Chương 2
An Viên
26/11/2018
Sáng hôm sau, Lê Na tỉnh dậy cảm thấy đau ê ẩm khắp người khi cả đêm ngủ dưới nền gạch. Cô đứng dậy vương người, nét mặt nhăn lại vì đau, tay ôm sờ lấy cột sống lưng của mình than thở:
- Trời ơi đau quá đi mất... Tất cả đều tại cái tên thần chết biến thái, thôi tha đó! Không biết là thật hay giả nữa, tự nhiên ơ trong phòng mình gây rối như vậy? Mà không biết hắn đi đâu rồi nữa, thôi mặc kệ đi... Trên đời này làm gì có thần chết thật... chỉ có người bị tâm thần mới tin...
Sau một hồi càm ràm, Lê Na đi vò lấy đầu tóc mình đi vào trong nhà tắm một cách thẩn thờ. Chợt đôi đồng tử cô giãn rộng nhìn thân hình với cơ bụng rắn chắc đó mà không ngậm được mồm.
-A... Ôi mẹ ơi...
Cô hét toáng lên như long trời lỡ đất âm vang cả phòng khiến Han giật hết cả mình, cũng may mẹ cô không có ở nhà vì bà ấy ra cửa hàng hoa quả từ sớm nếu không nghe được tiếng hét của cô lại qua càm ràm nữa rồi.
Lúc này anh chợt nhận ra Lê Na đứng đó nhìn cơ thể của mình, anh vặn vòi hoa sen lấy khăn quấn lại bình thản nói:
- Lần đầu tiên cô thấy nam giới tắm sao?
- Anh bị điên hả, đồ biến thái? Đi tắm sao không đóng cửa?
Lê Na quát lớn, trừng mắt nhìn.
- Tại sao phải đóng cửa? Tôi tắm là việc của tôi, cô đi vào nhìn thấy là việc của cô không liên quan tới nhau, okk.
Han đáp lại một cách thản nhiên rồi đi khỏi phòng tắm, tự do tự tại như nhà của mình vậy điều đó khiến cho Lê Na vô cùng bực mình, vẻ mặt cô đột nhiên thay đổi ỉu xìu, chấp tay lại nói:
- Tôi lạy anh, làm ơn biến đi giùm tôi, đừng ám tôi nữa và làm phiền cuộc sống của tôi nữa... Nếu anh là thần chết thì đi bắt linh hồn người khác về đi, tránh xa tôi ra... tôi chưa có muốn chết...
- Tại sao tôi phải biến đi, cô sắp chết, nhiệm vụ của tôi bắt linh hồn cô về nếu không tôi sẽ bị cha tôi trừng phạt. Tôi cho cô thời gian một tuần làm hết những gì mình muốn trước khi chết.
- Tôi không muốn chết, anh là thần chết thì có quyền gì bắt tôi chết chứ?... Biến đi...
Cô nói rồi chạy tới cầm lấy con gấu bông ném vào người Han nhưng anh đã chụp lấy bằng sự phản xạ nhạy bén của mình, ném ngược lại trúng ngay mặt cô, khiến cô tức sôi cả máu định lao tới cho Han một trận thì Han lại biến mất mất một cái chớp nhoáng không thấy đâu, rồi lại hiện hình ở phía sau cô, ghé sát vào tai cô thì thầm:
-Cô định đứng đây nhìn tôi mặc đồ sao?
Lê Na cảm thấy ớn lạnh khi Han đứng gần người cô, cô dùng cùi trỏ tay dọng mạnh vào người Han khiến anh đau nhói, lấy tay xoa lấy bụng mình nhăn mặt lại.
-Tôi nói cho anh biết, cho dù anh là thần chết tới bắt tôi thì tôi cũng không sợ anh đâu! Có ngon thì anh gọi cả đám thần chết hiện ra đây thì may ra tôi còn tin là thần chết thật sự. Làm gì có thần chết nào mà đẹp trai dữ dằn như anh không, còn cơ bắp cuồn cuộn 6 múi đàng hoàng nữa chứ. Tôi tưởng thần chết xấu xí với cái mặt hóp má, đôi mắt sâu loáy với tròng trắng không có con ngươi, mặc cái áo choàng với bộ quần áo như váy vậy, thấy trên tivi hóa trang như vậy mà...
-Cô nói tôi đẹp trai đó hả? Ai cũng khen tôi đẹp trai hết ngoại trừ cha của tôi, chỉ có ông ấy chê tôi xấu xí thôi.
Han nói, cười muốn nở cả lỗ mũi vì nghe Lê Na khen đẹp trai.
-Trời ơi, có người tự khen mình đẹp trai kìa trời...hố hố... Thôi đi cha nội, làm ơi kêu thần chết đồng loại ra đây chứng minh đi.
Lê Na gằn giọng nói, hai tay vòng lại trước ngực nhìn Han với ánh mắt nghiêm nghị.
-Được thôi, tôi sẽ cho cô thấy! Mở mắt ra mà xem đây... Thần chết Yah, mau xuất hiện cho cho tao... Cái thằng này... Thần chết Yah...
Han đứng đó rống cổ gọi mà không thấy ai xuất hiện, làm anh cảm thấy có chút hoang mang.
Bất chợt, có một chàng trai mặc áo hoodie màu đen cùng quần jean rách ngồi nằm phịch trên giường khiến Lê Na giật cả mình, như muốn rớt tim ra ngoài. Anh than thở:
-Cái gì mà mày gọi tao gấp thế hả Han? Tao đang bận dẫn linh hồn về lãnh địa mà mày kêu tao có chuyện chi? Mày ăn mặc kiểu gì vậy? Quay về thời nguyên thủy hay bán Nude vậy? Cô gái nào đây? À, không lẽ cô gái này sắp chết nên mày tới bắt hồn cô ấy hả?
-Không lẽ hai người chính là... Thần chết thật sao?...
Lê Na lắp bắp nói với vẻ mặt bối rối lo sợ.
-Giờ cô tin rồi chứ? Sắp tới ngày tân thế của cô rồi đấy! Lo chuẩn bị tinh thần đi là vừa, tôi chỉ cho cô 1 tuần ngao du thôi đấy.
- Lê Na ơi, Na đâu rồi... Gì vậy trời, giật cả mình...
- Thi Thi!
Lê Na ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện của Thi Thi - bạn thân cô. Han và Yah bơ ra ngơ ngác nhìn cô gái đó.
-Hai tên này là ai vậy? Mày dẫn trai về nhà hả? Mày lựa đâu a mấy tên đẹp trai thế, mà sao mặt trắng bệch môi thâm, gân máu nổi đầy mặt như thần chết vậy? Còn cái tên này không mặc đồ quấn một cái khăn che phần dưới, trông mắc cười vậy trời!
Thi Thi vừa nói vừa nhìn Han Và Yah với ánh mắt kì lạ, điều đó khiến Lê Na và hai người họ đơ toàn tập. Lê Na khẽ đi lại chỗ cô, nhìn cô với ánh mắt lo lắng nói:
- Mày nhìn thấy hai tên đó thật sao?
- Ủa mình có mù đâu mà không thấy, đứng ở hai đóng chần ngần trước mặt không thấy sao được?
Thi Thi đáp lại với ánh mắt khó hiểu nhìn Lê Na khi cô hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy.
Yah đứng dậy đi nhanh tới trong nháy mắt tới chỗ Thi khiến cô giật mình, cảm thấy lạnh sống lưng nổi hết cả da gà. Nét mặt trở nên lạnh lùng, trầm giọng đáp:
-Tôi nói cho cô biết, cô nhìn thấy chúng tôi, có nghĩa cô sắp chết rồi đấy. Chuẩn bị tinh thần nhận giấy báo tử đi!
Chát
Yah lãnh ngay cái tát nháng lửa từ Thi Thi, cô chống nạnh cương mặt nói:
-Ăn nói kiểu gì vậy hả? Tôi còn sống sờ sờ khỏe mạnh đây chết cái gì mà chết. Này Lê Na, bạn quên mấy người bị thần kinh này hả?
Lê Na nắm lấy tay Thi Thi kéo lại nói nhỏ đủ để cô nghe thấy:
- Bọn họ là thần chết thật đấy. Hôm qua mẹ mình lên phòng chỉ có Na nhìn thấy cái mình trần đang đứng đó thôi, còn mẹ mình thì không thấy. Mình gặp anh ta lần đầu tiên ở ngay trước cổng nhà, hắn còn cầm cái lưỡi hái y như thần chết vậy. Ban đầu mình đâu có tin... Nhưng hắn là thần chết thật đấy...
- Thôi kệ đi, thần chết gì ở đây... Giờ đi ra phụ mẹ Na bán chỗ táo đổ đống ngoài kia không ai mua kìa... Còn hai cái tên này, na hốt ở đâu về thì trả về chỗ đó đi! Thi xuống dưới nhà đợi đấy, nhanh lên nha!
Nói rồi, Thi Thi đi xướng dưới nhà để lại hai bản mặt ngơ ngác của Yah và Han, khi gặp hoàn cảnh trớ trêu như thế này.
- Tao là thần chết, con trai của dòng tộc đầy quyền lực ở lãnh đia bóng đêm, không có ai dám làm gì, con người ai thấy tao cũng sợ. Vậy mà đây là lần đầu tiên bị con nhỏ đó tắt ngay vào mặt... Trời ơi...
Yah sờ lấy mặt mình than vản và không tin đây là sự thật khi bị tát vào mặt.
-Mày cũng bị giống tao thôi! Nhưng ít ra mày còn không áp đặt phải ngày nào cũng bắt linh hồn về lãnh địa, cha mày con dể dãi với mày. Còn tao đây là hoàng tử bị cha ta bắt ép phải bắt được một linh hồn về lãnh địa nếu không sẽ bị giam trong ngục và bị lời nguyền bóng đêm nguyền rủa.
- Thì đúng rồi, cha mày là vua bóng đêm ép mày làm để sau này con cai trị. Mày hiền quá mà, từ lúc sinh ra tới giờ có bắt được linh hồn nào đâu. Mày thuần khiết như con người vậy, mày có phải thần chết không vậy?
- Mày nói chuyện như cha tao vậy!
- Này hai cái tên kia nói chuyện xong chưa, biến ra ngoài hết cho tôi! Đồ phiền phức!
Lê Na hét lên với vẻ mặt bực mình khi nghe hai người đứng đó nói nhảm .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.