Chương 28: Không Đáng Để Đau Buồn.
Tâm Khiêu Sướng Tưởng
06/06/2023
Tần Nguyên Văn đột nhiên nghĩ đến một câu: Biết mình biết người, trăm trận trăm thắng.
Giang Viêm cắt lìa tất cả các khớp xương của Sa Anh, nửa đời sau không ngồi xe lăn, thì cũng trở thành 1 kẻ tàn phế không hoạt động được.
Cả hai phương án thì đều khổ hơn so với chết.
Còn chưa xong.
Cuối cùng Giang Viêm đưa dao vào miệng Sa Anh, chính là muốn cả đời của anh ta sau này chỉ có thể ăn thức ăn lỏng.
Sau đó ném dao xuống biển, coi như đây là tế vật cho mẹ anh.
Giang Viêm gõ gõ vào cửa xe của Tần Nguyên Văn: "Cho người đưa anh ta về nhà họ Mục, chú ý đừng để anh ta chết."
Trở lại Thịnh Thế Hào Đình, Cố Tiên Dao thong thả đi đi lại lại, cô đang chờ anh ở bên ngoài khu nhà.
Giang Viêm nhìn thấy thì vô cùng cảm động, người con gái này thật sự rất tốt bụng.
Cố Tiên Dao biết, cô không thể giúp gì, ở lại chỉ gây thêm phiền phức cho Giang Viêm.
Nhưng rời đi thì lại nóng ruột nóng gan.
Thấy Giang Viêm chậm rãi đi tới, Cố Tiên Dao lau đi khóe mắt ẩm ướt của mình, nín khóc mỉm cười.
Có thế thấy quần áo trên người Giang Viêm dính máu tươi, nhưng cô cũng không hỏi, cố gắng đè nén những căng thẳng và lo lắng xuống.
Cô vươn tay ra, lần đầu tiên Cố Tiên Dao chủ động nắm lấy tay của Giang Viêm.
Hai người không nói chuyện gì, chậm rãi đi xuyên qua vườn hoa trở lại biệt thự.
Tắm xong, Giang Viêm vừa lau tóc vừa tìm quần áo để thay.
"Từ từ." Cố Tiên Dao vội vàng nói.
Giang Viêm hỏi: “Sao vậy?"
Cô vén áo của Giang Viêm lên, trước ngực, sau lưng có rất nhiều vết thương: vết dao, vết roi, vết súng…
Các vết thương chi chít khiến không thể nhìn ra làn da ban đầu như thế nào.
"Là ai làm vậy?" Cố Tiên Dao kinh ngạc che miệng, vô cùng đau lòng.
Bị thương thành như vậy, thật khó có thể tưởng tượng Giang Viêm đã từng bị đánh như thế nào.
Giang Viêm dùng quần áo che lại, anh cười giả dối: "Em nhìn mặt anh đây này."
Cố Tiên Dao tưởng thật nên thật sự nhìn chằm chằm xem, phân vân vuốt ve: "Mặt anh không sao hết... Anh chưa phẫu thuật thẩm mỹ phải không?"
"Đố em tìm được bệnh viện nào chỉnh được làn da như thế này đấy? Nếu được thì tay nghề của bác sĩ đó đúng là..."
Giang Viêm suýt nữa thì đã gặp phải rắc rối, cha mẹ của Cố Tiên Dao và cô đều vô cùng lo lắng.
Anh lắc đầu: "Trước kia khi bị người khác đánh, anh chỉ lo bụm mặt, hét lên không được đánh vào gương mặt tuấn tú của anh, anh còn phải để cho vợ anh nhìn nữa."
Vốn là bầu không khí bi thương nhưng lại bị Giang Viêm trêu đùa như vậy, Cố Tiên Dao cũng phải bật cười, cô xoay người nằm xuống giường: "Đáng ghét. Anh thật đúng là không đáng được người khác đau lòng thay mà.”
Giang Viêm nằm xuống, nghiêng đầu: "Vợ à, mặt đất lạnh lắm, người anh lại đang đau nữa.”
"Vậy em phải ngủ dưới đất à?" Cố Tiên Dao hỏi lại.
Giang Viêm thở dài không thèm phản bác lại.
Cố Tiên Dao khẽ cắn môi, trong đầu toàn là những vết sẹo trên người Giang Viêm.
Ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào, Giang Viêm trở mình nhớ về ngày tháng khó khăn nhất của mình.
Năm ấy anh mới chín tuổi, có rất nhiều chuyện đã không còn nhớ rõ nữa rồi.
Nhưng Giang Viêm nhớ rất rõ mẹ mình, cũng nhớ rõ gương mặt đáng sợ của những người nhà họ Mục.
Tại nhà họ Mục, đèn đuốc sáng trưng.
Sắc mặt của Mục Khôn xanh mét, giận giữ siết chặt bàn tay.
Sắc mặt của Mục Hoành tái nhợt, đánh vào cánh tay đang bó thạch cao được treo lên của mình, tự cảm thấy may mắn vì Giang Viêm đã hạ thủ lưu tình.
Trước mặt bọn họ là Sa Anh đang nằm trên cáng cứu thương, mặt xám ngoét như tro tàn, hai mắt trống rỗng.
Tứ chi tàn phế, xương sống bị tổn thương, khả năng cao là sẽ bị liệt nửa người, đầu lưỡi chỉ còn 1 nửa, cơ thể hoàn toàn bị phế.
Mục Khôn hối hận, đáng lẽ không nên để Sa Anh đi một mình.
"Cha, xử lý như thế nào bây giờ?" Mục Hoành nhìn Sa Anh nhíu mày.
Hiện giờ Sa Anh chỉ là một phế nhân cần người chăm sóc, đã không còn giá trị lợi dụng nữa.
Ánh mắt Mục Khôn chợt lóe lên: "Vô liêm sỉ, Sa Anh là người đã từng đi theo ông nội mày tranh đấu giành thiên hạ, vậy mà tên súc sinh như mày có thể nói ra loại câu này sao?"
Sa Anh từ từ xoay người qua, nước mắt chảy xuôi gắt gao nhìn về phía Mục Khôn.
Mục Khôn cắn chặt khớp hàm: "Tôi có thể cứu sống cậu."
Sa Anh lắc đầu.
Với anh ta mà nói, còn sống chính là một loại tra tấn, Giang Viêm chính là muốn khiến anh ta sống không bằng chết.
Bây giờ Sa Anh chỉ muốn chết quách đi cho xong.
Một lúc lâu sau, Mục Khôn gật đầu: "Cha mẹ của cậu chính là cha mẹ của tôi, con cái cậu cũng là con cái của tôi. Tôi sẽ thay cậu chăm sóc tốt cho bọn họ."
Sa Anh nhắm mắt lại, Mục Khôn rưng rưng khoát tay.
"Giang Viêm chẳng qua cũng chỉ là một đứa con hoang, là một con cá lọt lưới của nhà họ Giang vậy mà lại dám khiêu khích nhà họ Mục." Mục Khôn bày ra một bộ mặt vô cùng dữ tợn.
Không có Sa Anh, nhà họ Mục như mất đi một cánh tay, đối nhà họ Mục đây chính là một đả kích lớn.
"Cha, chúng ta xử lý Giang Viêm như thế nào bây giờ?" Mục Hoành nhớ lại nụ cười đáng sợ của Giang Viêm không nhịn không được liền run rẩy, cái nhìn đó là của kẻ bò từ địa ngục lên mà.
"Nếu đã muốn chơi, vậy tao sẽ chơi cùng với mày." Mục Khôn lập tức gào lên với mấy tên đàn em: "Điều tra chi tiết về tập đoàn Tiên Dao cho tao."
"Cha, cha định mặc kệ Giang Viêm sao, tự nhiên lại đi thăm dò tập đoàn Tiên Dao làm gì? Mau cho người giết chết tên Giang Viêm đấy đi..."
Mục Khôn quay đầu lại: "Đồ nhát gan, chỉ một tên Giang Viêm nho nhỏ đã dọa mày sợ thành ra như vậy? Tương lai còn làm được chuyện gì nên hồn nữa."
"Anh ta muốn cắt cổ toàn bộ nhà họ Mục chúng ta đó cha?"
"Muốn chơi trò mèo vờn chuột, tao sẽ cho anh ta biết ai mới là mèo ai mới là chuột."
Mục Hoành nuốt nước miếng nhìn dáng vẻ điên cuồng của Mục Khôn.
Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, Mục Hoành hạ quyết tâm, trước khi Giang Viêm chết, để bảo vệ bản thân anh ta vẫn không nên ra khỏi nhà thì hơn.
Đang nghĩ như vậy thì Mục Khôn nói: "Tối hôm nay con đi tìm vài người..."
Sáng sớm, Giang Viêm đang chạy bộ dọc theo con đường trong khu biệt thự, nhưng nhìn qua hàng rào ngăn cách lại thấy bên kia một già một trẻ đang luyện Chính Thần quyền.
Đánh xong một bộ quyền, Giang Viêm cười hỏi: "Ông là từ Bắc Cảnh đến sao?"
Một già một trẻ quay sang nhìn Giang Viêm, ông lão vuốt bộ râu dài của mình, còn cậu thiếu niên đáp lại: "Liên quan gì đến anh?"
Giang Viêm lắc đầu: "Đúng là không liên quan đến tôi, chỉ là tùy tiện hỏi thôi.”
Nói xong Giang Viêm liền muốn rời đi.
Ông lão liền trả lời: "Cậu trai trẻ, trẻ con còn chưa hiểu chuyện, cậu đừng trách nó."
"Cậu cũng từ Bắc Cảnh đến sao?"
Giang Viêm lại lắc đầu: "Không phải, cháu chỉ là thấy hai người đánh là Chính Thần quyền, nên mới tùy tiện hỏi. Thật không ngờ lại làm cậu bé này không vui.”
"Chẳng qua..." Giang Viêm muốn nói lại thôi, đi hai bước thì dừng lại, lai lịch của một già một trẻ này đúng là làm cho người ta có chút lo lắng.
Giang Viêm quay đầu lại: "Chẳng qua ông à, bộ Chính Thần quyền này của ông học có chỗ bị sai rồi."
Ông lão nhíu mày, có chút đăm chiêu.
Cậu thiếu niên cảm thấy bị xúc phạm, cười nhạo: "Anh nói chúng tôi luyện sai, nói vậy có nghĩa là anh giỏi hơn chúng tôi sao?"
"Có dám đấu 2 chiêu với chúng tôi không?”
Cậu thiếu niên còn trẻ nóng tính, Giang Viêm sẽ không cùng cậu ta so đo làm gì.
Nên lắc đầu: "Chính Thần quyền của cậu chắc đã luyện tầm bảy, tám năm rồi, tôi đánh không lại, đến lúc đó cả 2 chúng ta đều bị thương thì không hay đâu."
"Coi như anh còn biết tự lượng sức mình." Cậu thiếu niên nghếch đầu lên kiêu ngạo.
Ông lão trừng mắt, chủ động tiến lên mở cửa ra, nhường đường cho Giang Viêm vào cửa: "Chàng trai, cậu nói tôi luyện sai sao?"
Đầu tiên là gọi là cậu trai trẻ, sau lại gọi là chàng trai, xưng hô lập tức được kéo gần lại.
Học Chính Thần quyền không khó, bộ quyền pháp này nếu học không có tâm pháp thì tu luyện cả đời cũng uổng công.
Nói luyện không đúng cũng không lạ tí nào, ông lão chỉ biết này bộ quyền mấy trăm năm nay đã được cải tiến nhiều lần, có lẽ Giang Viêm đã từng được xem qua bản chính.
Nhưng nếu liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra trình độ của cậu bé kia thì người này chắc chắn không phải là người bình thường, rất có thể cậu ấy đã luyện thành rồi.
Nhưng Giang Viêm thoạt nhìn còn rất trẻ, lại không giống cao thủ đã đạt đến cảnh giới tột đỉnh.
Giang Viêm cười gượng: "Chỉ là thuận miệng nói thôi, ông đừng coi là thật."
Thông qua cách nói chuyện, Giang Viêm cơ bản đã xác định được, hai người này không phải đến tìm mình nên cũng không có tính uy hiếp gì.
Có được một cao thủ ở gần đây, vợ chồng Cố Minh Na sẽ càng an toàn hơn.
''Không, tôi thấy cậu không giống người hay nói bậy, tôi mạnh dạn muốn thảo luận mấy chiêu với cậu được không?"
Giang Viêm không hề có ý gì với ông lão nhưng ông lão lại nổi nên hứng thú với anh, thiên thiết kéo cổ tay Giang Viêm nhà.
Giang Viêm cười 1 cách thản nhiên, kéo nhẹ tay ông lão ra lui về phía sau từng bước.
Sắc mặt ông lão thay đổi, chính mình luyện quyền nhưng ở trước mặt Giang Viêm lại như chỉ vừa mới học, hơn nữa nhìn cử động chân tay, ánh mắt của Giang Viêm không những không nghi ngờ mà còn có vẻ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
"Thật không biết xấu hổ, ông nội của tôi muốn tỉ thí với anh là đang đề cao thân anh đó, nếu ông nội tôi vui còn có thể chỉ dạy vài chiêu cho anh, có lợi cho anh cả đời." Cậu thiếu niên tiến lên từng bước, trợn mắt nhìn.
Giang Viêm chạy đến cười làm lành: "Ông ơi, cháu thật sự cũng không có ác ý đâu.”
