Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội
Chương 4: Ta Nhất Định Sẽ Trở Thành Nam Nhân Ngự Thú Vương (1)
Tam Phong 11
07/03/2022
Đúng lúc này, phụ thân của hắn, Trần Bình tan tầm về đến nhà.
- Nhi tử, nghe nói ngươi bị bệnh à? Ta đặc biệt mua đại lễ cho ngươi này, vừa đúng lúc tiệm thuốc bán hạ giá.
Dứt lời, một túi lớn đầy những loại dược tề lung tung lộn xộn bị ném lên trên ghế sô pha.
- Ta nói lão ba à, ngươi có thể dựa vào đơn thuốc để mua hay không vậy? Ngươi tưởng là mua đồ ăn vặt à?
Khóe miệng Trần Thư co giật một chút. Một đống thuốc ở bên trong kia có thể chữa được tất cả các bệnh, chỉ có không trị được bệnh của hắn.
- Đúng rồi, ba mẹ, các ngươi là Ngự Thú Sư à?
Hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.
Lên mạng suốt mấy canh giờ, ấn tượng mà hắn khắc sâu nhất chính là ba chữ Ngự Thú Sư này.
- Nói nhảm, lão ba chính là đi làm ở một đơn vị Ngự Thú mà.
Phụ thân Trần Bình một mặt ngạo nghễ, đồng thời cũng lấy một hộp quà màu đỏ trong tay ra.
- Vừa hay đây là phần thưởng mà đơn vị phát cho, Hỏa Diễm Dược Dịch hạ phẩm.
Trần Thư nhìn chất lỏng màu đỏ được đựng bên trong cái bình tinh xảo kia, rồi lại nhìn vào ly cà phê đỏ trong tay mình.
- Dược Dịch này là thứ cực kỳ trân quý à?
Hắn nuốt ngụm nước bọt, nhẹ giọng hỏi.
- Tất nhiên rồi, Hỏa Diễm Dược Dịch có thể tăng thuộc tính Hỏa của Khế Ước Linh vĩnh viễn, một bình như vậy e rằng cũng phải tới là mấy ngàn đồng đó.
Trần Bình thận trọng cất Dược Dịch lại.
- Đương nhiên, nhà chúng ta không dùng được, quay đầu bán đi lấy chút tiền về.
- Nhi tử, ngươi đang uống cái gì vậy, đỏ dữ vậy?
Trần Bình đột nhiên nhìn thấy ly cà phê màu đỏ trong tay Trần Thư.
- Không có gì, không có gì.
Trần Thư uống một hơi hết ly cà phê vào trong bụng.
Không nghĩ tới Hỏa Diễm Dược Dịch hạ phẩm mà hệ thống ban thưởng cho lại mắc tiền như vậy. Hắn chỉ là chọn một cái thôi mà đã được thưởng mấy ngàn đồng rồi.
Đáng tiếc, lúc chiều ở trong nhà không nước sôi nên đã bị hắn dùng để pha cà phê luôn rồi…
Khó trách Trần Thư cứ cảm thấy thân thể của mình ấm ấm.
- Cha, người mà uống vào thì có chuyện gì xảy ra không?
- Con người uống cái thứ này làm gì chứ? Đó không phải là thần kinh à?
- …
Trần Thư một mặt đầy vẻ cạn lời, nhưng thân thể ngoại trừ sự ấm áp ra thì cũng không có tác dụng phụ gì khác cả, hắn cũng không thèm để ý đến nữa.
- Lão ba, nếu ngươi đã là Ngự Thú Sư rồi, vậy chắc chắn là có Khế Ước Linh nhỉ?
- Tất nhiên rồi, đó chính là Khế Ước Linh của ta.
Dứt lời, phụ thân chỉ về phía chiếc hồ cá bên trong phòng khách kia, trong đó còn có một con cá màu đỏ đang bơi qua bơi lại không ngừng.
Trần Thư:
- …
Trong nhà nuôi cá nhiều năm như vậy, thế mà lại là Khế Ước Linh của phụ thân?
- Con cá này có mạnh không ạ?
Trần Thư không ngừng quan sát con cá kia.
Chẳng lẽ đây là một con hung thú siêu cấp, một khi xuất hiện nguy hiểm là lập tức sẽ biến ra bản thể sao?
- Mạnh cái gì mà mạnh? Cha con đây còn là Ngự Thú Sư cấp một, cái con cá kia chỉ có tuổi thọ dài hơn một chút, không khác những con cá bình thường khác là bao cả.
- Vậy mà cha còn ngạo nghễ như vậy làm gì…
Trần Thư ủ rũ cúi đầu.
Cấp bậc của Ngự Thú Sư được chia từ cấp một đến cấp chín, nhưng mà trên cấp chín lại được chia làm Hắc Thiết Cấp, Bạch Ngân Cấp, Hoàng Kim Cấp, cao không chạm tới nữa chính là Vương Cấp.
Ngự Thú Sư cấp một tương đương với người thường, Khế Ước Linh chỉ thuộc loại thú cưng mang tính tượng trưng mà thôi.
- Tên nhóc thối này, con cũng mới cấp không mà còn nói nhảm cái gì.
- Con cũng là Ngự Thú Sư ư?
Trần Thư kinh ngạc.
- Có Khế Ước Linh thì tất nhiên là Ngự Thú Sư rồi.
Cha Trần Bình một kiểu đó là điều dĩ nhiên.
- Vậy Khế Ước Linh của con là gì thế?
Mẹ đúng lúc bưng một chén canh sườn nóng hổi lên, đồng thời ném cho Trần Thư một con búp bê Slime.
- Đây chính là Khế Ước Linh mà con đã ký vào năm con mười lăm tuổi.
Trên trán Trần Thư trượt xuống mấy vạch đen, hai tay vuốt vuốt búp bê Slime trong tay.
- Chúng ta có Khế Ước Linh bình thường không…
- Nói cái gì thế hả thằng nhóc thối, ăn cơm đi!
Cha Trần nói rồi vỗ gáy Trần Thư một cái.
Bỗng nhiên, trong mắt Trần Thư xuất hiện một bảng điều khiển ảo.
Tên gọi: Golden Slime
Tính cách: Lười biếng, tốt bụng.
Thuộc tính: Loại toàn diện
Sinh linh chủng tộc: Loại đặc thù
Tài năng trời cho: [Thích ngủ: Có thể ngủ trong một thời gian dài, khả năng phòng thủ được cải thiện.]
Kỹ năng: [Trùng Chàng: Điên cuồng xông về phía trước, lực sát thương tùy thuộc vào trọng lượng của hai bên, đối mặt với kẻ thù trên mười ký, vui lòng không sử dụng!]
Đánh giá cấp bậc tiềm năng: F
Chủ sở hữu khế ước: Trần Thư (Ngự Thú Sư cấp 0, thiên phú Ngự Thú: Bình thường)
Quả nhiên cái con Slime này là Khế Ước Linh của hắn.
Vẻ mặt Trần Thư mang theo đau thương, tài năng này, kỹ năng này…
Hắn vuốt vuốt đầu Slime, cảm giác như tay đang bóp lấy một cục thạch lớn vậy.
Có sao nói vậy thôi, xúc cảm cũng không tệ lắm.
Loại thuộc tính có thể xem bảng Khế Ước Linh của bản thân này không phải là do hệ thống mang tới, mà đây chính là quy tắc trên thế giới này, mỗi người đều có thể nhìn thấy bảng Khế Ước Linh của chính mình.
- Nhi tử, nghe nói ngươi bị bệnh à? Ta đặc biệt mua đại lễ cho ngươi này, vừa đúng lúc tiệm thuốc bán hạ giá.
Dứt lời, một túi lớn đầy những loại dược tề lung tung lộn xộn bị ném lên trên ghế sô pha.
- Ta nói lão ba à, ngươi có thể dựa vào đơn thuốc để mua hay không vậy? Ngươi tưởng là mua đồ ăn vặt à?
Khóe miệng Trần Thư co giật một chút. Một đống thuốc ở bên trong kia có thể chữa được tất cả các bệnh, chỉ có không trị được bệnh của hắn.
- Đúng rồi, ba mẹ, các ngươi là Ngự Thú Sư à?
Hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.
Lên mạng suốt mấy canh giờ, ấn tượng mà hắn khắc sâu nhất chính là ba chữ Ngự Thú Sư này.
- Nói nhảm, lão ba chính là đi làm ở một đơn vị Ngự Thú mà.
Phụ thân Trần Bình một mặt ngạo nghễ, đồng thời cũng lấy một hộp quà màu đỏ trong tay ra.
- Vừa hay đây là phần thưởng mà đơn vị phát cho, Hỏa Diễm Dược Dịch hạ phẩm.
Trần Thư nhìn chất lỏng màu đỏ được đựng bên trong cái bình tinh xảo kia, rồi lại nhìn vào ly cà phê đỏ trong tay mình.
- Dược Dịch này là thứ cực kỳ trân quý à?
Hắn nuốt ngụm nước bọt, nhẹ giọng hỏi.
- Tất nhiên rồi, Hỏa Diễm Dược Dịch có thể tăng thuộc tính Hỏa của Khế Ước Linh vĩnh viễn, một bình như vậy e rằng cũng phải tới là mấy ngàn đồng đó.
Trần Bình thận trọng cất Dược Dịch lại.
- Đương nhiên, nhà chúng ta không dùng được, quay đầu bán đi lấy chút tiền về.
- Nhi tử, ngươi đang uống cái gì vậy, đỏ dữ vậy?
Trần Bình đột nhiên nhìn thấy ly cà phê màu đỏ trong tay Trần Thư.
- Không có gì, không có gì.
Trần Thư uống một hơi hết ly cà phê vào trong bụng.
Không nghĩ tới Hỏa Diễm Dược Dịch hạ phẩm mà hệ thống ban thưởng cho lại mắc tiền như vậy. Hắn chỉ là chọn một cái thôi mà đã được thưởng mấy ngàn đồng rồi.
Đáng tiếc, lúc chiều ở trong nhà không nước sôi nên đã bị hắn dùng để pha cà phê luôn rồi…
Khó trách Trần Thư cứ cảm thấy thân thể của mình ấm ấm.
- Cha, người mà uống vào thì có chuyện gì xảy ra không?
- Con người uống cái thứ này làm gì chứ? Đó không phải là thần kinh à?
- …
Trần Thư một mặt đầy vẻ cạn lời, nhưng thân thể ngoại trừ sự ấm áp ra thì cũng không có tác dụng phụ gì khác cả, hắn cũng không thèm để ý đến nữa.
- Lão ba, nếu ngươi đã là Ngự Thú Sư rồi, vậy chắc chắn là có Khế Ước Linh nhỉ?
- Tất nhiên rồi, đó chính là Khế Ước Linh của ta.
Dứt lời, phụ thân chỉ về phía chiếc hồ cá bên trong phòng khách kia, trong đó còn có một con cá màu đỏ đang bơi qua bơi lại không ngừng.
Trần Thư:
- …
Trong nhà nuôi cá nhiều năm như vậy, thế mà lại là Khế Ước Linh của phụ thân?
- Con cá này có mạnh không ạ?
Trần Thư không ngừng quan sát con cá kia.
Chẳng lẽ đây là một con hung thú siêu cấp, một khi xuất hiện nguy hiểm là lập tức sẽ biến ra bản thể sao?
- Mạnh cái gì mà mạnh? Cha con đây còn là Ngự Thú Sư cấp một, cái con cá kia chỉ có tuổi thọ dài hơn một chút, không khác những con cá bình thường khác là bao cả.
- Vậy mà cha còn ngạo nghễ như vậy làm gì…
Trần Thư ủ rũ cúi đầu.
Cấp bậc của Ngự Thú Sư được chia từ cấp một đến cấp chín, nhưng mà trên cấp chín lại được chia làm Hắc Thiết Cấp, Bạch Ngân Cấp, Hoàng Kim Cấp, cao không chạm tới nữa chính là Vương Cấp.
Ngự Thú Sư cấp một tương đương với người thường, Khế Ước Linh chỉ thuộc loại thú cưng mang tính tượng trưng mà thôi.
- Tên nhóc thối này, con cũng mới cấp không mà còn nói nhảm cái gì.
- Con cũng là Ngự Thú Sư ư?
Trần Thư kinh ngạc.
- Có Khế Ước Linh thì tất nhiên là Ngự Thú Sư rồi.
Cha Trần Bình một kiểu đó là điều dĩ nhiên.
- Vậy Khế Ước Linh của con là gì thế?
Mẹ đúng lúc bưng một chén canh sườn nóng hổi lên, đồng thời ném cho Trần Thư một con búp bê Slime.
- Đây chính là Khế Ước Linh mà con đã ký vào năm con mười lăm tuổi.
Trên trán Trần Thư trượt xuống mấy vạch đen, hai tay vuốt vuốt búp bê Slime trong tay.
- Chúng ta có Khế Ước Linh bình thường không…
- Nói cái gì thế hả thằng nhóc thối, ăn cơm đi!
Cha Trần nói rồi vỗ gáy Trần Thư một cái.
Bỗng nhiên, trong mắt Trần Thư xuất hiện một bảng điều khiển ảo.
Tên gọi: Golden Slime
Tính cách: Lười biếng, tốt bụng.
Thuộc tính: Loại toàn diện
Sinh linh chủng tộc: Loại đặc thù
Tài năng trời cho: [Thích ngủ: Có thể ngủ trong một thời gian dài, khả năng phòng thủ được cải thiện.]
Kỹ năng: [Trùng Chàng: Điên cuồng xông về phía trước, lực sát thương tùy thuộc vào trọng lượng của hai bên, đối mặt với kẻ thù trên mười ký, vui lòng không sử dụng!]
Đánh giá cấp bậc tiềm năng: F
Chủ sở hữu khế ước: Trần Thư (Ngự Thú Sư cấp 0, thiên phú Ngự Thú: Bình thường)
Quả nhiên cái con Slime này là Khế Ước Linh của hắn.
Vẻ mặt Trần Thư mang theo đau thương, tài năng này, kỹ năng này…
Hắn vuốt vuốt đầu Slime, cảm giác như tay đang bóp lấy một cục thạch lớn vậy.
Có sao nói vậy thôi, xúc cảm cũng không tệ lắm.
Loại thuộc tính có thể xem bảng Khế Ước Linh của bản thân này không phải là do hệ thống mang tới, mà đây chính là quy tắc trên thế giới này, mỗi người đều có thể nhìn thấy bảng Khế Ước Linh của chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.