Chương 12: Tử Tinh Ma Lang
Ly Thiên Võng Lượng
09/09/2021
Sau khi Ngụy Khinh Trúc rời đi, Lạc Xuyên mở giao diện hệ thống ra.
"Tiến độ nhiệm vụ: Coca Cola 2/100, thanh cay 2/100."
Nhìn số liệu bên trên, Lạc Xuyên không khỏi thở dài.
Dựa vào tiến độ trước mắt, muốn hoàn thành nhiệm vụ chỉ sợ là cần không ít thời gian…
Sau khi Ngụy Khinh Trúc rời khỏi Khởi Nguyên Thương Thành, nàng ta lập tức đi đến cửa thành phía đông.
Không bao lâu sau đã có hai nữ tử khác đi đến, dung nhan không hề thua kém Ngụy Khinh Trúc.
Hai nàng lần lượt tên là Tống Thu Ảnh và Lâm Uyển Sương, cũng xem như bạn bè cùng nhau lang bạt ở dãy núi Cửu Diệu.
"Các ngươi đều chuẩn bị xong chưa?" Tống Thu Ảnh mỉm cười: "Ta có tin tức mới đấy, lần này con mồi của chúng ta là một con Tử Tinh Ma Lang cảnh giới Thần Hồn."
Sắc mặt của hai người Ngụy Khinh Trúc và Lâm Uyển Sương không khỏi thay đổi.
Tử Tinh Ma Lang, nổi tiếng với Tử Tinh trên người, sức phòng ngự vô cùng mạnh mẽ, sau khi thành niên thì lập tức có được thực lực của cảnh giới Thần Hồn.
Mà thực lực của ba người bọn họ lại không vượt quá Tạo Hóa, Ngụy Khinh Trúc có thực lực mạnh nhất cũng chỉ là Tạo Hóa bát phẩm mà thôi.
"Thu Ảnh, ba người chúng ta có thể nuốt trôi Tử Tinh Ma Lang không?" Ngụy Khinh Trúc cau mày hỏi.
Tống Thu Ảnh lại lắc đầu, cười nói: "Khinh Trúc tỷ, đương nhiên là ta biết chúng ta như thế nào mà."
Nói đến đây, Tống Thu Ảnh còn nhìn xung quanh, sau đó nhỏ giọng nói với hai người: "Có điều hình như con Tử Tinh Ma Lang kia vì bị thương, nên cảnh giới đã rơi từ Thần Hồn xuống còn khoảng Tạo Hóa bát phẩm thôi."
Lâm Uyển Sương hơi híp mắt, gật đầu nói: "Tạo Hóa bát phẩm sao? Ta cảm thấy chúng ta có thể thử xem! Khinh Trúc tỷ, ngươi quyết định đi!"
Nhìn hai người, Ngụy Khinh Trúc suy nghĩ một lát rồi gật đầu: "Một khi đã như vậy, chúng ta đánh cược một lần!"
…
Sâu trong rừng rậm ở dãy núi Cửu Diệu, bỗng dưng có từng đợt những tiếng "sột soạt" vang lên.
Tới gần hơn, có thể nhìn thấy ba bóng người đang cẩn thận đi tới.
"Chẳng biết tại sao mà ta cảm giác yêu thú gặp được trên đường lại nhiều hơn hẳn. Bây giờ chúng ta cách Tử Tinh Ma Lang còn xa lắm không?" Ngụy Khinh Trúc hạ giọng hỏi.
"Không xa, ở gần đây thôi." Tống Thu Ảnh nhỏ giọng trả lời.
Hít sâu một hơi, ánh mắt Lâm Uyển Sương bỗng nhiên sáng ngời: "Trong không khí có mùi máu!"
Quả nhiên, giữa một khoảng rừng rậm ở trước mặt bọn họ, xuất hiện một yêu thú đang nằm rạp trên đất.
Hình thể của con yêu thú này ước chừng dài khoảng vài trượng, trên lưng phủ đầy thạch anh tản ra ánh sáng màu tím.
Khiến người ta chú ý nhất là miệng vết thương rất bắt mắt trên bụng nó, thậm chí còn đủ để thấy được nội tạng đang co bóp mấp máy bên trong!
"Xem ra con Tử Tinh Ma Lang này bị thương không nhẹ." Ngụy Khinh Trúc hạ giọng nói: "Một lát nữa chiến đấu vẫn giống như trước đây, ta và Thu Ảnh tấn công chính, Uyển Sương ngươi tìm cơ hội áp sát."
Tống Thu Ảnh và Lâm Uyển Sương gật đầu.
"Lên!"
Theo một tiếng ra lệnh của Ngụy Khinh Trúc, ba người rốt cuộc không che giấu hơi thở của mình nữa, lao về phía Tử Tinh Ma Lang như một thanh kiếm sắc bén.
Gào!
Tử Tinh Ma Lang đã nhận ra nguy cơ, vốn đang nằm trên mặt đất bỗng mở mắt ra, phát ra một tiếng rít gào đinh tai nhức óc.
"Nhận lấy cái chết đi!" Ngụy Khinh Trúc quát.
Vũ khí của nàng là một thanh trường kiếm màu xanh sẫm, bên trên có ánh sáng lóa mắt quấn quanh!
Có lẽ là vì bị thương, tốc độ của Tử Tinh Ma Lang cũng bị hạn chế, bị công kích của Ngụy Khinh Trúc đánh trúng!
Choang!
Một tiếng giòn giã vang lên, trường kiếm đánh trúng Tử Tinh trên lưng nó lại bị văng ra ngoài!
"Phòng ngự thật mạnh!" Ngụy Khinh Trúc có hơi khiếp sợ, lui về phía sau trốn khỏi nhát cắn của Tử Tinh Ma Lang.
"Nghiệt súc, xem đây!" Lúc này, bên cạnh vang lên một tiếng hét phẫn nộ.
Bàn tay của Tống Thu Ảnh có luồng sáng màu vàng bao quanh, sau đó đấm một quyền lên miệng vết thương trên bụng Tử Tinh Ma Lang.
"Tiến độ nhiệm vụ: Coca Cola 2/100, thanh cay 2/100."
Nhìn số liệu bên trên, Lạc Xuyên không khỏi thở dài.
Dựa vào tiến độ trước mắt, muốn hoàn thành nhiệm vụ chỉ sợ là cần không ít thời gian…
Sau khi Ngụy Khinh Trúc rời khỏi Khởi Nguyên Thương Thành, nàng ta lập tức đi đến cửa thành phía đông.
Không bao lâu sau đã có hai nữ tử khác đi đến, dung nhan không hề thua kém Ngụy Khinh Trúc.
Hai nàng lần lượt tên là Tống Thu Ảnh và Lâm Uyển Sương, cũng xem như bạn bè cùng nhau lang bạt ở dãy núi Cửu Diệu.
"Các ngươi đều chuẩn bị xong chưa?" Tống Thu Ảnh mỉm cười: "Ta có tin tức mới đấy, lần này con mồi của chúng ta là một con Tử Tinh Ma Lang cảnh giới Thần Hồn."
Sắc mặt của hai người Ngụy Khinh Trúc và Lâm Uyển Sương không khỏi thay đổi.
Tử Tinh Ma Lang, nổi tiếng với Tử Tinh trên người, sức phòng ngự vô cùng mạnh mẽ, sau khi thành niên thì lập tức có được thực lực của cảnh giới Thần Hồn.
Mà thực lực của ba người bọn họ lại không vượt quá Tạo Hóa, Ngụy Khinh Trúc có thực lực mạnh nhất cũng chỉ là Tạo Hóa bát phẩm mà thôi.
"Thu Ảnh, ba người chúng ta có thể nuốt trôi Tử Tinh Ma Lang không?" Ngụy Khinh Trúc cau mày hỏi.
Tống Thu Ảnh lại lắc đầu, cười nói: "Khinh Trúc tỷ, đương nhiên là ta biết chúng ta như thế nào mà."
Nói đến đây, Tống Thu Ảnh còn nhìn xung quanh, sau đó nhỏ giọng nói với hai người: "Có điều hình như con Tử Tinh Ma Lang kia vì bị thương, nên cảnh giới đã rơi từ Thần Hồn xuống còn khoảng Tạo Hóa bát phẩm thôi."
Lâm Uyển Sương hơi híp mắt, gật đầu nói: "Tạo Hóa bát phẩm sao? Ta cảm thấy chúng ta có thể thử xem! Khinh Trúc tỷ, ngươi quyết định đi!"
Nhìn hai người, Ngụy Khinh Trúc suy nghĩ một lát rồi gật đầu: "Một khi đã như vậy, chúng ta đánh cược một lần!"
…
Sâu trong rừng rậm ở dãy núi Cửu Diệu, bỗng dưng có từng đợt những tiếng "sột soạt" vang lên.
Tới gần hơn, có thể nhìn thấy ba bóng người đang cẩn thận đi tới.
"Chẳng biết tại sao mà ta cảm giác yêu thú gặp được trên đường lại nhiều hơn hẳn. Bây giờ chúng ta cách Tử Tinh Ma Lang còn xa lắm không?" Ngụy Khinh Trúc hạ giọng hỏi.
"Không xa, ở gần đây thôi." Tống Thu Ảnh nhỏ giọng trả lời.
Hít sâu một hơi, ánh mắt Lâm Uyển Sương bỗng nhiên sáng ngời: "Trong không khí có mùi máu!"
Quả nhiên, giữa một khoảng rừng rậm ở trước mặt bọn họ, xuất hiện một yêu thú đang nằm rạp trên đất.
Hình thể của con yêu thú này ước chừng dài khoảng vài trượng, trên lưng phủ đầy thạch anh tản ra ánh sáng màu tím.
Khiến người ta chú ý nhất là miệng vết thương rất bắt mắt trên bụng nó, thậm chí còn đủ để thấy được nội tạng đang co bóp mấp máy bên trong!
"Xem ra con Tử Tinh Ma Lang này bị thương không nhẹ." Ngụy Khinh Trúc hạ giọng nói: "Một lát nữa chiến đấu vẫn giống như trước đây, ta và Thu Ảnh tấn công chính, Uyển Sương ngươi tìm cơ hội áp sát."
Tống Thu Ảnh và Lâm Uyển Sương gật đầu.
"Lên!"
Theo một tiếng ra lệnh của Ngụy Khinh Trúc, ba người rốt cuộc không che giấu hơi thở của mình nữa, lao về phía Tử Tinh Ma Lang như một thanh kiếm sắc bén.
Gào!
Tử Tinh Ma Lang đã nhận ra nguy cơ, vốn đang nằm trên mặt đất bỗng mở mắt ra, phát ra một tiếng rít gào đinh tai nhức óc.
"Nhận lấy cái chết đi!" Ngụy Khinh Trúc quát.
Vũ khí của nàng là một thanh trường kiếm màu xanh sẫm, bên trên có ánh sáng lóa mắt quấn quanh!
Có lẽ là vì bị thương, tốc độ của Tử Tinh Ma Lang cũng bị hạn chế, bị công kích của Ngụy Khinh Trúc đánh trúng!
Choang!
Một tiếng giòn giã vang lên, trường kiếm đánh trúng Tử Tinh trên lưng nó lại bị văng ra ngoài!
"Phòng ngự thật mạnh!" Ngụy Khinh Trúc có hơi khiếp sợ, lui về phía sau trốn khỏi nhát cắn của Tử Tinh Ma Lang.
"Nghiệt súc, xem đây!" Lúc này, bên cạnh vang lên một tiếng hét phẫn nộ.
Bàn tay của Tống Thu Ảnh có luồng sáng màu vàng bao quanh, sau đó đấm một quyền lên miệng vết thương trên bụng Tử Tinh Ma Lang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.