Chương 4
Sái Tuấn
15/02/2014
Dung Nhan?"
Diệp tiêu nghe cái tên thấy quen quen, không biết là anh đã từng nghe thấy ở đâu. Bây giờ là 14 giờ 30 phút chiều, Diệp Tiêu một mình lái xe đến trước nhà Chu Tử Toàn.
Đây là khu chung cư cao cấp bán đảo Hoa Viên nổi tiếng nhất thành phố. Khi Diệp Tiêu vừa lái xe vào khuôn viên chung cư thì có vài chiếc Mercedes và Buick đi ngược qua, khiến cho chiếc Satana của anh trở nên thô kệch hơn bao giờ hết. Đương nhiên, sống ở những nơi như thế này mới xứng với địa vị tổng giám đốc của một công ty chứng khoáng lớn như Thiên Hạ. Chỉ có điều, công tác bảo vệ an ninh ở đây được tổ chức dưới dạng mở, ai cũng có thể vào được. Diệp Tiêu nhanh chóng tìm thấy nhà của Chu Tử Toàn, một tòa biệt thự độc lập.
Đó là một biệt thự nhỏ màu trắng, hai tầng, có vẻ cũng không lấy gì làm độc đáo lắm. Theo thói quen nghề nghiệp, Diệp Tiêu chăm chú ngắm nghía ngôi nhà. Cuối cùng anh cho ra một kết luận: Căn nhà này có thể rất thoáng mát nhưng xét về góc độ an ninh mà nói thì cực kì thiếu an toàn. Diệp Tiêu thấy rất kì lạ vì ngôi nhà nhìn từ ngoài vào hình như không hề có một biện pháp phòng ngừa trộm nào. Với thân phận như Chu Tử Toàn rất dễ bị người khác chú ý, có thể, Chu Tử Toàn hơi tự tin quá.
Diệp Tiêu bấm chuông cửa.
Ngay sau đó chừng vài chục giây, anh đã nghe thấy tiếng bước chân người đang tiến lại gần. Khi cửa được mở, anh nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp nhưng có phần mệt mỏi.
Người phụ nữ cảnh giác nhìn vào mắt Diệp Tiêu, sau đó khẽ lên tiếng hỏi: "Anh là cảnh sát đúng không?"
"Vâng. Tôi là cảnh sát Diệp Tiêu. Cho hỏi, chị có phải là vợ của anh Chu tử Toàn không?"
Cô ta gật đầu, "Tôi tên là Dung Nhan. Mời anh vào."
Diệp Tiêu đi theo người phụ nữ vào trong nhà. Một phòng khách rộng lớn hiện ra trước mắt anh, màu chủ đạo của căn phòng là màu trắng, phong cách bày đặt bố trí trong phòng rất giản đơn nhưng vật liệu đều rất đắt. Dù sao thì cũng là nhà của tổng giám đốc một công ty chứng khoán. Tuy Chu Tử Toàn không phải là một ông chủ tư nhân, Công ty chứng khoán Thiên Hạ là doanh nghiệp nhà nước nhưng với những gì Diệp Tiêu nhìn thấy thì đã đủ chứng minh cho những gì mà anh lo lắng. Tất nhiên, Diệp Tiêu không giống như Trịnh Trọng bộc lộ hết suy nghĩ của mình trên khuôn mặt. Anh mỉm cười với nữ chủ nhân trẻ tuổi. Cô ta không giống như một phu nhân quí phái trong trí tưởng tượng của anh, cả ngày ở nhà mặc bộ quần áo ngủ lòe loẹt, ôm trong lòng một chú chó đắt tiền, gặp người là bắt đầu tán chuyện như bị chạm dây thần kinh. Dung Nhan trước mắt anh, người dong dỏng cao, có chiếc cổ trắng và dài. Cô mặc một chiếc váy liền màu trắng đơn giản. Mặt gần như để mộc không trang điểm nhưng trông cả khuôn mặt vẫn rất sinh động chỉ hơi lộ ra vẻ mệt mỏi.
"Chị Chu, sao chị biết tôi là cảnh sát?"
