Chương 48: Rung động chăng?!
See Diggory
16/05/2024
…**SÁNG HÔM SAU **…
Bên cạnh Nhật Hạ lúc này là Sương Sương, mỗi người ngủ một giường chỉ là chiếc giường đặt cạnh nhau thôi, chiếc điện thoại báo thức reo nên cô mới giật mình thức giấc, đêm qua Sương Sương ngủ muộn nên cho dù có 10 chiếc báo thức cũng chưa chắc đã gọi được cô dậy!
Ánh nắng có phần chói chang phía sau chiếc rèm cửa sổ, cô nhẹ nhàng bước xuống giường, chiếc mền của Sương Sương có phần bung nhẹ nhưng thân thể Sương Sương lại đang co ro, cô thầm nghĩ là Sương Sương đang lạnh nên nhẹ nhàng đến gần kéo nhẹ chiếc chăn đắp lên người Sương Sương, còn chưa kịp rời đi Sương Sương đã mớ ngủ nắm lấy bàn tay cô kéo mạnh, khiến cô mất cân bằng ngã lên người Sương Sương, vòng tay liền siết chặt, họ chỉ cách nhau một lớp chăn bông mềm mại mà thôi.
Ngoài tiếng la của cô còn có tiếng ư a yêu chiều phát ra từ Sương Sương nửa, cô có vùng vẫy nhưng thật ra lại không thể nào tách ra khỏi vòng tay của Sương Sương được, một giọng nói ngáy ngủ liền cất lên
“Yên nào…cho chị ôm một chút thôi”
Cô bỗng thở nhẹ rồi đột nhiên bất động, không gian bỗng yên ắng đến mức cô có thể cảm nhận được nhịp tim lẫn hơi thở của Sương Sương bên cạnh mình, còn có nhịp tim cô loạn nhịp nửa, thứ cảm giác này chính là loại cảm giác trước đây khi biết bản thân cô thích An Khuê thời tuổi trẻ vậy, loại cảm giác bên cạnh bỗng loạn nhịp í.
Mãi đến một lúc Sương Sương đột nhiên trở người, cô đột ngột từ phía trên người Sương Sương bỗng dưng ngã nửa người xuống nệm bông mềm mại, cái ôm cũng đột nhiên thay đổi, cô nằm trọn trong vòng tay Sương Sương, đầu tựa vào ngực, đầu cô đặt trên cánh tay Sương Sương.
Sương Sương ư a vài tiếng rồi bỗng dưng mở mắt từ từ, mùi hương thân thuộc trên người cô cứ ngửi sơ qua cũng khiến Sương Sương nhận ra đó là cô rồi.
Sương Sương nở nụ cười, tầm nhìn có phần mờ nhạt nhưng vòng tay vẫn siết chặt hơn một chút
**“Đêm qua em ngủ ngon không Hạ Hạ?!” **
Cô đúng là có chút ngạc nhiên
**“Chị lưu manh, rõ ràng là thức rồi mà vẫn giả vờ sao?!” **
Sương Sương hôn nhẹ lên trán
**“Không phải chị đang ngủ thì em làm chị tỉnh giấc sao?! Chiếm một chút lợi ích cũng đâu có gì quá đáng chứ?!” **
Đáng lý cô phải giận dỗi nhưng trái lại giọng điệu cô còn có chút quan tâm **- “Đêm qua chị không ngủ sao?!” **
Sương Sương ậm ờ, cô lúc này mới thật sự là giận dỗi đây, cô lập tức vùng vẫy bật dậy rời khỏi vòng tay của Sương Sương đánh nhẹ lên ngực Sương Sương **- “Chị đó, bảo em đi ngủ sớm nhưng lại thức cả đêm?! Lý nào là vậy chứ?!” **
Sương Sương chỉ bật cười khi nhìn thấy nét mặt giận dỗi của cô cũng đột nhiên cảm thấy vui vẻ - “Còn cười?! Em mặc kệ chị, ở đó cười một mình đi, em đi đây”
Sương Sương lập tức bật dậy ôm nhẹ cô từ phía sau, giọng điệu lúc này đúng kiểu là làm nũng rồi
“Xin lỗi mà, em giận thế làm gì?!”
**“Chẳng phải vì lo cho chị sao?!” **
Đầu Sương Sương khẽ dụi dụi vào vai cô
**“Đúng là thức thêm vài đêm nửa cũng đáng” **
Còn chưa kịp trả lời, Sương Sương lại gọi mềm dịu
**“Hạ Hạ à?!” **
**“Hửm?!” **
“Nếu em không gặp lại An Khuê, liệu chị có cơ hội nào không?!”
