Thân Chủ Tôi Là Người Tình

Chương 30: Đừng khóc!

See Diggory

24/04/2024

Có lẽ ngục giam lớn nhất của mỗi người chính là tâm can của người đó, nơi ngục giam của những cảm xúc và sự ham muốn, nơi đó họ muốn nhiều thứ đến mức muốn xé tan xiềng xích để tự do làm chính mình, nhưng mọi thứ ở đó đều không phải do họ làm chủ.

Nhật Hạ sau khi dùng bửa sáng cũng liền đến văn phòng làm việc, đúng là Đình Huân rất giữ lời hứa, vệ sĩ không còn theo sát cô 24/24 nửa mà chỉ đi theo từ xa để đảm bảo sự an toàn tối thiểu cho cô, tài xế lái đến trước cổng văn phòng liền mở cửa để cô bước xuống.

Cô vốn không bao giờ để lộ rõ nét mặt lo lắng hay bất kì thái độ nào ra ngoài mà trên môi lúc nào cũng chỉ luôn mỉm cười và ôn nhu với tất cả những người xung quanh, nếu hỏi cô mệt không?! Dĩ nhiên cô sẽ trả lời là có - nhưng để bản thân tự bảo vệ bản thân thì cách nghĩ này của cô chính là cách duy nhất có thể làm được điều đó, không để kẻ khác nhìn thấu tâm can cũng được coi là một cách tự bảo vệ mình.

Bên trong văn phòng vẫn có người mà cô không muốn đối diện chính là trợ lý ăn ý nhất của mình, bao năm cô không nghĩ Sương Sương lại thích cô, càng không nghĩ gia cảnh Sương Sương lại lớn đến mức có thể thay đổi được số phận của cô bây giờ, thoáng chốc cô cảm thấy có chút ngượng ngùng, giữa đồng ý điều kiện mà Sương Sương đã nói và khước từ - cô vẫn chưa thể đưa ra bất kì một quyết định nào cuối cùng cả.

Cô nhấn nút thang máy đi lên tầng làm việc của mình, trong thang máy số tầng liên tục thay đổi, một tiếng ting ting ting, thang máy đã có thể đi đến nơi mà cô muốn, vừa bước khỏi thang máy cô liền bị một cánh tay ai đó kéo đi, còn là ai được ngoài Sương Sương chứ!

Cô khó chịu muốn rút tay về nhưng sức lực quả nhiên là không đủ **- “Nè… cô định đưa tôi đi đâu vậy Sương Sương?!” **

Sương Sương không nói không rằng kéo cô vào một căn phòng trật hẹp thiếu sáng gần sân thượng, ép sát cô vào tường, hai cánh tay cô bị Sương Sương giữ chặt trên đỉnh đầu, khoảng cách hai gương mặt gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi thở mang hơi hướng gấp gáp kèm một chút tức giận của Sương Sương.

**“Luật sư Hạ đúng là rất biết cách làm kẻ khác phát điên có đúng không?!” **

**“Cô muốn nói gì tôi không hiểu?! Cô thế này là có ý gì đây?!” - **Giọng cô đúng là giận rồi, nhưng trước nay Sương Sương đúng là không nhìn được biểu cảm nào khác ngoài vui vẻ trên gương mặt cô, lần này giận dữ cũng tuyệt nhiên rất lôi cuốn, hay vốn là vì Sương Sương thích cô nên mới có cảm giác này?!

“Cô đoán xem tôi muốn gì?!”



Cô thở dài, vùng vẫy nhưng vốn chỉ là vô ích, cô không còn sức kháng cự, hai tay bị giữ chặt trên đỉnh đầu, nửa thân dưới bị áp sát cô chạy thế nào đây?! **- “Chúng ta là mối quan hệ hợp tác, giữa Luật sư và trợ lý, cô đột nhiên kéo tôi vào đây là có ý nhốt người trái phép, tôi có thể kiện cô, có biết không?!” **

Câu nói vừa dứt, hai tròng mắt cô đứng chửng, cảm giác bị kẻ khác cưỡng hôn mà còn là trợ lý thân thuộc, loại cảm giác này khiến cô có chút gì đó khó tả, nụ hôn mỗi lúc mãnh liệt hơn, cô trong thế gọng kìm ngoài việc nuông chiều theo Sương Sương cô vốn không thể thoát khỏi sự tấn công ấy, đêm qua cô đã dùng hết sinh lực để chống chọi Đình Huân nên bây giờ không có sức để phản kháng, đúng hơn là chịu trận trước Sương Sương.

Phải mất khoảng vài phút, Sương Sương mới chịu buông rời nụ hôn mãnh liệt ấy, cả hai im lặng nhìn thẳng vào mắt nhau không nói nên lời, hơi thở dồn dập, Sương Sương buông rời hai cánh tay cô, ôm chặt, rõ ràng Sương Sương ức hiếp cô, nhưng Sương Sương lại giở giọng oan ức

**“Tôi yêu cô, tôi muốn bảo vệ cô, nhưng để có thể làm được điều đó tôi cần cái gật đầu từ cô, cô yêu cô gái kia thế nào tôi sẽ yêu cô gấp trăm lần như thế, tôi cần cô, cô không hiểu hay là cố tình không muốn hiểu?!” **

**“Sương Sương à!” **- cô buông lơi hai cánh tay không ôm đáp trả, vì cô không muốn tạo hi vọng cho Sương Sương, nhưng cô lại muốn Sương Sương giúp đỡ mình thoát khỏi Đình Huân mặc khác lại không muốn đồng ý điều kiện mà Sương Sương đưa ra, cô quả nhiên rất mâu thuẫn

**“Tôi biết cô muốn nói gì??? Có phải đêm qua hắn đã ức hiếp cô cả đêm không?!” **

“Sao cô…sao cô biết?!” - giọng cô ấp úng, trước nay căn phòng của cô và Đình Huân chưa một vệ sĩ nào có thể đến gần, nhất là những lúc riêng tư, vậy thì tại sao Sương Sương lại có thể biết chuyện đã xảy ra đêm qua chứ?!

**“Tôi thậm chí có thể một phát bắn chết hắn, chỉ cần cô gật đầu thôi, tôi có thể vì cô không ngần ngại đánh đổi, tôi cũng chẳng biết vì sao lại yêu cô đến thế, có phải là vì tôi nhìn thấu được nỗi niềm bên trong lòng cô không?! Luật sư Hạ?!” **

Cô đột nhiên bật khóc, đúng là cô đã bị Đình Huân dày vò cả đêm, đến cả việc cô muốn uống thuốc tránh thai cũng không có cơ hội, cô sợ - sợ mang giọt máu của Đình Huân, sợ bản thân không đủ nhẫn tâm để bỏ đứa bé.

Sương Sương ôm chặt cô hơn **- “Đừng khóc! Tôi xin cô đó luật sư Hạ, tôi không nỡ thấy cô thế này?! tôi đã đồng hành cùng cô rất nhiều năm, tôi biết lớp vỏ bọc kia chỉ đang giúp cô có thể vực dậy mỗi ngày, tại sao lại từ chối ý tốt của tôi chứ?!” **

“Tôi…” - cô nghẹn ngào trong nước mắt, cô không thể bên cạnh Đình Huân, cũng chẳng thể đón nhận Sương Sương, càng cảm thấy bản thân ô uế rồi, không còn xứng với An Khuê nửa, cảm giác của cô lúc này chính là tuyệt vọng và bất lực, cô không biết phải lựa chọn thế nào vì cô không muốn gián tiếp làm tổn thương Sương Sương và lợi dụng Sương Sương!



Cái ôm của Sương Sương siết chặt hơn, cô sợ sợ bản thân sẽ có lỗi với An Khuê nên liền đẩy Sương Sương ra

**“Tôi xin lỗi, có thể cô chỉ là cảm giác thoáng qua với tôi, nên đừng vì người như tôi mà bận tâm nửa” **

Cô quay người bỏ đi lập tức bị Sương Sương kéo tay lại đè xuống bàn, Sương Sương thô bạo kéo phăng áo cô lên lộ rõ những vết sẹo đan xen trên thân thể quát lớn

“Cô chịu đựng đủ chưa?! Nhìn cô xem thân thể cô ra hình hài gì rồi?! Hắn luôn dày vò cô bằng những suy nghĩ quái dị của mình suốt bao nhiêu năm nay, cô hà cớ nhẫn nhịn chứ?!”

Cô khẽ nhăn nhó vì sức lực của Sương Sương có phần quá lố khiến cô đau nhói -** “Tôi không hiểu bản thân mình tại sao phải như thế, nhưng cô thế này có khác gì với gã Đình Huân đó chứ?! Cô yêu tôi hay cô lại giống như Đình Huân chỉ muốn thoả mãn sự yêu thích của mình?!” **

Giọng Sương Sương ngập ngừng - **“Tôi…xin lỗi…” **- bàn tay Sương Sương khẽ buông rời cơ thể cô, Sương Sương biết mình đúng là có phần mạnh tay nhưng là vì bất đắc dĩ nên mới phải thế này.

**“Sương Sương à đêm qua tôi đã thuộc về hắn, cô có biết thứ cảm giác bị gượng ép kinh khủng thế nào không?! Làm ơn đi Sương Sương đừng buộc tôi phải chọn lựa nửa, tôi mệt rồi” **

Nước mắt cô rơi nhiều hơn, có lẽ thoát được Đình Huân thì sao - cũng sẽ lại bị Sương Sương thao túng, cô muốn tự do, sự tự do của riêng mình. Sương Sương cởi chiếc áo khoác bên ngoài che chắn cho cô, khẽ cô đỡ ngồi dậy, ôm chặt cô vào lòng an ủi, cô vốn không phản ứng cô như một khúc gỗ biết khóc vậy!

**“Được được, tôi sẽ nghe theo cô, cô đừng khóc, vì cô khóc tôi chợt cảm thấy bản thân mình rất khốn kiếp - cô biết không?!” **

“Cảm ơn cô Sương Sương… cảm ơn…” - cô có cái khó của mình, gật đầu thoát khỏi Đình Huân thì sao chứ?! Mọi thứ đã muộn rồi, lần đầu của cô cũng mất rồi, đáng lí cô đã tự sát nếu như không vô tình có cuộc gặp lại với An Khuê, vì An Khuê cô lại muốn tiếp tục cuộc sống này, đáng lẽ ra cô không thể chấp nhận việc bị Đình Huân ham~ hiep’ cuongbuc như thế huống hồ là sinh con cho anh ta - cô cảm thấy bản thân mình hiện tại rất dơ bẩn - nhơ nhuốc!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thân Chủ Tôi Là Người Tình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook