Chương 26: Phần Thưởng Của Hệ Thống
Ly Thiên Võng Lượng
09/09/2021
Chẳng qua chỉ hao phí mười linh tinh mà thôi, nhưng lại có thể lập tức lôi kéo mượn sức được Trấn Nam Hầu, không thể không nói thuật đế vương của Cơ Vô Hối quả thực rất lợi hại.
Nhưng hắn ta đâu có ngờ vị khách đầu tiên tới cửa hàng của Lạc Xuyên chính là Bộ Ly Ca!
Bạch lão khẽ gật đầu đồng ý.
Nhưng ánh mắt ông ta nhìn về phía Cơ Vô Hối lại hơi do dự, có phần muốn nói lại thôi.
"Bạch lão, chẳng lẽ còn có chuyện gì hay sao?" Cơ Vô Hối cười hỏi.
Bạch lão liếc nhìn Cơ Vô Hối một chút, nói: "Ta nói ra, mong bệ hạ đừng tức giận."
"Ha ha ha..."
Cơ Vô Hối lập tức cười to đến mức phải đứng dậy: "Bạch lão cứ nói đừng ngại, thân là bậc đế vương, sự khoan dung nên có trẫm vẫn phải có."
Bạch lão: "Vị tiền bối kia đã giết chết thiếu phủ chủ Sở Vân Phi của Ngân Nguyệt phủ ngay trong thành Cửu Diệu."
Cơ Vô Hối: ...
"Hít..."
Cơ Vô Hối lấy lại tinh thần, không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, cảm thấy đau đầu.
Hiện tại hắn ta đã hiểu vì sao Bạch lão nói ra thì hắn ta sẽ tức giận, như vậy còn không rõ ràng hay sao?
Thiếu phủ chủ của Ngân Nguyệt phủ chết ở thành Cửu Diệu, cho dù không phải người Thiên Tinh đế quốc bọn họ ra tay, nhưng cũng thoát không khỏi liên quan.
Tuy nhiên người ra tay lại là vị tiền bối có thực lực kinh khủng kia, Cơ Vô Hối cũng không thể tìm hắn tính sổ được.
Càng nghĩ, Cơ Vô Hối càng cảm giác xem ra bản thân mình phải gánh chịu tội lỗi này rồi...
"Bỏ đi." Cơ Vô Hối thở dài: "Thiếu phủ chủ của Ngân Nguyệt phủ chết ở thành Cửu Diệu, lão già Sở Dương Bình kia chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Tuy nhiên Thiên Tinh đế quốc ta cũng không phải là nơi để mặc bọn họ tùy ý làm ẩu! Nếu bọn họ dám ra tay ở chỗ này, ta không ngại lại mở ra đại trận hộ thành một lần nữa!"
"Bệ hạ thánh minh..."
Chiến đấu kết thúc, đại trận hộ thành tiêu tán, bầu trời khôi phục sáng sủa một lần nữa.
Cư dân của thành Cửu Diệu đều thở phào nhẹ nhõm, xem ra nguy cơ đã trôi qua.
Tuy rằng gần như tất cả mọi người đều nhìn thấy tràng diện chiến đấu có thanh thế to lớn, tuy nhiên bọn họ cũng không hề hay biết, Lạc Xuyên thân là một trong những nhân vật chính lại ở ngay trong hẻm nhỏ ở phía đông thành.
"Thật là khó chịu, sớm biết như vậy ta cũng dùng một cái hình chiếu thần hồn, như thế có vẻ khí phách hơn!"
Ngồi trên ghế xích đu, hồi tưởng lại cảnh tượng hành hạ người vừa rồi, khụ khụ, cảnh tượng chiến đấu, trong lòng Lạc Xuyên hơi hối hận.
Lạc Xuyên khẳng định, bản thân mình làm vậy không phải là để quảng cáo cho cửa hàng!
"Hệ thống." Rảnh rỗi đến nỗi có chút nhàm chán, Lạc Xuyên ở trong lòng kêu gọi.
"Có mặt, ký chủ có chuyện gì." Tiếng hệ thống đáp lại vang lên.
"Ta đã đánh lui kẻ địch của cửa hàng, hệ thống ngươi không cho ta rút thưởng hay gì đó để thưởng một chút hay sao?" Lạc Xuyên nghiêm túc hỏi.
Hệ thống hơi trầm mặc, sau đó trả lời: "Phần thưởng đã cấp cho ký chủ, xin ký chủ chú ý kiểm tra và nhận."
Vốn Lạc Xuyên đã chuẩn bị sẵn sàng bị hệ thống từ chối vô tình, nghe thấy câu trả lời này thiếu chút nữa không có kịp phản ứng.
"Quả nhiên, hệ thống ngươi vẫn rất hiểu ta!" Lạc Xuyên nhịn không được cảm thán một câu.
Hệ thống không trả lời, một lần nữa lặn xuống nước.
Tuy nhiên Lạc Xuyên cũng không để ý.
Con người ấy mà, quan trọng nhất vẫn là thỏa mãn.
"Ơ! Ông chủ vẫn còn ở chỗ này phơi nắng sao?"
Giọng nói quen thuộc.
Câu cửa miệng quen thuộc.
Lạc Xuyên không cần mở mắt ra cũng biết là ai đến đây.
Mở mắt ra, bóng dáng của Bộ Ly Ca lập tức xuất hiện ở trong mắt của Lạc Xuyên.
Liếc mắt nhìn Bộ Ly Ca một cách thản nhiên, Lạc Xuyên cũng không để ý tới ý tứ của hắn ta.
Tuy nhiên Bộ Ly Ca cũng không thèm để ý, do dự một chút hỏi: "Ông chủ, động tĩnh lúc trước, có phải là do ngươi làm hay không?"
