Chương 6: Thầy phục hổ
Vũ Phiên
26/12/2019
Vi Ban ngồi giữa nhà sàn của quan tạo, nét mặt trầm trọng khác hẳn vẻ hung hăng mọi khi. Nàng ta nhìn qua mọi người một
lượt, rồi gằn giọng nói:
- Đây là một con Hổ Trành!
- Hổ Trành ư?
Mọi người nghe Ban nói vậy liền nhao nhao bàn tán. Vi Ban mặc kệ tất cả, tiếp tục lập luận:
- Phải, nó giết bao nhiêu người trong bản mà không thấy dấu vết một oan hồn nào. Hôm nay nó lại còn sử dụng pháp thuật của hồn ma trú trên người để trốn thoát. Rõ ràng đây là một con Hổ Trành, loài chuyên bắt hồn ma để tu luyện hoặc làm tay sai.
Mai thấy chị mình nhận định vội vã quá, nàng liền khẽ cau mày rồi lên tiếng phản bác:
- Em vẫn thấy có điều gì chưa đúng.
- Là điều gì?
- Hổ Trành là loài thèm khát linh hồn con người, thèm khát hơn cả xác thịt. Thế sao hôm nay nó lại bỏ linh hồn của hai gã thuộc hạ mà chỉ tha đi phần xác?
- Sao ngươi biết nó bỏ lại linh hồn hai gã thuộc hạ?
- Linh hồn hai gã đang thập thò sau lưng Trịnh Giác Mật đấy thôi!
Giác Mật nghe thế thì mặt mày tái mét như gà bị cắt tiết. Mọi người biết một chút phép thuật liền tập trung huyền lực vào mắt, quả thật thấy lờ mờ sau lưng chúa đạo Đà Giang có hai hồn ma đang bấu víu.
- Cao Sơn thần tiên, có cách nào đuổi được bọn ma này đi không? - Giác Mật mặt trắng bệch hướng về Ban và Mai cầu xin.
Vi Mai trước ánh mắt tha thiết của gã chúa đạo thì chỉ lạnh lùng lắc đầu, đáp:
- Ngươi đừng lo, chúng chỉ muốn theo ngươi về cố hương để siêu thoát thôi.
Giác Mật định mở mồm xin xỏ tiếp thì bắt gặp ánh mắt sắc lẹm của Vi Ban. Y đành ngậm miệng ngồi im, hai hàm răng bắt đầu đánh lập cập vào nhau trông rất tội nghiệp. Ban đối với việc hổ trành vẫn chưa xong, tiếp tục tranh luận:
- Có thể nó chưa kịp bắt hồn đi thì đã bị em và Chiêu Văn Vương phát hiện chăng?
Mai lắc đầu, đáp:
- Nó cố tình dụ em và Chiêu Văn Vương đến gò đất, lại còn kịp tha theo xác hai gã thuộc hạ. Nếu nó là Hổ Trành thì làm gì có chuyện mang theo xác mà bỏ lại hồn như thế?
Đúng lúc này, dường như không nhịn nổi nữa, một tay trung niên đứng đầu bốn họ trong bản chợt đứng phắt dậy, nói với giọng gay gắt:
- Yêu tinh đó hoàn toàn không phải là Hổ Trành, mà là Hổ Phục. Và nó là con hổ Một Mắt, yêu thú của bản Phù Cọp.
Ban, Mai hai nàng thấy vậy thì đồng thanh kêu lên kinh ngạc:
- Hổ Một Mắt và bản Phù Cọp ư?
Trong phủ Cao Sơn xưa nay có lưu truyền vài câu chuyện về bản Phù Cọp. Nghe đồn đây là một trong số ít bản có nhiều thầy phép trên miền núi Tây Bắc mà không có liên hệ gì với phủ Cao Sơn. Hơn nữa các thầy phép này đều là thầy phục yêu, chính xác hơn là phục hổ.
- Bạc Luông, cái nòi của loài tàn ác kia ông còn định giữ lại đến bao giờ. Rõ ràng chính nó là thủ phạm gọi con Một Mắt về trả thù chúng ta! - Trung niên vừa nói mắt đỏ ngầu, dáng vẻ hung hăng quay sang chất vấn quan tạo.
Quan tạo mặt mày tái mét, lắc đầu đáp:
- Ta cam đoan nó không phải là một thầy phục hổ.
- Thầy phục hổ là gì? - Nhật Duật không nén nổi tò mò quay sang khều Vi Mai hỏi nhỏ.
- Thầy phục hổ là các thầy phép tu theo đường chuyên đi hàng phục hổ tinh làm tay sai.
Nhật Duật đang gật gù thì đã thấy trung niên kia chỉ thẳng vào mặt quan tạo rồi quát to:
- Ông đừng hòng che đậy cho giống nòi của bản Phù Cọp thêm nữa. Bấy lâu nay xảy ra việc tôi đều nghi ngờ do nó gây ra, bây giờ bằng cớ đã đầy đủ ông đừng chối cãi. Chúng bây đâu!
Nghe gã trung niên hô lớn, đám thanh niên chờ sẵn bên dưới liền sầm sập lao lên.
- Mau bắt cái nòi tàn ác kia lại. Chúng ta đem nó thiêu sống thể nào nó cũng gọi con hổ tinh đến, chúng ta có thể nhổ cỏ tận gốc luôn!
Trung niên vừa nói vừa chỉ vào cô gái nhỏ, nãy giờ vẫn sợ sệt núp trong góc nhà như thường lệ. Quan tạo thấy thế thì mặt trắng bệch tuy nhiên ông vẫn ngồi im tại chỗ để đám người hùng hổ lao tới, lôi xềnh xệch con gái mình đi. Vi Ban thấy có diễn biến bất thường thì lên tiếng can thiệp:
- Khoan đã! Việc này là sao?
- Cao Sơn sứ giả, đây là việc riêng của bản. Các ngươi đừng xen vào!
- Không được, nếu cô gái kia là thầy phục hổ thật thì chúng ta phải kiểm tra rồi báo lại về phủ.
Trung niên nghe thế thì cười nhạt.
- Đừng tưởng là người của Cao Sơn thì muốn làm gì thì làm. Đây là bản của chúng ta, các ngươi đã dám kéo đến làm loạn thì đừng trách chúng ta không hiếu khách. Đội thuốc mê, hành động!
Lời vừa dứt, đột nhiên có hơn chục ống tre từ bên ngoài xuyên qua kẽ hở trên các tấm vách chọc vào. Rồi những luồng khói đục màu được thổi bằng các hơi rất mạnh, rất dài, tràn ngập căn nhà. Nhật Duật biết là khói độc, vội vã lấy tay áo bịt mũi. Tuy nhiên đã quá muộn, Chiêu Văn Vương chỉ kịp ngửi thấy một mùi hắc và khét. Đầu óc chàng chợt mụ hẳn đi, cả người khuỵu xuống rồi ngất xỉu lúc nào không hay.
* * * * *
Khi Nhật Duật tỉnh lại thì chỉ thấy một màn tối om. Chàng cựa mình mới phát hiện ra cơ thể đang bị trói chặt. Chiêu Văn Vương liền vận công truyền khí sang cánh tay hữu. Nơi này trong ống tay áo chàng có dấu một lưỡi dao sắc vừa mỏng vừa mềm tới độ ngay cả khi kẻ thù lục tìm kiểm tra cũng không thể phát hiện ra. Và chỉ khi Nhật Duật vận công theo cách đặc biệt, dưỡi dao kia mới bung ra trượt xuống lòng bàn tay. Nhật Duật dùng dao cắt dây trói rồi ngồi dậy. Đầu óc tuy còn hơi váng vất do khí mê nhưng mắt đã quen với bóng tối, Chiêu Văn Vương dần nhận ra mình vẫn đang ở trên nhà sàn của quan tạo. Xung quanh chỗ chàng nằm có hơn chục thân thể bị trói chắc là Giác Mật và bọn thủ hạ.
Nhật Duật thận trọng xuống dưới đi một vòng kiểm tra. Chỉ khi chắc chắn xung quanh không có kẻ canh gác, và tận mắt quan sát thấy rừng đuốc đỏ của dân bản tụ lại nơi bìa rừng, Nhật Duật mới trở lại nhà sàn thắp nến, cởi trói rồi dội nước cho từng người bọn Giác Mật tỉnh lại. Riêng hai chị em Ban Mai thì không thấy đâu, Chiêu Văn Vương đoán hai nàng tài phép cao cường nên đã thoát khỏi việc bị trúng thuốc mê và bắt trói.
