Chương 15: Tứ Bất Tử Hội
Vũ Phiên
26/12/2019
Vầng Thái Dương rót những tia nắng óng ả, vàng thắm như mật lên cái mái ngói hình vẩy cá, khiến cho một tảng đỏ càng trở
nên nổi bật rực rỡ. Ánh nắng từ trên đỉnh tràn xuống, lan ra toàn bộ mái điện, rồi bị chặn lại một cách phũ phàng bởi mảng sương trắng xóa phủ
giăng tràn trên khoảnh sân phía dưới.
Trước cửa điện Chính Cung trên đảo thánh Tản Viên bất kể tiết trời mưa nắng ra sao, lúc nào cũng được phủ kín bởi một màn mờ ảo như thế. Lão Đầu Tử bước vào cái sân ngập tràn sương trắng mà lòng vẫn canh cánh thắc mắc “Tại sao đức thánh Tản lại triệu tập Tứ Bất Tử khẩn trương như vậy? Ắt hẳn có sự gì trọng đại vừa xảy ra”.
Ông lão ngẩng đầu nhìn lên, ở chính giữa sân lờ mờ hiện ra bốn trụ đá cao dễ đến chục trượng. Trên đỉnh ba trên bốn trụ đều thấp thoáng có bóng người ngồi. Lão Đầu Tử cười khà, cất giọng nói lớn:
- Xin lỗi các vị, tôi đến trễ!
Ông nói xong liền nhảy lên đỉnh trụ đá còn trống duy nhất. Ở phía trên này sương mù không ngập tới, chỉ có bầu trời xanh ngát phủ đầy nắng vàng hợp cùng cái mái ngói đỏ tươi và các đám mây nhỏ lãng đãng trôi tạo ra một quang cảnh thần tiên.
- Lão Đạo sao lần nào ông cũng đến muộn thế? - Giọng trẻ con tinh nghịch, nghe vang và trong như tiếng chuông đồng cất lên.
Lão Đầu Tử quay sang phía thân hình nhỏ nhắn, đầu vẫn còn để nguyên mái tóc ba chỏm, cười hề hề mà đáp:
- Đổng Thiên Vương trách oan tôi rồi. Tại thân già này hay thích đi ngao du khắp chốn, thành ra lần nào nhận được tin hội họp đều quay về chậm hơn một chút.
- Lão Đạo, ông đã sống cả nghìn năm rồi mà vẫn còn tính ham vui. Rốt cục tu Phật không xong, theo Đạo chả đến.
Người vừa lên tiếng ngồi trên trụ đá phía Đông là một nhà sư. Nhà sư mặc áo nâu sồng, chân đi giày cỏ, trang phục cực kỳ đơn sơ. Thế nhưng khuôn mặt to lớn và đặc biệt ánh mắt đầy sự nghiêm khắc khiến nhà sư toát ra một vẻ oai hùng kỳ lạ. Nghe nhà sư cất giọng mỉa mai, Lão Đầu Tử cười khẩy rồi nói:
- Tôi chỉ thích ngao du thiên hạ, không muốn thành Phật cũng chẳng muốn là Tiên. Tuy kiêm tu cả hai đường Phật, Đạo đều không đến nơi đến chốn nhưng cũng vẫn còn hơn lão sư già, chỉ vì tính cố chấp mà Phật pháp cao siêu vẫn không thể nhập Niết Bàn. Đúng là Không Tăng, quanh đi quẩn lại vẫn là Không.
Nhà sư không phải vừa, cười ruồi đáp trả:
- Bần tăng tu luyện mới hơn được trăm năm tuy chưa có thành tựu gì nhưng cũng kể như xếp ngang hàng với lão Đạo đạo hạnh trải hàng ngàn năm.
- Các vị…
Người ngồi trên trụ chính Bắc lên tiếng cắt ngang màn đấu khẩu. Chỉ thấy đây là một ông già râu tóc bạc phơ, quần áo mặc trên người trắng toát. Ông già thân thể rõ nét nhưng khi nhìn trực diện lại như hòa lẫn vào quang cảnh đằng sau. Ông già áo trắng vừa lên tiếng, mọi người liền im lặng chú ý lắng nghe:
- Hôm nay Tứ Bất Tử chúng ta tụ họp là có chuyện quan trọng, xin các vị bớt chút thời gian bàn việc chính đã.
- Theo lệ cứ mười năm chúng ta mới họp một lần. Cuộc họp trước cách nay có hai năm. Lần này đức thánh Tản cho triệu tập chúng tôi vội vàng như vậy, hẳn là phải có sự việc vô cùng hệ trọng xảy ra? - Nhà sư lo lắng hỏi dò.
Ông già áo trắng, tức chính là đức thánh Tản nghe vậy thì thở dài:
- Thưa các vị, Tứ Bất Tử chúng ta đại diện cho toàn bộ thần tiên phương Nam cai quản vùng đất này về mặt tâm linh. Hiện tại tình hình phương Nam đang rất hỗn loạn. Không hiểu sao trong vòng một năm nay, yêu quái đột nhiên nổi lên hoành hành khắp chốn. Chúng ngày càng táo tợn và hung hăng. Thậm chí mấy tháng gần đây, yêu quái còn đánh đuổi cả thổ địa, hà bá, thành hoàng ở nhiều nơi để chiếm địa bàn, ngang nhiên tác quái.
Giọng trẻ con cất lên lảnh lót:
- Lạ thế, yêu quái dù có hung tợn đến đâu nhưng từ trước đến nay chỉ hoạt động trên một khu vực nhất định. Thổ địa, hà bá, thành hoàng trên đất này đều có từ thời Thượng Cổ. Tuy các vị ấy chỉ là hạ đẳng thần nhưng tu luyện không yếu, sao lần này lại đồng loạt bị yêu quái đuổi đánh là thế nào? Việc này đúng là không bình thường.
- Tôi đến đây qua đường ngã ba Trung Hà, cũng chứng kiến thổ địa và hà bá ở đó đã bị đuổi đi. Con lợn tinh và cá tinh chiếm đóng địa bản, tự xưng làm thổ địa, hà bá, lừa người vào đánh chén. Ngã ba Bạch Hạc là chốn linh thiêng chưa thấy gì, nhưng việc đã xảy ra ở ngã ba Trung Hà thì có thể lây lan đến ngã ba Bạch Hạc bất cứ lúc nào. - Lão Đầu Tử suy tư nói, khác hẳn cái vẻ tưng tửng thường thấy.
- Các vị, sự việc lần này ta đã suy nghĩ nhiều rồi, rất có thể là do ảnh hưởng của Thần Chiến lần thứ mười tám. – Đức thánh Tản nói với giọng nghiêm trọng.
Ba vị còn lại đồng thanh kêu to đầy ngạc nhiên:
- Thần Chiến thứ mười tám ư?
- Đúng vậy, thời gian gần đây Thần Chiến liên tục có chuyển biến lớn, gây xáo trộn lớn đến sự cân bằng của cả sáu cõi Luân Hồi.
Ba vị kia nghe thế liền đưa mắt nhìn nhau, kẻ nào cũng thấy rõ nét hoang mang hằn lên trên khuôn mặt người đối diện. Thần Chiến vốn là cuộc chiến dai dẳng hàng vạn năm giữa Cõi Trời và Cõi Tu La. Mười bảy Thần Chiến trước đây đều gây ảnh hưởng nặng nề lên các cõi. Thần Chiến thứ mười tám này chắc không phải ngoại lệ. Đức thánh đã nói Thần Chiến “có chuyển biến lớn” thì ắt hẳn sự tình phải vô cùng hệ trọng. Chủ nhân núi Tản không để mọi người phải hồi hộp thêm nữa, thở dài rồi tiếp tục:
- Chư Thiên(1) trên Cõi Trời đang bất ngờ thất bại liên tiếp. Thành Tây Thượng Thiên đã chính thức thất thủ, còn Bắc Thượng Thiên thì bị quân Tu La(2) vây hãm gắt gao.
Đức thánh vừa dứt lời, trên ba trụ đá còn lại đều phát ra tiếng kêu ngạc nhiên đầy kinh hãi.
Chúng ta nên biết thế gian có sáu cõi là Cõi Trời, Cõi Tu La, Cõi Người, Cõi Quỷ, Cõi Súc Sinh và Cõi Địa Ngục. Sáu cõi này còn được gọi dưới cái tên Lục Đạo Luân Hồi. Tại sao lại gọi là Lục Đạo Luân Hồi, gọi như vậy là vì chúng sinh trong sáu cõi bất kể là Chư Thiên, Tu La, người, quỷ hay súc sinh đều có sinh có diệt. Chúng sinh kiếp này ở cõi này, dựa vào tu hành và chứng quả, kiếp sau sẽ được đầu thai vào cõi khác. Những kẻ tàn ác thì bị đày xuống Địa Ngục để chịu phạt chứ không được đầu thai.
Các vị phật thì ở Cõi Phật tồn tại độc lập và không nhập vào Lục Đạo Luân Hồi. Vì thế Phật Giáo vẫn luôn coi mình là con đường sáng duy nhất để thực sự giải thoát còn Đạo Giáo chỉ là đường đi nửa chừng, giúp người ta lên Cõi Trời nhưng vẫn phải nhập vào Luân Hồi. Đạo Giáo thì lại cho rằng Phật Giáo hoàn toàn đứng ngoài Luân Hồi, thực tế là chịu kiếp vô vi không dứt là con đường không đúng. Còn Đạo Giáo sau khi tu luyện sẽ được đầu thai vào Cõi Trời. Một khi đã là Chư Thiên trên Cõi Trời thì vạn vạn kiếp sau sẽ luôn là Chư Thiên, hưởng cuộc sống sung sướng vĩnh viễn. Vì thế Đạo Giáo mới là con đường chân chính để theo đuổi. Đạo, Phật không ai chịu ai, tranh luận ngàn đời không dứt.
Trong sáu cõi Luân Hồi thì Cõi Trời được xem là hùng mạnh nhất. Tại Cõi Trời, khu vực trung tâm được gọi là Ngọc Hoàng Ngự, chính là nơi ở của Ngọc Hoàng Thiên Đế, vị vua đứng đầu toàn bộ thần tiên. Xung quanh Ngọc Hoàng Ngự là vùng Tam Viên, cũng là chốn dung thân của rất nhiều thần tiên quan trọng trên Cõi Trời. Và để bảo vệ Ngọc Hoàng Ngự cũng như cả vùng Tam Viên, Chư Thiên cho đặt bốn thành lớn là thành Bắc Thượng Thiên, Nam Thượng Thiên, Đông Thượng Thiên và Tây Thượng Thiên. Khu vực đặt bốn thành này được gọi là Nhị Thập Bát Tú vì mỗi nơi đều có bảy vì tinh tú trấn thủ xung quanh.
Và từ xưa đến nay, bốn thành Thượng Thiên luôn được coi là thành trì bất khả xâm phạm của Cõi Trời. Bên ngoài vùng Nhị Thập Bát Tú lại có hàng nghìn thành trì lớn nhỏ khác nhau, tạo nên vùng Thiên Cương Địa Sát là khu vực rìa của Cõi Trời. Tu La và Chư Thiên qua hàng vạn năm tồn tại đã xảy ra hàng nghìn cuộc chiến lớn nhỏ. Các cuộc chiến lớn và có ảnh hưởng lên toàn bộ sáu cõi thì được gọi là Thần Chiến. Tuy nhiên từ trước đến nay, ngay cả đối với các Thần Chiến dữ dội nhất, quân Tu La cùng lắm chỉ chiếm được các thành trì vùng Thiên Cương Địa Sát chứ chưa bao giờ hạ gục nổi một thành Thượng Thiên nào. Vì thế, khi nghe đức thánh Tản nói thành Tây Thượng Thiên đã bị hạ, Bắc Thượng Thiên thì bị bao vây, cả ba vị còn lại đều cảm thấy không thể tin nổi vào tai mình.
- Thật vô lý quá đi mất, quân Tu La tuy hung hăng, thiện chiến nhưng từ trước đến nay Thần Chiến luôn cân bằng. Từ khi tôi đắc đạo tới nay chưa bao giờ nghe nói Tu La có thể vượt qua được vùng Thiên Cương Địa Sát. Cách đây hơn một năm tôi còn nhận được thông tin quân Tu La đánh mãi không chiếm nổi chục thành ở vùng này. Tại sao chỉ trong thời gian ngắn mà chiến sự đã biến đổi nhanh chóng vậy? - Lão Đầu Tử cau mày, hỏi đi hỏi lại.
Đức thánh Tản thở dài, buồn rầu đáp:
- Nguyên nhân Chư Thiên liên tục thất bại thì ta không rõ. Có thể Tu La tìm ra được cách thức gì đó hoặc trong nội bộ Chư Thiên có vấn đề để Tu La tận dụng được.
- Nếu Tu La chiếm được Cõi Trời, thì kết quả… sẽ như thế nào đây? - Giọng trẻ con nghĩ tới viễn cảnh xấu nhất, sợ hãi kêu lên.
Đức thánh lắc đầu chán nản:
- Thì trật tự của toàn bộ sáu cõi Luân Hồi sẽ bị đảo lộn. Tuy nhiên chưa cần tới mức đấy, ngay bây giờ đây khi cuộc chiến giữa Chư Thiên và Tu La vào hồi căng thẳng đã gây ảnh hưởng lớn tới toàn bộ sáu cõi rồi.
Lão Đầu Tử đồng tình rồi bổ sung thêm:
- Đức thánh nói phải lắm, khi Chư Thiên và Tu La bận đánh nhau sống chết thì cả Cõi Quỷ lẫn Cõi Người đều bị bỏ mặc kệ không ai quản lý. Tại Cõi Người, bọn yêu ma bắt đầu trỗi dậy làm loạn. Còn tại Cõi Quỷ, lũ khát máu lúc nào cũng nhăm nhe tìm cơ hội mò lên Cõi Người để phá phách. Thần Chiến càng kéo dài thì sự hỗn loạn trong sáu cõi càng thêm mạnh mẽ.
Nghe Lão Đầu Tử nói, cả ba vị không ai bảo ai cùng đồng loạt thở dài. Tại sáu cõi Luân Hồi, ngoài Địa Ngục hoàn toàn tách biệt so với các cõi khác, đóng vai trò là nơi trừng phạt chúng sinh tạo nghiệp ác và luân chuyển linh hồn kẻ đã chết, năm cõi còn lại có mối tương quan phụ thuộc, cai quản và tranh đấu lẫn nhau. Cõi Súc Sinh bị Cõi Người chăn dắt, Cõi Người lại chịu sự quản lý của Cõi Trời, Cõi Tu La thì ra lệnh được cho Cõi Quỷ. Tu La với quỷ cũng có ảnh hưởng như Chư Thiên với người vậy. Do vậy cuộc chiến giữa Chư Thiên và Tu La nếu kéo dài và khốc liệt, ngay lập tức sẽ ảnh hưởng rõ rệt lên các cõi còn lại của Lục Đạo.
Sau một hồi trầm tư, đức thánh Tản vuốt chòm râu bạc rồi lên tiếng phá tan sự im lặng nặng nề:
- Ta còn nhận được một tin quan trọng là đức Long Đế đã dẫn quân Bát Hải lên Cõi Trời cứu nguy. Và trước khi đi, người đã cho truyền Gươm Rồng xuống phương Nam.
- Gươm Rồng được truyền xuống phương Nam rồi sao? - Ba vị còn lại thêm một phen sửng sốt.
- Mỗi lần Gươm Rồng xuất hiện là y như rằng sắp có biến cố lớn xảy ra. - Nhà sư thở dài, khuôn mặt nghiêm nghị đã bắt đầu hằn lên các nét lo âu.
- Đúng thế, đức Long Đế hiện giờ chính là Bố Rồng Lạc Long Quân, thủy tổ của đất phương Nam. Người lúc nào cũng lo lắng, quan tâm cho con cháu mình. Vì thế mỗi lần đoán trước phương Nam sắp xảy ra kiếp nạn, Bố Rồng liền cho truyền Gươm Rồng xuống để giúp con cháu vượt qua cơn sóng gió bão tố.
- Thưa đức thánh, ngài có thông tin gì về địa điểm cụ thể hạ phàm của Gươm Rồng không?
