Chương 569: Khí chất giống như hiệp khách độc hành
Thanh Thanh
04/05/2022
Nhưng những vệ sĩ này chỉ là có kỹ năng bình thường, đối mặt với các cao thủ dân gian như Lạc Nham, bọn họ lập tức bị lép vế, trong lúc nhất thời Lạc Nham không bị xử lý.
Nhưng cho dù Lạc Nham đã xông ra đâm Vương Dã bị thương, đối với bên phía Du Kinh Hồng, cũng chỉ là giảm bớt một chút áp lực, nhưng tình hình vẫn không lạc quan lắm.
Ngay khi Du Kinh Hồng đang dựa vào tường, và những gì đang chờ đợi cô ta là đòn tấn công không thể tránh khỏi, một bóng đen đột nhiên xuất hiện bên cạnh mọi người.
Vương Dã vốn đã là một con chim sợ cành cong, lập tức né sang một bên, trong khi các cường giả khác cũng phải giật mình, nhanh chóng làm thế phòng thủ và lùi lại một khoảng cách an toàn.
“Ai tới!?” Trần Kiệt tức giận hỏi.
Diệp Vô Phong chỉ cười nói: "Các người đều là cường giả cảnh giới tông sư mà đi bắt nạt một người phụ nữ như vậy thì đáng mặt à? Có bản lĩnh thì đánh với ta đi."
Lúc này Trần Kiệt mới nhìn rõ mặt Diệp Vô Phong, nhíu mày, anh ta cảm giác mình đã nhìn thấy Diệp Vô Phong ở đâu rồi.
"Người anh em à, đây là chỗ của nhà họ Nguyên. Anh đột nhập vào nhà họ Nguyên đã là hành động rất mất thiện cảm rồi. Nếu anh còn muốn cứu người phụ nữ này, đây là chống lại nhà họ Nguyên của chúng tôi. Hay là anh và bọn họ là cùng một phe, nhưng tôi thấy khí chất của anh lại không giống như một tay sai cho bên trên.”
Trần Kiệt nở một nụ cười điềm tĩnh.
Trên thực tế, anh ta hy vọng Diệp Vô Phong sẽ trực tiếp rời khỏi nơi này, mặc kệ chuyện này, sở dĩ anh ta không tấn công ngay lập tức là vì dáng vẻ vừa rồi của Diệp Vô Phong quá quái dị, hơn nữa tạm thời không thấy được thực lực của anh.
Và cho đến bây giờ, Diệp Vô Phong vẫn chưa có động thái nào, điều này cho thấy Diệp Vô Phong không muốn trở thành kẻ thù của nhà họ Nguyên.
Trong trường hợp này, Trần Kiệt hy vọng rằng Diệp Vô Phong có thể nể mặt anh ta.
Suy cho cùng, mọi người đều là cường giả cảnh giới tông sư.
Diệp Vô Phong tặc lưỡi hai lần: "Khí chất của tôi không giống như làm việc cho bên trên, vậy anh nói xem khí chất của tôi giống cái gì?"
Trần Kiệt nhướng mày: "Nhìn bộ dạng của anh trai, hẳn là một hiệp khách độc hành đúng không?"
Diệp Vô Phong rất vui vẻ nói: "Thực đúng là bị anh nói trúng rồi. Tôi từ trước đến nay đều thích hành động một mình, không thích bị gò bó, điểm này thì anh thật sự nói trúng rồi."
Trần Nghiên thở phào nhẹ nhõm, chắp tay nói: "Nếu nói như vậy, người anh em vui lòng tránh ra, tôi đảm bảo chờ tôi xử lý xong chuyện này, nhất định sẽ đối đãi tốt với anh."
Diệp Vô Phong xua tay: "Nhưng anh đoán sai một chút, quả thật tôi là đồng lõa với cô ta, hơn nữa còn tới đây cứu cô ta, cho nên nếu anh muốn đối đãi tốt thì cứ thả chúng tôi đi là được rồi.”