Ông lão quay đầu lại giận mắng cậu thiếu niên: "Tránh sang một bên đi, chỉ vừa mới luyện được chút công phu như vậy mà đã tự cao rồi."
"Ông nội, anh ta..." Cậu thiếu niên muốn giải thích, thấy ông lão giận, nên chỉ hừ một tiếng im lặng đứng ở một bên, lại càng tức Giang Viêm hơn.
Ông lão lại chắp tay: "Mong cậu vui lòng chỉ giáo, quyền pháp này của tôi có gì không ổn."
Biết là do chính mình lắm miệng để ông lão tò mò, quyền pháp của Bắc Cảnh đối người khác mà nói là vật báu vô giá, nhưng đối Giang Viêm thì nó lại không hề có giá trị, Giang Viêm cũng sẽ không dấu giếm làm gì.
Giang Viêm điềm đạm cười: "Chính Thần quyền quá mạnh mẽ, dễ đánh nhưng ngược lại cũng khiến thân thể chúng ta bị thương nặng."
Sau đó, Giang Viêm nhỏ giọng nói hai câu khẩu quyết, còn nói: "Phối hợp khẩu quyết, dùng sức chế trụ lại bệnh, không cần phải ra toàn lực, cứ thuận theo tự nhiên là được.”
Ánh mắt của ông lão chợt lóe sáng, sắc mặt hơi trầm ngâm, tiện tay xuất ra hai quyền, sau đó vô cùng vui mừng.
Dựa theo biện pháp của Giang Viêm, uy lực không những không giảm mà còn tăng lên, quyền vừa rồi khí xuất ra không nhiều nên thân thể giảm bớt không ít gánh nặng, nhưng uy lực vẫn đủ mạnh.
"Cảm ơn lòng tốt của cậu, mời cậu vào nhà uống chén trà."
Giang Viêm cười lắc đầu: "Cháu còn phải về nhà ăn sngs, nếu không trở về mẹ cháu sẽ tức giận mất."
Nói xong, Giang Viêm xua tay rồi nói lời tạm biệt.
Cậu thiếu niên nhìn chằm chằm theo bóng dáng của Giang Viêm, coi thường nói: "Ông nội, anh ta chỉ là một kẻ lừa đảo, ông tưởng anh ta nói thật sao?"
"Về sau còn nói chuyện mất lịch sự như vậy với người khác nữa thì cháu cút về cho ông." Ông lão lạnh lùng nói.
Cậu thiếu niên vẫn không phục, ông lão nhìn về hướng của Giang Viêm: "Nếu cháu có thể bái cậu ta làm thầy, thì tương lai sau này nhất định sẽ rất tươi sáng.”
"Làm sư phụ của cháu á?" Cậu thiếu niên cười lạnh, cậu sẽ không để Giang Viêm có cơ hội đó đâu.
"Ngay cả đánh với cháu anh ta cũng không dám."
Ông lão bất đắc dĩ lắc đầu, gõ vào sau ót của cậu thiếu niên: "Người ta là không thèm chấp nhặt với cháu đó, cháu không nhìn ra sao? Tính cách này của cháu đúng là làm người ta chướng mắt mà.”
"Cháu còn chướng mắt anh ta ý chứ, trừ phi anh ta đánh thắng cháu." Cậu thiếu niên rất quật cường.
"Vô liêm sỉ, vừa rồi nếu không phải cậu ấy hạ thủ lưu tình, thì ngay cả ta cũng không phải đối thủ của cậu ấy."
"Dạ?" cậu thiếu niên vò đầu, khó tin.
Trong văn phòng, lần đầu tiên Giang Viêm không nằm chơi điện thoại nữa, nh nhìn chằm chằm vào bản đồ.
"Anh đang nhìn cái gì vậy? Cả buổi sáng rồi." Cố Tiên Dao hỏi.
Giang Viêm nói: "Anh đang nhìn tương lai của tập đoàn Tiên Dao.”
"Trên bản đồ có à?" Cố Tiên Dao nhìn qua: "Tương lai ở đâu?"
"Thật ra tương lai chính là một hạt gạo." Giang Viêm nhìn sườn mặt của Cố Tiên Dao, lộ ra một nụ cười giả tạo.
"Một hạt gạo?"
"Em có biết vị của gạo như thế nào không?" Giang Viêm lại hỏi.
"Ai mà chưa từng ăn cơm chứ." Cố Tiên Dao không biết Giang Viêm muốn nói gì.
Giang Viêm nói: "Muốn biết hương vị của gạo, đầu tiên phải nấu chín nó trước."