- Chưa có thông tin gì! - Đức thánh lắc đầu, đoạn lại nói. - Chúng ta từ trước đến nay tuy khước từ bổng lộc và chức tước của Cõi Trời, tự mình cai quản phương Nam nhưng khi Cõi Trời lâm nguy thì ảnh hưởng đến phương Nam không phải là nhỏ. Việc lần này chúng ta không thể hỗ trợ Cõi Trời còn Chư Thiên cũng không đủ người để quản đến phương Nam nữa. Chúng ta phải tự mình giải quyết những rắc rối trên đất này. Các vị có cao kiến gì xin mời đưa ra.
Lão Đầu Tử đề xuất luôn:
- Tôi nghĩ chúng ta nên phân ra để dẹp yên tình hình các nơi, tránh để yêu quái ngày càng lộng hành.
- Lão Đạo ít khi nói gì có lý, có điều lần này bần tăng hoàn toàn đồng ý với ông ta. - Nhà sư cất lời phụ họa.
Ngay sau đó giọng trẻ con lanh lảnh vang lên:
- Thưa đức thánh, ngài đã sớm có bố trí cả rồi đúng không? Ngài cứ nêu ra đi bọn tôi sẽ chấp hành. Tứ Bất Tử về hình thức là ngang hàng với nhau nhưng chúng tôi luôn theo chỉ đạo của ngài.
Lão Đầu Tử và nhà sư đều gật gù, hướng về phía đức thánh. Chủ nhân núi Tản trầm ngâm một lúc rồi cất lời:
- Các vị, như đã biết phương Nam có bốn vùng đất vô cùng quan trọng, tụ tập linh khí của đất trời được đặt tên theo các bộ phận trên thân thể loài rồng bao gồm: Đầu Rồng, Tim Rồng, Ngọc Rồng và Đuôi Rồng. Đầu Rồng nằm ở phía Bắc chính là ngọn Phiên Tây Lung tập trung linh khí toàn bộ núi rừng. Ngọc Rồng ở phía Đông là kinh đô Thăng Long nơi sông ngòi tụ hội. Đuôi Rồng ở phía Nam nằm tận cùng dãy Trường Sơn, tọa lạc trong kinh đô Đồ Bàn của người Chiêm. Cuối cùng là Tim Rồng, nơi linh thiêng nhất của phương Nam, chính là ngọn Tản Viên này đây. Bốn vùng đất này có các long mạch(3) cung cấp khí thiêng cho phương Nam, nuôi dưỡng thánh thần, bảo vệ cư dân, là các pháo đài quan trọng chống lại yêu ma quỷ quái. Dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, chỉ cần giữ vững long mạch tại bốn vùng đất là phương Nam sẽ trường tồn. Tim Rồng là nơi quan trọng nhất nên ta phải định cư ở đây, trấn giữ hàng nghìn năm trời, hiện tại lại càng cần bảo vệ nghiêm ngặt. Còn lại ba nơi là Đầu, Ngọc và Đuôi, các vị phân chia nhau cùng coi sóc.
Đức thánh vừa dứt lời, Lão Đầu Tử đã cười khà khà, nói:
- Đầu Rồng nằm trên đỉnh Phiên Tây Lung vùng Tây Bắc. Mấy trăm năm gần đây các thầy phép dân tộc có lập một phủ tên là Cao Sơn trấn giữ vùng ấy. Tôi có chút ít cơ duyên với Cao Sơn, Đầu Rồng xin giao cho tôi đi.
- Vậy nhờ lão Đạo cất công lên Tây Bắc một phen. - Đức thánh gật đầu đồng ý.
- Thành Thăng Long là nơi tôi ở hàng chục năm, cố nhân tại đấy không ít. Vùng Ngọc Rồng xin để lại cho Không Tăng này. – Nhà sư lên tiếng.
- Hì hì, hai lão này xí phần nhanh quá. Còn lại Đuôi Rồng, Đổng Sóc tôi đành nhận nốt.
Đức thánh Tản thấy việc quan trọng đã được quyết định xong xuôi, liền vuốt chòm râu bạc ra vẻ hài lòng:
- Hay lắm, có các vị trấn giữ ba vùng đất còn lại thì dù tương lai có xảy ra chuyện gì cũng không quá đáng lo. Lần họp này kết thúc tại đây, các vị mau lên đường càng sớm càng tốt. Có vấn đề gì Tứ Bất Tử chúng ta sẽ liên lạc theo cách thức thường dùng.
Đức thánh vừa dứt lời, trời đột nhiên chuyển mây đen, sấm chớp ầm ầm kéo tới tạo thành cơn dông lớn. Nhìn thấy sắc trời mù mịt, đức thánh Tản tái mặt giận dữ, quát:
- Kẻ nào to gan dám xâm phạm bẫy sấm sét của ta!
Sấm chớp rạch nhì nhoằng mấy đường trên nền trời đã chuyển ra màu xám tro. Rồi nghe đùng một tiếng, tia sét như mũi tên khổng lồ xuyên nát nền trời u ám, nhằm thẳng hướng hậu điện của đảo thánh mà đánh tới. Khi tia sét bay qua đầu, Tứ Bất Tử với tài phép cao siêu vẫn cảm nhận được luồng nóng bỏng và cái uy doanh tột cùng của trời đất. Một tiếng nổ lớn vang lên, cát bụi bay mù mịt, đảo thánh rung lên bần bật như gặp phải trận động đất.
* * * * *
* Chú thích:
(1) Chư Thiên: tức là các thần tiên trên Cõi Trời.
(2) Tu La: tức là các ác thần, có sức mạnh, có phép thuật nhưng luôn đối chọi với các Chư Thiên.
(3) Long mạch: là địa điểm tụ tập tinh hoa và khí lành của cả một khu vực rộng lớn. Người xưa tin khi xây mộ, dựng nhà hoặc thành trì, kinh đô đúng long mạch thì sẽ thu hút được khí tốt, có thể làm thịnh vượng cho cả dòng họ hoặc quốc gia.