Câu hỏi đúng là đang làm khó cô rồi, cô ậm à ậm ừ
**“Chuyện này… sao chị lại hỏi vậy?!” **
Sương Sương liền thở dài
**“Chị biết hai em đã trãi qua rất nhiều thứ cùng nhau trong quá khứ, nhưng có thể cho chị ích kỉ một chút được giành lấy em không?!” **
“Em…” - cô bỗng dưng ngập ngừng
**“Chị hiểu mà” ** - cánh tay Sương Sương từ từ nới lỏng, trong lòng Sương Sương dĩ nhiên là rất buồn nhưng cố gắng kìm chế bản thân **- “Được rồi, em đi tắm trước đi, chị muốn ngủ thêm một lát” **
Chưa kịp để cô phản ứng, Sương Sương đã nằm lại giường quay lưng về hướng cô, tự mình kéo nhẹ chăn đắp ngang người, đôi mắt chợt khép hờ.
Cô nhẹ nhàng xoay người nhìn về hướng Sương Sương, bỗng thở hất nhẹ rồi từ từ bước đi về hướng phòng tắm, lúc này khi cảm nhận được cô đã rời đi thì ánh mắt Sương Sương mới dần dần mở ra, nụ cười lúc này chính là gượng gạo đến đau lòng
***:“Có lẽ vẫn chưa phải lúc” ***
Tắm xong ra cô vẫn thấy Sương Sương vẫn nằm im ở đó ngon giấc, dĩ nhiên cô không muốn đánh thức Sương Sương rồi, loại cảm giác kề cận bên Sương Sương đúng là có chút gì đó rất khó tả, cô liền nhẹ nhàng tìm kiếm chiếc điện thoại của mình rồi rón rén rời đi khỏi phòng, phải đến một lúc sau khi thức ăn sáng được người làm đặt lên bàn Nhật Hạ mới chạm tay mở khoá điện thoại, số lượng cuộc gọi nhỡ đã là 9 cuộc, kèm vài dòng tin nhắn sms từ bác sĩ Minh Hà
*<Hạ Hạ, phía ông Hồ đã ngưng sự chăm sóc tâm lý từ chị> *
* *
Nhìn thấy tin nhắn cô liền có chút lo lắng, nhìn lại ngón tay hôm qua vừa bị đứt mà lòng liền nghĩ đến An Khuê, cô nhấc máy gọi ngay cho bác sĩ Minh Hà, đúng là những gì linh tín bất an của cô quả nhiên chưa bao giờ sai, sự xác nhận của bác sĩ Minh Hà đúng là cơ sở để cô biết được rằng cơ hội giữa họ không còn là mong manh nửa mà là không còn gì cả, mọi thứ đúng là như đang ngăn cách cô và An Khuê vậy, người truyền tin duy nhất của họ cuối cùng cũng đã không còn nửa, họ còn nhiều điều muốn nói với nhau kia mà.
Tiếng của người làm kéo cô về với thực tại
“Tiểu thư Hạ, mời người dùng bửa sáng ạ”
“Cảm ơn chị”
Nhìn thức ăn trên bàn bỗng dưng khiến cô phát ói, có một sự khó chịu đột nhiên truyền lên não, môi cô bỗng khô lại, cổ họng khô khốc khiến cô liên tục nuốt nước bọt, cảm giác dợn dợn rất khó chịu, cô lập tức chạy vào nhà vệ sinh, cảm giác khó chịu khiến cô muốn ói nhưng lại không có cách nào ói được, mặt đỏ ửng, đuôi chóp mũi lẫn trái tai cũng ửng đỏ khó chịu.
Người làm phía sau vỗ nhẹ lưng cô đầy lo lắng - **“Tiểu thư Hạ không sao chứ ạ?! Có cần báo tiểu thư không ạ?!” **
Cô lắc đầu, tay hứng một ít nước rửa mặt thở dốc
**“Đừng nói với chị ấy, có lẽ do tôi đau bao tử thôi, tí nửa tôi sẽ tự mình đi khám, đừng làm phiền chị ấy nghỉ ngơi” **
“Dạ vâng ạ”
Người làm dìu cô ra ngoài, cô nhìn thức ăn bỗng dưng không cách nào nuốt trôi nổi
“Phiền chị dẹp nó giúp tôi, nếu chị ấy thức chị hãy báo tôi có việc cần ra ngoài một tí sẽ về sau nhé”
**“Vâng ạ” **
Cô đúng là nên đến chỗ bác sĩ Minh Hà một chuyến, ngoài việc có thể hỏi ý kiến lại sẵn tiện cho bác sĩ Minh Hà biết tình hình hiện tại vẫn hơn.
Dạo này đúng là sức khoẻ cô rất sa sút, có lẽ vì lo nghĩ quá nhiều thêm nửa nỗi lòng trong cô về An Khuê và anh trai đúng là không thể dễ dàng bỏ nó xuống.
