Chương 71: Đến đây, công bằng 1 đối 1
Lâm Tiếu không phải cô nương
18/09/2023
Hướng bắc.
Mặt đất thoáng và phẳng.
Có một chiến mã lông đỏ đang đứng dưới mưa, trên lưng ngựa có một bóng người ngồi ngay ngắn.
Áo lông cừu, ủng da trâu, trên lưng đeo một cây cung.
Bên trên cây cung khảm nạm rất nhiều viên ngọc sáng, cho dù ở bên trong mưa to cũng khó mà che giấu được vẻ sáng chói của viên ngọc.
Bóng người râu quai nón lại đặc biệt có đôi mắt phượng, thô kệch lại đem theo vẻ tinh tế.
Mắt phượng của hắn ta nhìn xuyên qua màn mưa xối xả dường như thấy được bên trong huyện thành có một tịch áo xanh đội mưa mà đi.
Hắn ta bình tĩnh tháo cây cung xuống.
Thân hình bỗng bay vút lên trời độc lập với lưng ngựa, két, kéo cây cung thành hình trăng tròn.
Trên cây cung không có tên nhưng mà trong trời đất đầy hạt mưa này trong nháy mắt có thể hóa thành mũi tên sắc bén có thể phá non sông.
......
Hướng tây, trên một cây cổ thụ trăm năm.
Một thân ảnh vạm vỡ đứng lặng im, thân thể kia cao tới hai mét giống như một người khổng lồ, cả người dày đặc cơ bắp, trong lúc mơ hồ khí huyết như rồng.
Hạt mưa rơi xuống người hắn ta bị bốc hơi trong nháy mắt.
Nam tử với mái tóc đen đầy đầu tùy ý mà hung dữ, đôi mắt như điện, trên người mặc áo giáp đen, trên lưng vác một cây giáo màu đen.
Khóe miệng với những sợi râu mảnh mai khẽ nhếch lên.
Vung một đấm về phía bóng áo xanh ở trong huyện An Bình.
Trong chốc lát mưa to đều ngưng đọng một lúc.
......
Hướng nam, cơn mưa xối xả giống như một cơn lũ quét tàn phá khắp nơi.
Có một chiếc thuyền cô độc nhấp nhô lên xuống trong cơn mưa nặng hạt.
Mà cả người của thân ảnh kia quấn trong chiếc áo choàng đen đứng lặng im bên trên chiếc thuyền cô độc.
Hắn ta đột nhiên nâng áo choàng đen hướng về phía huyện An Bình.
Soạt... Soạt...
Một đoàn lại một đoàn đen nhánh vùn vụt lao ra giống như những con quạ đêm dày đặc cuốn theo khí Tà Sát nồng đậm, xé toạc màn đêm mưa gió bay về phía bóng áo xanh.
......
Trần tổng quản đội mưa mà đi, đôi mắt đột nhiên trở nên sắc bén.
Đầu ông chuyển động nhìn về phía bốn hướng Đông Nam Tây Bắc, trong đồng tử phân biệt phản chiếu ra bóng dáng đạo nhân, người Hồ, tráng hán, tà tu...
Trên đường phố trong huyện An Bình có người nước to lớn khổng lồ như sông Thiên Hà đang há to miệng phun ra thác nước chạy thẳng xuống.
Hướng bắc có những hạt mưa đầy trời đều hóa thành mũi tên sắc bén bắn ra, giống như vạn mũi tên cùng bắn ra, mỗi một mũi tên đều có uy lực bắn xuyên mãnh hổ.
Bang!
Nước mưa đầy trời nhuộm máu hóa thành một đấm to lớn từ hướng tây đập tới.
Hướng nam, quạ đêm ẩn chứa sát khí cùng bay ra.
Sát khí tứ phía giống như một tấm lưới lớn bao phủ trên người Trần tổng quản.
“Điều động bốn vị Nhị phẩm đến dây dưa Trần mỗ, quả thực là coi trọng Trần mỗ rồi?!”
