Thần Chết Mỉm Cười Bà Xã Sát Thủ Của Tổng Tài Hắc Đạo
Chương 34: Bí Mật Trong Hộp Sắt
Ngôn Ái
08/07/2015
Trần Thấm vừa bước vào liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây ngẩn. Một nam một nữ ôm nhau nằm trên chiếc giường trắng muốt, dưới ánh nắng vàng nhàn nhạt chiếu vào từ cửa sổ càng có cảm giác ấm áp lạ kì. Nam tuấn mỹ như thần thánh, nữ trong sáng như thiên sứ, quả nhiên là trời sinh một cặp.
“Còn đứng đó làm gì.”
Sự dịu dàng lúc nhìn An Tịnh Tuyết đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng lạnh nhạt như thường ngày. Bạc Á Thần hơi nhíu mày, anh cực kì ghét cảm giác có người đàn ông khác ngắm nhìn bảo bối của mình.
Trần Thấm nghe ra Bạc Á Thần không vui, vội vàng chạy đến dùng hai tay cung kính đưa chiếc hộp sắt cho anh.
“Đây, đây thưa ông chủ. Nếu không còn việc gì…”
Không đợi Trần Thấm ấp úng nói hết câu, Bạc Á Thần đã nhận lấy chiếc hộp rồi bảo:
“Cậu đi đi.”
Trần Thấm như được ơn đại xá, vui đến nỗi cười toe toét, cúi chào Bạc Á Thần rồi lập tức đóng cửa rời đi. Tất cả các hành động này đều chưa mất đến 5 giây.
Bạc Á Thần lúc này mới cầm chiếc hộp lên xem xét. Chiếc hộp sắt hình chữ nhật trông rất bình thường, kích cỡ 10x20cm, chiều cao khoảng 5cm, có lẽ vì trải qua thời gian quá lâu nên bên ngoài đã bắt đầu rỉ xét. Điểm đặc biệt khiến anh chú ý là nó được khóa chặt bởi hệ thống mật mã gồm 8 chữ số, điều này thể hiện vật bên trong tuyệt đối không đơn giản. Bạc Á Thần đang suy nghĩ sẽ gửi chiếc hộp cho thuộc hạ bẻ khóa, không ngờ trên tay bỗng nhiên trống rỗng. Anh sủng nịnh mỉm cười, khẽ xoa đầu An Tỉnh Tuyết đã tỉnh dậy từ lúc nào bên cạnh mình.
Việc An Tịnh Tuyết ngủ thiếp đi đúng là không giả, nhưng từ lúc Trần Thấm gõ cửa phòng thì cô đã tỉnh rồi. Ngoại trừ Bạc Á Thần ra, cảnh giác sát thủ của cô không chừa một ai. Lúc nghe được có chiếc hộp sắt tìm thấy trong phòng mẹ, cô đã cực kì vui sướng. An Tịnh Tuyết cũng giống như Bạc Á Thần, đều nhận định thứ chứa trong đó nhất định có liên quan đến cái chết của ba mẹ cô. Vì thế, ngay lập tức, cô bắt đầu thử các dãy số mà trong đầu có thể nghĩ đến. Ngày tháng sinh của ba, của cô, của mẹ, hay là năm sinh, các ngày đặc biệt… An Tịnh Tuyết không ngừng thay qua đổi lại, tuy nhiên, tất cả đều không đúng.
Bạc Á Thần nhìn vẻ mặt An Tịnh Tuyết càng lúc càng xấu đi, trong lòng cũng khó chịu. Anh nắm lấy hai bàn tay nhỏ bé của cô, nhẹ giọng khuyên bảo:
“Không sao. Thuộc hạ của anh có thể bẻ khóa.”
An Tịnh Tuyết thoáng nhìn Bạc Á Thần một chút, sau đó kiên quyết đẩy tay anh ra. Không phải cô ghét Bạc Á Thần, mà là cô không muốn để di vật của ba mẹ bị người xa lạ chạm vào. Bỗng nhiên, mắt An Tịnh Tuyết lóe lên, hay là thử dãy số đơn giản hơn nhỉ.
Bạc Á Thần thấy An Tịnh Tuyết từ chối đề nghị của mình rồi bấm vào số 8 tám lần liên tục, không khỏi có chút buồn cười. Nhìn cô lúc này hệt như một đứa trẻ bảo vệ món đồ chơi yêu thích, nào còn đâu bộ dạng già dặn thường ngày.
“Tách.”
Một tiếng động bắt tai vang lên, An Tịnh Tuyết thuận lợi mở chiếc hộp sắt thành công. Không ngờ mật mã lại đơn giản như vậy, hại cô nghĩ cả nửa ngày mới ra. Đừng nói là An Tịnh Tuyết, đến Bạc Á Thần cũng kinh ngạc. Anh khẽ nhếch miệng cười, xem ra mẹ vợ là người rất thú vị.
Bên trong chiếc hộp là một tấm ảnh cùng một sợi dây chuyền. Tấm ảnh trông khá cũ, chụp một đại gia đình gồm mười hai người trong một đại sảnh vô cùng hoa lệ. An Tịnh Tuyết không khó nhận ra phiên bản thiếu nữ của mẹ mình, bà đứng ngay chính giữa, bên cạnh là một ông cụ khoảng 60, 70 tuổi đang ngồi xe lăn.
