Thần Cấp Ở Rể

Chương 348: Đắc tội Bảo Gia

Thanh Thanh

28/08/2021

Lúc này phía sau vị Bảo Gia kia, xuất hiện hai người đàn ông, một người trong tay cầm một cuốn sách, người còn lại trong tay cầm theo một cây côn nhị khúc, giống như hắc bạch vô thường vậy, một trái một phải, đứng hai bên cạnh Bảo Gia.

Sau khi Bảo Gia tới trước mặt tài xế kia, giơ chân lên đạp, bởi vì tài xế Lưu Tiểu Bảo còn đang quỳ, nên chân Bảo Gia vừa đạp xuống vừa hay đạp ngay vào đầu anh ta, bôm bốp từng tiếng, nghe rất ư vui tai.

Lưu Tiểu Bảo quỳ xuống trước cửa xe, đến rắm cũng không dám đánh, chỉ liên tục xin tha mạng.

Vị Bảo Gia này tuổi đời không lớn, nhìn có vẻ sức cũng không mạnh là mấy, nhưng cậu ta dùng chân đạp lên đầu người, dù sao trông cũng rất bài bản, là bộ dáng của người đã từng học võ.

“Mày vừa nói mày tên gì cơ? ”Giọng của Bảo Gia vẫn còn âm điệu của trẻ con.

Tài xế này run cầm cập, yếu ớt nói: “Tôi…tôi tên là Lưu Tiểu Bảo.”

“Clm, sao mày dám gọi là Tiểu Bảo?” Bảo Gia bay lên đạp, hai chân đạp lên lương của Lưu Tiểu Bảo, rồi tự mình mất thăng bằng, ngã ngồi trên đất.

Lưu Tiểu Bảo vội vàng chỉ có thể chạy tới đỡ Bảo Gia: “Bảo Gia, cậu nói đúng, tôi không được tên là Lưu Tiểu Bảo.”

“Đem chứng minh thư của mày ra đây!” Cậu ta tiếp tục dùng cái giọng con nít ranh đó la mắng.

Tài xế taxi cực kì bối rối, lúc lấy ví của mình ra, lại vừa hay bị một chân của Bảo Gia đạp vào, ví bị văng xuống dưới gầm xe Porches 911.

“Bảo Gia, cậu tha cho tôi đi. Từ hôm nay về sau tôi không tên là Lưu Tiểu Bảo nữa, ngày mai tôi tới bộ công an sửa lại tên của mình ngay được không.” Lưu Tiểu Bảo quỳ xuống, co rúm người lại, vô cùng sợ hãi.

Diệp Vô Phong vốn không muốn quan tâm tới chuyện này, nhưng ví của Lưu Tiểu Bảo rơi xuống gầm xe Porches rồi, đảm bảo anh ta sẽ không chịu rời đi, bởi vậy, Diệp Vô Phong không nói gì hết, cứ thế đi thẳng qua đây, ngồi xổm xuống bên cạnh chiếc Porches, nhìn xuống gầm xe, sau đó làm ra một động tác khiến ngược khác phải kinh ngạc sợ hãi!

Vậy mà anh lại dùng tay trái nhấc bổng gầm xe Porches lên, kiểm tra một chút, rồi lại đặt xe xuống, rồi lại ngồi xổm xuống lần nữa, lấy ví tiền của Lưu Tiểu Bảo ra.

Trong lúc Bảo Gia cùng hai bảo vệ của cậu ta, cùng với Lưu Tiểu Bảo mắt chữ A mồm chứ O, Diệp Vô Phong đưa ví tiền cho Lưu Tiểu Bảo: “Nhanh lên, tôi đang gấp, đi khách sạn Quốc Quyền dùm.”

“À! Ay ya! Vâng vâng vâng.” Lưu Tiểu Bảo bị dọa cho toàn thân run rẩy, đây chính là phép màu tận mắt anh ta chứng kiến nha! Người này nhìn có vẻ trẻ tuổi, sức tay sao có thể khỏe tới vậy nhỉ? Cứ như nhấc một cái thùng rỗng vậy đó, lại có thể nâng một chiếc Porches lên cái một? Trời đất ơi, lẽ nào vừa nãy mắt mình bị hoa hả ta?

Bảo Gia vẫn còn đang ngơ ngác, vốn định mắng Diệp Vô Phong lắm chuyện, nhưng lời vừa mới tới cửa miệng, đã bị cậu ta nuốt tọt xuống bụng!

Chỉ cần dùng một tay đã nhấc bổng được một chiếc Porches, rốt cuộc là thần linh phương nào?



Hai người bảo vệ của bảo gia cũng bị dại ra, hai người bọn họ cũng cao to lực lưỡng các thứ, cũng từng trải qua một thời gian luyện tập, nhưng bảo bọn họ tiện tay nhấc bổng một con Porches lên thì điều đó là điều không thể! Kể cả hai người họ cùng nhau nhấc, cũng không thể luôn.

“Bảo Gia, tôi có thể đi được chưa?” Lưu Tiểu Bảo đón lấy cái ví, quỳ rạp xuống đất, không dám ngẩng đầu.

Trong mắt Bảo Gia liếc một cái: “Cút ngay! Tối nay Bảo Gia mát tính.”

“Vâng vâng vâng, cảm ơn Bảo Gia!” Lưu Tiểu Bảo nhanh chóng chạy lên xe, ù ù khởi động xe, lúc này mới cách đó ba mét từ bên cạnh chiếc Porches, từ từ lái xe rời đi.

Lần này sau khi Lưu Tiểu Bảo lên xe, cũng không dám ăn nói lung tung với Diệp Vô Phong nữa! Một người mạnh thế này, là từ trên trời giáng thế, người ta đối với mình đủ tốt rồi, ban nãy bản thân còn dám ăn nói lung tung, coi thường người ta?

