Chương 2223: Chiếc nhẫn màu đen
Cô Đơn Địa Phi
07/04/2018
Tấm pháp chỉ này mới mở ra một chút liền có uy lực đáng sợ như thế, vậy toàn bộ mở ra sẽ đáng sợ dường nào?
Hắn không muốn chết!
- Ngươi nói chịu thua liền chịu thua sao!
Phó Nhạc giễu cợt một tiếng, không chút chậm trễ mở quyển sách ra, nhất thời ánh bạc bùng cháy, xèo, một ánh kiếm từ trong quyển sách bay ra, xoạt một hồi liền chém tới trước người Nguyễn Đông Tương, như tia chớp.
Ánh kiếm dâng lên, cả người Nguyễn Đông Tương hoàn toàn biến mất.
Cái pháp chỉ này có thể so với Tiên Phủ Cảnh, mà Tiên Phủ Cảnh ra tay với Phân Hồn, muốn đối phương hoàn toàn biến mất lại có gì đáng kinh ngạc?
Kháo, lãng phí a.
Lăng Hàn lắc đầu, đánh giết loại cặn bã Nguyễn Đông Tương này lại cần vận dụng pháp chỉ Tiên Phủ Cảnh, thật là có tiền tùy hứng.
Có điều, ngược lại không phải của hắn a.
Phó Nhạc nhìn Lăng Hàn nở nụ cười, đòn đánh này chủ yếu là cho Lăng Hàn xem, biểu thị ta kỳ thực cũng rất lợi hại. Đương nhiên, hắn làm người quá dễ cảm động, cũng có dụng ý thay vợ chồng Quách Minh hả giận.
Đùng!
Sau gáy của hắn lập tức trúng một tát, chỉ nghe Hổ Nữu nói:
- Người xấu xí, ngươi cái vẻ mặt này là ý gì, muốn tạo phản sao!
Một chưởng này lực lượng rất lớn, đánh cho hắn lảo đảo một cái.
Phó Nhạc không khỏi phiền muộn, hắn chỉ là muốn thể diện một hồi mà thôi, cần đối với hắn như thế sao?
- Ân, ân công, các ngươi gặp rắc rối.
Quách Minh kinh ngạc đến ngây người, kia là cháu bốn đời của Thất trưởng lão Tinh Nguyệt Tông, hiện tại chết ở nơi này, cái này sẽ gợi ra sóng lớn mênh mông.
Lăng Hàn nhún vai một cái nói:
- Liên quan gì tới ta, người lại không phải ta giết.
Phó Nhạc cười ngạo nghễ:
- Vậy thì như thế nào, Tinh Nguyệt Tông dám đến tìm ta báo thù sao?
Phó gia là thế lực Tứ Tinh, chỉ là thế lực Tam Tinh làm sao dám đến tự tìm đường chết? Lại nói, coi như thực lực hai bên tương đương, cái này không phải còn có một vị Tiên Vương bảo bọc Phó gia sao?
Lăng Hàn lắc đầu một cái:
- Nói cho ngươi một tin tức xấu, tuy ngươi dùng một tấm pháp chỉ, nhưng cũng không có giết Nguyễn đông đông gì kia.
- Không thể!
Phó Nhạc lập tức biểu thị không tin.
Pháp chỉ của Tiên Phủ phát uy, chẳng lẽ còn không thể đánh giết một tên Phân Hồn nho nhỏ? Đùa gì thế.
Lăng Hàn cười nói:
- Có muốn đánh cuộc hay không?
- Đánh cược gì?
Phó Nhạc lập tức hỏi.
- Một một trăm triệu Tinh Thạch.
Sắc mặt của Phó Nhạc không khỏi đỏ bừng, điều này làm cho hắn nhớ tới mình làm ra sự tình Ô Long, cái gì cũng không có hỏi rõ, đã sai người đi lấy một trăm triệu Tinh Thạch đến chuộc thân.
- Được!
Hắn lập tức đồng ý, đã có người muốn đưa tiền cho hắn, hắn đương nhiên không có đạo lý không đồng ý.
Lúc này Lăng Hàn mới chầm chậm nói:
- Nguyễn đông đông này không phải chủ thân, mà chỉ là một đạo Phân Hồn của hắn.
- A!
Phó Nhạc ngẩn ra.
- Ngươi chắc chắn chứ?
Đùng, sau gáy của hắn lại trúng một cái tát, chỉ nghe Hổ Nữu tức giận nói:
- Lăng Hàn của Nữu nói đó là Phân Hồn, vậy liền khẳng định là Phân Hồn! Làm sao, ngươi muốn quỵt nợ?
Nữ Hoàng cũng toát ra vẻ uy nghiêm đáng sợ, dám lừa bịp tiền của Lăng gia bọn họ?
Phó Nhạc không khỏi phiền muộn, tuy nguyện thua cuộc, nhưng các ngươi như vậy không phải mở hắc điếm sao, nói giả chính là giả, ngay cả hoài nghi một chút cũng không được sao?
Lăng Hàn cười ha ha, lôi kéo Phó Nhạc đi về phía trước:
- Ngươi tỉ mỉ lưu ý một hồi.
Phân Hồn là do chủ thể rút ra một đạo thần hồn ngưng tụ thành, cùng chủ thể khác biệt lớn nhất chính là ở trên lượng thần hồn.
Phó Nhạc chăm chú cảm nhận, một lúc sau, hắn không khỏi khẳng định:
- Quả nhiên là Phân Hồn!
Tuy thần hồn của Nguyễn Đông Tương đã bị đánh nát, nhưng thời gian quá ngắn, muốn cảm ứng được đại khái vẫn không khó.
- Cảm tạ, một trăm triệu Tinh Thạch.
Lăng Hàn đưa tay ra.
- Cảm ơn, cảm tạ!
Hổ Nữu học theo răm rắp, cũng đưa tay ra.
Tiểu Cốt càng không cam lòng yếu thế, mắt ba ba đưa tay.
Kháo, các ngươi như vậy thật được sao?
Phó Nhạc không khỏi đầu đầy mồ hôi lạnh, ba người này đều rất mạnh, nhưng sao mỗi một người đều vô căn cứ a?
- Cũng còn tốt không chết!
Quách Minh thở phào nhẹ nhõm, mất đi một Phân Hồn dĩ nhiên là đại thương, nhưng chỉ cần người không chết, cái gì cũng có thể tu luyện trở về. Có điều, hắn lại có chút thất lạc, Nguyễn Đông Minh không chết, có phải ý nghĩa hắn cùng Liễu Tuyết Nghiên còn phải bị truy sát hay không?
- Ta là người quỵt nợ sao?
Phó Nhạc khó chịu nói.
- Được, đi với ta lấy tiền chuộc, nha không, tiền đặt cược.
Nghe hắn nhắc tới tiền chuộc, mấy người Lăng Hàn đều cười to, người này thật sự có chút buồn cười.
- Ân công, xin dừng bước!
Quách Minh liền vội vàng nói.
- Hả?
Lăng Hàn xoay người nhìn hắn.
- Nhận được ân công hai lần cứu giúp, trên người ta cũng không có vật gì quý trọng, chỉ có một đồ vật tổ truyền.
Quách Minh lấy ra một chiếc nhẫn, đưa tới Lăng Hàn.
- Nguyện biếu tặng cho ân công.
- Món đồ gì?
Hổ Nữu hiếu kỳ, một cái liền đoạt mất chiếc nhẫn.
- Ta cũng không biết.
Quách Minh cười khổ lắc đầu.
- Có người nói, đây là tổ tiên nhà ta trong lúc vô tình đoạt được. Đại khái là mấy triệu năm trước, tổ tiên vào núi đốn củi, bất ngờ gặp phải hai tên Võ Giả tử chiến, tranh cướp một vật phẩm.
- Cuối cùng, một người thắng lợi, nhưng không lâu lắm cũng bởi vì thương thế quá nặng mà chết.
- Bọn họ tranh cướp bảo vật này, liền bị tổ tiên cầm trở lại, chính là chiếc nhẫn này. Nhưng cho đến khi tổ tiên mất, vẫn không có nghiên cứu ra chiếc nhẫn này có địa phương kỳ lạ gì.
- Một đời lại một đời, tổ tiên của Quách gia đều muốn biết chỗ quý giá của chiếc nhẫn này, nhưng không ngoại lệ đều phí công.
- Truyền tới trong tay ta, ta cũng nghiên cứu qua thời gian rất lâu, còn ở Tinh Nguyệt Tông lật xem rất nhiều cổ điển, nhưng vẫn không có thu hoạch.
- Tuy khả năng cái này không hề có công dụng, nhưng ta vẫn muốn đưa nó cho ân công, có thể, ở trong tay ân công nó sẽ phát huy ra tác dụng.
- Của Nữu!
Hổ Nữu trừng mắt lên, nói với Quách Minh.
- Làm sao, ngươi muốn cướp đồ vật của Nữu?
Rơi vào nàng tay, tự nhiên chính là đồ vật của nàng.
Phó Nhạc muốn khóc, rõ ràng hắn cũng xuất lực, tại sao đôi vợ chồng này không nói với hắn một tiếng cảm ơn chứ? Hơn nữa, hắn vẫn không có cùng hai người này tính chuyện Bất Tử Đan đâu.
Lăng Hàn không khỏi hiếu kỳ, lấy chiếc nhẫn từ trong tay Hổ Nữu, thả ở trong lòng bàn tay xem.
Chiếc nhẫn này rất đơn giản, chỉ là một vòng đen nhỏ mà thôi, phía trên không có bất luận tô điểm gì.
Hắn không muốn chết!
- Ngươi nói chịu thua liền chịu thua sao!
Phó Nhạc giễu cợt một tiếng, không chút chậm trễ mở quyển sách ra, nhất thời ánh bạc bùng cháy, xèo, một ánh kiếm từ trong quyển sách bay ra, xoạt một hồi liền chém tới trước người Nguyễn Đông Tương, như tia chớp.
Ánh kiếm dâng lên, cả người Nguyễn Đông Tương hoàn toàn biến mất.
Cái pháp chỉ này có thể so với Tiên Phủ Cảnh, mà Tiên Phủ Cảnh ra tay với Phân Hồn, muốn đối phương hoàn toàn biến mất lại có gì đáng kinh ngạc?
Kháo, lãng phí a.
Lăng Hàn lắc đầu, đánh giết loại cặn bã Nguyễn Đông Tương này lại cần vận dụng pháp chỉ Tiên Phủ Cảnh, thật là có tiền tùy hứng.
Có điều, ngược lại không phải của hắn a.
Phó Nhạc nhìn Lăng Hàn nở nụ cười, đòn đánh này chủ yếu là cho Lăng Hàn xem, biểu thị ta kỳ thực cũng rất lợi hại. Đương nhiên, hắn làm người quá dễ cảm động, cũng có dụng ý thay vợ chồng Quách Minh hả giận.
Đùng!
Sau gáy của hắn lập tức trúng một tát, chỉ nghe Hổ Nữu nói:
- Người xấu xí, ngươi cái vẻ mặt này là ý gì, muốn tạo phản sao!
Một chưởng này lực lượng rất lớn, đánh cho hắn lảo đảo một cái.
Phó Nhạc không khỏi phiền muộn, hắn chỉ là muốn thể diện một hồi mà thôi, cần đối với hắn như thế sao?
- Ân, ân công, các ngươi gặp rắc rối.
Quách Minh kinh ngạc đến ngây người, kia là cháu bốn đời của Thất trưởng lão Tinh Nguyệt Tông, hiện tại chết ở nơi này, cái này sẽ gợi ra sóng lớn mênh mông.
Lăng Hàn nhún vai một cái nói:
- Liên quan gì tới ta, người lại không phải ta giết.
Phó Nhạc cười ngạo nghễ:
- Vậy thì như thế nào, Tinh Nguyệt Tông dám đến tìm ta báo thù sao?
Phó gia là thế lực Tứ Tinh, chỉ là thế lực Tam Tinh làm sao dám đến tự tìm đường chết? Lại nói, coi như thực lực hai bên tương đương, cái này không phải còn có một vị Tiên Vương bảo bọc Phó gia sao?
Lăng Hàn lắc đầu một cái:
- Nói cho ngươi một tin tức xấu, tuy ngươi dùng một tấm pháp chỉ, nhưng cũng không có giết Nguyễn đông đông gì kia.
- Không thể!
Phó Nhạc lập tức biểu thị không tin.
Pháp chỉ của Tiên Phủ phát uy, chẳng lẽ còn không thể đánh giết một tên Phân Hồn nho nhỏ? Đùa gì thế.
Lăng Hàn cười nói:
- Có muốn đánh cuộc hay không?
- Đánh cược gì?
Phó Nhạc lập tức hỏi.
- Một một trăm triệu Tinh Thạch.
Sắc mặt của Phó Nhạc không khỏi đỏ bừng, điều này làm cho hắn nhớ tới mình làm ra sự tình Ô Long, cái gì cũng không có hỏi rõ, đã sai người đi lấy một trăm triệu Tinh Thạch đến chuộc thân.
- Được!
Hắn lập tức đồng ý, đã có người muốn đưa tiền cho hắn, hắn đương nhiên không có đạo lý không đồng ý.
Lúc này Lăng Hàn mới chầm chậm nói:
- Nguyễn đông đông này không phải chủ thân, mà chỉ là một đạo Phân Hồn của hắn.
- A!
Phó Nhạc ngẩn ra.
- Ngươi chắc chắn chứ?
Đùng, sau gáy của hắn lại trúng một cái tát, chỉ nghe Hổ Nữu tức giận nói:
- Lăng Hàn của Nữu nói đó là Phân Hồn, vậy liền khẳng định là Phân Hồn! Làm sao, ngươi muốn quỵt nợ?
Nữ Hoàng cũng toát ra vẻ uy nghiêm đáng sợ, dám lừa bịp tiền của Lăng gia bọn họ?
Phó Nhạc không khỏi phiền muộn, tuy nguyện thua cuộc, nhưng các ngươi như vậy không phải mở hắc điếm sao, nói giả chính là giả, ngay cả hoài nghi một chút cũng không được sao?
Lăng Hàn cười ha ha, lôi kéo Phó Nhạc đi về phía trước:
- Ngươi tỉ mỉ lưu ý một hồi.
Phân Hồn là do chủ thể rút ra một đạo thần hồn ngưng tụ thành, cùng chủ thể khác biệt lớn nhất chính là ở trên lượng thần hồn.
Phó Nhạc chăm chú cảm nhận, một lúc sau, hắn không khỏi khẳng định:
- Quả nhiên là Phân Hồn!
Tuy thần hồn của Nguyễn Đông Tương đã bị đánh nát, nhưng thời gian quá ngắn, muốn cảm ứng được đại khái vẫn không khó.
- Cảm tạ, một trăm triệu Tinh Thạch.
Lăng Hàn đưa tay ra.
- Cảm ơn, cảm tạ!
Hổ Nữu học theo răm rắp, cũng đưa tay ra.
Tiểu Cốt càng không cam lòng yếu thế, mắt ba ba đưa tay.
Kháo, các ngươi như vậy thật được sao?
Phó Nhạc không khỏi đầu đầy mồ hôi lạnh, ba người này đều rất mạnh, nhưng sao mỗi một người đều vô căn cứ a?
- Cũng còn tốt không chết!
Quách Minh thở phào nhẹ nhõm, mất đi một Phân Hồn dĩ nhiên là đại thương, nhưng chỉ cần người không chết, cái gì cũng có thể tu luyện trở về. Có điều, hắn lại có chút thất lạc, Nguyễn Đông Minh không chết, có phải ý nghĩa hắn cùng Liễu Tuyết Nghiên còn phải bị truy sát hay không?
- Ta là người quỵt nợ sao?
Phó Nhạc khó chịu nói.
- Được, đi với ta lấy tiền chuộc, nha không, tiền đặt cược.
Nghe hắn nhắc tới tiền chuộc, mấy người Lăng Hàn đều cười to, người này thật sự có chút buồn cười.
- Ân công, xin dừng bước!
Quách Minh liền vội vàng nói.
- Hả?
Lăng Hàn xoay người nhìn hắn.
- Nhận được ân công hai lần cứu giúp, trên người ta cũng không có vật gì quý trọng, chỉ có một đồ vật tổ truyền.
Quách Minh lấy ra một chiếc nhẫn, đưa tới Lăng Hàn.
- Nguyện biếu tặng cho ân công.
- Món đồ gì?
Hổ Nữu hiếu kỳ, một cái liền đoạt mất chiếc nhẫn.
- Ta cũng không biết.
Quách Minh cười khổ lắc đầu.
- Có người nói, đây là tổ tiên nhà ta trong lúc vô tình đoạt được. Đại khái là mấy triệu năm trước, tổ tiên vào núi đốn củi, bất ngờ gặp phải hai tên Võ Giả tử chiến, tranh cướp một vật phẩm.
- Cuối cùng, một người thắng lợi, nhưng không lâu lắm cũng bởi vì thương thế quá nặng mà chết.
- Bọn họ tranh cướp bảo vật này, liền bị tổ tiên cầm trở lại, chính là chiếc nhẫn này. Nhưng cho đến khi tổ tiên mất, vẫn không có nghiên cứu ra chiếc nhẫn này có địa phương kỳ lạ gì.
- Một đời lại một đời, tổ tiên của Quách gia đều muốn biết chỗ quý giá của chiếc nhẫn này, nhưng không ngoại lệ đều phí công.
- Truyền tới trong tay ta, ta cũng nghiên cứu qua thời gian rất lâu, còn ở Tinh Nguyệt Tông lật xem rất nhiều cổ điển, nhưng vẫn không có thu hoạch.
- Tuy khả năng cái này không hề có công dụng, nhưng ta vẫn muốn đưa nó cho ân công, có thể, ở trong tay ân công nó sẽ phát huy ra tác dụng.
- Của Nữu!
Hổ Nữu trừng mắt lên, nói với Quách Minh.
- Làm sao, ngươi muốn cướp đồ vật của Nữu?
Rơi vào nàng tay, tự nhiên chính là đồ vật của nàng.
Phó Nhạc muốn khóc, rõ ràng hắn cũng xuất lực, tại sao đôi vợ chồng này không nói với hắn một tiếng cảm ơn chứ? Hơn nữa, hắn vẫn không có cùng hai người này tính chuyện Bất Tử Đan đâu.
Lăng Hàn không khỏi hiếu kỳ, lấy chiếc nhẫn từ trong tay Hổ Nữu, thả ở trong lòng bàn tay xem.
Chiếc nhẫn này rất đơn giản, chỉ là một vòng đen nhỏ mà thôi, phía trên không có bất luận tô điểm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.