"Sáng nay, lúc La Tân Thành gọi điện cho tôi, tôi đã đoán là thế nào mấy anh ấy cũng báo cảnh sát." Cô trả lời rất thản nhiên. "Mời anh ngồi. Anh uống gì nhỉ?"
Diệp Tiêu ngồi xuống một chiếc ghế salông đơn trông rất dễ chịu. "Cám ơn chị. Tôi không uống gì đâu. Chị Chu, chị đã đoán được là người ở công ty chứng khoán sẽ báo cảnh sát, vậy chắc chị cho rằng chồng mình đã xảy ra chuyện?"
"Trước tiên, xin anh đừng gọi tôi là chị Chu. Tôi không quen người khác gọi tôi như vậy. Tôi có tên của mình. Tôi tên là Dung Nhan." Cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện, lạnh nhạt nói.
"Xin lỗi chị." Diệp Tiêu gật đầu tỏ y xin lỗi.
"Chắc anh cũng hiểu nguyên nhân các anh ở trên công ty bảo cảnh sát. Nếu như người mất tích là một nhân viên bình thường thì chắc chắn họ sẽ chẳng bao giờ báo cảnh sát vội vã thế. Đằng này chồng tôi lại là tổng giám đốc của công ty chứng khoán. Thông thường cho dù bất cứ ai, chỉ cần ngồi vào cái vị trí đó thì sẽ rất dễ dàng bị những việc sóng gió bên trong, bên ngoài."
"Vâng." Diệp Tiêu tất nhiên hiểu những điều cô ta nói. Mấy năm trở lại đây các vụ án xảy ra ở các công ty tài chính chứng khoán rất nhiều, trong đó có mấy vụ điều tra các án mất tích kì lạ của các ông tổng giám đốc. Anh quan sát diện mạo của Dung Nhan. Cô quả là một người phụ nữ xinh đẹp, khoảng tầm hai sáu, hai bảy tuổi. Có thể nhận thấy là có một khí chất rất khác người. Diệp Tiêu nói tiếp: "Chị Chu, à tôi xin lỗi, tôi phải gọi chị là Dung Nhan. Chị Dung Nhan, chị có biết nhiều về công việc của chồng mình không?"
"Không, tôi không hứng thú với công việc của anh ấy. Nhưng tôi cũng biết sơ qua về tính chất công việc và đó chẳng qua cũng chỉ là những kiến thức cơ bản của cuộc sống hiện đại bây giờ."
Diệp Tiêu cười: "Tất nhiên, tất nhiên. Vậy lần cuối cùng chị gặp chồng mình là lúc nào?"
"Sáng ngày hôm qua. Lúc anh ấy ra khỏi nhà đi làm. Tôi tiễn anh ấy ra đến cửa. Từ lúc đó đến giờ anh ấy vẫn chưa quay về."
"Trước khi anh ấy đi, anh ấy có nói là buổi tối anh ấy sẽ không về nhà không?"
Dung Nhan lắc đầu: "Không, anh ấy chẳng bao giờ nói."
"Buổi tối không thấy anh ấy về, chị có gọi điện hỏi không?"
"Không cần hỏi. Anh cũng biết đấy, những người như anh ấy thường xuyên phải tiếp khách ở bên ngoài. Buổi tối không về là chuyện bình thường." Cô nhẹ nhàng giải thích.
"Nói như vậy thì chị không hề lo lắng anh ấy đã xảy ra chuyện."
"Phải, nói đúng là tôi không lo lắng gì cho anh ấy đến sáng nay. Thế là lúc La Tân Thành gọi điện đến, tôi bỗng có linh tính không lành. Các anh ấy không thể không biết những việc anh ấy làm mà di động thì cũng không gọi được. Các anh ấy cũng đã cho người ở công ty đi tìm anh ấy ở khắp các nơi mà anh ấy có thể lui tới nhưng đều không tìm thấy. Các anh ấy nghĩ là phải sớm báo cho cảnh sát."
