Thần Côn Tiên Nữ : Đại Nhân Cường Cưới Mỹ Kiều Thê
Chương 8: Hắn Ở Trong Phòng
Trường Cung Mộc Mỗi Điểu
27/05/2023
“Kỳ Phi đâu?” Nàng tức giận không thèm để ý tới hắn.
Tên Kỳ Phi đáng chết này, mình đã nói rõ ràng hết với hắn là nhất định phải rời Địch phủ rồi, vậy mà hắn lại mang nàng quay về. Hơn nữa, nơi này rốt cuộc là chỗ nào? Nàng cảnh giác đánh giá bốn phía.
Càng nhìn nàng cảng cảm thấy nơi này quen quen. Đồ đạc đâu ra đấy, gọn gàng đến mức đáng sợ, rõ ràng có thể thấy chủ nhân nơi này bị chứng ám ảnh cưỡng chế hoàn mỹ nặng.
Nàng bỗng sực tỉnh, đây là phòng của Địch Quân Dương.
Điều này nghĩ thôi cũng đủ sợ, nhưng vì sao nàng lại nằm trong phòng Địch Quân Dương? Còn nữa, nàng rốt cuộc đã ngủ bao lâu rồi?
Kiếp trước nàng bị người ta tính kế mà rơi xuống nước rồi được tên Ngô Phẩm cứu lên, thanh danh lúc đó coi như hỏng mà phải gả cho hắn ta, nhưng nay, nàng đâu có rơi xuống nước, vậy thì Địch Quân Dương từ đâu ra lại đột nhiên ra vẻ ta đây là thế nào.
“Hôn sự của chúng ta còn chưa bị hủy mà nàng lại nhắc đến tên nam nhân khác trước mặt hôn phu của mình thế này, hình như không được tốt cho lắm nhỉ?”
Hỉ Dương cứng người, bụng không nghe lời bỗng nhiên réo lên.
Lúc này nàng mới phát hiện hắn không phải tay không mà đền mà còn mang theo cả đồ ăn!
Ngửi mùi thơm lừng có thể đoán ra là cháo cá tuyết, nàng vẫn luôn thích ăn cá.
Bụng đói lại gặp đúng món mình thích khiến nàng không tự chủ được mà nuốt nước miếng một cái, nàng quay ra lườm cái mặt đang cười cợt của Địch Quân Dương, mặt bất giác đỏ ửng lên, “Ta… Tại sao ta lại ở đây?”
“Cái phòng cũ của nàng không đủ tiện nghi, đám người hầu đúng là không nên hồn, nói gì thì nói nàng cũng là vị hôn phu của ta, sau này cứ ở chỗ của ta mới đúng.”
Nghe được lời kia của Địch Quân Dương, Hỉ Dương không nhịn được mà ngẩng phắt dậy, nhằm thẳng mặt hắn mà mắng: “Ngươi không hiểu tiếng người à, thật không hiểu sao tên như ngươi có thể làm Đại Lý Tự Khanh, ta đã nói rồi, cuộc hôn nhân này, ta không đồng ý! Sao không thể mỗi người ai đi đường nấy, sống cuộc sống của riêng mình, cứ phải dây dưa làm gì. Ngươi chẳng phải cũng đã có người muốn lấy xinh đẹp ngời ngời hay sao, sao cứ cắn lấy ta mãi không nhả.”
Trong đôi mắt dài hẹp của hắn hiện lên một tia sáng kì dị, “Là ai nói cho nàng mấy lời này?”
“Chẳng lẽ không đúng à?” Nàng giận quá hóa cười, hỏi ngược lại hắn.
“Sao ta lại không biết mình sắp cưới một vị thiếu nữ xinh đẹp, lại còn xinh đẹp hơn cả nàng nữa nhỉ?”
Hỉ Dương bị cái bản lĩnh mồm miệng trơn tru của hắn làm cho giật mình thảng thốt, trong trí nhớ về những ngày tháng đó, hắn không giống như thế này, lúc đó, hắn ta ít nói ít cười, thường xuyên bày ra bộ mặt người chết vạn năm bất biến, không nói lời nào mà ghìm nàng, ép buộc nàng.
Trong giây phút này, nàng không rõ những thứ kia là thật hay mơ.
Nàng lúng ta lúng túng không biết nói gì thêm đành đổi chủ đề.
“Ngươi ra ngoài trước đã, ta phải thay quần áo.”
“Để ta gọi người đến giúp nàng.”
Hỉ Dương không để ý tới hắn, hắn cũng không đợi nàng trả lời, tựa như chính hắn cũng tự biết nàng không thích hắn vậy, hắn cứ vậy đi thẳng ra cửa phòng.
Hỉ Dương phá kén rồi ngó kiểm tra đôi chân, còn mang cả giày cả tất của mình nữa, trong lòng thầm hy vọng tên kia không nhìn được chân mình, nếu không…
Ngẫm lại cái thú vui cổ quái ở kiếp trước của hắn khiến người ta khó lòng mà thích ứng được, nghĩ tới đây Hỉ Dương không nhịn được mà rụt ngón chân lại. Nàng nhanh chóng đi lại giày của mình.
Thật ra quần áo của nàng vẫn ổn, lúc này lại có mấy tỳ nữ tiến vào. Nàng nhìn mấy người lại cảm thấy hơi quen quen, không ngờ mấy người này lại chính là người bên lão phu nhân, không ngờ bây giờ lại được Địch Quân Dương coi trọng, bảo sao sau đó người này được lão phu nhân cho làm thông phòng của Địch Quân Dương.
Nàng thấy nàng ta vẫn luôn cúi đầu rũ mắt mà không hề tò mò về nàng chút nào, bộ dáng vô cùng cung kính, rất đúng bổn phận của nàng ta, ai có thể ngờ được nàng ta ở kiếp trước là một người như thế nào.
Hỉ Dương không ưa Địch Quân Dương, mà những oanh yến bên cạnh hắn, nàng lại càng phiền chán.
Nàng đi về phía cửa phòng, ra đến cửa thấy bóng dáng cao lớn của Địch Quân Dương vẫn còn đang đứng chắp tay bên ngoài cửa, nàng lập tức coi như không thấy, bình tĩnh lướt qua hắn.
“Nàng vẫn còn chưa khỏe hẳn, còn chưa cả ăn cơm, bây giờ lại đòi ra ngoài, lại muốn ngất giữa đường lần nữa à?”
“Ta muốn đi tìm hộ vệ của ta.”
“Nếu nàng không ăn gì đó thì hộ vệ của nàng cũng bị khó xử đấy.”
Hỉ Dương dừng lại, nàng dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà quay lại trợn mắt nhìn hắn, “Ngươi làm gì hắn rồi hả?”
Đôi mắt sóng sánh đầy nước, long lanh đến động lòng người lúc này lại như đang chứa lửa giận ngút trời vậy.
Tên Kỳ Phi đáng chết này, mình đã nói rõ ràng hết với hắn là nhất định phải rời Địch phủ rồi, vậy mà hắn lại mang nàng quay về. Hơn nữa, nơi này rốt cuộc là chỗ nào? Nàng cảnh giác đánh giá bốn phía.
Càng nhìn nàng cảng cảm thấy nơi này quen quen. Đồ đạc đâu ra đấy, gọn gàng đến mức đáng sợ, rõ ràng có thể thấy chủ nhân nơi này bị chứng ám ảnh cưỡng chế hoàn mỹ nặng.
Nàng bỗng sực tỉnh, đây là phòng của Địch Quân Dương.
Điều này nghĩ thôi cũng đủ sợ, nhưng vì sao nàng lại nằm trong phòng Địch Quân Dương? Còn nữa, nàng rốt cuộc đã ngủ bao lâu rồi?
Kiếp trước nàng bị người ta tính kế mà rơi xuống nước rồi được tên Ngô Phẩm cứu lên, thanh danh lúc đó coi như hỏng mà phải gả cho hắn ta, nhưng nay, nàng đâu có rơi xuống nước, vậy thì Địch Quân Dương từ đâu ra lại đột nhiên ra vẻ ta đây là thế nào.
“Hôn sự của chúng ta còn chưa bị hủy mà nàng lại nhắc đến tên nam nhân khác trước mặt hôn phu của mình thế này, hình như không được tốt cho lắm nhỉ?”
Hỉ Dương cứng người, bụng không nghe lời bỗng nhiên réo lên.
Lúc này nàng mới phát hiện hắn không phải tay không mà đền mà còn mang theo cả đồ ăn!
Ngửi mùi thơm lừng có thể đoán ra là cháo cá tuyết, nàng vẫn luôn thích ăn cá.
Bụng đói lại gặp đúng món mình thích khiến nàng không tự chủ được mà nuốt nước miếng một cái, nàng quay ra lườm cái mặt đang cười cợt của Địch Quân Dương, mặt bất giác đỏ ửng lên, “Ta… Tại sao ta lại ở đây?”