Còn An Khuê hiện giờ vẫn ổn chứ?!
Bên cạnh Nhật Hạ lúc này là Sương Sương, mỗi người ngủ một giường chỉ là chiếc giường đặt cạnh nhau thôi, chiếc điện thoại báo thức reo nên cô mới giật mình thức giấc, đêm qua Sương Sương ngủ muộn nên cho dù có 10 chiếc báo thức cũng chưa chắc đã gọi được cô dậy!
Ánh nắng có phần chói chang phía sau chiếc rèm cửa sổ, cô nhẹ nhàng bước xuống giường, chiếc mền của Sương Sương có phần bung nhẹ nhưng thân thể Sương Sương lại đang co ro, cô thầm nghĩ là Sương Sương đang lạnh nên nhẹ nhàng đến gần kéo nhẹ chiếc chăn đắp lên người Sương Sương, còn chưa kịp rời đi Sương Sương đã mớ ngủ nắm lấy bàn tay cô kéo mạnh, khiến cô mất cân bằng ngã lên người Sương Sương, vòng tay liền siết chặt, họ chỉ cách nhau một lớp chăn bông mềm mại mà thôi.
Ngoài tiếng la của cô còn có tiếng ư a yêu chiều phát ra từ Sương Sương nửa, cô có vùng vẫy nhưng thật ra lại không thể nào tách ra khỏi vòng tay của Sương Sương được, một giọng nói ngáy ngủ liền cất lên
“Yên nào…cho chị ôm một chút thôi”
Cô bỗng thở nhẹ rồi đột nhiên bất động, không gian bỗng yên ắng đến mức cô có thể cảm nhận được nhịp tim lẫn hơi thở của Sương Sương bên cạnh mình, còn có nhịp tim cô loạn nhịp nửa, thứ cảm giác này chính là loại cảm giác trước đây khi biết bản thân cô thích An Khuê thời tuổi trẻ vậy, loại cảm giác bên cạnh bỗng loạn nhịp í.
Mãi đến một lúc Sương Sương đột nhiên trở người, cô đột ngột từ phía trên người Sương Sương bỗng dưng ngã nửa người xuống nệm bông mềm mại, cái ôm cũng đột nhiên thay đổi, cô nằm trọn trong vòng tay Sương Sương, đầu tựa vào ngực, đầu cô đặt trên cánh tay Sương Sương.
Sương Sương ư a vài tiếng rồi bỗng dưng mở mắt từ từ, mùi hương thân thuộc trên người cô cứ ngửi sơ qua cũng khiến Sương Sương nhận ra đó là cô rồi.
Sương Sương nở nụ cười, tầm nhìn có phần mờ nhạt nhưng vòng tay vẫn siết chặt hơn một chút
**“Đêm qua em ngủ ngon không Hạ Hạ?!” **
Cô đúng là có chút ngạc nhiên
**“Chị lưu manh, rõ ràng là thức rồi mà vẫn giả vờ sao?!” **
Sương Sương hôn nhẹ lên trán
**“Không phải chị đang ngủ thì em làm chị tỉnh giấc sao?! Chiếm một chút lợi ích cũng đâu có gì quá đáng chứ?!” **
Đáng lý cô phải giận dỗi nhưng trái lại giọng điệu cô còn có chút quan tâm **- “Đêm qua chị không ngủ sao?!” **
Sương Sương ậm ờ, cô lúc này mới thật sự là giận dỗi đây, cô lập tức vùng vẫy bật dậy rời khỏi vòng tay của Sương Sương đánh nhẹ lên ngực Sương Sương **- “Chị đó, bảo em đi ngủ sớm nhưng lại thức cả đêm?! Lý nào là vậy chứ?!” **
Sương Sương chỉ bật cười khi nhìn thấy nét mặt giận dỗi của cô cũng đột nhiên cảm thấy vui vẻ - “Còn cười?! Em mặc kệ chị, ở đó cười một mình đi, em đi đây”
Sương Sương lập tức bật dậy ôm nhẹ cô từ phía sau, giọng điệu lúc này đúng kiểu là làm nũng rồi
“Xin lỗi mà, em giận thế làm gì?!”
**“Chẳng phải vì lo cho chị sao?!” **
Đầu Sương Sương khẽ dụi dụi vào vai cô
**“Đúng là thức thêm vài đêm nửa cũng đáng” **
Còn chưa kịp trả lời, Sương Sương lại gọi mềm dịu
**“Hạ Hạ à?!” **
**“Hửm?!” **
“Nếu em không gặp lại An Khuê, liệu chị có cơ hội nào không?!”
