Chương 22: Nhận Đàn Em
Tâm Khiêu Sướng Tưởng
06/06/2023
Giang Viêm nắm bàn tay của Cố Tiên Dao, nhẹ giọng hỏi: "Trong tay em là cái gì?"
"Hửm?" Cố Tiên Dao ngơ ngác trả lời: "Tay anh."
"Không phải, là cả thế giới." Giang Viêm mỉm cười.
Nghe ra Giang Viêm trêu đùa mình, Cố Tiên Dao nhanh chóng rút tay về, đỏ mặt nói: "Đáng ghét."
Né người dựa vào cạnh bàn, mặt mũi Giang Viêm tỏ ra thâm tình: "Em là cả thế giới của anh."
"Anh cũng muốn mình trở thành cả thế giới của em."
Bốn mắt nhìn nhau, trái tim của Cố Tiên Dao đập thình thịch liên hồi.
Anh lại nắm lấy bàn tay trắng trẻo của cô lần nữa, nhưng bành một tiếng cánh cửa bị đẩy ra.
Cố Tiên Dao sợ hết hồn, hốt hoảng rút tay về đứng lên lui qua một bên, giống như vừa làm sai chuyện gì đó.
Ngô Vân đứng chết trân tại chỗ: "Tôi... Tôi có phải tới không đúng lúc rồi không?"
Cố Tiên Dao vội vàng sửa lại mái tóc rồi nói: "Không có, anh Ngô. mời anh ngồi."
Mới vừa thổ lộ xong, Giang Viêm còn muốn nhân cơ hội này làm chút cử chỉ thân mật hơn, lại bị người này phá hỏng.
Trợn mắt một cái, Giang Viêm hận không thể đá bay Ngô Vân lăn ra ngoài.
Ngô Vân cười trừ, cẩn thận liếc nhìn Giang Viêm nói: "Giang Viêm, thông báo của hôm nay anh xem chưa, phía tây thành phố..."
"Nói với vợ tôi, tôi chỉ là người ở rể ăn cơm chùa." Giang Viêm lại bắt đầu lướt điện thoại di động.
Đường đường là Thiên Tể, làm sao lại quan tâm đến chuyện làm ăn nhỏ nhặt này, nếu quả thật muốn mảnh đất đó, chỉ cần Giang Viêm mở miệng lập tức sẽ có người đưa quyền sử dụng đến ngay trước mặt.
Trở về thành phố Lăng này, chẳng qua là muốn bầu bạn cùng Cố Tiên Dao, thuận tay mở cho vợ một cái công ty nhỏ để luyện tập tay nghề.
"Cố tổng, cô xem thông báo rồi chứ?" Ngô Vân vừa cẩn thận liếc nhìn Giang Viêm.
Giang Viêm anh tag giọng, trừng mắt một cái.
Có thể diễn kịch cho giống hơn một chút được không hả?
"Xem qua rồi." Cố Tiên Dao cũng nhìn Giang Viêm, gò má vẫn còn hơi đỏ ửng.
Trong lòng thầm nói: Giang Viêm chết bầm, người ta đều biết công ty là của anh, còn cố ý khiến người ta khó xử.
"Đây chính là một cơ hội tốt đó." Ngô Vân vui vẻ nói.
Ngô Vân thật sự rất vui, nghe theo lời khuyên của Giang Viêm, nhà họ Ngô lập tức dốc hết tất cả tài sản chạy đến phía tây thành phố mua đất.
Mới chưa được bao lâu, giá đất tăng vọt, đã tăng lên gấp mấy lần.
Nhất là bãi đá bên sườn dốc, lợi nhuận lại càng kinh khủng.
Cố Tiên Dao bất đắc dĩ cười một tiếng: "Anh Ngô thật biết nói đùa, tôi ngay cả tư cách tham dự đấu giá cũng không có."
Vốn điều lệ của Tập đoàn Tiên Dao là trăm triệu, giá của mảnh đất phía tây thành phố kia ban đầu cũng đã lớn hơn con số này.
"Tôi không phải đang nói đến mảnh đất đó, mà là mua sản nghiệp của thành phố Lăng." Ngô Vân mỉm cười.
Đôi mắt xinh đẹp của Cố Tiên Dao sáng lên, tựa như có một cánh cửa sổ mở ra trước mặt cô ấy.
Hướng suy nghĩ của Ngô Vân nhạy bén quá.
Trong thời gian một tuần, với những người cảm thấy hứng thú với mảnh đất này, nhất là những người trong tình thế bắt buộc. Nếu muốn xoay sở để có được đủ kinh phí tham gia đấu giá, nhất định sẽ mau chóng thanh lý một ít tài sản hiện có.
Hai người lập tức bắt đầu thảo luận chi tiết.
Trời đã tối, Giang Viêm gọi lên vài món ăn, ba người ăn luôn ở phòng làm việc.
Mãi đến đêm khuya, cuối cùng cũng đưa ra được một phương án.
Thu mua lần này do tập đoàn Tiên Dao dẫn đầu, một công ty mới vừa đăng ký sẽ không dẫn tới quá nhiều sự chú ý.
Ngô Vân cung cấp đầy đủ hỗ trợ tài chính, lợi nhuận sau cùng để Cố Tiên Dao chiếm phần lớn.
Đây quả thực không khác gì cho không, Cố Tiên Dao cũng nhìn ra chút đầu mối, Ngô Vân không phải đang hợp tác cùng mình, mà là muốn để cho Giang Viêm hưởng lợi.
Trên đường trở về, Giang Viêm vẫn nắm chặt tay Cố Tiên Dao như cũ.
Cố Tiên Dao mấy lần muốn nói lại thôi, trong lòng cũng biết, có hỏi cũng vô ích.
Giang Viêm nhất định sẽ giải thích quan hệ của hai người kiểu như là Ngô Vân vô sinh nên xin con với Giang Viêm.
Tay của Giang Viêm rất ấm, tay của Cố Tiên Dao không bao lâu cũng có cảm giác nóng lên.
"Sao lúc nào anh cũng muốn nắm tay tôi thế?" Cố Tiên Dao ngượng ngùng hỏi.
Ánh mắt Giang Viêm chăm chú nhìn về phía trước: "Đã từng có một người lênh đênh ở trên biển, tử thần cứ quanh quẩn bên người."
"Lúc ấy, cái mà anh ta nghĩ tới chỉ có hai người phụ nữ... Lúc ấy anh ta chỉ hy vọng có một đôi tay mềm mại nắm lấy tay mình."
Giang Viêm không nói rõ ràng, một người là mẹ anh, người còn lại kia chính là Cố Tiên Dao.
"Anh chưa từng nói qua xuất thân của mình..." Cố Tiên Dao cũng thấy xúc động, cô cũng giống vậy, cũng từng trôi nổi ở trên đại dương.
Có điều Cố Tiên Dao đã không nhớ từng đưa ra một nắm cơm hẩm đã cứu tính mạng một người.
"Anh là trẻ mồ côi." Giọng nói Giang Viêm dửng dưng, không có chút cảm xúc.
Người đàn ông đã cho Giang Viêm sinh mạng kia, Giang Viêm chưa từng xem ông ta là cha, càng cho mình không phải là người nhà họ Bạch.
Trẻ mồ côi? Trên mặt Cố Tiên Dao chớp động, Giang Viêm nhất định đã phải chịu rất nhiều đau khổ.
Lần đầu tiên chủ động lật bàn tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay Giang Viêm.
Không có thân mật, chỉ là cử chỉ mang tính an ủi.
So với Giang Viêm, nỗi khổ mà Cố Tiên Dao gặp phải căn bản không thấm vào đâu.
Sau khi xuống xe, Giang Viêm rất tự nhiên nắm lấy tay của Cố Tiên Dao.
Cố Tiên Dao cũng không có cảm giác gì, dường như mấy ngày này đã thành thói quen rồi.
Cử chỉ thân mật của hai người bị vợ chồng Tô Cảnh Thắng nhìn thấy qua của sổ.
Cố Minh Na ngạc nhiên: "Ông ơi, ông mau nhìn kìa, hai đứa nó sao lại tay nắm tay thế kia."
Tô Cảnh Thắng hiểu ý cười một tiếng: "Lo cái gì, Tiên Dao có một chốn đi về không tốt sao?"
"Chỉ là..." Cố Tiên Dao nói Giang Viêm chẳng qua chỉ là con rể hờ, quan trọng hơn chính là cũng chưa đăng ký kết hôn.
"Chỉ là cái gì? Tiên Dao không phải sớm muộn cũng phải lập gia đình sao?"
"Tôi thấy Tiểu Giang cũng rất tốt."
Cố Minh Na không nói gì.
Từ khi Giang Viêm đi vào nhà này, đổi nhà, mua xe, càng khiến cho Tô Cảnh Thắng nhiều năm đau ốm chợt dấy lên hy vọng.
Không chỉ có như vậy, mỗi lần xảy ra chuyện đều là Giang Viêm đứng ra bảo vệ họ, anh nhất định chính là thần bảo hộ của cái nhà này.
Nhất là lại còn rất tốt đối với Cố Tiên Dao, không có gì chê trách được.
Một người con rể như vậy, có đốt đèn cũng khó tìm thấy.
Cố Minh Na càng không có lý do gì cự tuyệt một cậu con rể như vậy.
Vào đến nhà, trên bàn đã bày sẵn thức ăn.
Giang Viêm ngồi xuống bắt đầu ăn, Cố Tiên Dao có chút giật mình: "Anh không phải là đã ăn rồi sao?"
Cố Minh Na liếc con gái một cái: "Chắc là chưa ăn no, con ấy, nhìn lại mình đi."
"Tiểu Giang, để mẹ đi hâm nóng một chút cho con."
Trong miệng Giang Viêm đã đầy thức ăn vội vàng nói: "Mẹ, không cần đâu, con ăn thế này là được rồi, chính bởi vì cơm mẹ nấu quá ngon."
Sau khi ăn xong, Cố Tiên Dao bị Cố Minh Na kéo ra một bên: "Mẹ nhìn thấy hai đứa nắm tay nhau đi về?"
"Đâu có?" mặt Cố Tiên Dao trong nháy mắt đỏ lên như quả cà chua.
Khi nắm tay nhau đã thành thói quen, muốn tránh cha mẹ cũng khó tránh.
"Con bé này, còn không thừa nhận. Giờ đã tiến triển đến “bước” nào rồi?"
"Mẹ, xem mẹ nói kìa, cái gì mà bước nào chứ." Cố Tiên Dao ngượng ngùng giậm chân, gạt tay Cố Minh Na ra chạy vội lên lầu.
Giang Viêm và Cố Tiên Dao ở chung một phòng, quan hệ dần gần lại như nước chảy thành sông, đây là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Phía đông thành phố.
Biệt thự Song Tử là hai ngôi biệt thự dựa vào nhau, lộng lẫy huy hoàng, rất nhiều người ở đây đều biết, đây là chỗ ở của hai anh em Tần Nguyên Văn.
Vợ con đều bị Tần Nguyên Vũ quát lớn chạy hết lên lầu trốn, sắc mặt hai anh em tái xanh.
Một người mặc quần áo đen đang đứng trước mặt họ, là người quen, Kiếm Thiên.
Kiếm Thiên là đánh vào đây, trong sân có một người đang nằm ở đấy.
Kiếm Thiên là đàn em đắc lực nhất của Tần Nguyên Vũ, nhưng lúc này lại làm phản.
Tần Nguyên Vũ giận không chịu được, sau khi đánh mấy chiêu với Kiếm Thiên thì hoảng sợ phát hiện mình không phải là đối thủ của Kiếm Thiên.
Không, hoàn toàn không thể so được.
Nếu không phải Kiếm Thiên nương tay, Tần Nguyên Vũ đã chết mấy lần rồi.
Khiến cho anh em Tần Nguyên Vũ sợ hãi chính là hình xăm trước ngực của Kiếm Thiên, hình một thiên sứ đang mở ra hai cánh màu đỏ máu.
Ở thành phố Lăng, không người nào không biết đến Thiên sứ tội lỗi, người này đã giết chết Tiểu Hổ và Ma Lão Tam.
Kiếm Thiên, lại là Thiên sứ tội lỗi.
Một quyển sổ nhỏ ném đến trước mặt Tần Nguyên Vũ, trên đó ghi chép tội chứng của Tần Nguyên Vũ.
"Muốn giết muốn xử tôi thế nào cũng được, nhưng không được làm hại đến vợ con tôi, cũng đừng động đến anh tôi." hai mắt Tần Nguyên Vũ đỏ thẫm, đứng ở trước mặt Kiếm Thiên tỏ rõ bất khuất không sợ chết.
"Có chút cá tính, tôi thích." Giang Viêm chậm rãi đi đến gần.
Đồng tử của Tần Nguyên Văn co rút lại, sợ hãi kêu lên: "Là anh..."
"Bất ngờ không?" Giang Viêm ngồi xuống.
Tần Nguyên Văn là người cẩn thận, cũng không phải loại nhát gan.
Lúc này hai mắt đỏ như máu, căm tức nhìn Giang Viêm: "Tôi đã nhận lỗi theo yêu cầu của anh, không ngờ anh lại đuổi tận giết tuyệt thế này."
Tần Nguyên Văn biết rằng, nếu Giang Viêm tới vì muốn lấy mạng mình tự nhiên sẽ nhổ cỏ tận gốc, một nhà già trẻ khó mà thoát được.
Giang Viêm lạnh nhạt nói: "Tội chết có hai cái, có điều là ai làm người ấy chịu, giết đi cũng là trừ họa cho dân chúng."
"Tội sống thì có mười mấy cái, liên quan đến việc ép buộc mua bán, ép buộc người tốt vào những động mại dâm..."
"Những cái này, có oan uổng gì không?"
Tần Nguyên Văn nheo cặp mắt lại: "Anh rốt cuộc là ai?"
"Anh không cần biết." Kiếm Thiên lạnh lùng nói.
Giang Viêm cười một tiếng: "Bây giờ cho các anh hai lựa chọn, một là được sống hai là phải chết."
"Làm sao thì được sống?" Tần Nguyên Văn lập tức hỏi.
Có câu, giữ được núi xanh sợ gì không có củi đốt.
Tần Nguyên Văn là người khôn khéo, tự nhiên sẽ không chọn con đường chết.
Giang Viêm mỉm cười nói: "Từ hôm nay trở đi, các anh là người của tôi."
"Anh muốn chúng tôi làm gì?" Tần Nguyên Vũ hỏi.
Giang Viêm không trả lời mà đứng dậy rời đi, giống như chưa từng xuất hiện ở đây.
Câu hỏi của bọn họ, đã có Kiếm Thiên ở lại giải thích.
Trở lại biệt thự, cửa phòng ngủ vẫn khép hờ.
Cố Tiên Dao ngồi ở trên giường, thấy Giang Viêm trở về, khẽ hừ một tiếng rồi nằm xuống ngủ tiếp.
"Vợ..." Giang Viêm kéo lại chăn nhẹ nhàng gọi.
Cố Tiên Dao không trả lời, Giang Viêm điệu bộ đáng thương nhỏ giọng thì thầm: "Nền nhà lạnh quá, anh cũng muốn ngủ ở trên giường."
Sáng sớm hôm sau, lại ăn một bữa sáng thịnh soạn, trên xe đi đến công ty.
Giang Viêm như thường ngày muốn nắm tay Cố Tiên Dao, nhưng lại bị cô né tránh.
"Tối hôm qua anh đi làm gì?" Cố Tiên Dao làm mặt giận, ngó mặt qua một bên hỏi.
"Không ngủ được, nên ra công viên đi dạo mấy vòng." Giang Viêm cười nói.
Cố Tiên Dao khẽ cắn răng, cũng không hỏi thêm gì nữa.
Nửa đêm còn đi dạo công viên? Ai tin.
Hơn nữa xe cũng lái đi, chẳng lẽ lại lái xe đi dạo công viên?
Mấy ngày ngắn ngủi, nhưng cô đã quen với việc có Giang Viêm bên cạnh, nên lúc anh ta không ở bên mình lại khiến cho cô có cảm giác bất an.
Sau khi xuống xe, Giang Viêm lại mặt dày nắm tay Cố Tiên Dao.
"Cố Thượng?" Vẫn chưa đi vào công ty Cố Tiên Dao đã dừng bước, rất bất ngờ.
Cố Thượng, là cháu đích tôn của Cố Mậu Tổ, con trai của Cố Minh Song, hiện đang làm việc trong một công ty lớn ở thành phố Tỉnh, nghe nói còn tán đổ con gái một ông chủ lớn.
"Tiên Dao, nghe nói em đã kết hôn rồi sao?" Cố Thượng chăm chú nhìn Giang Viêm, liếc mắt nhìn hai bàn tay đang nắm chặt, khóe miệng mở ra một nụ cười lạnh nhạt.
Chẳng ai có thể ngờ, Cố Tiên Dao lại có thể nảy sinh tình cảm với gã con rể hờ của nhà họ Cố
Trong đầu nghĩ Cố Tiên Dao cũng thật là mất giá, nhanh như vậy đã bị một gã lái xe quèn tán đổ.
"Cái này không liên quan đến anh." giọng nói của Cố Tiên Dao trở nên lãnh đạm.
Cho dù quan hệ của cô với Giang Viêm có như thế nào, cũng không thể thay đổi được sự thật rằng nhà họ Cố ép cô phải kén rể.
Cố Tiên Dao không muốn gặp lại bất kỳ người nào của nhà họ Cố.
Cười gượng một tiếng: "Nếu như không còn chuyện gì khác tôi lên trước đây."
"Chẳng lẽ không thể mời anh đến phòng làm việc của em ngồi một chút sao?" Trên mặt Cố Thượng nở một nụ cười.
"Có chuyện gì?"
"Nếu có chuyện gì thì nói ở đây luôn đi."
Lại liếc Giang Viêm và Cố Tiên Dao đang nắm chặt tay nhau, Cố Thượng nói: "Cậu này nhất định là em rể rồi, nghe danh không bằng gặp mặt, quả là tuấn tú lại lịch sự."
