Chương 1963: Bị gài bẫy
Cô Đơn Địa Phi
07/04/2018
Chỉ có Lăng Hàn!
Một nam nhân chưa bao giờ lên tiếng nịnh nọt nhưng dùng thân thể cao lớn như núi bảo hộ nàng.
Nội tâm Nhu Yêu Nữ ấm áp, chỉ cảm thấy trước mắt mơ hồ, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Yêu mến Lăng Hàn sao?
Có lẽ vẫn chưa nhưng không thể phủ nhận nàng hiện tại cảm động tới mức tận cùng.
- Ngươi là người Lăng gia ta, đương nhiên phu quân phải bảo hộ ngươi.
Sau lưng nàng có giọng của nữ hoàng vang lên.
Nhu Yêu Nữ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nữ hoàng cười nhẹ, căn bản không có dáng vẻ bi thương.
Ý chí của ngươi cũng quá sắt đá rồi?
Nam nhân của ngươi sắp bị đánh chết, ngươi còn có thể mỉm cười?
Có người làm thê tử như thế sao?
Bắc Vũ Hùng cười lạnh, hắn lập tức lao tới tấn công Lăng Hàn.
Hắn quyết định muốn thu thi thể Lăng Hàn.
- Đáng giận!
Nhu Yêu Nữ tức giận quát lớn, nàng điểm một chỉ về phía Bắc Vũ Hùng, lại bị nữ hoàng kéo lại. Thực lực của nàng mạnh hơn nhưng nữ hoàng dùng ánh mắt uy nghiêm nhìn nàng, thần hồn của nagnf rung động, không tự chủ dừng lại.
Bắc Vũ Hùng nhìn vào trong mắt, khóe miệng còn nở nụ cười xấu xa. Hắn xem ra nữ hoàng đã buông tha Lăng Hàn, đúng thôi, có ai nhớ thương một người sẽ chết chứ?
Thức thời như thế, có lẽ hắn cũng nên thu nàng vào hậu cung của mình.
Hắn lao tới muốn vươn tay nắm lấy Lăng Hàn.
Vào lúc này hắn lại có vẻ mặt vô cùng kinh hoàng.
Bởi vì hắn nhìn thấy Lăng Hàn đang tươi cười nhìn hắn.
Gặp quỷ rồi.
Bắc Vũ Hùng ý thức có không đúng nhưng không kịp.
Phốc, một quyền đánh thẳng vào lồng ngực của hắn, hàn ý không thể hình dung ăn mòn ý thức của hắn, hắn cũng không thể có được ý niệm nào khác. Sau đó thần hồn của hắn bị băng phong, biến mất vĩnh viễn.
Đường đường Vương giả tứ trảm đỉnh phong lại bị một kích miểu sát!
- Sao... Sao... Có thể... Có thể...
Hắn nhìn gương mặt Lăng Hàn, vươn tay giống như muốn bắt lấy Lăng Hàn, hắn không thể bắt được cái gì cả.
Lăng Hàn không nhúc nhích, tay của Bắc Vũ Hùng không thể chạm vào hắn, đã vô lực rũ xuống, lúc này hắn buông bụng dưới ra và cười nói:
- Thê tử của ta, ngươi không nên nói lung tung, ôi, đau quá!
Trong người hắn có hai đạo bổn nguyên chi lực, cho dù là quy tắc gì cũng khó có khả năng dựa vào đẳng cấp áp chế hắn, tự nhiên cũng không tin có thể ép hắn vào chỗ chết. Dù sao chết cũng biến thành bổn nguyên chi lực, hơn nữa đánh hắn đau đớn như vậy, qua một thời gian vẫn không giảm bớt chút nào.
Bốn phía không có người nào lên tiếng, mọi người như hóa đá.
Quái vật!
Con mẹ nó ngươi tuyệt đối là quái vật!
Không nhìn tâấy Thiên Triệu Điền bị đánh thành bùn nát sao, ngươi chỉ bị đau? Hơn nữa, thừa cơ gài bẫy Bắc Vũ Hùng, chém giết Vương giả tứ trảm đỉnh phong.
Kỳ thật cũng phải trách Bắc Vũ Hùng, êm đẹp ngươi chém giết "Thi thể" người ta làm cái gì? Tốt nha, hiện tại bản thân mình biến thành thi thể.
Nữ Hoàng vô cùng đau lòng, lúc này tiến lên đỡ lấy Lăng Hàn, Lăng Hàn kịp thời vận chuyển Cửu Thiên Hỏa và Huyền Âm Mẫu Thủy, thậm chí một kích vừa rồi còn không phá tan quần áo của hắn.
- Làm ta sợ!
Nàng đánh nhẹ lên vai Lăng Hàn vài cái.