Trần Kiệt sửng sốt một chút, nhưng sắc mặt nhanh chóng trở nên u ám: "Đã như vậy, đừng trách tôi, không phải tôi muốn giết anh đâu!"
Trần Kiệt không ngờ rằng Diệp Vô Phong và Du Kinh Hồng lại cùng một bọn, thật sự không thể nhìn ra được.
Nhưng nếu đã như vậy thì chỉ có thể chiến đấu thôi.
Trong lúc nhất thời mọi người lại ra tay, bốn cao thủ cảnh giới tông sư đồng thời ra tay, Vương Dã bị thương đã xoay người lao về phía Lạc Nham.
Ông ta rất tức giận và muốn trực tiếp giết Lạc Nham.
Khi Diệp Vô Phong thấy những người này ra tay, trước tiên Long Tượng Thần Công được thi triển, toàn thân bộc phát ra lực lượng mạnh mẽ, tung từng quyền về phía các cường giả.
Loại chiêu thức này rất đơn giản, nhưng trong mắt đám người Trần Kiệt, chiêu thức vô cùng đơn giản này là thứ mà bọn họ không thể né tránh.
Dường như mọi con đường của họ đều bị chặn, và họ chỉ có thể tiến về phía trước mà ra tay.
Bùm!
Nắm đấm của Trần Kiệt và Diệp Vô Phong va vào nhau, một cỗ lực lượng cực lớn trực tiếp truyền đến nắm đấm của anh ta, anh ta chỉ có thể lùi lại mấy bước.
Những tông sư khác cũng như vậy.
Nhất thời mọi người đều kinh ngạc nhìn Diệp Vô Phong, bọn họ đều biết, tốc độ ra đấm của anh rất nhanh, có thể đồng thời chặn lại công kích của bốn người bọn họ, thậm chí còn có thể đẩy lui bọn họ!
Loại chuyện này nếu ở cảnh giới tông sư thông thường thì thật sự không có cách nào làm được.
Cho nên bọn họ biết thực lực của Diệp Vô Phong nhất định đã đạt tới cảnh giới Chiến Thần, nếu không, làm sao anh có thể làm ra chuyện như vậy.
"Cường giả cảnh giới Chiến Thần! Thật không nhìn ra người anh em là một đại cao thủ đấy!" Vẻ mặt của Trần Kiệt lúc này rất u ám, nhưng vẫn lộ ra nụ cười ảm đạm.
Anh ta biết những người này hôm nay gặp phải gian khổ rồi, thực lực của Diệp Vô Phong chính là cảnh giới Chiến Thần, cho nên dù bốn người bọn họ cùng ra tay cũng không thể làm gì được, lại còn chưa nói đến phía sau Diệp Vô Phong còn có Du Kinh Hồng cũng là cảnh giới Chiến Thần.
Sức mạnh mà Du Kinh Hồng thể hiện đủ khiến họ phải kinh ngạc, họ không ngờ rằng Du Kinh Hồng lại có thể trụ được lâu như vậy dưới sự bao vây của rất nhiều vệ sĩ và một số cường giả cảnh giới Tông sư.
Đúng là một người tàn nhẫn!
Diệp Vô Phong lúc này mới cười nói: "Vậy hiện tại có thể để cho hai người chúng ta rời đi được chưa? Đúng rồi, là ba, không phải hai, người đó cũng ở phe chúng tôi."
Diệp Vô Phong chỉ vào Lạc Nham đã sắp không kiên trì được nữa.
Bởi vì có sự tham gia của Vương Dã, lúc này Lạc Nham chỉ có thể bị đánh một cách thụ động, vết thương trên cơ thể ngày càng nhiều, máu chảy đầm đìa, trông vô cùng kinh người.
Trần Kiệt im lặng, mặc dù anh ta không muốn đấu với Diệp Vô Phong, nhưng việc để Diệp Vô Phong đi không phải là quyết định của họ, họ chỉ là vệ sĩ.
