Chương 1: "Chỉ cần là cậu"
See Diggory
20/04/2024
"Nè đừng chạy nhanh như vậy chứ?!"
"Cậu còn không mau lên sẽ trễ giờ đó"
"Tớ mệt quá, cậu chờ tớ với..."
"Cậu chậm chạp quá đi, mau lên..."
Đó là lúc bọn họ chỉ mới là đứa trẻ lớp 3, với nền giáo dục và điều kiện tốt Nhật Hạ luôn là niềm mơ ước của tất cả bọn con nít trong địa phương, thế nhưng không vì là con cưng mà Nhật Hạ kiêu kì hay khó gần, trái lại Nhật Hạ vô cùng giản dị, hào phóng và dễ gần!
Đối lập với Nhật Hạ chính là cô bạn thanh mai trúc mã An Khuê, cô là con trong một gia đình nghèo khó với mẹ làm thuê mưu sinh và người bố cờ bạc rượu chè và banh bóng cá độ, có lẽ vì gia thế không mấy an yên nên cô có tính cách khá là khép nép và cầu toàn!
Cô cũng thường bị ăn những trận đòn roi vô cớ từ người bố say sỉn của mình, mẹ cô và cô chính là nạn nhân của bạo lực gia đình! Những khi ông ấy thua cờ bạc cá độ thì người gánh chịu không ai khác chính là cô và mẹ cô, từ đó trong mắt cô như có một vết hằn rất lớn về đàn ông! Cô sợ - ghét - hận thậm chí là muốn toàn thể đàn ông xấu đều biến mất!
...TRƯỜNG THPT A...
"Nè, cho cậu nè" - Nhật Hạ đưa chiếc bánh mì và chai nước suối trước mặt An Khuê, đây có lẽ không phải là chuyện hiếm gặp, vì trong mắt Hạ - Khuê chính là người bạn thân thiết nhất nhưng có khi lại không phải chỉ đơn giản là tình bạn thân thiết, cũng vì thế mà khi có những gì tốt thì Hạ cũng sẽ để dành chia sẻ nó cho Khuê!
"Cảm ơn cậu" - An Khuê mỉm cười nhìn thẳng vào mắt Hạ, ánh mắt vạn lần trìu mến và kèm một chút cảm động, tròng mắt bỗng long lanh, cho dù là một cử chỉ nhỏ của Khuê - Hạ cũng tuyệt nhiên để tâm!
"Cậu khách sáo quá rồi đó, mà nè sao má cậu sưng sưng vậy?! Có chuyện gì sao?!" - An Khuê liền né tránh, đúng là tối qua Khuê vừa bị bố mình tát cho một cái rõ đau, sáng ra mặt có sưng nhẹ là điều có thể hiểu!
"À hôm qua tớ lỡ đụng vào cạnh bàn lúc học bài thôi, không sao đâu" - Khuê liền mỉm cười như cách nói rằng bản thân vẫn ổn nhưng Hạ dĩ nhiên hiểu được chứ, nhưng vì Khuê không muốn nói nên Hạ cũng tinh tế không hỏi!
Hạ sờ tay nhẹ nhàng vào má Khuê có chút quan tâm, cộng một chút xót xa, liền ủi an - "Còn đau không?! Hay là chiều sang nhà tớ, tớ sẽ lăn trứng cho cậu được không?!"
Khuê lắc đầu từ chối - "Hôm nay không được rồi, tớ còn phải về làm phụ mẹ nửa"
"Vậy thì mai tớ sẽ đem vào trường lăn cho cậu nhé"
Khuê bỗng dưng cúi sầm mặt, nét mặt có chút ái ngại - "Cậu đừng đối tốt với tớ như vậy, tớ sợ sẽ mắc nợ cậu, nợ rồi sẽ không có cách trả"
"Nếu sợ mắc nợ tớ mà không biết trả làm sao thì dùng cả đời này để trả đi, được không?!"
Khuê tròn xoe mắt ngạc nhiên, câu nói nửa thật nửa đùa này khiến Khuê có chút ngại ngùng - "Sao?! Sợ rồi à?!
"Tớ không có sợ, mà thật sự không biết phải nói thế nào, nhưng tớ không có gì đáng giá để cấn trừ cả"
"Cậu nghĩ đi đâu vậy, ý tớ là làm bạn với tớ cả đời để trả món nợ này được không?! Chỉ cần là cậu! Mọi thứ chỉ cần thuộc về cậu đều đáng giá, kể cả một sợi tóc cũng có thể cấn trừ, tớ không ngại đâu"
Trong lúc Khuê cảm thấy mọi thứ như chẳng thể có đường ra thì tiếng chuông báo vào học đã cứu Khuê khỏi sự ái ngại này - "Có chuông vào học rồi, mau về chỗ thôi"
Tuy là thân thiết nhưng cả Khuê lẫn Hạ đều là học sinh giỏi nên giáo viên không thể sắp chỗ họ ngồi cạnh nhau được, mà phải tách họ ra để còn kèm những bạn khác học nửa.
Khuê ba chân bốn cẳng bỏ chạy về chỗ ngồi, có lẽ Khuê cảm nhận được một chút gì đó từ Hạ, nhưng mặc cảm và tự ti đã làm Khuê không thể tiến tới càng không thể thân thiết với Hạ như cách mà Hạ muốn được!
"Nhật Hạ! Cậu có khát không?!" - đây là giọng của Linh Lan, bạn ngồi cùng với Hạ, thật ra Lan thích Hạ, đúng hơn là Lan muốn Hạ đối xử với mình giống như cách Hạ đang đối xử với Khuê! Nhưng... dĩ nhiên là không rồi!
Vừa rồi khi nói chuyện với An Khuê còn nhẹ nhàng mềm mỏng, nhưng đến khi trả lời Linh Lan, Nhật Hạ như trở thành con người khác, lạnh lùng dứt khoác
"Không! Sau này đừng làm mấy chuyện vô bổ này nửa, tớ không thích cậu, càng không uống nước do cậu mua, nếu cậu còn cố tiếp cận tớ, tớ sẽ xin chuyển chỗ"
Linh Lan giọng có chút không vui - "Cậu...! Cậu không thấy mình quá đáng sao?! Tớ chỉ là có ý tốt, cậu lại nghĩ gì vậy?!"
"Ờ! Ý tốt của cậu khiến cả trường ai cũng hiểu nhầm cậu và tớ là một đôi, ý tốt của cậu khiến tớ khó chịu đó có biết không?"
Linh Lan nắm chặt tay, cố gắng kìm nén cơn tức này - "Được! Nếu cậu không thích thì thôi, nhưng có phải vì An Khuê nên cậu mới vậy không?!"
Nhật Hạ đúng là rất tức giận khi nghe Linh Lan nhắc đến An Khuê - "Liên quan gì đến cậu ấy?! Đừng để tớ biết cậu đụng vào cậu ấy, nếu không đừng trách tớ"
"Nhìn cậu xem! Đã rõ quá rồi còn gì?!"
"Giáo viên vào rồi, cậu bớt ồn ào đi" - thật ra tuy là dễ gần nhưng không phải ai cũng khiến cho Nhật Hạ động tâm, đặc biệt nếu người đó không có tên là An Khuê càng khó để Nhật Hạ để mắt đến, huống hồ là động tâm chứ!
Trong lòng Linh Lan đúng là có chút không cam tâm, đường đường là đại tỷ học đường, mấy năm liền chưa có lần nào thích ai mà không cưa đổ được, nhưng lần này lại bị từ chối thẳng đến vậy, còn là rất thẳn thắn thế kia đúng là càng khiến Linh Lan ôm sự oán hận!
:"Được lắm Nhật Hạ, để tớ xem cậu sẽ làm gì được tớ?!"
"Cậu còn không mau lên sẽ trễ giờ đó"
"Tớ mệt quá, cậu chờ tớ với..."
"Cậu chậm chạp quá đi, mau lên..."
Đó là lúc bọn họ chỉ mới là đứa trẻ lớp 3, với nền giáo dục và điều kiện tốt Nhật Hạ luôn là niềm mơ ước của tất cả bọn con nít trong địa phương, thế nhưng không vì là con cưng mà Nhật Hạ kiêu kì hay khó gần, trái lại Nhật Hạ vô cùng giản dị, hào phóng và dễ gần!
Đối lập với Nhật Hạ chính là cô bạn thanh mai trúc mã An Khuê, cô là con trong một gia đình nghèo khó với mẹ làm thuê mưu sinh và người bố cờ bạc rượu chè và banh bóng cá độ, có lẽ vì gia thế không mấy an yên nên cô có tính cách khá là khép nép và cầu toàn!
Cô cũng thường bị ăn những trận đòn roi vô cớ từ người bố say sỉn của mình, mẹ cô và cô chính là nạn nhân của bạo lực gia đình! Những khi ông ấy thua cờ bạc cá độ thì người gánh chịu không ai khác chính là cô và mẹ cô, từ đó trong mắt cô như có một vết hằn rất lớn về đàn ông! Cô sợ - ghét - hận thậm chí là muốn toàn thể đàn ông xấu đều biến mất!
...TRƯỜNG THPT A...
"Nè, cho cậu nè" - Nhật Hạ đưa chiếc bánh mì và chai nước suối trước mặt An Khuê, đây có lẽ không phải là chuyện hiếm gặp, vì trong mắt Hạ - Khuê chính là người bạn thân thiết nhất nhưng có khi lại không phải chỉ đơn giản là tình bạn thân thiết, cũng vì thế mà khi có những gì tốt thì Hạ cũng sẽ để dành chia sẻ nó cho Khuê!
"Cảm ơn cậu" - An Khuê mỉm cười nhìn thẳng vào mắt Hạ, ánh mắt vạn lần trìu mến và kèm một chút cảm động, tròng mắt bỗng long lanh, cho dù là một cử chỉ nhỏ của Khuê - Hạ cũng tuyệt nhiên để tâm!
"Cậu khách sáo quá rồi đó, mà nè sao má cậu sưng sưng vậy?! Có chuyện gì sao?!" - An Khuê liền né tránh, đúng là tối qua Khuê vừa bị bố mình tát cho một cái rõ đau, sáng ra mặt có sưng nhẹ là điều có thể hiểu!
"À hôm qua tớ lỡ đụng vào cạnh bàn lúc học bài thôi, không sao đâu" - Khuê liền mỉm cười như cách nói rằng bản thân vẫn ổn nhưng Hạ dĩ nhiên hiểu được chứ, nhưng vì Khuê không muốn nói nên Hạ cũng tinh tế không hỏi!
Hạ sờ tay nhẹ nhàng vào má Khuê có chút quan tâm, cộng một chút xót xa, liền ủi an - "Còn đau không?! Hay là chiều sang nhà tớ, tớ sẽ lăn trứng cho cậu được không?!"
Khuê lắc đầu từ chối - "Hôm nay không được rồi, tớ còn phải về làm phụ mẹ nửa"
"Vậy thì mai tớ sẽ đem vào trường lăn cho cậu nhé"
Khuê bỗng dưng cúi sầm mặt, nét mặt có chút ái ngại - "Cậu đừng đối tốt với tớ như vậy, tớ sợ sẽ mắc nợ cậu, nợ rồi sẽ không có cách trả"
"Nếu sợ mắc nợ tớ mà không biết trả làm sao thì dùng cả đời này để trả đi, được không?!"