“Cái phòng cũ của nàng không đủ tiện nghi, đám người hầu đúng là không nên hồn, nói gì thì nói nàng cũng là vị hôn phu của ta, sau này cứ ở chỗ của ta mới đúng.”
Nghe được lời kia của Địch Quân Dương, Hỉ Dương không nhịn được mà ngẩng phắt dậy, nhằm thẳng mặt hắn mà mắng: “Ngươi không hiểu tiếng người à, thật không hiểu sao tên như ngươi có thể làm Đại Lý Tự Khanh, ta đã nói rồi, cuộc hôn nhân này, ta không đồng ý! Sao không thể mỗi người ai đi đường nấy, sống cuộc sống của riêng mình, cứ phải dây dưa làm gì. Ngươi chẳng phải cũng đã có người muốn lấy xinh đẹp ngời ngời hay sao, sao cứ cắn lấy ta mãi không nhả.”
Trong đôi mắt dài hẹp của hắn hiện lên một tia sáng kì dị, “Là ai nói cho nàng mấy lời này?”
“Chẳng lẽ không đúng à?” Nàng giận quá hóa cười, hỏi ngược lại hắn.
“Sao ta lại không biết mình sắp cưới một vị thiếu nữ xinh đẹp, lại còn xinh đẹp hơn cả nàng nữa nhỉ?”
Hỉ Dương bị cái bản lĩnh mồm miệng trơn tru của hắn làm cho giật mình thảng thốt, trong trí nhớ về những ngày tháng đó, hắn không giống như thế này, lúc đó, hắn ta ít nói ít cười, thường xuyên bày ra bộ mặt người chết vạn năm bất biến, không nói lời nào mà ghìm nàng, ép buộc nàng.
Trong giây phút này, nàng không rõ những thứ kia là thật hay mơ.
Nàng lúng ta lúng túng không biết nói gì thêm đành đổi chủ đề.
“Ngươi ra ngoài trước đã, ta phải thay quần áo.”
“Để ta gọi người đến giúp nàng.”
Hỉ Dương không để ý tới hắn, hắn cũng không đợi nàng trả lời, tựa như chính hắn cũng tự biết nàng không thích hắn vậy, hắn cứ vậy đi thẳng ra cửa phòng.
Hỉ Dương phá kén rồi ngó kiểm tra đôi chân, còn mang cả giày cả tất của mình nữa, trong lòng thầm hy vọng tên kia không nhìn được chân mình, nếu không…
Ngẫm lại cái thú vui cổ quái ở kiếp trước của hắn khiến người ta khó lòng mà thích ứng được, nghĩ tới đây Hỉ Dương không nhịn được mà rụt ngón chân lại. Nàng nhanh chóng đi lại giày của mình.
Thật ra quần áo của nàng vẫn ổn, lúc này lại có mấy tỳ nữ tiến vào. Nàng nhìn mấy người lại cảm thấy hơi quen quen, không ngờ mấy người này lại chính là người bên lão phu nhân, không ngờ bây giờ lại được Địch Quân Dương coi trọng, bảo sao sau đó người này được lão phu nhân cho làm thông phòng của Địch Quân Dương.
Nàng thấy nàng ta vẫn luôn cúi đầu rũ mắt mà không hề tò mò về nàng chút nào, bộ dáng vô cùng cung kính, rất đúng bổn phận của nàng ta, ai có thể ngờ được nàng ta ở kiếp trước là một người như thế nào.
Hỉ Dương không ưa Địch Quân Dương, mà những oanh yến bên cạnh hắn, nàng lại càng phiền chán.
Nàng đi về phía cửa phòng, ra đến cửa thấy bóng dáng cao lớn của Địch Quân Dương vẫn còn đang đứng chắp tay bên ngoài cửa, nàng lập tức coi như không thấy, bình tĩnh lướt qua hắn.
“Nàng vẫn còn chưa khỏe hẳn, còn chưa cả ăn cơm, bây giờ lại đòi ra ngoài, lại muốn ngất giữa đường lần nữa à?”
“Ta muốn đi tìm hộ vệ của ta.”
“Nếu nàng không ăn gì đó thì hộ vệ của nàng cũng bị khó xử đấy.”
Hỉ Dương dừng lại, nàng dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà quay lại trợn mắt nhìn hắn, “Ngươi làm gì hắn rồi hả?”
Đôi mắt sóng sánh đầy nước, long lanh đến động lòng người lúc này lại như đang chứa lửa giận ngút trời vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.