Nguyên Tông Kiệt lúc này đã tới nơi, đang đứng ở giữa hoa viên, nhìn tình hình nơi đây, bên cạnh Nguyên Tông Kiệt có hai ông già đang khoanh tay đứng nhìn.
Nguyên Tông Kiệt nhếch môi mỉm cười, ông ta không ngờ kẻ thù lại xuất hiện từng người một, người sau còn mạnh hơn người trước.
Ông ta nghe thấy lời của Diệp Vô Phong thì bật cười: "Cậu nhóc, cậu muốn rời khỏi đây cũng được thôi. Cậu có thể chọn một trong hai tiền bối xung quanh tôi. Nếu cậu có thể thắng được bọn họ, thì tôi sẽ để cậu đi, quyết không thất hứa!"
Diệp Vô Phong thản nhiên nói: "Vậy ông chọn một người đi, tôi rất vội, phiền ông nhanh lên một chút.”
Nguyên Tông Kiệt nhìn ông già ở bên trái: "Bác Tư Đồ, xin hãy giúp tôi giải quyết."
Tư Đồ Phong gật đầu, một tay cầm quạt đi về phía trước, khi bước ra, bụi trên mặt đất cũng bị thổi tung lên.
Diệp Vô Phong cau mày đi tới: "Hoa Hạ thật đúng là ngọa hổ tàng long, ở chỗ này cũng có thể nhìn thấy cường giả cảnh giới chiến thần, mà lại còn hai người, quả thật là tôi đã đánh giá thấp nhà họ Nguyên rồi."
Tư Đồ Phong chỉ cười nói: "Lão hủ cũng chỉ là một kẻ nhàn rỗi, hôm nay nghe nói có người xông vào nhà họ Nguyên, muốn xem là ai mà gan dạ như vậy, nhưng không ngờ lại gặp được một tiểu bối có tiềm lực như vậy, nếu tôi đoán không sai, thực lực của tên nhóc cậu cũng đã đạt đến cảnh giới chiến thần rồi nhỉ?”
Diệp Vô Phong nhún vai: "Ai biết được? Ông có thể cảm nhận được sức mạnh của tôi sau khi ngăn cản đòn công kích của tôi đấy."
Nhưng cho dù Lạc Nham đã xông ra đâm Vương Dã bị thương, đối với bên phía Du Kinh Hồng, cũng chỉ là giảm bớt một chút áp lực, nhưng tình hình vẫn không lạc quan lắm.
Ngay khi Du Kinh Hồng đang dựa vào tường, và những gì đang chờ đợi cô ta là đòn tấn công không thể tránh khỏi, một bóng đen đột nhiên xuất hiện bên cạnh mọi người.
Vương Dã vốn đã là một con chim sợ cành cong, lập tức né sang một bên, trong khi các cường giả khác cũng phải giật mình, nhanh chóng làm thế phòng thủ và lùi lại một khoảng cách an toàn.
“Ai tới!?” Trần Kiệt tức giận hỏi.
Diệp Vô Phong chỉ cười nói: "Các người đều là cường giả cảnh giới tông sư mà đi bắt nạt một người phụ nữ như vậy thì đáng mặt à? Có bản lĩnh thì đánh với ta đi."
Lúc này Trần Kiệt mới nhìn rõ mặt Diệp Vô Phong, nhíu mày, anh ta cảm giác mình đã nhìn thấy Diệp Vô Phong ở đâu rồi.
"Người anh em à, đây là chỗ của nhà họ Nguyên. Anh đột nhập vào nhà họ Nguyên đã là hành động rất mất thiện cảm rồi. Nếu anh còn muốn cứu người phụ nữ này, đây là chống lại nhà họ Nguyên của chúng tôi. Hay là anh và bọn họ là cùng một phe, nhưng tôi thấy khí chất của anh lại không giống như một tay sai cho bên trên.”
Trần Kiệt nở một nụ cười điềm tĩnh.