"Một kẻ có mắt không tròng, lại muốn cướp cửa hàng của ta, tiện tay diệt mà thôi." Giọng nói thản nhiên của Lạc Xuyên vang lên.
Nhưng hắn ta đâu có ngờ vị khách đầu tiên tới cửa hàng của Lạc Xuyên chính là Bộ Ly Ca!
Bạch lão khẽ gật đầu đồng ý.
Nhưng ánh mắt ông ta nhìn về phía Cơ Vô Hối lại hơi do dự, có phần muốn nói lại thôi.
"Bạch lão, chẳng lẽ còn có chuyện gì hay sao?" Cơ Vô Hối cười hỏi.
Bạch lão liếc nhìn Cơ Vô Hối một chút, nói: "Ta nói ra, mong bệ hạ đừng tức giận."
"Ha ha ha..."
Cơ Vô Hối lập tức cười to đến mức phải đứng dậy: "Bạch lão cứ nói đừng ngại, thân là bậc đế vương, sự khoan dung nên có trẫm vẫn phải có."
Bạch lão: "Vị tiền bối kia đã giết chết thiếu phủ chủ Sở Vân Phi của Ngân Nguyệt phủ ngay trong thành Cửu Diệu."
Cơ Vô Hối: ...
"Hít..."
Cơ Vô Hối lấy lại tinh thần, không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, cảm thấy đau đầu.
Hiện tại hắn ta đã hiểu vì sao Bạch lão nói ra thì hắn ta sẽ tức giận, như vậy còn không rõ ràng hay sao?
Thiếu phủ chủ của Ngân Nguyệt phủ chết ở thành Cửu Diệu, cho dù không phải người Thiên Tinh đế quốc bọn họ ra tay, nhưng cũng thoát không khỏi liên quan.
Tuy nhiên người ra tay lại là vị tiền bối có thực lực kinh khủng kia, Cơ Vô Hối cũng không thể tìm hắn tính sổ được.
Càng nghĩ, Cơ Vô Hối càng cảm giác xem ra bản thân mình phải gánh chịu tội lỗi này rồi...
"Bỏ đi." Cơ Vô Hối thở dài: "Thiếu phủ chủ của Ngân Nguyệt phủ chết ở thành Cửu Diệu, lão già Sở Dương Bình kia chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Tuy nhiên Thiên Tinh đế quốc ta cũng không phải là nơi để mặc bọn họ tùy ý làm ẩu! Nếu bọn họ dám ra tay ở chỗ này, ta không ngại lại mở ra đại trận hộ thành một lần nữa!"
"Bệ hạ thánh minh..."
Chiến đấu kết thúc, đại trận hộ thành tiêu tán, bầu trời khôi phục sáng sủa một lần nữa.
Cư dân của thành Cửu Diệu đều thở phào nhẹ nhõm, xem ra nguy cơ đã trôi qua.
Tuy rằng gần như tất cả mọi người đều nhìn thấy tràng diện chiến đấu có thanh thế to lớn, tuy nhiên bọn họ cũng không hề hay biết, Lạc Xuyên thân là một trong những nhân vật chính lại ở ngay trong hẻm nhỏ ở phía đông thành.
"Thật là khó chịu, sớm biết như vậy ta cũng dùng một cái hình chiếu thần hồn, như thế có vẻ khí phách hơn!"
Ngồi trên ghế xích đu, hồi tưởng lại cảnh tượng hành hạ người vừa rồi, khụ khụ, cảnh tượng chiến đấu, trong lòng Lạc Xuyên hơi hối hận.
Lạc Xuyên khẳng định, bản thân mình làm vậy không phải là để quảng cáo cho cửa hàng!
"Hệ thống." Rảnh rỗi đến nỗi có chút nhàm chán, Lạc Xuyên ở trong lòng kêu gọi.
"Có mặt, ký chủ có chuyện gì." Tiếng hệ thống đáp lại vang lên.
"Ta đã đánh lui kẻ địch của cửa hàng, hệ thống ngươi không cho ta rút thưởng hay gì đó để thưởng một chút hay sao?" Lạc Xuyên nghiêm túc hỏi.
Hệ thống hơi trầm mặc, sau đó trả lời: "Phần thưởng đã cấp cho ký chủ, xin ký chủ chú ý kiểm tra và nhận."
Vốn Lạc Xuyên đã chuẩn bị sẵn sàng bị hệ thống từ chối vô tình, nghe thấy câu trả lời này thiếu chút nữa không có kịp phản ứng.
"Quả nhiên, hệ thống ngươi vẫn rất hiểu ta!" Lạc Xuyên nhịn không được cảm thán một câu.
Hệ thống không trả lời, một lần nữa lặn xuống nước.
Tuy nhiên Lạc Xuyên cũng không để ý.
Con người ấy mà, quan trọng nhất vẫn là thỏa mãn.
"Ơ! Ông chủ vẫn còn ở chỗ này phơi nắng sao?"
Giọng nói quen thuộc.
Câu cửa miệng quen thuộc.
Lạc Xuyên không cần mở mắt ra cũng biết là ai đến đây.
Mở mắt ra, bóng dáng của Bộ Ly Ca lập tức xuất hiện ở trong mắt của Lạc Xuyên.
Liếc mắt nhìn Bộ Ly Ca một cách thản nhiên, Lạc Xuyên cũng không để ý tới ý tứ của hắn ta.
Tuy nhiên Bộ Ly Ca cũng không thèm để ý, do dự một chút hỏi: "Ông chủ, động tĩnh lúc trước, có phải là do ngươi làm hay không?"
"Một kẻ có mắt không tròng, lại muốn cướp cửa hàng của ta, tiện tay diệt mà thôi." Giọng nói thản nhiên của Lạc Xuyên vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.