An Tịnh Tuyết không cách nào hình dung tâm trạng của mình lúc này. Cô nhớ mẹ mình là trẻ mồ côi không có thân thích cơ mà, cũng vì thế mà cô mới phải bị Lưu Tuệ nuôi dưỡng. Thế nhưng, tấm ảnh này lại cho thấy một sự thật bất ngờ. Mẹ cô rõ ràng là một tiểu thư quyền quý, gia thế không tầm thưởng, so với ba cô lúc đó còn có khả năng giàu hơn gấp trăm lần. Vậy, tại sao suốt sáu năm lớn lên bên cạnh ba mẹ, đến một người trong tấm ảnh này cô cũng chưa từng gặp. Không lẽ là mẹ cô bỏ nhà ra đi hay bị đuổi đi ư?
Bạc Á Thần không giống An Tịnh Tuyết, anh không chú ý những người trong tấm ảnh mà lại nhìn chằm chằm huy hiệu hình con rắn quấn lấy quyền trượng nằm ở góc phải. Anh có cảm giác nó rất quen, nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu. Lúc này, ánh mắt Bạc Á Thần lại bắt gặp chiếc vòng cổ còn nằm trong hộp sắt.
“Bạc Á Thần?”
An Tịnh Tuyết thấy biểu cảm của Bạc Á Thần có chỗ không bình thường vội vàng mở miệng hỏi. Tuy nhiên chưa đầy vài giây sau, anh đã nắm lấy chiếc vòng cổ mà quan sát.
Chiếc vòng cổ làm bằng vàng nguyên chất này có dây đeo rất thô to, rõ ràng không phải thiết kế riêng cho phụ nữ. Mặt dây chuyền lại là phiên bản thu nhỏ của huy hiệu con rắn mà Bạc Á Thần vừa nhìn thấy trong tấm ảnh, hơn nữa còn tinh sảo hơn gấp trăm lần, sống động như thật. Đỉnh quyền trượng thậm chí còn gắn thêm một viên kim cương đen loại cực hiếm cùng đính thêm hàng trăm viên đá quý li ti khác. Theo như Bạc Á Thần đánh giá, chiếc vòng cổ này có ý nghĩa vô cùng quan trọng, là dấu hiệu đặc trưng của gia tộc lớn nào đó, hơn nữa có niên đại không nhỏ. Vật như thế này, đáng lẽ ra chỉ được trao cho người đứng đầu gia tộc mà thôi. Vậy, tại sao mẹ An Tịnh Tuyết lại giữ nó, nó có liên quan gì đến cái chết của bà hay không? Nhất thời, Bạc Á Thần vẫn chưa nghĩ ra.
An Tịnh Tuyết cũng nhận ra sự giống nhau giữa mặt dây chuyền và huy hiệu trong tấm ảnh, trong đầu cũng có những suy nghĩ hệt như Bạc Á Thần. Thấy Bạc Á Thần giống như có phát hiện gì đó, cô vội lay cánh tay anh, hỏi:
“Anh biết huy hiệu này sao?”
Bạc Á Thần trả lại dây chuyền cho An Tịnh Tuyết, sau đó mới ôm cô vào lòng, đáp:
“Tạm thời vẫn chưa nhớ rõ ràng, nhưng anh chắc chắn đã gặp nó ở đâu rồi. Nhanh thôi, anh sẽ nói cho em kết quả.”
An Tịnh Tuyết để mặc cho anh ôm, ánh mắt chăm chú nhìn sợi dây chuyền cùng huy hiệu con rắn. Cô có linh cảm, vụ án ba mẹ cô bị giết hại sắp được sáng tỏ rồi.
Sáng hôm sau, An Tịnh Tuyết lại được Bạc Á Thần đưa đến trường. Vì vụ án ba mẹ cô bị sát hại đã có manh mối nên tâm trạng An Tịnh Tuyết khá tốt, dọc đường đi luôn nở nụ cười nhàn nhạt trên môi, mê hoặc choáng váng không biết bao nhiêu người xung quanh. Tuy nhiên, sau khi vào lớp, tâm trạng hiếm hoi này bỗng nhiên bay biến không còn xót lại gì.
“Trời ơi, thiên tài của chúng ta đến rồi kìa~”
Giọng nói chói tai không thể nhầm lẫn của Trần Ngọc Nhiên vang lên. Cô ta vẫn ngồi cạnh La Bích Như như hôm qua, nhưng màu tóc đã đổi từ đỏ sang hồng, còn nhuộm line màu xanh lam nhạt. An Tịnh Tuyết hoài nghi, Trần Ngọc Nhiên liệu có dòng họ với G Dragon hay không?
“Chào cậu, Tịnh Tuyết.” La Bích Như lúc này giống như mới phát hiện An Tịnh Tuyết đến, ngẩng đầu lên dịu dàng chào hỏi. Hôm nay cô ta có vẻ chăm chút nhan sắc kĩ càng hơn, trang sức cũng đeo không ít. Tuy nhiên, so với An Tịnh Tuyết mộc mạc tự nhiên vẫn có phần không bằng.
An Tịnh Tuyết không đáp, bước thẳng vào chỗ ngồi của mình. Vừa nhìn xuống bàn học, cô liền thấy rất nhiều dòng chữ chi chít viết trên đó, rõ ràng là mới được viết không lâu.
“An Tịnh Tuyết, đồ gái đ*ếm dơ bẩn, mau cút khỏi trường đi!!!”
“Ỷ vào đại gia mà muốn làm gì thì làm hả, mày không biết xấu hổ sao?”
“Tao chưa từng thấy loại người nào trông ghê tởm như mày đó. Lớp da mày đang mang chắc là chỉnh sửa nhiều lắm hả?”
“Bề ngoài thì giả bộ thiên sứ, bên trong lại nhơ nhớp không chịu được. Mày mau cút khỏi trường đi, bốc mùi quá.”
…
Những câu mắng nhiếc xỉ nhục liên tục làm An Tịnh Tuyết cau mày. Cô không mắc bệnh khiết phích(*) nhưng không có nghĩa là có thể chịu được việc vật dụng của mình bị người khác làm bẩn. Hơn nữa, cư nhiên còn dám chửi rủa cô như vậy, bộ không muốn sống nữa sao? An Tịnh Tuyết trước giờ luôn tuân thủ nguyên tắc không phải người có tên trong nhiệm vụ sát thủ thì sẽ không giết, tuy nhiên, cắt đứt tay chân gì đó thì cô vẫn có thể làm.
(*)bệnh sạch sẽ, bị ám ảnh bởi sạch sẽ, rất sợ bẩn, luôn đòi hỏi mọi thứ xung quanh phải sạch sẽ.
An Tịnh Tuyết đang định đổi một cái bàn khác rồi từ từ giải quyết việc này sau, dù sao cũng sắp đến giờ cô phải làm kiểm tra thực lực rồi, ai ngờ, lúc này cô lại nhìn thấy một dòng chữ khác ở mép bàn.
“An Tịnh Tuyết, mẹ mày có phải hồ ly tinh chuyên quyến rũ đàn ông không, nếu không sao có thể sinh ra mày quyến rũ đại gia lợi hại như vậy? Chậc, chắc bố mày cũng là ngưu lang chứ gì. Tao nói không sai chứ?”
An Tịnh Tuyết hơi cúi đầu, vì thế không ai nhìn rõ biểu cảm của cô lúc này. Đám con gái chuyên nịnh hót Trần Ngọc Nhiên và La Bích Như, cũng chính là thủ phạm làm ra việc này lại đang cười khúc khích thích thú.
“Mày xem cái mặt nó kìa, chắc chắn là tức đến điên rồi.”
“Ây ây, không phải đâu, chắc là xấu hổ mà không có chỗ nào để chui vào nên mới thế thôi.”
“Hừ, chẳng phải sao, mới mười sáu tuổi đã làm tình nhân cho người ta, đúng là dâm đãng mà.”
“Hôm qua nó cao giọng nói sẽ đạt điểm tối đa bài kiểm tra chắc là vì ỷ có Bạc Tổng chống lưng đây mà.”
“Thật không hiểu nổi tại sao Bạc Tổng lại nhìn trúng nó, thật là…”
Trần Ngọc Nhiên nở nụ cười hả hê rồi thâm ý liếc sang La Bích Như bên cạnh. Tuy nhiên La Bích Như lại không nói gì cả, chỉ chăm chú nhìn quyển sách giáo khoa trên tay, giống như hoàn toàn không biết những việc xảy ra xung quanh. Cô ta bĩu môi than một tiếng nhạt nhẽo rồi lại quan sát bóng lưng an Tịnh Tuyết, chờ đợi cô không kiềm được nóng giận mà nhảy cẫng lên la hét ầm ỹ. Hừ, để xem lúc đó mày còn giữ được bộ mặt thiên sứ không, An Tịnh Tuyết!!!
“Là ai làm?”
Giọng nói thanh lảnh vang lên, tức thì một tràn gió lạnh thổi qua, những tiếng động trong lớp bỗng nhiên im bặt. Trần Ngọc Nhiên nhìn cánh tay nổi đầy da gà của mình mà kinh hoảng, rõ ràng chỉ là ba chữ đơn giản thôi, sao lại có vẻ đáng sợ vậy chứ?
An Tịnh Tuyết lúc này mới ngẩng đầu lên, nở nụ cười tươi sáng như ánh mặt trời mùa hạ với đám con gái vừa xì xào ban nãy, bầu không khí vốn đã lạnh lẽo càng thêm trùng xuống, những luồng sát khí ẩn hiện càng lúc càng nhiều. Đừng nói là phái nữ, cả những tên con trai được mệnh danh là phái mạnh cũng sợ đến xanh mặt, cả người khẽ run bần bật.
“Là ai làm?”
An Tịnh Tuyết kiên nhẫn nhắc lại câu hỏi một lần nữa, thành công khiến đám con gái kia co rúm người lại. Nếu Bạc Á Thần ở đây, anh nhất định có thể thấy được đôi cánh thiên sứ sau lưng cô đã biến thành màu đen của ác quỷ, sứ giả địa ngục.
Ai cũng có điểm mấu chốt của mình, An Tịnh Tuyết cũng vậy. Ba mẹ chính là điểm mấu chốt của cô, bất kì ai mở miệng xỉ nhục bọn họ cũng chính là khiêu khích với lưỡi hái tử thần. Mà, người nắm lưỡi hái trên tay, không ai khác chính là thần chết An Tịnh Tuyết cô. An Tịnh Tuyết có lòng tin, cho dù cô giết hết đám ruồi bọ ở đây, Bạc Á Thần cũng sẽ bảo vệ cô hoàn hảo không có việc gì. Đã vậy, tại sao phải ngại ngần ra tay nữa chứ.
An Tịnh Tuyết cất bước nhẹ nhàng đến gần khu vực của La Bích Như, nơi mà đám thủ phạm đang tụ tập. Mỗi bước chân của cô để lại tiếng vang không lớn, nhưng lại giống như những nốt nhạc của bài ca tử vong dội vào lòng mỗi người.
Trần Ngọc Nhiên lúc này đã không còn giữ được bình tĩnh nữa rồi, bộ mặt khinh khỉnh ban đầu đã hoàn toàn thay bằng vẻ sợ hãi kinh hoàng. Cô ta cúi gầm mặt xuống đất, tay ôm chặt ngực để cố làm mình đừng ngừng thở. Tại sao, An Tịnh Tuyết này rốt cục là ai, ác quỷ sao? Hay là tu la đến từ địa ngục. Trần Ngọc Nhiên hối hận rồi, tại sao cô ta lại khiêu khích sát thần này cơ chứ. Vẫn biết An Tịnh Tuyết chỉ là một thiếu nữ mười sáu tuổi, nhưng Trần Ngọc Nhiên vẫn có cảm giác chỉ cần An Tịnh Tuyết muốn, cô ta sẽ mất mạng ngay lập tức, như cá nằm trên thớt, không thể phản kháng dù chỉ một chút.
“Là cô viết à?”
An Tịnh Tuyết đã bước đến bên cạnh Trần Ngọc Nhiên từ lúc nào, nụ cười thiên sứ vẫn chưa tắt. Trần Ngọc Nhiên bị hỏi liền giật bắn người, hoảng loạn khua khoắng hai tay, vội vàng phủ nhận:
“Không, không phải tôi. Là, là bốn người kia!!!”
An Tịnh Tuyết ngẩng đầu nhìn về phía Trần Ngọc Nhiên chỉ, phát hiện bốn con chuột đang chui rúc trong góc vô cùng tàn tạ. Cô khẽ liếm môi, ánh mắt sâu thẳm lóe lên tia khát máu.
Bốn người kia lần lượt là Chu Oánh Oánh, Hà Như Mộng, Liễu Kỳ và Tần Tú Liên, có cha mẹ đều là cấp dưới của ba Trần Ngọc Nhiên và La Bích Như nên hay đi theo hai cô ả để nịnh hót. Lần này bọn họ viết bậy lên bàn An Tịnh Tuyết cũng nhằm mục đích này, một phần cũng do ghen tỵ. Hơn nữa, người viết câu ở mép bàn chính là Tần Tú Liên. An Tịnh Tuyết chỉ hỏi một câu cô ta liền bị ba người kia chỉ ra.
Tuy nhiên, ngay lúc Tần Tú Liên đang run lên bần bật vì sợ bị An Tịnh Tuyết giết chết, cô lại chỉ khẽ mỉm cười một cái. Bầu không khí xung quanh bỗng trở lại bình thường, sát khí và áp lực kinh hồn cũng biến mất không thấy tăm hơi. Cặp cánh vô hình của an Tịnh Tuyết lại trở về màu trắng muốt của thiên đường.
“Làm phiền mấy bạn cọ rửa sạch sẽ cái bàn lại giúp tôi. Dù sao phá hoại của công cũng bị phạt nặng lắm, không phải sao?”
An Tịnh Tuyết nói xong liền điềm nhiên ngồi vào một cái bàn trống khác, làm mọi người nhầm tưởng vị thần chết ban nãy chỉ là ảo giác mà thôi. Trần Ngọc Nhiên lau sạch mồ hôi lạnh trên trán, gục mặt xuống bàn như mất hết sức lực. La Bích Như nãy giờ giả bộ không biết gì, nhưng thật ra cũng bị một phen sợ hãi bây giờ mới dám ngẩng mặt lên. Cô ta lén nhìn An Tịnh Tuyết một cái, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt An Tịnh Tuyết đang nhìn mình, hoảng hốt quay đầu đi. Cái gì đây, tại sao, tại sao con nhỏ này lại đáng sợ như vậy chứ. Hay, tất cả chỉ là giả bộ mà thôi? Đúng vậy, nhất định là An Tịnh Tuyết làm thế để chèn ép khí thế của những người chống đối cô ta, khiến mọi người sợ hãi rồi bị cô ta thu phục. Như vậy, như vậy, địa vị của cô phải làm sao đây?
Nếu An Tịnh Tuyết biết được suy nghĩ của La Bích Như lúc này nhất định sẽ phá lên cười, khen ngợi cô ta có trí tưởng tượng phong phú cùng sự lạc quan vô hạn. Cô không phải không muốn giết bốn người kia, nhưng chỗ này không thích hợp. Dù sao Bạc Á Thần quan tâm cô nhiều như vậy rồi, gây thêm phiền phức cho anh thì không tốt lắm. Uhm, lúc về phải hỏi Bạc Á Thần xem có nơi nào phong cảnh tươi đẹp, chọn một chỗ rồi giải quyết cả đám cũng không muộn.
Lúc này, cửa lớp bỗng nhiên bật mở. Lương Đống ôm một phong bì lớn bị bọc kín bước vào, không khó nhìn ra đó là bài kiểm tra thực lực của An Tịnh Tuyết. Ông ta thấy An Tịnh Tuyết ngồi ở vị trí khác nên liền ngạc nhiên, hỏi:
“Trò An Tịnh Tuyết, sao trò lại ngồi đó.”
