Chương 694: Người có tâm tư nham hiểm
Thanh Thanh
05/10/2022
Dương Tử Kiện lúc này đi tới, nhìn thấy Diệp Vô Phong đã dựng lều, lập tức kinh ngạc nói: "Diệp Vô Phong, tôi không tin anh là người mới đâu, khả năng dựng lều của anh còn tốt hơn cả tôi đấy."
Diệp Vô Phong khiêm tốn nói: "Nào có, tôi cũng chỉ dựng đại thôi."
Dương Tử Kiện bật cười: "Anh nói xem, đây không phải là lần đầu tiên anh chơi trò chơi sinh tồn nơi hoang dã đúng không?"
Diệp Vô Phong cười và nói: "Tôi thực sự đã chơi loại trò chơi này một lần. Trước đây chúng tôi không gọi nó là trò chơi. Chúng tôi thực sự đã sinh tồn nơi hoang dã, hơn nữa xung quanh đều có kẻ thù. Kẻ thù cũng rất thích đặt bẫy chúng tôi."
Dương Tử Kiện sau khi nghe lời này thì lập tức gật đầu: "Vậy thì tôi hiểu rồi, tôi thật sự không ngờ anh còn trẻ mà lại có kinh nghiệm như vậy, rất đáng quý."
Diệp Vô Phong nói: "Đúng vậy, tuy rằng rất quý giá, nhưng chỉ cần là kẻ thù của tôi, cuối cùng đều sẽ chết ở trong tay tôi."
Dương Tử Kiện thở dài một hơi: "Nhưng bây giờ chỉ là một trò chơi thôi, đừng quá cho là thật, lều trại của anh rất tốt, nhưng sinh tồn ở nơi hoang dã không chỉ có dựng lều, mà còn phải có các kỹ năng sinh tồn nhất định."
Diệp Vô Phong hờ hững nói: "Tôi cũng có những thứ này, nhưng hiện tại không phải là lúc để tôi thể hiện. Anh dẫn đầu đoàn đội đi, chúng tôi tự đảm bảo an toàn được."
Dương Tử Kiện ngượng ngùng cười cười, sau đó xoay người trở về lều của mình.
Một số bạn đồng hành chọn dùng chung lều, trong khi một số người khác sử dụng lều đơn.
Đêm trong rừng không hề yên tĩnh, tuy rằng không có gió, nhưng lá cây xung quanh không ngừng phát ra tiếng xào xạc, xa xa còn có tiếng động vật kêu.
Dương Tử Kiện đề nghị mọi người nên gác đêm, ít nhất là để đảm bảo rằng họ sẽ không bị các loài động vật lớn tấn công, lửa phải không được tắt, các loài động vật trong rừng đều sợ lửa.
Diệp Vô Phong vòng tay ôm Lâm Thư Âm, đợi đến sau nửa đêm, lỗ tai của anh chuyển động, nghe thấy Dương Tử Kiện đang nói chuyện với ai đó.
Anh lặng lẽ đứng dậy và rời khỏi lều.
Dương Tử Kiện thấy lão Cao gật đầu đắc ý với mình, vì vậy anh ta mỉm cười và nói: "Lần này chúng ta vẫn có thể lấy được một đứa."
“Chỉ là hơi đáng tiếc. Nếu có thể kéo được Lâm Thư Âm thì tuyệt đối là lãi to rồi.” Lão Cao tiếc nuối lắc đầu.
Dương Tử Kiện trầm giọng nói: "Anh thì biết cái gì, Diệp Vô Phong không phải là người thường đâu, tôi cảm thấy nên bớt khiêu khích bọn họ đi, việc quan trọng nhất của chúng ta bây giờ là để cho gấu đen tới đây, để cho mọi người đều nghĩ Thái Thúy Nghi đã bị gấu đen bắt đi. Vậy là đủ rồi."
Lão Cao cười nói: "Đừng lo, tôi vẫn luôn quan sát con gấu đen đó. Tối nay chắc nó sẽ đến đây, vì tôi đã để một ít thịt sống, sau khi nó ngửi được mùi thì chắc chắn sẽ đến."
Dương Tử Kiện thờ ơ hỏi: "Súng săn chuẩn bị xong chưa?"
Lão Cao gật đầu: "Đã sẵn sàng."
“Hãy nhớ, đó chỉ là để xua đuổi con gấu đen, không phải để giết nó, biết không?” Dương Tử Kiện nói một cách nghiêm túc.
Lão Cao thờ ơ gật đầu: "Yên tâm đi, con gấu đen không dễ chết như vậy đâu."
Dương Tử Kiện nhíu mày: "Tóm lại, chúng ta nên cẩn thận mọi chuyện, nhất là khi không biết lai lịch của tên Diệp Vô Phong kia là gì."
