Thần Côn Tiên Nữ : Đại Nhân Cường Cưới Mỹ Kiều Thê
Chương 57: Rời Đi
Trường Cung Mộc Mỗi Điểu
28/05/2023
''Các ngươi không cần vội đâu, ta không có đói.''
''Tiểu thư, cơm trưa người không chịu ăn, còn ngồi ở đây rất lâu rồi, sao lại không đói bụng được.''
''Ta đang suy nghĩ vài chuyện, cũng không biết là bản thân có đói hay không nữa.''
''Cô nương, ít nhiều gì thì người cũng nên ăn một chút đi. Không đói cũng được, dù gì Thái Thanh cũng đã bận bịu tới tận trưa rồi, phải không Thái Thanh.''
Thái Thanh nhìn động tác của Thược Dược.
Cuống quít gật đầu như gà mổ thóc.
“Ta biết, vậy cứ để ở đó đi, lát nữa ta ăn. Còn vài chuyện vẫn chưa nghĩ xong.''
''Có chuyện gì vậy ạ, tiểu thư có thể nói ra không?''
Thái Thanh lúc nào cũng không cẩn thận.
Thược Dược trừng mắt nhìn nàng ta, nàng ta lè lưỡi: ''Tiểu thư có thể nói ra, ít nhiều gì chúng ta cũng có thể chia sẻ với người mà, phải không tiểu thư. Ta nói gì cũng rất có lý.''
''Phải phải phải, ngươi nói là có lý nhất, nhưng chuyện này ngay cả chính ta cũng không hiểu thì các ngươi làm sao mà hiểu được, không biết phải bắt đầu nói từ đâu nữa. Cho nên ta mới nghĩ tới cách coi bói để tìm ra phương hướng, nhưng vẫn không có tác dụng gì.''
''Mặc dù không hiểu cho lắm nhưng dáng vẻ tiểu thư nói trông rất sâu sắc thâm thúy. Nô tùy rất kính trọng.''
Hỉ Dương bật cười: ''Đó là vì các ngươi không hiểu, nếu mà hiểu rồi thì sẽ không nói như vậy.'' Phàm là theo nghề này thì khó tránh khỏi dăm ba điều thiếu sót.
Nhưng kiếp trước nàng phân định rõ tuyệt không đụng vào xem quẻ, cuối cùng lại nhận cái kết chết thảm như vậy,
...
Vẻ mặt của Hỉ Dương không tốt, Thái Thanh và Thược Dược đều nhìn ra.
Hai người biết điều nên không nói nữa.
Đợi cho nàng dịu lại mới lên tiếng: ''Thược Dược, ngươi ra ngoài tìm vài ngôi nhà có sân trong đi, không quá lớn cũng đừng quá nhỏ, ít nhất là phải có hai lối vào, thuận tiện đưa các ngươi vào ở là được.”
''Chúng ta phải dọn đi sao ạ?''
Thái Thanh và Thược Dược cùng đồng thanh, nhưng không phải vì phấn khích hay ngạc nhiên.
''Ừm, tốt nhất là chúng ta dọn đi trước ngày mai.''
Vẻ mặt của Thược Dược nặng nề vô cùng.
Hỉ Dương liếc Thái Thanh, căn dặn nàng ta đi nói với Thái Liên và Vương An, xem bây giờ cần thu dọn những thứ gì.
Thược Dược biết cô nương có chuyện muốn nói với mình.
Tâm trạng hơi phức tạp, vừa mong mình có thể đi theo Hỉ Dương cô nương, nhưng lại vừa không mong mình sẽ rời khỏi Địch phủ, dù sao nàng ta cũng ở Địch phủ lâu rồi, bỗng nhiên lại chuyển sang nơi khác, nàng ta thấy không quen, cũng hơi tiếc nuối.
Trước đây, những người ở bên cạnh kết bái huynh đệ cũng đều ở nơi này.
''Thược Dược.''
Cuối cùng cũng tới rồi.
Thược Dược thẳng lưng, bàn tay siết chặt lại.
Hỉ Dương quét mắt, rất nghiêm túc nhìn nàng ta: ''Ta biết ngươi không nỡ rời đi, vốn dĩ ta cũng không định đưa ngươi đi, trước đây ta không có ai hỗ trợ nên chủ tử của ngươi mới phái ngươi tới phụ một tay, bây giờ ta đã dự định rời phủ, ngươi đi theo ta cũng không đúng lắm.''
Khuôn mặt Thược Dược tràn đầy vẻ kinh ngạc.
''Thuộc hạ đã làm gì sai sao?''
Hỉ Dương lắc đầu: ''Ngươi rất tốt, còn tốt hơn so với người hầu trước kia của ta nữa. Nhưng ngươi khác với bọn họ, ngươi rất có năng lực, không nên bị trói buộc trong thế giới nhỏ của ta, tham vọng của ngươi, nhiệt huyết của ngươi nên đặt vào những gì xứng đáng với nỗ lực của ngươi.''
Hốc mắt của Thược Dược đỏ lên, nàng ta không biết rằng chỉ vài ngày ngắn ngủi như vậy thôi mà Hỉ Dương cô nương lại thực sự hiểu rất rõ về mình.
Nàng ta muốn nói nhưng giống như bị mắc xương vậy, không có cách nào nói ra.
''Chủ tử của ngươi cũng không phải vì coi thường ngươi nên mới sai ngươi tới chỗ của ta, trong lòng của chính ngươi cũng hiểu rõ mà, vả lại mỗi người đều có một một tổ ấm khiến bản thân quyến luyến, ta cũng có, cho nên ta hiểu rõ cảm giác này. Thược Dược, không phải là ta không cần ngươi, nếu như có một ngày trong lòng ngươi mệt mỏi thì ta sẽ là tổ ấm của cánh chim đầy mỏi mệt, để ngươi bay về.''
''Tiểu thư, cơm trưa người không chịu ăn, còn ngồi ở đây rất lâu rồi, sao lại không đói bụng được.''
''Ta đang suy nghĩ vài chuyện, cũng không biết là bản thân có đói hay không nữa.''
''Cô nương, ít nhiều gì thì người cũng nên ăn một chút đi. Không đói cũng được, dù gì Thái Thanh cũng đã bận bịu tới tận trưa rồi, phải không Thái Thanh.''
Thái Thanh nhìn động tác của Thược Dược.
Cuống quít gật đầu như gà mổ thóc.
“Ta biết, vậy cứ để ở đó đi, lát nữa ta ăn. Còn vài chuyện vẫn chưa nghĩ xong.''
''Có chuyện gì vậy ạ, tiểu thư có thể nói ra không?''
Thái Thanh lúc nào cũng không cẩn thận.
Thược Dược trừng mắt nhìn nàng ta, nàng ta lè lưỡi: ''Tiểu thư có thể nói ra, ít nhiều gì chúng ta cũng có thể chia sẻ với người mà, phải không tiểu thư. Ta nói gì cũng rất có lý.''
''Phải phải phải, ngươi nói là có lý nhất, nhưng chuyện này ngay cả chính ta cũng không hiểu thì các ngươi làm sao mà hiểu được, không biết phải bắt đầu nói từ đâu nữa. Cho nên ta mới nghĩ tới cách coi bói để tìm ra phương hướng, nhưng vẫn không có tác dụng gì.''
''Mặc dù không hiểu cho lắm nhưng dáng vẻ tiểu thư nói trông rất sâu sắc thâm thúy. Nô tùy rất kính trọng.''
Hỉ Dương bật cười: ''Đó là vì các ngươi không hiểu, nếu mà hiểu rồi thì sẽ không nói như vậy.'' Phàm là theo nghề này thì khó tránh khỏi dăm ba điều thiếu sót.
Nhưng kiếp trước nàng phân định rõ tuyệt không đụng vào xem quẻ, cuối cùng lại nhận cái kết chết thảm như vậy,
...
Vẻ mặt của Hỉ Dương không tốt, Thái Thanh và Thược Dược đều nhìn ra.
Hai người biết điều nên không nói nữa.
Đợi cho nàng dịu lại mới lên tiếng: ''Thược Dược, ngươi ra ngoài tìm vài ngôi nhà có sân trong đi, không quá lớn cũng đừng quá nhỏ, ít nhất là phải có hai lối vào, thuận tiện đưa các ngươi vào ở là được.”
''Chúng ta phải dọn đi sao ạ?''
Thái Thanh và Thược Dược cùng đồng thanh, nhưng không phải vì phấn khích hay ngạc nhiên.
''Ừm, tốt nhất là chúng ta dọn đi trước ngày mai.''
Vẻ mặt của Thược Dược nặng nề vô cùng.
Hỉ Dương liếc Thái Thanh, căn dặn nàng ta đi nói với Thái Liên và Vương An, xem bây giờ cần thu dọn những thứ gì.
Thược Dược biết cô nương có chuyện muốn nói với mình.
Tâm trạng hơi phức tạp, vừa mong mình có thể đi theo Hỉ Dương cô nương, nhưng lại vừa không mong mình sẽ rời khỏi Địch phủ, dù sao nàng ta cũng ở Địch phủ lâu rồi, bỗng nhiên lại chuyển sang nơi khác, nàng ta thấy không quen, cũng hơi tiếc nuối.
Trước đây, những người ở bên cạnh kết bái huynh đệ cũng đều ở nơi này.
''Thược Dược.''
Cuối cùng cũng tới rồi.
Thược Dược thẳng lưng, bàn tay siết chặt lại.
Hỉ Dương quét mắt, rất nghiêm túc nhìn nàng ta: ''Ta biết ngươi không nỡ rời đi, vốn dĩ ta cũng không định đưa ngươi đi, trước đây ta không có ai hỗ trợ nên chủ tử của ngươi mới phái ngươi tới phụ một tay, bây giờ ta đã dự định rời phủ, ngươi đi theo ta cũng không đúng lắm.''
Khuôn mặt Thược Dược tràn đầy vẻ kinh ngạc.
''Thuộc hạ đã làm gì sai sao?''
Hỉ Dương lắc đầu: ''Ngươi rất tốt, còn tốt hơn so với người hầu trước kia của ta nữa. Nhưng ngươi khác với bọn họ, ngươi rất có năng lực, không nên bị trói buộc trong thế giới nhỏ của ta, tham vọng của ngươi, nhiệt huyết của ngươi nên đặt vào những gì xứng đáng với nỗ lực của ngươi.''
Hốc mắt của Thược Dược đỏ lên, nàng ta không biết rằng chỉ vài ngày ngắn ngủi như vậy thôi mà Hỉ Dương cô nương lại thực sự hiểu rất rõ về mình.
Nàng ta muốn nói nhưng giống như bị mắc xương vậy, không có cách nào nói ra.
''Chủ tử của ngươi cũng không phải vì coi thường ngươi nên mới sai ngươi tới chỗ của ta, trong lòng của chính ngươi cũng hiểu rõ mà, vả lại mỗi người đều có một một tổ ấm khiến bản thân quyến luyến, ta cũng có, cho nên ta hiểu rõ cảm giác này. Thược Dược, không phải là ta không cần ngươi, nếu như có một ngày trong lòng ngươi mệt mỏi thì ta sẽ là tổ ấm của cánh chim đầy mỏi mệt, để ngươi bay về.''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.