An Tịnh Tuyết mỉm cười với Lương Đống, trôi chảy đáp:
“Bàn em bị dơ nên nhờ một số bạn đi lau giùm rồi ạ. Chúng ta cứ bắt đầu kiểm tra thôi thầy, không nên lãng phí thời gian.”
“Còn đứng đó làm gì.”
Sự dịu dàng lúc nhìn An Tịnh Tuyết đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng lạnh nhạt như thường ngày. Bạc Á Thần hơi nhíu mày, anh cực kì ghét cảm giác có người đàn ông khác ngắm nhìn bảo bối của mình.
Trần Thấm nghe ra Bạc Á Thần không vui, vội vàng chạy đến dùng hai tay cung kính đưa chiếc hộp sắt cho anh.
“Đây, đây thưa ông chủ. Nếu không còn việc gì…”
Không đợi Trần Thấm ấp úng nói hết câu, Bạc Á Thần đã nhận lấy chiếc hộp rồi bảo:
“Cậu đi đi.”
Trần Thấm như được ơn đại xá, vui đến nỗi cười toe toét, cúi chào Bạc Á Thần rồi lập tức đóng cửa rời đi. Tất cả các hành động này đều chưa mất đến 5 giây.
Bạc Á Thần lúc này mới cầm chiếc hộp lên xem xét. Chiếc hộp sắt hình chữ nhật trông rất bình thường, kích cỡ 10x20cm, chiều cao khoảng 5cm, có lẽ vì trải qua thời gian quá lâu nên bên ngoài đã bắt đầu rỉ xét. Điểm đặc biệt khiến anh chú ý là nó được khóa chặt bởi hệ thống mật mã gồm 8 chữ số, điều này thể hiện vật bên trong tuyệt đối không đơn giản. Bạc Á Thần đang suy nghĩ sẽ gửi chiếc hộp cho thuộc hạ bẻ khóa, không ngờ trên tay bỗng nhiên trống rỗng. Anh sủng nịnh mỉm cười, khẽ xoa đầu An Tỉnh Tuyết đã tỉnh dậy từ lúc nào bên cạnh mình.
Việc An Tịnh Tuyết ngủ thiếp đi đúng là không giả, nhưng từ lúc Trần Thấm gõ cửa phòng thì cô đã tỉnh rồi. Ngoại trừ Bạc Á Thần ra, cảnh giác sát thủ của cô không chừa một ai. Lúc nghe được có chiếc hộp sắt tìm thấy trong phòng mẹ, cô đã cực kì vui sướng. An Tịnh Tuyết cũng giống như Bạc Á Thần, đều nhận định thứ chứa trong đó nhất định có liên quan đến cái chết của ba mẹ cô. Vì thế, ngay lập tức, cô bắt đầu thử các dãy số mà trong đầu có thể nghĩ đến. Ngày tháng sinh của ba, của cô, của mẹ, hay là năm sinh, các ngày đặc biệt… An Tịnh Tuyết không ngừng thay qua đổi lại, tuy nhiên, tất cả đều không đúng.
Bạc Á Thần nhìn vẻ mặt An Tịnh Tuyết càng lúc càng xấu đi, trong lòng cũng khó chịu. Anh nắm lấy hai bàn tay nhỏ bé của cô, nhẹ giọng khuyên bảo:
“Không sao. Thuộc hạ của anh có thể bẻ khóa.”
An Tịnh Tuyết thoáng nhìn Bạc Á Thần một chút, sau đó kiên quyết đẩy tay anh ra. Không phải cô ghét Bạc Á Thần, mà là cô không muốn để di vật của ba mẹ bị người xa lạ chạm vào. Bỗng nhiên, mắt An Tịnh Tuyết lóe lên, hay là thử dãy số đơn giản hơn nhỉ.
Bạc Á Thần thấy An Tịnh Tuyết từ chối đề nghị của mình rồi bấm vào số 8 tám lần liên tục, không khỏi có chút buồn cười. Nhìn cô lúc này hệt như một đứa trẻ bảo vệ món đồ chơi yêu thích, nào còn đâu bộ dạng già dặn thường ngày.
“Tách.”
Một tiếng động bắt tai vang lên, An Tịnh Tuyết thuận lợi mở chiếc hộp sắt thành công. Không ngờ mật mã lại đơn giản như vậy, hại cô nghĩ cả nửa ngày mới ra. Đừng nói là An Tịnh Tuyết, đến Bạc Á Thần cũng kinh ngạc. Anh khẽ nhếch miệng cười, xem ra mẹ vợ là người rất thú vị.
Bên trong chiếc hộp là một tấm ảnh cùng một sợi dây chuyền. Tấm ảnh trông khá cũ, chụp một đại gia đình gồm mười hai người trong một đại sảnh vô cùng hoa lệ. An Tịnh Tuyết không khó nhận ra phiên bản thiếu nữ của mẹ mình, bà đứng ngay chính giữa, bên cạnh là một ông cụ khoảng 60, 70 tuổi đang ngồi xe lăn.
An Tịnh Tuyết không cách nào hình dung tâm trạng của mình lúc này. Cô nhớ mẹ mình là trẻ mồ côi không có thân thích cơ mà, cũng vì thế mà cô mới phải bị Lưu Tuệ nuôi dưỡng. Thế nhưng, tấm ảnh này lại cho thấy một sự thật bất ngờ. Mẹ cô rõ ràng là một tiểu thư quyền quý, gia thế không tầm thưởng, so với ba cô lúc đó còn có khả năng giàu hơn gấp trăm lần. Vậy, tại sao suốt sáu năm lớn lên bên cạnh ba mẹ, đến một người trong tấm ảnh này cô cũng chưa từng gặp. Không lẽ là mẹ cô bỏ nhà ra đi hay bị đuổi đi ư?
Bạc Á Thần không giống An Tịnh Tuyết, anh không chú ý những người trong tấm ảnh mà lại nhìn chằm chằm huy hiệu hình con rắn quấn lấy quyền trượng nằm ở góc phải. Anh có cảm giác nó rất quen, nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu. Lúc này, ánh mắt Bạc Á Thần lại bắt gặp chiếc vòng cổ còn nằm trong hộp sắt.
“Bạc Á Thần?”
An Tịnh Tuyết thấy biểu cảm của Bạc Á Thần có chỗ không bình thường vội vàng mở miệng hỏi. Tuy nhiên chưa đầy vài giây sau, anh đã nắm lấy chiếc vòng cổ mà quan sát.
Chiếc vòng cổ làm bằng vàng nguyên chất này có dây đeo rất thô to, rõ ràng không phải thiết kế riêng cho phụ nữ. Mặt dây chuyền lại là phiên bản thu nhỏ của huy hiệu con rắn mà Bạc Á Thần vừa nhìn thấy trong tấm ảnh, hơn nữa còn tinh sảo hơn gấp trăm lần, sống động như thật. Đỉnh quyền trượng thậm chí còn gắn thêm một viên kim cương đen loại cực hiếm cùng đính thêm hàng trăm viên đá quý li ti khác. Theo như Bạc Á Thần đánh giá, chiếc vòng cổ này có ý nghĩa vô cùng quan trọng, là dấu hiệu đặc trưng của gia tộc lớn nào đó, hơn nữa có niên đại không nhỏ. Vật như thế này, đáng lẽ ra chỉ được trao cho người đứng đầu gia tộc mà thôi. Vậy, tại sao mẹ An Tịnh Tuyết lại giữ nó, nó có liên quan gì đến cái chết của bà hay không? Nhất thời, Bạc Á Thần vẫn chưa nghĩ ra.
An Tịnh Tuyết cũng nhận ra sự giống nhau giữa mặt dây chuyền và huy hiệu trong tấm ảnh, trong đầu cũng có những suy nghĩ hệt như Bạc Á Thần. Thấy Bạc Á Thần giống như có phát hiện gì đó, cô vội lay cánh tay anh, hỏi:
“Anh biết huy hiệu này sao?”
Bạc Á Thần trả lại dây chuyền cho An Tịnh Tuyết, sau đó mới ôm cô vào lòng, đáp:
“Tạm thời vẫn chưa nhớ rõ ràng, nhưng anh chắc chắn đã gặp nó ở đâu rồi. Nhanh thôi, anh sẽ nói cho em kết quả.”
An Tịnh Tuyết để mặc cho anh ôm, ánh mắt chăm chú nhìn sợi dây chuyền cùng huy hiệu con rắn. Cô có linh cảm, vụ án ba mẹ cô bị giết hại sắp được sáng tỏ rồi.
Sáng hôm sau, An Tịnh Tuyết lại được Bạc Á Thần đưa đến trường. Vì vụ án ba mẹ cô bị sát hại đã có manh mối nên tâm trạng An Tịnh Tuyết khá tốt, dọc đường đi luôn nở nụ cười nhàn nhạt trên môi, mê hoặc choáng váng không biết bao nhiêu người xung quanh. Tuy nhiên, sau khi vào lớp, tâm trạng hiếm hoi này bỗng nhiên bay biến không còn xót lại gì.
“Trời ơi, thiên tài của chúng ta đến rồi kìa~”
Giọng nói chói tai không thể nhầm lẫn của Trần Ngọc Nhiên vang lên. Cô ta vẫn ngồi cạnh La Bích Như như hôm qua, nhưng màu tóc đã đổi từ đỏ sang hồng, còn nhuộm line màu xanh lam nhạt. An Tịnh Tuyết hoài nghi, Trần Ngọc Nhiên liệu có dòng họ với G Dragon hay không?
“Chào cậu, Tịnh Tuyết.” La Bích Như lúc này giống như mới phát hiện An Tịnh Tuyết đến, ngẩng đầu lên dịu dàng chào hỏi. Hôm nay cô ta có vẻ chăm chút nhan sắc kĩ càng hơn, trang sức cũng đeo không ít. Tuy nhiên, so với An Tịnh Tuyết mộc mạc tự nhiên vẫn có phần không bằng.
An Tịnh Tuyết không đáp, bước thẳng vào chỗ ngồi của mình. Vừa nhìn xuống bàn học, cô liền thấy rất nhiều dòng chữ chi chít viết trên đó, rõ ràng là mới được viết không lâu.
“An Tịnh Tuyết, đồ gái đ*ếm dơ bẩn, mau cút khỏi trường đi!!!”
“Ỷ vào đại gia mà muốn làm gì thì làm hả, mày không biết xấu hổ sao?”
“Tao chưa từng thấy loại người nào trông ghê tởm như mày đó. Lớp da mày đang mang chắc là chỉnh sửa nhiều lắm hả?”