Lăng Hàn cười hắc hắc, cầm lấy tay nữ hoàng:
- Xem bộ dạng của hắn chờ mong như vậy, ta cố phối hợp diễn để hắn xem một chút, dù sao làm đủ biểu lộ như vậy cũng cho bọn chúng một chút mặt mũi.
Dựa vào, thì ra hắn đùa nghịch chúng ta như khỉ?
Sắc mặt mọi người biến thành màu đen, đương nhiên thảm nhất chính là Bắc Vũ Hùng, trực tiếp bị Lăng Hàn gài bẫy, nếu không đường đường Vương giả tứ trảm đỉnh phong tại sao lại chết trong tay Lăng Hàn?
Cùng lắm ta chạy nha, chênh lệch hai tiểu cảnh giới, muốn đi còn không đơn giản?
Nhưng vì cái gì Lăng Hàn thừa nhận một kích của Trượng Binh mà không chết?
Chẳng những không chết, thậm chí hắn còn không có tổn thương, dường như đó cũng không phải chùm sáng tử vong, mà chỉ là công kích của Phá Hư Cảnh mà thôi, chỉ là một trò đùa giỡn.
- Ngươi, tại sao ngươi không có việc gì?
Đám người Đàm Vệ hỏi thăm một câu đầy ngu ngốc, cũng bởi vì bọn chúng bị đả kích quá lớn.
Lăng Hàn nhún nhún vai, nói:
- Muốn biết? Được, gia một vạn Thánh Thiết đỉnh cấp đổi vấn đề, mọi người có thể xếp hàng -- không đúng, ta có thể làm thịt các ngươi, tất cả mọi thứ sẽ là của ta, làm gì vẽ vời cho thêm việc chứ?
Đám người này muốn giết chính mình mang thi thể đi tranh công với Tử Hà Băng Vân, sau khi bị thực lực và khí lực cường hoành của hắn chấn nhiếp, lúc này mới dừng cương trước bờ vực, nhưng bây giờ lại rục rịch, vậy thì có sao, cần phải khách khí với chúng?
- Phá hư đại sự của đại nhân, công kích! Công kích!
Lúc này tiểu ải nhân phục hồi tinh thần, chúng hô to gọi nhỏ và tiếp tục công kích.
Đám người Lâm Phương vội vàng né tránh, bọn họ cũng có Trượng Binh, lập tức tiến hành phản kích, bởi vì tốc độ quá nhanh, ngay cả Lăng Hàn cũng không biết nên đánh ai, muốn ngăn cản cũng không có khả năng.
- Ah, ta bị đánh trúng!
Tiểu ải nhân kêu oa oa, hắn cũng không biến thành bùn nát, chỉ kêu lên đầy thảm thiết.
Đây... Chính là quái vật!
Đám người Lâm Phương chính là Vương giả, thiên tài trong thiên tài, lúc này liền tỉnh ngộ, thì ra những tiểu ải nhân này có năng lực kháng tia sáng tử vong. Tia sáng có thể đả thương chúng nhưng khó oanh sát chúng.
Hỗn chiến thảm thiết bắt đầu.
Lăng Hàn, Nhu Yêu Nữ, Nữ Hoàng cầm một thanh Trượng Binh tấn công đám người Lâm Phương.
Lúc này gà bay chó chạy.
Chỉ cần động ngón tay cũng có thể công kích, tốc độ ba người Lăng Hàn không phải đám tiểu ải nhân có thể so sánh.
- Rút lui! Rút lui! Rút lui!
Lâm Phương bọn người là kêu to, có trượng binh chi trợ, Lăng Hàn ba người thật đáng sợ, căn bản không thể địch nổi.
Đây gọi là song quyền khó địch tứ thử, bọn họ mới có một cây Trượng Binh mà thôi, số lượng chênh lệch quá lớn. Hơn nữa, Lăng Hàn và những tiểu ải nhân có năng lực kháng cự tia sáng tử vong rất mạnh, này làm sao chơi?
Cuối cùng nhất chỉ có ba người thành công rút lui, theo thứ tự là Lâm Phương, Đằng Sâm và Vi Niên, những người khác bị đuổi giết hóa thành bùn nát.
- Chúng ta đánh thắng!
Các tiểu ải nhân liên tục vung tay hô to.
- Uống rượu!
- Bày yến!
- Khánh công!
Những tiểu ải nhân này căn bản không có ý thức gian nan khổ cực, không lo lắng ba người Lâm Phương ngóc đầu trở lại, cũng không có ý thức cảnh giới của song phương chênh lệch như trời và đất, nếu không có ba người Lăng Hàn tương trợ, bọn họ tuyệt đối bị tiêu diệt, cho dù có Trượng Binh cũng vô dụng.
Một nam nhân chưa bao giờ lên tiếng nịnh nọt nhưng dùng thân thể cao lớn như núi bảo hộ nàng.
Nội tâm Nhu Yêu Nữ ấm áp, chỉ cảm thấy trước mắt mơ hồ, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Yêu mến Lăng Hàn sao?
Có lẽ vẫn chưa nhưng không thể phủ nhận nàng hiện tại cảm động tới mức tận cùng.
- Ngươi là người Lăng gia ta, đương nhiên phu quân phải bảo hộ ngươi.
Sau lưng nàng có giọng của nữ hoàng vang lên.
Nhu Yêu Nữ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nữ hoàng cười nhẹ, căn bản không có dáng vẻ bi thương.
Ý chí của ngươi cũng quá sắt đá rồi?
Nam nhân của ngươi sắp bị đánh chết, ngươi còn có thể mỉm cười?
Có người làm thê tử như thế sao?
Bắc Vũ Hùng cười lạnh, hắn lập tức lao tới tấn công Lăng Hàn.
Hắn quyết định muốn thu thi thể Lăng Hàn.
- Đáng giận!
Nhu Yêu Nữ tức giận quát lớn, nàng điểm một chỉ về phía Bắc Vũ Hùng, lại bị nữ hoàng kéo lại. Thực lực của nàng mạnh hơn nhưng nữ hoàng dùng ánh mắt uy nghiêm nhìn nàng, thần hồn của nagnf rung động, không tự chủ dừng lại.
Bắc Vũ Hùng nhìn vào trong mắt, khóe miệng còn nở nụ cười xấu xa. Hắn xem ra nữ hoàng đã buông tha Lăng Hàn, đúng thôi, có ai nhớ thương một người sẽ chết chứ?
Thức thời như thế, có lẽ hắn cũng nên thu nàng vào hậu cung của mình.
Hắn lao tới muốn vươn tay nắm lấy Lăng Hàn.
Vào lúc này hắn lại có vẻ mặt vô cùng kinh hoàng.
Bởi vì hắn nhìn thấy Lăng Hàn đang tươi cười nhìn hắn.
Gặp quỷ rồi.
Bắc Vũ Hùng ý thức có không đúng nhưng không kịp.
Phốc, một quyền đánh thẳng vào lồng ngực của hắn, hàn ý không thể hình dung ăn mòn ý thức của hắn, hắn cũng không thể có được ý niệm nào khác. Sau đó thần hồn của hắn bị băng phong, biến mất vĩnh viễn.
Đường đường Vương giả tứ trảm đỉnh phong lại bị một kích miểu sát!
- Sao... Sao... Có thể... Có thể...
Hắn nhìn gương mặt Lăng Hàn, vươn tay giống như muốn bắt lấy Lăng Hàn, hắn không thể bắt được cái gì cả.
Lăng Hàn không nhúc nhích, tay của Bắc Vũ Hùng không thể chạm vào hắn, đã vô lực rũ xuống, lúc này hắn buông bụng dưới ra và cười nói:
- Thê tử của ta, ngươi không nên nói lung tung, ôi, đau quá!
Trong người hắn có hai đạo bổn nguyên chi lực, cho dù là quy tắc gì cũng khó có khả năng dựa vào đẳng cấp áp chế hắn, tự nhiên cũng không tin có thể ép hắn vào chỗ chết. Dù sao chết cũng biến thành bổn nguyên chi lực, hơn nữa đánh hắn đau đớn như vậy, qua một thời gian vẫn không giảm bớt chút nào.
Bốn phía không có người nào lên tiếng, mọi người như hóa đá.
Quái vật!
Con mẹ nó ngươi tuyệt đối là quái vật!
Không nhìn tâấy Thiên Triệu Điền bị đánh thành bùn nát sao, ngươi chỉ bị đau? Hơn nữa, thừa cơ gài bẫy Bắc Vũ Hùng, chém giết Vương giả tứ trảm đỉnh phong.
Kỳ thật cũng phải trách Bắc Vũ Hùng, êm đẹp ngươi chém giết "Thi thể" người ta làm cái gì? Tốt nha, hiện tại bản thân mình biến thành thi thể.
Nữ Hoàng vô cùng đau lòng, lúc này tiến lên đỡ lấy Lăng Hàn, Lăng Hàn kịp thời vận chuyển Cửu Thiên Hỏa và Huyền Âm Mẫu Thủy, thậm chí một kích vừa rồi còn không phá tan quần áo của hắn.
- Làm ta sợ!
Nàng đánh nhẹ lên vai Lăng Hàn vài cái.
Lăng Hàn cười hắc hắc, cầm lấy tay nữ hoàng:
- Xem bộ dạng của hắn chờ mong như vậy, ta cố phối hợp diễn để hắn xem một chút, dù sao làm đủ biểu lộ như vậy cũng cho bọn chúng một chút mặt mũi.
Dựa vào, thì ra hắn đùa nghịch chúng ta như khỉ?
Sắc mặt mọi người biến thành màu đen, đương nhiên thảm nhất chính là Bắc Vũ Hùng, trực tiếp bị Lăng Hàn gài bẫy, nếu không đường đường Vương giả tứ trảm đỉnh phong tại sao lại chết trong tay Lăng Hàn?
Cùng lắm ta chạy nha, chênh lệch hai tiểu cảnh giới, muốn đi còn không đơn giản?
Nhưng vì cái gì Lăng Hàn thừa nhận một kích của Trượng Binh mà không chết?
Chẳng những không chết, thậm chí hắn còn không có tổn thương, dường như đó cũng không phải chùm sáng tử vong, mà chỉ là công kích của Phá Hư Cảnh mà thôi, chỉ là một trò đùa giỡn.
- Ngươi, tại sao ngươi không có việc gì?
Đám người Đàm Vệ hỏi thăm một câu đầy ngu ngốc, cũng bởi vì bọn chúng bị đả kích quá lớn.
Lăng Hàn nhún nhún vai, nói:
- Muốn biết? Được, gia một vạn Thánh Thiết đỉnh cấp đổi vấn đề, mọi người có thể xếp hàng -- không đúng, ta có thể làm thịt các ngươi, tất cả mọi thứ sẽ là của ta, làm gì vẽ vời cho thêm việc chứ?
Đám người này muốn giết chính mình mang thi thể đi tranh công với Tử Hà Băng Vân, sau khi bị thực lực và khí lực cường hoành của hắn chấn nhiếp, lúc này mới dừng cương trước bờ vực, nhưng bây giờ lại rục rịch, vậy thì có sao, cần phải khách khí với chúng?
- Phá hư đại sự của đại nhân, công kích! Công kích!
Lúc này tiểu ải nhân phục hồi tinh thần, chúng hô to gọi nhỏ và tiếp tục công kích.
Đám người Lâm Phương vội vàng né tránh, bọn họ cũng có Trượng Binh, lập tức tiến hành phản kích, bởi vì tốc độ quá nhanh, ngay cả Lăng Hàn cũng không biết nên đánh ai, muốn ngăn cản cũng không có khả năng.
- Ah, ta bị đánh trúng!
Tiểu ải nhân kêu oa oa, hắn cũng không biến thành bùn nát, chỉ kêu lên đầy thảm thiết.
Đây... Chính là quái vật!
Đám người Lâm Phương chính là Vương giả, thiên tài trong thiên tài, lúc này liền tỉnh ngộ, thì ra những tiểu ải nhân này có năng lực kháng tia sáng tử vong. Tia sáng có thể đả thương chúng nhưng khó oanh sát chúng.
Hỗn chiến thảm thiết bắt đầu.
Lăng Hàn, Nhu Yêu Nữ, Nữ Hoàng cầm một thanh Trượng Binh tấn công đám người Lâm Phương.
Lúc này gà bay chó chạy.
Chỉ cần động ngón tay cũng có thể công kích, tốc độ ba người Lăng Hàn không phải đám tiểu ải nhân có thể so sánh.
- Rút lui! Rút lui! Rút lui!
Lâm Phương bọn người là kêu to, có trượng binh chi trợ, Lăng Hàn ba người thật đáng sợ, căn bản không thể địch nổi.
Đây gọi là song quyền khó địch tứ thử, bọn họ mới có một cây Trượng Binh mà thôi, số lượng chênh lệch quá lớn. Hơn nữa, Lăng Hàn và những tiểu ải nhân có năng lực kháng cự tia sáng tử vong rất mạnh, này làm sao chơi?
Cuối cùng nhất chỉ có ba người thành công rút lui, theo thứ tự là Lâm Phương, Đằng Sâm và Vi Niên, những người khác bị đuổi giết hóa thành bùn nát.
- Chúng ta đánh thắng!
Các tiểu ải nhân liên tục vung tay hô to.
- Uống rượu!
- Bày yến!
- Khánh công!
Những tiểu ải nhân này căn bản không có ý thức gian nan khổ cực, không lo lắng ba người Lâm Phương ngóc đầu trở lại, cũng không có ý thức cảnh giới của song phương chênh lệch như trời và đất, nếu không có ba người Lăng Hàn tương trợ, bọn họ tuyệt đối bị tiêu diệt, cho dù có Trượng Binh cũng vô dụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.