Chương 560: Kế hoạch không theo kịp sự thay đổi
Thanh Thanh
24/04/2022
Diệp Vô Phong chỉ yên lặng lắng nghe lão Kỷ nói, mà những thành viên chính phủ khác cũng không dám lên tiếng, tất cả đều nghiêm túc lắng nghe.
Lão Kỷ nắm tay Diệp Vô Phong và xúc động: “Sau chiến tranh, tôi bị thương và cuối cùng phải lui về sau, nhưng tên nhóc đó thật may mắn, sau khi vượt qua bài kiểm tra của cục Hồng Thuẫn đã trở thành thành viên chính thức.”
“Đáng tiếc là sau một lần chấp hành nhiệm vụ đã chết ở bên ngoài, nghe nói là ra nước ngoài, sau đó cũng không thể lấy hài cốt về.” Lão Kỷ cười, nước mắt rưng rưng.
“Cậu nhóc, cậu là người của cục Hồng Thuẫn, tôi luôn cảm giác các cậu có thể tìm được hài cốt của anh ấy về. Trước kia nguyện vọng của anh ấy là được ra nước ngoài, bây giờ đã được ra rồi, nhưng dù sao vẫn phải quay về. Linh hồn của anh ấy là linh hồn của Trung Hoa, không nên ở bên ngoài.”
Lão Kỷ nhờ cậy Diệp Vô Phong, mà Diệp Vô Phong cũng gật đầu nói: “Yên tâm, nếu cháu có ra nước ngoài làm nhiệm vụ thì nhất định sẽ tìm được hài cốt của ông ấy, chắc chắn cháu sẽ tìm được.”
Lão Kỷ lau nước mắt, xua tay nói: “Tôi không còn nguyện vọng gì nữa, nếu cậu tìm được hài cốt của anh ấy thì hãy chôn ở bên cạnh tôi, để cho hai anh em tôi bầu bạn với nhau.”
Sau khi nói xong, lão Kỷ nhờ Đỗ Miên Tân giúp đưa ông ấy về nhà.
Sau khi trở về, Đỗ Miên Tân nhìn Diệp Vô Phong bằng ánh mắt xúc động: “Đây là lần đầu tiên tôi nghe lão Kỷ nói chuyện này, có lẽ là bởi vì cậu là thành viên của cục Hồng Thuẫn.”
Diệp Vô Phong gật đầu: “Là một cựu chiến binh đáng kính.”
Đỗ Miên Tân cũng rất đồng ý.
Sau khi mời các thành viên chính phủ dùng bữa rồi tiễn bọn họ đi, Diệp Vô Phong quay trở lại văn phòng, lúc này nhìn thấy Bạch Nhạn Phi đang xử lý tài liệu thì mỉm cười tươi rói: “Chăm chỉ như vậy à?”
Bạch Nhạn Phi trợn tròn mắt: “Anh không biết công ty mới thành lập có nhiều việc cần làm lắm sao? Hơn nữa chúng ta vẫn đang đấu với công ty Chính Hoà đấy.”
Diệp Vô Phong chỉ vào công ty Chính Hòa đối diện: “Cô đang nói đến công ty Chính Hòa đã bị phong toả đó à?”
Bạch Nhạn Phi sững sờ một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn thì thấy công ty Chính Hoà ở phía đối diện đang bị cảnh sát phong toả.
Lúc này cô ấy không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Bọn họ trốn thuế nghiêm trọng như vậy sao? Nếu họ muốn giải quyết nhanh chóng thì cứ kêu luật sư tới nộp phạt chẳng phải sẽ xong ngay à? Cùng lắm là bị đóng cửa vài ngày thôi, sẽ không xuất hiện tình huống như vậy mới đúng.” Bạch Nhạn Phi giật mình.
Diệp Vô Phong nhún vai nói: “Ai mà biết được? Có lẽ họ còn phạm phải chuyện gì nữa thì sao? Vốn dĩ công ty Chính Hoà có làm chuyện gì tốt đâu, ngược lại đã làm rất nhiều chuyện xấu, bị bới móc ra hai chuyện cùng lúc cũng là chuyện thường thôi.”
Lúc này Bạch Nhạn Phi mới chấp nhận.
Vừa hay điện thoại di động của Diệp Vô Phong vang lên, anh lấy ra xem, là Du Kinh Hồng gọi tới.
Anh hiểu rằng đội của Du Kinh Hồng đã đến Liêu Tây, bây giờ muốn bàn bạc với anh về kế hoạch tiếp theo.
Vạn Sơn Hồng Biến vẫn còn trong kho của nhà họ Nguyên, vì vậy phải đẩy nhanh tốc độ hơn nữa.
Diệp Vô Phong kết nối điện thoại.
“Diệp Vô Phong, hiện tại anh đang ở đâu?” Du Kinh Hồng hỏi.
Trong tâm trí của Diệp Vô Phong hiện lên dáng vẻ của Du Kinh Hồng, anh mỉm cười nói: “Cô đoán xem.”
“Tôi không đoán, tôi đang ở khách sạn Cana. Bây giờ anh hãy đến đây bàn bạc làm cách nào để lấy được bức tranh của nhà họ Nguyên đi, có rảnh không?” Du Kinh Hồng hỏi.
“Đương nhiên là rảnh, người đẹp bảo tôi đi thì sao tôi lại không đi chứ?” Diệp Vô Phong vội vàng nói.
Sau khi Du Kinh Hồng báo số phòng cho Diệp Vô Phong, anh đã lái xe rời khỏi công ty vệ sĩ Long Kiếm và nhanh chóng đến khách sạn Cana.
Khách sạn Cana là khách sạn mà Diệp Vô Phong đã từng đưa gia đình Phong Tử Nghĩa trốn thoát, đây được coi là một khách sạn tương đối sang trọng, không ngờ Du Kinh Hồng lại chọn ở một khách sạn như vậy.
Sau khi đến căn phòng, gõ cửa được một lúc thì Du Kinh Hồng ra mở cửa.
Hôm nay Du Kinh Hồng mặc một bộ đồng phục rằn ri rộng rãi, khi nhìn thấy Diệp Vô Phong, cô ta chỉ thờ ơ gật đầu.
Sau khi Diệp Vô Phong vào phòng, phát hiện Du Kinh Hồng đã dẫn theo bốn năm người, những người này không phải là thành viên cũ nữa, vì vậy anh tò mò nhìn cô ta.
Du Kinh Hồng giải thích: “Các thành viên lần trước không đến vì họ có nhiệm vụ khác. Những thành viên mới này đều do cục trưởng phái tới và đương nhiên là họ có thực lực rồi.”
Diệp Vô Phong gật đầu, anh cũng không quan tâm mấy chuyện này, dù sao cuối cùng anh vẫn hành động một mình, đến một mình và đi một mình chính là tính cách của anh.
Dù sao thì Hồng Thuẫn Cục cũng không yêu cầu họ trong khi chiến đấu phải phục tùng Du Kinh Hồng, ít nhất anh cũng không cần tuân theo Du Kinh Hồng trong phương diện chiến đấu.
Vì vậy thực lực của những người này thế nào đều không liên quan gì đến anh.
Trong số đó, cô gái cột tóc đuôi ngựa đang dài nằm trên giường chơi điện tử lắc chân cười với Diệp Vô Phong: “Anh đẹp trai, tôi tên là Hồng Á Phương, phụ trách đánh sập internet, phụ trách nhiệm vụ của tất cả đường mạng.”
Bên cạnh là một người đàn ông rất cường tráng đang ngồi trên chiếc ghế đẩu, anh ta mặc một chiếc áo khoác đen, râu thưa, ngũ quan đậm nét, lông mày rậm và đôi mắt to.
Anh ta lạnh nhạt nói: “Tôi tên là Yến Phi, đến từ trong bộ đội đặc chủng, tạm thời phụ trách hỗ trợ tầm ngắn.”
Diệp Vô Phong gật đầu.
Ở phía bên kia, hai người đàn ông đeo kính đang thảo luận về một số vấn đề lượng tử quay qua chào hỏi Diệp Vô Phong: “Chúng tôi là La Tử Nghiệp và La Tử Đàn, phụ trách bắn tỉa và pháo nổ.”
Diệp Vô Phong vẫy tay cười.
Và cuối cùng là một người đàn ông mặc áo khoác, tóc dài che khuất cả đôi mắt, toàn thân của anh ta như bị bóng ma bao phủ, nếu không phải Diệp Vô Phong có óc quan sát rất tốt thì đúng là không thể phát hiện ra.
Anh ta không nói mà Du Kinh Hồng giới thiệu: “Lạc Nham, chịu trách nhiệm ám sát và theo dõi.”
Diệp Vô Phong cảm động nói: “Đây chẳng phải là một đội sát thủ nhỏ hoàn chỉnh rồi sao? Một đội như vậy tiến vào nhà họ Nguyên hẳn là không thành vấn đề.”
Du Kinh Hồng thờ ơ nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy, dù sao mục đích của chúng ta là lấy cho được Vạn Sơn Hồng Biến.”
Diệp Vô Phong mỉm cười: “Tôi cũng biết điều này, cho nên mọi người định tối nay sẽ tiến vào nhà họ Nguyên à?”
Du Kinh Hồng vuốt cằm: “Việc này không nên chậm trễ, có thể lấy được Vạn Sơn Hồng Biến càng nhanh càng tốt, chúng ta còn phải đi tìm các bức tranh khác.”
Diệp Vô Phong đành gật đầu nói: “Được rồi, cô đã nói đêm nay sẽ hành động thì đương nhiên tôi sẽ có mặt.”
Mặc dù có một số khác biệt giữa kế hoạch này và kế hoạch của anh, trên thực tế, kế hoạch sẽ không bao giờ bắt kịp những thay đổi, nhưng bây giờ anh đã thực hiện kế hoạch của mình, chỉ cần không có sự cố ngoài ý muốn thì nhất định sẽ đạt được mục đích.
Cuối cùng thì nhà họ Nguyên vẫn bị diệt vong.
Buổi tối, trong sân nhà họ Chu, Chu Hoa Tang gọi Chu Tử Đồng đến trước mặt hỏi: “Cậu quen biết tên Diệp Vô Phong kia à?”
Lão Kỷ nắm tay Diệp Vô Phong và xúc động: “Sau chiến tranh, tôi bị thương và cuối cùng phải lui về sau, nhưng tên nhóc đó thật may mắn, sau khi vượt qua bài kiểm tra của cục Hồng Thuẫn đã trở thành thành viên chính thức.”
“Đáng tiếc là sau một lần chấp hành nhiệm vụ đã chết ở bên ngoài, nghe nói là ra nước ngoài, sau đó cũng không thể lấy hài cốt về.” Lão Kỷ cười, nước mắt rưng rưng.
“Cậu nhóc, cậu là người của cục Hồng Thuẫn, tôi luôn cảm giác các cậu có thể tìm được hài cốt của anh ấy về. Trước kia nguyện vọng của anh ấy là được ra nước ngoài, bây giờ đã được ra rồi, nhưng dù sao vẫn phải quay về. Linh hồn của anh ấy là linh hồn của Trung Hoa, không nên ở bên ngoài.”
Lão Kỷ nhờ cậy Diệp Vô Phong, mà Diệp Vô Phong cũng gật đầu nói: “Yên tâm, nếu cháu có ra nước ngoài làm nhiệm vụ thì nhất định sẽ tìm được hài cốt của ông ấy, chắc chắn cháu sẽ tìm được.”
Lão Kỷ lau nước mắt, xua tay nói: “Tôi không còn nguyện vọng gì nữa, nếu cậu tìm được hài cốt của anh ấy thì hãy chôn ở bên cạnh tôi, để cho hai anh em tôi bầu bạn với nhau.”
Sau khi nói xong, lão Kỷ nhờ Đỗ Miên Tân giúp đưa ông ấy về nhà.
Sau khi trở về, Đỗ Miên Tân nhìn Diệp Vô Phong bằng ánh mắt xúc động: “Đây là lần đầu tiên tôi nghe lão Kỷ nói chuyện này, có lẽ là bởi vì cậu là thành viên của cục Hồng Thuẫn.”
Diệp Vô Phong gật đầu: “Là một cựu chiến binh đáng kính.”
Đỗ Miên Tân cũng rất đồng ý.
Sau khi mời các thành viên chính phủ dùng bữa rồi tiễn bọn họ đi, Diệp Vô Phong quay trở lại văn phòng, lúc này nhìn thấy Bạch Nhạn Phi đang xử lý tài liệu thì mỉm cười tươi rói: “Chăm chỉ như vậy à?”
Bạch Nhạn Phi trợn tròn mắt: “Anh không biết công ty mới thành lập có nhiều việc cần làm lắm sao? Hơn nữa chúng ta vẫn đang đấu với công ty Chính Hoà đấy.”
Diệp Vô Phong chỉ vào công ty Chính Hòa đối diện: “Cô đang nói đến công ty Chính Hòa đã bị phong toả đó à?”
Bạch Nhạn Phi sững sờ một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn thì thấy công ty Chính Hoà ở phía đối diện đang bị cảnh sát phong toả.
Lúc này cô ấy không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Bọn họ trốn thuế nghiêm trọng như vậy sao? Nếu họ muốn giải quyết nhanh chóng thì cứ kêu luật sư tới nộp phạt chẳng phải sẽ xong ngay à? Cùng lắm là bị đóng cửa vài ngày thôi, sẽ không xuất hiện tình huống như vậy mới đúng.” Bạch Nhạn Phi giật mình.
Diệp Vô Phong nhún vai nói: “Ai mà biết được? Có lẽ họ còn phạm phải chuyện gì nữa thì sao? Vốn dĩ công ty Chính Hoà có làm chuyện gì tốt đâu, ngược lại đã làm rất nhiều chuyện xấu, bị bới móc ra hai chuyện cùng lúc cũng là chuyện thường thôi.”
Lúc này Bạch Nhạn Phi mới chấp nhận.
Vừa hay điện thoại di động của Diệp Vô Phong vang lên, anh lấy ra xem, là Du Kinh Hồng gọi tới.
Anh hiểu rằng đội của Du Kinh Hồng đã đến Liêu Tây, bây giờ muốn bàn bạc với anh về kế hoạch tiếp theo.
Vạn Sơn Hồng Biến vẫn còn trong kho của nhà họ Nguyên, vì vậy phải đẩy nhanh tốc độ hơn nữa.
Diệp Vô Phong kết nối điện thoại.
“Diệp Vô Phong, hiện tại anh đang ở đâu?” Du Kinh Hồng hỏi.
Trong tâm trí của Diệp Vô Phong hiện lên dáng vẻ của Du Kinh Hồng, anh mỉm cười nói: “Cô đoán xem.”
“Tôi không đoán, tôi đang ở khách sạn Cana. Bây giờ anh hãy đến đây bàn bạc làm cách nào để lấy được bức tranh của nhà họ Nguyên đi, có rảnh không?” Du Kinh Hồng hỏi.
“Đương nhiên là rảnh, người đẹp bảo tôi đi thì sao tôi lại không đi chứ?” Diệp Vô Phong vội vàng nói.
Sau khi Du Kinh Hồng báo số phòng cho Diệp Vô Phong, anh đã lái xe rời khỏi công ty vệ sĩ Long Kiếm và nhanh chóng đến khách sạn Cana.
Khách sạn Cana là khách sạn mà Diệp Vô Phong đã từng đưa gia đình Phong Tử Nghĩa trốn thoát, đây được coi là một khách sạn tương đối sang trọng, không ngờ Du Kinh Hồng lại chọn ở một khách sạn như vậy.
Sau khi đến căn phòng, gõ cửa được một lúc thì Du Kinh Hồng ra mở cửa.
Hôm nay Du Kinh Hồng mặc một bộ đồng phục rằn ri rộng rãi, khi nhìn thấy Diệp Vô Phong, cô ta chỉ thờ ơ gật đầu.
Sau khi Diệp Vô Phong vào phòng, phát hiện Du Kinh Hồng đã dẫn theo bốn năm người, những người này không phải là thành viên cũ nữa, vì vậy anh tò mò nhìn cô ta.
Du Kinh Hồng giải thích: “Các thành viên lần trước không đến vì họ có nhiệm vụ khác. Những thành viên mới này đều do cục trưởng phái tới và đương nhiên là họ có thực lực rồi.”
Diệp Vô Phong gật đầu, anh cũng không quan tâm mấy chuyện này, dù sao cuối cùng anh vẫn hành động một mình, đến một mình và đi một mình chính là tính cách của anh.
Dù sao thì Hồng Thuẫn Cục cũng không yêu cầu họ trong khi chiến đấu phải phục tùng Du Kinh Hồng, ít nhất anh cũng không cần tuân theo Du Kinh Hồng trong phương diện chiến đấu.
Vì vậy thực lực của những người này thế nào đều không liên quan gì đến anh.
Trong số đó, cô gái cột tóc đuôi ngựa đang dài nằm trên giường chơi điện tử lắc chân cười với Diệp Vô Phong: “Anh đẹp trai, tôi tên là Hồng Á Phương, phụ trách đánh sập internet, phụ trách nhiệm vụ của tất cả đường mạng.”
Bên cạnh là một người đàn ông rất cường tráng đang ngồi trên chiếc ghế đẩu, anh ta mặc một chiếc áo khoác đen, râu thưa, ngũ quan đậm nét, lông mày rậm và đôi mắt to.
Anh ta lạnh nhạt nói: “Tôi tên là Yến Phi, đến từ trong bộ đội đặc chủng, tạm thời phụ trách hỗ trợ tầm ngắn.”
Diệp Vô Phong gật đầu.
Ở phía bên kia, hai người đàn ông đeo kính đang thảo luận về một số vấn đề lượng tử quay qua chào hỏi Diệp Vô Phong: “Chúng tôi là La Tử Nghiệp và La Tử Đàn, phụ trách bắn tỉa và pháo nổ.”
Diệp Vô Phong vẫy tay cười.
Và cuối cùng là một người đàn ông mặc áo khoác, tóc dài che khuất cả đôi mắt, toàn thân của anh ta như bị bóng ma bao phủ, nếu không phải Diệp Vô Phong có óc quan sát rất tốt thì đúng là không thể phát hiện ra.
Anh ta không nói mà Du Kinh Hồng giới thiệu: “Lạc Nham, chịu trách nhiệm ám sát và theo dõi.”
Diệp Vô Phong cảm động nói: “Đây chẳng phải là một đội sát thủ nhỏ hoàn chỉnh rồi sao? Một đội như vậy tiến vào nhà họ Nguyên hẳn là không thành vấn đề.”
Du Kinh Hồng thờ ơ nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy, dù sao mục đích của chúng ta là lấy cho được Vạn Sơn Hồng Biến.”
Diệp Vô Phong mỉm cười: “Tôi cũng biết điều này, cho nên mọi người định tối nay sẽ tiến vào nhà họ Nguyên à?”
Du Kinh Hồng vuốt cằm: “Việc này không nên chậm trễ, có thể lấy được Vạn Sơn Hồng Biến càng nhanh càng tốt, chúng ta còn phải đi tìm các bức tranh khác.”
Diệp Vô Phong đành gật đầu nói: “Được rồi, cô đã nói đêm nay sẽ hành động thì đương nhiên tôi sẽ có mặt.”
Mặc dù có một số khác biệt giữa kế hoạch này và kế hoạch của anh, trên thực tế, kế hoạch sẽ không bao giờ bắt kịp những thay đổi, nhưng bây giờ anh đã thực hiện kế hoạch của mình, chỉ cần không có sự cố ngoài ý muốn thì nhất định sẽ đạt được mục đích.
Cuối cùng thì nhà họ Nguyên vẫn bị diệt vong.
Buổi tối, trong sân nhà họ Chu, Chu Hoa Tang gọi Chu Tử Đồng đến trước mặt hỏi: “Cậu quen biết tên Diệp Vô Phong kia à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.