Chương 596: Càng đánh càng hăng
Thanh Thanh
24/05/2022
Các chiêu thức của Hoa Phong giống như của phái Hoa Sơn, lúc trường kiếm rơi xuống sẽ luôn có khí ngưng tụ quanh người, đây là một lối chơi coi trọng công kích lẫn phòng ngự, tuy sức bật không lớn nhưng nó bền, nếu có một trận chiến kéo dài, Tiểu Yêu nhất định sẽ không có đối thủ.
Tiểu Yêu chưa bao giờ nghĩ đến việc chiến đấu với Hoa Phong trong một thời gian dài, anh ta biết điểm mạnh của mình và điểm yếu của đối phương, vì vậy ngay từ đầu đã lên kế hoạch kết thúc trận chiến trong thời gian ngắn.
"Lão đại thật sự không quan tâm đến mình chút nào, cứ như vậy mà đi, ngộ nhỡ mình chết trong tay ông ta thì phải làm sao? Lão đại còn không có tay súng bắn tỉa!" Tiểu Yêu thở dài.
Con dao găm trong tay lại đâm ra, lần này Tiểu Yêu suýt chút nữa đã dính vào thanh trường kiếm của Hoa Phong, con dao găm trong tay anh ta đâm thẳng vào trái tim của Hoa Phong.
Thân hình như vũng bùn, không có xương nên mỗi lần né đòn đều khiến cơ thể lộ ra một góc khó tin.
Anh ta thậm chí có thể xoay người 90 độ, nếu tình huống này đặt trên cơ thể của một người bình thường thì eo của anh ta đã bị gãy từ lâu rồi. truyện đam mỹ
Sắc mặt Hoa Phong trầm xuống, một tay nắm lấy cổ tay của Tiểu Yêu, nhưng đây là chỗ ông ta đã phạm sai lầm, cánh tay của Tiểu Yêu giống như một con cá chạch, ông ta không thể nắm được chút nào, con dao găm đã đâm vào trái tim của ông ta.
“Haa!” Hoa Phong hét lớn một tiếng, giẫm trên mặt đất, thân thể lui về phía sau.
Sau khi Tiểu Yêu đâm dao găm vào trái tim Hoa Phong, anh ta biết không còn cách nào tiến sâu hơn, liền cúi xuống chém ngang qua, chỉ thấy một đường máu tươi bắn ra, phần áo trước ngực của Hoa Phong đã bị cắt, vết thương rất rõ ràng, máu chảy ròng ròng.
Hoa Phong trừng mắt: "Cái này!!"
Tiểu Yêu nở nụ cười: "Tôi đã nói rồi, cho dù n chỉ còn lại một tay cũngcó thể giết ông, nhưng ông cứ không tin."
Vừa rồi anh ta biết mình đang gặp nguy hiểm, anh ta đã liều mạng, khi thanh trường kiếm vừa rồi chém xuống, nếu không kịp thời né tránh, nửa người của anh ta sẽ bị chém đứt.
Đều là lấy mạng đổi mạng.
Tuy nhiên hiệu quả vẫn rất rõ rệt, Hoa Phong vẫn bị anh ta làm bị thương, tuy Hoa Phong bị thương không nặng, nhưng là khởi đầu tốt.
Sắc mặt Hoa Phong lúc này mới trở nên u ám: "Rốt cuộc mày giở trò gì, giống như con cá chạch vậy!"
Tiểu Yêu mỉm cười: "Cái này ông không biết đâu, khi học cái này tôi thật sự cũng hoảng sợ, không ngờ giới hạn của cơ thể con người lại bị phá vỡ, nếu ông muốn học, tôi có thể dạy cho ông, chỉ cần gọi tôi là gọi tôi một tiếng sư phụ rồi khấu đầu bái lạy là được."
Hoa Phong tức giận trừng mắt nhìn Tiểu Yêu: "Tên nhóc ăn nói lung tung, hôm nay tao sẽ cho mày mở mang thực lực của tao!"
Ông ta bước ra, vung nhanh thanh trường kiếm, quần áo cũng xốc lên, như có gió thổi vào bên trong quần áo.
Thanh trường kiếm được vung ra, con Tiểu Yêu không thể đến gần Hoa Phong trong chốc lát, và chỉ có thể lui về phía sau.
“Khai!” Hoa Phong đột nhiên đâm một kiếm ra, trên người ông ta truyền đến một tiếng nổ vang, tốc độ của trường kiếm nhanh đến mức gần như ở trước mặt Tiểu Yêu trong chốc lát.
Đồng tử của Tiểu Yêu co rút lại, né sang một bên, thanh trường kiếm xuyên qua vai Tiểu Yêu và đâm vào chiếc xe tải đầu tiên bên hông, chỉ nhìn thấy một lỗ lớn trên thùng hàng, Hoa Phong lại rút kiếm ra, nhìn chằm chằm Tiểu Yêu.
"Có thể ép buộc tao dùng chiêu thức này, coi như mày rất lợi hại, thực lực của ngươi cũng phải ở cảnh giới tông sư trung cấp, chỉ có thế mà đã muốn đối chiến với cảnh giới bán bộ chiến thần, mày cũng rất can đảm đấy.”
Tiểu Yêu nở nụ cười: "Vậy thì tôi cũng không muốn cảm thấy vinh hạnh đó, dù sao tôi cũng từng chiến đấu với cường giả bán bộ chiến thần nhỉ?"
Hoa Phong giễu cợt: "Có thể chết dưới tay tao cũng không oan uổng đâu!"
Tiểu Yêu lắc đầu: "Ý của tôi là, nếu tôi giết ông, có phải là sẽ vui vẻ hơn đúng không?"
Hoa Phong thu lại dáng vẻ tươi cười: "Mày còn muốn giết tao ư? Để ta xem mày giết như thế nào!!?"
Con dao găm trong tay Tiểu Yêu chỉ vào Hoa Phong, rồi cười hehe: "Giết như thế này!"
Anh ta tăng tốc đột ngột, bả vai bên phải đã bị phế bỏ, nhưng anh ta thuận tay trái, vì vậy nó không ảnh hưởng đến cuộc chiến của anh ta.
Hoa Phong hét lên một tiếng: "Chết cho tao!"
Trường kiếm của ông ta lại vung lên, lúc này Tiểu Yêu đã nhanh hơn, dao găm trong tay chặn được trường kiếm của Hoa Phong.
Sắc mặt Hoa Phong càng ngày càng ảm đạm, nhưng ông ta biết vừa rồi ông ta có thể giết chết Tiểu Yêu, nhưng Tiểu Yêu hiện tại đủ mạnh để chặn lại chiêu thức của ông ta rồi.
Thực lực được gia tăng như thế này khiến ông ta rất khó hiểu, ông ta cũng không hiểu tại sao Tiểu Yêu dường như lại biến thành người khác trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Chẳng lẽ vừa rồi Tiểu Yêu ẩn giấu thực lực sao?
Vừa rồi ông ta đã đánh gãy tay Tiểu Yêu, hiện tại anh ta còn ẩn giấu thực lực, đây chẳng phải là hơi quá đáng sao?
“Vừa rồi mày luôn che giấu thực lực sao?” Hoa Phong rất khó hiểu, sắc mặt càng thêm trầm xuống.
Tiểu Yêu cười nói: "Đương nhiên không phải, thực lực của tôi yếu như vậy, bản thân tôi cũng cảm thấy xấu hổ, có thể đấu với người cường hãn như ông nhất định là vinh hạnh của tôi, nhưng nếu tôi có thể giết chết ông, thì tôi sẽ càng cảm thấy vinh hạnh hơn.”
Hoa Phong khịt mũi: "Vậy thì tại sao? Thực lực của mày hiện tại hoàn toàn khác với vừa rồi?"
Tiểu Yêu nhún vai: "Chuyện này thì ông vẫn không biết, thực ra tôi có một thói quen, chính là kẻ địch càng mạnh, thực lực của tôi sẽ càng mạnh, cũng không thể nói càng mạnh, chỉ có thể nói là không muốn sống nữa."
Hoa Phong giễu cợt: "Cũng là một tà môn yêu đạo thôi, từ đầu đến cuối đều không phải chính đạo, tao sẽ cho mày chết dưới kiếm của tao!"
Tiểu Yêu bất lực nói: "Nếu ông thật sự có bản lĩnh như vậy, ông có thể thử xem. Dù sao tôi cũng ở đây. Nếu không giết được tôi, tôi sẽ giết ông."
Hoa Phong khịt mũi, lại lần nữa bay lên.
Đáng tiếc lần này đòn tấn công của Tiểu Yêu trở nên rất sắc bén, dao găm trong tay không còn phòng bị hoàn toàn, đã bắt đầu tìm thử lấy thương đổi thương, Hoa Phong có vẻ hơi bị động.
Khuôn mặt Tiểu Yêu luôn có biểu cảm hời hợt, ngay cả khi tay và vai mất khả năng cử động, anh ta vẫn không có bất kỳ lo lắng nào, như thể sinh tử đều đã được định sẵn rồi.
Theo ý của Hoa Phong, biểu hiện của Tiểu Yêu là biểu hiện rất tự tin về sức mạnh của bản thân.
Âm thanh của hai loại vũ khí đan xen vào nhau không ngừng vang vọng trong đường hầm, tần số của âm thanh va chạm rất nhanh, công kích dày đặc như hạt mưa.
Hoa Phong vẫn còn rất sửng sốt, không hiểu sao Tiểu Yêu càng đánh càng hăng, thương tích trên người Tiểu Yêu ngày càng nhiều.
Máu khắp người trông rất kinh hãi, nhưng Tiểu Yêu lại giống như không thấy gì.
Ngược lại Hoa Phong kinh hãi một chút, cũng không biết đang xảy ra chuyện gì.
Tiểu Yêu chưa bao giờ nghĩ đến việc chiến đấu với Hoa Phong trong một thời gian dài, anh ta biết điểm mạnh của mình và điểm yếu của đối phương, vì vậy ngay từ đầu đã lên kế hoạch kết thúc trận chiến trong thời gian ngắn.
"Lão đại thật sự không quan tâm đến mình chút nào, cứ như vậy mà đi, ngộ nhỡ mình chết trong tay ông ta thì phải làm sao? Lão đại còn không có tay súng bắn tỉa!" Tiểu Yêu thở dài.
Con dao găm trong tay lại đâm ra, lần này Tiểu Yêu suýt chút nữa đã dính vào thanh trường kiếm của Hoa Phong, con dao găm trong tay anh ta đâm thẳng vào trái tim của Hoa Phong.
Thân hình như vũng bùn, không có xương nên mỗi lần né đòn đều khiến cơ thể lộ ra một góc khó tin.
Anh ta thậm chí có thể xoay người 90 độ, nếu tình huống này đặt trên cơ thể của một người bình thường thì eo của anh ta đã bị gãy từ lâu rồi. truyện đam mỹ
Sắc mặt Hoa Phong trầm xuống, một tay nắm lấy cổ tay của Tiểu Yêu, nhưng đây là chỗ ông ta đã phạm sai lầm, cánh tay của Tiểu Yêu giống như một con cá chạch, ông ta không thể nắm được chút nào, con dao găm đã đâm vào trái tim của ông ta.
“Haa!” Hoa Phong hét lớn một tiếng, giẫm trên mặt đất, thân thể lui về phía sau.