Lũ người Man được giải thoát thì cảm ơn Nhật Duật rối rít. Nhưng khi chàng đề nghị ra chỗ bìa rừng xem tình hình thế nào thì bọn chúng sợ hãi thoái thác. Giác Mật cùng bọn thủ hạ lo cho mạng sống của bản thân, sau khi khuyên can Chiêu Văn Vương cùng xuống núi không được, lũ này đi kiếm mấy cây đuốc về rồi vội vã lần mò tìm đường thoát khỏi cái bản đáng nguyền rủa bất chấp địa hình phức tạp và đêm đen mù mịt.
Nhật Duật thấy bọn họ rời đi thì không ngăn cản. Chàng quay lại nhà quan tạo tìm được thanh gươm báu vứt lăn lóc gần chỗ bị trói lúc trước. Sau đó chàng lặng lẽ nhắm hướng bìa rừng nơi đuốc đốt sáng trưng kia mà tìm tới. Nhật Duật biết dân bản trên miền ngược có nhiều tập tục riêng và họ khi quyết định làm việc gì thì vô cùng kiên quyết, không quan tâm tới việc tra cho ra chân tướng. Rất có thể cô gái nhỏ đang bị đám dân bản thiêu sống thật.
* * * * *
Khu bìa rừng ở rìa bản Man có một bãi đất trống. Bãi đất này vốn khi xưa có một hộ dựng nhà, ở cố định. Nhưng từ sau khi con trai lớn của hộ bị hổ tinh giết hại dã man thì cả gia đình đã dọn vào sâu bên trong bản. Căn nhà sàn của bọn họ được dỡ bỏ, tạo thành khoảng trơ trọi ngăn cách khu rừng rậm rạp với bản, nhằm dễ bề phát hiện ra hổ tinh khi con yêu mò về.
Hiện tại bãi đất trống được hàng chục cây đuốc soi sáng như ban ngày. Ở chính giữa bãi trồng cây cọc lớn. Trên cọc có một thiếu nữ bị trói quặp hai tay. Xung quanh cọc, dân bản đứng chật kín, bắt đầu hò reo những tiếng man rợ. Lửa bùng lên dữ dội, liếm láp vào các cành củi khô xếp bên dưới tạo thành vòng tròn đỏ nóng hừng hực. Đám đông hò reo ngày càng dữ tợn hơn. Cô gái nhỏ tóc xõa ngang vai, mặt lấm tấm mồ hôi. Mắt nàng ánh lên vẻ đơn độc và hoang mang. Lửa càng ngày càng cháy to, cô gái nhỏ đã bắt đầu cảm thấy sức nóng mãnh liệt của lửa. Nàng kêu không ra tiếng, quằn quại trên giàn thiêu.
- Dừng ngay lại! Không được hại con bé!
Cùng với tiếng hô là năm đạo bùa vàng bay tới đánh tung đám củi lửa, kịp thời giải nguy cho cô gái bị treo trên cọc. Theo ngay phía sau đám bùa chính là quan tạo của bản người Man. Ông nhảy tới sát cọc, rút con dao găm từ thắt lưng cắt dây trói để cứu con gái mình.
Bọn dân bản đứng xung quanh thấy quan tạo dập lửa thì vô cùng tức giận. Được sự hô hào của mấy tay trung niên, bọn họ kẻ rút mã tấu, kẻ làm phép gọi ra trăn, ra rắn bao vây hai bố con. Quan tạo trong lúc nguy cấp hết dùng bùa chú lại hóa phép ra hình nhân để đối phó với lũ người trong bản. Tuy nhiên dù ông phép thuật cao cường nhưng vẫn không thể chống lại số đông. Chỉ trong thời gian ngắn, bùa phép và hình nhân của quan tạo đều đã bị phá hết. Đúng khi hai bố con đang sợ hãi ôm nhau, không biết phải làm thế nào để đối phó với đám đông đang lên cơn giận dữ thì chợt có luồng ánh sáng nóng bỏng bay tới, đánh dẹp bọn dân bản sang một bên. Mọi người định thần nhìn kỹ, chỉ thấy luồng sáng phát ra từ tràng hạt đen bóng đang bay lơ lửng giữa trời. Có tên dân bản nhận ra tràng hạt, la to:
- Đây là tràng hạt của gã người dưới xuôi đi cùng bọn sứ giả Cao Sơn.
Đúng lúc đó, lại có mấy tiếng nổ đùng đùng vang lên. Đi kèm tiếng nổ là rất nhiều khói trắng tỏa ra khắp nơi khiến lũ dân bản cay xè mắt. Cả đám người la hét, chửi rủa ầm ĩ. Nhân cảnh hỗn loạn đó, có một bóng đen lặng lẽ tới bên quan tạo và con gái ông.
