Chương 359: Trận chiến giữa bố và con gái
Thanh Thanh
28/08/2021
Mặc dù Hồ Tam đã cố gắng phủ nhận mọi chuyện với cảnh sát, nhưng khi đến phòng thẩm vấn, được Bạch Tinh Đồng cho xem đoạn video do Diệp Vô Phong ghi lại, Hồ Tam cũng cúi đầu thú nhận.
Đặc biệt là sau khi nghe được lời khai của thợ khóa và người đàn ông lực lưỡng kia, Hồ Tam gần như suy sụp hoàn toàn. Sau đó, cảnh sát đã đưa người thợ khóa, người đàn ông kia cùng Hồ Tam đến hiện trường để xác nhận mọi chuyện.
Cho đến nay, việc Hồ Tam lén lút mang mười lăm tỷ tiền mặt đặt vào nhà Bạch Chấn Vũ với âm mưu vu khống cho ông đã có đầy đủ bằng chứng, không thể chối cãi.
Bạch Tinh Đồng còn chưa kịp thở đã phải nhanh chóng mang tài liệu liên quan trình lên Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật Tỉnh!
Mặc dù Bạch Tinh Đồng không đích thân tham gia vào toàn bộ quá trình thẩm vấn, nhưng các đồng nghiệp vẫn rất hết mình giúp đỡ cô ta, vả lại, sự thật cũng đã quá rõ ràng.
Trưa ngày hôm sau, Bạch Tinh Đồng được Cục giám sát cho về nhà, lãnh đạo của Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật Tỉnh cho phép cô ta được nghỉ ngơi vài ngày rồi mới quay lại làm việc.
“Bố…” Bạch Tinh Đồng vẫn luôn chờ ở nhà, vừa thấy bố mở cửa bước vào, cô ta liền chạy đến nắm lấy tay Bạch Chấn Vũ, nước mắt lưng tròng: “Bố, con biết rõ bố bị oan từ sớm rồi, nhưng con bị buộc phải lánh đi, không thể tham gia vào quá trình điều tra vụ án, cũng may một người bạn của con đã đến Phụng Thiên, mới có thể tìm cách trả lại sự trong sạch cho bố.”
Bạch Chấn Vũ bị giam mấy ngày trời nhưng chưa từng chống đối lại, cười nói với cô ta: “Con gái ngốc, lẽ nào con không biết, con thực sự đã là một cảnh sát vô cùng mạnh mẽ rồi. Bố con một đời thanh liêm, đừng nói là mười lăm tỷ, thậm chí ba trăm triệu đồng đặt chung với nhau sẽ có bộ dạng như thế nào bố còn không biết nữa là, haha. Được rồi, đừng lo lắng nữa, không phải bố đã rất ổn rồi đây sao?”
Thấy Bạch Tinh Đồng vẫn còn đang khóc, Bạch Chấn Vũ cười nói: “Con gái ngốc, con vừa nói, bạn của con? Là bạn gì vậy? Là bạn cảnh sát? Hay là…”
Bạch Tinh Đồng nói: “Anh ấy không phải cảnh sát, nhưng anh ấy còn tốt hơn cả cảnh sát. Đúng rồi, dù sao bây giờ bố cũng chỉ ở nhà, tối nay bố con mình mời anh ấy một bữa cơm, được không?”
“Ồ?” Bạch Chấn Vũ bắt đầu để ý: “Là người như thế nào mà có thể khiến con gái tôi phải cẩn thận như vậy chứ?”
“Bố…” Bạch Tinh Đồng nũng nịu như một đứa trẻ.
Nhìn thấy thái độ của con gái, Bạch Chấn Vũ càng chắc chắn với suy nghĩ của mình: con gái có người trong mộng rồi sao? Phải xem xem rốt cuộc chàng trai nào mà có thể lọt vào mắt xanh của con gái mình. Tất nhiên, cậu ta cũng phải lọt vào mắt của Bạch Chấn Vũ mình đây.
Sáu giờ tối, tại phòng riêng của khách sạn Phú Thiên Nguyên, hai cha con bọn họ đã có mặt từ sớm, chờ Diệp Vô Phong đến.
“Nói đi, đứa nhỏ kia là mẫu người con thích đúng không?” Bạch Chấn Vũ mỉm cười nhìn cô con gái của mình.
Đôi mắt Bạch Tinh Đồng bỗng chốc sáng lên, có chút không tự nhiên: “Kìa bố, bố có thể đừng hỏi con về vấn đề nhạy cảm này được không?”
“Hừ! Con tưởng bố không nhìn ra sao? Mà thằng nhóc kia cũng thích con chứ?” Bạch Chấn Vũ đương nhiên là quan tâm đến chuyện hệ trọng cả đời của con gái.
“Ừm…” Bạch Tinh Đồng vô cùng xấu hổ.
“Cái gì? Con gái tôi thích anh ta, cậu ta lại dám không thích con gái tôi? Tôi phải đạp chết cậu ta!” Bạch Chấn Vũ lớn tiếng.
“Á đừng! Bố tuyệt đối đừng làm gì anh ấy.” Bạch Tinh Đồng giật mình. Nếu bố thật sự làm điều đó, với sức mạnh của Diệp Vô Phong, cho dù anh ấy không đánh trả thì lực phản lại cũng đủ làm bố bị thương nặng.
Bạch Tinh Đồng thầm nói trong lòng: Cho dù là mình, ở trước mặt anh ấy sợ đến tờ giấy còn không bằng, bố chắc chắn còn kém xa.
Nhưng cũng không thể nói như vậy! Cô ta chần chừ một chút, còn chưa kịp nói thì tiếng gõ cửa vang lên, Bạch Tinh Đồng đột nhiên trở nên căng thẳng: “Mời vào!”
Diệp Vô Phong mặc một chiếc áo phông màu xanh đen cùng một chiếc quần bò, thản nhiên bước vào: “Chú Bạch? Xin chào.”
Bạch Chấn Vũ không đáp lại mà mở to hai mắt nhìn Diệp Vô Phong, nhìn trên nhìn dưới, nhìn trái nhìn phải: “Cậu nhóc, cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“À, hai mươi sáu.” Diệp Vô Phong lập tức hiểu ra, đây là giọng điệu của bố vợ đang xem xét con rể, nhưng vì đối phương không nói rõ nên anh cũng không cần phải giải thích làm gì.
“Cậu làm nghề gì? Lương bao nhiêu?” Bạch Chấn Vũ tiếp tục hỏi
“Công việc hiện tại thì không có, lương thì…” Diệp Vô Phong thản nhiên nói.
“Không có công việc? Vậy là không có lương rồi?” Bạch Chấn Vũ đầy khó hiểu nhìn chằm chằm Diệp Vô Phong: Cậu đang tìm đối tượng gì vậy hả? Đến công việc cũng không có! Con gái ông làm cảnh sát nhiều năm như vậy rồi mà?
Bạch Tinh Đồng cười khó xử: “Bố, đừng bận tâm về chuyện đó. Diệp Vô Phong, anh muốn ăn gì mau gọi đi.”
Bạch Chấn Vũ hừ một tiếng: “Muốn gọi món thì cũng phải để cho người lớn gọi chứ, đúng không?”
Diệp Vô Phong lập tức gật đầu: “Vâng, vâng, tất nhiên là phải để cho chú Bạch gọi món rồi, cháu không kén chọn.”
Cuối cùng gọi lên bốn món, Bạch Tinh Đồng vội vàng rót rượu cho hai người đàn ông: “Nào, Diệp Vô Phong, cảm ơn anh đã cứu bố tôi ra ngoài, cụng ly!”
Bạch Tinh Đồng uống nước trái cây, Bạch Chấn Vũ nhìn Diệp Vô Phong: “Cậu nhóc, nói thật cho tôi biết, cậu không phải là cảnh sát, sao có thể giỏi hơn con gái tôi được?”
Diệp Vô Phong nói: “Chú Bạch, Bạch Tinh Đồng là cảnh sát, mà cảnh sát xử lý vụ án thì đều dựa vào quy củ. Còn cháu, chẳng qua là vì mục đích mà không từ thủ đoạn, quyết tâm phá bỏ hết những phép tắc đó của cô ấy, có vậy mới đạt được một chút hiệu quả thôi chứ cũng không có gì cả.
“Vậy chẳng phải là đi cửa sau sao?” Bạch Chấn Vũ mặt mày tối lại.
“Bố! Bố nói gì vậy?” Bạch Tinh Đồng tức giận: “Người ta cố hết sức cứu bố ra ngoài chỉ để nhìn sắc mặt của bố hay sao? Nếu bố không tình nguyện cảm ơn người ta, vậy bố đi đi, bữa cơm này tụi con ăn được rồi.”
Bạch Chân Vũ nghiêm mặt, rồi đột nhiên nở một nụ cười: “Ôi cô con gái ương bướng của tôi! Bố chiều hư con rồi đúng không? Đến cả bố mà còn dám mắng như vậy. Tôi nói này chàng trai trẻ, nửa đời sau của cậu phải chịu nhiều khó khăn rồi, haha.”
Diệp Vô Phong vừa mở miệng định giải thích, Bạch Tinh Đồng đã trực tiếp nói vào: “Bố! Người ta đã kết hôn rồi! Bố đừng nói lung tung nữa.”
“Cái gì? Cậu kết hôn rồi?” Bạch Chấn Vũ mở to mắt: “Vậy sao còn bám theo con gái tôi?”
Bạch Tinh Đồng tức giận đến mức rơi nước mắt: “Bố! Bố lại còn nói nữa, tụi con đi, bố tự mình ăn đi!”
“Được rồi được rồi! Con gái tôi lớn rồi, chỉ biết lo cho người ngoài thôi! Nào, chàng trai trẻ, dù sao thì cậu cũng đã cứu tôi ra ngoài, tôi vẫn nên cảm ơn cậu, tối nay chúng ta không say không về, trước tiên làm vài ly cho sạch miệng đã nào.” Tử lượng của Bạch Chấn Vũ thật sự rất tốt, thoắt cái chén rượu Đông Bắc đã thấy đáy.
Sau khi uống rượu, Bạch Chấn Vũ cũng nói chuyện nhiều hơn, cũng không còn quá nghiêm túc, tự nhiên cười nói cùng Diệp Vô Phong. Ông ta phát hiện ra, Diệp Vô Phong mặc dù ít nói, nhưng mỗi lần ông ta hỏi, anh đều luôn đi thẳng vào vấn đề, hơn nữa còn có cái nhìn rất sâu sắc.
Bạch Chấn Vũ càng lúc càng hài lòng với Diệp Vô Phong, đặc biệt là khi thấy ánh mắt của con gái mình lúc nhìn Diệp Vô Phong, Bạch Chấn Vũ liền biết con gái đã rơi vào lưới tình, hầy, chỉ tiếc là chàng trai này đã kết hôn rồi.
Đặc biệt là sau khi nghe được lời khai của thợ khóa và người đàn ông lực lưỡng kia, Hồ Tam gần như suy sụp hoàn toàn. Sau đó, cảnh sát đã đưa người thợ khóa, người đàn ông kia cùng Hồ Tam đến hiện trường để xác nhận mọi chuyện.
Cho đến nay, việc Hồ Tam lén lút mang mười lăm tỷ tiền mặt đặt vào nhà Bạch Chấn Vũ với âm mưu vu khống cho ông đã có đầy đủ bằng chứng, không thể chối cãi.
Bạch Tinh Đồng còn chưa kịp thở đã phải nhanh chóng mang tài liệu liên quan trình lên Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật Tỉnh!
Mặc dù Bạch Tinh Đồng không đích thân tham gia vào toàn bộ quá trình thẩm vấn, nhưng các đồng nghiệp vẫn rất hết mình giúp đỡ cô ta, vả lại, sự thật cũng đã quá rõ ràng.
Trưa ngày hôm sau, Bạch Tinh Đồng được Cục giám sát cho về nhà, lãnh đạo của Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật Tỉnh cho phép cô ta được nghỉ ngơi vài ngày rồi mới quay lại làm việc.
“Bố…” Bạch Tinh Đồng vẫn luôn chờ ở nhà, vừa thấy bố mở cửa bước vào, cô ta liền chạy đến nắm lấy tay Bạch Chấn Vũ, nước mắt lưng tròng: “Bố, con biết rõ bố bị oan từ sớm rồi, nhưng con bị buộc phải lánh đi, không thể tham gia vào quá trình điều tra vụ án, cũng may một người bạn của con đã đến Phụng Thiên, mới có thể tìm cách trả lại sự trong sạch cho bố.”
Bạch Chấn Vũ bị giam mấy ngày trời nhưng chưa từng chống đối lại, cười nói với cô ta: “Con gái ngốc, lẽ nào con không biết, con thực sự đã là một cảnh sát vô cùng mạnh mẽ rồi. Bố con một đời thanh liêm, đừng nói là mười lăm tỷ, thậm chí ba trăm triệu đồng đặt chung với nhau sẽ có bộ dạng như thế nào bố còn không biết nữa là, haha. Được rồi, đừng lo lắng nữa, không phải bố đã rất ổn rồi đây sao?”
Thấy Bạch Tinh Đồng vẫn còn đang khóc, Bạch Chấn Vũ cười nói: “Con gái ngốc, con vừa nói, bạn của con? Là bạn gì vậy? Là bạn cảnh sát? Hay là…”
Bạch Tinh Đồng nói: “Anh ấy không phải cảnh sát, nhưng anh ấy còn tốt hơn cả cảnh sát. Đúng rồi, dù sao bây giờ bố cũng chỉ ở nhà, tối nay bố con mình mời anh ấy một bữa cơm, được không?”
“Ồ?” Bạch Chấn Vũ bắt đầu để ý: “Là người như thế nào mà có thể khiến con gái tôi phải cẩn thận như vậy chứ?”
“Bố…” Bạch Tinh Đồng nũng nịu như một đứa trẻ.
Nhìn thấy thái độ của con gái, Bạch Chấn Vũ càng chắc chắn với suy nghĩ của mình: con gái có người trong mộng rồi sao? Phải xem xem rốt cuộc chàng trai nào mà có thể lọt vào mắt xanh của con gái mình. Tất nhiên, cậu ta cũng phải lọt vào mắt của Bạch Chấn Vũ mình đây.
Sáu giờ tối, tại phòng riêng của khách sạn Phú Thiên Nguyên, hai cha con bọn họ đã có mặt từ sớm, chờ Diệp Vô Phong đến.
“Nói đi, đứa nhỏ kia là mẫu người con thích đúng không?” Bạch Chấn Vũ mỉm cười nhìn cô con gái của mình.
Đôi mắt Bạch Tinh Đồng bỗng chốc sáng lên, có chút không tự nhiên: “Kìa bố, bố có thể đừng hỏi con về vấn đề nhạy cảm này được không?”
“Hừ! Con tưởng bố không nhìn ra sao? Mà thằng nhóc kia cũng thích con chứ?” Bạch Chấn Vũ đương nhiên là quan tâm đến chuyện hệ trọng cả đời của con gái.
“Ừm…” Bạch Tinh Đồng vô cùng xấu hổ.
“Cái gì? Con gái tôi thích anh ta, cậu ta lại dám không thích con gái tôi? Tôi phải đạp chết cậu ta!” Bạch Chấn Vũ lớn tiếng.
“Á đừng! Bố tuyệt đối đừng làm gì anh ấy.” Bạch Tinh Đồng giật mình. Nếu bố thật sự làm điều đó, với sức mạnh của Diệp Vô Phong, cho dù anh ấy không đánh trả thì lực phản lại cũng đủ làm bố bị thương nặng.
Bạch Tinh Đồng thầm nói trong lòng: Cho dù là mình, ở trước mặt anh ấy sợ đến tờ giấy còn không bằng, bố chắc chắn còn kém xa.
Nhưng cũng không thể nói như vậy! Cô ta chần chừ một chút, còn chưa kịp nói thì tiếng gõ cửa vang lên, Bạch Tinh Đồng đột nhiên trở nên căng thẳng: “Mời vào!”
Diệp Vô Phong mặc một chiếc áo phông màu xanh đen cùng một chiếc quần bò, thản nhiên bước vào: “Chú Bạch? Xin chào.”
Bạch Chấn Vũ không đáp lại mà mở to hai mắt nhìn Diệp Vô Phong, nhìn trên nhìn dưới, nhìn trái nhìn phải: “Cậu nhóc, cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“À, hai mươi sáu.” Diệp Vô Phong lập tức hiểu ra, đây là giọng điệu của bố vợ đang xem xét con rể, nhưng vì đối phương không nói rõ nên anh cũng không cần phải giải thích làm gì.
“Cậu làm nghề gì? Lương bao nhiêu?” Bạch Chấn Vũ tiếp tục hỏi
“Công việc hiện tại thì không có, lương thì…” Diệp Vô Phong thản nhiên nói.
“Không có công việc? Vậy là không có lương rồi?” Bạch Chấn Vũ đầy khó hiểu nhìn chằm chằm Diệp Vô Phong: Cậu đang tìm đối tượng gì vậy hả? Đến công việc cũng không có! Con gái ông làm cảnh sát nhiều năm như vậy rồi mà?
Bạch Tinh Đồng cười khó xử: “Bố, đừng bận tâm về chuyện đó. Diệp Vô Phong, anh muốn ăn gì mau gọi đi.”
Bạch Chấn Vũ hừ một tiếng: “Muốn gọi món thì cũng phải để cho người lớn gọi chứ, đúng không?”
Diệp Vô Phong lập tức gật đầu: “Vâng, vâng, tất nhiên là phải để cho chú Bạch gọi món rồi, cháu không kén chọn.”
Cuối cùng gọi lên bốn món, Bạch Tinh Đồng vội vàng rót rượu cho hai người đàn ông: “Nào, Diệp Vô Phong, cảm ơn anh đã cứu bố tôi ra ngoài, cụng ly!”
Bạch Tinh Đồng uống nước trái cây, Bạch Chấn Vũ nhìn Diệp Vô Phong: “Cậu nhóc, nói thật cho tôi biết, cậu không phải là cảnh sát, sao có thể giỏi hơn con gái tôi được?”
Diệp Vô Phong nói: “Chú Bạch, Bạch Tinh Đồng là cảnh sát, mà cảnh sát xử lý vụ án thì đều dựa vào quy củ. Còn cháu, chẳng qua là vì mục đích mà không từ thủ đoạn, quyết tâm phá bỏ hết những phép tắc đó của cô ấy, có vậy mới đạt được một chút hiệu quả thôi chứ cũng không có gì cả.
“Vậy chẳng phải là đi cửa sau sao?” Bạch Chấn Vũ mặt mày tối lại.
“Bố! Bố nói gì vậy?” Bạch Tinh Đồng tức giận: “Người ta cố hết sức cứu bố ra ngoài chỉ để nhìn sắc mặt của bố hay sao? Nếu bố không tình nguyện cảm ơn người ta, vậy bố đi đi, bữa cơm này tụi con ăn được rồi.”
Bạch Chân Vũ nghiêm mặt, rồi đột nhiên nở một nụ cười: “Ôi cô con gái ương bướng của tôi! Bố chiều hư con rồi đúng không? Đến cả bố mà còn dám mắng như vậy. Tôi nói này chàng trai trẻ, nửa đời sau của cậu phải chịu nhiều khó khăn rồi, haha.”
Diệp Vô Phong vừa mở miệng định giải thích, Bạch Tinh Đồng đã trực tiếp nói vào: “Bố! Người ta đã kết hôn rồi! Bố đừng nói lung tung nữa.”
“Cái gì? Cậu kết hôn rồi?” Bạch Chấn Vũ mở to mắt: “Vậy sao còn bám theo con gái tôi?”
Bạch Tinh Đồng tức giận đến mức rơi nước mắt: “Bố! Bố lại còn nói nữa, tụi con đi, bố tự mình ăn đi!”
“Được rồi được rồi! Con gái tôi lớn rồi, chỉ biết lo cho người ngoài thôi! Nào, chàng trai trẻ, dù sao thì cậu cũng đã cứu tôi ra ngoài, tôi vẫn nên cảm ơn cậu, tối nay chúng ta không say không về, trước tiên làm vài ly cho sạch miệng đã nào.” Tử lượng của Bạch Chấn Vũ thật sự rất tốt, thoắt cái chén rượu Đông Bắc đã thấy đáy.
Sau khi uống rượu, Bạch Chấn Vũ cũng nói chuyện nhiều hơn, cũng không còn quá nghiêm túc, tự nhiên cười nói cùng Diệp Vô Phong. Ông ta phát hiện ra, Diệp Vô Phong mặc dù ít nói, nhưng mỗi lần ông ta hỏi, anh đều luôn đi thẳng vào vấn đề, hơn nữa còn có cái nhìn rất sâu sắc.
Bạch Chấn Vũ càng lúc càng hài lòng với Diệp Vô Phong, đặc biệt là khi thấy ánh mắt của con gái mình lúc nhìn Diệp Vô Phong, Bạch Chấn Vũ liền biết con gái đã rơi vào lưới tình, hầy, chỉ tiếc là chàng trai này đã kết hôn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.