(Để tri ân tác giả, mời các bạn vào facebook gõ "Thần Chiến triều Trần" và like fanpage của truyện. Xin chân thành cảm ơn!)
Trước cửa điện Chính Cung trên đảo thánh Tản Viên bất kể tiết trời mưa nắng ra sao, lúc nào cũng được phủ kín bởi một màn mờ ảo như thế. Lão Đầu Tử bước vào cái sân ngập tràn sương trắng mà lòng vẫn canh cánh thắc mắc “Tại sao đức thánh Tản lại triệu tập Tứ Bất Tử khẩn trương như vậy? Ắt hẳn có sự gì trọng đại vừa xảy ra”.
Ông lão ngẩng đầu nhìn lên, ở chính giữa sân lờ mờ hiện ra bốn trụ đá cao dễ đến chục trượng. Trên đỉnh ba trên bốn trụ đều thấp thoáng có bóng người ngồi. Lão Đầu Tử cười khà, cất giọng nói lớn:
- Xin lỗi các vị, tôi đến trễ!
Ông nói xong liền nhảy lên đỉnh trụ đá còn trống duy nhất. Ở phía trên này sương mù không ngập tới, chỉ có bầu trời xanh ngát phủ đầy nắng vàng hợp cùng cái mái ngói đỏ tươi và các đám mây nhỏ lãng đãng trôi tạo ra một quang cảnh thần tiên.
- Lão Đạo sao lần nào ông cũng đến muộn thế? - Giọng trẻ con tinh nghịch, nghe vang và trong như tiếng chuông đồng cất lên.
Lão Đầu Tử quay sang phía thân hình nhỏ nhắn, đầu vẫn còn để nguyên mái tóc ba chỏm, cười hề hề mà đáp:
- Đổng Thiên Vương trách oan tôi rồi. Tại thân già này hay thích đi ngao du khắp chốn, thành ra lần nào nhận được tin hội họp đều quay về chậm hơn một chút.
- Lão Đạo, ông đã sống cả nghìn năm rồi mà vẫn còn tính ham vui. Rốt cục tu Phật không xong, theo Đạo chả đến.
Người vừa lên tiếng ngồi trên trụ đá phía Đông là một nhà sư. Nhà sư mặc áo nâu sồng, chân đi giày cỏ, trang phục cực kỳ đơn sơ. Thế nhưng khuôn mặt to lớn và đặc biệt ánh mắt đầy sự nghiêm khắc khiến nhà sư toát ra một vẻ oai hùng kỳ lạ. Nghe nhà sư cất giọng mỉa mai, Lão Đầu Tử cười khẩy rồi nói:
- Tôi chỉ thích ngao du thiên hạ, không muốn thành Phật cũng chẳng muốn là Tiên. Tuy kiêm tu cả hai đường Phật, Đạo đều không đến nơi đến chốn nhưng cũng vẫn còn hơn lão sư già, chỉ vì tính cố chấp mà Phật pháp cao siêu vẫn không thể nhập Niết Bàn. Đúng là Không Tăng, quanh đi quẩn lại vẫn là Không.
Nhà sư không phải vừa, cười ruồi đáp trả:
- Bần tăng tu luyện mới hơn được trăm năm tuy chưa có thành tựu gì nhưng cũng kể như xếp ngang hàng với lão Đạo đạo hạnh trải hàng ngàn năm.
- Các vị…
Người ngồi trên trụ chính Bắc lên tiếng cắt ngang màn đấu khẩu. Chỉ thấy đây là một ông già râu tóc bạc phơ, quần áo mặc trên người trắng toát. Ông già thân thể rõ nét nhưng khi nhìn trực diện lại như hòa lẫn vào quang cảnh đằng sau. Ông già áo trắng vừa lên tiếng, mọi người liền im lặng chú ý lắng nghe:
- Hôm nay Tứ Bất Tử chúng ta tụ họp là có chuyện quan trọng, xin các vị bớt chút thời gian bàn việc chính đã.
- Theo lệ cứ mười năm chúng ta mới họp một lần. Cuộc họp trước cách nay có hai năm. Lần này đức thánh Tản cho triệu tập chúng tôi vội vàng như vậy, hẳn là phải có sự việc vô cùng hệ trọng xảy ra? - Nhà sư lo lắng hỏi dò.
Ông già áo trắng, tức chính là đức thánh Tản nghe vậy thì thở dài:
- Thưa các vị, Tứ Bất Tử chúng ta đại diện cho toàn bộ thần tiên phương Nam cai quản vùng đất này về mặt tâm linh. Hiện tại tình hình phương Nam đang rất hỗn loạn. Không hiểu sao trong vòng một năm nay, yêu quái đột nhiên nổi lên hoành hành khắp chốn. Chúng ngày càng táo tợn và hung hăng. Thậm chí mấy tháng gần đây, yêu quái còn đánh đuổi cả thổ địa, hà bá, thành hoàng ở nhiều nơi để chiếm địa bàn, ngang nhiên tác quái.
Giọng trẻ con cất lên lảnh lót:
- Lạ thế, yêu quái dù có hung tợn đến đâu nhưng từ trước đến nay chỉ hoạt động trên một khu vực nhất định. Thổ địa, hà bá, thành hoàng trên đất này đều có từ thời Thượng Cổ. Tuy các vị ấy chỉ là hạ đẳng thần nhưng tu luyện không yếu, sao lần này lại đồng loạt bị yêu quái đuổi đánh là thế nào? Việc này đúng là không bình thường.