“Bề ngoài thì giả bộ thiên sứ, bên trong lại nhơ nhớp không chịu được. Mày mau cút khỏi trường đi, bốc mùi quá.”
…
Những câu mắng nhiếc xỉ nhục liên tục làm An Tịnh Tuyết cau mày. Cô không mắc bệnh khiết phích(*) nhưng không có nghĩa là có thể chịu được việc vật dụng của mình bị người khác làm bẩn. Hơn nữa, cư nhiên còn dám chửi rủa cô như vậy, bộ không muốn sống nữa sao? An Tịnh Tuyết trước giờ luôn tuân thủ nguyên tắc không phải người có tên trong nhiệm vụ sát thủ thì sẽ không giết, tuy nhiên, cắt đứt tay chân gì đó thì cô vẫn có thể làm.
(*)bệnh sạch sẽ, bị ám ảnh bởi sạch sẽ, rất sợ bẩn, luôn đòi hỏi mọi thứ xung quanh phải sạch sẽ.
An Tịnh Tuyết đang định đổi một cái bàn khác rồi từ từ giải quyết việc này sau, dù sao cũng sắp đến giờ cô phải làm kiểm tra thực lực rồi, ai ngờ, lúc này cô lại nhìn thấy một dòng chữ khác ở mép bàn.
“An Tịnh Tuyết, mẹ mày có phải hồ ly tinh chuyên quyến rũ đàn ông không, nếu không sao có thể sinh ra mày quyến rũ đại gia lợi hại như vậy? Chậc, chắc bố mày cũng là ngưu lang chứ gì. Tao nói không sai chứ?”
An Tịnh Tuyết hơi cúi đầu, vì thế không ai nhìn rõ biểu cảm của cô lúc này. Đám con gái chuyên nịnh hót Trần Ngọc Nhiên và La Bích Như, cũng chính là thủ phạm làm ra việc này lại đang cười khúc khích thích thú.
“Mày xem cái mặt nó kìa, chắc chắn là tức đến điên rồi.”
“Ây ây, không phải đâu, chắc là xấu hổ mà không có chỗ nào để chui vào nên mới thế thôi.”
“Hừ, chẳng phải sao, mới mười sáu tuổi đã làm tình nhân cho người ta, đúng là dâm đãng mà.”
“Hôm qua nó cao giọng nói sẽ đạt điểm tối đa bài kiểm tra chắc là vì ỷ có Bạc Tổng chống lưng đây mà.”
“Thật không hiểu nổi tại sao Bạc Tổng lại nhìn trúng nó, thật là…”
Trần Ngọc Nhiên nở nụ cười hả hê rồi thâm ý liếc sang La Bích Như bên cạnh. Tuy nhiên La Bích Như lại không nói gì cả, chỉ chăm chú nhìn quyển sách giáo khoa trên tay, giống như hoàn toàn không biết những việc xảy ra xung quanh. Cô ta bĩu môi than một tiếng nhạt nhẽo rồi lại quan sát bóng lưng an Tịnh Tuyết, chờ đợi cô không kiềm được nóng giận mà nhảy cẫng lên la hét ầm ỹ. Hừ, để xem lúc đó mày còn giữ được bộ mặt thiên sứ không, An Tịnh Tuyết!!!
“Là ai làm?”
Giọng nói thanh lảnh vang lên, tức thì một tràn gió lạnh thổi qua, những tiếng động trong lớp bỗng nhiên im bặt. Trần Ngọc Nhiên nhìn cánh tay nổi đầy da gà của mình mà kinh hoảng, rõ ràng chỉ là ba chữ đơn giản thôi, sao lại có vẻ đáng sợ vậy chứ?
An Tịnh Tuyết lúc này mới ngẩng đầu lên, nở nụ cười tươi sáng như ánh mặt trời mùa hạ với đám con gái vừa xì xào ban nãy, bầu không khí vốn đã lạnh lẽo càng thêm trùng xuống, những luồng sát khí ẩn hiện càng lúc càng nhiều. Đừng nói là phái nữ, cả những tên con trai được mệnh danh là phái mạnh cũng sợ đến xanh mặt, cả người khẽ run bần bật.
“Là ai làm?”
An Tịnh Tuyết kiên nhẫn nhắc lại câu hỏi một lần nữa, thành công khiến đám con gái kia co rúm người lại. Nếu Bạc Á Thần ở đây, anh nhất định có thể thấy được đôi cánh thiên sứ sau lưng cô đã biến thành màu đen của ác quỷ, sứ giả địa ngục.
Ai cũng có điểm mấu chốt của mình, An Tịnh Tuyết cũng vậy. Ba mẹ chính là điểm mấu chốt của cô, bất kì ai mở miệng xỉ nhục bọn họ cũng chính là khiêu khích với lưỡi hái tử thần. Mà, người nắm lưỡi hái trên tay, không ai khác chính là thần chết An Tịnh Tuyết cô. An Tịnh Tuyết có lòng tin, cho dù cô giết hết đám ruồi bọ ở đây, Bạc Á Thần cũng sẽ bảo vệ cô hoàn hảo không có việc gì. Đã vậy, tại sao phải ngại ngần ra tay nữa chứ.
An Tịnh Tuyết cất bước nhẹ nhàng đến gần khu vực của La Bích Như, nơi mà đám thủ phạm đang tụ tập. Mỗi bước chân của cô để lại tiếng vang không lớn, nhưng lại giống như những nốt nhạc của bài ca tử vong dội vào lòng mỗi người.
