Thần Côn Tiên Nữ : Đại Nhân Cường Cưới Mỹ Kiều Thê
Chương 52: Đã Thay Đổi Rồi
Trường Cung Mộc Mỗi Điểu
28/05/2023
Diệp Hải Đường nghe vậy thì không thể tươi cười nổi, sắp xếp?
Thật buồn cười, từ khi được người ta xem mệnh, đoán là người có số phước cao quý thì Diệp phụ đã bắt tay vào chuẩn bị rồi, từ cầm kỳ thi họa cho đến khúc nghệ vũ đạo, thiếu một cái nào thì đều bị loại hết.
Nàng được phó thác rất nhiều hi vọng, nhưng không có một ai hỏi nàng có cần những thứ đó không.
Đến cả Địch Quân Dương ở trong suy nghĩ của họ, cũng chỉ như một nam nhi trẻ tuổi điều kiện tốt mà thôi, thế nhưng muốn làm con rể thì lại không bao giờ đủ tư cách đó.
Cũng chỉ vì hắn không có một người phụ thân đang làm quan.
Diệp Hải Đường rũ mắt xuống, sắc mặt dần nhạt đi, biết rằng nữ nhi không muốn nhắc đến những chuyện này, Diệp mẫu phải tận tình khuyên bảo, dốc lòng nói ra những lời tốt đẹp, mới có thể để cho hai huynh muội tản đi.
Đợi mẫu thân rời đi, Diệp Hoàng mới cùng Hải Đường đi đến hoa viên ngồi.
“Hít thở không khí, đi dạo bộ, tâm tình cũng phải đỡ hơn rồi đúng không?”
Nhìn muội ấy buồn muộn không hề lên tiếng.
Diệp Hoàng đành chịu: “Hải Đường, huynh thật sự có chuyện quan trọng phải đi. Muội không thể vui lên một chút sao? Lời của Hỉ Dương là vô ý thôi, nàng ấy có thể là đã đoán được.”
“Như vậy không phải rất lợi hại sao? Ngay từ khi nàng ta vừa xuất hiện đã thu hút ánh mắt của cả huynh lẫn Quân Dương ca ca, đến ngay cả muội, người từ nhỏ đã theo cùng huynh ấy đều bị quên sạch không còn gì.”
“Quân Dương này vốn dĩ lạnh nhạt rồi mà, huynh ấy từ nhỏ đến lớn đều là dựa vào việc tự mình cố gắng mà có được ngày hôm nay, tính tình từ xưa đến nay vẫn luôn tàn khốc, nếu như huynh ấy thật sự có ý với muội thì không cần phải người khác nói gì cả, huynh ấy sẽ sắp xếp thỏa đáng cho muội, nhưng mà lời của hắn hôm nay rõ ràng là muốn khiến muội phải buông tay, chẳng lẽ muội còn bám lấy không chịu buông?”
“Muội không biết đâu, ngay từ nhỏ huynh ấy đã định làm phu quân của muội rồi, tại sao lớn lên rồi lại muốn cưới nữ nhân khác, huynh ấy rõ ràng là không thích Hỉ Dương, tại sao bởi vì phụ thân nàng ta mất mà lại phải đi hoàn trả mối nợ ân tình như vậy? Hỉ Dương là cái gì, huynh ấy lấy một nữ nhân mồ côi thì có ích lợi gì cơ chứ?”
“Hải Đường, sao muội lại nói như thế được? Muội phải biết chuyện lúc nhỏ chỉ là trò chơi gia đình mà thôi, muội nghĩ quá rồi.”
“Là huynh thay đổi rồi, huynh từ nhỏ đến lớn nói muốn bảo vệ muội yêu thương muội, đứng về phía muội, toàn tâm toàn ý thay muội lo nghĩ, nhưng bây giờ thì sao? Hỉ Dương với muội đối đầu nhau, huynh giúp nàng ta, lại còn nhìn người ta bằng cái ánh mắt trìu mến kia nữa. Muội không có mù đâu.”
“Hải Đường!” Hắn nặng giọng xuống. “Đây không phải là dáng vẻ mà một thiên kim đại tiểu thư như muội nên có, muội là người tao nhã tự tin, tính tình trầm tĩnh. Không phải là người bởi vì Hỉ Dương mà cư xử không đúng mực và quá khích thế này.”
Diệp Hải Đường nghe xong liền suy sụp, chuẩn bị cao giọng gào khóc, kết quả Diệp Hoàng lại không nhúc nhích, hết sức chăm chú nhìn chăm chăm vào muội muội nhà mình.
Khiến cho nàng ta phải xấu hổ.
Bờ vai co quắp lại, mũi sụt sịt, lau lau hàng nước mắt vốn không có thật kia.
Diệp Hải Đường uất ức nói: “Ca ca, muội cũng muốn tự tin cởi mở lắm, cũng muốn giống bộ dạng ung dung bình tĩnh mà Hỉ Dương làm được khi ở trước mặt huynh ấy lắm. Nhưng muội yêu huynh ấy, muội từ nhỏ đến lớn đều thích huynh ấy, muội vẫn luôn là cái đuôi bám theo sau hai người bọn huynh mà, kết quả đột nhiên nói với muội là huynh ấy có vị hôn thê rồi, hiện tại vẫn bởi vì chuyện của Hỉ Dương mà náo nhiệt đến nỗi bàn tán xôn xao khắp nơi, bây giờ ngay cả Thánh Thượng cũng biết.”
“Muội chỉ là không cam tâm. Rõ ràng muội là người quen biết Quân Dương trước nàng ta, vì sao chỉ vì một đoạn ân tình mà muốn lấy cả đời của Quân Dương ca ca để trả nợ. Nếu đã như vậy, nàng ta có thể lấy tiền hoặc là ở Thượng Kinh kết hôn đi, như thế đối với nàng ấy, một người vừa cô đơn không nơi nương tựa, vừa không có thứ gì cả đã coi như tôn trọng mà cho ít thể diện rồi.”
“Nhưng mà huynh, huynh có biết Dung Dung nói với muội như thế nào không, muội ấy nói Quân Dương ca ca rất muốn cưới Hỉ Dương, vì điều này mà huynh ấy còn cãi nhau với cả Địch phu nhân, Quân Dương luôn luôn hoàn hảo lịch thiệp, biết kiềm chế, đứng đắn, chững chạc, huynh ấy lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời, đã bao giờ đại nghịch bất đạo như thế này đâu?
Thật buồn cười, từ khi được người ta xem mệnh, đoán là người có số phước cao quý thì Diệp phụ đã bắt tay vào chuẩn bị rồi, từ cầm kỳ thi họa cho đến khúc nghệ vũ đạo, thiếu một cái nào thì đều bị loại hết.
Nàng được phó thác rất nhiều hi vọng, nhưng không có một ai hỏi nàng có cần những thứ đó không.
Đến cả Địch Quân Dương ở trong suy nghĩ của họ, cũng chỉ như một nam nhi trẻ tuổi điều kiện tốt mà thôi, thế nhưng muốn làm con rể thì lại không bao giờ đủ tư cách đó.
Cũng chỉ vì hắn không có một người phụ thân đang làm quan.
Diệp Hải Đường rũ mắt xuống, sắc mặt dần nhạt đi, biết rằng nữ nhi không muốn nhắc đến những chuyện này, Diệp mẫu phải tận tình khuyên bảo, dốc lòng nói ra những lời tốt đẹp, mới có thể để cho hai huynh muội tản đi.
Đợi mẫu thân rời đi, Diệp Hoàng mới cùng Hải Đường đi đến hoa viên ngồi.
“Hít thở không khí, đi dạo bộ, tâm tình cũng phải đỡ hơn rồi đúng không?”
Nhìn muội ấy buồn muộn không hề lên tiếng.
Diệp Hoàng đành chịu: “Hải Đường, huynh thật sự có chuyện quan trọng phải đi. Muội không thể vui lên một chút sao? Lời của Hỉ Dương là vô ý thôi, nàng ấy có thể là đã đoán được.”
“Như vậy không phải rất lợi hại sao? Ngay từ khi nàng ta vừa xuất hiện đã thu hút ánh mắt của cả huynh lẫn Quân Dương ca ca, đến ngay cả muội, người từ nhỏ đã theo cùng huynh ấy đều bị quên sạch không còn gì.”
