Chương 395: Anh đã bị bắt
Thanh Thanh
23/09/2021
“Bịch!” Ông Trần vừa nhìn thấy xấp tiền trước mắt, cả người đã bắt đầu run rẩy.
Sống đến 60 tuổi, số tiền lớn nhất mà ông ta từng nhìn thấy là hai tờ 300 nghìn. Nhưng hiện giờ, một xấp tiền như vậy không biết là bao nhiêu tiền? Tim của ông Trần suýt chút nữa ngừng đập.
Trần Tam Ny cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, bởi vì nếu có khách tới, cô là con gái, hơn nữa mới có 16 tuổi nên không có quyền ngồi cùng một chỗ với người lớn.
Trong lòng ông Trần thật sự cảm thấy vô cùng thích những người thợ săn đến từ bên ngoài đến này. Bởi vì những người thợ săn này không những có súng mà còn có tiền, hơn nữa lại còn khỏe mạnh cường tráng, võ nghệ cao cường.
Ông đã từng thử đi bắt chuyện nhưng đám người thợ săn trẻ tuổi này lại hoàn toàn không quan tâm đến ông ta.
Vậy mà hôm nay, mấy người này lại tự nhiên tìm đến, lại còn đưa tới nhiều tiền như vậy, đầu óc ông Trần đột nhiên trở nên rối rắm.
“Mấy cậu đưa tôi nhiều tiền như vậy là để tôi dẫn mấy cậu vào núi đúng không? Giọng nói của ông Trần là giọng Đông Bắc đặc sệt.
“Đương nhiên là không phải!” Mấy gã vệ sĩ kia cười rồi nói: “Đại ca nhà chúng tôi nhìn trúng con gái nhà ông! Vậy nên nếu như tối nay có thể xong chuyện thì… chỗ tiền này còn có thêm mười xấp nữa.”
Gã vệ sĩ này là người giỏi quan sát nét mặt người khác, thấy ông Trần này động lòng trước tiền nên anh ta bắt đầu dùng tiền để hứa hẹn.
“Hả? Vẫn còn có mười xấp nữa?” Đầu óc của ông Trần hoàn toàn ngơ ngác không hiểu gì: “Được chứ, Tam Ny nhà tôi có được chỗ đi về tốt như thế đúng là một chuyện quá tốt. Các cậu là người ở đâu?”
Gã vệ sĩ kia nói: “Chúng tôi là người miền Nam, đến đây thấy lạnh muốn chết. Nếu con gái của ông gả được cho đại ca nhà tôi thì phải nói là hưởng không hết vinh hoa phú quý. Tôi đảm bảo cả cuộc đời cô ấy không phải lo lắng về chuyện tiền bạc, sống cuộc đời sung sướng của một phu nhân.”
“Được! Được chứ!” Ông Trần sờ xấp tiền kia, hai tay ông ta run lên không ngừng rồi gọi vọng vào trong phòng: “Tam Ny, con mau ra đây!”
Trần Tam Ny sợ hãi trả lời một tiếng, cô gái đi ra đứng bên cạnh bố mình, ngơ ngác nhìn mấy gã vệ sĩ cao lớn khỏe mạnh kia mà không biết làm gì.
Ông Trần nói: “Tam Ny à, bố đã hứa gả con cho người ta, chính là đại ca của mấy cậu thợ săn này. Vị đại ca đó là một người rất có tiền. Con nhìn đi, đây chính là sính lễ. Về sau con có thể được sống sung sướng rồi, không phải chịu khổ trong chốn thâm sơn cùng cốc này nữa.”
“Bố…” Trong lòng Trần Tâm Ny bắt đầu hỗn loạn: “Con không lấy chồng, con muốn chăm sóc bố cả đời.”
Ông Trần hiền từ sờ lên tóc của của Trần Tam Ny: “Con bé ngốc, con cũng không còn nhỏ nữa, tối nay con động phòng với chồng của mình luôn đi.”
“Tối nay? Sao lại nhanh như vậy ạ?” Trần Tam Ny sợ hãi co rụt người lại về sau.
Ông Trần trừng mắt lên nhìn: “Con dám không nghe lời của ta sao? Nhanh chóng đi theo cậu này về đi.”
Vậy là Trần Tam Ny bị đưa đến nơi Hồ Trọng đang ở.
“Oa! Đẹp quá!” Hồ Trọng lập tức nhìn thấy một em gái sơn nữ trong veo như nữa giữa đám người xung quanh, anh ta lập tức thèm thuồng: “Bảo bối ngoan, mau tới đây để anh nhìn kỹ em.”
Nhìn thấy bên cạnh Hồ Trọng có nhiều người hùng dũng oai vệ, cao lớn lại còn đem theo súng, hồn phách của Trần Tam Ny đã sợ hãi bay mất từ lâu, cô hoàn toàn ngơ ngác, để Hôd Trọng chà đạp.
Hồ Trọng mười ngày không được biết đến vị thịt, đột nhiên lại gặp một em gái trên núi ngây thơ ngơ ngác như vậy nên đương nhiên vô cùng hứng chí. Hồ Trọng một đêm bảy lần, dày vì khiến Trần Tam Ny như biến thành một con chuột bị sợ hãi, lần sau nhìn thấy Hồ Trọng, cả người cô đều sợ hãi đến run rẩy.
Cô hoàn toàn không làm chủ được số phận của mình, thực ra cô cũng không có văn hóa, cũng chưa từng nghĩ sẽ làm chủ số phận của mình. Cô chỉ hy vọng chồng mình có thể yêu thương mình, như vậy là cô đã cảm thấy thỏa mãn rồi.
Nhưng người đàn ông này lại không biết yêu thương cô! Trần Tam Ny cũng không dám phản kháng nên đành phải chịu đựng.
Ông Trần thuận lợi lấy được thêm mười xấp tiền nữa, đến nằm mơ ông ta cũng bật cười tỉnh dậy: Con gái có thể lấy được một người có tiền, nhất định cả đời được hưởng phúc. Mình cũng sẽ được ăn lây…
Quả đúng như vậy, ông Trần trở thành đối tượng mà người cả thôn đều ngưỡng mộ, mọi người đều nói với ông ta, Trần Tam Ny đúng là một cô gái có phúc, có thể lấy được một ông chủ như vậy. truyện đam mỹ
Thể chất của Tần Chí Dũng rất tốt, mặc dù bị gãy xương đùi nhưng sau mười ngày tĩnh dưỡng, anh ta cũng đã có thể đứng lên được, chỉ là không dám dùng quá nhiều sức.
Tần Chí Dũng là một đứa con có hiếu, mặc dù mẹ anh ta ở nhà đã có vợ chăm sóc và có cả người của Âu Dương Lôi giúp đỡ nhưng anh ta vẫn không cảm thấy yên tâm.
Vậy nên mặc dù đã bị Trần Cương đưa đi rất xa nhưng sau mười ngày tĩnh dưỡng ở một thôn nhỏ hẻo lánh, anh ta vẫn thuê một chiếc xe con để trở Phụng Thiên.
Anh ta ngồi xe taxi, đi qua tiểu khu mình ở một vòng. Với kinh nghiệm của mình, Tần Chí Dũng lập tức có thể phán đoán được: cảnh sát vẫn đang giám sát nghiêm ngặt nhà của hắn.
Vậy nên Tần Chí Dũng không dám dừng lại, sau khi rời khỏi tiểu khu nhà mình, anh ta mượn điện thoại của một người đi đường để liên lạc với vợ mình là Phùng Tiểu Liên, hẹn cô ta để một nhà hàng Đông Bắc gần đó để gặp mặt.
Lúc Phùng Tiểu Liên nhận được điện thoại của Tần Chí Dũng, cô ta sợ đến kinh hồn bạt vía nhưng vì tình nghĩa vợ chồng, cô ta cũng không báo cảnh sát. Nhân lúc đêm khuya, Phùng Tiểu Liên lén tới nhà hàng Đông Bắc đã hẹn trước kia rồi tìm đến phòng bao theo số phòng mà Tần Chí Dũng đã nói.
“Chí Dũng, rốt cuộc anh đã phạm tội gì? Ngày nào cảnh sát cũng theo dõi em và mẹ.” Vừa nhìn thấy Tần Chí Dũng, Phùng Tiểu Liên đã đầm đìa nước mắt, nhưng cô ta cũng chỉ là một người phụ nữ, bình thường cũng không hỏi nhiều chuyện ở bên ngoài của chồng. Đến giờ, Phùng Tiểu Liên cũng không hiểu mọi chuyện là thế nào, cảnh sát cũng không nói rõ tình tiết vụ án cho cô ta biết.
Tần Chí Dũng ôm lấy Phùng Tiểu Liên, tâm trạng cực đoan phức tạp: “Tiểu Liên, em đừng hỏi nữa. Mẹ chúng ta thế nào rồi?”
Phùng Tiểu Liên dựa vào trong lòng Tần Chí Dũng, khẽ nức nở rồi nói: “Mẹ nghe nói anh bỏ trốn nên ngày nào cũng khóc, mắt mẹ cũng gặp vấn đề rồi.”
“Hả?” Tần Chí Dũng đau lòng như cắt: “Cái đồ khốn nạn nhà cô, sao không đưa mẹ vào bệnh viện?”
Phùng Tiểu Liên tủi thân nói: “Em thấy tình trạng của mẹ không tốt, cũng kiên quyết muốn đưa bà vào bệnh viện nhưng bà nhất quyết không đi. Mẹ nói bây giờ nhà mình hiện giờ không còn ai là trụ cột, đi bệnh viện tiêu tiền để làm gì chứ? Như vậy chẳng bằng chết đi còn hơn. Em lúc đó cũng không còn cách nào khác, đành phải mời một bác sĩ mắt về nhà mình chữa bệnh cho mẹ.”
Tâm trí Tần Chí Dũng rối như bòng bong, anh ta buồn bã nói: “Ừ, Tiểu Liên, anh biết em là một người phụ nữ tốt, đừng khóc nữa.”
Phùng Tiểu Liên cảm nhận được chồng mình đang lau nước mắt cho mình nên càng khóc to hơn.
Tần Chí Dũng mất kiên nhẫn: “Khóc cái gì mà khóc chứ? Im mồm đi!”
Trong thoáng chốc Phùng Tiểu Liên không dám khóc nữa nhưng vẫn sụt sùi.
Tần Chí Dũng lấy chiếc thẻ ngân hàng kia ra: “Bên trong chiếc thẻ này có một số tiền lớn, nhưng lúc rút tiền em tuyệt đối không được rút một lần quá nhiều tiền. Hơn nữa, em cũng không được tự đi rút, tốt nhất là nhờ mấy cậu em của em tìm người khác đi rút. Có hiểu không?”
“Hả?” Phùng Tiểu Liên nhận lấy tấm thẻ ngân hàng đó rồi níu tay Tần Chí Dũng: “Chí Dũng, anh đi rồi thì em biết sống thế nào?”
Tần Chí Dũng cho Phùng Tiểu Liên một bạt tai: “Cút! Cô cút ngay cho tôi! Nếu tôi về nhà được thì đã về từ lâu rồi! Còn cần cô khuyên sao! Cô cút đi!”
Phùng Tiểu Liên không làm được gì, chỉ có thể vừa đi vừa ngoảnh đầu lại rồi rời khỏi căn phòng đó và hốt hoảng ra khỏi nhà hàng Đông Bắc kia.
Nửa tiếng sau, Tần Chí Dũng xuất hiện ở bãi đỗ xe của nhà hàng Đông Bắc đó, đúng lúc anh ta đang định lái chiếc xe mình vừa thuê đi thì lập tức ở đằng xa có người từ hai bên bao vây: “Tần Chí Dũng, anh đã bị bắt!”
Sống đến 60 tuổi, số tiền lớn nhất mà ông ta từng nhìn thấy là hai tờ 300 nghìn. Nhưng hiện giờ, một xấp tiền như vậy không biết là bao nhiêu tiền? Tim của ông Trần suýt chút nữa ngừng đập.
Trần Tam Ny cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, bởi vì nếu có khách tới, cô là con gái, hơn nữa mới có 16 tuổi nên không có quyền ngồi cùng một chỗ với người lớn.
Trong lòng ông Trần thật sự cảm thấy vô cùng thích những người thợ săn đến từ bên ngoài đến này. Bởi vì những người thợ săn này không những có súng mà còn có tiền, hơn nữa lại còn khỏe mạnh cường tráng, võ nghệ cao cường.
Ông đã từng thử đi bắt chuyện nhưng đám người thợ săn trẻ tuổi này lại hoàn toàn không quan tâm đến ông ta.
Vậy mà hôm nay, mấy người này lại tự nhiên tìm đến, lại còn đưa tới nhiều tiền như vậy, đầu óc ông Trần đột nhiên trở nên rối rắm.
“Mấy cậu đưa tôi nhiều tiền như vậy là để tôi dẫn mấy cậu vào núi đúng không? Giọng nói của ông Trần là giọng Đông Bắc đặc sệt.
“Đương nhiên là không phải!” Mấy gã vệ sĩ kia cười rồi nói: “Đại ca nhà chúng tôi nhìn trúng con gái nhà ông! Vậy nên nếu như tối nay có thể xong chuyện thì… chỗ tiền này còn có thêm mười xấp nữa.”
Gã vệ sĩ này là người giỏi quan sát nét mặt người khác, thấy ông Trần này động lòng trước tiền nên anh ta bắt đầu dùng tiền để hứa hẹn.
“Hả? Vẫn còn có mười xấp nữa?” Đầu óc của ông Trần hoàn toàn ngơ ngác không hiểu gì: “Được chứ, Tam Ny nhà tôi có được chỗ đi về tốt như thế đúng là một chuyện quá tốt. Các cậu là người ở đâu?”
Gã vệ sĩ kia nói: “Chúng tôi là người miền Nam, đến đây thấy lạnh muốn chết. Nếu con gái của ông gả được cho đại ca nhà tôi thì phải nói là hưởng không hết vinh hoa phú quý. Tôi đảm bảo cả cuộc đời cô ấy không phải lo lắng về chuyện tiền bạc, sống cuộc đời sung sướng của một phu nhân.”
“Được! Được chứ!” Ông Trần sờ xấp tiền kia, hai tay ông ta run lên không ngừng rồi gọi vọng vào trong phòng: “Tam Ny, con mau ra đây!”
Trần Tam Ny sợ hãi trả lời một tiếng, cô gái đi ra đứng bên cạnh bố mình, ngơ ngác nhìn mấy gã vệ sĩ cao lớn khỏe mạnh kia mà không biết làm gì.
Ông Trần nói: “Tam Ny à, bố đã hứa gả con cho người ta, chính là đại ca của mấy cậu thợ săn này. Vị đại ca đó là một người rất có tiền. Con nhìn đi, đây chính là sính lễ. Về sau con có thể được sống sung sướng rồi, không phải chịu khổ trong chốn thâm sơn cùng cốc này nữa.”
“Bố…” Trong lòng Trần Tâm Ny bắt đầu hỗn loạn: “Con không lấy chồng, con muốn chăm sóc bố cả đời.”
Ông Trần hiền từ sờ lên tóc của của Trần Tam Ny: “Con bé ngốc, con cũng không còn nhỏ nữa, tối nay con động phòng với chồng của mình luôn đi.”
“Tối nay? Sao lại nhanh như vậy ạ?” Trần Tam Ny sợ hãi co rụt người lại về sau.
Ông Trần trừng mắt lên nhìn: “Con dám không nghe lời của ta sao? Nhanh chóng đi theo cậu này về đi.”
Vậy là Trần Tam Ny bị đưa đến nơi Hồ Trọng đang ở.
“Oa! Đẹp quá!” Hồ Trọng lập tức nhìn thấy một em gái sơn nữ trong veo như nữa giữa đám người xung quanh, anh ta lập tức thèm thuồng: “Bảo bối ngoan, mau tới đây để anh nhìn kỹ em.”
Nhìn thấy bên cạnh Hồ Trọng có nhiều người hùng dũng oai vệ, cao lớn lại còn đem theo súng, hồn phách của Trần Tam Ny đã sợ hãi bay mất từ lâu, cô hoàn toàn ngơ ngác, để Hôd Trọng chà đạp.
Hồ Trọng mười ngày không được biết đến vị thịt, đột nhiên lại gặp một em gái trên núi ngây thơ ngơ ngác như vậy nên đương nhiên vô cùng hứng chí. Hồ Trọng một đêm bảy lần, dày vì khiến Trần Tam Ny như biến thành một con chuột bị sợ hãi, lần sau nhìn thấy Hồ Trọng, cả người cô đều sợ hãi đến run rẩy.
Cô hoàn toàn không làm chủ được số phận của mình, thực ra cô cũng không có văn hóa, cũng chưa từng nghĩ sẽ làm chủ số phận của mình. Cô chỉ hy vọng chồng mình có thể yêu thương mình, như vậy là cô đã cảm thấy thỏa mãn rồi.
Nhưng người đàn ông này lại không biết yêu thương cô! Trần Tam Ny cũng không dám phản kháng nên đành phải chịu đựng.
Ông Trần thuận lợi lấy được thêm mười xấp tiền nữa, đến nằm mơ ông ta cũng bật cười tỉnh dậy: Con gái có thể lấy được một người có tiền, nhất định cả đời được hưởng phúc. Mình cũng sẽ được ăn lây…
Quả đúng như vậy, ông Trần trở thành đối tượng mà người cả thôn đều ngưỡng mộ, mọi người đều nói với ông ta, Trần Tam Ny đúng là một cô gái có phúc, có thể lấy được một ông chủ như vậy. truyện đam mỹ
Thể chất của Tần Chí Dũng rất tốt, mặc dù bị gãy xương đùi nhưng sau mười ngày tĩnh dưỡng, anh ta cũng đã có thể đứng lên được, chỉ là không dám dùng quá nhiều sức.
Tần Chí Dũng là một đứa con có hiếu, mặc dù mẹ anh ta ở nhà đã có vợ chăm sóc và có cả người của Âu Dương Lôi giúp đỡ nhưng anh ta vẫn không cảm thấy yên tâm.
Vậy nên mặc dù đã bị Trần Cương đưa đi rất xa nhưng sau mười ngày tĩnh dưỡng ở một thôn nhỏ hẻo lánh, anh ta vẫn thuê một chiếc xe con để trở Phụng Thiên.
Anh ta ngồi xe taxi, đi qua tiểu khu mình ở một vòng. Với kinh nghiệm của mình, Tần Chí Dũng lập tức có thể phán đoán được: cảnh sát vẫn đang giám sát nghiêm ngặt nhà của hắn.
Vậy nên Tần Chí Dũng không dám dừng lại, sau khi rời khỏi tiểu khu nhà mình, anh ta mượn điện thoại của một người đi đường để liên lạc với vợ mình là Phùng Tiểu Liên, hẹn cô ta để một nhà hàng Đông Bắc gần đó để gặp mặt.
Lúc Phùng Tiểu Liên nhận được điện thoại của Tần Chí Dũng, cô ta sợ đến kinh hồn bạt vía nhưng vì tình nghĩa vợ chồng, cô ta cũng không báo cảnh sát. Nhân lúc đêm khuya, Phùng Tiểu Liên lén tới nhà hàng Đông Bắc đã hẹn trước kia rồi tìm đến phòng bao theo số phòng mà Tần Chí Dũng đã nói.
“Chí Dũng, rốt cuộc anh đã phạm tội gì? Ngày nào cảnh sát cũng theo dõi em và mẹ.” Vừa nhìn thấy Tần Chí Dũng, Phùng Tiểu Liên đã đầm đìa nước mắt, nhưng cô ta cũng chỉ là một người phụ nữ, bình thường cũng không hỏi nhiều chuyện ở bên ngoài của chồng. Đến giờ, Phùng Tiểu Liên cũng không hiểu mọi chuyện là thế nào, cảnh sát cũng không nói rõ tình tiết vụ án cho cô ta biết.
Tần Chí Dũng ôm lấy Phùng Tiểu Liên, tâm trạng cực đoan phức tạp: “Tiểu Liên, em đừng hỏi nữa. Mẹ chúng ta thế nào rồi?”
Phùng Tiểu Liên dựa vào trong lòng Tần Chí Dũng, khẽ nức nở rồi nói: “Mẹ nghe nói anh bỏ trốn nên ngày nào cũng khóc, mắt mẹ cũng gặp vấn đề rồi.”
“Hả?” Tần Chí Dũng đau lòng như cắt: “Cái đồ khốn nạn nhà cô, sao không đưa mẹ vào bệnh viện?”
Phùng Tiểu Liên tủi thân nói: “Em thấy tình trạng của mẹ không tốt, cũng kiên quyết muốn đưa bà vào bệnh viện nhưng bà nhất quyết không đi. Mẹ nói bây giờ nhà mình hiện giờ không còn ai là trụ cột, đi bệnh viện tiêu tiền để làm gì chứ? Như vậy chẳng bằng chết đi còn hơn. Em lúc đó cũng không còn cách nào khác, đành phải mời một bác sĩ mắt về nhà mình chữa bệnh cho mẹ.”
Tâm trí Tần Chí Dũng rối như bòng bong, anh ta buồn bã nói: “Ừ, Tiểu Liên, anh biết em là một người phụ nữ tốt, đừng khóc nữa.”
Phùng Tiểu Liên cảm nhận được chồng mình đang lau nước mắt cho mình nên càng khóc to hơn.
Tần Chí Dũng mất kiên nhẫn: “Khóc cái gì mà khóc chứ? Im mồm đi!”
Trong thoáng chốc Phùng Tiểu Liên không dám khóc nữa nhưng vẫn sụt sùi.
Tần Chí Dũng lấy chiếc thẻ ngân hàng kia ra: “Bên trong chiếc thẻ này có một số tiền lớn, nhưng lúc rút tiền em tuyệt đối không được rút một lần quá nhiều tiền. Hơn nữa, em cũng không được tự đi rút, tốt nhất là nhờ mấy cậu em của em tìm người khác đi rút. Có hiểu không?”
“Hả?” Phùng Tiểu Liên nhận lấy tấm thẻ ngân hàng đó rồi níu tay Tần Chí Dũng: “Chí Dũng, anh đi rồi thì em biết sống thế nào?”
Tần Chí Dũng cho Phùng Tiểu Liên một bạt tai: “Cút! Cô cút ngay cho tôi! Nếu tôi về nhà được thì đã về từ lâu rồi! Còn cần cô khuyên sao! Cô cút đi!”
Phùng Tiểu Liên không làm được gì, chỉ có thể vừa đi vừa ngoảnh đầu lại rồi rời khỏi căn phòng đó và hốt hoảng ra khỏi nhà hàng Đông Bắc kia.
Nửa tiếng sau, Tần Chí Dũng xuất hiện ở bãi đỗ xe của nhà hàng Đông Bắc đó, đúng lúc anh ta đang định lái chiếc xe mình vừa thuê đi thì lập tức ở đằng xa có người từ hai bên bao vây: “Tần Chí Dũng, anh đã bị bắt!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.