- Tôi đến đây qua đường ngã ba Trung Hà, cũng chứng kiến thổ địa và hà bá ở đó đã bị đuổi đi. Con lợn tinh và cá tinh chiếm đóng địa bản, tự xưng làm thổ địa, hà bá, lừa người vào đánh chén. Ngã ba Bạch Hạc là chốn linh thiêng chưa thấy gì, nhưng việc đã xảy ra ở ngã ba Trung Hà thì có thể lây lan đến ngã ba Bạch Hạc bất cứ lúc nào. - Lão Đầu Tử suy tư nói, khác hẳn cái vẻ tưng tửng thường thấy.
- Các vị, sự việc lần này ta đã suy nghĩ nhiều rồi, rất có thể là do ảnh hưởng của Thần Chiến lần thứ mười tám. – Đức thánh Tản nói với giọng nghiêm trọng.
Ba vị còn lại đồng thanh kêu to đầy ngạc nhiên:
- Thần Chiến thứ mười tám ư?
- Đúng vậy, thời gian gần đây Thần Chiến liên tục có chuyển biến lớn, gây xáo trộn lớn đến sự cân bằng của cả sáu cõi Luân Hồi.
Ba vị kia nghe thế liền đưa mắt nhìn nhau, kẻ nào cũng thấy rõ nét hoang mang hằn lên trên khuôn mặt người đối diện. Thần Chiến vốn là cuộc chiến dai dẳng hàng vạn năm giữa Cõi Trời và Cõi Tu La. Mười bảy Thần Chiến trước đây đều gây ảnh hưởng nặng nề lên các cõi. Thần Chiến thứ mười tám này chắc không phải ngoại lệ. Đức thánh đã nói Thần Chiến “có chuyển biến lớn” thì ắt hẳn sự tình phải vô cùng hệ trọng. Chủ nhân núi Tản không để mọi người phải hồi hộp thêm nữa, thở dài rồi tiếp tục:
- Chư Thiên(1) trên Cõi Trời đang bất ngờ thất bại liên tiếp. Thành Tây Thượng Thiên đã chính thức thất thủ, còn Bắc Thượng Thiên thì bị quân Tu La(2) vây hãm gắt gao.
Đức thánh vừa dứt lời, trên ba trụ đá còn lại đều phát ra tiếng kêu ngạc nhiên đầy kinh hãi.
Chúng ta nên biết thế gian có sáu cõi là Cõi Trời, Cõi Tu La, Cõi Người, Cõi Quỷ, Cõi Súc Sinh và Cõi Địa Ngục. Sáu cõi này còn được gọi dưới cái tên Lục Đạo Luân Hồi. Tại sao lại gọi là Lục Đạo Luân Hồi, gọi như vậy là vì chúng sinh trong sáu cõi bất kể là Chư Thiên, Tu La, người, quỷ hay súc sinh đều có sinh có diệt. Chúng sinh kiếp này ở cõi này, dựa vào tu hành và chứng quả, kiếp sau sẽ được đầu thai vào cõi khác. Những kẻ tàn ác thì bị đày xuống Địa Ngục để chịu phạt chứ không được đầu thai.
Các vị phật thì ở Cõi Phật tồn tại độc lập và không nhập vào Lục Đạo Luân Hồi. Vì thế Phật Giáo vẫn luôn coi mình là con đường sáng duy nhất để thực sự giải thoát còn Đạo Giáo chỉ là đường đi nửa chừng, giúp người ta lên Cõi Trời nhưng vẫn phải nhập vào Luân Hồi. Đạo Giáo thì lại cho rằng Phật Giáo hoàn toàn đứng ngoài Luân Hồi, thực tế là chịu kiếp vô vi không dứt là con đường không đúng. Còn Đạo Giáo sau khi tu luyện sẽ được đầu thai vào Cõi Trời. Một khi đã là Chư Thiên trên Cõi Trời thì vạn vạn kiếp sau sẽ luôn là Chư Thiên, hưởng cuộc sống sung sướng vĩnh viễn. Vì thế Đạo Giáo mới là con đường chân chính để theo đuổi. Đạo, Phật không ai chịu ai, tranh luận ngàn đời không dứt.
Trong sáu cõi Luân Hồi thì Cõi Trời được xem là hùng mạnh nhất. Tại Cõi Trời, khu vực trung tâm được gọi là Ngọc Hoàng Ngự, chính là nơi ở của Ngọc Hoàng Thiên Đế, vị vua đứng đầu toàn bộ thần tiên. Xung quanh Ngọc Hoàng Ngự là vùng Tam Viên, cũng là chốn dung thân của rất nhiều thần tiên quan trọng trên Cõi Trời. Và để bảo vệ Ngọc Hoàng Ngự cũng như cả vùng Tam Viên, Chư Thiên cho đặt bốn thành lớn là thành Bắc Thượng Thiên, Nam Thượng Thiên, Đông Thượng Thiên và Tây Thượng Thiên. Khu vực đặt bốn thành này được gọi là Nhị Thập Bát Tú vì mỗi nơi đều có bảy vì tinh tú trấn thủ xung quanh.
