Thần Chết Mỉm Cười Bà Xã Sát Thủ Của Tổng Tài Hắc Đạo
Chương 72: Kim Mịch Du Không Cam Tâm
Ngôn Ái
09/11/2015
“Đừng gọi tôi bằng
cái tên đó.” Bạc Á Thần lập tức lạnh lùng đáp lại, ánh mắt đã ẩn hiện
sát khí. Cái tên Kelvin ấy khiến anh nhớ lại rất nhiều chuyện không vui
trong quá khứ.
Người phụ nữ hơi rùng mình một chút vì sát khí của Bạc Á Thần, không khỏi thu liễm đi ít nhiều. Không hiểu sao trong lòng cô ta bỗng xuất hiện một cảm giác nôn nao, bồn chồn khó hiểu. Bạc Á Thần năm đó, thật sự đã thay đổi rồi sao?
Cố gắng lấy lại sự tự tin cao ngất của bản thân, cô ta nói:
“Nếu anh không muốn em gọi như vậy cũng được, dù sao chúng ta cũng cùng dòng máu Châu Á, xưng hô bằng tên gốc vẫn thân thiết hơn. Đúng không, Thần?”
Vừa nói, cô ta vừa cố tình áp sát Bạc Á Thần, hành động đầy vẻ quyến rũ.
Bạc Á Thần lập tức tránh qua một bên, khí lạnh tỏa ra càng lúc càng nồng đậm chứng tỏ anh đang cực kì mất kiên nhẫn. Anh nghiêm mặt nhìn cô ta, gằng giọng nói:
“Cút.”
Một tiếng ngắn gọn nhưng chứa lực sát thương cực lớn. Người phụ nữ bị dọa không nhẹ, lập tức lùi lại ra khỏi phạm vi cánh cửa, vẻ mặt hoa dung thất sắc trông vô cùng đáng thương. Nếu là người đàn ông khác nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ lập tức chạy đến an ủi, hận không thể dùng hết bản lĩnh ra bảo vệ cô ta. Nhưng Bạc Á Thần lại khác, anh chỉ ước gì không phải nhìn thấy khuôn mặt ghê tởm đó thêm một giây nào nữa. Vì vậy, gần như trong tích tắc, anh đã đóng cửa phòng lại.
Người phụ nữ khó khăn lắm mới tìm được Bạc Á Thần, đương nhiên không cam lòng thất bại như thế. Cô ta lập tức quên hết sợ hãi, vội vàng đưa tay ra giữ cửa.
“Thần, em biết anh còn giận em về cái chết của Zack, nhưng lúc đó em thật sự không cố ý mà. Em chỉ là tự vệ, tự vệ mà thôi! Anh cũng biết Zack ích kỷ đến mức nào mà, rõ ràng em không còn tình cảm gì với anh ta nữa, nhưng anh ta vẫn đến tìm em, đe dọa em, bắt em phải rời xa anh. Thần, em yêu anh, đương nhiên sẽ không thể nào khuất phục trước anh ta, nên em mới…”
“Câm miệng!”
Cả người Bạc Á Thần tỏa ra sát khí ngùn ngụt, ánh mắt lạnh lẽo như sông băng ngàn năm nhìn người phụ nữ trước mắt. Nếu không phải vì lời hứa với Phạm Vỹ, anh đã bóp chết cô ta từ lâu rồi. Phạm Vỹ yêu cô ta biết bao nhiêu, làm chuyện gì cũng suy nghĩ cho cô ta, vậy mà đến lúc chết đi rồi vẫn bị cô ta nhục mạ. Đúng là quá mức ghê tởm!
Kim Mịch Du một lần nữa bị Bạc Á Thần làm cho sợ hãi, cả người run lên như cầy sấy, mồ hôi lạnh không biết từ khi nào đã thấm ướt cả phần váy ở lưng. Nếu ban đầu chỉ là nghi ngờ thì bây giờ cô ta đã có thể khẳng định chắc chắn rằng Bạc Á Thần đã thay đổi rồi, hơn nữa còn thay đổi rất nhiều. Người đàn ông không nhiễm khói lửa nhân gian năm đó, lúc này không những lạnh lùng hơn, mà còn tồn tại một sự tàn bạo như tu la đến từ địa ngục. Trong thoáng chốc, từ bộ mặt trích tiên đạm mạc, anh đã biến thành ác quỷ làm người ta kinh hồn khiếp vía.
Nếu An Tịnh Tuyết nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ không tiếc lời tán thưởng Bạc Á Thần có uy áp mạnh mẽ. Nhưng Kim Mịch Du lại bị dọa cho hồn bay phách lạc, mặt trắng không còn chút máu, cánh tay đang giữ cửa cũng buông lỏng rồi rơi xuống. Cô ta thật sự không ngờ chỉ sau năm năm, Bạc Á Thần đã có biển chuyển lớn đến mức này, xa lạ đến mức khiến cô ta sợ hãi không cách nào kiềm chế được. Chẳng lẽ, việc cô ta tìm đến Bạc Á Thần là sai lầm?
Nhớ lại ban nãy, khi cô ta đang cùng người bạn trai thứ hai mươi đang làm thủ tục thuê phòng ở quầy lễ tân thì vô tình bắt gặp được Bạc Á Thần. Khi đó, cô ta vô cùng vui mừng, lập tức đứng dậy đuổi theo. Sau vụ việc ngộ sát lùm xùm kia, Kim gia vì cô ta mà gánh không ít tai tiếng, vì thế cấm cô ta không được bao giờ tìm đến Bạc Á Thần hay bất cứ người nào liên quan đến Phạm Vỹ nữa. Cô ta đã tuân thủ lệnh cấm đó suốt năm năm, trong thời gian này còn quen không ít bạn trai mới, nhưng không có ai khiến cô ta rung động được như Bạc Á Thần cả.
Cái cô ta yêu nhất ở Bạc Á Thần chính là sự lạnh nhạt cấm dục kia, nó khiến ham muốn chinh phục trong người cô ta không ngừng sôi trào. So với Bạc Á Thần lạnh lùng, đám thiếu gia công tử suốt ngày chỉ vì ao ước tài sản của cô ta mà không ngừng cung phụng thật vô cùng nhàm chán. Tuy đã ba mươi tuổi, nhưng cô ta vẫn rất kiêu ngạo về sức quyến rũ của mình, phụ nữ trưởng thành không phải lúc nào cũng có sức hấp dẫn hơn, không phải sao? Vì thế, cô ta mới tự tin dám đi tìm Bạc Á Thần. Cô ta cho rằng, Bạc Á Thần nhất định sẽ không thể nào chống cự được sự cuốn hút của cô ta mà quên đi hết những chuyện không vui trước đây. Nhưng, những sự việc vừa xảy ra hoàn toàn khác với suy nghĩ đó của cô ta. Cô ta thậm chí còn cảm nhận được sát ý từ Bạc Á Thần, một sát ý mãnh liệt.
Bạc Á Thần không hề có ý định thương hương tiếc ngọc. Bằng chất giọng lạnh lẽo cực độ, anh nói:
“Kim Mịch Du, vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Tôi có thể vì Phạm Vỹ mà bỏ qua cho cô thêm lần này, nhưng sau này thì tuyệt đối không. Đừng khiêu khích sự kiên nhẫn của tôi. Nếu không, cô nhất định sẽ hối hận.”
Kim Mịch Du tuy sợ hãi, nhưng xuất thân là đại tiểu thư Kim gia tài phú uy quyền, lòng kiêu ngạo đương nhiên không phải chỉ cao bình thường. Cô ta cảm thấy việc bị một người đàn ông như Bạc Á Thần ghét bỏ là vô cùng nhục nhã. Từ trước đến nay, những thứ cô ta muốn, chưa từng có thứ nào có thể thoát khỏi bàn tay của cô ta. Nhưng Bạc Á Thần lại hết lần này đến lần khác làm trái ý cô ta, khiến cô ta cảm thấy mình thật thất bại. Kim Mịch Du có thể cam tâm sao, đáp án dĩ nhiên là không!
Kim Mịch Du huy động hết tất cả sự kiêu ngạo để lấn át nỗi sợ hãi. Cô ta nắm chặt hai tay thành quả đấm, sau đó nói:
“Thần, anh tốt nhất đừng tiếp tục dọa em. Nếu như em không vui, Kim gia sẽ chen chân vào ngành xây dựng đó. Em nghĩ, chắc anh không muốn công ty của mình có thêm một đối thủ cạnh tranh đâu nhỉ?”
Kim Mịch Du tuy không kịp điều tra về Bạc Á Thần, nhưng cô ta nghĩ rằng anh vẫn đang còn điều hành cái công ty nhỏ bé kia. Dù sao mới chỉ có năm năm mà thôi, cái công ty đó có thể lớn đến mức nào chứ, muốn so với Kim gia thâm căn cố đế của cô ta đúng là lấy trứng chọi đá. Bạc Á Thần là người khôn ngoan, nhất định sẽ nghe ra hàm ý trong câu nói của cô ta mà chọn lựa đúng đắn. Kim Mịch Du đắc ý nghĩ.
Bạc Á Thần sao có thể không hiểu cô ta đang muốn đe dọa mình. Anh lạnh nhạt đáp một tiếng rồi đóng sập cánh cửa lại:
“Tùy cô.”
Kim Mịch Du nhìn cánh cửa đóng lại ngay trước mắt thì vô cùng phẫn nộ. Bạc Á Thần, anh cư nhiên dám không nghe theo lời tôi! Cứ chờ xem, năm năm trước tôi không có được anh, nhưng không có nghĩa là năm năm sau cũng vậy. Kim Mịch Du tôi thề, nếu tôi không thể khiến anh khuất phục, tôi sẽ không mang họ Kim!
Kim Mịch Du cắn răng, sau đó lấy điện thoại ra nhấn một dãy số:
“Alo, điều tra cho tôi thông tin về một người tên Bạc Á Thần trong năm năm trở lại đây, nhất là những hoạt động gần đây của anh ta, gửi cho tôi ngay lập tức!”
Người phụ nữ hơi rùng mình một chút vì sát khí của Bạc Á Thần, không khỏi thu liễm đi ít nhiều. Không hiểu sao trong lòng cô ta bỗng xuất hiện một cảm giác nôn nao, bồn chồn khó hiểu. Bạc Á Thần năm đó, thật sự đã thay đổi rồi sao?
Cố gắng lấy lại sự tự tin cao ngất của bản thân, cô ta nói:
“Nếu anh không muốn em gọi như vậy cũng được, dù sao chúng ta cũng cùng dòng máu Châu Á, xưng hô bằng tên gốc vẫn thân thiết hơn. Đúng không, Thần?”
Vừa nói, cô ta vừa cố tình áp sát Bạc Á Thần, hành động đầy vẻ quyến rũ.
Bạc Á Thần lập tức tránh qua một bên, khí lạnh tỏa ra càng lúc càng nồng đậm chứng tỏ anh đang cực kì mất kiên nhẫn. Anh nghiêm mặt nhìn cô ta, gằng giọng nói:
“Cút.”
Một tiếng ngắn gọn nhưng chứa lực sát thương cực lớn. Người phụ nữ bị dọa không nhẹ, lập tức lùi lại ra khỏi phạm vi cánh cửa, vẻ mặt hoa dung thất sắc trông vô cùng đáng thương. Nếu là người đàn ông khác nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ lập tức chạy đến an ủi, hận không thể dùng hết bản lĩnh ra bảo vệ cô ta. Nhưng Bạc Á Thần lại khác, anh chỉ ước gì không phải nhìn thấy khuôn mặt ghê tởm đó thêm một giây nào nữa. Vì vậy, gần như trong tích tắc, anh đã đóng cửa phòng lại.
Người phụ nữ khó khăn lắm mới tìm được Bạc Á Thần, đương nhiên không cam lòng thất bại như thế. Cô ta lập tức quên hết sợ hãi, vội vàng đưa tay ra giữ cửa.
“Thần, em biết anh còn giận em về cái chết của Zack, nhưng lúc đó em thật sự không cố ý mà. Em chỉ là tự vệ, tự vệ mà thôi! Anh cũng biết Zack ích kỷ đến mức nào mà, rõ ràng em không còn tình cảm gì với anh ta nữa, nhưng anh ta vẫn đến tìm em, đe dọa em, bắt em phải rời xa anh. Thần, em yêu anh, đương nhiên sẽ không thể nào khuất phục trước anh ta, nên em mới…”
“Câm miệng!”
Cả người Bạc Á Thần tỏa ra sát khí ngùn ngụt, ánh mắt lạnh lẽo như sông băng ngàn năm nhìn người phụ nữ trước mắt. Nếu không phải vì lời hứa với Phạm Vỹ, anh đã bóp chết cô ta từ lâu rồi. Phạm Vỹ yêu cô ta biết bao nhiêu, làm chuyện gì cũng suy nghĩ cho cô ta, vậy mà đến lúc chết đi rồi vẫn bị cô ta nhục mạ. Đúng là quá mức ghê tởm!
Kim Mịch Du một lần nữa bị Bạc Á Thần làm cho sợ hãi, cả người run lên như cầy sấy, mồ hôi lạnh không biết từ khi nào đã thấm ướt cả phần váy ở lưng. Nếu ban đầu chỉ là nghi ngờ thì bây giờ cô ta đã có thể khẳng định chắc chắn rằng Bạc Á Thần đã thay đổi rồi, hơn nữa còn thay đổi rất nhiều. Người đàn ông không nhiễm khói lửa nhân gian năm đó, lúc này không những lạnh lùng hơn, mà còn tồn tại một sự tàn bạo như tu la đến từ địa ngục. Trong thoáng chốc, từ bộ mặt trích tiên đạm mạc, anh đã biến thành ác quỷ làm người ta kinh hồn khiếp vía.
Nếu An Tịnh Tuyết nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ không tiếc lời tán thưởng Bạc Á Thần có uy áp mạnh mẽ. Nhưng Kim Mịch Du lại bị dọa cho hồn bay phách lạc, mặt trắng không còn chút máu, cánh tay đang giữ cửa cũng buông lỏng rồi rơi xuống. Cô ta thật sự không ngờ chỉ sau năm năm, Bạc Á Thần đã có biển chuyển lớn đến mức này, xa lạ đến mức khiến cô ta sợ hãi không cách nào kiềm chế được. Chẳng lẽ, việc cô ta tìm đến Bạc Á Thần là sai lầm?
Nhớ lại ban nãy, khi cô ta đang cùng người bạn trai thứ hai mươi đang làm thủ tục thuê phòng ở quầy lễ tân thì vô tình bắt gặp được Bạc Á Thần. Khi đó, cô ta vô cùng vui mừng, lập tức đứng dậy đuổi theo. Sau vụ việc ngộ sát lùm xùm kia, Kim gia vì cô ta mà gánh không ít tai tiếng, vì thế cấm cô ta không được bao giờ tìm đến Bạc Á Thần hay bất cứ người nào liên quan đến Phạm Vỹ nữa. Cô ta đã tuân thủ lệnh cấm đó suốt năm năm, trong thời gian này còn quen không ít bạn trai mới, nhưng không có ai khiến cô ta rung động được như Bạc Á Thần cả.
Cái cô ta yêu nhất ở Bạc Á Thần chính là sự lạnh nhạt cấm dục kia, nó khiến ham muốn chinh phục trong người cô ta không ngừng sôi trào. So với Bạc Á Thần lạnh lùng, đám thiếu gia công tử suốt ngày chỉ vì ao ước tài sản của cô ta mà không ngừng cung phụng thật vô cùng nhàm chán. Tuy đã ba mươi tuổi, nhưng cô ta vẫn rất kiêu ngạo về sức quyến rũ của mình, phụ nữ trưởng thành không phải lúc nào cũng có sức hấp dẫn hơn, không phải sao? Vì thế, cô ta mới tự tin dám đi tìm Bạc Á Thần. Cô ta cho rằng, Bạc Á Thần nhất định sẽ không thể nào chống cự được sự cuốn hút của cô ta mà quên đi hết những chuyện không vui trước đây. Nhưng, những sự việc vừa xảy ra hoàn toàn khác với suy nghĩ đó của cô ta. Cô ta thậm chí còn cảm nhận được sát ý từ Bạc Á Thần, một sát ý mãnh liệt.
Bạc Á Thần không hề có ý định thương hương tiếc ngọc. Bằng chất giọng lạnh lẽo cực độ, anh nói:
“Kim Mịch Du, vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Tôi có thể vì Phạm Vỹ mà bỏ qua cho cô thêm lần này, nhưng sau này thì tuyệt đối không. Đừng khiêu khích sự kiên nhẫn của tôi. Nếu không, cô nhất định sẽ hối hận.”
Kim Mịch Du tuy sợ hãi, nhưng xuất thân là đại tiểu thư Kim gia tài phú uy quyền, lòng kiêu ngạo đương nhiên không phải chỉ cao bình thường. Cô ta cảm thấy việc bị một người đàn ông như Bạc Á Thần ghét bỏ là vô cùng nhục nhã. Từ trước đến nay, những thứ cô ta muốn, chưa từng có thứ nào có thể thoát khỏi bàn tay của cô ta. Nhưng Bạc Á Thần lại hết lần này đến lần khác làm trái ý cô ta, khiến cô ta cảm thấy mình thật thất bại. Kim Mịch Du có thể cam tâm sao, đáp án dĩ nhiên là không!
Kim Mịch Du huy động hết tất cả sự kiêu ngạo để lấn át nỗi sợ hãi. Cô ta nắm chặt hai tay thành quả đấm, sau đó nói:
“Thần, anh tốt nhất đừng tiếp tục dọa em. Nếu như em không vui, Kim gia sẽ chen chân vào ngành xây dựng đó. Em nghĩ, chắc anh không muốn công ty của mình có thêm một đối thủ cạnh tranh đâu nhỉ?”
Kim Mịch Du tuy không kịp điều tra về Bạc Á Thần, nhưng cô ta nghĩ rằng anh vẫn đang còn điều hành cái công ty nhỏ bé kia. Dù sao mới chỉ có năm năm mà thôi, cái công ty đó có thể lớn đến mức nào chứ, muốn so với Kim gia thâm căn cố đế của cô ta đúng là lấy trứng chọi đá. Bạc Á Thần là người khôn ngoan, nhất định sẽ nghe ra hàm ý trong câu nói của cô ta mà chọn lựa đúng đắn. Kim Mịch Du đắc ý nghĩ.
Bạc Á Thần sao có thể không hiểu cô ta đang muốn đe dọa mình. Anh lạnh nhạt đáp một tiếng rồi đóng sập cánh cửa lại:
“Tùy cô.”
Kim Mịch Du nhìn cánh cửa đóng lại ngay trước mắt thì vô cùng phẫn nộ. Bạc Á Thần, anh cư nhiên dám không nghe theo lời tôi! Cứ chờ xem, năm năm trước tôi không có được anh, nhưng không có nghĩa là năm năm sau cũng vậy. Kim Mịch Du tôi thề, nếu tôi không thể khiến anh khuất phục, tôi sẽ không mang họ Kim!
Kim Mịch Du cắn răng, sau đó lấy điện thoại ra nhấn một dãy số:
“Alo, điều tra cho tôi thông tin về một người tên Bạc Á Thần trong năm năm trở lại đây, nhất là những hoạt động gần đây của anh ta, gửi cho tôi ngay lập tức!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.