Lưu Tiểu Bảo cảm thấy bản thân rất hợp với một câu kia: Có mắt không thấy Thái Sơn.

“Xin lỗi ngài đây ạ.” Bàn tay đang lái xe của Lưu Tiểu Bảo có chút run rẩy, mũ trên đầu bị Bảo Gia đạp toàn là bùn đất, trên mặt cũng có chỗ xanh chỗ đỏ, trông thảm cực kì.

“Lái xe cậu cho cẩn thận vào.” Diệp Vô Phong vẫn bình thản như trước.

“Điều tra cho tao! Cái tên nhóc con kia từ đâu tới? Lại dám phô diễn võ công trước mặt tao? Có tin đêm nay Bảo Gia tao tống nó ra khỏi Phụng Thiên không?” Bảo Gia nhìn chiếc taxi đã đi xa, trầm giọng nhưng không đủ thấp.

Mặc dù Bảo Gia tuổi còn nhỏ, nhưng hiểu biết rất nhiều, từng nhìn thấy cao thủ thực sự ở nhà mình, những người kia đều mang theo sát khí khiến cho ai nấy cũng phải sợ, thực ra cũng đều giết người như ngóe ở những nơi không người.

Bảo Gia cảm thấy, mặc dù Diệp Vô Phong không để lộ ra ý muốn đối địch với cậu ta, nhưng vừa nãy để lộ ra một cánh tay kia, rõ ràng là muốn khiêu khích cậu ta!

Bảo Gia là người thế nào chứ? Đối diện với thách thức, nào có thể cúi đầu nhận thua?

“Vâng vâng, Bảo Gia, chúng tôi có cần bám theo điều tra rõ tên đó sống ở đâu, rồi phái anh em tới dạy dỗ nó không?” Một tên bảo vệ cười cười nịnh hót.

Bảo Gia gật đầu: “Đúng vậy, đuổi theo đi.”

Một tên baỏ vệ còn lại nói: “Vừa nãy tên đó nói sẽ tới khách sạn Quốc Quyền.”

Bảo Gia bừng tỉnh gật đầu: “Đúng đúng, khách sạn Quốc Quyền, nhanh! Vừa hay chúng ta tới đó bắt hai người, nhanh lên!”



Nửa tiếng sau, Bảo Gia tới được khách sạn Quốc Quyền, tiện tay chỉ vào cô tiếp viên ở quầy tiếp tân: “Đi, tới hỏi cho tao thằng nhóc kia ở phòng nào?”

Một tên bảo vệ lập tức tiên lên, mặt nở nụ cười: “Chị gái xinh đẹp đây, Bảo Gia muốn biết vị khách mới vào đây ban nãy ở phòng số bao nhiêu vậy nhỉ?”

Tiếp viên biểu cảm đầy khó xử: “Xin lỗi, khách sạn không cho phép tiết lộ thông tin của khách hàng, mong ngài thứ lỗi cho.”

Tên bảo vệ kia chau mày nói: “Bảo Gia muốn biết cũng không được sao?”

Tiếp tận kia thể hiện rõ rất khó xử: “Nhưng mà, nếu cậu Lôi mà biết, nhất định tôi sẽ bị đuổi việc mất.”

“Cậu Lôi là gì của Bảo Gia, lẽ nào cô không biết?” Tên bảo vệ kia vỗ bôm bốp lên mặt bàn.

Tiếp tân sắp khóc đến nơi: “Vâng vâng, tôi đương nhiên biết. Nhưng cậu Lôi không làm gì được Bảo Gia nhưng chúng tôi vẫn sẽ bị đuổi việc mà! Chú buông tha cho tôi đi! Tôi xin chú!”

Bình bịch, cô tiếp tân kia quỳ xuống trước mặt tên bảo vệ: “Chú ơi, mẹ tôi đang bị bệnh, tôi đang cần tiền gấp, không thể mất đi công việc này được đâu! Xem như ngài chú tội nghiệp tôi đi!”

Bình thường tên baaor vệ này rất ư là hung dữ, nhưng khi đối mặt với một cô gái quỳ xuống trước mặt mình thế này, dù sao cũng không nỡ: “Ầy, em gái này, cái này…”

Bảo Gia hếch mũi lên: “Nếu không tự nguyện nói ra, bây giờ tôi đuổi việc cô luôn,”

“Hả? Bảo Gia! Đừng mà!” Cô gái khoảng hai mươi tuổi kia, cơ thể không kiểm soát được mà run lập cập.

“Bảo Gia, cứu tôi với, xin đừng đuổi việc tôi.”

Bảo Gia nhìn tên bảo vệ còn lại một cái, tên kia lập tức quẳng ra một túi tiền, đập vào bàn trên quầy tiếp tân: “Nói!”

Cô gái kia nhìn thấy túi tiền kia, chỉ cần nhìn sơ qua cũng biết trong đó ít nhất có ba trăm triệu!

Mặc dù cô rất muốn có số tiền này, nhưng cô thực sự có thể cầm số tiền này đi sao?

Nói? Hay là không nói đây? Cô gái kia khóc đến đáng thương, Bảo Gia lại ác độc nói: “Nếu mày không nói, bây giờ tao sẽ lột sạch đồ mày, cưỡng bức mày ở quầy tiếp tân luôn!”

“A?” Cô gái kia sợ đến mức mặt trắng bệch, chỉ có thể nói ra số phòng của Diệp Vô Phong, Bảo Gia vừa quay người đi ngay, hai tên bảo vệ kia cũng không lấy đi số tiền kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Cấp Ở Rể

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook