Thần Côn Tiên Nữ : Đại Nhân Cường Cưới Mỹ Kiều Thê
Chương 13: Diệp Hoàng
Trường Cung Mộc Mỗi Điểu
27/05/2023
“Lúc nãy chính tai ta nghe thấy cô nương nói mệnh của vị công tử té ngã bên đường kia không còn kéo dài được thêm bao lâu nữa, chớp mắt một cái, vị công tử ấy lại vong mạng dưới móng sắt ngựa, cô nương còn lời nào để bác bỏ lại không?”
Lắc đầu, đầu lông mày của Hỉ Dương hơi động đậy: “Những thứ ta nói đều là sự thật.”
“Lẽ nào cô nương có khả năng dự đoán tương lai sao?” Nhướn mày, trên môi nở ra một nụ cười giễu cợt, trêu đùa.
“Tuy rằng nói ra thì không kỳ diệu như thế, nhưng hiện giờ thuật bói toán của mấy đời nhà ta không người nào có thể sánh bằng được.” Lời này mang theo một chút ung dung và tự hào.
Dịch Thủy Sinh nhìn khuôn mặt rạng rỡ như đầy ánh hào quang của nàng, dường như những sợi lông tơ trên khuôn mặt đều bị tia sáng kia chiếu rọi, mang theo vẻ ôn nhu, dịu dàng, khiến cho người ta phải say đắm.
“Bói toán? Cô nương lại biết những thứ cao thâm như thế sao. Nhưng lúc nãy cô nương cũng chẳng làm phép bói toán gì mà, có phải không? Vậy thì làm sao biết được mạng người người kia không thể kéo dài lâu thêm được?”
Tuy rằng người này vẫn mang dáng vẻ nói chuyện đàng hoàng, nhưng nói được hai câu lại không rời được bộ dạng như đang tra hỏi người khác.
“Chính là xem tướng đó. Có điều chuyện này ta không có cách nào để nói rõ ràng triệt để cho ngươi biết. Có những thứ, chỉ có thể ngầm hiểu chứ nói ra miệng cũng không được. Cũng giống như ngài vậy đó, vừa nhìn đã biết chính là một quan viên xử án.”
Dịch Thủy Sinh cười trừ, dù sao hắn ta cũng là Tự chính của Đại Lý Tự, những vụ án thông thường đều qua tay hắn ta, cho dù nữ tử trước mắt đã gặp qua hắn ta ở đâu đó thì cũng là điều không thể tránh khỏi.
Hắn ta còn đang định tiếp tục hỏi một số điều gì đó thì bỗng thấy một bóng hình quen thuộc lướt qua khóe mắt của mình.
Hắn ta nghi hoặc quay đầu lại. Quả nhiên nhìn thấy quan khanh cấp trên ở Đại Lý Tự của mình, là Địch đại nhân cùng với Diệp Thiếu Khanh, hai người đang bước về phía hắn ta.
Dịch Thủy Sinh vội vàng đi qua nghênh đón, hành lễ. Bị Địch Quân Dương nâng tay cản lại.
“Đang ở bên ngoài, không cần hành lễ. Người này là con trai duy nhất của Lục phủ, có sản nghiệp kinh doanh với hoàng thất, chuyện ngày hôm nay, ngươi cũng có mặt ở tại hiện trường, xử án như thế nào, ta cũng không muốn hỏi quá nhiều.”
Trong lòng Dịch Thủy Sinh thầm nghĩ, hắn ta còn chưa bẩm báo mà vị đại nhân này đã biết tường tận ngọn ngành câu chuyện, chẳng trách tuổi còn trẻ như thế mà đã được phong lên làm Đại Lý Tự Khanh rồi, quả nhiên thật khiến người ta phái tâm phục khẩu phục.
Người ta vẫn truyền tai nhau rằng, Địch đại nhân có tay nghề phá án như thần, cũng không biết bản thân mình khi nào mới có thể tận mắt chứng kiến.
Dịch Thủy Sinh còn đang đắm chìm vào dòng suy nghĩ của bản thân, nhìn thấy cô nương lúc nãy vẫn còn đang nói chuyện với mình không biết từ lúc nào đã bị bọn họ dẫn đi rồi.
Chẳng lẽ, vị cô nương này có quen biết gì với đại nhân sao?
...
Lúc nãy hắn ta có nói gì sai không nhỉ?
Khỏi nói đến bên phía Dịch Thủy Sinh vô tình gặp phải đám người nhà họ Lục đến náo loạn một trận, bên này, Hỉ Dương bị Địch Quân Dương mạnh mẽ kéo chặt tay ra khỏi vòng vây của đám đông trên phố.
Nàng giãy dụa lung tung nhưng vẫn không thể vùng ra được, trong lòng biết rõ tính tình cứng đầu ương bướng của người nào đó, nên chỉ đành khuất phục trước quyền uy của hắn, không phản kháng lại nữa.
Thấy nàng biết điều ngoan ngoãn như thế, tâm trạng của Địch Quân Dương trở nên thoải mái hơn.
Huynh đệ tốt Diệp Hoàng thấy thế liền cảm thấy rằng, nữ tử nhỏ tuổi hơn so với muội muội nhà mình này quả là một người có tâm cơ thâm trầm.
Trong lòng hắn sớm đã đưa ra phán đoán, cho nên đối với những hành động và lời nói của nàng, hắn đều cảm thấy là có ý đồ gì đó.
Cũng bởi vì thế mà sau này có vô số ngày đêm, hắn ta rơi vào cảnh dở khóc dở cười, trong lòng ngập tràn sự hối hận, cứ luôn lặp lại ý niệm nếu biết trước thì đã không như vậy.
“Các ngươi muốn đưa ta đi đâu?”
“Cũng không phải là đưa ngươi đi bán.” Diệp Hoàng dùng giọng điệu âm u kỳ quái nói.
Hỉ Dương khựng chân lại, quay đầu chăm chú nhìn hắn ta, đồng tử của nàng như tỏa ánh sáng rực rỡ, khiến cho thần thái của nàng càng thêm rực rỡ sinh động…
Lại khiến cho người ta vô cùng mê mẩn.
Nàng chắc chắn là một con hồ ly đã thành tinh rồi.
Diệp Hoàng lại có thêm cảnh giác đối với nàng.
Hắn ta nhấp nhấp khóe miệng: “Sao nào, chẳng lẽ là phát hiện ra bổn thiếu gia đẹp trai không ai bằng rồi sao? Lại nhìn ngây ngốc cả ra như thế. Quả nhiên là không thể so sánh với những nữ tử ở kinh thành.”
Hỉ Dương rũ mi mắt, dán chặt mắt nhìn cái chân nhỏ nhắn khéo léo của mình, thầm nghĩ nam nhân kiêu căng này lại có tướng tá khá rực rỡ, tuy rằng bề ngoài có hơi không đứng đắn, nhưng tiền đồ lại vô cùng rộng lớn, nhưng cũng vẫn chưa đủ tốt đâu. Một khuôn mặt tốt như thế, vậy mà trên ấn đường lại xuất hiện mệnh tướng cô độc đến già.
Hỉ Dương mỉm cười: “Có lẽ đúng là như thế. Chỉ cần nhìn qua liền thấy phong thái của Diệp công tử đây độc nhất vô nhị, nữ tử trên thế gian này không có ai xứng để có thể kết đôi cùng với công tử. Hỉ Dương chỉ là nhất thời được trông thấy nên cảm thấy vô cùng thú vị.”
Lắc đầu, đầu lông mày của Hỉ Dương hơi động đậy: “Những thứ ta nói đều là sự thật.”
“Lẽ nào cô nương có khả năng dự đoán tương lai sao?” Nhướn mày, trên môi nở ra một nụ cười giễu cợt, trêu đùa.
“Tuy rằng nói ra thì không kỳ diệu như thế, nhưng hiện giờ thuật bói toán của mấy đời nhà ta không người nào có thể sánh bằng được.” Lời này mang theo một chút ung dung và tự hào.
Dịch Thủy Sinh nhìn khuôn mặt rạng rỡ như đầy ánh hào quang của nàng, dường như những sợi lông tơ trên khuôn mặt đều bị tia sáng kia chiếu rọi, mang theo vẻ ôn nhu, dịu dàng, khiến cho người ta phải say đắm.
“Bói toán? Cô nương lại biết những thứ cao thâm như thế sao. Nhưng lúc nãy cô nương cũng chẳng làm phép bói toán gì mà, có phải không? Vậy thì làm sao biết được mạng người người kia không thể kéo dài lâu thêm được?”
Tuy rằng người này vẫn mang dáng vẻ nói chuyện đàng hoàng, nhưng nói được hai câu lại không rời được bộ dạng như đang tra hỏi người khác.
“Chính là xem tướng đó. Có điều chuyện này ta không có cách nào để nói rõ ràng triệt để cho ngươi biết. Có những thứ, chỉ có thể ngầm hiểu chứ nói ra miệng cũng không được. Cũng giống như ngài vậy đó, vừa nhìn đã biết chính là một quan viên xử án.”
Dịch Thủy Sinh cười trừ, dù sao hắn ta cũng là Tự chính của Đại Lý Tự, những vụ án thông thường đều qua tay hắn ta, cho dù nữ tử trước mắt đã gặp qua hắn ta ở đâu đó thì cũng là điều không thể tránh khỏi.
Hắn ta còn đang định tiếp tục hỏi một số điều gì đó thì bỗng thấy một bóng hình quen thuộc lướt qua khóe mắt của mình.
Hắn ta nghi hoặc quay đầu lại. Quả nhiên nhìn thấy quan khanh cấp trên ở Đại Lý Tự của mình, là Địch đại nhân cùng với Diệp Thiếu Khanh, hai người đang bước về phía hắn ta.
Dịch Thủy Sinh vội vàng đi qua nghênh đón, hành lễ. Bị Địch Quân Dương nâng tay cản lại.
“Đang ở bên ngoài, không cần hành lễ. Người này là con trai duy nhất của Lục phủ, có sản nghiệp kinh doanh với hoàng thất, chuyện ngày hôm nay, ngươi cũng có mặt ở tại hiện trường, xử án như thế nào, ta cũng không muốn hỏi quá nhiều.”
Trong lòng Dịch Thủy Sinh thầm nghĩ, hắn ta còn chưa bẩm báo mà vị đại nhân này đã biết tường tận ngọn ngành câu chuyện, chẳng trách tuổi còn trẻ như thế mà đã được phong lên làm Đại Lý Tự Khanh rồi, quả nhiên thật khiến người ta phái tâm phục khẩu phục.
Người ta vẫn truyền tai nhau rằng, Địch đại nhân có tay nghề phá án như thần, cũng không biết bản thân mình khi nào mới có thể tận mắt chứng kiến.
Dịch Thủy Sinh còn đang đắm chìm vào dòng suy nghĩ của bản thân, nhìn thấy cô nương lúc nãy vẫn còn đang nói chuyện với mình không biết từ lúc nào đã bị bọn họ dẫn đi rồi.
Chẳng lẽ, vị cô nương này có quen biết gì với đại nhân sao?
...
Lúc nãy hắn ta có nói gì sai không nhỉ?
Khỏi nói đến bên phía Dịch Thủy Sinh vô tình gặp phải đám người nhà họ Lục đến náo loạn một trận, bên này, Hỉ Dương bị Địch Quân Dương mạnh mẽ kéo chặt tay ra khỏi vòng vây của đám đông trên phố.
Nàng giãy dụa lung tung nhưng vẫn không thể vùng ra được, trong lòng biết rõ tính tình cứng đầu ương bướng của người nào đó, nên chỉ đành khuất phục trước quyền uy của hắn, không phản kháng lại nữa.
Thấy nàng biết điều ngoan ngoãn như thế, tâm trạng của Địch Quân Dương trở nên thoải mái hơn.
Huynh đệ tốt Diệp Hoàng thấy thế liền cảm thấy rằng, nữ tử nhỏ tuổi hơn so với muội muội nhà mình này quả là một người có tâm cơ thâm trầm.
Trong lòng hắn sớm đã đưa ra phán đoán, cho nên đối với những hành động và lời nói của nàng, hắn đều cảm thấy là có ý đồ gì đó.
Cũng bởi vì thế mà sau này có vô số ngày đêm, hắn ta rơi vào cảnh dở khóc dở cười, trong lòng ngập tràn sự hối hận, cứ luôn lặp lại ý niệm nếu biết trước thì đã không như vậy.
“Các ngươi muốn đưa ta đi đâu?”
“Cũng không phải là đưa ngươi đi bán.” Diệp Hoàng dùng giọng điệu âm u kỳ quái nói.
Hỉ Dương khựng chân lại, quay đầu chăm chú nhìn hắn ta, đồng tử của nàng như tỏa ánh sáng rực rỡ, khiến cho thần thái của nàng càng thêm rực rỡ sinh động…
Lại khiến cho người ta vô cùng mê mẩn.
Nàng chắc chắn là một con hồ ly đã thành tinh rồi.
Diệp Hoàng lại có thêm cảnh giác đối với nàng.
Hắn ta nhấp nhấp khóe miệng: “Sao nào, chẳng lẽ là phát hiện ra bổn thiếu gia đẹp trai không ai bằng rồi sao? Lại nhìn ngây ngốc cả ra như thế. Quả nhiên là không thể so sánh với những nữ tử ở kinh thành.”
Hỉ Dương rũ mi mắt, dán chặt mắt nhìn cái chân nhỏ nhắn khéo léo của mình, thầm nghĩ nam nhân kiêu căng này lại có tướng tá khá rực rỡ, tuy rằng bề ngoài có hơi không đứng đắn, nhưng tiền đồ lại vô cùng rộng lớn, nhưng cũng vẫn chưa đủ tốt đâu. Một khuôn mặt tốt như thế, vậy mà trên ấn đường lại xuất hiện mệnh tướng cô độc đến già.
Hỉ Dương mỉm cười: “Có lẽ đúng là như thế. Chỉ cần nhìn qua liền thấy phong thái của Diệp công tử đây độc nhất vô nhị, nữ tử trên thế gian này không có ai xứng để có thể kết đôi cùng với công tử. Hỉ Dương chỉ là nhất thời được trông thấy nên cảm thấy vô cùng thú vị.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.