Trần tổng quản lơ lửng trên không trung, quanh thân phun ra ngàn vạn kiếm khí, kiếm khí màu trắng dường như hóa thành một con mãng xà màu trắng chiếm giữ toàn bộ cơ thể rồi va chạm với các loại tấn công khác nhau.
Bên trong đôi mắt của ông đều là sát khí.
Nửa thiên hạ đều muốn công tử và tiểu thư chết, bọn họ vô tội đến mức nào chứ?!
Xoẹt!
Tấm vải bọc quanh thanh kiếm trên lưng lập tức nổ tung.
Ánh kiếm sắc bén tỏa sáng trong đêm đen!
Kiếm phân thành hai rồi biến ba sau đó lại hóa bốn.
Bốn chuôi thanh kiếm đồng lơ lửng bốn phía.
Mãng xà màu trắng khi một kiếm sinh bốn thì lập tức thay đổi hình tượng rồi sinh ra bốn móng vuốt.
Trong đêm mưa bốn thanh kiếm biến thành giao long màu trắng!
......
Lạc Hoa Viện.
Lão nhân ngồi trên ghế xích đu ngắm chuối tây ở trước cửa sổ nhưng không biết thưởng thức chuối tây hay là tuyệt thế kiếm pháp.
“Một kiếm hóa rắn, bốn kiếm hóa giao long, chín kiếm hóa rồng...”
“Đáng tiếc hóa rồng như hoa quỳnh, không thấy được, cũng không nỡ gặp.”
Lão nhân lắc đầu tràn đầy vẻ tiếc nuối.
......
Nha môn ở trong huyện.
Lạc Phong nhìn giao long màu trắng chiếu sáng đêm tối, khuôn mặt run rẩy sợ hãi.
Toàn thân ông ta ớn lạnh, kiếm pháp này… quả nhiên là vị kia!
Nhưng mà điều khiến ông ta bàng hoàng hơn cả là những cuộc tấn công kinh hoàng nổ ra ở bốn hướng đông nam tây bắc bên ngoài huyện An Bình.
Người nước gào thét, bầu trời đầy mũi tên, đấm rung chuyển bầu trời, quạ đêm...
Toàn bộ đều là thủ đoạn của tu sĩ cao cấp Nhị phẩm!
Một huyện An Bình nho nhỏ vậy mà có nhiều cao thủ tề tụ như vậy, đôi huynh muội kia...Đúng là trở thành trung tâm của bão táp, đáng giá để rước lấy cao thủ kích sát như vậy sao?
Lạc Phong hít sâu một hơi nhìn cơn mưa nặng hạt.
Ông ta đeo đao rồi sải bước ra khỏi huyện nha xông vào bên trong màn mưa, sắc mặt Phương Chính và Tử Vi kiên nghị không chút do dự đuổi theo.
Ba người chạy như bay về hướng Triệu phủ.
Mà bên trong huyện nha.
Lưu huyện lệnh ngồi ở cao đường cảm nhận mưa gió xung quanh, tay cầm tách trà run rẩy không thôi, nắp trà và chén trà va chạm vào nhau không ngừng làm tràn nước trà ra ngoài.
“Ta chỉ là một huyện lệnh nhỏ, mặc dù hơi tham lam nhưng không không phải tội lớn, quý ở chỗ tự biết mình.”
“Đánh đi, đánh đi, đánh xong rồi nhanh chóng rời khỏi đây.”
......
Triệu phủ.
Sảnh chính.
Khí huyết của hai tên thương nhân buôn muối bộc phát ở hai bên trái phải giống như mặt trời thiêu đốt.
Vẻ mặt Triệu Đông Hán đột nhiên thay đổi.
“Võ tu Bạo Huyết Thất phẩm!”
“Đạo tu Ngự Phù Thất phẩm!”
“Công tử! Đi mau!”
Triệu Đông Hán không ngờ rằng những tên thương nhân trong Triệu phủ thế mà còn có cả Võ tu Bạo Huyết Thất phẩm.
Không chỉ như thế.
Tên thương nhân ở giữa kia còn đang nở nụ cười càng quỷ dị hơn.
