Thần Cấp Ở Rể

Chương 28: Tình cảm mãnh liệt trong đêm mưa phùn

Thanh Thanh

25/04/2021

Lâm Thư Âm nằm trên đùi Diệp Vô Phong, ngửa đầu nhìn khuôn mặt của anh, đúng lúc nhìn thấy dấu son môi sáng chói.

Cô ngồi dậy, vẻ mặt tức giận, hỏi: “Em có một câu hỏi đã kìm nén từ lâu rồi. Em hỏi anh, dấu son môi trên cổ anh ở đâu ra?”

Diệp Vô Phong bất đắc dĩ nói: “Thư Âm, nếu anh nói ra thì em đừng giận anh nhé. Đây là lúc em uống say… em để lại.”

“Cái gì, em hôn anh à?” Mặt Lâm Thư Âm đỏ bừng, sau đó tức giận: “Anh nói bậy, sao lại là em được?”

Diệp Vô Phong cười haha nói: “Thư Âm, anh nói dối em làm gì chứ? Anh thề với trời, cái vết son môi đỏ này là em để lại lúc ở trong thang máy. Nếu không tin thì em cứ đưa môi lên trên dấu son xem có giống với cái miệng nhỏ của em không, em sẽ biết lời anh nói là sự thật.” Diệp Vô Phong vươn cổ ra nói.

“Đồ xấu xa này, anh còn chưa dê xồm đủ à?” Thoáng cái, mặt của Lâm Thư Âm đã trở nên đỏ bừng, cô phát hiện dấu môi trên cổ Diệp Vô Phong thực sự rất giống của mình. Cô không khỏi thấy ngượng ngùng một lúc, mặc dù hai người cũng đã kết hôn gần một năm nhưng Lâm Thư Âm chưa bao giờ để Diệp Vô Phong chạm vào cơ thể mình, chứ đừng nói đến loại tiếp xúc mập mờ như hôn môi này.

Lâm Thư Âm cúi đầu: “Được rồi, chuyện này để ngày mai rồi nói. Em thấy hơi mệt nên ngủ trước một lúc, khi nào xe cứu thương tới anh gọi em dậy nhé.” Lâm Thư Âm nói xong thì nghiêng đầu dựa vào vai Diệp Vô Phong, hai mắt nhắm lại. Dù sao thì hôm nay cô cũng đã uống quá nhiều rượu, cô nhắm hai mắt lại và chìm vào giấc ngủ.

Được Lâm Thư Âm dựa vào vai mình, cảm giác khối da thịt mềm mại nhô cao trước ngực của cô dán chặt vào vai mình thật là thích! Cảm giác này làm trong lòng Diệp Vô Phong xuất hiện một sự kích thích nào đó, cô vợ cực phẩm của anh thật quá hấp dẫn, khiến Diệp Lâm Phong có một loại ham muốn chinh phục mãnh liệt vào lúc này.

Nhưng mà anh không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, chỉ cần anh thật lòng yêu cô thì một ngày nào đó, Thư Âm sẽ hoàn toàn mở lòng với anh!

Mấy phút sau, đột nhiên Lâm Thư Âm tỉnh giấc, mở mắt ra, nhỏ giọng nói: “Vô Phong, em muốn đi vệ sinh, nhưng ở đây hoang vắng quá, em hơi sợ.”

“Thư Âm, nếu như em sợ thì cứ mở cửa xe, giải quyết ở đó, có được không?”

“Không được, em sợ anh nhìn trộm.” Giọng nói của Lâm Thư Âm rất cương quyết, không có chỗ để thương lượng: “Ở đằng kia có một cây cổ thụ lớn, em sẽ đi ra phía sau cây, anh đi theo em ở phía sau, đừng xa quá, xa thì em sẽ sợ, Nhưng mà cũng không được gần quá, gần thì em sợ anh nhìn trộm. Hiểu không?”

“Thật sự là phiền phức, được rồi, anh đi với em.” Diệp Vô Phong xuống xe, đi theo Lâm Thư Âm. Cách đó mấy chục mét có một bãi cỏ hoang vắng, ở giữa là một cây cổ thụ, Lâm Thư Âm chạy về phía cây cổ thụ, Diệp Vô Phong nói: “Thư Âm, phía bên kia cái cây có một vách núi, em cẩn thận một chút, không lại ngã xuống đó.”

Lâm Thư Âm hừ một tiếng rồi nói: “Em cũng không phải là trẻ con, anh không cần phải nói.”Lâm Thư Âm đồng ý, ngồi xổm dưới gốc cây, đề phòng quay người lại nhìn Diệp Vô Phong, nói: “Anh đứng tại chỗ đó, quay người sang chỗ khác, không có lệnh của em thì không được phép vượt qua ranh giới, nếu anh dám nhìn trộm thì coi chừng em trở mặt với anh.”



“Em yên tâm đi, anh không phải người nhàm chán như thế.” Diệp Vô Phong quay người sang chỗ khác. Lâm Thư Âm hùng hổ vén váy lên, một đợt tiếng nước chảy vang lên như tiếng một dòng suối nhỏ chảy đi. Diệp Vô Phong nghe thấy mà cảm giác ngứa ngáy trong lòng.

Đột nhiên, phía dưới vách núi, Đại Cẩu lại kêu: “Anh Đại Hổ, thằng gấu này, đây là lần thứ hai trong hôm nay mày xả lũ lên đầu tao rồi đấy.”

Đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện của đàn ông, Lâm Thư Âm bị dọa đến rùng mình một cái, mẹ ơi! Phía dưới có người, cô xấu hổ quá đi mất. Lâm Thư Âm sợ tới mức vội vàng đứng lên kéo váy, ai ngờ bị trượt chân dẫm phải một hòn đá, cơ thể lảo đảo sắp ngã xuống dưới vách núi.

Mắt nhìn thấy sắp ngã xuống vách núi bỗng một bóng người vụt qua, Diệp Vô Phong đưa tay ra nắm lấy mắt cá chân của Lâm Thư Âm, cố hết sức kéo lên, kéo Lâm Thư Âm từ mép vách núi lên.

“Ôi trời ơi! Làm em sợ muốn chết!”

Lâm Thư Âm trở về từ chết, sợ đến mức mặt trắng bệch, hai tay ôm lấy cổ Diệp Vô Phong không chịu buông ra, Cơ thể không ngừng run rẩy: “Diệp Vô Phong…”

“Thư Âm, anh nói em cẩn thận một chút kẻo ngã xuống, em còn không chịu nghe.” Diệp Vô Phong tức giận nói.

Lâm Thư Âm đỏ mặt nói: "Ai mà biết được dưới đó lại có mấy tên khốn nạn chứ, dọa em giật cả mình.”

Diệp Vô Phong nhìn khuôn mặt xinh đẹp khi sợ hãi của cô, cảm giác yêu thương dâng trong lòng anh, nhỏ giọng nói: “Thư Âm, mau trở về xe thôi.”

Lâm Thư Âm cúi đầu nhìn, lập tức hai gò má đỏ bừng vì xấu hổ, thì ra quần lót vẫn còn ở đầu gối, còn chưa kịp kéo lên: “Anh, tên xấu xa này… nhìn thấy hết rồi.” Lâm Thư Âm đỏ mặt, nhảy xuống từ trên người Diệp Vô Phong, nhanh chóng kéo quần lót lên, chạy như bay về toa xe.

Diệp Vô Phong vững vàng đi theo, mới vừa lên xe, Lâm Thư Âm đã hỏi ngay: “Vừa này… có phải anh đã nhìn thấy gì rồi phải không?”

Diệp Vô Phong bình tĩnh trả lời: “Trời tối quá, mắt của anh cũng không tốt, không nhìn thấy gì cả! Hơn nữa, anh là chồng của em…”

Lâm Thư Âm gắt lên: “Là chồng em thì cũng không được! Em không cho phép thì anh không được nhìn. Lần này thì quên đi, nhưng lần sau thì không được làm như thế nữa!”

Diệp Vô Phong vội vàng nói: “Vâng, thưa bà xã!”



Sau vài phút nữa, một chiếc xe cứu thương và hai chiếc xe cảnh sát chạy tới, các y tá và cảnh sát lần lượt bước xuống xe, tiến đến vây quanh chiếc xe, Diệp Vô phong thăm dò bên ngoài cửa xe, hét lên: “Bệnh nhân ở đây, tên côn đồ ở trên vách đá.”

Y tá ba chân bốn cẳng bế Lâm Thi Mộng lên xe cứu thương.

Cảnh sát trưởng hỏi Diệp Vô Phong về nguyên nhân vụ việc.

Diệp Vô Phong nói: “Tôi không quen biết bọn họ. Bọn họ cướp giật trên đường, con dao này còn có độc, em dâu tôi bị bọn họ đâm một dao, suýt chút nữa là mất mạng. Hiện tại bọn họ đã bị tôi khống chế, trói lại treo ở trên vách đá. Mấy người mang bọn họ về điều tra đi.”

Xe cứu thương, xe cảnh sát và cả xe hơi riêng của Lâm Thư Âm từ từ đi xuống con đường quanh co chạy về phía thành phố Tam Giang...

Lâm Thị Mộng phải nằm viện điều trị vì một con dao dính độc, Lâm Thư Âm gọi cho chú hai và thím hai của mình, hai vợ chồng họ nghe nói con gái bảo bối xảy ra chuyện lập tức chạy đến bệnh viện.

Có hai người họ ở lại, Diệp Vô Phong và Lâm Thư rời khỏi bệnh viện rồi trở về nhà.

Tả Tiểu Thanh và Lâm Vĩnh Quân đã ngủ rồi, Lâm Thư Âm cũng không đánh thức họ, tốt hơn hết là đừng để họ biết chuyện này, kẻo bố mẹ lại lo lắng.

Sau khi tắm nước nóng, Lâm Thư Âm mặc đồ ngủ đứng trước cửa sổ của biệt thự, nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, cô nhớ lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra ngày hôm nay một chút, Lâm Thư Âm lo lắng hỏi Diệp Vô Phong: “Diệp Vô Phong, chuyện ngày hôm nay, rõ ràng là đối phương muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết. Anh có sợ không?”

Diệp Vô Phong cười: “Thư Âm, không cần lo lắng, anh sẽ bảo vệ em!”

Lâm Thư Âm nói: “Em chợt phát hiện ra, dường như anh giấu em rất nhiều chuyện. Hôm nay anh làm thế nào mà có thể đối phó với nhiều tên giết người chặn đường như thế?”

Diệp Vô Phong nói: “Anh không giấu em gì hết, anh có võ công! Anh từng nói với em rồi mà.”

Lâm Thư Âm không hiểu, hỏi: “Nếu trên người anh có tài nghệ như thế sao lại cam lòng bị bọn họ gọi là phế vật?”

Diệp Vô Phong cười nói: “Anh mặc kệ người khác nghĩ thế nào, chỉ cần trở thành người gần gũi với em thì anh đã thấy hạnh phúc rồi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Cấp Ở Rể

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook