Chương 33: Cuộc gặp gỡ tai hại
See Diggory
28/04/2024
…SÁNG NGÀY TIẾP THEO…
Buổi sáng ở Đình Gia cũng chỉ là những việc lặp đi lặp lại, hôm nay Đình Huân đã rời khỏi Đình Gia rất sớm nên cô sau khi ăn sáng liền cho xe di chuyển đến sân bay, cô ở phòng chờ thương gia đợi bác sĩ Minh Hà, đúng 9:30am bác sĩ Minh Hà liền xuất hiện.
Họ checkin và định lên máy bay nhưng dĩ nhiên là không thuận lợi đến vậy, cô bị một cánh tay kéo lại, giọng nói có phần hờn dỗi **- “Em định không nói với chị câu nào mà đi như vậy sao?!” **
Cô ngoáy lại nhìn,loại cảm giác của cô bây giờ có lẽ là tội lỗi chăng?! vì có một gương mặt thân quen nhìn cô bằng ánh mắt đượm buồn, đó chính là Sương Sương.
“Em…” - cô ngập ngừng, chẳng biết nên giải thích thế nào, Sương Sương liền giơ passport và vé máy bay lên trước mắt cô, còn không để cô kịp giải thích Sương Sương liền nói
**“Em không muốn chị đi cùng thì chị nhất định phải đi, dù cho chị biết em đến đó vì điều gì?!” **
Bác sĩ Minh Hà cũng không tiện chen vào chuyện giữa họ nên liền mở lời **- “Chị sẽ lên máy bay trước, hai em cứ tự nhiên nhé” **
Minh Hà vừa rời đi một lúc cô liền cúi sầm mặt, một cảm giác như bị người thân bỏ rơi khiến một Sương Sương bình thường vô tư bỗng trở nên tủi thân **- “Em định không giải thích gì với chị sao - Nhật Hạ?!” **
“Em xin lỗi, vì không muốn để chị khó xử nên mới không nói với chị, nếu chị đã lỡ đến rồi thì cùng nhau đi vậy”
Sương Sương nhíu mài **- “Chị nghe cứ như em đang gượng ép mình để chị đi cùng vậy” **
Cô chủ động nắm lấy bàn tay Sương Sương, giọng điệu cũng đột nhiên mềm dịu **- “Được rồi đừng giận nửa, là em sai, em sẽ bù đắp lại cho chị chịu không?!” **
Sương Sương chợt cảm thấy vui vẻ - “Gì cũng được sao!?”
Cô khẽ gật đầu **- “Nhưng không được quá đáng đâu đó?!” **
**“Thế một nụ hôn thì sao?! Không quá đáng đúng không?!” **
Cô mỉm cười trong sự bất lực, chẳng phải bao năm nay Sương Sương vẫn rất nghiêm túc trong công việc sao?! Nếu trước đây chỉ dừng lại ở việc trêu ghẹo cô thì dường như bây giờ nó đã lên một tầm cao mới, chỉ cần là cô Sương Sương có thể chịu thiệt thòi, thậm chí nhỏ giọng nuông chiều theo, còn là kiểu lời nói của cô trọng hơn trăm ngàn thứ khác!
**“Được được, chị muốn gì cũng được, đi thôi nếu không sẽ trễ giờ mất” **
Sương Sương mỉm cười cứ thế đi theo cái nắm tay của cô, nếu trên đời này kẻ có tình đều được đền đáp thì đã không có hai từ thất tình rồi, nếu mọi chuyện đều không có nếu như thì quốc thái dân an rồi có đúng không?!
Một người thì sợ Sương Sương sẽ không vui.
Một người thì dù biết Nhật Hạ không yêu mình vẫn cứ đâm đầu vào bảo vệ - thật đúng là vòng lẩn quẩn mãi chẳng thể thoát ra.
…
…***HỒ GIA! ***…
Đêm qua Hồ Phong không về nhà, lại là những cuộc ăn chơi thâu đêm ở quán Bar, An Khuê vốn không muốn quản càng không hao tâm tổn trí để bận tâm chỉ là hôm nay người mà Hồ Phong dẫn về nhà có chút đặc biệt rồi.
Cô vốn là muốn xuống dùng bửa sáng cùng Hồ Nam, nhưng xem ra bửa sáng này đúng là có hơi đặc biệt.
**“Con chào bố, chào mẹ” **- anh nghiêm trang cúi đầu, người con gái bên cạnh anh cũng liền lễ phép
**“Con chào bác trai và bác gái” **- vì cô đang xoay lưng lại hướng họ nên tạm thời cô không thể nhìn thấy mặt cô gái kia, một vài giây sau đó nụ cười trên môi cô chợt tắt, khi nhìn thấy cô gái kia, ông liền mở lời
**“Lại đi cả đêm qua sao?! Còn cô bé này là?!” **
Anh mỉm cười đáp **- “Dạ đây là Linh Lan vợ tương lai của con, nếu bố và mẹ không chê, con xin phép được hỏi cưới em ấy ạ” - **cô vẫn đứng nép bên cạnh anh tỏ vẻ hiền dịu
Cô vẫn im lặng gương mặt không chút hồi đáp, còn cô gái kia chẳng ai khác là Linh Lan - tình địch thời thanh xuân của cô, người năm xưa cùng yêu chung một người với cô. Ông liền chau mài -** “Cưới sao?! Nè Hồ Phong con nghiêm túc đó chứ?!” **
Ánh nhìn ông đột nhiên dịch chuyển sang Linh Lan, gương mặt sáng, đôi mắt long lanh, ngũ quan đúng là không có điểm để chê, điều ông bâng khuâng là một cô gái hoàn hảo vậy tại sao lại muốn lấy đứa con phá gia chi tử của mình chứ?!
**Hồ Phong: “Dạ con nghiêm túc thưa bố” **
**Hồ Nam: “Linh Lan đúng không?! Con ngồi xuống đi” **
**Linh Lan: “Dạ” **
Ông đặt đũa xuống, giọng điệu đột nhiên trở nên nghiêm nghị **- “Chẳng hay con đã quen con bác từ khi nào?! Gia đình đã biết chuyện cưới xin chưa?!” **
Hồ Phong vẫn nắm chặt tay Linh Lan, cô khẽ đáp
**“Dạ bọn con quen biết cũng mới thôi ạ, nhưng con thật sự yêu anh ấy, bố mẹ con vẫn chưa biết chuyện cưới xin ạ, anh ấy chỉ mới cầu hôn con thôi ạ” **
**“Đúng đấy bố! Con cũng thật lòng yêu em ấy ạ” **
Không khí đột nhiên trở nên căng thẳng một tí, cô vẫn ngồi im lặng ở đó nét mặt không lộ ra bất kỳ một biểu hiện nào cả, mối lương duyên này đúng là oan nghiệt, trước đây cùng yêu một người, giờ thì cùng gã vào một nhà, cô ngỡ chỉ là tình cờ nhưng Linh Lan chính là cố tình gã cho nhà họ Hồ - vì cô, mối nhân duyên không mấy tốt đẹp này lại tiếp diễn, nhưng ý muốn sau cùng của Linh Lan là gì đây?!
**“Được rồi! Tạm thời chuyện cưới xin cứ từ từ, đợi hai bên gia đình gặp mặt nhau bàn tính sau. Nào cùng nhau dùng bửa sáng đi đã, Linh Lan con cũng cùng dùng bửa với bác nhé” **
Cô cũng mở lời - “Đúng đó, hai đứa cũng cùng ngồi xuống đi”
Linh Lan và Hồ Phong đồng thanh **- “Dạ” **- một tiếng rồi ngoan ngoãn ngồi xuống, bửa sáng hôm nay đúng là chứa đựng những ý nghĩa ẩn phía sau rất lớn.
Ánh mắt Linh Lan nhìn cô bỗng dưng chất đầy hàm ý, nụ cười của Linh Lan khiến cô phải suy nghĩ, đúng là không phải tình cờ mà đây đích thị là cố ý!
Sau bửa ăn, ông liền gọi con lên thư phòng, phòng khách lúc này chỉ còn cô và Linh Lan, cuộc gặp gỡ ngang trái này đúng là cô không hề muốn.
**“Cậu khoẻ chứ An Khuê?!” **- câu hỏi đúng là thăm hỏi nhưng ý nghĩa vốn không chỉ đơn giản như thế.
Cô bình thản mỉm cười - “Vẫn khoẻ, năm xưa tại sao cậu lại xin chuyển trường?! Là vì Nhật Hạ sao?!”
Linh Lan hớp một ngụm trà liền mỉm cười đáp
**“Cậu nghĩ nhiều rồi, là vì gia đình tớ phải định cư nên mới chuyển đi, vốn không liên quan Nhật Hạ, nhưng Nhật Hạ có biết cậu đã lấy chồng hào môn không?!” **
Cô lắc đầu - “Giữa bọn tớ chẳng có gì cả, sau đó cũng đã chia tay nên tớ không rõ thông tin về cậu ấy,bọn tớ chỉ mới gặp lại đây thôi”
**“À ra vậy! Nhưng cũng thật hữu duyên khi mà chúng ta lại gặp nhau trong tình huống này, tớ còn sắp trở thành con dâu của cậu nửa?!” **
Cô chỉ nở nụ cười, nét mặt vẫn bình thản đến lạ
**“Đúng là rất hữu duyên” **
Hồ Phong từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy hai người nói chuyện vui vẻ liền tiến đến ôm eo Linh Lan
**“Em nói gì với mẹ anh mà vui vậy?!” **
**“À không! Chỉ là những câu hỏi đơn giản thôi, vì mẹ anh tình cờ lại là bạn học trước đây với em” **
Hồ Phong nhướng mài mỉm cười - **“Wow~ đúng là rất trùng hợp có đúng không mẹ?!” **
Cô bình thản đáp - “Đúng rồi, mẹ còn có tí chuyện cần làm hai đứa cứ tự nhiên nói chuyện nhé, mẹ lên phòng đây”
**Hồ Phong: “Dạ mẹ đi cẩn thận” **
**Linh Lan: “Vâng ạ” **
Cô nhẹ nhàng rời đi, bóng dáng cũng dần khuất, nụ cười của Linh Lan đột nhiên chuyển thành nụ cười nhếch mép đầy ẩn ý, Hồ Phong liền hỏi **- “Em có dự định thế nào?! Nếu để bố anh đuổi con ả đó ra khỏi nhà, thì tài sản này sẽ chia cho em một nửa đó bảo bối” **
Linh Lan chợt ôm lấy Hồ Phong tự tin đáp
**“Anh đoán xem em có làm được không?!” **
Hồ Phong nét mặt lộ rõ mưu đồ **- “Dĩ nhiên anh tin em rồi” **
Hai con người này đúng là không thể sống nổi một phút lương thiện mà, một người vì muốn tài sản không ngại dùng kế đuổi cô đi, thậm chí là hại chính bố ruột của mình, một người vì ôm mãi mối hận năm xưa của tuổi học trò, vì sự cố chấp của bản thân mà không ngần ngại tiếp tay với Hồ Phong làm nên vở kịch này. Đúng là lòng người rất khó đoán.
Buổi sáng ở Đình Gia cũng chỉ là những việc lặp đi lặp lại, hôm nay Đình Huân đã rời khỏi Đình Gia rất sớm nên cô sau khi ăn sáng liền cho xe di chuyển đến sân bay, cô ở phòng chờ thương gia đợi bác sĩ Minh Hà, đúng 9:30am bác sĩ Minh Hà liền xuất hiện.
Họ checkin và định lên máy bay nhưng dĩ nhiên là không thuận lợi đến vậy, cô bị một cánh tay kéo lại, giọng nói có phần hờn dỗi **- “Em định không nói với chị câu nào mà đi như vậy sao?!” **
Cô ngoáy lại nhìn,loại cảm giác của cô bây giờ có lẽ là tội lỗi chăng?! vì có một gương mặt thân quen nhìn cô bằng ánh mắt đượm buồn, đó chính là Sương Sương.
“Em…” - cô ngập ngừng, chẳng biết nên giải thích thế nào, Sương Sương liền giơ passport và vé máy bay lên trước mắt cô, còn không để cô kịp giải thích Sương Sương liền nói
**“Em không muốn chị đi cùng thì chị nhất định phải đi, dù cho chị biết em đến đó vì điều gì?!” **
Bác sĩ Minh Hà cũng không tiện chen vào chuyện giữa họ nên liền mở lời **- “Chị sẽ lên máy bay trước, hai em cứ tự nhiên nhé” **
Minh Hà vừa rời đi một lúc cô liền cúi sầm mặt, một cảm giác như bị người thân bỏ rơi khiến một Sương Sương bình thường vô tư bỗng trở nên tủi thân **- “Em định không giải thích gì với chị sao - Nhật Hạ?!” **
“Em xin lỗi, vì không muốn để chị khó xử nên mới không nói với chị, nếu chị đã lỡ đến rồi thì cùng nhau đi vậy”
Sương Sương nhíu mài **- “Chị nghe cứ như em đang gượng ép mình để chị đi cùng vậy” **
Cô chủ động nắm lấy bàn tay Sương Sương, giọng điệu cũng đột nhiên mềm dịu **- “Được rồi đừng giận nửa, là em sai, em sẽ bù đắp lại cho chị chịu không?!” **
Sương Sương chợt cảm thấy vui vẻ - “Gì cũng được sao!?”