“Quân Dương này vốn dĩ lạnh nhạt rồi mà, huynh ấy từ nhỏ đến lớn đều là dựa vào việc tự mình cố gắng mà có được ngày hôm nay, tính tình từ xưa đến nay vẫn luôn tàn khốc, nếu như huynh ấy thật sự có ý với muội thì không cần phải người khác nói gì cả, huynh ấy sẽ sắp xếp thỏa đáng cho muội, nhưng mà lời của hắn hôm nay rõ ràng là muốn khiến muội phải buông tay, chẳng lẽ muội còn bám lấy không chịu buông?”
“Muội không biết đâu, ngay từ nhỏ huynh ấy đã định làm phu quân của muội rồi, tại sao lớn lên rồi lại muốn cưới nữ nhân khác, huynh ấy rõ ràng là không thích Hỉ Dương, tại sao bởi vì phụ thân nàng ta mất mà lại phải đi hoàn trả mối nợ ân tình như vậy? Hỉ Dương là cái gì, huynh ấy lấy một nữ nhân mồ côi thì có ích lợi gì cơ chứ?”
“Hải Đường, sao muội lại nói như thế được? Muội phải biết chuyện lúc nhỏ chỉ là trò chơi gia đình mà thôi, muội nghĩ quá rồi.”
“Là huynh thay đổi rồi, huynh từ nhỏ đến lớn nói muốn bảo vệ muội yêu thương muội, đứng về phía muội, toàn tâm toàn ý thay muội lo nghĩ, nhưng bây giờ thì sao? Hỉ Dương với muội đối đầu nhau, huynh giúp nàng ta, lại còn nhìn người ta bằng cái ánh mắt trìu mến kia nữa. Muội không có mù đâu.”
“Hải Đường!” Hắn nặng giọng xuống. “Đây không phải là dáng vẻ mà một thiên kim đại tiểu thư như muội nên có, muội là người tao nhã tự tin, tính tình trầm tĩnh. Không phải là người bởi vì Hỉ Dương mà cư xử không đúng mực và quá khích thế này.”
Diệp Hải Đường nghe xong liền suy sụp, chuẩn bị cao giọng gào khóc, kết quả Diệp Hoàng lại không nhúc nhích, hết sức chăm chú nhìn chăm chăm vào muội muội nhà mình.
Khiến cho nàng ta phải xấu hổ.
Bờ vai co quắp lại, mũi sụt sịt, lau lau hàng nước mắt vốn không có thật kia.
Diệp Hải Đường uất ức nói: “Ca ca, muội cũng muốn tự tin cởi mở lắm, cũng muốn giống bộ dạng ung dung bình tĩnh mà Hỉ Dương làm được khi ở trước mặt huynh ấy lắm. Nhưng muội yêu huynh ấy, muội từ nhỏ đến lớn đều thích huynh ấy, muội vẫn luôn là cái đuôi bám theo sau hai người bọn huynh mà, kết quả đột nhiên nói với muội là huynh ấy có vị hôn thê rồi, hiện tại vẫn bởi vì chuyện của Hỉ Dương mà náo nhiệt đến nỗi bàn tán xôn xao khắp nơi, bây giờ ngay cả Thánh Thượng cũng biết.”
“Muội chỉ là không cam tâm. Rõ ràng muội là người quen biết Quân Dương trước nàng ta, vì sao chỉ vì một đoạn ân tình mà muốn lấy cả đời của Quân Dương ca ca để trả nợ. Nếu đã như vậy, nàng ta có thể lấy tiền hoặc là ở Thượng Kinh kết hôn đi, như thế đối với nàng ấy, một người vừa cô đơn không nơi nương tựa, vừa không có thứ gì cả đã coi như tôn trọng mà cho ít thể diện rồi.”
“Nhưng mà huynh, huynh có biết Dung Dung nói với muội như thế nào không, muội ấy nói Quân Dương ca ca rất muốn cưới Hỉ Dương, vì điều này mà huynh ấy còn cãi nhau với cả Địch phu nhân, Quân Dương luôn luôn hoàn hảo lịch thiệp, biết kiềm chế, đứng đắn, chững chạc, huynh ấy lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời, đã bao giờ đại nghịch bất đạo như thế này đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.