhà họ Mục?"
"Ông đừng phí lời, hãy cho người mang tiền đến chuộc người đi. Chậm một phút tăng thêm một trăm nghìn."
Ai ngờ được, Tần Nguyên Vũ lại không nể tình, lời nói lạnh như băng không hề sợ hãi: "Trả cả gói, một trăm triệu, không chuộc từng người."
"Thiếu một đồng cũng không được”
Sau đó Mục Khôn chỉ nghe được tiếng ngắt máy và tiếng tút tút kéo dài, trong mắt Mục Khôn tràn đầy sát khí, tên Tần Nguyên Vũ này là đang muốn chết sao?
Nhìn quét qua mấy người Loan Tử, Mục Khôn đột nhiên hiểu được, đòi tiền là phụ, Tần Nguyên Vũ là muốn chia rẽ bọn họ là chính, muốn làm cho mấy người Loan Tử phản lại ông ta.
Đây là tâm kế, ngay cả mạnh như nhà họ Mục cũng sợ chọc tức quá nhiều người.
Mục Khôn đứng dậy bước đi.
Hoa Tỉ cười duyên: "Ông chủ Mục, việc hợp tác của chúng ta dừng ở đây, phải không?"
"Thế nào? Cô đang muốn uy hiếp nhà họ Mục?" Mục Hoành cười nhạo: "Cũng không tự nhìn lại xen mình là ai."
Tuy Mục Hoành chỉ là tên phá gia chi tử, nhưng mấy người Loan Tử lại trầm mặc không cãi lại, trong mắt ai cũng đều lộ ra lửa giận.
Mục Khôn nói: "Lời mà nhà họ Mục đã nói ra thì đều có trọng lượng, nhà họ Mục không cần địa bàn của Ma Lão Tam, ai bắt được Giang Viêm thì nó là của người đó."
Nói xong Mục Khôn cũng không quay đầu lại rời đi luôn.
"Làm sao bây giờ? Nếu phải lấy tiền chuộc người thì sau này chúng ta sao có thể lăn lộn được trong giới nữa?” Đại Bằng giận tím mặt, những việc mà Mục Khôn làm khiến cho anh ta rất không thoải mái.
Loan Tử cười lạnh: "Gần hai trăm người, cho dù anh ta cho lợn ăn cũng không hết. Nên nếu anh ta thích, vậy thì cứ để anh ta ăn đi."
Hoa Tỉ lạnh lùng nói: "Ý của anh là không lo sao?"
"Lo thế nào bây giờ?" Loan Tử vỗ bàn: "Cô sẽ bỏ ra mấy chục triệu cho con sói con đó ăn sao?"
Chính là mấy chục triệu đó.
Ở công trường phía tây thành phố, mấy chục chiếc xe đứng ở ven đường, tất cả những người gây sự đã bị đưa về đây.
Kiếm Thiên đứng ở trước mặt Giang Viêm, phía sau anh ta là mười thanh niên, Kiếm Tự Môn đều đông đủ.
Giang Viêm gật đầu, đám người Kiếm Thiên cùng Tần Nguyên Vũ cùng mấy tên tay chân đang trông giữ hai trăm người.
Cố Tiên Dao cùng Ngô Vân đã sửa xong bản vẽ, kế tiếp chính là giai đoạn thi công.
Hai người đang bàn chuyện đi tìm đội thi công, Giang Viêm nói: "Nhiều người ăn không ngồi rồi như vậy, cho bọn họ làm việc đi."
"Không làm thì không cho ăn, cho chết đói luôn."
Nhìn thấy có hơn 200 người đang ngồi xổm ở đây, Tần Nguyên Vũ cười nhếch khóe miệng.
Dù sao thì Tần Nguyên Vũ cũng là người lăn lộn trong xã hội, cũng được gọi một tiếng là anh Vũ.
Cũng từng đánh hội đồng không ít, nhưng chỉ 1 trận mà trói được nhiều người như vậy đúng là chưa từng trải qua, lại còn có thể quát mắng trước mặt Mục Khôn đúng là quá đã mà.
Giang Viêm bình tĩnh đứng yên, vỗ lên tay của Cố Tiên Dao an ủi.
Một chiếc dừng ở cách đó không xa, một đám người từ trên xe đi xuống, trong tay họ đều xách theo vũ khí, có người còn ôm theo cả bảng biểu nữa.
Dẫn đầu chính là Tần Nguyên Vũ, vừa nhìn thấy tình huống ở hiện trường thì mắt trợn cả lên.
Một đám người nằm trên mặt đất kêu rên thống khổ, chỉ có một tên đầu bị chảy máu đang ngồi xổm trông lấm la lấm lét.
Tần Nguyên Vũ vọt tới trước mặt Giang Viêm, trong ánh mắt vừa kính vừa sợ.
Một người mà có thể đánh cho một dám người thành ra như vậy, hơn nữa hiện giờ còn có thể bình tĩnh đứng đây đến hơi thở còn không bị vấp.
Anh ta còn là người sao? Trước kia anh ta chỉ biết Giang Viêm biết đánh nhau, nhưng không biết rằng anh ấy lại lợi hại như vậy.
Lau lau mồ hôi trên trán: "Anh Giang, chúng tôi tới muộn rồi."
"Không sao." Giang Viêm nhẹ giọng hỏi: "Kiếm Thiên đâu?"
"Anh ta đi xử lý một nhóm khác rồi, người gây sự lần này rất nhiều, sợ là..." Tần Nguyên Vũ muốn nói lại thôi
Giang Viêm cười lạnh: "Sợ chọc nhiều người tức giận sao?"
Giang Viêm cho dù có thể đánh, Kiếm Thiên cho dù mạnh, nhưng dù sao bọn họ cũng chỉ có hai người.
"Nếu như đám người này đã muốn chết, vậy thì thành toàn cho chúng đi." Giang Viêm đi về phía tên cầm đầu.
"Vừa rồi mày nói một cái cây đáng giá bao nhiêu tiền?" Giang Viêm hỏi.
Tên cầm đầu cười theo, không dám phản bác lại: "Đại... Đại ca, đều là tiểu đệ có mắt như mù, dám cả gan xông vào miếu long vương, nếu biết chỗ này là địa bàn của ngài thì dù cho cho tôi 10 lá gan..."
"Một gốc cây bao nhiêu tiền?" Giang Viêm hỏi lại, nhưng âm thanh đã dần dần lạnh xuống.
"Hỏi mày đấy, bao nhiêu tiền?" Tần Nguyên Vũ đạp một đạp.
Tên cầm đầu đập đầu xuống đất, lộn nhào trốn sang một bên, giơ hai tay đầu hàng: "Đại ca em sai rồi. Em nói, em nói."
"Một cây năm mươi nghìn, cây cỏ mười nghìn."
Giang Viêm hỏi: "Giá cả bọn mày đưa ra tao đồng ý, vậy tổng tao phải trả cho bọn mày bao nhiêu tiền."
Biểu cảm của Tần Nguyên Vũ trở nên cổ quái, Giang Viêm đúng là rất biết kinh doanh, đây là đang muốn tính sổ với nhóm người đang náo loạn ở trung tâm thương mại đây mà.
Bọn mày muốn bao nhiêu tiền tao sẽ cho, sẽ khiến bọn mày hài lòng luôn. Nhưng sau đó bọn mày cũng phải nôn ra bồi thường cho ông đây, khiến ông đây hài lòng mới được.
Đều là những người làm ăn, ai dám không tuân thủ quy tắc vậy là đang chê bản thân sống quá lâu rồi.
"Đại ca, lúc nãy là do em nói bừa thôi, miếng đất này không hề có quan quan gì với em hết, không liên quan gì cả.” Tên cầm đầu cảm thấy có gì đó không đúng, hành tẩu trong giang hồ thì phải biết nhìn thời thế, lúc này nên giả bộ hiền lành trước mặt diêm vương này.
"Tiền cây tiền cỏ gì đó mày đều không cần sao?”
Tên cầm đầu gật đầu như bổ củi.
Giang Viêm cười yếu ớt: "Vậy thì tốt, giờ tao sẽ tính đến món nợ của tao.”
"Tao mới vừa san bằng được chỗ này, nhưng bây giờ đã bị bọn mày phá hỏng rồi, thôi thì cứ tính một dấu chân là mười nghìn đi, không nhiều lắm phải không?”
Giang Viêm mặt không biến sắc, bình tĩnh nói.
Tần Nguyên Vũ đứng ở bên cạnh nhìn xuống đang định đếm xem có bao nhiêu dấu chân.
Quá tàn nhẫn rồi.
Tần Nguyên Vũ cũng đã từng làm qua mấy chuyện tàn nhẫn nhưng giống như làm Giang Viêm thì đúng là chưa thấy, nghe cũng chưa nghe qua bao giờ.
Điểm mấu chốt để xử lý mấy chuyện như thế này chính là như vậy, chuyện của xã hội đen thì nên xử lý theo cách của xã hội đen.
Là do bọn mày dùng chiêu sư tử ngoạm trước, tao đây chỉ bắt chước bọn mày, gậy ông đập lưng ông thôi.
Quan trọng nhất là hiện quyền xử lý đang nằm trong tay Giang Viêm, anh ta chính là muốn chơi chiêu tiên lễ hậu binh.
Nếu muốn nói chuyện buôn bán với anh ta cũng được, mà muốn động tay động chân cũng được, anh đều chiều các chú.
Loại người như thế mới là đáng sợ nhất.
"Bọn mày nằm trên đất của tao, dẫm chết hoa cỏ của tao, mỗi người phải trả 100 nghìn, không nhiều chứ?”
Tên cầm đầu không nói câu nào.
Tần Nguyên Vũ tiến đến quát: "Hỏi mày đó, câm điếc hết rồi à?"
"Không nhiều, không nhiều." Tên cầm đầu chỉ mong sao không bị đánh, dù sao thì lợn chết rồi cũng đâu sợ nước sôi, cho dù anh ta muốn bao nhiêu tiền, mình chính là không có thì cũng chẳng làm gì được cả.
Giang Viêm nói với Tần Nguyên Vũ: "Cho người đánh gãy một chân của bọn chúng, sau đó mang đi làm nhân sủi cảo, còn nữa tiền cây cỏ của bọn chúng cũng phải tính cho rõ ràng. Nếu bọn chúng không nôn tiền ra ngay thì không thả, nếu câu giờ thì cứ một phút tăng lên mười nghìn, bây giờ bắt đầu tính giờ.”
"Làm nhân sủi cảo?"
Tên cầm đầu thông minh đột xuất, vội vàng trả lời: "Đại ca của tôi là Loan Tử, ở đây còn có cả đàn em của Đại Bằng nữa."
Hắn ta cười chạy theo Giang Viêm: "Đại ca, anh là người công tư phân minh, thôi thì anh cứ xem em như một quả rắm đánh ra thì thôi đi ạ. Cái chân của em anh cứ giữ lại đi, đại ca..."
Giang Viêm xoay người đi về phía Cố Tiên Dao: "Nói nhiều thì thêm 1 chân kia nữa."
"A..."
"A..."
Tần Nguyên Vũ không nể nang gì xuống tay, quyết đoán rõ ràng.
Cho người lôi tên cầm đầu ra ngoài, những tên còn lại thì cứ để chúng nằm đó phơi nắng.
"Mọi người tiếp tục làm việc, vừa rồi coi như là nghỉ ngơi, mỗi người đều sẽ nhận được tiền thưởng.” Giang Viêm nói một tiếng.
Lúc này công nhân đã phấn khởi tinh thần tỉnh táo hơn, có người lái xe sờ lên cái đầu chảy máu lúc nãy của mình thấy máu ngừng chảy thì đi làm ngay.
Ông chủ trượng nghĩa như vậy, làm việc thật tốt chính là cách báo đáp tốt nhất của mọi người.
"Chúng ta đi." Anh kéo tay của Cố Tiên Dao rời đi: "Nắng quá, vợ ơi, em phải bôi kem chống nắng vào đi.”
"Em mà phơi nắng đến mức đen thui thì anh sợ buổi tối anh sẽ không tìm được em mất.”
"Đáng ghét..."
Trong thành phố, tại cuộc họp mặt nào đó.
Trên một chiếc bàn dài, Mục Khôn đang ngồi còn Mục Hoành đứng ở phía sau.
Còn có ba người khác chia nhau ngồi hai bên.
Loan Tử ngậm điếu thuốc, mái tóc dài che mất một con mắt của anh ta, lộ ra bộ dáng bất kham của anh ta.
Ngược lại với anh ta, Đại Bằng lại có bộ dáng chất phát hơn, nhưng người ở thành phố Lăng đều biết Đại Bằng là loại người gì.
Hoa Tỉ thì lại là kiểu phụ nữ phong tình vạn chủng, cô ta nhìn ai cũng bằng ánh mắt ma mị. Đó chính là chiêu thu phục đàn ông của cô ta.
"Nếu tôi thu phục được tên họ Giang đó thì tôi muốn một nửa địa bàn của Ma Lão Tam.” Loan Tử nhếch miệng.
Sa Anh đã chết, nhà họ Mục cần tìm người đại diện trong thế giới ngầm mới, người đó không cần phải có thế lực nhưng phải trung thành, nhưng ba người ngồi đây rõ ràng đều không phải là dạng người đó.
Đại Bằng cười ha hả: "Người của tao cũng đi cùng đó, nhỡ đâu kẻ xử lý được là người của tao thì sao.”
"Ôi, hai vị đại ca, các anh đây là đang muốn coi thường phụ nữ như tôi sao? Thứ tốt các anh chiếm hết, vậy tôi phải sống sao?” Vừa nói vừa õng ẹo khiến người ta nổi hết cả da gà, cô ả nói chuyện khiến tất cả các bộ phận trong cơ thể của nhiều người đều dựng thẳng đứng ý.
Mặc dù Mục Khôn là một người thâm trầm nhưng bất giác da đầu cũng run cả lên, trong lòng ông ta cũng thầm mắng cô ả là yêu tinh chuyên đi quyến rũ người khác.
Mục Khôn nói: "Trước đó chúng ta đã thống nhất rồi mà, ai có thể diệt được Giang Viêm thì nhà họ Mục sẽ giúp người đó có được một phần ba địa bàn của Ma Lão Tam."
"Ai có thể mang Giang Viêm đến trước mặt tôi để tôi xử lý, thì nhà họ Mục sẽ giúp người đó có một nửa địa bàn."
"Địa bàn của Ma Lão Tam, nhà họ Mục chỉ lấy lại một phần ba. Còn lại sẽ chia theo công lao lớn nhỏ."
Sắc mặt của Loan Tử trở nên khó coi, hừ lạnh một tiếng.
Phần còn lại? Còn có thể dư bao nhiêu chứ?
Lúc này, một tên đàn em bước vào, ghé sát vào tai Loan Tử thì thầm vài câu.
Loan Tử vỗ bàn: "Mày nói gì?"
Rất nhanh, Đại Bằng và Hoa Tỉ đều nhận được tin tức, tất cả người được phái đi đều đã thất bại, những kẻ bị mang về không mất một tay thì cũng mất một chân.
Tên đó nói: "Ở công trường phía tây thành phố có một cao thủ, 50-60 anh em của chúng ta đều bị người đó đánh gục"
"Một người?"
Tất cả mọi người bất giác đều hít vào một hơi.
Mục Khôn vừa nghe, sắc mặt nhất thời cực kì khó coi, giận tím mặt nghĩ đến một thân phận: võ giả!
Chẳng trách Sa Anh lại thua, một tên vũ phu đối đầu với một võ giả, đúng là lấy trứng chọi đá mà.
Cả ba người đều nhìn về phía Mục Khôn.
Đại Bằng nói: "Người của chúng tôi không chỉ bị anh ta đánh, mà còn bị chặt chân tay, còn phải bồi thường mỗi người năm trăm nghìn."
Hoa Tỉ mặt lạnh như băng, dịu dàng nói: "Người của tôi thì rẻ hơn 1 chút, mỗi người bốn trăm nghìn."
Loan Tử sắc mặt khó coi nhất, Giang Viêm còn chưa đưa ra con số cụ thể.
Phái đi bao nhiêu người trong lòng anh ta đều biết rõ, nhưng trên công trường có bao nhiêu cái cây, bao nhiêu ngọn cỏ ai có thể đếm được chứ.
Loan Tử nói: "Ông chủ Mục, anh em của chúng tôi là làm việc cho nhà họ Mục, chúng ta cũng nên cho người đi đón họ về đúng không?”
Mục Hoành nói: "Người của các người đúng là vô dụng, sáu bảy mươi người mà đánh không lại một người, vậy mà còn dám mở miệng đòi tiền?"
Loan Tử nheo mắt: "Ông chủ Mục, nhà họ Mục chính là muốn đem con bỏ chợ sao?"
"Là do người của các người không có năng lực liên quan gì đến bọn tôi? Ai bắt được Giang Viêm thì sẽ có được địa bàn của Ma Lão Tam, còn về phần quá trình... bọn tôi không cần biết, cũng không xen vào." Mục Khôn mặt không biến sắc, không thể nhìn thấu được ông ta đang suy nghĩ cái gì.
Lúc này nhất thời không ai nói chuyện, mặc dù không có Sa Anh, nhà họ Mục cũng vẫn như cũ là những người mà không ai dám đắc tội.
Một người vội vàng bước vào, cung kính đưa điện thoại cho Mục Khôn: "Ông chủ, là Tần Nguyên Vũ."
"Hả?" Mục Khôn rất kinh ngạc, Tần Nguyên Vũ lấy thân phận gì mà dám gọi điện thoại cho ông ta.
Chuyện Tần Nguyên Vũ đi theo Giang Viêm đã không phải là bí mật, Mục Khôn chính là muốn xem xem, đầu của anh ta có phải là bị lừa đá không mà lại lựa chọn như vậy.