"Nghe nói lái xe cũng rất chuyên nghiệp."
"Hửm?" Cố Tiên Dao ngơ ngác trả lời: "Tay anh."
"Không phải, là cả thế giới." Giang Viêm mỉm cười.
Nghe ra Giang Viêm trêu đùa mình, Cố Tiên Dao nhanh chóng rút tay về, đỏ mặt nói: "Đáng ghét."
Né người dựa vào cạnh bàn, mặt mũi Giang Viêm tỏ ra thâm tình: "Em là cả thế giới của anh."
"Anh cũng muốn mình trở thành cả thế giới của em."
Bốn mắt nhìn nhau, trái tim của Cố Tiên Dao đập thình thịch liên hồi.
Anh lại nắm lấy bàn tay trắng trẻo của cô lần nữa, nhưng bành một tiếng cánh cửa bị đẩy ra.
Cố Tiên Dao sợ hết hồn, hốt hoảng rút tay về đứng lên lui qua một bên, giống như vừa làm sai chuyện gì đó.
Ngô Vân đứng chết trân tại chỗ: "Tôi... Tôi có phải tới không đúng lúc rồi không?"
Cố Tiên Dao vội vàng sửa lại mái tóc rồi nói: "Không có, anh Ngô. mời anh ngồi."
Mới vừa thổ lộ xong, Giang Viêm còn muốn nhân cơ hội này làm chút cử chỉ thân mật hơn, lại bị người này phá hỏng.
Trợn mắt một cái, Giang Viêm hận không thể đá bay Ngô Vân lăn ra ngoài.
Ngô Vân cười trừ, cẩn thận liếc nhìn Giang Viêm nói: "Giang Viêm, thông báo của hôm nay anh xem chưa, phía tây thành phố..."
"Nói với vợ tôi, tôi chỉ là người ở rể ăn cơm chùa." Giang Viêm lại bắt đầu lướt điện thoại di động.
Đường đường là Thiên Tể, làm sao lại quan tâm đến chuyện làm ăn nhỏ nhặt này, nếu quả thật muốn mảnh đất đó, chỉ cần Giang Viêm mở miệng lập tức sẽ có người đưa quyền sử dụng đến ngay trước mặt.
Trở về thành phố Lăng này, chẳng qua là muốn bầu bạn cùng Cố Tiên Dao, thuận tay mở cho vợ một cái công ty nhỏ để luyện tập tay nghề.
"Cố tổng, cô xem thông báo rồi chứ?" Ngô Vân vừa cẩn thận liếc nhìn Giang Viêm.
Giang Viêm anh tag giọng, trừng mắt một cái.
Có thể diễn kịch cho giống hơn một chút được không hả?
"Xem qua rồi." Cố Tiên Dao cũng nhìn Giang Viêm, gò má vẫn còn hơi đỏ ửng.
Trong lòng thầm nói: Giang Viêm chết bầm, người ta đều biết công ty là của anh, còn cố ý khiến người ta khó xử.
"Đây chính là một cơ hội tốt đó." Ngô Vân vui vẻ nói.
Ngô Vân thật sự rất vui, nghe theo lời khuyên của Giang Viêm, nhà họ Ngô lập tức dốc hết tất cả tài sản chạy đến phía tây thành phố mua đất.
Mới chưa được bao lâu, giá đất tăng vọt, đã tăng lên gấp mấy lần.
Nhất là bãi đá bên sườn dốc, lợi nhuận lại càng kinh khủng.
Cố Tiên Dao bất đắc dĩ cười một tiếng: "Anh Ngô thật biết nói đùa, tôi ngay cả tư cách tham dự đấu giá cũng không có."
Vốn điều lệ của Tập đoàn Tiên Dao là trăm triệu, giá của mảnh đất phía tây thành phố kia ban đầu cũng đã lớn hơn con số này.
"Tôi không phải đang nói đến mảnh đất đó, mà là mua sản nghiệp của thành phố Lăng." Ngô Vân mỉm cười.
Đôi mắt xinh đẹp của Cố Tiên Dao sáng lên, tựa như có một cánh cửa sổ mở ra trước mặt cô ấy.
Hướng suy nghĩ của Ngô Vân nhạy bén quá.
Trong thời gian một tuần, với những người cảm thấy hứng thú với mảnh đất này, nhất là những người trong tình thế bắt buộc. Nếu muốn xoay sở để có được đủ kinh phí tham gia đấu giá, nhất định sẽ mau chóng thanh lý một ít tài sản hiện có.
Hai người lập tức bắt đầu thảo luận chi tiết.