Lão Cao giễu cợt nói: "Anh cũng quá căng thẳng rồi đấy, phải biết rằng anh ta cũng chỉ là một người tham gia thôi.”
Dương Tử Kiện nói: "Tuy rằng tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiện tại tôi có thể cảm giác tên Diệp Vô Phong này nhất định không phải nhân vật đơn giản."
Lão Cao cười nói: "Nhất định là do anh quá căng thẳng thôi, chúng ta đã làm loại chuyện này rất nhiều lần rồi, nhưng vẫn luôn không có chuyện gì, chờ khi bọn họ phản ánh lại, chúng ta đã đổi chỗ rồi."
Dương Tử Kiện vẫn không lạc quan lắm, dù mọi thứ đang phát triển theo đúng kế hoạch ban đầu nhưng trong lòng anh ta vẫn lo lắng, dường như mọi chuyện đang đi theo chiều hướng xấu.
Mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh ta vẫn tin tưởng trực giác của mình, vì vậy anh ta muốn biết thân phận của Diệp Vô Phong là gì.
Anh ta biết mình làm chuyện như vậy rất nguy hiểm, nếu bị bắt thì kết quả cuối cùng sẽ bị xử bắn.
Nhưng anh ta luôn thận trọng, chưa bao giờ sơ suất, làm việc gì cũng hết sức cảnh giác, chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay là anh ta sẽ rời đi trước tiên.
Nhưng anh ta biết Diệp Vô Phong nhất định không phải cảnh sát, anh ta có trực giác, nếu Diệp Vô Phong là cảnh sát, anh ta sẽ có loại cảm giác hoảng sợ khi gặp phải cảnh sát.
Nhưng anh ta không có cảm giác như vậy khi nhìn thấy Diệp Vô Phong, nên anh ta biết Diệp Vô Phong không phải cảnh sát, nhưng nếu đã không phải cảnh sát, anh ta cũng không biết tại sao Diệp Vô Phong vẫn cho anh ta cảm giác nguy hiểm.
Cảm giác này thậm chí còn vượt quá cảm giác khi anh ta gặp cảnh sát, và tất cả có vẻ như khiến người ta rất chấn động.
Nhưng hiện tại mọi chuyện đã đến mức này, không làm cũng không được, ánh mắt anh ta tràn đầy vẻ tàn nhẫn, sau đó nghiến răng nghiến lợi nhìn lão Cao: "Anh nên cẩn thận với tên Diệp Vô Phong kia, nếu có thể, mấy ngày kế tiếp, chúng ta vẫn nên khiến anh ta rời đi.”
Lão Cao có chút bất mãn nói: "Anh ta rời đi cũng không sao, nhưng anh phải nghĩ lại, người phụ nữ bên cạnh anh ta chính là cực phẩm, nếu giao cho người khác thì ít nhất cũng phải được số này."
Lão Cao vươn một bàn tay ra.
Dương Tử Kiện gật đầu: "Tôi biết, nhưng tôi vẫn cảm thấy người đó rất nguy hiểm, tôi không muốn trêu chọc anh ta."
Lão Cao biết Dương Tử Kiện bình thường rất thận trọng, không muốn mạo hiểm nên cũng không quan tâm lắm, xua tay nói: "Quên đi, bây giờ chúng ta cứ thu phục Thái Thúy Nghi trước, hiện tại cô ta đang ở bên trong lều cùng bạn trai rồi."
Dương Tử Kiện nói: "Tôi hạ thuốc ngủ cho cậu ta rồi, cứ việc đi vào mang người ra. Ngoại trừ hai người Diệp Vô Phong, những người khác đều đã được cho uống thuốc ngủ."
Lão Cao nhếch môi nở nụ cười: "Ồn ào bao nhiêu cũng không tỉnh đúng không?"
Dương Tử Kiện biết lão Cao muốn làm gì, anh ta lạnh lùng nói: "Lão đại nói, nếu anh còn dám làm chuyện như vậy, hắn sẽ giết anh."
Lão Cao vừa nghe xong, sắc mặt chợt ngưng trọng, sau đó ngượng ngùng nói: "Tôi chỉ vừa nghĩ tới thôi, tôi nhất định sẽ nhớ kỹ lời nói của lão đại mà."
Ngay khi lão Cao chuẩn bị rời đi, bên cạnh bọn họ xuất hiện một người: "Tối nay trời đẹp nhỉ."
Vẻ mặt của cả Dương Tử Kiện và lão Cao đều thay đổi, họ quay lại nhìn Diệp Vô Phong, chỉ thấy Diệp Vô Phong với nụ cười trên môi, đang nhìn lên bầu trời đầy sao.
Tim Dương Tử Kiện lúc này đập rất nhanh, anh ta không biết Diệp Vô Phong có nghe thấy cuộc nói chuyện giữa bọn họ hay không, nếu để anh biết chuyện thì bọn họ coi như xong đời.
Diệp Vô Phong khiêm tốn nói: "Nào có, tôi cũng chỉ dựng đại thôi."
Dương Tử Kiện bật cười: "Anh nói xem, đây không phải là lần đầu tiên anh chơi trò chơi sinh tồn nơi hoang dã đúng không?"
Diệp Vô Phong cười và nói: "Tôi thực sự đã chơi loại trò chơi này một lần. Trước đây chúng tôi không gọi nó là trò chơi. Chúng tôi thực sự đã sinh tồn nơi hoang dã, hơn nữa xung quanh đều có kẻ thù. Kẻ thù cũng rất thích đặt bẫy chúng tôi."
Dương Tử Kiện sau khi nghe lời này thì lập tức gật đầu: "Vậy thì tôi hiểu rồi, tôi thật sự không ngờ anh còn trẻ mà lại có kinh nghiệm như vậy, rất đáng quý."
Diệp Vô Phong nói: "Đúng vậy, tuy rằng rất quý giá, nhưng chỉ cần là kẻ thù của tôi, cuối cùng đều sẽ chết ở trong tay tôi."
Dương Tử Kiện thở dài một hơi: "Nhưng bây giờ chỉ là một trò chơi thôi, đừng quá cho là thật, lều trại của anh rất tốt, nhưng sinh tồn ở nơi hoang dã không chỉ có dựng lều, mà còn phải có các kỹ năng sinh tồn nhất định."
Diệp Vô Phong hờ hững nói: "Tôi cũng có những thứ này, nhưng hiện tại không phải là lúc để tôi thể hiện. Anh dẫn đầu đoàn đội đi, chúng tôi tự đảm bảo an toàn được."
Dương Tử Kiện ngượng ngùng cười cười, sau đó xoay người trở về lều của mình.
Một số bạn đồng hành chọn dùng chung lều, trong khi một số người khác sử dụng lều đơn.
Đêm trong rừng không hề yên tĩnh, tuy rằng không có gió, nhưng lá cây xung quanh không ngừng phát ra tiếng xào xạc, xa xa còn có tiếng động vật kêu.
Dương Tử Kiện đề nghị mọi người nên gác đêm, ít nhất là để đảm bảo rằng họ sẽ không bị các loài động vật lớn tấn công, lửa phải không được tắt, các loài động vật trong rừng đều sợ lửa.
Diệp Vô Phong vòng tay ôm Lâm Thư Âm, đợi đến sau nửa đêm, lỗ tai của anh chuyển động, nghe thấy Dương Tử Kiện đang nói chuyện với ai đó.
Anh lặng lẽ đứng dậy và rời khỏi lều.
Dương Tử Kiện thấy lão Cao gật đầu đắc ý với mình, vì vậy anh ta mỉm cười và nói: "Lần này chúng ta vẫn có thể lấy được một đứa."
“Chỉ là hơi đáng tiếc. Nếu có thể kéo được Lâm Thư Âm thì tuyệt đối là lãi to rồi.” Lão Cao tiếc nuối lắc đầu.
Dương Tử Kiện trầm giọng nói: "Anh thì biết cái gì, Diệp Vô Phong không phải là người thường đâu, tôi cảm thấy nên bớt khiêu khích bọn họ đi, việc quan trọng nhất của chúng ta bây giờ là để cho gấu đen tới đây, để cho mọi người đều nghĩ Thái Thúy Nghi đã bị gấu đen bắt đi. Vậy là đủ rồi."
Lão Cao cười nói: "Đừng lo, tôi vẫn luôn quan sát con gấu đen đó. Tối nay chắc nó sẽ đến đây, vì tôi đã để một ít thịt sống, sau khi nó ngửi được mùi thì chắc chắn sẽ đến."
Dương Tử Kiện thờ ơ hỏi: "Súng săn chuẩn bị xong chưa?"
Lão Cao gật đầu: "Đã sẵn sàng."
“Hãy nhớ, đó chỉ là để xua đuổi con gấu đen, không phải để giết nó, biết không?” Dương Tử Kiện nói một cách nghiêm túc.
Lão Cao thờ ơ gật đầu: "Yên tâm đi, con gấu đen không dễ chết như vậy đâu."
Dương Tử Kiện nhíu mày: "Tóm lại, chúng ta nên cẩn thận mọi chuyện, nhất là khi không biết lai lịch của tên Diệp Vô Phong kia là gì."
Lão Cao giễu cợt nói: "Anh cũng quá căng thẳng rồi đấy, phải biết rằng anh ta cũng chỉ là một người tham gia thôi.”
Dương Tử Kiện nói: "Tuy rằng tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiện tại tôi có thể cảm giác tên Diệp Vô Phong này nhất định không phải nhân vật đơn giản."
Lão Cao cười nói: "Nhất định là do anh quá căng thẳng thôi, chúng ta đã làm loại chuyện này rất nhiều lần rồi, nhưng vẫn luôn không có chuyện gì, chờ khi bọn họ phản ánh lại, chúng ta đã đổi chỗ rồi."
Dương Tử Kiện vẫn không lạc quan lắm, dù mọi thứ đang phát triển theo đúng kế hoạch ban đầu nhưng trong lòng anh ta vẫn lo lắng, dường như mọi chuyện đang đi theo chiều hướng xấu.
Mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh ta vẫn tin tưởng trực giác của mình, vì vậy anh ta muốn biết thân phận của Diệp Vô Phong là gì.
Anh ta biết mình làm chuyện như vậy rất nguy hiểm, nếu bị bắt thì kết quả cuối cùng sẽ bị xử bắn.
Nhưng anh ta luôn thận trọng, chưa bao giờ sơ suất, làm việc gì cũng hết sức cảnh giác, chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay là anh ta sẽ rời đi trước tiên.
Nhưng anh ta biết Diệp Vô Phong nhất định không phải cảnh sát, anh ta có trực giác, nếu Diệp Vô Phong là cảnh sát, anh ta sẽ có loại cảm giác hoảng sợ khi gặp phải cảnh sát.
Nhưng anh ta không có cảm giác như vậy khi nhìn thấy Diệp Vô Phong, nên anh ta biết Diệp Vô Phong không phải cảnh sát, nhưng nếu đã không phải cảnh sát, anh ta cũng không biết tại sao Diệp Vô Phong vẫn cho anh ta cảm giác nguy hiểm.
Cảm giác này thậm chí còn vượt quá cảm giác khi anh ta gặp cảnh sát, và tất cả có vẻ như khiến người ta rất chấn động.
Nhưng hiện tại mọi chuyện đã đến mức này, không làm cũng không được, ánh mắt anh ta tràn đầy vẻ tàn nhẫn, sau đó nghiến răng nghiến lợi nhìn lão Cao: "Anh nên cẩn thận với tên Diệp Vô Phong kia, nếu có thể, mấy ngày kế tiếp, chúng ta vẫn nên khiến anh ta rời đi.”
Lão Cao có chút bất mãn nói: "Anh ta rời đi cũng không sao, nhưng anh phải nghĩ lại, người phụ nữ bên cạnh anh ta chính là cực phẩm, nếu giao cho người khác thì ít nhất cũng phải được số này."
Lão Cao vươn một bàn tay ra.
Dương Tử Kiện gật đầu: "Tôi biết, nhưng tôi vẫn cảm thấy người đó rất nguy hiểm, tôi không muốn trêu chọc anh ta."
Lão Cao biết Dương Tử Kiện bình thường rất thận trọng, không muốn mạo hiểm nên cũng không quan tâm lắm, xua tay nói: "Quên đi, bây giờ chúng ta cứ thu phục Thái Thúy Nghi trước, hiện tại cô ta đang ở bên trong lều cùng bạn trai rồi."
Dương Tử Kiện nói: "Tôi hạ thuốc ngủ cho cậu ta rồi, cứ việc đi vào mang người ra. Ngoại trừ hai người Diệp Vô Phong, những người khác đều đã được cho uống thuốc ngủ."
Lão Cao nhếch môi nở nụ cười: "Ồn ào bao nhiêu cũng không tỉnh đúng không?"
Dương Tử Kiện biết lão Cao muốn làm gì, anh ta lạnh lùng nói: "Lão đại nói, nếu anh còn dám làm chuyện như vậy, hắn sẽ giết anh."
Lão Cao vừa nghe xong, sắc mặt chợt ngưng trọng, sau đó ngượng ngùng nói: "Tôi chỉ vừa nghĩ tới thôi, tôi nhất định sẽ nhớ kỹ lời nói của lão đại mà."
Ngay khi lão Cao chuẩn bị rời đi, bên cạnh bọn họ xuất hiện một người: "Tối nay trời đẹp nhỉ."
Vẻ mặt của cả Dương Tử Kiện và lão Cao đều thay đổi, họ quay lại nhìn Diệp Vô Phong, chỉ thấy Diệp Vô Phong với nụ cười trên môi, đang nhìn lên bầu trời đầy sao.
Tim Dương Tử Kiện lúc này đập rất nhanh, anh ta không biết Diệp Vô Phong có nghe thấy cuộc nói chuyện giữa bọn họ hay không, nếu để anh biết chuyện thì bọn họ coi như xong đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.