Nhưng nếu Giang Viêm là võ giả, thì những điều khác đúng là không thể nói trước được.
Thành phố Lăng trước giờ không phải là không có võ giả, nhưng họ luôn rất kiêu ngạo, sao có thể đồng ý quy thuận Mục Khôn chứ.
Nhận điện thoại, Mục Khôn hừ lạnh: "Tần Nguyên Vũ, ngay cả mày cũng dám đối đầu với tao, đối đầu với nhà họ Mục?"
"Ông đừng phí lời, hãy cho người mang tiền đến chuộc người đi. Chậm một phút tăng thêm một trăm nghìn."
Ai ngờ được, Tần Nguyên Vũ lại không nể tình, lời nói lạnh như băng không hề sợ hãi: "Trả cả gói, một trăm triệu, không chuộc từng người."
"Thiếu một đồng cũng không được”
Sau đó Mục Khôn chỉ nghe được tiếng ngắt máy và tiếng tút tút kéo dài, trong mắt Mục Khôn tràn đầy sát khí, tên Tần Nguyên Vũ này là đang muốn chết sao?
Nhìn quét qua mấy người Loan Tử, Mục Khôn đột nhiên hiểu được, đòi tiền là phụ, Tần Nguyên Vũ là muốn chia rẽ bọn họ là chính, muốn làm cho mấy người Loan Tử phản lại ông ta.
Đây là tâm kế, ngay cả mạnh như nhà họ Mục cũng sợ chọc tức quá nhiều người.
Mục Khôn đứng dậy bước đi.
Hoa Tỉ cười duyên: "Ông chủ Mục, việc hợp tác của chúng ta dừng ở đây, phải không?"
"Thế nào? Cô đang muốn uy hiếp nhà họ Mục?" Mục Hoành cười nhạo: "Cũng không tự nhìn lại xen mình là ai."
Tuy Mục Hoành chỉ là tên phá gia chi tử, nhưng mấy người Loan Tử lại trầm mặc không cãi lại, trong mắt ai cũng đều lộ ra lửa giận.
Mục Khôn nói: "Lời mà nhà họ Mục đã nói ra thì đều có trọng lượng, nhà họ Mục không cần địa bàn của Ma Lão Tam, ai bắt được Giang Viêm thì nó là của người đó."
Nói xong Mục Khôn cũng không quay đầu lại rời đi luôn.
"Làm sao bây giờ? Nếu phải lấy tiền chuộc người thì sau này chúng ta sao có thể lăn lộn được trong giới nữa?” Đại Bằng giận tím mặt, những việc mà Mục Khôn làm khiến cho anh ta rất không thoải mái.
Loan Tử cười lạnh: "Gần hai trăm người, cho dù anh ta cho lợn ăn cũng không hết. Nên nếu anh ta thích, vậy thì cứ để anh ta ăn đi."
Hoa Tỉ lạnh lùng nói: "Ý của anh là không lo sao?"
"Lo thế nào bây giờ?" Loan Tử vỗ bàn: "Cô sẽ bỏ ra mấy chục triệu cho con sói con đó ăn sao?"
Chính là mấy chục triệu đó.
Ở công trường phía tây thành phố, mấy chục chiếc xe đứng ở ven đường, tất cả những người gây sự đã bị đưa về đây.
Kiếm Thiên đứng ở trước mặt Giang Viêm, phía sau anh ta là mười thanh niên, Kiếm Tự Môn đều đông đủ.
Giang Viêm gật đầu, đám người Kiếm Thiên cùng Tần Nguyên Vũ cùng mấy tên tay chân đang trông giữ hai trăm người.
Cố Tiên Dao cùng Ngô Vân đã sửa xong bản vẽ, kế tiếp chính là giai đoạn thi công.
Hai người đang bàn chuyện đi tìm đội thi công, Giang Viêm nói: "Nhiều người ăn không ngồi rồi như vậy, cho bọn họ làm việc đi."
"Không làm thì không cho ăn, cho chết đói luôn."
Nhìn thấy có hơn 200 người đang ngồi xổm ở đây, Tần Nguyên Vũ cười nhếch khóe miệng.
Dù sao thì Tần Nguyên Vũ cũng là người lăn lộn trong xã hội, cũng được gọi một tiếng là anh Vũ.
Cũng từng đánh hội đồng không ít, nhưng chỉ 1 trận mà trói được nhiều người như vậy đúng là chưa từng trải qua, lại còn có thể quát mắng trước mặt Mục Khôn đúng là quá đã mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.