Câu hỏi đúng là đang làm khó cô rồi, cô ậm à ậm ừ
**“Chuyện này… sao chị lại hỏi vậy?!” **
Sương Sương liền thở dài
**“Chị biết hai em đã trãi qua rất nhiều thứ cùng nhau trong quá khứ, nhưng có thể cho chị ích kỉ một chút được giành lấy em không?!” **
“Em…” - cô bỗng dưng ngập ngừng
**“Chị hiểu mà” ** - cánh tay Sương Sương từ từ nới lỏng, trong lòng Sương Sương dĩ nhiên là rất buồn nhưng cố gắng kìm chế bản thân **- “Được rồi, em đi tắm trước đi, chị muốn ngủ thêm một lát” **
Chưa kịp để cô phản ứng, Sương Sương đã nằm lại giường quay lưng về hướng cô, tự mình kéo nhẹ chăn đắp ngang người, đôi mắt chợt khép hờ.
Cô nhẹ nhàng xoay người nhìn về hướng Sương Sương, bỗng thở hất nhẹ rồi từ từ bước đi về hướng phòng tắm, lúc này khi cảm nhận được cô đã rời đi thì ánh mắt Sương Sương mới dần dần mở ra, nụ cười lúc này chính là gượng gạo đến đau lòng
***:“Có lẽ vẫn chưa phải lúc” ***
Tắm xong ra cô vẫn thấy Sương Sương vẫn nằm im ở đó ngon giấc, dĩ nhiên cô không muốn đánh thức Sương Sương rồi, loại cảm giác kề cận bên Sương Sương đúng là có chút gì đó rất khó tả, cô liền nhẹ nhàng tìm kiếm chiếc điện thoại của mình rồi rón rén rời đi khỏi phòng, phải đến một lúc sau khi thức ăn sáng được người làm đặt lên bàn Nhật Hạ mới chạm tay mở khoá điện thoại, số lượng cuộc gọi nhỡ đã là 9 cuộc, kèm vài dòng tin nhắn sms từ bác sĩ Minh Hà
*<Hạ Hạ, phía ông Hồ đã ngưng sự chăm sóc tâm lý từ chị> *
* *
Nhìn thấy tin nhắn cô liền có chút lo lắng, nhìn lại ngón tay hôm qua vừa bị đứt mà lòng liền nghĩ đến An Khuê, cô nhấc máy gọi ngay cho bác sĩ Minh Hà, đúng là những gì linh tín bất an của cô quả nhiên chưa bao giờ sai, sự xác nhận của bác sĩ Minh Hà đúng là cơ sở để cô biết được rằng cơ hội giữa họ không còn là mong manh nửa mà là không còn gì cả, mọi thứ đúng là như đang ngăn cách cô và An Khuê vậy, người truyền tin duy nhất của họ cuối cùng cũng đã không còn nửa, họ còn nhiều điều muốn nói với nhau kia mà.
Tiếng của người làm kéo cô về với thực tại
“Tiểu thư Hạ, mời người dùng bửa sáng ạ”
“Cảm ơn chị”
Nhìn thức ăn trên bàn bỗng dưng khiến cô phát ói, có một sự khó chịu đột nhiên truyền lên não, môi cô bỗng khô lại, cổ họng khô khốc khiến cô liên tục nuốt nước bọt, cảm giác dợn dợn rất khó chịu, cô lập tức chạy vào nhà vệ sinh, cảm giác khó chịu khiến cô muốn ói nhưng lại không có cách nào ói được, mặt đỏ ửng, đuôi chóp mũi lẫn trái tai cũng ửng đỏ khó chịu.
Người làm phía sau vỗ nhẹ lưng cô đầy lo lắng - **“Tiểu thư Hạ không sao chứ ạ?! Có cần báo tiểu thư không ạ?!” **
Cô lắc đầu, tay hứng một ít nước rửa mặt thở dốc
**“Đừng nói với chị ấy, có lẽ do tôi đau bao tử thôi, tí nửa tôi sẽ tự mình đi khám, đừng làm phiền chị ấy nghỉ ngơi” **
“Dạ vâng ạ”
Người làm dìu cô ra ngoài, cô nhìn thức ăn bỗng dưng không cách nào nuốt trôi nổi
“Phiền chị dẹp nó giúp tôi, nếu chị ấy thức chị hãy báo tôi có việc cần ra ngoài một tí sẽ về sau nhé”
**“Vâng ạ” **
Cô đúng là nên đến chỗ bác sĩ Minh Hà một chuyến, ngoài việc có thể hỏi ý kiến lại sẵn tiện cho bác sĩ Minh Hà biết tình hình hiện tại vẫn hơn.
Dạo này đúng là sức khoẻ cô rất sa sút, có lẽ vì lo nghĩ quá nhiều thêm nửa nỗi lòng trong cô về An Khuê và anh trai đúng là không thể dễ dàng bỏ nó xuống.
Còn An Khuê hiện giờ vẫn ổn chứ?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.