Thần Côn Tiểu Bạch Hoa Sau Khi Xuyên
Chương 13
Đậu Hủ Nhị Mao
05/04/2022
Nửa người Cố Thập Chu xuất hiện dưới ánh đèn vàng trong sân, hình ảnh dưới mưa có chút mông lung.
Mặc dù đã mặc áo mưa, nhưng nàng vẫn bị dính nước không ít.
Cố Thập Chi ngồi trên tảng đá bên cạnh hồ nước, nhìn giọt mưa làm rung động mặt nước thở dài một cái.
Nàng gần như sắp đào lên ba thước rồi, nhưng vẫn không tìm ra, xem ra trong nhà thực sự không có.
Nàng còn đang nghĩ đến bùa sát, nên khi đứng dậy không để ý tảng dưới chân có rêu xanh, vừa bước xuống Cố Thập Chu liền mất thăng bằng, hình ảnh trước mắt lộn ngược, nàng ngã trên đất, cái trán sưng lên, đau đến mặt trắng bệch.
Trời đất đảo lộn một hồi sau, hai tay dang rộng trên đất, chân trái hơi co lên, quỳ trên đất không thể nhúc nhích.
Không phải nàng không muốn đi, mà nàng không nhúc nhích được, mắt cá chân nàng dường như bị trặc rồi.
Cố Thập Chu cắn răng, dùng tay chống mặt đất ướt át, muốn đứng dậy, vừa ngồi dậy, mắt cá chân đau điếng, đứng dậy thực sự có chút khó khăn.
Mũ rơi, nàng hạ thấp tầm mắt, cứ vậy một mình ngồi trên đất ướt nhẹp.
Một đôi tay vòng ra sau lưng Cố Thập Chu, bế nàng lên, Ứng Thịnh luôn vận động quanh năm, thân thể tốt, bế Cố Thập Chu cũng không mất sức gì.
Cố Thập Chu không ngờ Ứng Thịnh lại xuất hiện, ngơ ngắc nhìn nàng, hàng mi đen còn dính nước mưa, giọt mưa nặng trĩu liền rơi xuống mí mắt.
Bế người vào phòng ngủ, Ứng Thịnh cũng bị ướt cả người, từng đốt ngón tay trắng bệch.
"Hơn nửa đêm rồi, còn ở trong sân làm cái gì?" Ứng Thịnh vốn không ngủ được, bị dính nước mưa, đầu óc càng tỉnh táo hơn.
"Bùa sát người kia hạ cho cô không có trong nhà, cho nên ngày mai tôi có thể đến công ty cô xem được không?" Cố Thập Chu nhìn Ứng Thịnh nói.
Thấy Ứng Thịnh không nói gì, sắc mặt có chút khó coi, Cố Thập Chu nhỏ giọng nói, như là muốn nói thêm một chút.
"Ứng tiểu thư, nước trong hồ ở biệt thự này hơi nhiều, hơn nữa tối nay còn mưa, nước nhiều sẽ tụ tập nhiều âm vật, vừa rồi trong hồ còn có một con, tôi kiến nghị cô nên rút bớt một phần tư nước đi, như vậy sẽ giữ được âm dương cân bằng, không đến nỗi quá thừa nước..."
Mắt cá chân đã sưng lên, Cố Thập Chu còn nghĩ đến mấy thứ này?
Trong hồ có thứ gì? quỷ sao?
"Tôi thấy đầu cô ứ nước thì có."
Nghe Cố Thập Chu nói xong, Ứng Thịnh cảm thấy hoang đường nực cười, cô lạnh lùng để lại một câu xoay người về phòng mình.
Nhìn bóng lưng Ứng Thịnh, Cố Thập Chu có chút bất đắc dĩ, nhớ lần đầu thấy Ứng Thịnh, đối phương chỉ cười nhạt với số mệnh khắc thân này, không ngờ đã nhiều năm qua rồi, Ứng Thịnh vẫn không tin phong thủy.
Dù sao cũng không có gì, nàng cũng không cần Ứng Thịnh tin phong thủy, nàng chỉ muốn làm tốt chuyện của mình, bảo vệ tốt Ứng Thịnh là được.
**
Ngày kế, trời u ám hẳn đi.
Mặc dù không có ánh mặt trời, nhưng cũng không có mưa to vào sáng sớm, mơ hồ vẫn nghe thấy tiếng chim hót trên cây.
Ứng Thịnh một đêm không ngủ, vành mắt muốn thành màu đen, cô mặc đồ công sở, đưa tay mở cửa phòng, đúng lúc chạm mặt Cố Thập Chu mới khập khiễng đi ra cửa.
Cố Thập Chu không ngờ lại trùng hợp như vậy, hơi sững sờ một chút rồi mỉm cười điềm mỹ một cái, âm thanh vội vàng chào hỏi Ứng Thịnh.
"Ứng tiểu thư, chào buổi sáng."
Ứng Thịnh hơi nâng cằm đáp lại, ánh mắt nhìn chân Cố Thập Chu, rồi từ từ xuống lầu.
Cố Thập Chu xuống lầu tốn không ít thời gian, xem chút không đuổi theo kịp Ứng Thịnh, cũng may Ứng Thịnh vào nhà ăn dùng cơm, nàng đến cũng vừa kịp.
Ứng Thịnh không muốn nói chuyện với Cố Thập Chu, ăn xong liền buông đũa xuống, dùng khăn ấm giúp việc đã chuẩn bị xong lau miệng, lau tay.
Ngồi đối diện Ứng Thịnh, Cố Thập Chu ăn đại vài miếng, thấy Ứng Thịnh đứng dậy, nàng cũng đứng theo, lại không ngờ động tác lớn, khiến mắt cá chân bị đau, khiến nàng nhịn không được rên một tiếng.
Mặc kệ mắt cá chân của mình, thấy Ứng Thịnh sắp đi, Cố Thập Chu vội vàng nói.
"Ứng tiểu thư, tôi sẽ không gây phiền toái cho cô đâu, nếu tìm thấy bùa sát hủy nó xong, cô cũng sớm ngày được yên tâm không đúng sao?"
Dường như biết trong lòng Ứng Thịnh suy nghĩ cái gì, Cố Thập Chu nói thêm.
"Tôi nói yên tâm chính là, Ứng tiểu thư sau này không cần lo lắng bị tôi bám theo như đĩa nữa."
Ứng Thịnh quay lưng về phía nàng, đứng ngay cửa, Cố Thập Chu không thấy được biểu tình của cô, chỉ nghe thấy âm thanh lười biếng của Ứng Thịnh vang lên, ẩn chút ý nhạo báng.
"Cô thực sự muốn theo tôi đến công ty, vậy thì đi thôi."
Cố Thập Chu theo Ứng Thịnh lên xe, hai người cùng ngồi sau xe.
Cố Thập Chu vội ra ngoài, không có cột tóc, tóc rũ trên vài, làm nổi bật làn da trắng của nàng.
Nàng lấy la bàn trong túi áo ra, để lên lòng bàn tay cẩn thận xem vài lần, dường như xác định mình mang đúng đồ ra cửa.
Ứng Thịnh lười biếng nhìn nàng, đưa tay mở hồ sơ của mình ra xem.
Cũng may Cố Thập Chu đi đường cũng im lặng, không nói gì nhiều với cô, chuyện này khiến Ứng Thịnh cũng hài lòng.
Xe nhanh đến công ty, Cố Thập Chu thoải mái xuống xe, nhưng lại không thấy đội mũ lưỡi trai hay đeo khẩu trang gì cả, bộ dạng thản nhiên, thấy vậy đáy mắt Ứng Thịnh xoẹt qua vẻ kinh ngạc.
Hai người xuống xe, Ứng Thịnh đi phía trước, Cố Thập Chu còn đau mắt cá chân, đành cố gắng theo sau.
Trên đường có không ít người nhìn theo Ứng Thịnh và Cố Thập Chu, Ứng tổng là ai bọn họ đều biết rõ, nhưng cô gái đi cạnh Ứng tổng là ai thì bọn họ chưa từng thấy, có vài người xì xào mở di động tìm tin tức về cô gái kia.
Cách cửa chính chừng 20m, Cố Thập Chu cảm giác có gì đó không ổn, nhưng không nói ra được là chỗ nào.
Ngoài đại lâu có nhân viên lắp kính đang vận chuyển kính thủy tinh, hình như chuẩn bị thay cửa sổ phòng làm việc tầng trệt, vốn dĩ dây thừng đã được cột chặt, căn bản không thể rơi xuống được, nhưng khi Ứng Thịnh sắp đến dưới lầu, nút thắt đột nhiên lỏng ra, tấm kính được neo lại không vật giữ, liền rơi xuống.
Con ngươi Cố Thập Chu co lại, quên mất mắt cá chân còn đau, liền tiến đến hai bước đẩy người ra, Ứng Thịnh phản ứng không kịp, liền lảo đảo ngã ngồi xuống đất, cô cắn răng bực bội quay đầu, đúng lúc thấy tấm kính rơi lên người Cố Thập Chu, trên người bị thương chảy máu không ít, trên mặt cũng có một vết.
Cố Thập Chu chân mềm nhũn, quỳ ngồi dưới đất, cố gắng chống tay dưới đất duy trì cân bằng cơ thể, lúc này mới không ngã xuống.
Mọi người xung quanh ai cũng thấy được cảnh nguy hiểm này, thậm chí có người còn dùng di động quay lại được.
"Cô bé kia nhìn quen mắt quá, có phải đại tiểu thư Cố Thập Chu của tập đoàn Cố thị không?"
"Nàng là ai tôi không biết, tôi chỉ biết người nàng vừa đẩy chính là Ứng tổng của chúng ta a."
"Trời ơi, nàng đến cả mạng cũng không cần, chỉ vì cứu Ứng tổng của chúng ta."
"Không lẽ Ứng tổng và đại tiểu thư Cố gia đang hẹn hò?"
Tiếng người ồn ào, Ứng Thịnh nhíu mày đi ra xa một chút, gọi điện cho cấp cứu.
"Đúng, có người bị thương, bị kính thủy tinh trên cao rớt xuống, trong đại lâu tổng bộ tập đoàn Ứng thị, phiền mọi người đến nhanh một chút."
Buông di động xuống, Ứng Thịnh không tự chủ nghiêng đầu, nhìn nữ hài đang ngồi trên đất cách đó không xa.
Tướng mạo Cố Thập Chu vốn xuất chúng, hiện thại còn xỏa tóc, da trắng như tuyết, máu đỏ tươi, ba màu sắc đan xen, tạo ra một loại mỹ cảm kỳ dị.
Nhất là khuôn mặt đó của nàng, vốn ngũ quan thanh thuần đơn giản, vì dính máu mà lại càng yêu mị hơn.
Mặc dù đã mặc áo mưa, nhưng nàng vẫn bị dính nước không ít.
Cố Thập Chi ngồi trên tảng đá bên cạnh hồ nước, nhìn giọt mưa làm rung động mặt nước thở dài một cái.
Nàng gần như sắp đào lên ba thước rồi, nhưng vẫn không tìm ra, xem ra trong nhà thực sự không có.
Nàng còn đang nghĩ đến bùa sát, nên khi đứng dậy không để ý tảng dưới chân có rêu xanh, vừa bước xuống Cố Thập Chu liền mất thăng bằng, hình ảnh trước mắt lộn ngược, nàng ngã trên đất, cái trán sưng lên, đau đến mặt trắng bệch.
Trời đất đảo lộn một hồi sau, hai tay dang rộng trên đất, chân trái hơi co lên, quỳ trên đất không thể nhúc nhích.
Không phải nàng không muốn đi, mà nàng không nhúc nhích được, mắt cá chân nàng dường như bị trặc rồi.
Cố Thập Chu cắn răng, dùng tay chống mặt đất ướt át, muốn đứng dậy, vừa ngồi dậy, mắt cá chân đau điếng, đứng dậy thực sự có chút khó khăn.
Mũ rơi, nàng hạ thấp tầm mắt, cứ vậy một mình ngồi trên đất ướt nhẹp.
Một đôi tay vòng ra sau lưng Cố Thập Chu, bế nàng lên, Ứng Thịnh luôn vận động quanh năm, thân thể tốt, bế Cố Thập Chu cũng không mất sức gì.
Cố Thập Chu không ngờ Ứng Thịnh lại xuất hiện, ngơ ngắc nhìn nàng, hàng mi đen còn dính nước mưa, giọt mưa nặng trĩu liền rơi xuống mí mắt.
Bế người vào phòng ngủ, Ứng Thịnh cũng bị ướt cả người, từng đốt ngón tay trắng bệch.
"Hơn nửa đêm rồi, còn ở trong sân làm cái gì?" Ứng Thịnh vốn không ngủ được, bị dính nước mưa, đầu óc càng tỉnh táo hơn.
"Bùa sát người kia hạ cho cô không có trong nhà, cho nên ngày mai tôi có thể đến công ty cô xem được không?" Cố Thập Chu nhìn Ứng Thịnh nói.
Thấy Ứng Thịnh không nói gì, sắc mặt có chút khó coi, Cố Thập Chu nhỏ giọng nói, như là muốn nói thêm một chút.
"Ứng tiểu thư, nước trong hồ ở biệt thự này hơi nhiều, hơn nữa tối nay còn mưa, nước nhiều sẽ tụ tập nhiều âm vật, vừa rồi trong hồ còn có một con, tôi kiến nghị cô nên rút bớt một phần tư nước đi, như vậy sẽ giữ được âm dương cân bằng, không đến nỗi quá thừa nước..."
Mắt cá chân đã sưng lên, Cố Thập Chu còn nghĩ đến mấy thứ này?
Trong hồ có thứ gì? quỷ sao?
"Tôi thấy đầu cô ứ nước thì có."
Nghe Cố Thập Chu nói xong, Ứng Thịnh cảm thấy hoang đường nực cười, cô lạnh lùng để lại một câu xoay người về phòng mình.
Nhìn bóng lưng Ứng Thịnh, Cố Thập Chu có chút bất đắc dĩ, nhớ lần đầu thấy Ứng Thịnh, đối phương chỉ cười nhạt với số mệnh khắc thân này, không ngờ đã nhiều năm qua rồi, Ứng Thịnh vẫn không tin phong thủy.
Dù sao cũng không có gì, nàng cũng không cần Ứng Thịnh tin phong thủy, nàng chỉ muốn làm tốt chuyện của mình, bảo vệ tốt Ứng Thịnh là được.
**
Ngày kế, trời u ám hẳn đi.
Mặc dù không có ánh mặt trời, nhưng cũng không có mưa to vào sáng sớm, mơ hồ vẫn nghe thấy tiếng chim hót trên cây.
Ứng Thịnh một đêm không ngủ, vành mắt muốn thành màu đen, cô mặc đồ công sở, đưa tay mở cửa phòng, đúng lúc chạm mặt Cố Thập Chu mới khập khiễng đi ra cửa.
Cố Thập Chu không ngờ lại trùng hợp như vậy, hơi sững sờ một chút rồi mỉm cười điềm mỹ một cái, âm thanh vội vàng chào hỏi Ứng Thịnh.
"Ứng tiểu thư, chào buổi sáng."
Ứng Thịnh hơi nâng cằm đáp lại, ánh mắt nhìn chân Cố Thập Chu, rồi từ từ xuống lầu.
Cố Thập Chu xuống lầu tốn không ít thời gian, xem chút không đuổi theo kịp Ứng Thịnh, cũng may Ứng Thịnh vào nhà ăn dùng cơm, nàng đến cũng vừa kịp.
Ứng Thịnh không muốn nói chuyện với Cố Thập Chu, ăn xong liền buông đũa xuống, dùng khăn ấm giúp việc đã chuẩn bị xong lau miệng, lau tay.
Ngồi đối diện Ứng Thịnh, Cố Thập Chu ăn đại vài miếng, thấy Ứng Thịnh đứng dậy, nàng cũng đứng theo, lại không ngờ động tác lớn, khiến mắt cá chân bị đau, khiến nàng nhịn không được rên một tiếng.
Mặc kệ mắt cá chân của mình, thấy Ứng Thịnh sắp đi, Cố Thập Chu vội vàng nói.
"Ứng tiểu thư, tôi sẽ không gây phiền toái cho cô đâu, nếu tìm thấy bùa sát hủy nó xong, cô cũng sớm ngày được yên tâm không đúng sao?"
Dường như biết trong lòng Ứng Thịnh suy nghĩ cái gì, Cố Thập Chu nói thêm.
"Tôi nói yên tâm chính là, Ứng tiểu thư sau này không cần lo lắng bị tôi bám theo như đĩa nữa."
Ứng Thịnh quay lưng về phía nàng, đứng ngay cửa, Cố Thập Chu không thấy được biểu tình của cô, chỉ nghe thấy âm thanh lười biếng của Ứng Thịnh vang lên, ẩn chút ý nhạo báng.
"Cô thực sự muốn theo tôi đến công ty, vậy thì đi thôi."
Cố Thập Chu theo Ứng Thịnh lên xe, hai người cùng ngồi sau xe.
Cố Thập Chu vội ra ngoài, không có cột tóc, tóc rũ trên vài, làm nổi bật làn da trắng của nàng.
Nàng lấy la bàn trong túi áo ra, để lên lòng bàn tay cẩn thận xem vài lần, dường như xác định mình mang đúng đồ ra cửa.
Ứng Thịnh lười biếng nhìn nàng, đưa tay mở hồ sơ của mình ra xem.
Cũng may Cố Thập Chu đi đường cũng im lặng, không nói gì nhiều với cô, chuyện này khiến Ứng Thịnh cũng hài lòng.
Xe nhanh đến công ty, Cố Thập Chu thoải mái xuống xe, nhưng lại không thấy đội mũ lưỡi trai hay đeo khẩu trang gì cả, bộ dạng thản nhiên, thấy vậy đáy mắt Ứng Thịnh xoẹt qua vẻ kinh ngạc.
Hai người xuống xe, Ứng Thịnh đi phía trước, Cố Thập Chu còn đau mắt cá chân, đành cố gắng theo sau.
Trên đường có không ít người nhìn theo Ứng Thịnh và Cố Thập Chu, Ứng tổng là ai bọn họ đều biết rõ, nhưng cô gái đi cạnh Ứng tổng là ai thì bọn họ chưa từng thấy, có vài người xì xào mở di động tìm tin tức về cô gái kia.
Cách cửa chính chừng 20m, Cố Thập Chu cảm giác có gì đó không ổn, nhưng không nói ra được là chỗ nào.
Ngoài đại lâu có nhân viên lắp kính đang vận chuyển kính thủy tinh, hình như chuẩn bị thay cửa sổ phòng làm việc tầng trệt, vốn dĩ dây thừng đã được cột chặt, căn bản không thể rơi xuống được, nhưng khi Ứng Thịnh sắp đến dưới lầu, nút thắt đột nhiên lỏng ra, tấm kính được neo lại không vật giữ, liền rơi xuống.
Con ngươi Cố Thập Chu co lại, quên mất mắt cá chân còn đau, liền tiến đến hai bước đẩy người ra, Ứng Thịnh phản ứng không kịp, liền lảo đảo ngã ngồi xuống đất, cô cắn răng bực bội quay đầu, đúng lúc thấy tấm kính rơi lên người Cố Thập Chu, trên người bị thương chảy máu không ít, trên mặt cũng có một vết.
Cố Thập Chu chân mềm nhũn, quỳ ngồi dưới đất, cố gắng chống tay dưới đất duy trì cân bằng cơ thể, lúc này mới không ngã xuống.
Mọi người xung quanh ai cũng thấy được cảnh nguy hiểm này, thậm chí có người còn dùng di động quay lại được.
"Cô bé kia nhìn quen mắt quá, có phải đại tiểu thư Cố Thập Chu của tập đoàn Cố thị không?"
"Nàng là ai tôi không biết, tôi chỉ biết người nàng vừa đẩy chính là Ứng tổng của chúng ta a."
"Trời ơi, nàng đến cả mạng cũng không cần, chỉ vì cứu Ứng tổng của chúng ta."
"Không lẽ Ứng tổng và đại tiểu thư Cố gia đang hẹn hò?"
Tiếng người ồn ào, Ứng Thịnh nhíu mày đi ra xa một chút, gọi điện cho cấp cứu.
"Đúng, có người bị thương, bị kính thủy tinh trên cao rớt xuống, trong đại lâu tổng bộ tập đoàn Ứng thị, phiền mọi người đến nhanh một chút."
Buông di động xuống, Ứng Thịnh không tự chủ nghiêng đầu, nhìn nữ hài đang ngồi trên đất cách đó không xa.
Tướng mạo Cố Thập Chu vốn xuất chúng, hiện thại còn xỏa tóc, da trắng như tuyết, máu đỏ tươi, ba màu sắc đan xen, tạo ra một loại mỹ cảm kỳ dị.
Nhất là khuôn mặt đó của nàng, vốn ngũ quan thanh thuần đơn giản, vì dính máu mà lại càng yêu mị hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.