Những lá bùa huyền hoàng bay quanh thân gã, đây chính là một vị Đạo tu Ngự Phù cảnh Thất phẩm!
La Hồng cũng giật mình.
Ba vị Thất phẩm!
Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ thân phận tiểu phôi đản của La Hồng hắn bị phát hiện rồi sao?
Không đúng, dù là như thế thì cũng sẽ không chọc cho ba vị Thất phẩm phải tới giết hắn?
Liên tưởng đến lời nói trước đó của tên thương nhân, La Hồng cảm thấy mình vô tình bị quấn vào bên trong phân tranh gì đó.
Tên thương nhân Đạo tu với những lá bùa huyền hoàng trôi nổi quanh thân nhìn La Hồng cười khẽ.
“La công tử, nếu đã muốn chết rõ ràng vậy thì tại hạ sẽ thành toàn cho công tử, tại hạ là Ngụy Vô Nhàn ngự phù Thất phẩm của Long Hổ Sơn.”
Bùm!
Lời nói vừa dứt.
Hai tên võ tu Bạo Huyết Thất phẩm ở bên cạnh cũng đã ra tay.
Giống như mãnh hổ xuống núi nhào về phía La Hồng và Triệu Đông Hán.
Đao trong tay Triệu Đông Hán bỗng nhiên bổ ra, lưỡi đao sắc bén xé toạc không khí như muốn nổ tung.
Nhưng mà...
Hai tên võ tu Bạo Huyết không chút sợ hãi, mỗi người từ trong thi thể hộ vệ rút ra một thanh đao màu trắng hung hăng bổ đến.
Đao của cả ba người đều gãy.
Ngay sau đó chính là một trận đánh thô bạo, ba người chiến đấu xoay quanh, huyết khí bùng nổ giữa những va chạm vật lý giống như một hòn đá lớn ném xuống mặt hồ.
Triệu Đông Hán bị hai người ép ra khỏi sảnh chính chém giết ở trong sân dưới cơn mưa nặng hạt.
Khí huyết quật nước mưa kích xạ thành từng lưỡi dao xung kích chấn động cả sân.
Chỉ có điều, Triệu Đông Hán đang bị trấn áp, giữa những tiếng la hét cũng chỉ giống như sự giận dữ bất lực mà thôi.
Trong sảnh chính.
Bầu không khí có mấy phần quỷ dị.
La Hồng cầm bút than viết ba chữ Ngụy Vô Nhàn vào mục tiêu thứ hai trên quyển sổ tay da người.
Sau đó hài lòng thở ra một hơi rồi đem sổ tay da người nhét vào trong vạt áo ở trước ngực.
Ngụy Vô Nhàn không nhìn thấy hành động quái dị của La Hồng, hắn ta ngẩng đầu nhìn cảnh tượng khủng khiếp sáng rõ như ban ngày bên trong huyện An Bình kia, hít sâu một hơi.
Ván đấu của những cao thủ đã bắt đầu.
Hắn ta biết chắc chắn phải tốc chiến tốc thắng giết chết La Hồng và La Tiểu Tiểu, nhiệm vụ lần này xem như là hoàn thành.
Bỗng nhiên ánh mắt Ngụy Vô Nhàn lại một lần nữa rơi vào trên người La Hồng.
La Hồng vung tay lên, thanh kiếm xuyên qua Triệu gia chủ run lên một hồi, dưới sự dẫn dắt của kiếm khí bắn ra quay về trở về tay La Hồng.
La Hồng mặc áo trắng, tay gõ gõ thân kiếm, những giọt máu trên thân kiếm bắn ra nhỏ giọt.
Chỉ nghe thấy hắn cười nói.
“Bản công tử đã từng giết Bát phẩm...”
“Trái lại cũng muốn thử xem Thất phẩm như thế nào.”
“Đến đi, công bằng một đối một.”
Ngụy Vô Nhàn yên lặng, hắn ta cảm thấy tên trước mắt này có vẻ không được thông minh cho lắm.
Cửu phẩm muốn giết Thất phẩm.
Ngươi đang chọc cười thiên hạ đấy à!
Mặt đất thoáng và phẳng.
Có một chiến mã lông đỏ đang đứng dưới mưa, trên lưng ngựa có một bóng người ngồi ngay ngắn.
Áo lông cừu, ủng da trâu, trên lưng đeo một cây cung.
Bên trên cây cung khảm nạm rất nhiều viên ngọc sáng, cho dù ở bên trong mưa to cũng khó mà che giấu được vẻ sáng chói của viên ngọc.
Bóng người râu quai nón lại đặc biệt có đôi mắt phượng, thô kệch lại đem theo vẻ tinh tế.
Mắt phượng của hắn ta nhìn xuyên qua màn mưa xối xả dường như thấy được bên trong huyện thành có một tịch áo xanh đội mưa mà đi.
Hắn ta bình tĩnh tháo cây cung xuống.
Thân hình bỗng bay vút lên trời độc lập với lưng ngựa, két, kéo cây cung thành hình trăng tròn.
Trên cây cung không có tên nhưng mà trong trời đất đầy hạt mưa này trong nháy mắt có thể hóa thành mũi tên sắc bén có thể phá non sông.
......
Hướng tây, trên một cây cổ thụ trăm năm.
Một thân ảnh vạm vỡ đứng lặng im, thân thể kia cao tới hai mét giống như một người khổng lồ, cả người dày đặc cơ bắp, trong lúc mơ hồ khí huyết như rồng.
Hạt mưa rơi xuống người hắn ta bị bốc hơi trong nháy mắt.
Nam tử với mái tóc đen đầy đầu tùy ý mà hung dữ, đôi mắt như điện, trên người mặc áo giáp đen, trên lưng vác một cây giáo màu đen.
Khóe miệng với những sợi râu mảnh mai khẽ nhếch lên.
Vung một đấm về phía bóng áo xanh ở trong huyện An Bình.
Trong chốc lát mưa to đều ngưng đọng một lúc.
......
Hướng nam, cơn mưa xối xả giống như một cơn lũ quét tàn phá khắp nơi.
Có một chiếc thuyền cô độc nhấp nhô lên xuống trong cơn mưa nặng hạt.
Mà cả người của thân ảnh kia quấn trong chiếc áo choàng đen đứng lặng im bên trên chiếc thuyền cô độc.
Hắn ta đột nhiên nâng áo choàng đen hướng về phía huyện An Bình.
Soạt... Soạt...
Một đoàn lại một đoàn đen nhánh vùn vụt lao ra giống như những con quạ đêm dày đặc cuốn theo khí Tà Sát nồng đậm, xé toạc màn đêm mưa gió bay về phía bóng áo xanh.
......
Trần tổng quản đội mưa mà đi, đôi mắt đột nhiên trở nên sắc bén.
Đầu ông chuyển động nhìn về phía bốn hướng Đông Nam Tây Bắc, trong đồng tử phân biệt phản chiếu ra bóng dáng đạo nhân, người Hồ, tráng hán, tà tu...
Trên đường phố trong huyện An Bình có người nước to lớn khổng lồ như sông Thiên Hà đang há to miệng phun ra thác nước chạy thẳng xuống.
Hướng bắc có những hạt mưa đầy trời đều hóa thành mũi tên sắc bén bắn ra, giống như vạn mũi tên cùng bắn ra, mỗi một mũi tên đều có uy lực bắn xuyên mãnh hổ.
Bang!
Nước mưa đầy trời nhuộm máu hóa thành một đấm to lớn từ hướng tây đập tới.
Hướng nam, quạ đêm ẩn chứa sát khí cùng bay ra.
Sát khí tứ phía giống như một tấm lưới lớn bao phủ trên người Trần tổng quản.
“Điều động bốn vị Nhị phẩm đến dây dưa Trần mỗ, quả thực là coi trọng Trần mỗ rồi?!”
Trần tổng quản lơ lửng trên không trung, quanh thân phun ra ngàn vạn kiếm khí, kiếm khí màu trắng dường như hóa thành một con mãng xà màu trắng chiếm giữ toàn bộ cơ thể rồi va chạm với các loại tấn công khác nhau.
Bên trong đôi mắt của ông đều là sát khí.
Nửa thiên hạ đều muốn công tử và tiểu thư chết, bọn họ vô tội đến mức nào chứ?!
Xoẹt!
Tấm vải bọc quanh thanh kiếm trên lưng lập tức nổ tung.
Ánh kiếm sắc bén tỏa sáng trong đêm đen!
Kiếm phân thành hai rồi biến ba sau đó lại hóa bốn.
Bốn chuôi thanh kiếm đồng lơ lửng bốn phía.
Mãng xà màu trắng khi một kiếm sinh bốn thì lập tức thay đổi hình tượng rồi sinh ra bốn móng vuốt.
Trong đêm mưa bốn thanh kiếm biến thành giao long màu trắng!
......
Lạc Hoa Viện.
Lão nhân ngồi trên ghế xích đu ngắm chuối tây ở trước cửa sổ nhưng không biết thưởng thức chuối tây hay là tuyệt thế kiếm pháp.
“Một kiếm hóa rắn, bốn kiếm hóa giao long, chín kiếm hóa rồng...”
“Đáng tiếc hóa rồng như hoa quỳnh, không thấy được, cũng không nỡ gặp.”
Lão nhân lắc đầu tràn đầy vẻ tiếc nuối.
......
Nha môn ở trong huyện.
Lạc Phong nhìn giao long màu trắng chiếu sáng đêm tối, khuôn mặt run rẩy sợ hãi.
Toàn thân ông ta ớn lạnh, kiếm pháp này… quả nhiên là vị kia!
Nhưng mà điều khiến ông ta bàng hoàng hơn cả là những cuộc tấn công kinh hoàng nổ ra ở bốn hướng đông nam tây bắc bên ngoài huyện An Bình.
Người nước gào thét, bầu trời đầy mũi tên, đấm rung chuyển bầu trời, quạ đêm...
Toàn bộ đều là thủ đoạn của tu sĩ cao cấp Nhị phẩm!
Một huyện An Bình nho nhỏ vậy mà có nhiều cao thủ tề tụ như vậy, đôi huynh muội kia...Đúng là trở thành trung tâm của bão táp, đáng giá để rước lấy cao thủ kích sát như vậy sao?
Lạc Phong hít sâu một hơi nhìn cơn mưa nặng hạt.
Ông ta đeo đao rồi sải bước ra khỏi huyện nha xông vào bên trong màn mưa, sắc mặt Phương Chính và Tử Vi kiên nghị không chút do dự đuổi theo.
Ba người chạy như bay về hướng Triệu phủ.
Mà bên trong huyện nha.
Lưu huyện lệnh ngồi ở cao đường cảm nhận mưa gió xung quanh, tay cầm tách trà run rẩy không thôi, nắp trà và chén trà va chạm vào nhau không ngừng làm tràn nước trà ra ngoài.
“Ta chỉ là một huyện lệnh nhỏ, mặc dù hơi tham lam nhưng không không phải tội lớn, quý ở chỗ tự biết mình.”
“Đánh đi, đánh đi, đánh xong rồi nhanh chóng rời khỏi đây.”
......
Triệu phủ.
Sảnh chính.
Khí huyết của hai tên thương nhân buôn muối bộc phát ở hai bên trái phải giống như mặt trời thiêu đốt.
Vẻ mặt Triệu Đông Hán đột nhiên thay đổi.
“Võ tu Bạo Huyết Thất phẩm!”
“Đạo tu Ngự Phù Thất phẩm!”
“Công tử! Đi mau!”
Triệu Đông Hán không ngờ rằng những tên thương nhân trong Triệu phủ thế mà còn có cả Võ tu Bạo Huyết Thất phẩm.
Không chỉ như thế.
Tên thương nhân ở giữa kia còn đang nở nụ cười càng quỷ dị hơn.
Những lá bùa huyền hoàng bay quanh thân gã, đây chính là một vị Đạo tu Ngự Phù cảnh Thất phẩm!
La Hồng cũng giật mình.
Ba vị Thất phẩm!
Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ thân phận tiểu phôi đản của La Hồng hắn bị phát hiện rồi sao?
Không đúng, dù là như thế thì cũng sẽ không chọc cho ba vị Thất phẩm phải tới giết hắn?
Liên tưởng đến lời nói trước đó của tên thương nhân, La Hồng cảm thấy mình vô tình bị quấn vào bên trong phân tranh gì đó.
Tên thương nhân Đạo tu với những lá bùa huyền hoàng trôi nổi quanh thân nhìn La Hồng cười khẽ.
“La công tử, nếu đã muốn chết rõ ràng vậy thì tại hạ sẽ thành toàn cho công tử, tại hạ là Ngụy Vô Nhàn ngự phù Thất phẩm của Long Hổ Sơn.”
Bùm!
Lời nói vừa dứt.
Hai tên võ tu Bạo Huyết Thất phẩm ở bên cạnh cũng đã ra tay.
Giống như mãnh hổ xuống núi nhào về phía La Hồng và Triệu Đông Hán.
Đao trong tay Triệu Đông Hán bỗng nhiên bổ ra, lưỡi đao sắc bén xé toạc không khí như muốn nổ tung.
Nhưng mà...
Hai tên võ tu Bạo Huyết không chút sợ hãi, mỗi người từ trong thi thể hộ vệ rút ra một thanh đao màu trắng hung hăng bổ đến.
Đao của cả ba người đều gãy.
Ngay sau đó chính là một trận đánh thô bạo, ba người chiến đấu xoay quanh, huyết khí bùng nổ giữa những va chạm vật lý giống như một hòn đá lớn ném xuống mặt hồ.
Triệu Đông Hán bị hai người ép ra khỏi sảnh chính chém giết ở trong sân dưới cơn mưa nặng hạt.
Khí huyết quật nước mưa kích xạ thành từng lưỡi dao xung kích chấn động cả sân.
Chỉ có điều, Triệu Đông Hán đang bị trấn áp, giữa những tiếng la hét cũng chỉ giống như sự giận dữ bất lực mà thôi.
Trong sảnh chính.
Bầu không khí có mấy phần quỷ dị.
La Hồng cầm bút than viết ba chữ Ngụy Vô Nhàn vào mục tiêu thứ hai trên quyển sổ tay da người.
Sau đó hài lòng thở ra một hơi rồi đem sổ tay da người nhét vào trong vạt áo ở trước ngực.
Ngụy Vô Nhàn không nhìn thấy hành động quái dị của La Hồng, hắn ta ngẩng đầu nhìn cảnh tượng khủng khiếp sáng rõ như ban ngày bên trong huyện An Bình kia, hít sâu một hơi.
Ván đấu của những cao thủ đã bắt đầu.
Hắn ta biết chắc chắn phải tốc chiến tốc thắng giết chết La Hồng và La Tiểu Tiểu, nhiệm vụ lần này xem như là hoàn thành.
Bỗng nhiên ánh mắt Ngụy Vô Nhàn lại một lần nữa rơi vào trên người La Hồng.
La Hồng vung tay lên, thanh kiếm xuyên qua Triệu gia chủ run lên một hồi, dưới sự dẫn dắt của kiếm khí bắn ra quay về trở về tay La Hồng.
La Hồng mặc áo trắng, tay gõ gõ thân kiếm, những giọt máu trên thân kiếm bắn ra nhỏ giọt.
Chỉ nghe thấy hắn cười nói.
“Bản công tử đã từng giết Bát phẩm...”
“Trái lại cũng muốn thử xem Thất phẩm như thế nào.”
“Đến đi, công bằng một đối một.”
Ngụy Vô Nhàn yên lặng, hắn ta cảm thấy tên trước mắt này có vẻ không được thông minh cho lắm.
Cửu phẩm muốn giết Thất phẩm.
Ngươi đang chọc cười thiên hạ đấy à!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.