Chương 82: Công tử xin đừng tức giận (1)
Lâm Tiếu không phải cô nương
25/09/2023
Tin tức La Hồng công tử đồ sát cả Triệu gia, giống như là một tảng đá nặng, đáp xuống mặt hồ tĩnh lặng, khiến cả mặt hồ vang lên tiếng kêu vô cùng kinh động.
Từ sau sự việc chém chết tà ma Hồ Chỉ Thủy ở lầu Thanh Hoa được lan truyền, thanh danh La Hồng trong huyện An Bình ngày càng vang xa.
Mà là kiểu thanh danh vô cùng tốt.
Cho nên, dù là tin tức gì về La Hồng, đều sẽ vô cùng nóng bỏng, gây nên sự chú ý cực lớn.
Vậy mà có người phát hiện, chỉ sau một đêm mưa to.
Tất cả đều thay đổi.
Cả Triệu phủ to lớn như thế, vậy mà nay không sót lại bóng người nào, tấm gương chính nghĩa của huyện An Bình thành đồ tể giết cả Triệu phủ, ngay cả phụ nữ và trẻ con cũng không buông tha, là hạng đao phủ tàn nhẫn.
Biến cố chỉ xảy ra trong một đêm, khiến người khác không kịp nhìn, đã có vô số tin tức truyền ra, nào là La Hồng công tử muốn tiêu diệt ba đại gia tộc huyện An Bình, độc tài nắm giữ tài phú huyện An Bình.
Theo gió lan xa, tin tức như quả cầu tuyết lăn từ đỉnh đồi xuống, ngày một lớn, ngày một trở nên đáng sợ.
Thậm chí, Vương gia ngồi ở nhà nhâm nhi trà đạo cũng không ngờ tới, tin tức này... Lại có thể truyền bá nhanh như vậy.
Trong khoảng thời gian này, huyện An Bình liên tiếp phát sinh mấy sự việc hỗn loạn, vô số kẻ ngoại loai xâm nhập khiến huyện An Bình chẳng còn bình an.
Tin tức truyền bá nhanh như vậy, cũng là do những dân phụ rảnh rỗi không có gì làm chỉ biết ngồi lê đôi mách.
…
Lạc Hoa viện.
Lão nhân Văn Thiên Hành vốn định xuất thủ tương trợ trong cơn nguy khốn, giờ lại đang an tĩnh ngồi cạnh cửa sổ, sau một đêm mưa, chuối tây trong sân nở rộ vô cùng kiều diễm.
Văn Thiên Hành tự thưởng cho mình vài quả chuối tây, nghe tiểu đồng bên người kể lại tin tức đang được bàn tán trong huyện An Bình.
Hồi lâu sau, Văn Thiên Hành mới lắc đầu.
"Vương gia chủ này thủ đoạn vô đoan, đáng tiếc... Hắn quên mất một điểm mấu chốt, La Hồng cũng không phải một gia tộc phổ thông."
"Chớ nói đồ sát Triệu gia, dù cho đồ sát sạch cả cái huyện An Bình này thì La Hồng… cũng sẽ chẳng bị sao cả."
Văn Thiên Hành nói xong, nhìn những hạt mưa chảy xuống dọc thân cây chuối tây ngoài cửa sổ, thần sắc trong đôi mắt Văn Thiên Hanh trở nên mơ hồ, khiến người khác không nhìn rõ ý đồ.
Trong đầu ông ta hiện lên hình ảnh La Hồng mà mình nhìn thấy đêm qua ở Triệu phủ. Mặt tươi như hoa tra hỏi, khiến Văn Thiên Hành khó lòng quên được.
"Mâu thuẫn giữa Thái tử và Trấn Bắc vương, cuối cùng cũng khó mà điều hòa được."
"Nếu con trai La lão gia chỉ là người bình thường, chắc sẽ bình an vô sự, nhưng kẻ này... Tuyệt không phải người thường."
Văn Thiên Hành cong cong đôi mắt, phảng phất như có một chùm tia sáng đang không ngừng tụ lại trong mắt.
"Phải mang kẻ này về trong kinh thành mới là lựa chọn tốt nhất."
"Chỉ tiếc là, Trần Thiên Huyền không phải là loại người dễ đối phó, tuy vẫn là Nhị phẩm, nhưng từ chiến lực giết bốn Nhị phẩm hôm qua mà xét, ắt hẳn chiến lực phải thuộc hàng Nhất phẩm."
Trầm ngâm hồi lâu, Văn Thiên Hành gọi một tiểu đồng tới, lấy bút mực, chấm vào nghiên rồi viết, để tiểu đồng đưa giấy ra khỏi huyện An Bình.
Kẽo kẹt kẽo kẹt...
Ghế đu bắt đầu lay động.
Mà Văn Thiên Hành chỉ nhẹ nhàng chạm 1 ngón tay vào ghế.
...
Vương gia chủ vô cùng mừng rỡ, ông ta không ngờ, thủ đoạn của mình lại có thể nhen nhóm nhanh chóng như vậy.
Thanh danh La Hồng, đang lên cao như diều gặp gió, nay đã rơi xuống mặt đất, trở thành đối tượng phỉ báng để trăm người chỉ trỏ.
Thậm chí, vì để kế hoạch khiến thanh danh La Hồng ngày càng ngập trong muôn lời chửi bới, Vương gia chủ còn tự mình đến chỗ Chu gia, người chỉ dám nằm trong phòng run lẩy bẩy, thương lượng kế hoạch tiếp theo với Chu gia.
Chu gia vốn là người có học, Chu lão thái gia đã từng là cử nhân, dạy bảo rất nhiều học sinh.
Trong thư viện huyện An Bình, Vương gia chủ cùng Chu gia chủ bàn bạc rất lâu.
Để thanh danh một người trực tiếp hóa tro tàn, biện pháp duy nhất là để cho những người có học, tầng lớp tri thức lăng nhục sỉ vả.
Chu gia chủ do dự mãi, cuối cùng vẫn đáp ứng, bởi vì ấn tượng của La Hồng trong lòng Chu gia chủ cực kì đáng sợ, tựa như một cơn ác mộng khó rũ bỏ.
Vậy nên, Chu gia chủ cảm thấy, nếu như có thể khiến La Hồng vạn kiếp bất phục, đối với ông ta mà nói là một chuyện rất tốt, nếu không, sợ rằng Chu gia chủ ngày ăn không ngon, đêm ngủ không yên.
Thế là sĩ tử tri thức trong huyện An Bình nhanh chóng hành động.
Trong thư viện từng người mặc nho sam, chống dù trúc, nhanh nhẹn như con thiên nga, đi khắp đường phố huyện An Bình.
Trong tay bọn họ toàn là giấy, trên đó đầy tràn những lời mắng chửi đồ tể La Hồng.
Trong lúc nhất thời, những dân chúng vẫn đang bán tín bán nghi, không biết La Hồng có phải là bị vu hãm hay không, triệt để tin tưởng đây chính là hành vi do La Hồng làm ra. Vì trong mắt dân chúng, người đọc sách sẽ không nói dối.
Những lời đồn càng ngày càng nghiêm trọng, giống như mây đen đè ép lên bầu trời La phủ.
Vương gia chủ cùng Chu gia chủ, vui vẻ ra mặt, cực kì hài lòng với mức độ hiệu quả này.
Thứ mà bọn họ muốn, chính là như thế.
Cho nô bộc mang theo hai rương bạc, Vương gia cùng Chu gia vui vẻ đi về phía huyện nha.
Bạo dân, sĩ tử đều ra trận, bây giờ chỉ còn mỗi việc định tội La Hồng, quan trọng nhất phải là quan phủ ra tay!
Mà bọn họ lại hiểu rất rõ thứ Lưu huyện lệnh yêu thích.