Trời đã tối, Giang Viêm gọi lên vài món ăn, ba người ăn luôn ở phòng làm việc.
Mãi đến đêm khuya, cuối cùng cũng đưa ra được một phương án.
Thu mua lần này do tập đoàn Tiên Dao dẫn đầu, một công ty mới vừa đăng ký sẽ không dẫn tới quá nhiều sự chú ý.
Ngô Vân cung cấp đầy đủ hỗ trợ tài chính, lợi nhuận sau cùng để Cố Tiên Dao chiếm phần lớn.
Đây quả thực không khác gì cho không, Cố Tiên Dao cũng nhìn ra chút đầu mối, Ngô Vân không phải đang hợp tác cùng mình, mà là muốn để cho Giang Viêm hưởng lợi.
Trên đường trở về, Giang Viêm vẫn nắm chặt tay Cố Tiên Dao như cũ.
Cố Tiên Dao mấy lần muốn nói lại thôi, trong lòng cũng biết, có hỏi cũng vô ích.
Giang Viêm nhất định sẽ giải thích quan hệ của hai người kiểu như là Ngô Vân vô sinh nên xin con với Giang Viêm.
Tay của Giang Viêm rất ấm, tay của Cố Tiên Dao không bao lâu cũng có cảm giác nóng lên.
"Sao lúc nào anh cũng muốn nắm tay tôi thế?" Cố Tiên Dao ngượng ngùng hỏi.
Ánh mắt Giang Viêm chăm chú nhìn về phía trước: "Đã từng có một người lênh đênh ở trên biển, tử thần cứ quanh quẩn bên người."
"Lúc ấy, cái mà anh ta nghĩ tới chỉ có hai người phụ nữ... Lúc ấy anh ta chỉ hy vọng có một đôi tay mềm mại nắm lấy tay mình."
Giang Viêm không nói rõ ràng, một người là mẹ anh, người còn lại kia chính là Cố Tiên Dao.
"Anh chưa từng nói qua xuất thân của mình..." Cố Tiên Dao cũng thấy xúc động, cô cũng giống vậy, cũng từng trôi nổi ở trên đại dương.
Có điều Cố Tiên Dao đã không nhớ từng đưa ra một nắm cơm hẩm đã cứu tính mạng một người.
"Anh là trẻ mồ côi." Giọng nói Giang Viêm dửng dưng, không có chút cảm xúc.
Người đàn ông đã cho Giang Viêm sinh mạng kia, Giang Viêm chưa từng xem ông ta là cha, càng cho mình không phải là người nhà họ Bạch.
Trẻ mồ côi? Trên mặt Cố Tiên Dao chớp động, Giang Viêm nhất định đã phải chịu rất nhiều đau khổ.
Lần đầu tiên chủ động lật bàn tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay Giang Viêm.
Không có thân mật, chỉ là cử chỉ mang tính an ủi.
So với Giang Viêm, nỗi khổ mà Cố Tiên Dao gặp phải căn bản không thấm vào đâu.
Sau khi xuống xe, Giang Viêm rất tự nhiên nắm lấy tay của Cố Tiên Dao.
Cố Tiên Dao cũng không có cảm giác gì, dường như mấy ngày này đã thành thói quen rồi.
Cử chỉ thân mật của hai người bị vợ chồng Tô Cảnh Thắng nhìn thấy qua của sổ.
Cố Minh Na ngạc nhiên: "Ông ơi, ông mau nhìn kìa, hai đứa nó sao lại tay nắm tay thế kia."
Tô Cảnh Thắng hiểu ý cười một tiếng: "Lo cái gì, Tiên Dao có một chốn đi về không tốt sao?"
"Chỉ là..." Cố Tiên Dao nói Giang Viêm chẳng qua chỉ là con rể hờ, quan trọng hơn chính là cũng chưa đăng ký kết hôn.
"Chỉ là cái gì? Tiên Dao không phải sớm muộn cũng phải lập gia đình sao?"
"Tôi thấy Tiểu Giang cũng rất tốt."
Cố Minh Na không nói gì.
Từ khi Giang Viêm đi vào nhà này, đổi nhà, mua xe, càng khiến cho Tô Cảnh Thắng nhiều năm đau ốm chợt dấy lên hy vọng.
Không chỉ có như vậy, mỗi lần xảy ra chuyện đều là Giang Viêm đứng ra bảo vệ họ, anh nhất định chính là thần bảo hộ của cái nhà này.
Nhất là lại còn rất tốt đối với Cố Tiên Dao, không có gì chê trách được.
Một người con rể như vậy, có đốt đèn cũng khó tìm thấy.
Cố Minh Na càng không có lý do gì cự tuyệt một cậu con rể như vậy.
Vào đến nhà, trên bàn đã bày sẵn thức ăn.
Giang Viêm ngồi xuống bắt đầu ăn, Cố Tiên Dao có chút giật mình: "Anh không phải là đã ăn rồi sao?"
Cố Minh Na liếc con gái một cái: "Chắc là chưa ăn no, con ấy, nhìn lại mình đi."
"Tiểu Giang, để mẹ đi hâm nóng một chút cho con."
Trong miệng Giang Viêm đã đầy thức ăn vội vàng nói: "Mẹ, không cần đâu, con ăn thế này là được rồi, chính bởi vì cơm mẹ nấu quá ngon."
Sau khi ăn xong, Cố Tiên Dao bị Cố Minh Na kéo ra một bên: "Mẹ nhìn thấy hai đứa nắm tay nhau đi về?"
"Đâu có?" mặt Cố Tiên Dao trong nháy mắt đỏ lên như quả cà chua.
Khi nắm tay nhau đã thành thói quen, muốn tránh cha mẹ cũng khó tránh.
"Con bé này, còn không thừa nhận. Giờ đã tiến triển đến “bước” nào rồi?"
"Mẹ, xem mẹ nói kìa, cái gì mà bước nào chứ." Cố Tiên Dao ngượng ngùng giậm chân, gạt tay Cố Minh Na ra chạy vội lên lầu.
Giang Viêm và Cố Tiên Dao ở chung một phòng, quan hệ dần gần lại như nước chảy thành sông, đây là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Phía đông thành phố.
Biệt thự Song Tử là hai ngôi biệt thự dựa vào nhau, lộng lẫy huy hoàng, rất nhiều người ở đây đều biết, đây là chỗ ở của hai anh em Tần Nguyên Văn.
Vợ con đều bị Tần Nguyên Vũ quát lớn chạy hết lên lầu trốn, sắc mặt hai anh em tái xanh.
Một người mặc quần áo đen đang đứng trước mặt họ, là người quen, Kiếm Thiên.
Kiếm Thiên là đánh vào đây, trong sân có một người đang nằm ở đấy.
Kiếm Thiên là đàn em đắc lực nhất của Tần Nguyên Vũ, nhưng lúc này lại làm phản.
Tần Nguyên Vũ giận không chịu được, sau khi đánh mấy chiêu với Kiếm Thiên thì hoảng sợ phát hiện mình không phải là đối thủ của Kiếm Thiên.
Không, hoàn toàn không thể so được.
Nếu không phải Kiếm Thiên nương tay, Tần Nguyên Vũ đã chết mấy lần rồi.
Khiến cho anh em Tần Nguyên Vũ sợ hãi chính là hình xăm trước ngực của Kiếm Thiên, hình một thiên sứ đang mở ra hai cánh màu đỏ máu.
Ở thành phố Lăng, không người nào không biết đến Thiên sứ tội lỗi, người này đã giết chết Tiểu Hổ và Ma Lão Tam.
Kiếm Thiên, lại là Thiên sứ tội lỗi.
Một quyển sổ nhỏ ném đến trước mặt Tần Nguyên Vũ, trên đó ghi chép tội chứng của Tần Nguyên Vũ.
"Muốn giết muốn xử tôi thế nào cũng được, nhưng không được làm hại đến vợ con tôi, cũng đừng động đến anh tôi." hai mắt Tần Nguyên Vũ đỏ thẫm, đứng ở trước mặt Kiếm Thiên tỏ rõ bất khuất không sợ chết.
"Có chút cá tính, tôi thích." Giang Viêm chậm rãi đi đến gần.
Đồng tử của Tần Nguyên Văn co rút lại, sợ hãi kêu lên: "Là anh..."
"Bất ngờ không?" Giang Viêm ngồi xuống.
Tần Nguyên Văn là người cẩn thận, cũng không phải loại nhát gan.
Lúc này hai mắt đỏ như máu, căm tức nhìn Giang Viêm: "Tôi đã nhận lỗi theo yêu cầu của anh, không ngờ anh lại đuổi tận giết tuyệt thế này."
Tần Nguyên Văn biết rằng, nếu Giang Viêm tới vì muốn lấy mạng mình tự nhiên sẽ nhổ cỏ tận gốc, một nhà già trẻ khó mà thoát được.
Giang Viêm lạnh nhạt nói: "Tội chết có hai cái, có điều là ai làm người ấy chịu, giết đi cũng là trừ họa cho dân chúng."
"Tội sống thì có mười mấy cái, liên quan đến việc ép buộc mua bán, ép buộc người tốt vào những động mại dâm..."
