Thần Côn Tiên Nữ : Đại Nhân Cường Cưới Mỹ Kiều Thê
Chương 31: Hoa Đào Dần Tàn
Trường Cung Mộc Mỗi Điểu
28/05/2023
Gương mặt Địch Quân Dương chất phác điển trai, trong nét mặt khắc khoải ấy là đôi mắt sâu thẳm như đại dương, vừa dịu dàng lại tĩnh lặng.
Dường như không hề tức giận chút nào.
"Các ngươi đưa tiểu muội ta về trước đi."
Địch Dung Dung cảm thấy ca ca mình cũng đã nghe lọt lời lời, mặc dù nàng ta không thể ở lại để xem cảnh ca ca đánh đồ đê hèn kia, nhưng chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến người ta cảm thấy thoải mái.
"Ta nói này, dù sao bây giờ ngươi cũng là kẻ ăn nhờ ở đậu cơ mà? Ai cho ngươi cái gan lớn như vậy mà đi vu khống chủ nhân như thế này?"
Sắc mặt của Diệp Hoàng quỷ biện khó đoán.
"Chẳng lẽ điều ta nói không phải sự thật sao? Mà Diệp công tử tính ra cũng rất lợi hại đấy, không chỉ có thể quang minh chính đại tiến vào sân nhà ta lại còn có thể vu cáo cho ta một cái gai lớn như vậy. Dù không biết chúng ta có quen biết nhau hay không, nhưng chỉ cần nhìn qua tướng mặt của công tử, ta khuyên công tử đây nên tích nhiều khẩu đức.”
“Nếu không rất dễ gặp chuyện thị phi rắc rối."
Diệp Hoàng kinh ngạc trợn tròn mắt, hắn ta lại bị một con nha đầu chọc cho tức giận, lại còn dám trâng tráo dạy hắn ta cách làm người?
Hắn ta gật gật đầu, miệng mỉm cười nhưng trong lòng rất tức giận, vừa định xả giận thì Địch Quân Dương đã tóm lấy hắn ta.
"Lời nàng ấy nói cũng không sai, đệ thực sự nên quản lại cái miệng này đi."
Diệp Hoàng kinh ngạc nhìn Địch Quân Dương, sau đó lạnh lùng nhìn về phía Hỉ Dương.
Lại gật gật đầu: "Không ngờ ta mới là người ngoài cuộc. Được rồi, huynh cứ làm việc của mình đi, đợi xử lý xong rồi thì chúng ta bàn tiếp." Diệp Hoàng vỗ vỗ vai hắn, lắc đầu rồi rời đi.
“Huynh đệ tốt của ngươi tức giận rồi kìa.” Hỉ Dương nhẹ giọng nói.
"Nàng biết không? Lúc bọn ta vừa đến rõ ràng nàng đã nhìn ra rồi, tại sao lại còn nói mấy lời thừa thãi này nữa?"
"Cho dù có nhìn ra hay không thì ta vẫn nói như vậy. Hơn nữa ta còn muốn hỏi ngươi một câu, ngươi sẽ không quên lời hứa trước đây chứ?"
"Đương nhiên."
"Vậy thì tốt."
"Thược Dược, ngươi xuống trước đi, ta còn có chuyện muốn nói với chủ nhân nhà ngươi."
"Có chuyện gì sao?"
Sau khi Thược Dược rời đi, Địch Quân Dương dẫn nàng đến một mái đình nhỏ cách đó không xa rồi ngồi xuống.
"Ngồi đi."
"Xem ra hôm nay tinh thần tốt hơn một chút rồi nhỉ."
"Ừ, cám ơn đại phu mà ngươi đã mời đến."
Địch Quân Dương biết rằng nàng đang rất cảnh giác mình nên mới kiềm chế bản thân, không nhìn vào cặp chân bó gót sen nhỏ hình lưỡi liềm của nàng.
"Không cần vậy đâu, dù sao nàng cũng là vị hôn thê của ta, vài lễ tiết nhỏ nhặt này không cần phải cảm ơn đâu. Huống hồ, Kỳ Phi bị bắt khi còn ở Địch phủ của ta, dù sao ta cũng sẽ giúp nàng."
"Chuyện của Kỳ Phi có rắc rối gì sao?"
Hắn gật đầu: "Nhưng ta còn chưa hỏi nàng, tại sao nàng lại đến Thanh Bang vậy."
Gần đây Địch Quân Dương đang điều tra chuyện của Thanh Bang, nếu không phải chuyện xảy ra đúng vào ngày hôm đó thì không ai biết được chuyện gì đã xảy ra với Hỉ Dương.
"Tìm hung thủ giết Trần Song. Ngươi không biết chuyện này à? Vậy chẳng phải là ngươi đã lừa ta, nói ngươi đã tìm thấy hung thủ?"
"Vậy làm sao nàng biết được?"
"Xem quẻ. Suy diễn."
"Xem thế nào? Có thể tiết lộ một chút không?"
Cả hai rất hiếm khi có khoảng thời gian trò chuyện bình đạm đến vậy.
Đôi mắt của Địch Quân Dương rất hăng hái, ngữ khí ấm áp dịu dàng, cố gắng khiến quan hệ giữa hai người bất giác trở nên thân thiết với nhau như bằng hữu.
"Ta đã nói rất nhiều rồi, ngươi không nhất thiết phải hiểu, hơn nữa phép bói mà ta sử dụng là do tổ tiên truyền lại, không thể truyền ra ngoài được."
“...”
"Nhưng vì ngươi tò mò như vậy, nên nói cho ngươi biết một hai điểm cũng không sao.”
“...”
"Lúc ta tới xem khuê phòng của Trần Song, hỏi nô tỳ hầu hạ của nàng ta, biết được đồ đạc trong phòng của nàng ta được trang trí bằng hoa đào tàn. Làm thế này sẽ khiến nàng ta chưa kết hôn thì đã ngoại tình và tư thông với kẻ khác. Hơn nữa vị trí của nàng ta ở trong phủ rất khó xử, xem ra tiền tài cũng không dư dả gì, nhưng lại hy vọng bản thân có thể sống tinh tế hơn một chút, cho nên đồ đạc trong khuê phòng của nàng ta nói chung là vẫn chấp nhận được, nhưng cũng đều là đồ cũ.”
Dường như không hề tức giận chút nào.
"Các ngươi đưa tiểu muội ta về trước đi."
Địch Dung Dung cảm thấy ca ca mình cũng đã nghe lọt lời lời, mặc dù nàng ta không thể ở lại để xem cảnh ca ca đánh đồ đê hèn kia, nhưng chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến người ta cảm thấy thoải mái.
"Ta nói này, dù sao bây giờ ngươi cũng là kẻ ăn nhờ ở đậu cơ mà? Ai cho ngươi cái gan lớn như vậy mà đi vu khống chủ nhân như thế này?"
Sắc mặt của Diệp Hoàng quỷ biện khó đoán.
"Chẳng lẽ điều ta nói không phải sự thật sao? Mà Diệp công tử tính ra cũng rất lợi hại đấy, không chỉ có thể quang minh chính đại tiến vào sân nhà ta lại còn có thể vu cáo cho ta một cái gai lớn như vậy. Dù không biết chúng ta có quen biết nhau hay không, nhưng chỉ cần nhìn qua tướng mặt của công tử, ta khuyên công tử đây nên tích nhiều khẩu đức.”
“Nếu không rất dễ gặp chuyện thị phi rắc rối."
Diệp Hoàng kinh ngạc trợn tròn mắt, hắn ta lại bị một con nha đầu chọc cho tức giận, lại còn dám trâng tráo dạy hắn ta cách làm người?
Hắn ta gật gật đầu, miệng mỉm cười nhưng trong lòng rất tức giận, vừa định xả giận thì Địch Quân Dương đã tóm lấy hắn ta.
"Lời nàng ấy nói cũng không sai, đệ thực sự nên quản lại cái miệng này đi."
Diệp Hoàng kinh ngạc nhìn Địch Quân Dương, sau đó lạnh lùng nhìn về phía Hỉ Dương.
Lại gật gật đầu: "Không ngờ ta mới là người ngoài cuộc. Được rồi, huynh cứ làm việc của mình đi, đợi xử lý xong rồi thì chúng ta bàn tiếp." Diệp Hoàng vỗ vỗ vai hắn, lắc đầu rồi rời đi.
“Huynh đệ tốt của ngươi tức giận rồi kìa.” Hỉ Dương nhẹ giọng nói.
"Nàng biết không? Lúc bọn ta vừa đến rõ ràng nàng đã nhìn ra rồi, tại sao lại còn nói mấy lời thừa thãi này nữa?"
"Cho dù có nhìn ra hay không thì ta vẫn nói như vậy. Hơn nữa ta còn muốn hỏi ngươi một câu, ngươi sẽ không quên lời hứa trước đây chứ?"
"Đương nhiên."
"Vậy thì tốt."
"Thược Dược, ngươi xuống trước đi, ta còn có chuyện muốn nói với chủ nhân nhà ngươi."
"Có chuyện gì sao?"
Sau khi Thược Dược rời đi, Địch Quân Dương dẫn nàng đến một mái đình nhỏ cách đó không xa rồi ngồi xuống.
"Ngồi đi."
"Xem ra hôm nay tinh thần tốt hơn một chút rồi nhỉ."
"Ừ, cám ơn đại phu mà ngươi đã mời đến."
Địch Quân Dương biết rằng nàng đang rất cảnh giác mình nên mới kiềm chế bản thân, không nhìn vào cặp chân bó gót sen nhỏ hình lưỡi liềm của nàng.
"Không cần vậy đâu, dù sao nàng cũng là vị hôn thê của ta, vài lễ tiết nhỏ nhặt này không cần phải cảm ơn đâu. Huống hồ, Kỳ Phi bị bắt khi còn ở Địch phủ của ta, dù sao ta cũng sẽ giúp nàng."
"Chuyện của Kỳ Phi có rắc rối gì sao?"
Hắn gật đầu: "Nhưng ta còn chưa hỏi nàng, tại sao nàng lại đến Thanh Bang vậy."
Gần đây Địch Quân Dương đang điều tra chuyện của Thanh Bang, nếu không phải chuyện xảy ra đúng vào ngày hôm đó thì không ai biết được chuyện gì đã xảy ra với Hỉ Dương.
"Tìm hung thủ giết Trần Song. Ngươi không biết chuyện này à? Vậy chẳng phải là ngươi đã lừa ta, nói ngươi đã tìm thấy hung thủ?"
"Vậy làm sao nàng biết được?"
"Xem quẻ. Suy diễn."
"Xem thế nào? Có thể tiết lộ một chút không?"
Cả hai rất hiếm khi có khoảng thời gian trò chuyện bình đạm đến vậy.
Đôi mắt của Địch Quân Dương rất hăng hái, ngữ khí ấm áp dịu dàng, cố gắng khiến quan hệ giữa hai người bất giác trở nên thân thiết với nhau như bằng hữu.
"Ta đã nói rất nhiều rồi, ngươi không nhất thiết phải hiểu, hơn nữa phép bói mà ta sử dụng là do tổ tiên truyền lại, không thể truyền ra ngoài được."
“...”
"Nhưng vì ngươi tò mò như vậy, nên nói cho ngươi biết một hai điểm cũng không sao.”
“...”
"Lúc ta tới xem khuê phòng của Trần Song, hỏi nô tỳ hầu hạ của nàng ta, biết được đồ đạc trong phòng của nàng ta được trang trí bằng hoa đào tàn. Làm thế này sẽ khiến nàng ta chưa kết hôn thì đã ngoại tình và tư thông với kẻ khác. Hơn nữa vị trí của nàng ta ở trong phủ rất khó xử, xem ra tiền tài cũng không dư dả gì, nhưng lại hy vọng bản thân có thể sống tinh tế hơn một chút, cho nên đồ đạc trong khuê phòng của nàng ta nói chung là vẫn chấp nhận được, nhưng cũng đều là đồ cũ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.