Khuê tròn xoe mắt ngạc nhiên, câu nói nửa thật nửa đùa này khiến Khuê có chút ngại ngùng - "Sao?! Sợ rồi à?!
"Tớ không có sợ, mà thật sự không biết phải nói thế nào, nhưng tớ không có gì đáng giá để cấn trừ cả"
"Cậu nghĩ đi đâu vậy, ý tớ là làm bạn với tớ cả đời để trả món nợ này được không?! Chỉ cần là cậu! Mọi thứ chỉ cần thuộc về cậu đều đáng giá, kể cả một sợi tóc cũng có thể cấn trừ, tớ không ngại đâu"
Trong lúc Khuê cảm thấy mọi thứ như chẳng thể có đường ra thì tiếng chuông báo vào học đã cứu Khuê khỏi sự ái ngại này - "Có chuông vào học rồi, mau về chỗ thôi"
Tuy là thân thiết nhưng cả Khuê lẫn Hạ đều là học sinh giỏi nên giáo viên không thể sắp chỗ họ ngồi cạnh nhau được, mà phải tách họ ra để còn kèm những bạn khác học nửa.
Khuê ba chân bốn cẳng bỏ chạy về chỗ ngồi, có lẽ Khuê cảm nhận được một chút gì đó từ Hạ, nhưng mặc cảm và tự ti đã làm Khuê không thể tiến tới càng không thể thân thiết với Hạ như cách mà Hạ muốn được!
"Nhật Hạ! Cậu có khát không?!" - đây là giọng của Linh Lan, bạn ngồi cùng với Hạ, thật ra Lan thích Hạ, đúng hơn là Lan muốn Hạ đối xử với mình giống như cách Hạ đang đối xử với Khuê! Nhưng... dĩ nhiên là không rồi!
Vừa rồi khi nói chuyện với An Khuê còn nhẹ nhàng mềm mỏng, nhưng đến khi trả lời Linh Lan, Nhật Hạ như trở thành con người khác, lạnh lùng dứt khoác
"Không! Sau này đừng làm mấy chuyện vô bổ này nửa, tớ không thích cậu, càng không uống nước do cậu mua, nếu cậu còn cố tiếp cận tớ, tớ sẽ xin chuyển chỗ"
Linh Lan giọng có chút không vui - "Cậu...! Cậu không thấy mình quá đáng sao?! Tớ chỉ là có ý tốt, cậu lại nghĩ gì vậy?!"
"Ờ! Ý tốt của cậu khiến cả trường ai cũng hiểu nhầm cậu và tớ là một đôi, ý tốt của cậu khiến tớ khó chịu đó có biết không?"
Linh Lan nắm chặt tay, cố gắng kìm nén cơn tức này - "Được! Nếu cậu không thích thì thôi, nhưng có phải vì An Khuê nên cậu mới vậy không?!"
Nhật Hạ đúng là rất tức giận khi nghe Linh Lan nhắc đến An Khuê - "Liên quan gì đến cậu ấy?! Đừng để tớ biết cậu đụng vào cậu ấy, nếu không đừng trách tớ"
"Nhìn cậu xem! Đã rõ quá rồi còn gì?!"
"Giáo viên vào rồi, cậu bớt ồn ào đi" - thật ra tuy là dễ gần nhưng không phải ai cũng khiến cho Nhật Hạ động tâm, đặc biệt nếu người đó không có tên là An Khuê càng khó để Nhật Hạ để mắt đến, huống hồ là động tâm chứ!
Trong lòng Linh Lan đúng là có chút không cam tâm, đường đường là đại tỷ học đường, mấy năm liền chưa có lần nào thích ai mà không cưa đổ được, nhưng lần này lại bị từ chối thẳng đến vậy, còn là rất thẳn thắn thế kia đúng là càng khiến Linh Lan ôm sự oán hận!
:"Được lắm Nhật Hạ, để tớ xem cậu sẽ làm gì được tớ?!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.