Sau khi Tiểu Yêu đâm dao găm vào trái tim Hoa Phong, anh ta biết không còn cách nào tiến sâu hơn, liền cúi xuống chém ngang qua, chỉ thấy một đường máu tươi bắn ra, phần áo trước ngực của Hoa Phong đã bị cắt, vết thương rất rõ ràng, máu chảy ròng ròng.
Hoa Phong trừng mắt: "Cái này!!"
Tiểu Yêu nở nụ cười: "Tôi đã nói rồi, cho dù n chỉ còn lại một tay cũngcó thể giết ông, nhưng ông cứ không tin."
Vừa rồi anh ta biết mình đang gặp nguy hiểm, anh ta đã liều mạng, khi thanh trường kiếm vừa rồi chém xuống, nếu không kịp thời né tránh, nửa người của anh ta sẽ bị chém đứt.
Đều là lấy mạng đổi mạng.
Tuy nhiên hiệu quả vẫn rất rõ rệt, Hoa Phong vẫn bị anh ta làm bị thương, tuy Hoa Phong bị thương không nặng, nhưng là khởi đầu tốt.
Sắc mặt Hoa Phong lúc này mới trở nên u ám: "Rốt cuộc mày giở trò gì, giống như con cá chạch vậy!"
Tiểu Yêu mỉm cười: "Cái này ông không biết đâu, khi học cái này tôi thật sự cũng hoảng sợ, không ngờ giới hạn của cơ thể con người lại bị phá vỡ, nếu ông muốn học, tôi có thể dạy cho ông, chỉ cần gọi tôi là gọi tôi một tiếng sư phụ rồi khấu đầu bái lạy là được."
Hoa Phong tức giận trừng mắt nhìn Tiểu Yêu: "Tên nhóc ăn nói lung tung, hôm nay tao sẽ cho mày mở mang thực lực của tao!"
Ông ta bước ra, vung nhanh thanh trường kiếm, quần áo cũng xốc lên, như có gió thổi vào bên trong quần áo.
Thanh trường kiếm được vung ra, con Tiểu Yêu không thể đến gần Hoa Phong trong chốc lát, và chỉ có thể lui về phía sau.
“Khai!” Hoa Phong đột nhiên đâm một kiếm ra, trên người ông ta truyền đến một tiếng nổ vang, tốc độ của trường kiếm nhanh đến mức gần như ở trước mặt Tiểu Yêu trong chốc lát.
Đồng tử của Tiểu Yêu co rút lại, né sang một bên, thanh trường kiếm xuyên qua vai Tiểu Yêu và đâm vào chiếc xe tải đầu tiên bên hông, chỉ nhìn thấy một lỗ lớn trên thùng hàng, Hoa Phong lại rút kiếm ra, nhìn chằm chằm Tiểu Yêu.
"Có thể ép buộc tao dùng chiêu thức này, coi như mày rất lợi hại, thực lực của ngươi cũng phải ở cảnh giới tông sư trung cấp, chỉ có thế mà đã muốn đối chiến với cảnh giới bán bộ chiến thần, mày cũng rất can đảm đấy.”
Tiểu Yêu nở nụ cười: "Vậy thì tôi cũng không muốn cảm thấy vinh hạnh đó, dù sao tôi cũng từng chiến đấu với cường giả bán bộ chiến thần nhỉ?"
Hoa Phong giễu cợt: "Có thể chết dưới tay tao cũng không oan uổng đâu!"
Tiểu Yêu lắc đầu: "Ý của tôi là, nếu tôi giết ông, có phải là sẽ vui vẻ hơn đúng không?"
Hoa Phong thu lại dáng vẻ tươi cười: "Mày còn muốn giết tao ư? Để ta xem mày giết như thế nào!!?"
Con dao găm trong tay Tiểu Yêu chỉ vào Hoa Phong, rồi cười hehe: "Giết như thế này!"