Và từ xưa đến nay, bốn thành Thượng Thiên luôn được coi là thành trì bất khả xâm phạm của Cõi Trời. Bên ngoài vùng Nhị Thập Bát Tú lại có hàng nghìn thành trì lớn nhỏ khác nhau, tạo nên vùng Thiên Cương Địa Sát là khu vực rìa của Cõi Trời. Tu La và Chư Thiên qua hàng vạn năm tồn tại đã xảy ra hàng nghìn cuộc chiến lớn nhỏ. Các cuộc chiến lớn và có ảnh hưởng lên toàn bộ sáu cõi thì được gọi là Thần Chiến. Tuy nhiên từ trước đến nay, ngay cả đối với các Thần Chiến dữ dội nhất, quân Tu La cùng lắm chỉ chiếm được các thành trì vùng Thiên Cương Địa Sát chứ chưa bao giờ hạ gục nổi một thành Thượng Thiên nào. Vì thế, khi nghe đức thánh Tản nói thành Tây Thượng Thiên đã bị hạ, Bắc Thượng Thiên thì bị bao vây, cả ba vị còn lại đều cảm thấy không thể tin nổi vào tai mình.
- Thật vô lý quá đi mất, quân Tu La tuy hung hăng, thiện chiến nhưng từ trước đến nay Thần Chiến luôn cân bằng. Từ khi tôi đắc đạo tới nay chưa bao giờ nghe nói Tu La có thể vượt qua được vùng Thiên Cương Địa Sát. Cách đây hơn một năm tôi còn nhận được thông tin quân Tu La đánh mãi không chiếm nổi chục thành ở vùng này. Tại sao chỉ trong thời gian ngắn mà chiến sự đã biến đổi nhanh chóng vậy? - Lão Đầu Tử cau mày, hỏi đi hỏi lại.
Đức thánh Tản thở dài, buồn rầu đáp:
- Nguyên nhân Chư Thiên liên tục thất bại thì ta không rõ. Có thể Tu La tìm ra được cách thức gì đó hoặc trong nội bộ Chư Thiên có vấn đề để Tu La tận dụng được.
- Nếu Tu La chiếm được Cõi Trời, thì kết quả… sẽ như thế nào đây? - Giọng trẻ con nghĩ tới viễn cảnh xấu nhất, sợ hãi kêu lên.
Đức thánh lắc đầu chán nản:
- Thì trật tự của toàn bộ sáu cõi Luân Hồi sẽ bị đảo lộn. Tuy nhiên chưa cần tới mức đấy, ngay bây giờ đây khi cuộc chiến giữa Chư Thiên và Tu La vào hồi căng thẳng đã gây ảnh hưởng lớn tới toàn bộ sáu cõi rồi.
Lão Đầu Tử đồng tình rồi bổ sung thêm:
- Đức thánh nói phải lắm, khi Chư Thiên và Tu La bận đánh nhau sống chết thì cả Cõi Quỷ lẫn Cõi Người đều bị bỏ mặc kệ không ai quản lý. Tại Cõi Người, bọn yêu ma bắt đầu trỗi dậy làm loạn. Còn tại Cõi Quỷ, lũ khát máu lúc nào cũng nhăm nhe tìm cơ hội mò lên Cõi Người để phá phách. Thần Chiến càng kéo dài thì sự hỗn loạn trong sáu cõi càng thêm mạnh mẽ.
Nghe Lão Đầu Tử nói, cả ba vị không ai bảo ai cùng đồng loạt thở dài. Tại sáu cõi Luân Hồi, ngoài Địa Ngục hoàn toàn tách biệt so với các cõi khác, đóng vai trò là nơi trừng phạt chúng sinh tạo nghiệp ác và luân chuyển linh hồn kẻ đã chết, năm cõi còn lại có mối tương quan phụ thuộc, cai quản và tranh đấu lẫn nhau. Cõi Súc Sinh bị Cõi Người chăn dắt, Cõi Người lại chịu sự quản lý của Cõi Trời, Cõi Tu La thì ra lệnh được cho Cõi Quỷ. Tu La với quỷ cũng có ảnh hưởng như Chư Thiên với người vậy. Do vậy cuộc chiến giữa Chư Thiên và Tu La nếu kéo dài và khốc liệt, ngay lập tức sẽ ảnh hưởng rõ rệt lên các cõi còn lại của Lục Đạo.
Sau một hồi trầm tư, đức thánh Tản vuốt chòm râu bạc rồi lên tiếng phá tan sự im lặng nặng nề:
- Ta còn nhận được một tin quan trọng là đức Long Đế đã dẫn quân Bát Hải lên Cõi Trời cứu nguy. Và trước khi đi, người đã cho truyền Gươm Rồng xuống phương Nam.
- Gươm Rồng được truyền xuống phương Nam rồi sao? - Ba vị còn lại thêm một phen sửng sốt.
- Mỗi lần Gươm Rồng xuất hiện là y như rằng sắp có biến cố lớn xảy ra. - Nhà sư thở dài, khuôn mặt nghiêm nghị đã bắt đầu hằn lên các nét lo âu.
- Đúng thế, đức Long Đế hiện giờ chính là Bố Rồng Lạc Long Quân, thủy tổ của đất phương Nam. Người lúc nào cũng lo lắng, quan tâm cho con cháu mình. Vì thế mỗi lần đoán trước phương Nam sắp xảy ra kiếp nạn, Bố Rồng liền cho truyền Gươm Rồng xuống để giúp con cháu vượt qua cơn sóng gió bão tố.
- Thưa đức thánh, ngài có thông tin gì về địa điểm cụ thể hạ phàm của Gươm Rồng không?
- Chưa có thông tin gì! - Đức thánh lắc đầu, đoạn lại nói. - Chúng ta từ trước đến nay tuy khước từ bổng lộc và chức tước của Cõi Trời, tự mình cai quản phương Nam nhưng khi Cõi Trời lâm nguy thì ảnh hưởng đến phương Nam không phải là nhỏ. Việc lần này chúng ta không thể hỗ trợ Cõi Trời còn Chư Thiên cũng không đủ người để quản đến phương Nam nữa. Chúng ta phải tự mình giải quyết những rắc rối trên đất này. Các vị có cao kiến gì xin mời đưa ra.