Trần Ngọc Nhiên lúc này đã không còn giữ được bình tĩnh nữa rồi, bộ mặt khinh khỉnh ban đầu đã hoàn toàn thay bằng vẻ sợ hãi kinh hoàng. Cô ta cúi gầm mặt xuống đất, tay ôm chặt ngực để cố làm mình đừng ngừng thở. Tại sao, An Tịnh Tuyết này rốt cục là ai, ác quỷ sao? Hay là tu la đến từ địa ngục. Trần Ngọc Nhiên hối hận rồi, tại sao cô ta lại khiêu khích sát thần này cơ chứ. Vẫn biết An Tịnh Tuyết chỉ là một thiếu nữ mười sáu tuổi, nhưng Trần Ngọc Nhiên vẫn có cảm giác chỉ cần An Tịnh Tuyết muốn, cô ta sẽ mất mạng ngay lập tức, như cá nằm trên thớt, không thể phản kháng dù chỉ một chút.
“Là cô viết à?”
An Tịnh Tuyết đã bước đến bên cạnh Trần Ngọc Nhiên từ lúc nào, nụ cười thiên sứ vẫn chưa tắt. Trần Ngọc Nhiên bị hỏi liền giật bắn người, hoảng loạn khua khoắng hai tay, vội vàng phủ nhận:
“Không, không phải tôi. Là, là bốn người kia!!!”
An Tịnh Tuyết ngẩng đầu nhìn về phía Trần Ngọc Nhiên chỉ, phát hiện bốn con chuột đang chui rúc trong góc vô cùng tàn tạ. Cô khẽ liếm môi, ánh mắt sâu thẳm lóe lên tia khát máu.
Bốn người kia lần lượt là Chu Oánh Oánh, Hà Như Mộng, Liễu Kỳ và Tần Tú Liên, có cha mẹ đều là cấp dưới của ba Trần Ngọc Nhiên và La Bích Như nên hay đi theo hai cô ả để nịnh hót. Lần này bọn họ viết bậy lên bàn An Tịnh Tuyết cũng nhằm mục đích này, một phần cũng do ghen tỵ. Hơn nữa, người viết câu ở mép bàn chính là Tần Tú Liên. An Tịnh Tuyết chỉ hỏi một câu cô ta liền bị ba người kia chỉ ra.
Tuy nhiên, ngay lúc Tần Tú Liên đang run lên bần bật vì sợ bị An Tịnh Tuyết giết chết, cô lại chỉ khẽ mỉm cười một cái. Bầu không khí xung quanh bỗng trở lại bình thường, sát khí và áp lực kinh hồn cũng biến mất không thấy tăm hơi. Cặp cánh vô hình của an Tịnh Tuyết lại trở về màu trắng muốt của thiên đường.
“Làm phiền mấy bạn cọ rửa sạch sẽ cái bàn lại giúp tôi. Dù sao phá hoại của công cũng bị phạt nặng lắm, không phải sao?”
An Tịnh Tuyết nói xong liền điềm nhiên ngồi vào một cái bàn trống khác, làm mọi người nhầm tưởng vị thần chết ban nãy chỉ là ảo giác mà thôi. Trần Ngọc Nhiên lau sạch mồ hôi lạnh trên trán, gục mặt xuống bàn như mất hết sức lực. La Bích Như nãy giờ giả bộ không biết gì, nhưng thật ra cũng bị một phen sợ hãi bây giờ mới dám ngẩng mặt lên. Cô ta lén nhìn An Tịnh Tuyết một cái, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt An Tịnh Tuyết đang nhìn mình, hoảng hốt quay đầu đi. Cái gì đây, tại sao, tại sao con nhỏ này lại đáng sợ như vậy chứ. Hay, tất cả chỉ là giả bộ mà thôi? Đúng vậy, nhất định là An Tịnh Tuyết làm thế để chèn ép khí thế của những người chống đối cô ta, khiến mọi người sợ hãi rồi bị cô ta thu phục. Như vậy, như vậy, địa vị của cô phải làm sao đây?
Nếu An Tịnh Tuyết biết được suy nghĩ của La Bích Như lúc này nhất định sẽ phá lên cười, khen ngợi cô ta có trí tưởng tượng phong phú cùng sự lạc quan vô hạn. Cô không phải không muốn giết bốn người kia, nhưng chỗ này không thích hợp. Dù sao Bạc Á Thần quan tâm cô nhiều như vậy rồi, gây thêm phiền phức cho anh thì không tốt lắm. Uhm, lúc về phải hỏi Bạc Á Thần xem có nơi nào phong cảnh tươi đẹp, chọn một chỗ rồi giải quyết cả đám cũng không muộn.
Lúc này, cửa lớp bỗng nhiên bật mở. Lương Đống ôm một phong bì lớn bị bọc kín bước vào, không khó nhìn ra đó là bài kiểm tra thực lực của An Tịnh Tuyết. Ông ta thấy An Tịnh Tuyết ngồi ở vị trí khác nên liền ngạc nhiên, hỏi:
“Trò An Tịnh Tuyết, sao trò lại ngồi đó.”
An Tịnh Tuyết mỉm cười với Lương Đống, trôi chảy đáp:
“Bàn em bị dơ nên nhờ một số bạn đi lau giùm rồi ạ. Chúng ta cứ bắt đầu kiểm tra thôi thầy, không nên lãng phí thời gian.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.