Chương 2337: Buông tay chiến một trận
Cô Đơn Địa Phi
08/04/2018
Thương Chỉ Vi cũng phát động công kích, muốn giết chuyển thế thân của Thiên Vân, tất nhiên cần phải trước tiên loại trừ Long Nguyệt Tích. Mà Long Nguyệt Tích ngã xuống, Côn Bằng Cung mới thật tan thành mây khói, chỉ có thể trở thành lịch sử.
Long Nguyệt Tích nhìn Thương Chỉ Vi thật sâu, nguyên bản lưng lọm khọm dần dần thẳng tắp, tóc trắng phơ lay động, lại đang nhanh chóng biến thành màu đen.
Nàng nguyên bản rất lùn, nhưng theo phần lưng thẳng tắp, thân hình lại trở nên như người bình thường… không, còn càng thêm thẳng tắp, thon dài.
Cái này không phải là đứng thẳng đơn giản như vậy, mà là cả người nàng tăng cao một đoạn dài.
Gió núi lay động qua, tóc của Long Nguyệt Tích tung bay, đã hoàn toàn biến thành màu đen, dĩ lệ như mây. Lại nhìn mặt của nàng, đâu còn là một bà lão, mà là một mỹ nhân tuyệt sắc, phong nhã hào hoa.
Eo dịu dàng nắm chặt, ngực no đủ tròn chắc, hai chân thon dài thẳng tắp, da dẻ càng bóng loáng tựa như ngọc, dung nhan không dưới Thương Chỉ Vi chút nào.
- Long Nguyệt Tích, rốt cục không trốn tránh nữa sao?
Thương Chỉ Vi cười gằn.
Năm đó đối phương cũng là một đời tuyệt thế mỹ nhân, hơn nữa thiên phú kinh người, tự nhiên phải thanh xuân vĩnh trú, vĩnh viễn sẽ không già yếu. Nhưng nàng chịu đạo thương nghiêm trọng, không thể không dùng hết thảy tinh lực vào trên trấn áp thương thế, dẫn đến dung nhan già yếu, hình như bà lão.
Hiện tại, Long Nguyệt Tích quyết ý buông tay chiến một trận, mạnh mẽ thôi phát đến trạng thái mạnh nhất, tự nhiên dung nhan khôi phục như lúc ban đầu.
Nhưng cái này cũng là trận chiến cuối cùng của nàng, cho dù Thương Chỉ Vi không đánh với nàng, vậy khi nàng lui ra trạng thái này, cũng cực thịn mà suy, đạo thương phát tác, hóa đạo quy thiên.
Thương Chỉ Vi đương nhiên sẽ không bỏ chiến, nàng là người kiêu ngạo cỡ nào, hơn nữa lửa giận đọng lại nhiều năm như vậy, không tự tay diệt người thì làm sao cam tâm?
- Chiến một trận mà thôi.
Long Nguyệt Tích hào khí can vân, tự nhiên có một luồng khí thế phách tuyệt thiên hạ.
Tiên Vương tầng chín như các nàng cũng chỉ chênh lệch tí tẹo như vậy mới không bước vào Thiên Tôn cảnh, tự nhiên mỗi một người đều cực kỳ cường thế. Chỉ là một chút xíu chênh lệch như thế, nhưng bất luận cố gắng như thế nào cũng không thể bù đắp, bởi vậy, tầng chín chỉ là Tiên Vương mà thôi.
Thương Chỉ Vi hét dài một tiếng, thân hình phẫn nộ nhảy ra, giết về phía Long Nguyệt Tích, chín phù hiệu trên người lóng lánh, đại diện cho nàng chính là Nữ Đế tuyệt thế trên trời, hầu như duy ngã độc tôn.
Nàng không dám xem thường Long Nguyệt Tích chút nào, còn lấy ra một chiếc gương cổ, sau lưng nàng chìm nổi, bắn ra từng đạo từng đạo ánh sáng. Tia sáng này đánh lên người nàng, có thể để sức chiến đấu của nàng tăng lên một đoạn, mà đánh vào trên người của Long Nguyệt Tích, lại có thể suy yếu sức chiến đấu của đối phương một ít.
Đây là bí bảo truyền thừa của Tứ Hải Cung, Đại Nhật Thiên Vương Kính, Tiên Binh tầng chín!
Tiên Kim không có phân chia mạnh yếu, nhưng chế thành Tiên Binh thì có, lẽ nào Tiên Vương tầng một chế tạo ra Tiên Binh có thể so với tác phẩm của Tiên Vương tầng chín?
Đại Nhật Thiên Vương Cảnh này chính là Tứ Hải Cung từng đời cường giả hòa vào ý chí võ đạo bản thân đúc thành, tập hợp bí pháp của ba vị Tiên Vương tầng chín, uy lực tự nhiên không phải chuyện nhỏ, tuyệt đối có thể coi như là một vị Tiên Vương tầng chín.
Ở trong tay của Thương Chỉ Vi, Đại Nhật Thiên Vương Cảnh tự nhiên hoàn toàn kích hoạt, căn bản không cần tiêu hao lực lượng của Thương Chỉ Vi, có thể tự mình thảo phạt.
Long Nguyệt Tích hừ một tiếng, hơi giương tay ra, một đạo hào quang từ giữa núi bay lên, bắn về phía nàng, đến trước người của nàng thì mới ngừng lại, nhìn kỹ, cái này là một bộ khôi giáp.
Côn Bằng Khải!
Năm xưa Côn Bằng Nguyên Thú tu vi đại thành, lấy ra một sợi gân, một khúc xương cốt, một cái sừng của bản thân, lại dung hợp bảy khối Tiên Kim đúc thành giáp này, lại được ba đời Tiên Vương tầng chín không ngừng luyện hóa, tự nhiên thành Tiên Binh tầng chín.
Vù, Côn Bằng Khải tự động bọc lên người của Long Nguyệt Tích, một viên phù văn cổ điển lóng lánh, nhất thời tỏa ra lực lượng vô cùng to lớn, Tiên Khí tràn ngập, cản lại quang mang của Đại Nhật Thiên Vương Kính, lại không thể tạo thành một chút ảnh hưởng cho Long Nguyệt Tích.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Hai đại Tiên Vương tầng chín triển khai ác chiến, màn trời run rẩy, ngôi sao ở gần bị đánh nổ, hóa thành đá vụn từ giữa bầu trời rơi xuống, mà ngôi sao ở xa xa cũng khó thoát một kiếp, chỉ là bọn chúng là cả viên rơi xuống.
Chòm sao rơi rụng, một viên nện xuống có thể nổ ra một vùng biển rộng, tự nhiên là sinh linh đồ thán.
Tiên Vương khai chiến, vậy như thế giới tận thế, huống chi là đại chiến cấp bậc tầng chín!
Nhớ năm đó thế lực Hắc Ám xâm lấn, vô số Tiên Vương bạo phát đại chiến, thậm chí đánh cho Côn Bằng Thiên vỡ ra xa cách Tiên Vực, tiến vào hư không.
Phía dưới, mọi người sững sờ một lúc, lại một lần nữa đại chiến.
Trong tiếng chém giết, người của Côn Bằng Cung từng mảng từng mảng ngã xuống.
Cách biệt quá xa.
Thật có chút người chính là không bỏ xuống được, rõ ràng chỉ cần từ bỏ chống lại liền có thể sống, nhưng các nàng lựa chọn chiến đấu đến cùng.
Máu tươi tung tóe, tình cảnh thê thảm.
Lăng Hàn chưa bao giờ sợ chiến, nhưng hiện tại có loại cảm giác không biết làm sao.
Cái này không phải chiến tranh của hắn, cho dù bởi vì Hổ Nữu, hắn càng nghiêng về Côn Bằng Cung, nhưng bỗng nhiên muốn hắn đối với người không quen biết phất lên đồ đao, hắn khó làm được.
Hắn thiếu hụt dục vọng chiến đấu, nhen lửa chiến ý của hắn.
- Trốn!
Thanh âm của Long Nguyệt Tích vang lên ở trong thức hải của hắn.
- Mang theo Ỷ Vân trốn, có bao xa trốn bao xa, từ nay về sau, Ỷ Vân liền giao cho ngươi!
Lăng Hàn nghiêm nghị cả kinh, Hổ Nữu còn ở trong Hắc Tháp, mà tuy món bảo khí này trâu bò, nhưng thật có thể chặn được một vị Tiên Vương tầng chín sao?
Hắn lại không do dự chút nào, thân hình đột nhiên xoay một cái, chạy xuống dưới ngọn núi.
- Đứng lại!
Một tên Phân Hồn Cảnh của Tứ Hải Cung ngăn cản.
- Đại thiếu vẫn là trước tiên dừng lại, Cung chủ đại nhân có chuyện muốn nói với ngươi!
Thương Chỉ Vi mở miệng uy hiếp, bất luận người nào dám động Lăng Hàn một sợi lông liền chém vụn thi thể thành vạn đoạn, có thể thấy được coi trọng Lăng Hàn đến cỡ nào, vậy tự nhiên không thể để cho hắn đi rồi.
Hơn nữa, Thiên Vân chuyển thế thân còn không có tìm được, khả năng ở trong Không Gian Thần khí của mỗi người, vậy thì càng không có đạo lý thả người rời đi.
- Cút!
Lăng Hàn đấm ra một quyền, oành, người kia nhất thời bị đánh bay thành một điểm nhỏ.
Long Nguyệt Tích nhìn Thương Chỉ Vi thật sâu, nguyên bản lưng lọm khọm dần dần thẳng tắp, tóc trắng phơ lay động, lại đang nhanh chóng biến thành màu đen.
Nàng nguyên bản rất lùn, nhưng theo phần lưng thẳng tắp, thân hình lại trở nên như người bình thường… không, còn càng thêm thẳng tắp, thon dài.
Cái này không phải là đứng thẳng đơn giản như vậy, mà là cả người nàng tăng cao một đoạn dài.
Gió núi lay động qua, tóc của Long Nguyệt Tích tung bay, đã hoàn toàn biến thành màu đen, dĩ lệ như mây. Lại nhìn mặt của nàng, đâu còn là một bà lão, mà là một mỹ nhân tuyệt sắc, phong nhã hào hoa.
Eo dịu dàng nắm chặt, ngực no đủ tròn chắc, hai chân thon dài thẳng tắp, da dẻ càng bóng loáng tựa như ngọc, dung nhan không dưới Thương Chỉ Vi chút nào.
- Long Nguyệt Tích, rốt cục không trốn tránh nữa sao?
Thương Chỉ Vi cười gằn.
Năm đó đối phương cũng là một đời tuyệt thế mỹ nhân, hơn nữa thiên phú kinh người, tự nhiên phải thanh xuân vĩnh trú, vĩnh viễn sẽ không già yếu. Nhưng nàng chịu đạo thương nghiêm trọng, không thể không dùng hết thảy tinh lực vào trên trấn áp thương thế, dẫn đến dung nhan già yếu, hình như bà lão.
Hiện tại, Long Nguyệt Tích quyết ý buông tay chiến một trận, mạnh mẽ thôi phát đến trạng thái mạnh nhất, tự nhiên dung nhan khôi phục như lúc ban đầu.
Nhưng cái này cũng là trận chiến cuối cùng của nàng, cho dù Thương Chỉ Vi không đánh với nàng, vậy khi nàng lui ra trạng thái này, cũng cực thịn mà suy, đạo thương phát tác, hóa đạo quy thiên.
Thương Chỉ Vi đương nhiên sẽ không bỏ chiến, nàng là người kiêu ngạo cỡ nào, hơn nữa lửa giận đọng lại nhiều năm như vậy, không tự tay diệt người thì làm sao cam tâm?
- Chiến một trận mà thôi.
Long Nguyệt Tích hào khí can vân, tự nhiên có một luồng khí thế phách tuyệt thiên hạ.
Tiên Vương tầng chín như các nàng cũng chỉ chênh lệch tí tẹo như vậy mới không bước vào Thiên Tôn cảnh, tự nhiên mỗi một người đều cực kỳ cường thế. Chỉ là một chút xíu chênh lệch như thế, nhưng bất luận cố gắng như thế nào cũng không thể bù đắp, bởi vậy, tầng chín chỉ là Tiên Vương mà thôi.
Thương Chỉ Vi hét dài một tiếng, thân hình phẫn nộ nhảy ra, giết về phía Long Nguyệt Tích, chín phù hiệu trên người lóng lánh, đại diện cho nàng chính là Nữ Đế tuyệt thế trên trời, hầu như duy ngã độc tôn.
Nàng không dám xem thường Long Nguyệt Tích chút nào, còn lấy ra một chiếc gương cổ, sau lưng nàng chìm nổi, bắn ra từng đạo từng đạo ánh sáng. Tia sáng này đánh lên người nàng, có thể để sức chiến đấu của nàng tăng lên một đoạn, mà đánh vào trên người của Long Nguyệt Tích, lại có thể suy yếu sức chiến đấu của đối phương một ít.
Đây là bí bảo truyền thừa của Tứ Hải Cung, Đại Nhật Thiên Vương Kính, Tiên Binh tầng chín!
Tiên Kim không có phân chia mạnh yếu, nhưng chế thành Tiên Binh thì có, lẽ nào Tiên Vương tầng một chế tạo ra Tiên Binh có thể so với tác phẩm của Tiên Vương tầng chín?
Đại Nhật Thiên Vương Cảnh này chính là Tứ Hải Cung từng đời cường giả hòa vào ý chí võ đạo bản thân đúc thành, tập hợp bí pháp của ba vị Tiên Vương tầng chín, uy lực tự nhiên không phải chuyện nhỏ, tuyệt đối có thể coi như là một vị Tiên Vương tầng chín.
Ở trong tay của Thương Chỉ Vi, Đại Nhật Thiên Vương Cảnh tự nhiên hoàn toàn kích hoạt, căn bản không cần tiêu hao lực lượng của Thương Chỉ Vi, có thể tự mình thảo phạt.
Long Nguyệt Tích hừ một tiếng, hơi giương tay ra, một đạo hào quang từ giữa núi bay lên, bắn về phía nàng, đến trước người của nàng thì mới ngừng lại, nhìn kỹ, cái này là một bộ khôi giáp.
Côn Bằng Khải!
Năm xưa Côn Bằng Nguyên Thú tu vi đại thành, lấy ra một sợi gân, một khúc xương cốt, một cái sừng của bản thân, lại dung hợp bảy khối Tiên Kim đúc thành giáp này, lại được ba đời Tiên Vương tầng chín không ngừng luyện hóa, tự nhiên thành Tiên Binh tầng chín.
Vù, Côn Bằng Khải tự động bọc lên người của Long Nguyệt Tích, một viên phù văn cổ điển lóng lánh, nhất thời tỏa ra lực lượng vô cùng to lớn, Tiên Khí tràn ngập, cản lại quang mang của Đại Nhật Thiên Vương Kính, lại không thể tạo thành một chút ảnh hưởng cho Long Nguyệt Tích.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Hai đại Tiên Vương tầng chín triển khai ác chiến, màn trời run rẩy, ngôi sao ở gần bị đánh nổ, hóa thành đá vụn từ giữa bầu trời rơi xuống, mà ngôi sao ở xa xa cũng khó thoát một kiếp, chỉ là bọn chúng là cả viên rơi xuống.
Chòm sao rơi rụng, một viên nện xuống có thể nổ ra một vùng biển rộng, tự nhiên là sinh linh đồ thán.
Tiên Vương khai chiến, vậy như thế giới tận thế, huống chi là đại chiến cấp bậc tầng chín!
Nhớ năm đó thế lực Hắc Ám xâm lấn, vô số Tiên Vương bạo phát đại chiến, thậm chí đánh cho Côn Bằng Thiên vỡ ra xa cách Tiên Vực, tiến vào hư không.
Phía dưới, mọi người sững sờ một lúc, lại một lần nữa đại chiến.
Trong tiếng chém giết, người của Côn Bằng Cung từng mảng từng mảng ngã xuống.
Cách biệt quá xa.
Thật có chút người chính là không bỏ xuống được, rõ ràng chỉ cần từ bỏ chống lại liền có thể sống, nhưng các nàng lựa chọn chiến đấu đến cùng.
Máu tươi tung tóe, tình cảnh thê thảm.
Lăng Hàn chưa bao giờ sợ chiến, nhưng hiện tại có loại cảm giác không biết làm sao.
Cái này không phải chiến tranh của hắn, cho dù bởi vì Hổ Nữu, hắn càng nghiêng về Côn Bằng Cung, nhưng bỗng nhiên muốn hắn đối với người không quen biết phất lên đồ đao, hắn khó làm được.
Hắn thiếu hụt dục vọng chiến đấu, nhen lửa chiến ý của hắn.
- Trốn!
Thanh âm của Long Nguyệt Tích vang lên ở trong thức hải của hắn.
- Mang theo Ỷ Vân trốn, có bao xa trốn bao xa, từ nay về sau, Ỷ Vân liền giao cho ngươi!
Lăng Hàn nghiêm nghị cả kinh, Hổ Nữu còn ở trong Hắc Tháp, mà tuy món bảo khí này trâu bò, nhưng thật có thể chặn được một vị Tiên Vương tầng chín sao?
Hắn lại không do dự chút nào, thân hình đột nhiên xoay một cái, chạy xuống dưới ngọn núi.
- Đứng lại!
Một tên Phân Hồn Cảnh của Tứ Hải Cung ngăn cản.
- Đại thiếu vẫn là trước tiên dừng lại, Cung chủ đại nhân có chuyện muốn nói với ngươi!
Thương Chỉ Vi mở miệng uy hiếp, bất luận người nào dám động Lăng Hàn một sợi lông liền chém vụn thi thể thành vạn đoạn, có thể thấy được coi trọng Lăng Hàn đến cỡ nào, vậy tự nhiên không thể để cho hắn đi rồi.
Hơn nữa, Thiên Vân chuyển thế thân còn không có tìm được, khả năng ở trong Không Gian Thần khí của mỗi người, vậy thì càng không có đạo lý thả người rời đi.
- Cút!
Lăng Hàn đấm ra một quyền, oành, người kia nhất thời bị đánh bay thành một điểm nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.