Lão Đầu Tử đề xuất luôn:
- Tôi nghĩ chúng ta nên phân ra để dẹp yên tình hình các nơi, tránh để yêu quái ngày càng lộng hành.
- Lão Đạo ít khi nói gì có lý, có điều lần này bần tăng hoàn toàn đồng ý với ông ta. - Nhà sư cất lời phụ họa.
Ngay sau đó giọng trẻ con lanh lảnh vang lên:
- Thưa đức thánh, ngài đã sớm có bố trí cả rồi đúng không? Ngài cứ nêu ra đi bọn tôi sẽ chấp hành. Tứ Bất Tử về hình thức là ngang hàng với nhau nhưng chúng tôi luôn theo chỉ đạo của ngài.
Lão Đầu Tử và nhà sư đều gật gù, hướng về phía đức thánh. Chủ nhân núi Tản trầm ngâm một lúc rồi cất lời:
- Các vị, như đã biết phương Nam có bốn vùng đất vô cùng quan trọng, tụ tập linh khí của đất trời được đặt tên theo các bộ phận trên thân thể loài rồng bao gồm: Đầu Rồng, Tim Rồng, Ngọc Rồng và Đuôi Rồng. Đầu Rồng nằm ở phía Bắc chính là ngọn Phiên Tây Lung tập trung linh khí toàn bộ núi rừng. Ngọc Rồng ở phía Đông là kinh đô Thăng Long nơi sông ngòi tụ hội. Đuôi Rồng ở phía Nam nằm tận cùng dãy Trường Sơn, tọa lạc trong kinh đô Đồ Bàn của người Chiêm. Cuối cùng là Tim Rồng, nơi linh thiêng nhất của phương Nam, chính là ngọn Tản Viên này đây. Bốn vùng đất này có các long mạch(3) cung cấp khí thiêng cho phương Nam, nuôi dưỡng thánh thần, bảo vệ cư dân, là các pháo đài quan trọng chống lại yêu ma quỷ quái. Dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, chỉ cần giữ vững long mạch tại bốn vùng đất là phương Nam sẽ trường tồn. Tim Rồng là nơi quan trọng nhất nên ta phải định cư ở đây, trấn giữ hàng nghìn năm trời, hiện tại lại càng cần bảo vệ nghiêm ngặt. Còn lại ba nơi là Đầu, Ngọc và Đuôi, các vị phân chia nhau cùng coi sóc.
Đức thánh vừa dứt lời, Lão Đầu Tử đã cười khà khà, nói:
- Đầu Rồng nằm trên đỉnh Phiên Tây Lung vùng Tây Bắc. Mấy trăm năm gần đây các thầy phép dân tộc có lập một phủ tên là Cao Sơn trấn giữ vùng ấy. Tôi có chút ít cơ duyên với Cao Sơn, Đầu Rồng xin giao cho tôi đi.
- Vậy nhờ lão Đạo cất công lên Tây Bắc một phen. - Đức thánh gật đầu đồng ý.
- Thành Thăng Long là nơi tôi ở hàng chục năm, cố nhân tại đấy không ít. Vùng Ngọc Rồng xin để lại cho Không Tăng này. – Nhà sư lên tiếng.
- Hì hì, hai lão này xí phần nhanh quá. Còn lại Đuôi Rồng, Đổng Sóc tôi đành nhận nốt.
Đức thánh Tản thấy việc quan trọng đã được quyết định xong xuôi, liền vuốt chòm râu bạc ra vẻ hài lòng:
- Hay lắm, có các vị trấn giữ ba vùng đất còn lại thì dù tương lai có xảy ra chuyện gì cũng không quá đáng lo. Lần họp này kết thúc tại đây, các vị mau lên đường càng sớm càng tốt. Có vấn đề gì Tứ Bất Tử chúng ta sẽ liên lạc theo cách thức thường dùng.
Đức thánh vừa dứt lời, trời đột nhiên chuyển mây đen, sấm chớp ầm ầm kéo tới tạo thành cơn dông lớn. Nhìn thấy sắc trời mù mịt, đức thánh Tản tái mặt giận dữ, quát:
- Kẻ nào to gan dám xâm phạm bẫy sấm sét của ta!
Sấm chớp rạch nhì nhoằng mấy đường trên nền trời đã chuyển ra màu xám tro. Rồi nghe đùng một tiếng, tia sét như mũi tên khổng lồ xuyên nát nền trời u ám, nhằm thẳng hướng hậu điện của đảo thánh mà đánh tới. Khi tia sét bay qua đầu, Tứ Bất Tử với tài phép cao siêu vẫn cảm nhận được luồng nóng bỏng và cái uy doanh tột cùng của trời đất. Một tiếng nổ lớn vang lên, cát bụi bay mù mịt, đảo thánh rung lên bần bật như gặp phải trận động đất.
* * * * *
* Chú thích:
(1) Chư Thiên: tức là các thần tiên trên Cõi Trời.
(2) Tu La: tức là các ác thần, có sức mạnh, có phép thuật nhưng luôn đối chọi với các Chư Thiên.
(3) Long mạch: là địa điểm tụ tập tinh hoa và khí lành của cả một khu vực rộng lớn. Người xưa tin khi xây mộ, dựng nhà hoặc thành trì, kinh đô đúng long mạch thì sẽ thu hút được khí tốt, có thể làm thịnh vượng cho cả dòng họ hoặc quốc gia.
(Để tri ân tác giả, mời các bạn vào facebook gõ "Thần Chiến triều Trần" và like fanpage của truyện. Xin chân thành cảm ơn!)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.