"Đây là vấn đề triết học à?" Cố Tiên Dao cảm thấy tò mò lại có chút mờ mịt hỏi lại.
Giang Viêm cắt lìa tất cả các khớp xương của Sa Anh, nửa đời sau không ngồi xe lăn, thì cũng trở thành 1 kẻ tàn phế không hoạt động được.
Cả hai phương án thì đều khổ hơn so với chết.
Còn chưa xong.
Cuối cùng Giang Viêm đưa dao vào miệng Sa Anh, chính là muốn cả đời của anh ta sau này chỉ có thể ăn thức ăn lỏng.
Sau đó ném dao xuống biển, coi như đây là tế vật cho mẹ anh.
Giang Viêm gõ gõ vào cửa xe của Tần Nguyên Văn: "Cho người đưa anh ta về nhà họ Mục, chú ý đừng để anh ta chết."
Trở lại Thịnh Thế Hào Đình, Cố Tiên Dao thong thả đi đi lại lại, cô đang chờ anh ở bên ngoài khu nhà.
Giang Viêm nhìn thấy thì vô cùng cảm động, người con gái này thật sự rất tốt bụng.
Cố Tiên Dao biết, cô không thể giúp gì, ở lại chỉ gây thêm phiền phức cho Giang Viêm.
Nhưng rời đi thì lại nóng ruột nóng gan.
Thấy Giang Viêm chậm rãi đi tới, Cố Tiên Dao lau đi khóe mắt ẩm ướt của mình, nín khóc mỉm cười.
Có thế thấy quần áo trên người Giang Viêm dính máu tươi, nhưng cô cũng không hỏi, cố gắng đè nén những căng thẳng và lo lắng xuống.
Cô vươn tay ra, lần đầu tiên Cố Tiên Dao chủ động nắm lấy tay của Giang Viêm.
Hai người không nói chuyện gì, chậm rãi đi xuyên qua vườn hoa trở lại biệt thự.
Tắm xong, Giang Viêm vừa lau tóc vừa tìm quần áo để thay.
"Từ từ." Cố Tiên Dao vội vàng nói.
Giang Viêm hỏi: “Sao vậy?"
Cô vén áo của Giang Viêm lên, trước ngực, sau lưng có rất nhiều vết thương: vết dao, vết roi, vết súng…
Các vết thương chi chít khiến không thể nhìn ra làn da ban đầu như thế nào.
"Là ai làm vậy?" Cố Tiên Dao kinh ngạc che miệng, vô cùng đau lòng.
Bị thương thành như vậy, thật khó có thể tưởng tượng Giang Viêm đã từng bị đánh như thế nào.
Giang Viêm dùng quần áo che lại, anh cười giả dối: "Em nhìn mặt anh đây này."
Cố Tiên Dao tưởng thật nên thật sự nhìn chằm chằm xem, phân vân vuốt ve: "Mặt anh không sao hết... Anh chưa phẫu thuật thẩm mỹ phải không?"
"Đố em tìm được bệnh viện nào chỉnh được làn da như thế này đấy? Nếu được thì tay nghề của bác sĩ đó đúng là..."
Giang Viêm suýt nữa thì đã gặp phải rắc rối, cha mẹ của Cố Tiên Dao và cô đều vô cùng lo lắng.
Anh lắc đầu: "Trước kia khi bị người khác đánh, anh chỉ lo bụm mặt, hét lên không được đánh vào gương mặt tuấn tú của anh, anh còn phải để cho vợ anh nhìn nữa."
Vốn là bầu không khí bi thương nhưng lại bị Giang Viêm trêu đùa như vậy, Cố Tiên Dao cũng phải bật cười, cô xoay người nằm xuống giường: "Đáng ghét. Anh thật đúng là không đáng được người khác đau lòng thay mà.”
Giang Viêm nằm xuống, nghiêng đầu: "Vợ à, mặt đất lạnh lắm, người anh lại đang đau nữa.”
"Vậy em phải ngủ dưới đất à?" Cố Tiên Dao hỏi lại.
Giang Viêm thở dài không thèm phản bác lại.
Cố Tiên Dao khẽ cắn môi, trong đầu toàn là những vết sẹo trên người Giang Viêm.
Ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào, Giang Viêm trở mình nhớ về ngày tháng khó khăn nhất của mình.
Năm ấy anh mới chín tuổi, có rất nhiều chuyện đã không còn nhớ rõ nữa rồi.
Nhưng Giang Viêm nhớ rất rõ mẹ mình, cũng nhớ rõ gương mặt đáng sợ của những người nhà họ Mục.
Tại nhà họ Mục, đèn đuốc sáng trưng.
Sắc mặt của Mục Khôn xanh mét, giận giữ siết chặt bàn tay.
Sắc mặt của Mục Hoành tái nhợt, đánh vào cánh tay đang bó thạch cao được treo lên của mình, tự cảm thấy may mắn vì Giang Viêm đã hạ thủ lưu tình.
Trước mặt bọn họ là Sa Anh đang nằm trên cáng cứu thương, mặt xám ngoét như tro tàn, hai mắt trống rỗng.
Tứ chi tàn phế, xương sống bị tổn thương, khả năng cao là sẽ bị liệt nửa người, đầu lưỡi chỉ còn 1 nửa, cơ thể hoàn toàn bị phế.
Mục Khôn hối hận, đáng lẽ không nên để Sa Anh đi một mình.
"Cha, xử lý như thế nào bây giờ?" Mục Hoành nhìn Sa Anh nhíu mày.
Hiện giờ Sa Anh chỉ là một phế nhân cần người chăm sóc, đã không còn giá trị lợi dụng nữa.
Ánh mắt Mục Khôn chợt lóe lên: "Vô liêm sỉ, Sa Anh là người đã từng đi theo ông nội mày tranh đấu giành thiên hạ, vậy mà tên súc sinh như mày có thể nói ra loại câu này sao?"
Sa Anh từ từ xoay người qua, nước mắt chảy xuôi gắt gao nhìn về phía Mục Khôn.
Mục Khôn cắn chặt khớp hàm: "Tôi có thể cứu sống cậu."
Sa Anh lắc đầu.
Với anh ta mà nói, còn sống chính là một loại tra tấn, Giang Viêm chính là muốn khiến anh ta sống không bằng chết.
Bây giờ Sa Anh chỉ muốn chết quách đi cho xong.
Một lúc lâu sau, Mục Khôn gật đầu: "Cha mẹ của cậu chính là cha mẹ của tôi, con cái cậu cũng là con cái của tôi. Tôi sẽ thay cậu chăm sóc tốt cho bọn họ."
Sa Anh nhắm mắt lại, Mục Khôn rưng rưng khoát tay.
"Giang Viêm chẳng qua cũng chỉ là một đứa con hoang, là một con cá lọt lưới của nhà họ Giang vậy mà lại dám khiêu khích nhà họ Mục." Mục Khôn bày ra một bộ mặt vô cùng dữ tợn.
Không có Sa Anh, nhà họ Mục như mất đi một cánh tay, đối nhà họ Mục đây chính là một đả kích lớn.
"Cha, chúng ta xử lý Giang Viêm như thế nào bây giờ?" Mục Hoành nhớ lại nụ cười đáng sợ của Giang Viêm không nhịn không được liền run rẩy, cái nhìn đó là của kẻ bò từ địa ngục lên mà.
"Nếu đã muốn chơi, vậy tao sẽ chơi cùng với mày." Mục Khôn lập tức gào lên với mấy tên đàn em: "Điều tra chi tiết về tập đoàn Tiên Dao cho tao."
"Cha, cha định mặc kệ Giang Viêm sao, tự nhiên lại đi thăm dò tập đoàn Tiên Dao làm gì? Mau cho người giết chết tên Giang Viêm đấy đi..."
Mục Khôn quay đầu lại: "Đồ nhát gan, chỉ một tên Giang Viêm nho nhỏ đã dọa mày sợ thành ra như vậy? Tương lai còn làm được chuyện gì nên hồn nữa."
"Anh ta muốn cắt cổ toàn bộ nhà họ Mục chúng ta đó cha?"
"Muốn chơi trò mèo vờn chuột, tao sẽ cho anh ta biết ai mới là mèo ai mới là chuột."
Mục Hoành nuốt nước miếng nhìn dáng vẻ điên cuồng của Mục Khôn.
Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, Mục Hoành hạ quyết tâm, trước khi Giang Viêm chết, để bảo vệ bản thân anh ta vẫn không nên ra khỏi nhà thì hơn.
Đang nghĩ như vậy thì Mục Khôn nói: "Tối hôm nay con đi tìm vài người..."
Sáng sớm, Giang Viêm đang chạy bộ dọc theo con đường trong khu biệt thự, nhưng nhìn qua hàng rào ngăn cách lại thấy bên kia một già một trẻ đang luyện Chính Thần quyền.
Đánh xong một bộ quyền, Giang Viêm cười hỏi: "Ông là từ Bắc Cảnh đến sao?"
Một già một trẻ quay sang nhìn Giang Viêm, ông lão vuốt bộ râu dài của mình, còn cậu thiếu niên đáp lại: "Liên quan gì đến anh?"
Giang Viêm lắc đầu: "Đúng là không liên quan đến tôi, chỉ là tùy tiện hỏi thôi.”
Nói xong Giang Viêm liền muốn rời đi.
Ông lão liền trả lời: "Cậu trai trẻ, trẻ con còn chưa hiểu chuyện, cậu đừng trách nó."
"Cậu cũng từ Bắc Cảnh đến sao?"
Giang Viêm lại lắc đầu: "Không phải, cháu chỉ là thấy hai người đánh là Chính Thần quyền, nên mới tùy tiện hỏi. Thật không ngờ lại làm cậu bé này không vui.”
"Chẳng qua..." Giang Viêm muốn nói lại thôi, đi hai bước thì dừng lại, lai lịch của một già một trẻ này đúng là làm cho người ta có chút lo lắng.
Giang Viêm quay đầu lại: "Chẳng qua ông à, bộ Chính Thần quyền này của ông học có chỗ bị sai rồi."
Ông lão nhíu mày, có chút đăm chiêu.
Cậu thiếu niên cảm thấy bị xúc phạm, cười nhạo: "Anh nói chúng tôi luyện sai, nói vậy có nghĩa là anh giỏi hơn chúng tôi sao?"
"Có dám đấu 2 chiêu với chúng tôi không?”
Cậu thiếu niên còn trẻ nóng tính, Giang Viêm sẽ không cùng cậu ta so đo làm gì.
Nên lắc đầu: "Chính Thần quyền của cậu chắc đã luyện tầm bảy, tám năm rồi, tôi đánh không lại, đến lúc đó cả 2 chúng ta đều bị thương thì không hay đâu."
"Coi như anh còn biết tự lượng sức mình." Cậu thiếu niên nghếch đầu lên kiêu ngạo.
Ông lão trừng mắt, chủ động tiến lên mở cửa ra, nhường đường cho Giang Viêm vào cửa: "Chàng trai, cậu nói tôi luyện sai sao?"
Đầu tiên là gọi là cậu trai trẻ, sau lại gọi là chàng trai, xưng hô lập tức được kéo gần lại.
Học Chính Thần quyền không khó, bộ quyền pháp này nếu học không có tâm pháp thì tu luyện cả đời cũng uổng công.
Nói luyện không đúng cũng không lạ tí nào, ông lão chỉ biết này bộ quyền mấy trăm năm nay đã được cải tiến nhiều lần, có lẽ Giang Viêm đã từng được xem qua bản chính.
Nhưng nếu liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra trình độ của cậu bé kia thì người này chắc chắn không phải là người bình thường, rất có thể cậu ấy đã luyện thành rồi.
Nhưng Giang Viêm thoạt nhìn còn rất trẻ, lại không giống cao thủ đã đạt đến cảnh giới tột đỉnh.
Giang Viêm cười gượng: "Chỉ là thuận miệng nói thôi, ông đừng coi là thật."
Thông qua cách nói chuyện, Giang Viêm cơ bản đã xác định được, hai người này không phải đến tìm mình nên cũng không có tính uy hiếp gì.
Có được một cao thủ ở gần đây, vợ chồng Cố Minh Na sẽ càng an toàn hơn.
''Không, tôi thấy cậu không giống người hay nói bậy, tôi mạnh dạn muốn thảo luận mấy chiêu với cậu được không?"
Giang Viêm không hề có ý gì với ông lão nhưng ông lão lại nổi nên hứng thú với anh, thiên thiết kéo cổ tay Giang Viêm nhà.
Giang Viêm cười 1 cách thản nhiên, kéo nhẹ tay ông lão ra lui về phía sau từng bước.
Sắc mặt ông lão thay đổi, chính mình luyện quyền nhưng ở trước mặt Giang Viêm lại như chỉ vừa mới học, hơn nữa nhìn cử động chân tay, ánh mắt của Giang Viêm không những không nghi ngờ mà còn có vẻ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
"Thật không biết xấu hổ, ông nội của tôi muốn tỉ thí với anh là đang đề cao thân anh đó, nếu ông nội tôi vui còn có thể chỉ dạy vài chiêu cho anh, có lợi cho anh cả đời." Cậu thiếu niên tiến lên từng bước, trợn mắt nhìn.
Giang Viêm chạy đến cười làm lành: "Ông ơi, cháu thật sự cũng không có ác ý đâu.”
Ông lão quay đầu lại giận mắng cậu thiếu niên: "Tránh sang một bên đi, chỉ vừa mới luyện được chút công phu như vậy mà đã tự cao rồi."
"Ông nội, anh ta..." Cậu thiếu niên muốn giải thích, thấy ông lão giận, nên chỉ hừ một tiếng im lặng đứng ở một bên, lại càng tức Giang Viêm hơn.
Ông lão lại chắp tay: "Mong cậu vui lòng chỉ giáo, quyền pháp này của tôi có gì không ổn."
Biết là do chính mình lắm miệng để ông lão tò mò, quyền pháp của Bắc Cảnh đối người khác mà nói là vật báu vô giá, nhưng đối Giang Viêm thì nó lại không hề có giá trị, Giang Viêm cũng sẽ không dấu giếm làm gì.
Giang Viêm điềm đạm cười: "Chính Thần quyền quá mạnh mẽ, dễ đánh nhưng ngược lại cũng khiến thân thể chúng ta bị thương nặng."
Sau đó, Giang Viêm nhỏ giọng nói hai câu khẩu quyết, còn nói: "Phối hợp khẩu quyết, dùng sức chế trụ lại bệnh, không cần phải ra toàn lực, cứ thuận theo tự nhiên là được.”
Ánh mắt của ông lão chợt lóe sáng, sắc mặt hơi trầm ngâm, tiện tay xuất ra hai quyền, sau đó vô cùng vui mừng.
Dựa theo biện pháp của Giang Viêm, uy lực không những không giảm mà còn tăng lên, quyền vừa rồi khí xuất ra không nhiều nên thân thể giảm bớt không ít gánh nặng, nhưng uy lực vẫn đủ mạnh.
"Cảm ơn lòng tốt của cậu, mời cậu vào nhà uống chén trà."
Giang Viêm cười lắc đầu: "Cháu còn phải về nhà ăn sngs, nếu không trở về mẹ cháu sẽ tức giận mất."
Nói xong, Giang Viêm xua tay rồi nói lời tạm biệt.
Cậu thiếu niên nhìn chằm chằm theo bóng dáng của Giang Viêm, coi thường nói: "Ông nội, anh ta chỉ là một kẻ lừa đảo, ông tưởng anh ta nói thật sao?"
"Về sau còn nói chuyện mất lịch sự như vậy với người khác nữa thì cháu cút về cho ông." Ông lão lạnh lùng nói.
Cậu thiếu niên vẫn không phục, ông lão nhìn về hướng của Giang Viêm: "Nếu cháu có thể bái cậu ta làm thầy, thì tương lai sau này nhất định sẽ rất tươi sáng.”
"Làm sư phụ của cháu á?" Cậu thiếu niên cười lạnh, cậu sẽ không để Giang Viêm có cơ hội đó đâu.
"Ngay cả đánh với cháu anh ta cũng không dám."
Ông lão bất đắc dĩ lắc đầu, gõ vào sau ót của cậu thiếu niên: "Người ta là không thèm chấp nhặt với cháu đó, cháu không nhìn ra sao? Tính cách này của cháu đúng là làm người ta chướng mắt mà.”
"Cháu còn chướng mắt anh ta ý chứ, trừ phi anh ta đánh thắng cháu." Cậu thiếu niên rất quật cường.
"Vô liêm sỉ, vừa rồi nếu không phải cậu ấy hạ thủ lưu tình, thì ngay cả ta cũng không phải đối thủ của cậu ấy."
"Dạ?" cậu thiếu niên vò đầu, khó tin.
Trong văn phòng, lần đầu tiên Giang Viêm không nằm chơi điện thoại nữa, nh nhìn chằm chằm vào bản đồ.
"Anh đang nhìn cái gì vậy? Cả buổi sáng rồi." Cố Tiên Dao hỏi.
Giang Viêm nói: "Anh đang nhìn tương lai của tập đoàn Tiên Dao.”
"Trên bản đồ có à?" Cố Tiên Dao nhìn qua: "Tương lai ở đâu?"
"Thật ra tương lai chính là một hạt gạo." Giang Viêm nhìn sườn mặt của Cố Tiên Dao, lộ ra một nụ cười giả tạo.
"Một hạt gạo?"
"Em có biết vị của gạo như thế nào không?" Giang Viêm lại hỏi.
"Ai mà chưa từng ăn cơm chứ." Cố Tiên Dao không biết Giang Viêm muốn nói gì.
Giang Viêm nói: "Muốn biết hương vị của gạo, đầu tiên phải nấu chín nó trước."
"Đây là vấn đề triết học à?" Cố Tiên Dao cảm thấy tò mò lại có chút mờ mịt hỏi lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.