Chương 46: An Khuê bị cuongbuc
See Diggory
14/05/2024
Những ngày tháng sau đó bác sĩ Minh Hà vẫn đều đặn đưa tin cho bọn họ, nếu trước đây Nhật Hạ bị kìm kẹp bởi Đình Huân thì hiện tại sự kìm kẹp ấy đã đổi chủ thành Sương Sương mất rồi.
Dĩ nhiên chỉ được hơn 1 tháng đầu nghĩa là bác sĩ Minh Hà chỉ đến Hồ gia được vỏn vẹn 6 tuần, đến tuần thứ 7 trước ngày bác sĩ Minh Hà đến Hồ gia, bác sĩ Minh Hà nhận được cuộc gọi từ chính thư ký riêng của ông Hồ
***{Tôi bác sĩ Minh Hà xin nghe} ***
***{Xin chào bác sĩ Minh Hà, tôi là Trần Huy đại diện bên phía ông Hồ liên hệ với bác sĩ để thông báo một chuyện quan trọng ạ} ***
{Vâng anh cứ nói đi}
***{Ông Hồ rất cảm ơn bác sĩ Minh Hà đã chăm sóc vợ ông ấy thời gian qua, nhưng Hồ gia đã tìm được bác sĩ phù hợp cho phu nhân của mình, nên ông muốn báo với bác sĩ Minh Hà không cần đến hàng tuần nửa, tổng chi phí ông Hồ sẽ chi trả đủ cho bác sĩ, nếu bác sĩ Minh Hà không có câu hỏi nào nửa tôi đại diện bên phía ông Hồ xin được phép tắt máy ạ} ***
***{À không ạ! Nhờ anh nhắn với ông Hồ, tình trạng phu nhân đúng là đã có khả quan nhưng vẫn hơn là để phu nhân thư giãn thêm thì tốt hơn} ***
{Vâng tôi sẽ chuyển lời, cảm ơn bác sĩ Minh Hà đã nối máy, xin phép ạ}
Điện thoại vừa cúp máy, lòng bác sĩ Minh Hà dĩ nhiên là có sự bất an, bác sĩ Minh Hà gọi vào số của Nhật Hạ nhưng chỉ nhận lại những hồi chuông ngân kéo dài không hề có sự phản hồi, bác sĩ Minh Hà thở dài
***:“Chẳng lẽ mình bị phát hiện rồi sao?!” ***
…
HỒ GIA - Phòng riêng của An Khuê và Hồ Nam
Tuy gương mặt ông không có chút gì là giận dữ nhưng nhìn cũng đủ hiểu ông đang có chuyện rất cần An Khuê giải bày.
**“Em đến đây” **
Cô chỉ chậm bước đi đến chỗ ông, khẽ ngồi - “Anh tìm em”
Ông bỗng im lặng đầy sự khó hiểu, trước nay ông không hút thuốc trước mặt cô vì cô bảo không thích mùi thuốc lá, nhưng hôm nay bỗng dưng ông châm lửa, mồi một điếu thuốc, kéo nhẹ một hơi dài, phà làn khói vào không trung
**“Em không có gì muốn nói với anh sao?! Vợ…” **
Ánh mắt nhìn về hướng cô, chờ đợi câu trả lời.
**“Anh nói gì em không hiểu?!” **
Dĩ nhiên cô biết ông đang hỏi gì nhưng chỉ là cô không muốn thừa nhận ý nghĩ của mình mà thôi.
“Hừm!!!” - Ông vứt điếu thuốc xuống nền, dùng mũi giày giẫm đến chợt tắt, từ từ cởi bỏ lớp áo vest xuống, kéo nhẹ cà vạt làm hở một tí ở ngực -** “Em không nhớ anh đã từng nói gì sao?!” **
Cô lắc đầu.
Một giây sau cổ tay cô đã bị ông bóp chặt
**“Đúng là đến cuối cùng cũng không muốn thành thật sao?!” **
Cô vẫy vùng trong sự bất lực, thử hỏi làm sao để cô bước khỏi cánh cửa phòng to lớn kia một cách an toàn trong khi ông đã biết cô lừa dối ông việc giả bệnh còn có cả việc nhờ vào bác sĩ Minh Hà để trò chuyện cùng Nhật Hạ, mọi cuộc nói chuyện giữa cô và Nhật Hạ đều được ông nghe qua không bỏ sót chữ nào cả. Và điều ông ghét nhất chính là đồng tính, tất thẩy cô đều phạm vào.
“Đau quá…Hồ Nam anh đang làm em đau đó”
Một cái tát như trời giáng được ông tạo ra trên khuôn mặt cô, khuôn mặt mà vốn dĩ ông rất mực yêu chiều, cô ngã xuống đất, khóc?! Dĩ nhiên là không, gương mặt thanh tú bỗng chốc ửng đỏ in hằn 5 dấu tay, cô chỉ xoa nhẹ vào má
**“Anh không phải trẻ con, cái này là gì đây?! Anh cho em một cơ hội được thành thật, nói đi” **- ông vứt mạnh chiếc điện thoại có chứa những đoạn ghi âm do cô và Nhật Hạ đã nói trước đó về hướng cô, cô cầm nó lên, nhìn thẳng vào nó chỉ khẽ mỉm cười, ánh mắt cô lúc này chính là muốn phản động, cô không muốn cứ giữ chặt sự khao khát của mình, cũng đến lúc cô nên sống thành thật rồi, dù sao kết quả là sống hay chết chẳng phải do cô định đoạt.
**“Đúng! Em yêu chị ấy, vốn dĩ ngay ban đầu anh cưới em về đây chẳng phải là vì em giống con gái anh sao?! Chúng ta vốn dĩ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, ly hôn đi, em muốn ly hôn” **- Ánh mắt cô chứa đầy uất hận, từng đường chỉ gân ở cổ bỗng trong chốc lát nổi lên, tâm tư cô chứa đựng một ham muốn mà cả đời này cũng chưa bao giờ cô muốn quên đi nó chính là tự do.
Hai mắt ông nhắm nghiền, thở dốc, ông gấp gáp cởi bỏ chiếc thắt lưng, vạn lần căm phẫn, thẳng tay tác động lên người cô, dĩ nhiên với sức lực trong cơn tức giận vị trí tiếp xúc với thắt lưng bỗng sưng tấy, có nơi da mỏng bỗng bật máu, cô không khóc chỉ dùng cả hai cánh tay che lấy mặt kèm tiếng kêu thất thanh **- “Áaaaaaaaa” **- cô càng la ông càng dùng sức, ông lúc này chẳng còn là một Hồ Nam nhưng bình thường nửa, khung cảnh trước mặt chẳng khác gì cái ngày ông ngăn cản con gái mình, sự hành hung ấy lại cứ thế lặp lại thêm lần nửa, tiếng kêu thất thanh mỗi lúc một yếu ớt, ông chợt dừng tay.
**“Anh nói cho em biết, đừng hòng rời khỏi Hồ gia để đến với kẻ khác, nếu em muốn chạm vào giới hạn… được… tôi chiều em” **- ông bỗng dưng hạ thấp người kéo cánh tay cô đứng dậy quăng mạnh lên giường - mặc kệ trước đó những tác động kia đã khiến cô hầu như không còn sức phản kháng.
Ông xé rách quần áo trên người cô, mặc cho cô chống cự một cách yếu ớt kèm ánh mắt vạn lần kinh hãi, thứ quá khứ ấy lại ùa về **- “Đừng…Hồ Nam…đừng mà” **
Bạn không nghĩ sai đâu, ông ấy là muốn cuonghiep cô, là thứ mà cô kinh sợ nhất cũng là thứ mà hàng vạn lần cô muốn tìm cách trốn tránh, nhưng hôm nay mọi thứ sẽ không có cách nào thay đổi được nửa.
“Anh muốn để em biết, trên đời này chính là không tồn tại thứ tình yêu kinh tởm mà em nói, chỉ có đàn ông mới mang lại hạnh phúc cho phụ nữ, rõ chưa”
Cô càng vùng vẫy, ông càng đè chặt cô dưới thân mình, thậm chí là bóp cổ - đúng, cô không thể la hét được nửa, cảm giác tệ đến mức cô muốn ông hãy giết cô ngay lập tức, cảm giác này giống như lần đó Nhật Nam đã làm với cô, cô không muốn nó xảy ra - vạn lần không muốn.
**“Em muốn bỏ theo kẻ khác - đừng hòng” **
Nước mắt cô lúc này mới thật sự lăn dài bất lực, toàn thân cô đau đớn, hạ thân bị xâm hại đến đau rát, mọi thứ trước mặt mờ ảo đến mức, cô đã nhìn thấy Nhật Hạ, nhìn thấy Nhật Hạ đang giang cánh tay về hướng cô như muốn kéo cô rời đi, hai tiếng Nhật Hạ nghẹn ở cổ họng, đôi tay cô nắm chặt lấy bàn tay rắn chắc đang ghìm chặt ở cổ, ông như một ác quỷ đang dày xéo thân thể cô, từng chút một cũng là muốn cô quy hàng, thân thể cô đúng là bị ngự trị nhưng tâm hồn cô thật sự muốn phản kháng - trăm ngàn lần muốn phản kháng - nhưng mọi thứ lúc này đều là sự vô bổ.
Cô cảm giác như bản thân đã chết rồi, hoàn toàn chết rồi, mọi thứ từ hôm nay chỉ còn là sự nuối tiếc không nguôi.
:“Nhật Hạ - hãy đến cứu em”
Nhật Hạ ở dinh thự Sương Sương bỗng chốc bị con dao gọt trái cay cứa vào tay, máu cũng nhỏ giọt xuống mặt đất, cảm giác của Nhật Hạ khó thở đến mức bất an - thứ cảm giác này thật sự khiến Nhật Hạ lo lắng
***:“Chuyện này là sao?! Tại sao mình lại có cảm giác bồn chồn đến khó thở như vầy chứ?!” ***
Dĩ nhiên chỉ được hơn 1 tháng đầu nghĩa là bác sĩ Minh Hà chỉ đến Hồ gia được vỏn vẹn 6 tuần, đến tuần thứ 7 trước ngày bác sĩ Minh Hà đến Hồ gia, bác sĩ Minh Hà nhận được cuộc gọi từ chính thư ký riêng của ông Hồ
***{Tôi bác sĩ Minh Hà xin nghe} ***
***{Xin chào bác sĩ Minh Hà, tôi là Trần Huy đại diện bên phía ông Hồ liên hệ với bác sĩ để thông báo một chuyện quan trọng ạ} ***
{Vâng anh cứ nói đi}
***{Ông Hồ rất cảm ơn bác sĩ Minh Hà đã chăm sóc vợ ông ấy thời gian qua, nhưng Hồ gia đã tìm được bác sĩ phù hợp cho phu nhân của mình, nên ông muốn báo với bác sĩ Minh Hà không cần đến hàng tuần nửa, tổng chi phí ông Hồ sẽ chi trả đủ cho bác sĩ, nếu bác sĩ Minh Hà không có câu hỏi nào nửa tôi đại diện bên phía ông Hồ xin được phép tắt máy ạ} ***
***{À không ạ! Nhờ anh nhắn với ông Hồ, tình trạng phu nhân đúng là đã có khả quan nhưng vẫn hơn là để phu nhân thư giãn thêm thì tốt hơn} ***
{Vâng tôi sẽ chuyển lời, cảm ơn bác sĩ Minh Hà đã nối máy, xin phép ạ}
Điện thoại vừa cúp máy, lòng bác sĩ Minh Hà dĩ nhiên là có sự bất an, bác sĩ Minh Hà gọi vào số của Nhật Hạ nhưng chỉ nhận lại những hồi chuông ngân kéo dài không hề có sự phản hồi, bác sĩ Minh Hà thở dài
***:“Chẳng lẽ mình bị phát hiện rồi sao?!” ***
…
HỒ GIA - Phòng riêng của An Khuê và Hồ Nam
Tuy gương mặt ông không có chút gì là giận dữ nhưng nhìn cũng đủ hiểu ông đang có chuyện rất cần An Khuê giải bày.
**“Em đến đây” **
Cô chỉ chậm bước đi đến chỗ ông, khẽ ngồi - “Anh tìm em”
Ông bỗng im lặng đầy sự khó hiểu, trước nay ông không hút thuốc trước mặt cô vì cô bảo không thích mùi thuốc lá, nhưng hôm nay bỗng dưng ông châm lửa, mồi một điếu thuốc, kéo nhẹ một hơi dài, phà làn khói vào không trung
**“Em không có gì muốn nói với anh sao?! Vợ…” **
Ánh mắt nhìn về hướng cô, chờ đợi câu trả lời.
**“Anh nói gì em không hiểu?!” **
Dĩ nhiên cô biết ông đang hỏi gì nhưng chỉ là cô không muốn thừa nhận ý nghĩ của mình mà thôi.
“Hừm!!!” - Ông vứt điếu thuốc xuống nền, dùng mũi giày giẫm đến chợt tắt, từ từ cởi bỏ lớp áo vest xuống, kéo nhẹ cà vạt làm hở một tí ở ngực -** “Em không nhớ anh đã từng nói gì sao?!” **
Cô lắc đầu.
Một giây sau cổ tay cô đã bị ông bóp chặt
**“Đúng là đến cuối cùng cũng không muốn thành thật sao?!” **
Cô vẫy vùng trong sự bất lực, thử hỏi làm sao để cô bước khỏi cánh cửa phòng to lớn kia một cách an toàn trong khi ông đã biết cô lừa dối ông việc giả bệnh còn có cả việc nhờ vào bác sĩ Minh Hà để trò chuyện cùng Nhật Hạ, mọi cuộc nói chuyện giữa cô và Nhật Hạ đều được ông nghe qua không bỏ sót chữ nào cả. Và điều ông ghét nhất chính là đồng tính, tất thẩy cô đều phạm vào.
“Đau quá…Hồ Nam anh đang làm em đau đó”
Một cái tát như trời giáng được ông tạo ra trên khuôn mặt cô, khuôn mặt mà vốn dĩ ông rất mực yêu chiều, cô ngã xuống đất, khóc?! Dĩ nhiên là không, gương mặt thanh tú bỗng chốc ửng đỏ in hằn 5 dấu tay, cô chỉ xoa nhẹ vào má
**“Anh không phải trẻ con, cái này là gì đây?! Anh cho em một cơ hội được thành thật, nói đi” **- ông vứt mạnh chiếc điện thoại có chứa những đoạn ghi âm do cô và Nhật Hạ đã nói trước đó về hướng cô, cô cầm nó lên, nhìn thẳng vào nó chỉ khẽ mỉm cười, ánh mắt cô lúc này chính là muốn phản động, cô không muốn cứ giữ chặt sự khao khát của mình, cũng đến lúc cô nên sống thành thật rồi, dù sao kết quả là sống hay chết chẳng phải do cô định đoạt.
**“Đúng! Em yêu chị ấy, vốn dĩ ngay ban đầu anh cưới em về đây chẳng phải là vì em giống con gái anh sao?! Chúng ta vốn dĩ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, ly hôn đi, em muốn ly hôn” **- Ánh mắt cô chứa đầy uất hận, từng đường chỉ gân ở cổ bỗng trong chốc lát nổi lên, tâm tư cô chứa đựng một ham muốn mà cả đời này cũng chưa bao giờ cô muốn quên đi nó chính là tự do.
Hai mắt ông nhắm nghiền, thở dốc, ông gấp gáp cởi bỏ chiếc thắt lưng, vạn lần căm phẫn, thẳng tay tác động lên người cô, dĩ nhiên với sức lực trong cơn tức giận vị trí tiếp xúc với thắt lưng bỗng sưng tấy, có nơi da mỏng bỗng bật máu, cô không khóc chỉ dùng cả hai cánh tay che lấy mặt kèm tiếng kêu thất thanh **- “Áaaaaaaaa” **- cô càng la ông càng dùng sức, ông lúc này chẳng còn là một Hồ Nam nhưng bình thường nửa, khung cảnh trước mặt chẳng khác gì cái ngày ông ngăn cản con gái mình, sự hành hung ấy lại cứ thế lặp lại thêm lần nửa, tiếng kêu thất thanh mỗi lúc một yếu ớt, ông chợt dừng tay.
**“Anh nói cho em biết, đừng hòng rời khỏi Hồ gia để đến với kẻ khác, nếu em muốn chạm vào giới hạn… được… tôi chiều em” **- ông bỗng dưng hạ thấp người kéo cánh tay cô đứng dậy quăng mạnh lên giường - mặc kệ trước đó những tác động kia đã khiến cô hầu như không còn sức phản kháng.
Ông xé rách quần áo trên người cô, mặc cho cô chống cự một cách yếu ớt kèm ánh mắt vạn lần kinh hãi, thứ quá khứ ấy lại ùa về **- “Đừng…Hồ Nam…đừng mà” **
Bạn không nghĩ sai đâu, ông ấy là muốn cuonghiep cô, là thứ mà cô kinh sợ nhất cũng là thứ mà hàng vạn lần cô muốn tìm cách trốn tránh, nhưng hôm nay mọi thứ sẽ không có cách nào thay đổi được nửa.
“Anh muốn để em biết, trên đời này chính là không tồn tại thứ tình yêu kinh tởm mà em nói, chỉ có đàn ông mới mang lại hạnh phúc cho phụ nữ, rõ chưa”
Cô càng vùng vẫy, ông càng đè chặt cô dưới thân mình, thậm chí là bóp cổ - đúng, cô không thể la hét được nửa, cảm giác tệ đến mức cô muốn ông hãy giết cô ngay lập tức, cảm giác này giống như lần đó Nhật Nam đã làm với cô, cô không muốn nó xảy ra - vạn lần không muốn.
**“Em muốn bỏ theo kẻ khác - đừng hòng” **
Nước mắt cô lúc này mới thật sự lăn dài bất lực, toàn thân cô đau đớn, hạ thân bị xâm hại đến đau rát, mọi thứ trước mặt mờ ảo đến mức, cô đã nhìn thấy Nhật Hạ, nhìn thấy Nhật Hạ đang giang cánh tay về hướng cô như muốn kéo cô rời đi, hai tiếng Nhật Hạ nghẹn ở cổ họng, đôi tay cô nắm chặt lấy bàn tay rắn chắc đang ghìm chặt ở cổ, ông như một ác quỷ đang dày xéo thân thể cô, từng chút một cũng là muốn cô quy hàng, thân thể cô đúng là bị ngự trị nhưng tâm hồn cô thật sự muốn phản kháng - trăm ngàn lần muốn phản kháng - nhưng mọi thứ lúc này đều là sự vô bổ.
Cô cảm giác như bản thân đã chết rồi, hoàn toàn chết rồi, mọi thứ từ hôm nay chỉ còn là sự nuối tiếc không nguôi.
:“Nhật Hạ - hãy đến cứu em”
Nhật Hạ ở dinh thự Sương Sương bỗng chốc bị con dao gọt trái cay cứa vào tay, máu cũng nhỏ giọt xuống mặt đất, cảm giác của Nhật Hạ khó thở đến mức bất an - thứ cảm giác này thật sự khiến Nhật Hạ lo lắng
***:“Chuyện này là sao?! Tại sao mình lại có cảm giác bồn chồn đến khó thở như vầy chứ?!” ***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.