Chương 21: Cuộc đấu này, kết thúc rồi! (1)
Lâm Tiếu không phải cô nương
18/09/2023
La Hồng an toàn trở về La phủ.
Vừa bước vào sân, hắn đã thấy Tiểu Đậu Hoa Diêu Tĩnh mặc y phục màu vàng nhạt đứng giữa sân trông ngóng.
Nhìn thấy bóng dáng của Triệu Đông Hán và La Hồng đi tới, Tiểu Đậu Hoa thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt khóc đến đỏ hoe, khuôn mặt xinh xắn hơi tiều tụy vì lo lắng và tự trách cả đêm, nở nụ cười rạng rỡ.
Công tử không sao là tốt rồi.
La Hồng không chào nàng, nhìn quanh sân thì không thấy Trần tổng quản và muội muội La Tiểu Tiểu của hắn ở đó, tiếp đón hắn về chỉ có mình Tiểu Đậu Hoa thôi.
Muội muội còn nhỏ không thể không ngủ ít được, còn Trần tổng quản thì… La Hồng lâm vào trầm tư.
Nghĩ đến dáng vẻ trấn định của Trần tổng quản lúc mình bị bắt, có lẽ, lần này hắn có thể an toàn trở về là có liên quan tới Trần tổng quản.
Lai lịch của Trần tổng quản, hắn đoán không ra.
“Quên đi, đã tối muộn rồi, đừng làm phiền Trần thúc.” La Hồng lắc đầu.
Hắn nhìn Triệu Đông Hán, nói: “Lão Triệu, tới thư phòng của ta một lát.”
Triệu Đông Hán im lặng gật đầu.
Hai người đến thư phòng, tỳ nữ thắp đèn, thư phòng chìm trong bóng tối dần dần sáng sủa lên.
“Quan viên ở nha môn nói ngươi là một võ giả?” La Hồng hỏi, ngồi trên ghế thái sư, tìm một vị trí thoải mái, lười biếng nằm.
Triệu Đông Hán đứng thẳng, vết sẹo trên mặt hơi động.
“Vâng.”
m thanh có chút nặng nề, như không muốn nói.
La Hồng kinh ngạc, không ngờ bên cạnh mình cũng có người tu hành.
“Có thể kể cho ta biết một chút không?” La Hồng có phần tò mò hỏi.
Triệu Đông Hán liếc nhìn La Hồng, thấy vẻ mặt La Hồng đầy tò mò, điều này khiến hắn ta cảm thấy lúng túng, bởi vì hắn ta đã hứa với Trần tổng quan là không nói ra sự thật.
Khi Triệu Đông Hán đang đấu tranh tâm lí với bản thân, đột nhiên một giọng nói như bị nén lại thành một đường mỏng truyền vào tai hắn ta như tiếng muỗi vo ve.
“Công tử cũng là người tu hành, nói đi, không sao đâu.” Giọng nói thản nhiên nghe ra không thấy có điều gì bất thường.
Hai mắt Triệu Đông Hán sáng lên, kinh ngạc ngẩng đầu, là giọng nói của Trần tổng quản.
Ngay sau đó hắn ta cũng kinh ngạc nhìn về phía La Hồng, công tử… cũng là người tu hành?
Là Trần tổng quản dạy sao?
Nếu đã vậy, Triệu Đông Hán không còn gánh nặng nữa.
“Công tử, lão Triệu ta đúng là võ giả, võ giả cấp tám, cảnh giới Thiết Cốt.” Triệu Đông Hán nói.
“Cấp tám?” Mắt La Hồng lập tức cứng lại khi nghe những lời đó.
“Võ tu cấp chín là cảnh giới Bì Đồng, nhưng tên cái cấp chín có lẽ cũng không đánh lại một Thiết Cốt cấp tám.” Triệu Đông Hán có phần tự hào nói.
“Trong Đại Hạ quân, Võ tu đạt cảnh giới Thiết Tốt cấp tám còn có thể làm Bách Phu trưởng đấy!”
La Hồng hít sâu, nói cách khác… Mười La Hồng mới so được với một Triệu Đông Hán?
“Trên bậc cấp tám là gì?” La Hồng hỏi.
“Trên cấp tám là cấp bảy, cấp bảy là cảnh giới Bạo Huyết… lên trên nữa thuộc hạ chỉ biết cấp bậc, phẩm chất, không biết cảnh giới.” Được sự đồng ý của Trần tổng quản, Triệu Đông Hán không thèm giấu giếm gì nữa.
Bì Đồng, Thiết Cốt, Bạo Huyết… Đây là sự phân chia cảnh giới của Võ tu, và là lần đầu tiên La Hồng biết chuyện này.
“Ngoài Võ tu ra, còn cách tu hành nào khác không?” La Hồng tựa vào ghế dựa, chớp chớp mắt hỏi.
Đây chỉ là câu hỏi thăm dò của La Hồng.
Nhưng câu trả lời của Triệu Đông Hán đã khiến hắn bất ngờ.
“Còn ạ, trên thế giới này có rất nhiều hệ thống tu luyện khác nhau. Mặc dù Võ tu là tầng rộng nhất, nhưng chính Võ tu lại là tầng thấp nhất.”
La Hồng ngồi nghiêm túc lại.
Triệu Đông Hán nhìn La Hồng, nói tiếp: “Ngoài Võ tu ra, trên thế giới này còn ba loại hệ thống tu luyện, đó là Đaọ tu, Phật tu, Nho tu. Ba loại này được công nhận là quan trọng nhưng không phổ biến bằng Võ tu.”
“Ngoài ra, còn có một loại đó là Kiếm tu, cũng được coi là một loại Võ tu, nhưng sau này lại tách ra riêng thành một thể độc lập và không thua kém gì so với bốn hệ thống lớn này.”
Kiến thức về tu hành khiến cho La Hồng như mở ra được một cánh cửa đến thế giới mới.
Đối với thế giới tu tiên này, La Hồng chưa bao giờ chạm tới, nhưng hiện tại hắn vẫn mơ hồ về nhận thức chung của thế giới.
“Một vạn năm trước, ý thức tu hành còn rất mơ hồ. Sự tồn tại mạnh mẽ của ba loại hệ thống lớn chính là Đạo tu, Phật tu và Nho tu đã cùng nhau tạo nên cấp bậc tu hành, phân chia việc tu hành thành chín cấp độ cụ thể. Sau này Võ tu đã mượn phương pháp phân chia này, đương nhiên là các hệ thống nhỏ khác cũng học theo cách này.”
“Vậy nên ngày nay, tu hành được chia theo chín cấp bậc.” Triệu Đông Hán nói, vẻ mặt tiếc nuối.
“Đáng tiếc, thực lực của thuộc hạ chưa đủ mạnh, nên cũng không rõ ràng lắm về các cảnh giới cao khác.”
Triệu Đông Hán cảm nhận được sự tò mò của công tử, nhưng những gì hắn ta biết cũng bị công tử khoét sâu rồi.
“Công tử… cũng tu hành sao?”
Đột nhiên, Triệu Đông Hán cười hỏi.
La Hồng sửng sốt, bị phát hiện rồi sao?
La Hồng suy nghĩ một chút. Hắn quyết định ngả bài, không che giấu nữa.
“Phải.”
“Bổn công tử… may mắn đến với con đường tu hành.”
Triệu Đông Hán có chút đăm chiêu, công tử có thể tu hành, không lẽ là do Trần tổng quản chỉ bảo?
Kế tiếp, Triệu Đông Hán thở dài: “Trên thực tế làm người bình thường cũng rất tốt, tu luyện rất nguy hiểm. Hơi vô ý một chút, có thể mất đi tính mạng…”
“Là một người tu hành, không nhất thiết là một điều tốt.” La Hồng nghe vậy, từ chối cho ý kiến.
“Nhìn công tử là người ẩn giấu m Sát khí, Chính Dương khí hiển lộ, chẳng lẽ đi theo Nho tu?” Triệu Đông Hán cảm khái, Trần tổng quản là đệ nhất kiếm sĩ, nhưng ông lại không để công tử đi theo con đường Kiếm tu.
Tuy nhiên, Nho tu xác thực là rất phù hợp với một người chính trực, nho nhã và dễ gần như công tử.
Vừa bước vào sân, hắn đã thấy Tiểu Đậu Hoa Diêu Tĩnh mặc y phục màu vàng nhạt đứng giữa sân trông ngóng.
Nhìn thấy bóng dáng của Triệu Đông Hán và La Hồng đi tới, Tiểu Đậu Hoa thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt khóc đến đỏ hoe, khuôn mặt xinh xắn hơi tiều tụy vì lo lắng và tự trách cả đêm, nở nụ cười rạng rỡ.
Công tử không sao là tốt rồi.
La Hồng không chào nàng, nhìn quanh sân thì không thấy Trần tổng quản và muội muội La Tiểu Tiểu của hắn ở đó, tiếp đón hắn về chỉ có mình Tiểu Đậu Hoa thôi.
Muội muội còn nhỏ không thể không ngủ ít được, còn Trần tổng quản thì… La Hồng lâm vào trầm tư.
Nghĩ đến dáng vẻ trấn định của Trần tổng quản lúc mình bị bắt, có lẽ, lần này hắn có thể an toàn trở về là có liên quan tới Trần tổng quản.
Lai lịch của Trần tổng quản, hắn đoán không ra.
“Quên đi, đã tối muộn rồi, đừng làm phiền Trần thúc.” La Hồng lắc đầu.
Hắn nhìn Triệu Đông Hán, nói: “Lão Triệu, tới thư phòng của ta một lát.”
Triệu Đông Hán im lặng gật đầu.
Hai người đến thư phòng, tỳ nữ thắp đèn, thư phòng chìm trong bóng tối dần dần sáng sủa lên.
“Quan viên ở nha môn nói ngươi là một võ giả?” La Hồng hỏi, ngồi trên ghế thái sư, tìm một vị trí thoải mái, lười biếng nằm.
Triệu Đông Hán đứng thẳng, vết sẹo trên mặt hơi động.
“Vâng.”
m thanh có chút nặng nề, như không muốn nói.
La Hồng kinh ngạc, không ngờ bên cạnh mình cũng có người tu hành.
“Có thể kể cho ta biết một chút không?” La Hồng có phần tò mò hỏi.
Triệu Đông Hán liếc nhìn La Hồng, thấy vẻ mặt La Hồng đầy tò mò, điều này khiến hắn ta cảm thấy lúng túng, bởi vì hắn ta đã hứa với Trần tổng quan là không nói ra sự thật.
Khi Triệu Đông Hán đang đấu tranh tâm lí với bản thân, đột nhiên một giọng nói như bị nén lại thành một đường mỏng truyền vào tai hắn ta như tiếng muỗi vo ve.
“Công tử cũng là người tu hành, nói đi, không sao đâu.” Giọng nói thản nhiên nghe ra không thấy có điều gì bất thường.
Hai mắt Triệu Đông Hán sáng lên, kinh ngạc ngẩng đầu, là giọng nói của Trần tổng quản.
Ngay sau đó hắn ta cũng kinh ngạc nhìn về phía La Hồng, công tử… cũng là người tu hành?
Là Trần tổng quản dạy sao?
Nếu đã vậy, Triệu Đông Hán không còn gánh nặng nữa.
“Công tử, lão Triệu ta đúng là võ giả, võ giả cấp tám, cảnh giới Thiết Cốt.” Triệu Đông Hán nói.
“Cấp tám?” Mắt La Hồng lập tức cứng lại khi nghe những lời đó.
“Võ tu cấp chín là cảnh giới Bì Đồng, nhưng tên cái cấp chín có lẽ cũng không đánh lại một Thiết Cốt cấp tám.” Triệu Đông Hán có phần tự hào nói.
“Trong Đại Hạ quân, Võ tu đạt cảnh giới Thiết Tốt cấp tám còn có thể làm Bách Phu trưởng đấy!”
La Hồng hít sâu, nói cách khác… Mười La Hồng mới so được với một Triệu Đông Hán?
“Trên bậc cấp tám là gì?” La Hồng hỏi.
“Trên cấp tám là cấp bảy, cấp bảy là cảnh giới Bạo Huyết… lên trên nữa thuộc hạ chỉ biết cấp bậc, phẩm chất, không biết cảnh giới.” Được sự đồng ý của Trần tổng quản, Triệu Đông Hán không thèm giấu giếm gì nữa.
Bì Đồng, Thiết Cốt, Bạo Huyết… Đây là sự phân chia cảnh giới của Võ tu, và là lần đầu tiên La Hồng biết chuyện này.
“Ngoài Võ tu ra, còn cách tu hành nào khác không?” La Hồng tựa vào ghế dựa, chớp chớp mắt hỏi.
Đây chỉ là câu hỏi thăm dò của La Hồng.
Nhưng câu trả lời của Triệu Đông Hán đã khiến hắn bất ngờ.
“Còn ạ, trên thế giới này có rất nhiều hệ thống tu luyện khác nhau. Mặc dù Võ tu là tầng rộng nhất, nhưng chính Võ tu lại là tầng thấp nhất.”
La Hồng ngồi nghiêm túc lại.
Triệu Đông Hán nhìn La Hồng, nói tiếp: “Ngoài Võ tu ra, trên thế giới này còn ba loại hệ thống tu luyện, đó là Đaọ tu, Phật tu, Nho tu. Ba loại này được công nhận là quan trọng nhưng không phổ biến bằng Võ tu.”
“Ngoài ra, còn có một loại đó là Kiếm tu, cũng được coi là một loại Võ tu, nhưng sau này lại tách ra riêng thành một thể độc lập và không thua kém gì so với bốn hệ thống lớn này.”
Kiến thức về tu hành khiến cho La Hồng như mở ra được một cánh cửa đến thế giới mới.
Đối với thế giới tu tiên này, La Hồng chưa bao giờ chạm tới, nhưng hiện tại hắn vẫn mơ hồ về nhận thức chung của thế giới.
“Một vạn năm trước, ý thức tu hành còn rất mơ hồ. Sự tồn tại mạnh mẽ của ba loại hệ thống lớn chính là Đạo tu, Phật tu và Nho tu đã cùng nhau tạo nên cấp bậc tu hành, phân chia việc tu hành thành chín cấp độ cụ thể. Sau này Võ tu đã mượn phương pháp phân chia này, đương nhiên là các hệ thống nhỏ khác cũng học theo cách này.”
“Vậy nên ngày nay, tu hành được chia theo chín cấp bậc.” Triệu Đông Hán nói, vẻ mặt tiếc nuối.
“Đáng tiếc, thực lực của thuộc hạ chưa đủ mạnh, nên cũng không rõ ràng lắm về các cảnh giới cao khác.”
Triệu Đông Hán cảm nhận được sự tò mò của công tử, nhưng những gì hắn ta biết cũng bị công tử khoét sâu rồi.
“Công tử… cũng tu hành sao?”
Đột nhiên, Triệu Đông Hán cười hỏi.
La Hồng sửng sốt, bị phát hiện rồi sao?
La Hồng suy nghĩ một chút. Hắn quyết định ngả bài, không che giấu nữa.
“Phải.”
“Bổn công tử… may mắn đến với con đường tu hành.”
Triệu Đông Hán có chút đăm chiêu, công tử có thể tu hành, không lẽ là do Trần tổng quản chỉ bảo?
Kế tiếp, Triệu Đông Hán thở dài: “Trên thực tế làm người bình thường cũng rất tốt, tu luyện rất nguy hiểm. Hơi vô ý một chút, có thể mất đi tính mạng…”
“Là một người tu hành, không nhất thiết là một điều tốt.” La Hồng nghe vậy, từ chối cho ý kiến.
“Nhìn công tử là người ẩn giấu m Sát khí, Chính Dương khí hiển lộ, chẳng lẽ đi theo Nho tu?” Triệu Đông Hán cảm khái, Trần tổng quản là đệ nhất kiếm sĩ, nhưng ông lại không để công tử đi theo con đường Kiếm tu.
Tuy nhiên, Nho tu xác thực là rất phù hợp với một người chính trực, nho nhã và dễ gần như công tử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.