Cô khẽ gật đầu **- “Nhưng không được quá đáng đâu đó?!” **
**“Thế một nụ hôn thì sao?! Không quá đáng đúng không?!” **
Cô mỉm cười trong sự bất lực, chẳng phải bao năm nay Sương Sương vẫn rất nghiêm túc trong công việc sao?! Nếu trước đây chỉ dừng lại ở việc trêu ghẹo cô thì dường như bây giờ nó đã lên một tầm cao mới, chỉ cần là cô Sương Sương có thể chịu thiệt thòi, thậm chí nhỏ giọng nuông chiều theo, còn là kiểu lời nói của cô trọng hơn trăm ngàn thứ khác!
**“Được được, chị muốn gì cũng được, đi thôi nếu không sẽ trễ giờ mất” **
Sương Sương mỉm cười cứ thế đi theo cái nắm tay của cô, nếu trên đời này kẻ có tình đều được đền đáp thì đã không có hai từ thất tình rồi, nếu mọi chuyện đều không có nếu như thì quốc thái dân an rồi có đúng không?!
Một người thì sợ Sương Sương sẽ không vui.
Một người thì dù biết Nhật Hạ không yêu mình vẫn cứ đâm đầu vào bảo vệ - thật đúng là vòng lẩn quẩn mãi chẳng thể thoát ra.
…
…***HỒ GIA! ***…
Đêm qua Hồ Phong không về nhà, lại là những cuộc ăn chơi thâu đêm ở quán Bar, An Khuê vốn không muốn quản càng không hao tâm tổn trí để bận tâm chỉ là hôm nay người mà Hồ Phong dẫn về nhà có chút đặc biệt rồi.
Cô vốn là muốn xuống dùng bửa sáng cùng Hồ Nam, nhưng xem ra bửa sáng này đúng là có hơi đặc biệt.
**“Con chào bố, chào mẹ” **- anh nghiêm trang cúi đầu, người con gái bên cạnh anh cũng liền lễ phép
**“Con chào bác trai và bác gái” **- vì cô đang xoay lưng lại hướng họ nên tạm thời cô không thể nhìn thấy mặt cô gái kia, một vài giây sau đó nụ cười trên môi cô chợt tắt, khi nhìn thấy cô gái kia, ông liền mở lời
**“Lại đi cả đêm qua sao?! Còn cô bé này là?!” **
Anh mỉm cười đáp **- “Dạ đây là Linh Lan vợ tương lai của con, nếu bố và mẹ không chê, con xin phép được hỏi cưới em ấy ạ” - **cô vẫn đứng nép bên cạnh anh tỏ vẻ hiền dịu
Cô vẫn im lặng gương mặt không chút hồi đáp, còn cô gái kia chẳng ai khác là Linh Lan - tình địch thời thanh xuân của cô, người năm xưa cùng yêu chung một người với cô. Ông liền chau mài -** “Cưới sao?! Nè Hồ Phong con nghiêm túc đó chứ?!” **
Ánh nhìn ông đột nhiên dịch chuyển sang Linh Lan, gương mặt sáng, đôi mắt long lanh, ngũ quan đúng là không có điểm để chê, điều ông bâng khuâng là một cô gái hoàn hảo vậy tại sao lại muốn lấy đứa con phá gia chi tử của mình chứ?!
**Hồ Phong: “Dạ con nghiêm túc thưa bố” **
**Hồ Nam: “Linh Lan đúng không?! Con ngồi xuống đi” **
**Linh Lan: “Dạ” **
Ông đặt đũa xuống, giọng điệu đột nhiên trở nên nghiêm nghị **- “Chẳng hay con đã quen con bác từ khi nào?! Gia đình đã biết chuyện cưới xin chưa?!” **
Hồ Phong vẫn nắm chặt tay Linh Lan, cô khẽ đáp
**“Dạ bọn con quen biết cũng mới thôi ạ, nhưng con thật sự yêu anh ấy, bố mẹ con vẫn chưa biết chuyện cưới xin ạ, anh ấy chỉ mới cầu hôn con thôi ạ” **
**“Đúng đấy bố! Con cũng thật lòng yêu em ấy ạ” **
Không khí đột nhiên trở nên căng thẳng một tí, cô vẫn ngồi im lặng ở đó nét mặt không lộ ra bất kỳ một biểu hiện nào cả, mối lương duyên này đúng là oan nghiệt, trước đây cùng yêu một người, giờ thì cùng gã vào một nhà, cô ngỡ chỉ là tình cờ nhưng Linh Lan chính là cố tình gã cho nhà họ Hồ - vì cô, mối nhân duyên không mấy tốt đẹp này lại tiếp diễn, nhưng ý muốn sau cùng của Linh Lan là gì đây?!
**“Được rồi! Tạm thời chuyện cưới xin cứ từ từ, đợi hai bên gia đình gặp mặt nhau bàn tính sau. Nào cùng nhau dùng bửa sáng đi đã, Linh Lan con cũng cùng dùng bửa với bác nhé” **
Cô cũng mở lời - “Đúng đó, hai đứa cũng cùng ngồi xuống đi”
Linh Lan và Hồ Phong đồng thanh **- “Dạ” **- một tiếng rồi ngoan ngoãn ngồi xuống, bửa sáng hôm nay đúng là chứa đựng những ý nghĩa ẩn phía sau rất lớn.
Ánh mắt Linh Lan nhìn cô bỗng dưng chất đầy hàm ý, nụ cười của Linh Lan khiến cô phải suy nghĩ, đúng là không phải tình cờ mà đây đích thị là cố ý!
Sau bửa ăn, ông liền gọi con lên thư phòng, phòng khách lúc này chỉ còn cô và Linh Lan, cuộc gặp gỡ ngang trái này đúng là cô không hề muốn.
**“Cậu khoẻ chứ An Khuê?!” **- câu hỏi đúng là thăm hỏi nhưng ý nghĩa vốn không chỉ đơn giản như thế.
Cô bình thản mỉm cười - “Vẫn khoẻ, năm xưa tại sao cậu lại xin chuyển trường?! Là vì Nhật Hạ sao?!”
Linh Lan hớp một ngụm trà liền mỉm cười đáp
**“Cậu nghĩ nhiều rồi, là vì gia đình tớ phải định cư nên mới chuyển đi, vốn không liên quan Nhật Hạ, nhưng Nhật Hạ có biết cậu đã lấy chồng hào môn không?!” **
Cô lắc đầu - “Giữa bọn tớ chẳng có gì cả, sau đó cũng đã chia tay nên tớ không rõ thông tin về cậu ấy,bọn tớ chỉ mới gặp lại đây thôi”
**“À ra vậy! Nhưng cũng thật hữu duyên khi mà chúng ta lại gặp nhau trong tình huống này, tớ còn sắp trở thành con dâu của cậu nửa?!” **
Cô chỉ nở nụ cười, nét mặt vẫn bình thản đến lạ
**“Đúng là rất hữu duyên” **
Hồ Phong từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy hai người nói chuyện vui vẻ liền tiến đến ôm eo Linh Lan
**“Em nói gì với mẹ anh mà vui vậy?!” **
**“À không! Chỉ là những câu hỏi đơn giản thôi, vì mẹ anh tình cờ lại là bạn học trước đây với em” **
Hồ Phong nhướng mài mỉm cười - **“Wow~ đúng là rất trùng hợp có đúng không mẹ?!” **
Cô bình thản đáp - “Đúng rồi, mẹ còn có tí chuyện cần làm hai đứa cứ tự nhiên nói chuyện nhé, mẹ lên phòng đây”
**Hồ Phong: “Dạ mẹ đi cẩn thận” **
**Linh Lan: “Vâng ạ” **
Cô nhẹ nhàng rời đi, bóng dáng cũng dần khuất, nụ cười của Linh Lan đột nhiên chuyển thành nụ cười nhếch mép đầy ẩn ý, Hồ Phong liền hỏi **- “Em có dự định thế nào?! Nếu để bố anh đuổi con ả đó ra khỏi nhà, thì tài sản này sẽ chia cho em một nửa đó bảo bối” **
Linh Lan chợt ôm lấy Hồ Phong tự tin đáp
**“Anh đoán xem em có làm được không?!” **
Hồ Phong nét mặt lộ rõ mưu đồ **- “Dĩ nhiên anh tin em rồi” **
Hai con người này đúng là không thể sống nổi một phút lương thiện mà, một người vì muốn tài sản không ngại dùng kế đuổi cô đi, thậm chí là hại chính bố ruột của mình, một người vì ôm mãi mối hận năm xưa của tuổi học trò, vì sự cố chấp của bản thân mà không ngần ngại tiếp tay với Hồ Phong làm nên vở kịch này. Đúng là lòng người rất khó đoán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.