"Thế chị thì nghĩ sao? Chị nghĩ là chồng chị tự bỏ đi đâu đó hay là đã gặp sự cố khách quan gì đó?" Diệp Tiêu vừa nói vừa chăm chú quan sát Dung Nhan.
Dung Nhan hơi mím môi nói: "Anh là cảnh sát, anh phải có khả năng phán đoán sự việc hơn tôi chứ. Đấy là nếu như đúng là đã có việc gì đó xảy ra."
"Tôi thì tôi thật lòng mong việc này đơn thuần chỉ là việc chồng chị diễn một vở kịch nhỏ gì đó, đùa giỡn chẳng hạn."
"Có thể mười phút sau anh ấy sẽ xuất hiện trong căn nhà này sao?" Dung Nhan bỗng nhiên nhoẻn miệng cười. "Tôi biết anh đang nghĩ tới điều gì?"
Diệp Tiêu cũng cười: "Chị rất thông minh. Chẳng nhẽ chị không mong là chồng mình bình an sao?"
"Đương nhiên..." Cô kéo dài giọng, "là mong rồi."
"Còn một chuyện nữa, tôi nghe nói chồng chị dạo gần đây cứ cảm cúm mãi đến nỗi không lái nổi xe. Chị có thể nói thêm gì cho tôi nghe không?"
"Đúng là có chuyện đó. Anh ấy bị cảm cúm mãi không khỏi. Tôi lại không biết lái xe. Gần đây xe của chúng tôi cứ khóa để ở nhà xe chung của khu chung cư. Anh ấy nói anh ấy đã đi khám mấy lần nhưng bác sĩ đều bỏ tay vì thế anh ấy và tôi gần đây cũng ít nói chuyện."
"Tất nhiên, đó cũng là sự quan tâm của người chồng với vợ, sợ lây cảm sang chị." Diệp Tiêu ngồi lui sâu vào trong ghế, thấp giọng nói: "Tôi nghi chắc chị chưa bị lây chứ hả?"
Dung nhan lắc đầu: "Chưa."
"Cho phép tôi hỏi một số câu hơi riêng tư một chút. Anh chị đã có con chưa?"
"Chưa. Chúng tôi mới lấy nhau được một năm, sáu hôm nữa là kỉ niệm một năm ngày cưới của chúng tôi."
"Hóa ra là anh chị cũng mới cưới, mối quan hệ vợ chồng chắc là rất tốt đẹp."
Dung Nhan không trả lời.
Diệp Tiêu lặng lẽ nhìn cô, sau đó đặt tay lên miệng mình nói: "Tất nhiên, chị không cần phải trả lời tất cả câu hỏi của tôi."
Cô cười , nói với giọng lạnh nhạt: "Anh đúng là một cảnh sát tốt."
"Cảm ơn chị đã quá khen." Diệp Tiêu bỗng nhiên đúng dậy, "Chị Dung Nhan, tôi hỏi chị một câu cuối cùng thôi, chị ở nhà cả buổi tối hôm qua chứ?"
Mắt cô chớp nhẹ một cái, từ từ trả lời: "Vâng, tôi ở nhà cả tối hôm qua. Có chuyện gì không ạ?"
Chính vào giây phút đó. Diệp Tiêu bỗng nhiên phát hiện ra tay áo cộc của chiếc váy lộ ra một đường xước như bị cọ xát trên cánh tay Dung Nhan. Phía ngoài vết thương còn được bôi một chút thuốc đỏ, ánh mắt Diệp Tiêu lập tức rời khỏi chỗ đó. Anh tỏ ra không có chuyện gì và nói: "Không, tôi chỉ thuận miệng hỏi thế thôi. Chị đứng nghĩ ngợi nhiều."
Sau đó, Diệp Tiêu đưa danh thếp cho Dung Nhan: "Có chuyện gì chị cứ gọi điện cho tôi. Hôm nay tôi đã làm phiền chị rồi. Mong là chồng chị sớm quay về. Tôi về đây."
"Anh không uống cốc cà phê sao?" Giọng Dung Nhan bỗng trở nên vô cùng dịu dàng.
Diệp Tiêu đi thẳng ra khỏi cửa, quay đầu lại cười nói: "Cà phê chị cứ để lại cho chồng chị còn uống."
Dung Nhan cũng cười lại: "Chào anh."
Diệp Tiêu ra khỏi căn nhà đi về phía chiếc xe của mình. Vừa đi được vài bước, trong đầu anh hiện ra tên Dung Nhan. Cái tên này như đã bám chặt vào đầu anh, không xua đi được. Cái tên này sao nghe quen thế nhỉ?
Đột nhiên, anh chợt nhớ ra.
Đúng rồi, chính là cái tên đó. Diệp Tiêu đập vào đầu rồi tự cười một mình: "Đầu mình dạo này tệ quá, sao bây giờ mới nhớ ra chứ."
Anh lập tức quay người lại, ấn chuông cửa nhà Dung Nhan một lần nữa.
Sau khi mở cửa, Dung Nhan thản nhiên hỏi: "Anh đổi y muốn uống cà phê rồi à?"
Diệp Tiêu lắc đầu: "Không, lúc nãy tôi mới nhớ ra một điều. Bây giờ tôi cần chị xác thực cho tôi. Cuốn tiểu thuyết Vụ án mạng ở đường Tân Nguyệt xuất bản năm ngoái của tác giả Dung Nhan có phải là của chị không?"
Dụng Nhan lạnh lùng nhìn Diệp Tiêu, rồi bỗng nhiên nhoẻn miệng cười và gật đầu.
"Tôi là người rất hâm mộ sách của chị. Tôi rất thích những cuốn sách chị đã viết."
Dung Nhan cúi đầu, cười rồi im lặng trong giây lát sau đó nói: "Cám ơn anh. Anh còn cần hỏi gì nữa không?"
"Không."
"Vậy thì chào anh."
Cánh cửa lại đóng vào.
Diệp Tiêu quay người, nhanh nhẹn đi về phía chiếc xe. Anh vào trong xe, rút từ trong cặp ra một cuốn sổ tay. Trong trang nhất của cuốn sổ, anh viết dòng chữ đầu tiên: Cô ta là một người phụ nữ cực kì khó đối phó.
Diệp tiêu nghe cái tên thấy quen quen, không biết là anh đã từng nghe thấy ở đâu. Bây giờ là 14 giờ 30 phút chiều, Diệp Tiêu một mình lái xe đến trước nhà Chu Tử Toàn.
Đây là khu chung cư cao cấp bán đảo Hoa Viên nổi tiếng nhất thành phố. Khi Diệp Tiêu vừa lái xe vào khuôn viên chung cư thì có vài chiếc Mercedes và Buick đi ngược qua, khiến cho chiếc Satana của anh trở nên thô kệch hơn bao giờ hết. Đương nhiên, sống ở những nơi như thế này mới xứng với địa vị tổng giám đốc của một công ty chứng khoáng lớn như Thiên Hạ. Chỉ có điều, công tác bảo vệ an ninh ở đây được tổ chức dưới dạng mở, ai cũng có thể vào được. Diệp Tiêu nhanh chóng tìm thấy nhà của Chu Tử Toàn, một tòa biệt thự độc lập.
Đó là một biệt thự nhỏ màu trắng, hai tầng, có vẻ cũng không lấy gì làm độc đáo lắm. Theo thói quen nghề nghiệp, Diệp Tiêu chăm chú ngắm nghía ngôi nhà. Cuối cùng anh cho ra một kết luận: Căn nhà này có thể rất thoáng mát nhưng xét về góc độ an ninh mà nói thì cực kì thiếu an toàn. Diệp Tiêu thấy rất kì lạ vì ngôi nhà nhìn từ ngoài vào hình như không hề có một biện pháp phòng ngừa trộm nào. Với thân phận như Chu Tử Toàn rất dễ bị người khác chú ý, có thể, Chu Tử Toàn hơi tự tin quá.
Diệp Tiêu bấm chuông cửa.
Ngay sau đó chừng vài chục giây, anh đã nghe thấy tiếng bước chân người đang tiến lại gần. Khi cửa được mở, anh nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp nhưng có phần mệt mỏi.
Người phụ nữ cảnh giác nhìn vào mắt Diệp Tiêu, sau đó khẽ lên tiếng hỏi: "Anh là cảnh sát đúng không?"
"Vâng. Tôi là cảnh sát Diệp Tiêu. Cho hỏi, chị có phải là vợ của anh Chu tử Toàn không?"
Cô ta gật đầu, "Tôi tên là Dung Nhan. Mời anh vào."
Diệp Tiêu đi theo người phụ nữ vào trong nhà. Một phòng khách rộng lớn hiện ra trước mắt anh, màu chủ đạo của căn phòng là màu trắng, phong cách bày đặt bố trí trong phòng rất giản đơn nhưng vật liệu đều rất đắt. Dù sao thì cũng là nhà của tổng giám đốc một công ty chứng khoán. Tuy Chu Tử Toàn không phải là một ông chủ tư nhân, Công ty chứng khoán Thiên Hạ là doanh nghiệp nhà nước nhưng với những gì Diệp Tiêu nhìn thấy thì đã đủ chứng minh cho những gì mà anh lo lắng. Tất nhiên, Diệp Tiêu không giống như Trịnh Trọng bộc lộ hết suy nghĩ của mình trên khuôn mặt. Anh mỉm cười với nữ chủ nhân trẻ tuổi. Cô ta không giống như một phu nhân quí phái trong trí tưởng tượng của anh, cả ngày ở nhà mặc bộ quần áo ngủ lòe loẹt, ôm trong lòng một chú chó đắt tiền, gặp người là bắt đầu tán chuyện như bị chạm dây thần kinh. Dung Nhan trước mắt anh, người dong dỏng cao, có chiếc cổ trắng và dài. Cô mặc một chiếc váy liền màu trắng đơn giản. Mặt gần như để mộc không trang điểm nhưng trông cả khuôn mặt vẫn rất sinh động chỉ hơi lộ ra vẻ mệt mỏi.
"Chị Chu, sao chị biết tôi là cảnh sát?"
"Sáng nay, lúc La Tân Thành gọi điện cho tôi, tôi đã đoán là thế nào mấy anh ấy cũng báo cảnh sát." Cô trả lời rất thản nhiên. "Mời anh ngồi. Anh uống gì nhỉ?"
Diệp Tiêu ngồi xuống một chiếc ghế salông đơn trông rất dễ chịu. "Cám ơn chị. Tôi không uống gì đâu. Chị Chu, chị đã đoán được là người ở công ty chứng khoán sẽ báo cảnh sát, vậy chắc chị cho rằng chồng mình đã xảy ra chuyện?"
"Trước tiên, xin anh đừng gọi tôi là chị Chu. Tôi không quen người khác gọi tôi như vậy. Tôi có tên của mình. Tôi tên là Dung Nhan." Cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện, lạnh nhạt nói.
"Xin lỗi chị." Diệp Tiêu gật đầu tỏ y xin lỗi.
"Chắc anh cũng hiểu nguyên nhân các anh ở trên công ty bảo cảnh sát. Nếu như người mất tích là một nhân viên bình thường thì chắc chắn họ sẽ chẳng bao giờ báo cảnh sát vội vã thế. Đằng này chồng tôi lại là tổng giám đốc của công ty chứng khoán. Thông thường cho dù bất cứ ai, chỉ cần ngồi vào cái vị trí đó thì sẽ rất dễ dàng bị những việc sóng gió bên trong, bên ngoài."
"Vâng." Diệp Tiêu tất nhiên hiểu những điều cô ta nói. Mấy năm trở lại đây các vụ án xảy ra ở các công ty tài chính chứng khoán rất nhiều, trong đó có mấy vụ điều tra các án mất tích kì lạ của các ông tổng giám đốc. Anh quan sát diện mạo của Dung Nhan. Cô quả là một người phụ nữ xinh đẹp, khoảng tầm hai sáu, hai bảy tuổi. Có thể nhận thấy là có một khí chất rất khác người. Diệp Tiêu nói tiếp: "Chị Chu, à tôi xin lỗi, tôi phải gọi chị là Dung Nhan. Chị Dung Nhan, chị có biết nhiều về công việc của chồng mình không?"
"Không, tôi không hứng thú với công việc của anh ấy. Nhưng tôi cũng biết sơ qua về tính chất công việc và đó chẳng qua cũng chỉ là những kiến thức cơ bản của cuộc sống hiện đại bây giờ."
Diệp Tiêu cười: "Tất nhiên, tất nhiên. Vậy lần cuối cùng chị gặp chồng mình là lúc nào?"
"Sáng ngày hôm qua. Lúc anh ấy ra khỏi nhà đi làm. Tôi tiễn anh ấy ra đến cửa. Từ lúc đó đến giờ anh ấy vẫn chưa quay về."
"Trước khi anh ấy đi, anh ấy có nói là buổi tối anh ấy sẽ không về nhà không?"
Dung Nhan lắc đầu: "Không, anh ấy chẳng bao giờ nói."
"Buổi tối không thấy anh ấy về, chị có gọi điện hỏi không?"
"Không cần hỏi. Anh cũng biết đấy, những người như anh ấy thường xuyên phải tiếp khách ở bên ngoài. Buổi tối không về là chuyện bình thường." Cô nhẹ nhàng giải thích.
"Nói như vậy thì chị không hề lo lắng anh ấy đã xảy ra chuyện."
"Phải, nói đúng là tôi không lo lắng gì cho anh ấy đến sáng nay. Thế là lúc La Tân Thành gọi điện đến, tôi bỗng có linh tính không lành. Các anh ấy không thể không biết những việc anh ấy làm mà di động thì cũng không gọi được. Các anh ấy cũng đã cho người ở công ty đi tìm anh ấy ở khắp các nơi mà anh ấy có thể lui tới nhưng đều không tìm thấy. Các anh ấy nghĩ là phải sớm báo cho cảnh sát."
"Thế chị thì nghĩ sao? Chị nghĩ là chồng chị tự bỏ đi đâu đó hay là đã gặp sự cố khách quan gì đó?" Diệp Tiêu vừa nói vừa chăm chú quan sát Dung Nhan.
Dung Nhan hơi mím môi nói: "Anh là cảnh sát, anh phải có khả năng phán đoán sự việc hơn tôi chứ. Đấy là nếu như đúng là đã có việc gì đó xảy ra."
"Tôi thì tôi thật lòng mong việc này đơn thuần chỉ là việc chồng chị diễn một vở kịch nhỏ gì đó, đùa giỡn chẳng hạn."
"Có thể mười phút sau anh ấy sẽ xuất hiện trong căn nhà này sao?" Dung Nhan bỗng nhiên nhoẻn miệng cười. "Tôi biết anh đang nghĩ tới điều gì?"
Diệp Tiêu cũng cười: "Chị rất thông minh. Chẳng nhẽ chị không mong là chồng mình bình an sao?"
"Đương nhiên..." Cô kéo dài giọng, "là mong rồi."
"Còn một chuyện nữa, tôi nghe nói chồng chị dạo gần đây cứ cảm cúm mãi đến nỗi không lái nổi xe. Chị có thể nói thêm gì cho tôi nghe không?"
"Đúng là có chuyện đó. Anh ấy bị cảm cúm mãi không khỏi. Tôi lại không biết lái xe. Gần đây xe của chúng tôi cứ khóa để ở nhà xe chung của khu chung cư. Anh ấy nói anh ấy đã đi khám mấy lần nhưng bác sĩ đều bỏ tay vì thế anh ấy và tôi gần đây cũng ít nói chuyện."
"Tất nhiên, đó cũng là sự quan tâm của người chồng với vợ, sợ lây cảm sang chị." Diệp Tiêu ngồi lui sâu vào trong ghế, thấp giọng nói: "Tôi nghi chắc chị chưa bị lây chứ hả?"
Dung nhan lắc đầu: "Chưa."
"Cho phép tôi hỏi một số câu hơi riêng tư một chút. Anh chị đã có con chưa?"
"Chưa. Chúng tôi mới lấy nhau được một năm, sáu hôm nữa là kỉ niệm một năm ngày cưới của chúng tôi."
"Hóa ra là anh chị cũng mới cưới, mối quan hệ vợ chồng chắc là rất tốt đẹp."
Dung Nhan không trả lời.
Diệp Tiêu lặng lẽ nhìn cô, sau đó đặt tay lên miệng mình nói: "Tất nhiên, chị không cần phải trả lời tất cả câu hỏi của tôi."
Cô cười , nói với giọng lạnh nhạt: "Anh đúng là một cảnh sát tốt."
"Cảm ơn chị đã quá khen." Diệp Tiêu bỗng nhiên đúng dậy, "Chị Dung Nhan, tôi hỏi chị một câu cuối cùng thôi, chị ở nhà cả buổi tối hôm qua chứ?"
Mắt cô chớp nhẹ một cái, từ từ trả lời: "Vâng, tôi ở nhà cả tối hôm qua. Có chuyện gì không ạ?"
Chính vào giây phút đó. Diệp Tiêu bỗng nhiên phát hiện ra tay áo cộc của chiếc váy lộ ra một đường xước như bị cọ xát trên cánh tay Dung Nhan. Phía ngoài vết thương còn được bôi một chút thuốc đỏ, ánh mắt Diệp Tiêu lập tức rời khỏi chỗ đó. Anh tỏ ra không có chuyện gì và nói: "Không, tôi chỉ thuận miệng hỏi thế thôi. Chị đứng nghĩ ngợi nhiều."
Sau đó, Diệp Tiêu đưa danh thếp cho Dung Nhan: "Có chuyện gì chị cứ gọi điện cho tôi. Hôm nay tôi đã làm phiền chị rồi. Mong là chồng chị sớm quay về. Tôi về đây."
"Anh không uống cốc cà phê sao?" Giọng Dung Nhan bỗng trở nên vô cùng dịu dàng.
Diệp Tiêu đi thẳng ra khỏi cửa, quay đầu lại cười nói: "Cà phê chị cứ để lại cho chồng chị còn uống."
Dung Nhan cũng cười lại: "Chào anh."
Diệp Tiêu ra khỏi căn nhà đi về phía chiếc xe của mình. Vừa đi được vài bước, trong đầu anh hiện ra tên Dung Nhan. Cái tên này như đã bám chặt vào đầu anh, không xua đi được. Cái tên này sao nghe quen thế nhỉ?
Đột nhiên, anh chợt nhớ ra.
Đúng rồi, chính là cái tên đó. Diệp Tiêu đập vào đầu rồi tự cười một mình: "Đầu mình dạo này tệ quá, sao bây giờ mới nhớ ra chứ."
Anh lập tức quay người lại, ấn chuông cửa nhà Dung Nhan một lần nữa.
Sau khi mở cửa, Dung Nhan thản nhiên hỏi: "Anh đổi y muốn uống cà phê rồi à?"
Diệp Tiêu lắc đầu: "Không, lúc nãy tôi mới nhớ ra một điều. Bây giờ tôi cần chị xác thực cho tôi. Cuốn tiểu thuyết Vụ án mạng ở đường Tân Nguyệt xuất bản năm ngoái của tác giả Dung Nhan có phải là của chị không?"
Dụng Nhan lạnh lùng nhìn Diệp Tiêu, rồi bỗng nhiên nhoẻn miệng cười và gật đầu.
"Tôi là người rất hâm mộ sách của chị. Tôi rất thích những cuốn sách chị đã viết."
Dung Nhan cúi đầu, cười rồi im lặng trong giây lát sau đó nói: "Cám ơn anh. Anh còn cần hỏi gì nữa không?"
"Không."
"Vậy thì chào anh."
Cánh cửa lại đóng vào.
Diệp Tiêu quay người, nhanh nhẹn đi về phía chiếc xe. Anh vào trong xe, rút từ trong cặp ra một cuốn sổ tay. Trong trang nhất của cuốn sổ, anh viết dòng chữ đầu tiên: Cô ta là một người phụ nữ cực kì khó đối phó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.