- Hai bố con theo tôi chạy mau.
Người vừa nói không ai khác ngoài Nhật Duật. Chàng tận dụng đêm tối tới gần chỗ giàn thiêu mà không bị dân bản phát hiện. Rồi khi quan tạo lao ra cứu con gái, làm đám người nổi giận tập trung vào hai bố con đã tạo thời cơ cho Chiêu Văn Vương tung tràng hạt và ném ra pháo khói, loại pháo đặc biệt có tác dụng làm rối loạn đội hình quân địch chỉ được trang bị cho những đạo quân tinh nhuệ hàng đầu của triều đình.
Quan tạo nhận ra Nhật Duật thì mừng rỡ, nhưng ông không chạy theo chàng mà ấn cô gái nhỏ vào tay Chiêu Văn Vương rồi nói:
- Tráng sĩ đã ra tay cứu trợ thì xin cứu cho trót. Đứa con thơ này xin giao lại cho ngài. Mong ngài hãy đưa nó chạy trốn xuống núi. Còn bọn người trong bản cứ để tôi ngăn cản.
Nhật Duật định lên tiếng phản đối nhưng quan tạo đã lắc đầu, đáp:
- Cả ba người cùng chạy thì bọn chúng sẽ đuổi kịp. Ngài cứ đưa con gái tôi đi. Tôi tuy tài hèn sức mọn nhưng vẫn thừa khả năng cầm chân lũ chúng nó.
Lúc này khói đã tan bớt, dân bản bắt đầu bình tĩnh trở lại. Nhật Duật thấy tình thế gấp gáp liền không nói thêm lời thừa, vội vã cõng cô gái nhỏ người đã mềm nhũn do mệt và sợ lên lưng rồi chạy về phía khu rừng. Còn lại quan tạo một mình, ông thò tay vào túi lấy ra quả bầu khô rồi đưa lên ngang miệng, nói những lời rì rầm với nó. Sau đó ông hướng quả bầu về phía đám dân bản rồi hô “hầy”. Tức thì từ trong quả bầu một đàn vắt đông lúc nhúc tuôn ra như thác đổ.
Lũ dân bản lúc này vừa thoát khỏi đám khói thì lại bị cơn mưa vắt dội vào. Nhiều kẻ tài phép kém bị bọn hút máu bám khắp người thì sợ hãi kêu la thảm thiết. Tuy nhiên sau một hồi náo loạn, bốn tay trung niên đứng đầu chỉ huy lũ dân bản dùng phép thuật giết bớt bọn vắt. Chúng còn chia ra một đội đuổi theo Nhật Duật và cô gái nhỏ.
- Bạc Luông, ông dám phản lại bản sao?
Quan tạo nghe một trong bốn tay trung niên nói vậy thì thở dài, đút quả bầu khô vào trong túi vải rồi lấy ra ba lá bùa đỏ sẫm.
- Phận làm bố mẹ sao có thể thấy con chết mà không cứu? Ta đã mất gia đình hai lần rồi, giờ chỉ còn mình nó không thể để bọn ngươi giết nốt.
- Nhưng nó là con của nòi tàn ác. Hổ Một Mắt yêu thú của mẹ nó vốn đã trốn vào rừng sâu từ lâu sau khi mẹ nó mất đi. Giờ con hổ mò về bản chúng ta trả thù thì chắc chắn do nó gọi tới.
Quan tạo nghe thế thì lắc đầu:
- Ta cam đoan nó không phải là một thầy phục hổ.
- Bạc Luông, ông u mê quá rồi! Đã vậy thì đừng trách chúng ta vô tình!
Trung niên vừa nói dứt câu, bất chợt từ phía bìa rừng vọng lại tiếng gầm hung tợn. Bọn dân bản nghe thấy tiếng gầm thì nhốn nháo cả lên.
- Một Mắt, con Một Mắt tới rồi!
Sau tiếng gầm là tiếng người hét kinh hãi, tiếng kêu cứu, tiếng bước chân náo loạn.
- Mọi người mau ra đấy thôi. Chúng ta phải giết con hổ trước đã!
Mối đe dọa từ hổ tinh lớn hơn rất nhiều so với Bạc Luông. Đám dân bản bỏ vị quan tạo ở lại, hò hét, giục giã nhau chạy về hướng nơi con ác thú vừa mò tới.
* * * * *
(Để tri ân tác giả, mời các bạn vào facebook gõ "Thần Chiến triều Trần" và like fanpage của truyện. Xin chân thành cảm ơn!)
- Đây là một con Hổ Trành!
- Hổ Trành ư?
Mọi người nghe Ban nói vậy liền nhao nhao bàn tán. Vi Ban mặc kệ tất cả, tiếp tục lập luận:
- Phải, nó giết bao nhiêu người trong bản mà không thấy dấu vết một oan hồn nào. Hôm nay nó lại còn sử dụng pháp thuật của hồn ma trú trên người để trốn thoát. Rõ ràng đây là một con Hổ Trành, loài chuyên bắt hồn ma để tu luyện hoặc làm tay sai.
Mai thấy chị mình nhận định vội vã quá, nàng liền khẽ cau mày rồi lên tiếng phản bác:
- Em vẫn thấy có điều gì chưa đúng.
- Là điều gì?
- Hổ Trành là loài thèm khát linh hồn con người, thèm khát hơn cả xác thịt. Thế sao hôm nay nó lại bỏ linh hồn của hai gã thuộc hạ mà chỉ tha đi phần xác?
- Sao ngươi biết nó bỏ lại linh hồn hai gã thuộc hạ?
- Linh hồn hai gã đang thập thò sau lưng Trịnh Giác Mật đấy thôi!
Giác Mật nghe thế thì mặt mày tái mét như gà bị cắt tiết. Mọi người biết một chút phép thuật liền tập trung huyền lực vào mắt, quả thật thấy lờ mờ sau lưng chúa đạo Đà Giang có hai hồn ma đang bấu víu.
- Cao Sơn thần tiên, có cách nào đuổi được bọn ma này đi không? - Giác Mật mặt trắng bệch hướng về Ban và Mai cầu xin.
Vi Mai trước ánh mắt tha thiết của gã chúa đạo thì chỉ lạnh lùng lắc đầu, đáp:
- Ngươi đừng lo, chúng chỉ muốn theo ngươi về cố hương để siêu thoát thôi.
Giác Mật định mở mồm xin xỏ tiếp thì bắt gặp ánh mắt sắc lẹm của Vi Ban. Y đành ngậm miệng ngồi im, hai hàm răng bắt đầu đánh lập cập vào nhau trông rất tội nghiệp. Ban đối với việc hổ trành vẫn chưa xong, tiếp tục tranh luận:
- Có thể nó chưa kịp bắt hồn đi thì đã bị em và Chiêu Văn Vương phát hiện chăng?
Mai lắc đầu, đáp:
- Nó cố tình dụ em và Chiêu Văn Vương đến gò đất, lại còn kịp tha theo xác hai gã thuộc hạ. Nếu nó là Hổ Trành thì làm gì có chuyện mang theo xác mà bỏ lại hồn như thế?
Đúng lúc này, dường như không nhịn nổi nữa, một tay trung niên đứng đầu bốn họ trong bản chợt đứng phắt dậy, nói với giọng gay gắt:
- Yêu tinh đó hoàn toàn không phải là Hổ Trành, mà là Hổ Phục. Và nó là con hổ Một Mắt, yêu thú của bản Phù Cọp.
Ban, Mai hai nàng thấy vậy thì đồng thanh kêu lên kinh ngạc:
- Hổ Một Mắt và bản Phù Cọp ư?
Trong phủ Cao Sơn xưa nay có lưu truyền vài câu chuyện về bản Phù Cọp. Nghe đồn đây là một trong số ít bản có nhiều thầy phép trên miền núi Tây Bắc mà không có liên hệ gì với phủ Cao Sơn. Hơn nữa các thầy phép này đều là thầy phục yêu, chính xác hơn là phục hổ.
- Bạc Luông, cái nòi của loài tàn ác kia ông còn định giữ lại đến bao giờ. Rõ ràng chính nó là thủ phạm gọi con Một Mắt về trả thù chúng ta! - Trung niên vừa nói mắt đỏ ngầu, dáng vẻ hung hăng quay sang chất vấn quan tạo.
Quan tạo mặt mày tái mét, lắc đầu đáp:
- Ta cam đoan nó không phải là một thầy phục hổ.
- Thầy phục hổ là gì? - Nhật Duật không nén nổi tò mò quay sang khều Vi Mai hỏi nhỏ.
- Thầy phục hổ là các thầy phép tu theo đường chuyên đi hàng phục hổ tinh làm tay sai.
Nhật Duật đang gật gù thì đã thấy trung niên kia chỉ thẳng vào mặt quan tạo rồi quát to:
- Ông đừng hòng che đậy cho giống nòi của bản Phù Cọp thêm nữa. Bấy lâu nay xảy ra việc tôi đều nghi ngờ do nó gây ra, bây giờ bằng cớ đã đầy đủ ông đừng chối cãi. Chúng bây đâu!
Nghe gã trung niên hô lớn, đám thanh niên chờ sẵn bên dưới liền sầm sập lao lên.
- Mau bắt cái nòi tàn ác kia lại. Chúng ta đem nó thiêu sống thể nào nó cũng gọi con hổ tinh đến, chúng ta có thể nhổ cỏ tận gốc luôn!
Trung niên vừa nói vừa chỉ vào cô gái nhỏ, nãy giờ vẫn sợ sệt núp trong góc nhà như thường lệ. Quan tạo thấy thế thì mặt trắng bệch tuy nhiên ông vẫn ngồi im tại chỗ để đám người hùng hổ lao tới, lôi xềnh xệch con gái mình đi. Vi Ban thấy có diễn biến bất thường thì lên tiếng can thiệp:
- Khoan đã! Việc này là sao?
- Cao Sơn sứ giả, đây là việc riêng của bản. Các ngươi đừng xen vào!
- Không được, nếu cô gái kia là thầy phục hổ thật thì chúng ta phải kiểm tra rồi báo lại về phủ.
Trung niên nghe thế thì cười nhạt.
- Đừng tưởng là người của Cao Sơn thì muốn làm gì thì làm. Đây là bản của chúng ta, các ngươi đã dám kéo đến làm loạn thì đừng trách chúng ta không hiếu khách. Đội thuốc mê, hành động!
Lời vừa dứt, đột nhiên có hơn chục ống tre từ bên ngoài xuyên qua kẽ hở trên các tấm vách chọc vào. Rồi những luồng khói đục màu được thổi bằng các hơi rất mạnh, rất dài, tràn ngập căn nhà. Nhật Duật biết là khói độc, vội vã lấy tay áo bịt mũi. Tuy nhiên đã quá muộn, Chiêu Văn Vương chỉ kịp ngửi thấy một mùi hắc và khét. Đầu óc chàng chợt mụ hẳn đi, cả người khuỵu xuống rồi ngất xỉu lúc nào không hay.
* * * * *
Khi Nhật Duật tỉnh lại thì chỉ thấy một màn tối om. Chàng cựa mình mới phát hiện ra cơ thể đang bị trói chặt. Chiêu Văn Vương liền vận công truyền khí sang cánh tay hữu. Nơi này trong ống tay áo chàng có dấu một lưỡi dao sắc vừa mỏng vừa mềm tới độ ngay cả khi kẻ thù lục tìm kiểm tra cũng không thể phát hiện ra. Và chỉ khi Nhật Duật vận công theo cách đặc biệt, dưỡi dao kia mới bung ra trượt xuống lòng bàn tay. Nhật Duật dùng dao cắt dây trói rồi ngồi dậy. Đầu óc tuy còn hơi váng vất do khí mê nhưng mắt đã quen với bóng tối, Chiêu Văn Vương dần nhận ra mình vẫn đang ở trên nhà sàn của quan tạo. Xung quanh chỗ chàng nằm có hơn chục thân thể bị trói chắc là Giác Mật và bọn thủ hạ.
Nhật Duật thận trọng xuống dưới đi một vòng kiểm tra. Chỉ khi chắc chắn xung quanh không có kẻ canh gác, và tận mắt quan sát thấy rừng đuốc đỏ của dân bản tụ lại nơi bìa rừng, Nhật Duật mới trở lại nhà sàn thắp nến, cởi trói rồi dội nước cho từng người bọn Giác Mật tỉnh lại. Riêng hai chị em Ban Mai thì không thấy đâu, Chiêu Văn Vương đoán hai nàng tài phép cao cường nên đã thoát khỏi việc bị trúng thuốc mê và bắt trói.
Lũ người Man được giải thoát thì cảm ơn Nhật Duật rối rít. Nhưng khi chàng đề nghị ra chỗ bìa rừng xem tình hình thế nào thì bọn chúng sợ hãi thoái thác. Giác Mật cùng bọn thủ hạ lo cho mạng sống của bản thân, sau khi khuyên can Chiêu Văn Vương cùng xuống núi không được, lũ này đi kiếm mấy cây đuốc về rồi vội vã lần mò tìm đường thoát khỏi cái bản đáng nguyền rủa bất chấp địa hình phức tạp và đêm đen mù mịt.