Đối với việc thuyết phục Lưu huyện lệnh ra tay, mười phần chắc chín.
Nếu La gia đổ, Lưu huyện lệnh cũng có thể phân được không ít chỗ tốt từ tay bọn họ.
Từ sau sự việc chém chết tà ma Hồ Chỉ Thủy ở lầu Thanh Hoa được lan truyền, thanh danh La Hồng trong huyện An Bình ngày càng vang xa.
Mà là kiểu thanh danh vô cùng tốt.
Cho nên, dù là tin tức gì về La Hồng, đều sẽ vô cùng nóng bỏng, gây nên sự chú ý cực lớn.
Vậy mà có người phát hiện, chỉ sau một đêm mưa to.
Tất cả đều thay đổi.
Cả Triệu phủ to lớn như thế, vậy mà nay không sót lại bóng người nào, tấm gương chính nghĩa của huyện An Bình thành đồ tể giết cả Triệu phủ, ngay cả phụ nữ và trẻ con cũng không buông tha, là hạng đao phủ tàn nhẫn.
Biến cố chỉ xảy ra trong một đêm, khiến người khác không kịp nhìn, đã có vô số tin tức truyền ra, nào là La Hồng công tử muốn tiêu diệt ba đại gia tộc huyện An Bình, độc tài nắm giữ tài phú huyện An Bình.
Theo gió lan xa, tin tức như quả cầu tuyết lăn từ đỉnh đồi xuống, ngày một lớn, ngày một trở nên đáng sợ.
Thậm chí, Vương gia ngồi ở nhà nhâm nhi trà đạo cũng không ngờ tới, tin tức này... Lại có thể truyền bá nhanh như vậy.
Trong khoảng thời gian này, huyện An Bình liên tiếp phát sinh mấy sự việc hỗn loạn, vô số kẻ ngoại loai xâm nhập khiến huyện An Bình chẳng còn bình an.
Tin tức truyền bá nhanh như vậy, cũng là do những dân phụ rảnh rỗi không có gì làm chỉ biết ngồi lê đôi mách.
…
Lạc Hoa viện.
Lão nhân Văn Thiên Hành vốn định xuất thủ tương trợ trong cơn nguy khốn, giờ lại đang an tĩnh ngồi cạnh cửa sổ, sau một đêm mưa, chuối tây trong sân nở rộ vô cùng kiều diễm.
Văn Thiên Hành tự thưởng cho mình vài quả chuối tây, nghe tiểu đồng bên người kể lại tin tức đang được bàn tán trong huyện An Bình.
Hồi lâu sau, Văn Thiên Hành mới lắc đầu.
"Vương gia chủ này thủ đoạn vô đoan, đáng tiếc... Hắn quên mất một điểm mấu chốt, La Hồng cũng không phải một gia tộc phổ thông."
"Chớ nói đồ sát Triệu gia, dù cho đồ sát sạch cả cái huyện An Bình này thì La Hồng… cũng sẽ chẳng bị sao cả."
Văn Thiên Hành nói xong, nhìn những hạt mưa chảy xuống dọc thân cây chuối tây ngoài cửa sổ, thần sắc trong đôi mắt Văn Thiên Hanh trở nên mơ hồ, khiến người khác không nhìn rõ ý đồ.
Trong đầu ông ta hiện lên hình ảnh La Hồng mà mình nhìn thấy đêm qua ở Triệu phủ. Mặt tươi như hoa tra hỏi, khiến Văn Thiên Hành khó lòng quên được.
"Mâu thuẫn giữa Thái tử và Trấn Bắc vương, cuối cùng cũng khó mà điều hòa được."
"Nếu con trai La lão gia chỉ là người bình thường, chắc sẽ bình an vô sự, nhưng kẻ này... Tuyệt không phải người thường."
Văn Thiên Hành cong cong đôi mắt, phảng phất như có một chùm tia sáng đang không ngừng tụ lại trong mắt.
"Phải mang kẻ này về trong kinh thành mới là lựa chọn tốt nhất."
"Chỉ tiếc là, Trần Thiên Huyền không phải là loại người dễ đối phó, tuy vẫn là Nhị phẩm, nhưng từ chiến lực giết bốn Nhị phẩm hôm qua mà xét, ắt hẳn chiến lực phải thuộc hàng Nhất phẩm."
Trầm ngâm hồi lâu, Văn Thiên Hành gọi một tiểu đồng tới, lấy bút mực, chấm vào nghiên rồi viết, để tiểu đồng đưa giấy ra khỏi huyện An Bình.
Kẽo kẹt kẽo kẹt...
Ghế đu bắt đầu lay động.
Mà Văn Thiên Hành chỉ nhẹ nhàng chạm 1 ngón tay vào ghế.
...
Vương gia chủ vô cùng mừng rỡ, ông ta không ngờ, thủ đoạn của mình lại có thể nhen nhóm nhanh chóng như vậy.
Thanh danh La Hồng, đang lên cao như diều gặp gió, nay đã rơi xuống mặt đất, trở thành đối tượng phỉ báng để trăm người chỉ trỏ.
Thậm chí, vì để kế hoạch khiến thanh danh La Hồng ngày càng ngập trong muôn lời chửi bới, Vương gia chủ còn tự mình đến chỗ Chu gia, người chỉ dám nằm trong phòng run lẩy bẩy, thương lượng kế hoạch tiếp theo với Chu gia.
Chu gia vốn là người có học, Chu lão thái gia đã từng là cử nhân, dạy bảo rất nhiều học sinh.
Trong thư viện huyện An Bình, Vương gia chủ cùng Chu gia chủ bàn bạc rất lâu.
Để thanh danh một người trực tiếp hóa tro tàn, biện pháp duy nhất là để cho những người có học, tầng lớp tri thức lăng nhục sỉ vả.
Chu gia chủ do dự mãi, cuối cùng vẫn đáp ứng, bởi vì ấn tượng của La Hồng trong lòng Chu gia chủ cực kì đáng sợ, tựa như một cơn ác mộng khó rũ bỏ.
Vậy nên, Chu gia chủ cảm thấy, nếu như có thể khiến La Hồng vạn kiếp bất phục, đối với ông ta mà nói là một chuyện rất tốt, nếu không, sợ rằng Chu gia chủ ngày ăn không ngon, đêm ngủ không yên.
Thế là sĩ tử tri thức trong huyện An Bình nhanh chóng hành động.
Trong thư viện từng người mặc nho sam, chống dù trúc, nhanh nhẹn như con thiên nga, đi khắp đường phố huyện An Bình.
Trong tay bọn họ toàn là giấy, trên đó đầy tràn những lời mắng chửi đồ tể La Hồng.
Trong lúc nhất thời, những dân chúng vẫn đang bán tín bán nghi, không biết La Hồng có phải là bị vu hãm hay không, triệt để tin tưởng đây chính là hành vi do La Hồng làm ra. Vì trong mắt dân chúng, người đọc sách sẽ không nói dối.
Những lời đồn càng ngày càng nghiêm trọng, giống như mây đen đè ép lên bầu trời La phủ.
Vương gia chủ cùng Chu gia chủ, vui vẻ ra mặt, cực kì hài lòng với mức độ hiệu quả này.
Thứ mà bọn họ muốn, chính là như thế.
Cho nô bộc mang theo hai rương bạc, Vương gia cùng Chu gia vui vẻ đi về phía huyện nha.
Bạo dân, sĩ tử đều ra trận, bây giờ chỉ còn mỗi việc định tội La Hồng, quan trọng nhất phải là quan phủ ra tay!
Mà bọn họ lại hiểu rất rõ thứ Lưu huyện lệnh yêu thích.
Đối với việc thuyết phục Lưu huyện lệnh ra tay, mười phần chắc chín.
Nếu La gia đổ, Lưu huyện lệnh cũng có thể phân được không ít chỗ tốt từ tay bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.