Chương 450: Thật xảo quyệt
Thanh Thanh
11/10/2021
Nếu đã an toàn trở về thì nói thật cũng không sao, chí ít sẽ không làm cho Lâm Thư Âm lo lắng.
"A?" Lâm Thư Âm lập tức nhớ tới 'Ông cụ kia', lúc ấy cô rất chú ý, bởi vì đúng là ông cụ tóc bạc mặt hồng hào kia không hề tầm thường!
Thì ra ông cụ kia dùng tính mạng của mình uy hiếp Diệp Vô Phong đi luận võ?
Trong nháy mắt Lâm Thư Âm hiểu ra, trước đó Diệp Vô Phong không nói cho cô biết, sau khi trở về còn không muốn để cho cô nhìn thấy vết thương, tất cả những thứ này đều bởi vì anh dùng toàn bộ tấm lòng để bảo vệ mình!
Trong lòng cô tê rần, tiến lên nắm chặt tay của Diệp Vô Phong: "Loại chuyện này, anh không nên giấu em." Lúc cô nói lời này, giọng của cô rất chưa, bên trong đôi mắt đẹp óng ánh nước mắt.
Sau đó cô nhận hai bộ quần áo vệ sĩ từ tay Bạch Nhạn Phỉ: "Giám đốc Bạch, hai bộ quần áo này là cô mượn cho anh ấy sao? Thật sự là đã làm khó cô rồi."
Sau khi phủ thêm áo cho Diệp Vô Phong, Lâm Thư Âm nói: "Anh cũng thế, sợ em đau lòng, anh bảo giám đốc Bạch bôi vết thương giúp anh, không phải cô ấy cũng sẽ đau lòng sao?"
Bạch Nhạn Phỉ có chút xấu hổ: "À, tôi cũng không chú ý."
Lâm Thư Âm nhìn chằm chằm cô: "Ý của tôi là, tất cả nhân viên của công ty Hoa Cường, nhìn thấy giám đốc Diệp thì đều sẽ đau lòng."
"A! Đúng đúng, đó là đương nhiên." Trong lúc nhất thời Bạch Nhạn Phỉ, cũng không biết mình nên thừa nhận là tốt, hay là không thừa nhận thì tốt hơn?
Bây giờ mỗi ngày Lâm Thư Âm đều bận cho việc lớn, dĩ nhiên không phải người lề mề chậm chạp, về tới phòng ngủ, Lâm Thư Âm mềm mại nói: "Anh thế nào rồi? Hay là đi bệnh viện đi?"
"Thật không cần, em yên tâm đi." Diệp Vô Phong nắm chặt bàn tay mềm mại của cô: “Thật không có việc gì. Chỉ là đáng tiếc..."
"Ừm?" Lâm Thư Âm nhìn anh chăm chú: “Đáng tiếc cái gì? Em phá vỡ chuyện của anh và Bạch Nhạn Phỉ sao?"
"Không phải, e hèm, em nghĩ đi đâu vậy? Anh nói là chỉ tiếc chưa phân thắng thua với Bắc Chân Vương Đàm Thuận thì đã bị người ta quấy rối." Diệp Vô Phong vội vàng nói.
"Ông cụ kia, chính là Bắc Chân Vương Đàm Thuận? Có phải ông ấy còn giỏi hơn anh hay không?" Lâm Thư Âm lo lắng nhìn Diệp Vô Phong: “Sao anh có thể tự mình quyết định chứ?"
Diệp Vô Phong an ủi hồi lâu thì lúc này Lâm Thư Âm mới bỏ qua cho anh rồi ôm nhau ngủ.
Đáng tiếc đêm nay vào lúc Diệp Vô Phong muốn 'Không thành thật', Lâm Thư Âm lại kiên quyết ngăn anh lại, có điều, sau đó cũng dịu dàng đồng ý, sau khi anh khỏi hẳn sẽ tùy cho anh giày vò...
"Đội trưởng Thiệu, bên các anh có động tĩnh chưa?" Thân Đại Tráng đã ngồi chờ hai giờ, toàn thân đều đã lạnh băng, thực sự không nhịn được bèn gọi cho Thiệu Liên Thành.
Thiệu Liên Thành nói: "Bên này của tôi cũng không có động tĩnh, chẳng lẽ đối phương đã nhận được tin tức? Hoặc là, trong chúng ta có nội gián?"
Thân Đại Tráng lắc đầu: "Làm sao có thể! Đàn em của tôi đều là đội viên đặc chiến chính trị đã vượt qua thử thách, không thể có người thông đồng với địch."
Thiệu Liên Thành nói: "Ừm, tôi cũng nghĩ như vậy, thế nhưng đến cùng đã xảy ra chuyện gì chứ? Sao Hồ Qúy lại không tới?"
Thân Đại Tráng nói: "Đội trưởng Thiệu, chúng ta vẫn tiếp tục ngồi chờ đi! Trừ phi cả đêm anh ta không tới thì chúng ta sẽ thu đội."
"Được! Cũng chỉ có như vậy." Thiệu Liên Thành cũng không có cách nào.
Không chỉ có bọn họ, Bạch Tinh Đồng cũng nóng lòng không thôi: Tên Hồ Quý này, không phải muốn tới tập kích Nhà họ Âu Dương sao? Sao lại thất ước chứ?
Chỗ của Âu Dương Tất Tùng, cũng vô cùng buồn bực: Cao thủ mà Hồ Quý mời cũng đến rồi, tại sao lại bỗng nhiên thay đổi? Chẳng lẽ Hồ Quý lại xảy ra chuyện gì sao?
Cuối cùng nghi ngờ của bọn họ đến khi mặt trời lên cao cũng vẫn chưa được giải đáp.
Lâm Thư Âm phân công một số công việc quan trọng trên bảng hội nghị cấp cao của công ty Hoa Cường.
Bạch Nhạn Phỉ tổng phụ trách dự án đường cao tốc, Dương Chấn Hoa trợ giúp, từ thiết kế đến thi công, dù sao đều là chuyện của cả nhóm, nhìn chung thì tương đối dễ dàng.
Kế tiếp là các hạng mục xây dựng sân thể dục Phụng Thiên, có vô số việc, chỉ là đấu thầu, cần liên kết với mấy công ty lớn tiến hành kỹ thuật và thi công, bởi vậy, do Lâm Thư Âm dẫn đầu, Diệp Vô Phong giúp đỡ, Đường Trảm tiếp tục phụ trách vấn đề tiền bạc.
Cảm xúc của các cổ đông công ty Hoa Cường tăng vọt, dù sao, đoạt được đấu thầu đường cao tốc từ trong tay Âu Dương Lôi, có lợi thế là đoạt được thức ăn từ miệng hổ, trong lịch sử mười mấy năm qua của Phụng Thiên, vẫn chưa có người nào dám tranh với Âu Dương Lôi!
Bây giờ dưới sự dẫn dắt của giám đốc Diệp và Giám đốc Lâm Hoa Cường, đã có xu thế vượt qua Âu Dương Lôi.
Tiền đồ của Hoa Cường không thể đo được! Ai cũng nhìn ra điểm này, đương nhiên cũng đều trân quý cơ hội làm việc tại Hoa Cường.
La Hồ tự mình đến cục công an Phụng Thiên, thảo luận tình tiết vụ án với Thân Đại Tráng và Thiệu Liên Thành, Lạc Viễn Chinh, Bạch Tinh Đồng.
"Hồ Quý chuẩn bị tấn công Nhà họ Âu Dương, nhưng lại không xuất hiện, mọi người nghĩ là nguyên nhân gì?" La Hồ gõ ngón tay lên bàn.
Thân Đại Tráng đột nhiên đứng lên: "Báo cáo tư lệnh viên, tối hôm qua đội trưởng Thiệu đã thảo luận với tôi, nhưng tôi cảm thấy có thể loại bỏ chuyện bên trong đội ngũ Cương Thiết của chúng ta có nội gian! Hồ Quý không đến, khẳng định là do xuất hiện tình huống ngoài ý muốn."
Mấy người cùng gật đầu, Lạc Viễn Chinh nói: "Có thể là tình huống ngoài ý muốn gì chứ? Tôi cũng nghĩ không thông."
Bạch Tinh Đồng thở dài: "Đúng vậy, tên Hồ Quý này này thật đúng là xảo quyệt."
Cô ta không nhịn được đi ra khỏi phòng họp, gọi điện thoại cho Diệp Vô Phong rồi nói rõ tình huống này.
Diệp Vô Phong do dự nói: "Cô xác định, những nhân viên đặc công và đại đội đặc chiến không tham chiến của các cô đều ẩn nấp rất khá?"
"Ách, hẳn là đi." Bạch Tinh Đồng chần chờ một chút.
Diệp Vô Phong nói: "Trên đường Hồ Quý đi về Nhà họ Âu Dương, khẳng định là phát hiện tập kết đặc công hay là bộ đội đặc chiến đại đội, mới có thể rút lui tại chỗ."
"A! Chẳng lẽ thật sự như vậy." Bạch Tinh Đồng chỉ cảm thấy sáng tỏ: “Anh có thể chắc chắn không?"
Diệp Vô Phong nói: "Không thể. Nhưng ngoại trừ tình huống này, sẽ không có tình huống khác khiến Hồ Quý thay đổi chủ ý."
"Anh nói đúng!" Bạch Tinh Đồng không thể không thừa nhận, mặc dù là Diệp Vô Phong đoán, nhưng suy đoán này thật sự rất gần với sự thật.
Bạch Tinh Đồng trở lại phòng họp, nói ra suy đoán của Diệp Vô Phong.
La Hồ và cục trưởng Lạc Viễn Chinh, nhìn nhau một chút rồi khẽ gật đầu.
Lạc Viễn Chinh nói: "Âu Dương Lôi là chủ tịch chính hiệp tỉnh, chúng ta muốn khống chế Nhà họ Âu Dương, nhất định phải có đầy đủ chứng cứ phạm tội, cho dù là muốn điều tra, cũng phải được Kiểm soát viện tỉnh phê chuẩn. Tinh Đồng, Liên Cương, các cậu vẫn phải dốc sức sưu tập chứng cứ, chứng cứ phải thật chính xác, tôi và Tư lệnh La sẽ báo cáo trực tiếp lên Tỉnh ủy!"
Bạch Tinh Đồng hận đến cắn răng: "Vâng! Thế nhưng mà cục trưởng Lạc, mặc dù tên Âu Dương Lôi là con quạ của thế giới ngầm, nhưng mỗi lần phạm tội, đều để bọn đàn em ra tay, mà chỉ có khẩu cung thì rất khó tìm được vật chứng có ích!"
La Hồ nói: "Âu Dương Tất Tùng đã ở trong nước, dù cho anh ta có trốn kỹ, cũng sẽ lộ ra đuôi cáo. Đại Tráng, anh phối hợp với cảnh sát, phải tìm ra Âu Dương Tất Tùng! Đây mới là điều quan trọng để tiêu diệt Âu Dương Lôi."
Lạc Viễn Chinh cũng gật đầu: "Đúng! Nếu như có thể tìm Âu Dương Tất Tùng tới, bắt được đội viên hải quân nhập cảnh phi pháp bên người Âu Dương Tất Tùng, chúng ta sẽ có được chứng cớ chính xác."
"A?" Lâm Thư Âm lập tức nhớ tới 'Ông cụ kia', lúc ấy cô rất chú ý, bởi vì đúng là ông cụ tóc bạc mặt hồng hào kia không hề tầm thường!
Thì ra ông cụ kia dùng tính mạng của mình uy hiếp Diệp Vô Phong đi luận võ?
Trong nháy mắt Lâm Thư Âm hiểu ra, trước đó Diệp Vô Phong không nói cho cô biết, sau khi trở về còn không muốn để cho cô nhìn thấy vết thương, tất cả những thứ này đều bởi vì anh dùng toàn bộ tấm lòng để bảo vệ mình!
Trong lòng cô tê rần, tiến lên nắm chặt tay của Diệp Vô Phong: "Loại chuyện này, anh không nên giấu em." Lúc cô nói lời này, giọng của cô rất chưa, bên trong đôi mắt đẹp óng ánh nước mắt.
Sau đó cô nhận hai bộ quần áo vệ sĩ từ tay Bạch Nhạn Phỉ: "Giám đốc Bạch, hai bộ quần áo này là cô mượn cho anh ấy sao? Thật sự là đã làm khó cô rồi."
Sau khi phủ thêm áo cho Diệp Vô Phong, Lâm Thư Âm nói: "Anh cũng thế, sợ em đau lòng, anh bảo giám đốc Bạch bôi vết thương giúp anh, không phải cô ấy cũng sẽ đau lòng sao?"
Bạch Nhạn Phỉ có chút xấu hổ: "À, tôi cũng không chú ý."
Lâm Thư Âm nhìn chằm chằm cô: "Ý của tôi là, tất cả nhân viên của công ty Hoa Cường, nhìn thấy giám đốc Diệp thì đều sẽ đau lòng."
"A! Đúng đúng, đó là đương nhiên." Trong lúc nhất thời Bạch Nhạn Phỉ, cũng không biết mình nên thừa nhận là tốt, hay là không thừa nhận thì tốt hơn?
Bây giờ mỗi ngày Lâm Thư Âm đều bận cho việc lớn, dĩ nhiên không phải người lề mề chậm chạp, về tới phòng ngủ, Lâm Thư Âm mềm mại nói: "Anh thế nào rồi? Hay là đi bệnh viện đi?"
"Thật không cần, em yên tâm đi." Diệp Vô Phong nắm chặt bàn tay mềm mại của cô: “Thật không có việc gì. Chỉ là đáng tiếc..."
"Ừm?" Lâm Thư Âm nhìn anh chăm chú: “Đáng tiếc cái gì? Em phá vỡ chuyện của anh và Bạch Nhạn Phỉ sao?"
"Không phải, e hèm, em nghĩ đi đâu vậy? Anh nói là chỉ tiếc chưa phân thắng thua với Bắc Chân Vương Đàm Thuận thì đã bị người ta quấy rối." Diệp Vô Phong vội vàng nói.
"Ông cụ kia, chính là Bắc Chân Vương Đàm Thuận? Có phải ông ấy còn giỏi hơn anh hay không?" Lâm Thư Âm lo lắng nhìn Diệp Vô Phong: “Sao anh có thể tự mình quyết định chứ?"
Diệp Vô Phong an ủi hồi lâu thì lúc này Lâm Thư Âm mới bỏ qua cho anh rồi ôm nhau ngủ.
Đáng tiếc đêm nay vào lúc Diệp Vô Phong muốn 'Không thành thật', Lâm Thư Âm lại kiên quyết ngăn anh lại, có điều, sau đó cũng dịu dàng đồng ý, sau khi anh khỏi hẳn sẽ tùy cho anh giày vò...
"Đội trưởng Thiệu, bên các anh có động tĩnh chưa?" Thân Đại Tráng đã ngồi chờ hai giờ, toàn thân đều đã lạnh băng, thực sự không nhịn được bèn gọi cho Thiệu Liên Thành.
Thiệu Liên Thành nói: "Bên này của tôi cũng không có động tĩnh, chẳng lẽ đối phương đã nhận được tin tức? Hoặc là, trong chúng ta có nội gián?"
Thân Đại Tráng lắc đầu: "Làm sao có thể! Đàn em của tôi đều là đội viên đặc chiến chính trị đã vượt qua thử thách, không thể có người thông đồng với địch."
Thiệu Liên Thành nói: "Ừm, tôi cũng nghĩ như vậy, thế nhưng đến cùng đã xảy ra chuyện gì chứ? Sao Hồ Qúy lại không tới?"
Thân Đại Tráng nói: "Đội trưởng Thiệu, chúng ta vẫn tiếp tục ngồi chờ đi! Trừ phi cả đêm anh ta không tới thì chúng ta sẽ thu đội."
"Được! Cũng chỉ có như vậy." Thiệu Liên Thành cũng không có cách nào.
Không chỉ có bọn họ, Bạch Tinh Đồng cũng nóng lòng không thôi: Tên Hồ Quý này, không phải muốn tới tập kích Nhà họ Âu Dương sao? Sao lại thất ước chứ?
Chỗ của Âu Dương Tất Tùng, cũng vô cùng buồn bực: Cao thủ mà Hồ Quý mời cũng đến rồi, tại sao lại bỗng nhiên thay đổi? Chẳng lẽ Hồ Quý lại xảy ra chuyện gì sao?
Cuối cùng nghi ngờ của bọn họ đến khi mặt trời lên cao cũng vẫn chưa được giải đáp.
Lâm Thư Âm phân công một số công việc quan trọng trên bảng hội nghị cấp cao của công ty Hoa Cường.
Bạch Nhạn Phỉ tổng phụ trách dự án đường cao tốc, Dương Chấn Hoa trợ giúp, từ thiết kế đến thi công, dù sao đều là chuyện của cả nhóm, nhìn chung thì tương đối dễ dàng.
Kế tiếp là các hạng mục xây dựng sân thể dục Phụng Thiên, có vô số việc, chỉ là đấu thầu, cần liên kết với mấy công ty lớn tiến hành kỹ thuật và thi công, bởi vậy, do Lâm Thư Âm dẫn đầu, Diệp Vô Phong giúp đỡ, Đường Trảm tiếp tục phụ trách vấn đề tiền bạc.
Cảm xúc của các cổ đông công ty Hoa Cường tăng vọt, dù sao, đoạt được đấu thầu đường cao tốc từ trong tay Âu Dương Lôi, có lợi thế là đoạt được thức ăn từ miệng hổ, trong lịch sử mười mấy năm qua của Phụng Thiên, vẫn chưa có người nào dám tranh với Âu Dương Lôi!
Bây giờ dưới sự dẫn dắt của giám đốc Diệp và Giám đốc Lâm Hoa Cường, đã có xu thế vượt qua Âu Dương Lôi.
Tiền đồ của Hoa Cường không thể đo được! Ai cũng nhìn ra điểm này, đương nhiên cũng đều trân quý cơ hội làm việc tại Hoa Cường.
La Hồ tự mình đến cục công an Phụng Thiên, thảo luận tình tiết vụ án với Thân Đại Tráng và Thiệu Liên Thành, Lạc Viễn Chinh, Bạch Tinh Đồng.
"Hồ Quý chuẩn bị tấn công Nhà họ Âu Dương, nhưng lại không xuất hiện, mọi người nghĩ là nguyên nhân gì?" La Hồ gõ ngón tay lên bàn.
Thân Đại Tráng đột nhiên đứng lên: "Báo cáo tư lệnh viên, tối hôm qua đội trưởng Thiệu đã thảo luận với tôi, nhưng tôi cảm thấy có thể loại bỏ chuyện bên trong đội ngũ Cương Thiết của chúng ta có nội gian! Hồ Quý không đến, khẳng định là do xuất hiện tình huống ngoài ý muốn."
Mấy người cùng gật đầu, Lạc Viễn Chinh nói: "Có thể là tình huống ngoài ý muốn gì chứ? Tôi cũng nghĩ không thông."
Bạch Tinh Đồng thở dài: "Đúng vậy, tên Hồ Quý này này thật đúng là xảo quyệt."
Cô ta không nhịn được đi ra khỏi phòng họp, gọi điện thoại cho Diệp Vô Phong rồi nói rõ tình huống này.
Diệp Vô Phong do dự nói: "Cô xác định, những nhân viên đặc công và đại đội đặc chiến không tham chiến của các cô đều ẩn nấp rất khá?"
"Ách, hẳn là đi." Bạch Tinh Đồng chần chờ một chút.
Diệp Vô Phong nói: "Trên đường Hồ Quý đi về Nhà họ Âu Dương, khẳng định là phát hiện tập kết đặc công hay là bộ đội đặc chiến đại đội, mới có thể rút lui tại chỗ."
"A! Chẳng lẽ thật sự như vậy." Bạch Tinh Đồng chỉ cảm thấy sáng tỏ: “Anh có thể chắc chắn không?"
Diệp Vô Phong nói: "Không thể. Nhưng ngoại trừ tình huống này, sẽ không có tình huống khác khiến Hồ Quý thay đổi chủ ý."
"Anh nói đúng!" Bạch Tinh Đồng không thể không thừa nhận, mặc dù là Diệp Vô Phong đoán, nhưng suy đoán này thật sự rất gần với sự thật.
Bạch Tinh Đồng trở lại phòng họp, nói ra suy đoán của Diệp Vô Phong.
La Hồ và cục trưởng Lạc Viễn Chinh, nhìn nhau một chút rồi khẽ gật đầu.
Lạc Viễn Chinh nói: "Âu Dương Lôi là chủ tịch chính hiệp tỉnh, chúng ta muốn khống chế Nhà họ Âu Dương, nhất định phải có đầy đủ chứng cứ phạm tội, cho dù là muốn điều tra, cũng phải được Kiểm soát viện tỉnh phê chuẩn. Tinh Đồng, Liên Cương, các cậu vẫn phải dốc sức sưu tập chứng cứ, chứng cứ phải thật chính xác, tôi và Tư lệnh La sẽ báo cáo trực tiếp lên Tỉnh ủy!"
Bạch Tinh Đồng hận đến cắn răng: "Vâng! Thế nhưng mà cục trưởng Lạc, mặc dù tên Âu Dương Lôi là con quạ của thế giới ngầm, nhưng mỗi lần phạm tội, đều để bọn đàn em ra tay, mà chỉ có khẩu cung thì rất khó tìm được vật chứng có ích!"
La Hồ nói: "Âu Dương Tất Tùng đã ở trong nước, dù cho anh ta có trốn kỹ, cũng sẽ lộ ra đuôi cáo. Đại Tráng, anh phối hợp với cảnh sát, phải tìm ra Âu Dương Tất Tùng! Đây mới là điều quan trọng để tiêu diệt Âu Dương Lôi."
Lạc Viễn Chinh cũng gật đầu: "Đúng! Nếu như có thể tìm Âu Dương Tất Tùng tới, bắt được đội viên hải quân nhập cảnh phi pháp bên người Âu Dương Tất Tùng, chúng ta sẽ có được chứng cớ chính xác."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.