Nhật Duật thấy bọn họ rời đi thì không ngăn cản. Chàng quay lại nhà quan tạo tìm được thanh gươm báu vứt lăn lóc gần chỗ bị trói lúc trước. Sau đó chàng lặng lẽ nhắm hướng bìa rừng nơi đuốc đốt sáng trưng kia mà tìm tới. Nhật Duật biết dân bản trên miền ngược có nhiều tập tục riêng và họ khi quyết định làm việc gì thì vô cùng kiên quyết, không quan tâm tới việc tra cho ra chân tướng. Rất có thể cô gái nhỏ đang bị đám dân bản thiêu sống thật.
* * * * *
Khu bìa rừng ở rìa bản Man có một bãi đất trống. Bãi đất này vốn khi xưa có một hộ dựng nhà, ở cố định. Nhưng từ sau khi con trai lớn của hộ bị hổ tinh giết hại dã man thì cả gia đình đã dọn vào sâu bên trong bản. Căn nhà sàn của bọn họ được dỡ bỏ, tạo thành khoảng trơ trọi ngăn cách khu rừng rậm rạp với bản, nhằm dễ bề phát hiện ra hổ tinh khi con yêu mò về.
Hiện tại bãi đất trống được hàng chục cây đuốc soi sáng như ban ngày. Ở chính giữa bãi trồng cây cọc lớn. Trên cọc có một thiếu nữ bị trói quặp hai tay. Xung quanh cọc, dân bản đứng chật kín, bắt đầu hò reo những tiếng man rợ. Lửa bùng lên dữ dội, liếm láp vào các cành củi khô xếp bên dưới tạo thành vòng tròn đỏ nóng hừng hực. Đám đông hò reo ngày càng dữ tợn hơn. Cô gái nhỏ tóc xõa ngang vai, mặt lấm tấm mồ hôi. Mắt nàng ánh lên vẻ đơn độc và hoang mang. Lửa càng ngày càng cháy to, cô gái nhỏ đã bắt đầu cảm thấy sức nóng mãnh liệt của lửa. Nàng kêu không ra tiếng, quằn quại trên giàn thiêu.
- Dừng ngay lại! Không được hại con bé!
Cùng với tiếng hô là năm đạo bùa vàng bay tới đánh tung đám củi lửa, kịp thời giải nguy cho cô gái bị treo trên cọc. Theo ngay phía sau đám bùa chính là quan tạo của bản người Man. Ông nhảy tới sát cọc, rút con dao găm từ thắt lưng cắt dây trói để cứu con gái mình.
Bọn dân bản đứng xung quanh thấy quan tạo dập lửa thì vô cùng tức giận. Được sự hô hào của mấy tay trung niên, bọn họ kẻ rút mã tấu, kẻ làm phép gọi ra trăn, ra rắn bao vây hai bố con. Quan tạo trong lúc nguy cấp hết dùng bùa chú lại hóa phép ra hình nhân để đối phó với lũ người trong bản. Tuy nhiên dù ông phép thuật cao cường nhưng vẫn không thể chống lại số đông. Chỉ trong thời gian ngắn, bùa phép và hình nhân của quan tạo đều đã bị phá hết. Đúng khi hai bố con đang sợ hãi ôm nhau, không biết phải làm thế nào để đối phó với đám đông đang lên cơn giận dữ thì chợt có luồng ánh sáng nóng bỏng bay tới, đánh dẹp bọn dân bản sang một bên. Mọi người định thần nhìn kỹ, chỉ thấy luồng sáng phát ra từ tràng hạt đen bóng đang bay lơ lửng giữa trời. Có tên dân bản nhận ra tràng hạt, la to:
- Đây là tràng hạt của gã người dưới xuôi đi cùng bọn sứ giả Cao Sơn.
Đúng lúc đó, lại có mấy tiếng nổ đùng đùng vang lên. Đi kèm tiếng nổ là rất nhiều khói trắng tỏa ra khắp nơi khiến lũ dân bản cay xè mắt. Cả đám người la hét, chửi rủa ầm ĩ. Nhân cảnh hỗn loạn đó, có một bóng đen lặng lẽ tới bên quan tạo và con gái ông.
- Hai bố con theo tôi chạy mau.
Người vừa nói không ai khác ngoài Nhật Duật. Chàng tận dụng đêm tối tới gần chỗ giàn thiêu mà không bị dân bản phát hiện. Rồi khi quan tạo lao ra cứu con gái, làm đám người nổi giận tập trung vào hai bố con đã tạo thời cơ cho Chiêu Văn Vương tung tràng hạt và ném ra pháo khói, loại pháo đặc biệt có tác dụng làm rối loạn đội hình quân địch chỉ được trang bị cho những đạo quân tinh nhuệ hàng đầu của triều đình.
Quan tạo nhận ra Nhật Duật thì mừng rỡ, nhưng ông không chạy theo chàng mà ấn cô gái nhỏ vào tay Chiêu Văn Vương rồi nói:
- Tráng sĩ đã ra tay cứu trợ thì xin cứu cho trót. Đứa con thơ này xin giao lại cho ngài. Mong ngài hãy đưa nó chạy trốn xuống núi. Còn bọn người trong bản cứ để tôi ngăn cản.
Nhật Duật định lên tiếng phản đối nhưng quan tạo đã lắc đầu, đáp:
- Cả ba người cùng chạy thì bọn chúng sẽ đuổi kịp. Ngài cứ đưa con gái tôi đi. Tôi tuy tài hèn sức mọn nhưng vẫn thừa khả năng cầm chân lũ chúng nó.
Lúc này khói đã tan bớt, dân bản bắt đầu bình tĩnh trở lại. Nhật Duật thấy tình thế gấp gáp liền không nói thêm lời thừa, vội vã cõng cô gái nhỏ người đã mềm nhũn do mệt và sợ lên lưng rồi chạy về phía khu rừng. Còn lại quan tạo một mình, ông thò tay vào túi lấy ra quả bầu khô rồi đưa lên ngang miệng, nói những lời rì rầm với nó. Sau đó ông hướng quả bầu về phía đám dân bản rồi hô “hầy”. Tức thì từ trong quả bầu một đàn vắt đông lúc nhúc tuôn ra như thác đổ.
Lũ dân bản lúc này vừa thoát khỏi đám khói thì lại bị cơn mưa vắt dội vào. Nhiều kẻ tài phép kém bị bọn hút máu bám khắp người thì sợ hãi kêu la thảm thiết. Tuy nhiên sau một hồi náo loạn, bốn tay trung niên đứng đầu chỉ huy lũ dân bản dùng phép thuật giết bớt bọn vắt. Chúng còn chia ra một đội đuổi theo Nhật Duật và cô gái nhỏ.
- Bạc Luông, ông dám phản lại bản sao?
Quan tạo nghe một trong bốn tay trung niên nói vậy thì thở dài, đút quả bầu khô vào trong túi vải rồi lấy ra ba lá bùa đỏ sẫm.
- Phận làm bố mẹ sao có thể thấy con chết mà không cứu? Ta đã mất gia đình hai lần rồi, giờ chỉ còn mình nó không thể để bọn ngươi giết nốt.
- Nhưng nó là con của nòi tàn ác. Hổ Một Mắt yêu thú của mẹ nó vốn đã trốn vào rừng sâu từ lâu sau khi mẹ nó mất đi. Giờ con hổ mò về bản chúng ta trả thù thì chắc chắn do nó gọi tới.
Quan tạo nghe thế thì lắc đầu:
- Ta cam đoan nó không phải là một thầy phục hổ.
- Bạc Luông, ông u mê quá rồi! Đã vậy thì đừng trách chúng ta vô tình!
Trung niên vừa nói dứt câu, bất chợt từ phía bìa rừng vọng lại tiếng gầm hung tợn. Bọn dân bản nghe thấy tiếng gầm thì nhốn nháo cả lên.
- Một Mắt, con Một Mắt tới rồi!
Sau tiếng gầm là tiếng người hét kinh hãi, tiếng kêu cứu, tiếng bước chân náo loạn.
- Mọi người mau ra đấy thôi. Chúng ta phải giết con hổ trước đã!
Mối đe dọa từ hổ tinh lớn hơn rất nhiều so với Bạc Luông. Đám dân bản bỏ vị quan tạo ở lại, hò hét, giục giã nhau chạy về hướng nơi con ác thú vừa mò tới.
* * * * *
(Để tri ân tác giả, mời các bạn vào facebook gõ "Thần Chiến triều Trần" và like fanpage của truyện. Xin chân thành cảm ơn!)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.