"Những cái này, có oan uổng gì không?"
Tần Nguyên Văn nheo cặp mắt lại: "Anh rốt cuộc là ai?"
"Anh không cần biết." Kiếm Thiên lạnh lùng nói.
Giang Viêm cười một tiếng: "Bây giờ cho các anh hai lựa chọn, một là được sống hai là phải chết."
"Làm sao thì được sống?" Tần Nguyên Văn lập tức hỏi.
Có câu, giữ được núi xanh sợ gì không có củi đốt.
Tần Nguyên Văn là người khôn khéo, tự nhiên sẽ không chọn con đường chết.
Giang Viêm mỉm cười nói: "Từ hôm nay trở đi, các anh là người của tôi."
"Anh muốn chúng tôi làm gì?" Tần Nguyên Vũ hỏi.
Giang Viêm không trả lời mà đứng dậy rời đi, giống như chưa từng xuất hiện ở đây.
Câu hỏi của bọn họ, đã có Kiếm Thiên ở lại giải thích.
Trở lại biệt thự, cửa phòng ngủ vẫn khép hờ.
Cố Tiên Dao ngồi ở trên giường, thấy Giang Viêm trở về, khẽ hừ một tiếng rồi nằm xuống ngủ tiếp.
"Vợ..." Giang Viêm kéo lại chăn nhẹ nhàng gọi.
Cố Tiên Dao không trả lời, Giang Viêm điệu bộ đáng thương nhỏ giọng thì thầm: "Nền nhà lạnh quá, anh cũng muốn ngủ ở trên giường."
Sáng sớm hôm sau, lại ăn một bữa sáng thịnh soạn, trên xe đi đến công ty.
Giang Viêm như thường ngày muốn nắm tay Cố Tiên Dao, nhưng lại bị cô né tránh.
"Tối hôm qua anh đi làm gì?" Cố Tiên Dao làm mặt giận, ngó mặt qua một bên hỏi.
"Không ngủ được, nên ra công viên đi dạo mấy vòng." Giang Viêm cười nói.
Cố Tiên Dao khẽ cắn răng, cũng không hỏi thêm gì nữa.
Nửa đêm còn đi dạo công viên? Ai tin.
Hơn nữa xe cũng lái đi, chẳng lẽ lại lái xe đi dạo công viên?
Mấy ngày ngắn ngủi, nhưng cô đã quen với việc có Giang Viêm bên cạnh, nên lúc anh ta không ở bên mình lại khiến cho cô có cảm giác bất an.
Sau khi xuống xe, Giang Viêm lại mặt dày nắm tay Cố Tiên Dao.
"Cố Thượng?" Vẫn chưa đi vào công ty Cố Tiên Dao đã dừng bước, rất bất ngờ.
Cố Thượng, là cháu đích tôn của Cố Mậu Tổ, con trai của Cố Minh Song, hiện đang làm việc trong một công ty lớn ở thành phố Tỉnh, nghe nói còn tán đổ con gái một ông chủ lớn.
"Tiên Dao, nghe nói em đã kết hôn rồi sao?" Cố Thượng chăm chú nhìn Giang Viêm, liếc mắt nhìn hai bàn tay đang nắm chặt, khóe miệng mở ra một nụ cười lạnh nhạt.
Chẳng ai có thể ngờ, Cố Tiên Dao lại có thể nảy sinh tình cảm với gã con rể hờ của nhà họ Cố
Trong đầu nghĩ Cố Tiên Dao cũng thật là mất giá, nhanh như vậy đã bị một gã lái xe quèn tán đổ.
"Cái này không liên quan đến anh." giọng nói của Cố Tiên Dao trở nên lãnh đạm.
Cho dù quan hệ của cô với Giang Viêm có như thế nào, cũng không thể thay đổi được sự thật rằng nhà họ Cố ép cô phải kén rể.
Cố Tiên Dao không muốn gặp lại bất kỳ người nào của nhà họ Cố.
Cười gượng một tiếng: "Nếu như không còn chuyện gì khác tôi lên trước đây."
"Chẳng lẽ không thể mời anh đến phòng làm việc của em ngồi một chút sao?" Trên mặt Cố Thượng nở một nụ cười.
"Có chuyện gì?"
"Nếu có chuyện gì thì nói ở đây luôn đi."
Lại liếc Giang Viêm và Cố Tiên Dao đang nắm chặt tay nhau, Cố Thượng nói: "Cậu này nhất định là em rể rồi, nghe danh không bằng gặp mặt, quả là tuấn tú lại lịch sự."
"Nghe nói lái xe cũng rất chuyên nghiệp."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.