Trên thực tế, anh ta hy vọng Diệp Vô Phong sẽ trực tiếp rời khỏi nơi này, mặc kệ chuyện này, sở dĩ anh ta không tấn công ngay lập tức là vì dáng vẻ vừa rồi của Diệp Vô Phong quá quái dị, hơn nữa tạm thời không thấy được thực lực của anh.
Và cho đến bây giờ, Diệp Vô Phong vẫn chưa có động thái nào, điều này cho thấy Diệp Vô Phong không muốn trở thành kẻ thù của nhà họ Nguyên.
Trong trường hợp này, Trần Kiệt hy vọng rằng Diệp Vô Phong có thể nể mặt anh ta.
Suy cho cùng, mọi người đều là cường giả cảnh giới tông sư.
Diệp Vô Phong tặc lưỡi hai lần: "Khí chất của tôi không giống như làm việc cho bên trên, vậy anh nói xem khí chất của tôi giống cái gì?"
Trần Kiệt nhướng mày: "Nhìn bộ dạng của anh trai, hẳn là một hiệp khách độc hành đúng không?"
Diệp Vô Phong rất vui vẻ nói: "Thực đúng là bị anh nói trúng rồi. Tôi từ trước đến nay đều thích hành động một mình, không thích bị gò bó, điểm này thì anh thật sự nói trúng rồi."
Trần Nghiên thở phào nhẹ nhõm, chắp tay nói: "Nếu nói như vậy, người anh em vui lòng tránh ra, tôi đảm bảo chờ tôi xử lý xong chuyện này, nhất định sẽ đối đãi tốt với anh."
Diệp Vô Phong xua tay: "Nhưng anh đoán sai một chút, quả thật tôi là đồng lõa với cô ta, hơn nữa còn tới đây cứu cô ta, cho nên nếu anh muốn đối đãi tốt thì cứ thả chúng tôi đi là được rồi.”
Trần Kiệt sửng sốt một chút, nhưng sắc mặt nhanh chóng trở nên u ám: "Đã như vậy, đừng trách tôi, không phải tôi muốn giết anh đâu!"
Trần Kiệt không ngờ rằng Diệp Vô Phong và Du Kinh Hồng lại cùng một bọn, thật sự không thể nhìn ra được.
Nhưng nếu đã như vậy thì chỉ có thể chiến đấu thôi.
Trong lúc nhất thời mọi người lại ra tay, bốn cao thủ cảnh giới tông sư đồng thời ra tay, Vương Dã bị thương đã xoay người lao về phía Lạc Nham.
Ông ta rất tức giận và muốn trực tiếp giết Lạc Nham.
Khi Diệp Vô Phong thấy những người này ra tay, trước tiên Long Tượng Thần Công được thi triển, toàn thân bộc phát ra lực lượng mạnh mẽ, tung từng quyền về phía các cường giả.
Loại chiêu thức này rất đơn giản, nhưng trong mắt đám người Trần Kiệt, chiêu thức vô cùng đơn giản này là thứ mà bọn họ không thể né tránh.
Dường như mọi con đường của họ đều bị chặn, và họ chỉ có thể tiến về phía trước mà ra tay.
Bùm!
Nắm đấm của Trần Kiệt và Diệp Vô Phong va vào nhau, một cỗ lực lượng cực lớn trực tiếp truyền đến nắm đấm của anh ta, anh ta chỉ có thể lùi lại mấy bước.
Những tông sư khác cũng như vậy.
Nhất thời mọi người đều kinh ngạc nhìn Diệp Vô Phong, bọn họ đều biết, tốc độ ra đấm của anh rất nhanh, có thể đồng thời chặn lại công kích của bốn người bọn họ, thậm chí còn có thể đẩy lui bọn họ!
Loại chuyện này nếu ở cảnh giới tông sư thông thường thì thật sự không có cách nào làm được.
Cho nên bọn họ biết thực lực của Diệp Vô Phong nhất định đã đạt tới cảnh giới Chiến Thần, nếu không, làm sao anh có thể làm ra chuyện như vậy.
"Cường giả cảnh giới Chiến Thần! Thật không nhìn ra người anh em là một đại cao thủ đấy!" Vẻ mặt của Trần Kiệt lúc này rất u ám, nhưng vẫn lộ ra nụ cười ảm đạm.
Anh ta biết những người này hôm nay gặp phải gian khổ rồi, thực lực của Diệp Vô Phong chính là cảnh giới Chiến Thần, cho nên dù bốn người bọn họ cùng ra tay cũng không thể làm gì được, lại còn chưa nói đến phía sau Diệp Vô Phong còn có Du Kinh Hồng cũng là cảnh giới Chiến Thần.
Sức mạnh mà Du Kinh Hồng thể hiện đủ khiến họ phải kinh ngạc, họ không ngờ rằng Du Kinh Hồng lại có thể trụ được lâu như vậy dưới sự bao vây của rất nhiều vệ sĩ và một số cường giả cảnh giới Tông sư.
Đúng là một người tàn nhẫn!
Diệp Vô Phong lúc này mới cười nói: "Vậy hiện tại có thể để cho hai người chúng ta rời đi được chưa? Đúng rồi, là ba, không phải hai, người đó cũng ở phe chúng tôi."
Diệp Vô Phong chỉ vào Lạc Nham đã sắp không kiên trì được nữa.
Bởi vì có sự tham gia của Vương Dã, lúc này Lạc Nham chỉ có thể bị đánh một cách thụ động, vết thương trên cơ thể ngày càng nhiều, máu chảy đầm đìa, trông vô cùng kinh người.
Trần Kiệt im lặng, mặc dù anh ta không muốn đấu với Diệp Vô Phong, nhưng việc để Diệp Vô Phong đi không phải là quyết định của họ, họ chỉ là vệ sĩ.
Nguyên Tông Kiệt lúc này đã tới nơi, đang đứng ở giữa hoa viên, nhìn tình hình nơi đây, bên cạnh Nguyên Tông Kiệt có hai ông già đang khoanh tay đứng nhìn.
Nguyên Tông Kiệt nhếch môi mỉm cười, ông ta không ngờ kẻ thù lại xuất hiện từng người một, người sau còn mạnh hơn người trước.
Ông ta nghe thấy lời của Diệp Vô Phong thì bật cười: "Cậu nhóc, cậu muốn rời khỏi đây cũng được thôi. Cậu có thể chọn một trong hai tiền bối xung quanh tôi. Nếu cậu có thể thắng được bọn họ, thì tôi sẽ để cậu đi, quyết không thất hứa!"
Diệp Vô Phong thản nhiên nói: "Vậy ông chọn một người đi, tôi rất vội, phiền ông nhanh lên một chút.”
Nguyên Tông Kiệt nhìn ông già ở bên trái: "Bác Tư Đồ, xin hãy giúp tôi giải quyết."
Tư Đồ Phong gật đầu, một tay cầm quạt đi về phía trước, khi bước ra, bụi trên mặt đất cũng bị thổi tung lên.
Diệp Vô Phong cau mày đi tới: "Hoa Hạ thật đúng là ngọa hổ tàng long, ở chỗ này cũng có thể nhìn thấy cường giả cảnh giới chiến thần, mà lại còn hai người, quả thật là tôi đã đánh giá thấp nhà họ Nguyên rồi."
Tư Đồ Phong chỉ cười nói: "Lão hủ cũng chỉ là một kẻ nhàn rỗi, hôm nay nghe nói có người xông vào nhà họ Nguyên, muốn xem là ai mà gan dạ như vậy, nhưng không ngờ lại gặp được một tiểu bối có tiềm lực như vậy, nếu tôi đoán không sai, thực lực của tên nhóc cậu cũng đã đạt đến cảnh giới chiến thần rồi nhỉ?”
Diệp Vô Phong nhún vai: "Ai biết được? Ông có thể cảm nhận được sức mạnh của tôi sau khi ngăn cản đòn công kích của tôi đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.