Anh ta tăng tốc đột ngột, bả vai bên phải đã bị phế bỏ, nhưng anh ta thuận tay trái, vì vậy nó không ảnh hưởng đến cuộc chiến của anh ta.
Hoa Phong hét lên một tiếng: "Chết cho tao!"
Trường kiếm của ông ta lại vung lên, lúc này Tiểu Yêu đã nhanh hơn, dao găm trong tay chặn được trường kiếm của Hoa Phong.
Sắc mặt Hoa Phong càng ngày càng ảm đạm, nhưng ông ta biết vừa rồi ông ta có thể giết chết Tiểu Yêu, nhưng Tiểu Yêu hiện tại đủ mạnh để chặn lại chiêu thức của ông ta rồi.
Thực lực được gia tăng như thế này khiến ông ta rất khó hiểu, ông ta cũng không hiểu tại sao Tiểu Yêu dường như lại biến thành người khác trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Chẳng lẽ vừa rồi Tiểu Yêu ẩn giấu thực lực sao?
Vừa rồi ông ta đã đánh gãy tay Tiểu Yêu, hiện tại anh ta còn ẩn giấu thực lực, đây chẳng phải là hơi quá đáng sao?
“Vừa rồi mày luôn che giấu thực lực sao?” Hoa Phong rất khó hiểu, sắc mặt càng thêm trầm xuống.
Tiểu Yêu cười nói: "Đương nhiên không phải, thực lực của tôi yếu như vậy, bản thân tôi cũng cảm thấy xấu hổ, có thể đấu với người cường hãn như ông nhất định là vinh hạnh của tôi, nhưng nếu tôi có thể giết chết ông, thì tôi sẽ càng cảm thấy vinh hạnh hơn.”
Hoa Phong khịt mũi: "Vậy thì tại sao? Thực lực của mày hiện tại hoàn toàn khác với vừa rồi?"
Tiểu Yêu nhún vai: "Chuyện này thì ông vẫn không biết, thực ra tôi có một thói quen, chính là kẻ địch càng mạnh, thực lực của tôi sẽ càng mạnh, cũng không thể nói càng mạnh, chỉ có thể nói là không muốn sống nữa."
Hoa Phong giễu cợt: "Cũng là một tà môn yêu đạo thôi, từ đầu đến cuối đều không phải chính đạo, tao sẽ cho mày chết dưới kiếm của tao!"
Tiểu Yêu bất lực nói: "Nếu ông thật sự có bản lĩnh như vậy, ông có thể thử xem. Dù sao tôi cũng ở đây. Nếu không giết được tôi, tôi sẽ giết ông."
Hoa Phong khịt mũi, lại lần nữa bay lên.
Đáng tiếc lần này đòn tấn công của Tiểu Yêu trở nên rất sắc bén, dao găm trong tay không còn phòng bị hoàn toàn, đã bắt đầu tìm thử lấy thương đổi thương, Hoa Phong có vẻ hơi bị động.
Khuôn mặt Tiểu Yêu luôn có biểu cảm hời hợt, ngay cả khi tay và vai mất khả năng cử động, anh ta vẫn không có bất kỳ lo lắng nào, như thể sinh tử đều đã được định sẵn rồi.
Theo ý của Hoa Phong, biểu hiện của Tiểu Yêu là biểu hiện rất tự tin về sức mạnh của bản thân.
Âm thanh của hai loại vũ khí đan xen vào nhau không ngừng vang vọng trong đường hầm, tần số của âm thanh va chạm rất nhanh, công kích dày đặc như hạt mưa.
Hoa Phong vẫn còn rất sửng sốt, không hiểu sao Tiểu Yêu càng đánh càng hăng, thương tích trên người Tiểu Yêu ngày càng nhiều.
Máu khắp người trông rất kinh hãi, nhưng Tiểu Yêu lại giống như không thấy gì.
Ngược lại Hoa Phong kinh hãi một chút, cũng không biết đang xảy ra chuyện gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.