Thần Cấp Ở Rể

Chương 524: Bị người coi như súng mà sử dụng

Thanh Thanh

30/12/2021

Phong Lệ Na tiến vào nhà họ Nguyên, bố của Phong Lệ Na sẽ có điều kiêng kỵ với nhà họ Nguyên, suy cho cùng thì con gái ruột ở nhà họ Nguyên, khi làm chút chuyện thì luôn phải dựa vào nhà họ Nguyên.

Chỉ là nếu như Phong Lệ Na không tính gả cho Nguyên Đông Thành thì chuyện này lại là một câu chuyện khác rồi.

Diệp Vô Phong dường như nắm bắt được một điểm mấu chốt không tồi, có thể làm anh ở Liêu Tây nhiều thêm mấy nhóm hợp tác.

Ăn xong cơm, A Mịch đi đến bên cạnh Diệp Vô Phong, đặt đĩa hoa quả đã bổ lên trên bàn, cô ấy cũng ngồi xuống bên cạnh Diệp Vô Phong.

Diệp Vô Phong cũng có chút giật mình nhìn A Mịch.

Mà A Mịch thì lại mỉm cười: "Sao thế, một người phụ nữ như tôi còn không sợ, một người đàn ông to lớn như anh câu nệ cái gì chứ?"

Diệp Vô Phong nhìn xung quanh: "Nếu như không phải biết cô có thân phận gì thì tôi thật sự cho rằng cô chuẩn bị một điệu nhảy thần tiên cho tôi đấy."

Vừa nói xong thì cửa phòng bị đá bật ra, Diệp Vô Phong ngạc nhiên nhìn ra ngoài cửa.

Nhìn thấy bốn năm người đàn ông đang đi đến, trong đó có một tên rất tức giận, rất rõ ràng là bởi vì Diệp Vô Phong cho nên mới tức giận.

"Chẳng lẽ thật sự bị tôi nói trúng rồi? Cuối cùng thì cô vẫn tính cho tôi một điệu nhảy thần tiên?" Đối với chuyện này Diệp Vô Phong cực kỳ khó hiểu.

Dù sao thì trong ấn tượng của anh, A Mịch hẳn là sẽ không làm ra loại chuyện như thế này, anh cũng đã xác nhận thân phận của A Mịch khi ở trong cục cảnh sát rồi.

Xác thực là cảnh sát.

A Mịch chỉ trầm mặt xuống, cũng không nói chuyện, mà năm người đàn ông tiến vào, Chung Trấn Đào nhuộm cái đầu màu xanh lá cây tức giận nói: "A Mịch, em có ý gì? Không phải em vẫn luôn biết tâm ý của anh sao? Hơn nữa anh cũng đã nói qua, anh thích em, em là người phụ nữ của anh, ai cũng không được động vào em."

A Mịch chỉ lạnh nhạt vắt chéo hai chân, ngay lập tức bày ra khí thế của một tên côn đồ, chỉ thiếu mỗi điếu thuốc: "Loại chuyện này là anh tình tôi nguyện, tôi thích mẫu người như thế này, mà không phải mẫu người như anh. Hơn nữa, anh luôn miệng nói thích tôi, vậy khi tôi bị bọn người Lý Thích đưa đi thì anh đang ở đâu?"

Chung Trấn Đào vội vàng giải thích: "Lúc đấy anh thật sự không biết em bị đưa đi, anh đang ngủ mà."

A Mịch cười nhạo: "Vừa thôi, anh cho rằng tôi thật sự không biết sao? Đám đàn em của anh không phải tin tức rất nhanh sao? Các anh sẽ không biết tôi bị Lý Thích đưa đi sao?"



Chung Nhất Đào tự dưng không biết phải trả lời A Mịch như thế nào, cuối cùng anh ta chỉ mũi nhọn về phía Diệp Vô Phong: "Thằng khốn này, mày có biết cô ấy là phụ nữ tao không mà dám ở cùng một chỗ với phụ nữ của tao?"

Diệp Vô Phong vẫn kinh ngạc nhìn A Mịch như cũ, chỉ thấy A Mịch cho anh một cái nhìn, giống như cầu xin Diệp Vô Phong diễn tiếp cảnh này.

Nhìn bộ dạng của Chung Trấn Đào, anh cũng không cáu kỉnh lắm, cho nên lạnh nhạt nói: "Mọi người đều là bạn tình tôi nguyện, cũng không phải là tôi bức bách cô ấy làm loại chuyện này."

Chung Trấn Đào căm phẫn chỉ vào Diệp Vô Phong: "Tao không cần biết mày là ai, hôm nay tao sẽ giết mày."

Mấy đứa đàn em phía sau lưng anh ta xông lên về phía Diệp Vô Phong, ở căn phòng nhỏ này có vẻ có chút chật chội, nhưng đối với Diệp Vô Phong mà nói thì căn bản là không có ảnh hưởng nhiều lắm.

Quyền cước nhanh chóng xuất ra, chỉ thấy bốn tên đàn em đều bay ngược ra ngoài, sau khi đập vào tường thì không đứng dậy nổi nữa.

Mà cuối cùng chỉ còn lại Chung Trấn Đào là còn có thể đứng lên, vẻ mặt Chung Trấn Đào trở nên kinh hãi, hoàn toàn không ngờ rằng Diệp Vô Phong có thể giải quyết đám đàn em của anh ta dễ dàng như thế.

Diệp Vô Phong đặt một tay lên bả vai của anh ta, ngay tức khắc cả người anh ta đều run lên, biểu cảm trên mặt biến từ hung ác thành sợ hãi.

Hai tay anh ta chắp lại: "Đại ca, em có mắt không thấy Thái Sơn, thực ra người phụ nữ này không phải của em, anh tha cho em đi."

Diệp Vô Phong lạnh nhạt hỏi: "Mày nói tao tha cho mày thì tao tha cho mày chắc, như vậy không phải rất mất mặt sao?"

Chung Trấn Đào bày ra bộ mặt đau khổ, cũng không có bất cứ ý kiến nào, giờ phút này anh ta chỉ muốn rời khỏi nơi này, những chuyện còn lại cũng không muốn quan tâm cái gì hết.

"Đại ca, em cút ra ngoài, em quỳ ra ngoài được không, anh tha cho em đi."

Diệp Vô Phong nở nụ cười: "Vừa nãy tao nghe nói tin tức của mày rất nhanh đúng không?"

Chung Trấn Đào nhanh chóng gật đầu.

"Vậy đưa phương thức liên lạc của mày cho tao, đến lúc tao cần mày cung cấp tình báo thì tao sẽ tìm mày." Diệp Vô Phong nói.

Chung Trấn Đào vội vàng lấy giấy và bút, viết số điện thoại lên giấy, chỉ là lúc này Diệp Vô Phong lại nói thêm một câu: "Nếu như cái số điện thoại này mà không liên lạc được với mày thì tao sẽ đặc biệt đi tìm mày, chẳng qua đến lúc đó mày đừng nói là tao không tha cho mày."

Chung Trấn Đào vội vàng gạch số điện thoại, sau đó lại viết lại một cái mới.



Lúc này Diệp Vô Phong mới hài lòng cất tờ giấy: "Được rồi, không còn chuyện gì nữa thì chúng mày có thể rời đi, sau này A Mịch chính là người phụ nữ của tao, chúng mày không được tìm đến cô ấy nữa."

Đương nhiên mấy người Chung Trấn Đào sẽ không đến đây nữa, bây giờ bọn họ coi như là biết được thực lực của Diệp Vô Phong rồi, dễ dàng hạ gục bọn họ như thế, hiển nhiên là đã từng luyện qua.

Mà ở Liêu Tây, bình thường cao thủ luyện qua đều dưới trướng của nhà họ Nguyên.

Cho nên rất có khả năng người trước mắt này chính là người bên nhà họ Nguyên.

Sau khi nghĩ đến điều này, bọn họ cảm thấy Diệp Vô Phong là đối thủ không thể trêu chọc được.

Bọn họ sợ tè ra quần trốn chạy ra ngoài, còn Diệp Vô Phong thì ngồi trên sofa, lạnh nhạt nhìn A Mịch, anh biết A Mịch biết chuyện này.

Rất rõ ràng là coi anh như súng mà sử dụng mà.

Cảm giác bị người ta lợi dụng rất khó chịu, cho nên bây giờ anh chỉ muốn biết A Mịch rốt cuộc là muốn làm cái gì.

"Chắc là cô nên cho tôi một lời giải thích nhỉ?" Diệp Vô Phong hỏi.

A Mịch bất đắc dĩ thở dài: "Thật ra tôi cũng không muốn như vậy, nhưng nếu như tôi không làm như thế, công việc nội ứng của tôi sẽ không còn cách nào tiếp tục nữa. Hơn nữa, tôi biết thực lực anh rất mạnh, nếu không thì cũng không thể cứu tôi ra từ trong tay của Lý Thích."

Diệp Vô Phong cười: "Nếu như võ công của tôi không mạnh mà bởi vì thân phận của tôi mạnh thì sao?"

A Mịch ngẫm nghĩ, trả lời: "Cho dù là như thế thì tôi vẫn sẽ bảo anh đến đây, dù sao nếu như thân phận của anh cao thì anh không cần phải ra tay, lộ thân phận của mình ra thì bọn họ sẽ không dám động đến anh. Tuy người đó là tên hung thần ác sát Chung Trấn Đào, nhưng anh ta chỉ là một tên chuyên bắt nạt kẻ yếu mà thôi, nếu như không phải tôi ở một mình thì anh cũng không dám làm càn như thế."

"Cô nếu đã là cảnh sát thì thân thủ của cô chắc là không tệ mới đúng chứ, một mình cô giải quyết bọn họ chắc là cũng làm được thì nhất định cần tôi ra tay sao?" Đối với chuyện này Diệp Vô Phong rất kinh ngạc.

A Mịch càng bất đắc dĩ hơn: "Ở đây tính chất không giống nhau."

Diệp Vô Phong bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Bởi vì nếu như tôi ra tay thì tất cả thù hận đều ở trên người tôi. Nếu như cô ra tay, cho dù là đánh bại bọn họ thì bọn họ sẽ càng đánh càng hăng, hơn nữa người đến sẽ càng ngày càng nhiều."

Tự nhiên Diệp Vô Phong biết được điểm này, nếu như không phải mình ra tay thì bọn người Chung Trấn Đào sẽ không để yên như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Cấp Ở Rể

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook