Chương 712: Tay súng trong rừng
Thanh Thanh
26/10/2022
Đương nhiên, cứ dựa theo thời gian này là tốt rồi, chỉ cần không xảy ra tai nạn, bọn họ có thể nhận được phần thưởng 10.000 tệ.
Vương Triệu và Lâm Húc vẫn dẫn đầu, nhưng ngay khi nhóm người tiếp tục đi, nói nói cười cười, một viên đạn trực tiếp xuyên qua đầu Vương Triệu.
Sắc mặt Diệp Vô Phong thay đổi, anh kéo Trương Hân ra phía sau, lớn tiếng nói: "Tất cả nằm úp xuống cho tôi!"
Mọi người lúc này đều không phản ứng kịp, bên kia Lâm Húc cũng bị một viên đạn bắn xuyên đầu.
Lúc này, mọi người thấy hai người dẫn đầu đã chết, liền phản ứng lại, hoảng sợ hét lên một tiếng, xoay người muốn chạy trốn ra ngoài.
Nhưng Diệp Vô Phong lớn tiếng nói: "Nằm úp xuống cho tôi!"
Nhưng không ai nghe lời anh cả, tất cả mọi người đều bỏ chạy ra ngoài, chỉ có Trương Hân và Lưu Diễm Diễm và chàng trai theo đuổi Lưu Diễm Diễm làm theo lời của Diệp Vô Phong.
Và những người chạy trốn ra bên ngoài nhanh chóng không thấy bóng dáng đâu nữa.
Diệp Vô Phong nghiến răng, hết sức cảnh giác nhìn xung quanh, anh biết tay súng đang ở gần đây, nhưng hiện tại vẫn không tìm được vị trí của đối phương.
Mà đối phương không hề động đậy, vẫn luôn ở một chỗ, cho nên anh không thể phát hiện ra.
Trương Hân hoảng sợ nắm lấy vạt áo của Diệp Vô Phong, ngón tay trở nên trắng bệch, toàn thân run rẩy.
Lưu Diễm Diễm không khá hơn là bao, nam sinh bên cạnh cô ta bắt đầu an ủi cô ta.
Diệp Vô Phong hít sâu một hơi, dựa vào sau gốc cây, nếu đối phương không hề động đậy thân thể thì không có cách nào bắn trúng anh.
Mặc dù không biết chính xác vị trí của đối phương, nhưng anh vẫn có thể đoán được vị trí gần đúng, anh đã chú ý đến vị trí của đối phương khi vừa rồi đối phương nổ súng.
Chỉ là tốc độ của đối phương quá nhanh, hơn nữa mới bắn ra hai phát, cho nên Diệp Vô Phong vẫn không có cách nào biết được chính xác vị trí của đối phương.
Nhưng Diệp Vô Phong không vội vàng chút nào, hiện tại anh đang chờ đối phương mất bình tĩnh.
Lưu Diễm Diễm có chút tò mò, bọn họ đã nằm trên mặt đất, không biết có an toàn hay không nên rất lo lắng.
Cho dù hiện tại xem ra xung quanh không có nguy hiểm gì, nhưng bọn họ vẫn không dám từ dưới đất bò dậy, đặc biệt là Diệp Vô Phong vẫn đang đợi sau gốc cây.
Cô ta không hiểu Diệp Vô Phong đang đợi cái gì, nhưng cô ta cũng biết hiện tại an nguy của mình đều nằm trong tay Diệp Vô Phong, nhất định phải nghe lời Diệp Vô Phong nói.
"Anh ấy đang đợi cái gì vậy? Hình như xung quanh không có ai cả, chúng ta mau đi thôi." Lúc này một nam sinh nhỏ giọng thì thầm với Lưu Diễm Diễm.
Lưu Diễm Diễm lắc đầu: "Diệp Vô Phong không bảo chúng ta đứng dậy, chắc là anh ấy biết hung thủ vẫn ở gần đây, đây là Hoa Hạ, tại sao lại có người dùng súng giết người ở khắp nơi như thế chứ?"
Lúc này nam sinh kia bày ra vẻ mặt do dự, muốn nhanh chóng đứng dậy rời khỏi nơi này, nhưng lại không nỡ để Lưu Diễm Diễm ở đây một mình.
Vì vậy, trong lúc nhất thời cậu ta không có lựa chọn nào khác.
Cậu ta ngẩng đầu nhìn Diệp Vô Phong, thấy Diệp Vô Phong chỉ thản nhiên dựa vào gốc cây, không định làm gì cả, cậu ta suy nghĩ rồi nói: "Bây giờ cứ ngồi bó tay chịu chết ở đây cũng vô dụng, ai biết được đối phương có thay đổi vị trí hay không, cứ trốn ở đây cũng không phải là cách hay, cho nên tôi vẫn cảm thấy rời khỏi nơi này vẫn là lựa chọn tốt nhất.”
Lưu Diễm Diễm trầm giọng nói: "Vậy cậu muốn đi thì tự mình đi đi. Dù sao tôi cũng không rời đi. Hơn nữa Trương Hân vẫn chưa rời đi mà? Tôi phải bảo vệ cô ấy."
Nam sinh tức giận nói: "Cậu còn muốn bảo vệ cô ta ư, bản thân cậu còn lo chưa xong, ai biết mục tiêu của kẻ giết người là ai, có lẽ đó là một kẻ mất trí giết người ẩn náu trong rừng nguyên sinh này."
Lưu Diễm Diễm nghe vậy rất sợ hãi, nhưng cô ta nhìn thấy Trương Hân vẫn đang được Diệp Vô Phong bảo vệ, cô ta nghiến răng nói: "Không, tôi phải ở lại, tôi muốn bảo vệ Trương Hân, hơn nữa tôi cảm thấy Diệp Vô Phong có cách đưa chúng ta ra ngoài."
Nam sinh nghe xong, hít sâu một hơi, nói: "Quên đi, vậy tôi tự đi, cậu thật ngu xuẩn, thà tin một người lạ còn hơn tin tôi."
Lưu Diễm Diễm liếc nhìn nam sinh và nói: "Cậu có gì đáng để tôi tin tưởng chứ? Từ khi chúng ta quen biết, cậu đã làm gì để tôi có thể tin tưởng cậu chưa?”
Nam sinh hừ một tiếng, tất nhiên là rất tức giận, cậu ta mặc kệ Lưu Diễm Diễm, tự mình đứng lên, sau đó chạy trốn ra ngoài, nhưng lúc này ánh mắt của Diệp Vô Phong rơi vào trên người cậu ta, anh biết cậu ta sẽ trở thành mục tiêu của tay súng.
Anh biết dù mình có muốn cứu nam sinh này cũng đã muộn, cho nên anh cầm con dao găm trên tay và ném nó ra ngoài ngay khi tay súng nổ súng.
Bùm!
Viên đạn làm nổ tung đầu của nam sinh, con dao găm cũng cắm vào cổ của tay súng kia, tay súng bịt chặt cổ hắn, hắn thật sự không ngờ Diệp Vô Phong có thể mạnh như vậy, trong nháy mắt đã ra tay với mình.
Hắn biết sau khi giết chết nam sinh, chỉ cần hai giây, thậm chí chưa đến hai giây, hắn có thể thay đổi vị trí.
Đáng tiếc là hắn không có nổi hai giây.
Hắn té ngã xuống đất, Lưu Diễm Diễm và Trương Hân sợ hãi không dám di chuyển, họ không bao giờ tưởng tượng được tay súng lại tàn bạo như vậy.
Nam sinh kia chỉ vừa mới đứng dậy, đối phương đã nổ súng, không cần phải nhìn rõ là ai.
Diệp Vô Phong dửng dưng nhìn Trương Hân và Lưu Diễm Diễm: "Được rồi, các cô có thể đứng dậy."
Trương Hân và Lưu Diễm Diễm vẫn còn rất sợ hãi và không dám làm gì cả, thấy Diệp Vô Phong đã đứng ra từ sau thân cây và đi về phía vị trí của kẻ giết người.
Lúc này hai cô gái mới đỡ nhau đuổi theo Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong đi tới trước mặt tay súng, rút dao găm ra, sau đó nhìn khẩu súng cười nhẹ: "Súng bắn tỉa khá tốt, xem ra tôi đoán không sai, thật đúng là tay súng bắn tỉa."
Lưu Diễm Diễm vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Vô Phong, cô ta chỉ vào Diệp Vô Phong: "Đã là lúc này rồi mà anh có thể cười nổi hả."
Diệp Vô Phong cười nói: "Có cái gì mà không cười nổi chứ. Bây giờ không có nguy hiểm gì nữa, chúng ta đã an toàn, hơn nữa sát thủ đã bị tôi giải quyết rồi."
Lưu Diễm Diễm nuốt nước miếng: "Ý của tôi là, người bình thường gặp tình huống như vậy không phải đều sẽ chạy trốn sao? Tại sao anh lại nghĩ tới việc giết chết tên sát thủ này? Điều quan trọng nhất là anh thực sự đã làm được!"
Diệp Vô Phong cười nói: "Đôi khi tuyệt đối không thể làm chuyện theo lẽ thường. Cô nghĩ xem, nếu như chúng ta đều chạy trốn, thì tên sát nhân này có thể sẽ bắn chết chúng ta mà không kiêng kỵ gì. Nếu chúng ta đối chiến với hắn, hắn chắc hẳn sẽ không ngờ được, đến lúc đó chúng ta ra tay sẽ khiến hắn bất ngờ, như vậy chúng ta mới có nhiều cơ hội chạy thoát hơn. "
Vương Triệu và Lâm Húc vẫn dẫn đầu, nhưng ngay khi nhóm người tiếp tục đi, nói nói cười cười, một viên đạn trực tiếp xuyên qua đầu Vương Triệu.
Sắc mặt Diệp Vô Phong thay đổi, anh kéo Trương Hân ra phía sau, lớn tiếng nói: "Tất cả nằm úp xuống cho tôi!"
Mọi người lúc này đều không phản ứng kịp, bên kia Lâm Húc cũng bị một viên đạn bắn xuyên đầu.
Lúc này, mọi người thấy hai người dẫn đầu đã chết, liền phản ứng lại, hoảng sợ hét lên một tiếng, xoay người muốn chạy trốn ra ngoài.
Nhưng Diệp Vô Phong lớn tiếng nói: "Nằm úp xuống cho tôi!"
Nhưng không ai nghe lời anh cả, tất cả mọi người đều bỏ chạy ra ngoài, chỉ có Trương Hân và Lưu Diễm Diễm và chàng trai theo đuổi Lưu Diễm Diễm làm theo lời của Diệp Vô Phong.
Và những người chạy trốn ra bên ngoài nhanh chóng không thấy bóng dáng đâu nữa.
Diệp Vô Phong nghiến răng, hết sức cảnh giác nhìn xung quanh, anh biết tay súng đang ở gần đây, nhưng hiện tại vẫn không tìm được vị trí của đối phương.
Mà đối phương không hề động đậy, vẫn luôn ở một chỗ, cho nên anh không thể phát hiện ra.
Trương Hân hoảng sợ nắm lấy vạt áo của Diệp Vô Phong, ngón tay trở nên trắng bệch, toàn thân run rẩy.
Lưu Diễm Diễm không khá hơn là bao, nam sinh bên cạnh cô ta bắt đầu an ủi cô ta.
Diệp Vô Phong hít sâu một hơi, dựa vào sau gốc cây, nếu đối phương không hề động đậy thân thể thì không có cách nào bắn trúng anh.
Mặc dù không biết chính xác vị trí của đối phương, nhưng anh vẫn có thể đoán được vị trí gần đúng, anh đã chú ý đến vị trí của đối phương khi vừa rồi đối phương nổ súng.
Chỉ là tốc độ của đối phương quá nhanh, hơn nữa mới bắn ra hai phát, cho nên Diệp Vô Phong vẫn không có cách nào biết được chính xác vị trí của đối phương.
Nhưng Diệp Vô Phong không vội vàng chút nào, hiện tại anh đang chờ đối phương mất bình tĩnh.
Lưu Diễm Diễm có chút tò mò, bọn họ đã nằm trên mặt đất, không biết có an toàn hay không nên rất lo lắng.
Cho dù hiện tại xem ra xung quanh không có nguy hiểm gì, nhưng bọn họ vẫn không dám từ dưới đất bò dậy, đặc biệt là Diệp Vô Phong vẫn đang đợi sau gốc cây.
Cô ta không hiểu Diệp Vô Phong đang đợi cái gì, nhưng cô ta cũng biết hiện tại an nguy của mình đều nằm trong tay Diệp Vô Phong, nhất định phải nghe lời Diệp Vô Phong nói.
"Anh ấy đang đợi cái gì vậy? Hình như xung quanh không có ai cả, chúng ta mau đi thôi." Lúc này một nam sinh nhỏ giọng thì thầm với Lưu Diễm Diễm.
Lưu Diễm Diễm lắc đầu: "Diệp Vô Phong không bảo chúng ta đứng dậy, chắc là anh ấy biết hung thủ vẫn ở gần đây, đây là Hoa Hạ, tại sao lại có người dùng súng giết người ở khắp nơi như thế chứ?"
Lúc này nam sinh kia bày ra vẻ mặt do dự, muốn nhanh chóng đứng dậy rời khỏi nơi này, nhưng lại không nỡ để Lưu Diễm Diễm ở đây một mình.
Vì vậy, trong lúc nhất thời cậu ta không có lựa chọn nào khác.
Cậu ta ngẩng đầu nhìn Diệp Vô Phong, thấy Diệp Vô Phong chỉ thản nhiên dựa vào gốc cây, không định làm gì cả, cậu ta suy nghĩ rồi nói: "Bây giờ cứ ngồi bó tay chịu chết ở đây cũng vô dụng, ai biết được đối phương có thay đổi vị trí hay không, cứ trốn ở đây cũng không phải là cách hay, cho nên tôi vẫn cảm thấy rời khỏi nơi này vẫn là lựa chọn tốt nhất.”
Lưu Diễm Diễm trầm giọng nói: "Vậy cậu muốn đi thì tự mình đi đi. Dù sao tôi cũng không rời đi. Hơn nữa Trương Hân vẫn chưa rời đi mà? Tôi phải bảo vệ cô ấy."
Nam sinh tức giận nói: "Cậu còn muốn bảo vệ cô ta ư, bản thân cậu còn lo chưa xong, ai biết mục tiêu của kẻ giết người là ai, có lẽ đó là một kẻ mất trí giết người ẩn náu trong rừng nguyên sinh này."
Lưu Diễm Diễm nghe vậy rất sợ hãi, nhưng cô ta nhìn thấy Trương Hân vẫn đang được Diệp Vô Phong bảo vệ, cô ta nghiến răng nói: "Không, tôi phải ở lại, tôi muốn bảo vệ Trương Hân, hơn nữa tôi cảm thấy Diệp Vô Phong có cách đưa chúng ta ra ngoài."
Nam sinh nghe xong, hít sâu một hơi, nói: "Quên đi, vậy tôi tự đi, cậu thật ngu xuẩn, thà tin một người lạ còn hơn tin tôi."
Lưu Diễm Diễm liếc nhìn nam sinh và nói: "Cậu có gì đáng để tôi tin tưởng chứ? Từ khi chúng ta quen biết, cậu đã làm gì để tôi có thể tin tưởng cậu chưa?”
Nam sinh hừ một tiếng, tất nhiên là rất tức giận, cậu ta mặc kệ Lưu Diễm Diễm, tự mình đứng lên, sau đó chạy trốn ra ngoài, nhưng lúc này ánh mắt của Diệp Vô Phong rơi vào trên người cậu ta, anh biết cậu ta sẽ trở thành mục tiêu của tay súng.
Anh biết dù mình có muốn cứu nam sinh này cũng đã muộn, cho nên anh cầm con dao găm trên tay và ném nó ra ngoài ngay khi tay súng nổ súng.
Bùm!
Viên đạn làm nổ tung đầu của nam sinh, con dao găm cũng cắm vào cổ của tay súng kia, tay súng bịt chặt cổ hắn, hắn thật sự không ngờ Diệp Vô Phong có thể mạnh như vậy, trong nháy mắt đã ra tay với mình.
Hắn biết sau khi giết chết nam sinh, chỉ cần hai giây, thậm chí chưa đến hai giây, hắn có thể thay đổi vị trí.
Đáng tiếc là hắn không có nổi hai giây.
Hắn té ngã xuống đất, Lưu Diễm Diễm và Trương Hân sợ hãi không dám di chuyển, họ không bao giờ tưởng tượng được tay súng lại tàn bạo như vậy.
Nam sinh kia chỉ vừa mới đứng dậy, đối phương đã nổ súng, không cần phải nhìn rõ là ai.
Diệp Vô Phong dửng dưng nhìn Trương Hân và Lưu Diễm Diễm: "Được rồi, các cô có thể đứng dậy."
Trương Hân và Lưu Diễm Diễm vẫn còn rất sợ hãi và không dám làm gì cả, thấy Diệp Vô Phong đã đứng ra từ sau thân cây và đi về phía vị trí của kẻ giết người.
Lúc này hai cô gái mới đỡ nhau đuổi theo Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong đi tới trước mặt tay súng, rút dao găm ra, sau đó nhìn khẩu súng cười nhẹ: "Súng bắn tỉa khá tốt, xem ra tôi đoán không sai, thật đúng là tay súng bắn tỉa."
Lưu Diễm Diễm vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Vô Phong, cô ta chỉ vào Diệp Vô Phong: "Đã là lúc này rồi mà anh có thể cười nổi hả."
Diệp Vô Phong cười nói: "Có cái gì mà không cười nổi chứ. Bây giờ không có nguy hiểm gì nữa, chúng ta đã an toàn, hơn nữa sát thủ đã bị tôi giải quyết rồi."
Lưu Diễm Diễm nuốt nước miếng: "Ý của tôi là, người bình thường gặp tình huống như vậy không phải đều sẽ chạy trốn sao? Tại sao anh lại nghĩ tới việc giết chết tên sát thủ này? Điều quan trọng nhất là anh thực sự đã làm được!"
Diệp Vô Phong cười nói: "Đôi khi tuyệt đối không thể làm chuyện theo lẽ thường. Cô nghĩ xem, nếu như chúng ta đều chạy trốn, thì tên sát nhân này có thể sẽ bắn chết chúng ta mà không kiêng kỵ gì. Nếu chúng ta đối chiến với hắn, hắn chắc hẳn sẽ không ngờ được, đến lúc đó chúng ta ra tay sẽ khiến hắn bất ngờ, như vậy chúng ta mới có nhiều cơ hội chạy thoát hơn. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.