Chương 1095: Chiến sự đột kích (Hạ)
Cô Đơn Địa Phi
10/01/2018
Bởi vậy, hai đại Hoàng Triều đều rất trọng thị hai tiểu quốc này.
Hiện tại hai nước này bạo phát đại chiến, mà Đông Vũ Quốc lại bị đối phương trong một đêm hạ mười bốn thành, luân hãm gần một phần tư quốc thổ, bị ép phải cầu viện Loạn Tinh Hoàng Triều.
Loạn Tinh Nữ Hoàng hạ thánh chỉ, do Cửu Quận Vương thống quân, suất lĩnh học sinh của Xích Thiên Học Viện đi trợ trận.
Tại sao là học sinh của Xích Thiên Học Viện?
Thứ nhất, tuy những học sinh này đều là thiên tài, nhưng không có trải qua chiến trường, mềm mại không gì sánh được, mà Đế Quốc cần là Chiến Sĩ có thể đánh nhau, có thể gánh trách nhiệm, bởi vậy vừa lúc mượn cơ hội này rèn luyện bọn họ một chút.
Thứ hai, học sinh của Xích Thiên Học Viện nhiều nhất chỉ có thực lực Sơn Hà Cảnh Đại viên mãn, dù thêm vào chiến trường cũng sẽ không thăng cấp quy mô chiến tranh, bằng không nếu như đầu nhập binh lực quá mạnh mẽ, nói không chừng sẽ dẫn phát Trụ Thiên Hoàng Triều và Loạn Tinh Hoàng Triều xung đột toàn diện.
Thứ ba, đệ tử học viện đều là thiên tài, chiến lực dĩ nhiên không kém, này là một chi quân đội không thể khinh thường.
Nữ Hoàng hạ thánh chỉ, tự nhiên ai cũng không thể vi phạm, nhất thời, toàn bộ Xích Thiên Học Viện đều động viên.
Trừ Phá Hư bộ và Đan Phân Viện không cần tham chiến, những học sinh khác hết thảy mặc giáp trụ ra trận.
Tuy chiến tranh tàn khốc, nhưng là con đường đề thăng địa vị rất nhanh.
Đế Quốc có quy định, chém địch một vạn, có thể sắc phong Võ Tướng cửu phẩm!
Ai không muốn thăng quan tấn chức?
Thanh niên ai cũng mài đao soàn soạt, theo bọn họ, mình cũng là thiên tài, ra chiến trường giết địch, đây không phải sự tình dễ dàng sao? Ai cũng không có suy nghĩ qua mình sẽ có khả năng chết trận, lạc quan không gì sánh được được.
Lăng Hàn từ Tiểu Thế Giới một đường đánh lên, quá biết chiến tranh tàn khốc, đến lúc đó không có người đơn đả độc đấu với ngươi, trên chiến trường tên lạc loạn vũ, sơ ý một chút chỉ có thể trúng chiêu, vạn nhân địch cũng có thể chết mạc danh kỳ diệu.
Hắn có chút không nghĩ ra, vì sao Loạn Tinh Nữ Hoàng sẽ phái Cửu Quận Vương lĩnh binh.
Không phải hắn khinh thường Hồ Phỉ Vân, nhưng nữ nhân này căn bản không hiểu chiến tranh, chiến lực bản thân cũng bất kham, để cho nàng lĩnh binh không phải là đang nói đùa sao?
Nhưng ai có thể cải biến tâm ý của Nữ Hoàng đại nhân?
Chuẩn bị ba ngày, đại quân xuất động.
- Lăng thiếu, Quận Vương đại nhân cho mời!
Bọn họ vừa ra khỏi cửa thành, một nữ hầu vệ chạy tới tìm Lăng Hàn, dẫn hắn đi tới trung quân, tới trước một chiến xa hoa lệ.
Này là tọa giá của Cửu Quận Vương, lớn đến có thể sánh bằng một tiểu viện di động, hiện ra hết hoàng gia xa hoa.
Trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, Lăng Hàn tiến nhập mã xa.
Hắn vừa nhìn, yêu, không chỉ Hồ Phỉ Vân, ngay cả Thủy Nhạn Ngọc cũng ở đây.
- Lăng Hàn, đã lâu không gặp!
Hồ Phỉ Vân nhiệt tình chào hỏi.
- Sau khi trở về, ta liền bị tỷ tỷ bức bế quan, mấy ngày hôm trước vừa xuất quan, liền bị tỷ tỷ phái ra chiến tranh, hoàn hảo, có các ngươi bồi.
Thủy Nhạn Ngọc đang uống trà thơm, cho Lăng Hàn một ánh mắt quái dị.
Đây ý là, ngươi cái đồ lưu manh, lại câu dẫn một tiểu cô nương!
Trong lòng Lăng Hàn kêu oan, hắn đối với Hồ Phỉ Vân thực sự là một chút ý tứ cũng không có, hơn nữa vị Cửu Quận Vương này tỉnh tỉnh mê mê, phỏng chừng cũng không biết ái tình là gì, chỉ là quá tịch mịch, mới muốn tìm người bồi, nói chuyện phiếm mà thôi.
Hắn liếc mắt nhìn Hồ Phỉ Vân, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đại cực vị!
Cô nàng này cư nhiên thẳng tiến Sơn Hà Cảnh đại cực vị, so với hắn còn cao hơn một tiểu cảnh giới.
Tê, ngươi ăn tiên đan gì a, tốc độ tăng lên lại nhanh như vậy?
Phải biết, Lăng Hàn dung hợp tinh nguyên của một gã Ma Chủ, tu vi thời thời khắc khắc đều đề thăng rất nhanh, lại tu luyện Lục Hợp Bát Hoang Công! Nhưng dù như vậy, hắn cũng phải mấy tháng mới có thể đề thăng một tiểu cảnh giới nhỏ, nào có khoa trương như Hồ Phỉ Vân?
Đầu tiên là Triệu Luân, tiếp là Hồ Phỉ Vân, cường giả Tinh Thần cảnh quả nhiên thủ đoạn kinh người, có thể đề thăng tu vi của một gã võ giả rất nhanh sao?
Hồ Phỉ Vân líu ríu, nàng vẫn như trước, không hề có lòng dạ, thiên chân vô tà.
Nàng căn bản không giấu được bí mật, chỉ cần nàng nghĩ ngươi tốt, vài ba câu liền hận không thể móc tim ra cho ngươi, không giữ lại chút nào.
Bất quá, đại khái cũng biết tính cách của Cửu Quận Vương này có chút "ngốc", Loạn Tinh Nữ Hoàng không để cho nàng nắm giữ chuyện cơ mật gì, hỏi cũng hỏi không ra bí mật gì.
Lăng Hàn từng hỏi qua lai lịch của Bát Vương khác, nhưng Hồ Phỉ Vân cũng mờ mịt, chỉ biết chín người các nàng cùng Loạn Tinh Nữ Hoàng tình như tỷ muội, về phần tại sao… nàng cũng không biết.
Lai lịch của Cửu Vương đều không giống nhau, dòng họ bất đồng, tướng mạo cũng không cùng, chỉ có một điểm giống nhau, đó chính là không cha không mẹ, như đột nhiên xuất hiện, đột nhiên được phong làm Quận Vương, về sau tu vi đại bạo phát, thành thủ hộ giả của đế quốc.
Thậm chí, Hồ Phỉ Vân cũng không nhớ rõ sự tình trước kia, chỉ biết là từ khi có ký ức tới nay, nàng liền làm bạn bên người Loạn Tinh Nữ Hoàng, nàng không biết phụ mẫu là ai, gia tộc truyền thừa, cũng không có lòng hiếu kỳ ở phương diện này.
Điều này làm cho Lăng Hàn và Thủy Nhạn Ngọc đều nghe mà trái tim nhảy thình thịch thình thịch, may là trong xe ngựa không có nữ vệ, bằng không để Loạn Tinh Nữ Hoàng biết, nói không chừng sẽ diệt khẩu hai người.
Tuy bọn họ không có thám thính ra tư liệu hữu dụng gì, nhưng lai lịch của Cửu Vương đều quá mức thần bí, này có khả năng chính là một cấm kỵ không cho đụng vào.
Phải biết trừ Hồ Phỉ Vân, Bát Vương khác đều trước sau bước vào Tinh Thần cảnh, đây quả thực là kỳ tích bất khả tư nghị, dựa vào cái gì Loạn Tinh Nữ Hoàng ở lúc đối phương còn là Sơn Hà Cảnh, liền có thể nhìn ra tiềm lực của một người, cuối cùng có thể trở thành Tinh Thần cảnh?
Dù cho thiên tài như Lăng Hàn, cũng có khả năng rất lớn ở nửa đường chết non, cũng có thể gặp phải bình chướng cảnh giới, vĩnh viễn bước không qua.
Cổ quái, quá cổ quái.
Hồ Phỉ Vân vô ưu vô lo, bộ dáng kia căn bản không phải mang binh đi đánh giặc, mà như đi dạo chơi ngoại thành. Trên liễn xa của nàng cái gì cũng có, ngọa thất, trù phòng, thậm chí còn có một vườn hoa nhỏ.
Bởi vì không có xuất động Thần khí phi hành, tốc độ của bọn họ tự nhiên không mau đi nơi nào, phí gần hai tháng mới ra biên giới của Loạn Tinh Hoàng Triều, tiến nhập quốc thổ Đông Vũ Quốc.
Trong nháy mắt, Lăng Hàn cảm thấy quốc thế vẫn bao phủ ở trên người mình tiêu thất, không chiếm được gia trì nữa.
---------------
Hiện tại hai nước này bạo phát đại chiến, mà Đông Vũ Quốc lại bị đối phương trong một đêm hạ mười bốn thành, luân hãm gần một phần tư quốc thổ, bị ép phải cầu viện Loạn Tinh Hoàng Triều.
Loạn Tinh Nữ Hoàng hạ thánh chỉ, do Cửu Quận Vương thống quân, suất lĩnh học sinh của Xích Thiên Học Viện đi trợ trận.
Tại sao là học sinh của Xích Thiên Học Viện?
Thứ nhất, tuy những học sinh này đều là thiên tài, nhưng không có trải qua chiến trường, mềm mại không gì sánh được, mà Đế Quốc cần là Chiến Sĩ có thể đánh nhau, có thể gánh trách nhiệm, bởi vậy vừa lúc mượn cơ hội này rèn luyện bọn họ một chút.
Thứ hai, học sinh của Xích Thiên Học Viện nhiều nhất chỉ có thực lực Sơn Hà Cảnh Đại viên mãn, dù thêm vào chiến trường cũng sẽ không thăng cấp quy mô chiến tranh, bằng không nếu như đầu nhập binh lực quá mạnh mẽ, nói không chừng sẽ dẫn phát Trụ Thiên Hoàng Triều và Loạn Tinh Hoàng Triều xung đột toàn diện.
Thứ ba, đệ tử học viện đều là thiên tài, chiến lực dĩ nhiên không kém, này là một chi quân đội không thể khinh thường.
Nữ Hoàng hạ thánh chỉ, tự nhiên ai cũng không thể vi phạm, nhất thời, toàn bộ Xích Thiên Học Viện đều động viên.
Trừ Phá Hư bộ và Đan Phân Viện không cần tham chiến, những học sinh khác hết thảy mặc giáp trụ ra trận.
Tuy chiến tranh tàn khốc, nhưng là con đường đề thăng địa vị rất nhanh.
Đế Quốc có quy định, chém địch một vạn, có thể sắc phong Võ Tướng cửu phẩm!
Ai không muốn thăng quan tấn chức?
Thanh niên ai cũng mài đao soàn soạt, theo bọn họ, mình cũng là thiên tài, ra chiến trường giết địch, đây không phải sự tình dễ dàng sao? Ai cũng không có suy nghĩ qua mình sẽ có khả năng chết trận, lạc quan không gì sánh được được.
Lăng Hàn từ Tiểu Thế Giới một đường đánh lên, quá biết chiến tranh tàn khốc, đến lúc đó không có người đơn đả độc đấu với ngươi, trên chiến trường tên lạc loạn vũ, sơ ý một chút chỉ có thể trúng chiêu, vạn nhân địch cũng có thể chết mạc danh kỳ diệu.
Hắn có chút không nghĩ ra, vì sao Loạn Tinh Nữ Hoàng sẽ phái Cửu Quận Vương lĩnh binh.
Không phải hắn khinh thường Hồ Phỉ Vân, nhưng nữ nhân này căn bản không hiểu chiến tranh, chiến lực bản thân cũng bất kham, để cho nàng lĩnh binh không phải là đang nói đùa sao?
Nhưng ai có thể cải biến tâm ý của Nữ Hoàng đại nhân?
Chuẩn bị ba ngày, đại quân xuất động.
- Lăng thiếu, Quận Vương đại nhân cho mời!
Bọn họ vừa ra khỏi cửa thành, một nữ hầu vệ chạy tới tìm Lăng Hàn, dẫn hắn đi tới trung quân, tới trước một chiến xa hoa lệ.
Này là tọa giá của Cửu Quận Vương, lớn đến có thể sánh bằng một tiểu viện di động, hiện ra hết hoàng gia xa hoa.
Trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, Lăng Hàn tiến nhập mã xa.
Hắn vừa nhìn, yêu, không chỉ Hồ Phỉ Vân, ngay cả Thủy Nhạn Ngọc cũng ở đây.
- Lăng Hàn, đã lâu không gặp!
Hồ Phỉ Vân nhiệt tình chào hỏi.
- Sau khi trở về, ta liền bị tỷ tỷ bức bế quan, mấy ngày hôm trước vừa xuất quan, liền bị tỷ tỷ phái ra chiến tranh, hoàn hảo, có các ngươi bồi.
Thủy Nhạn Ngọc đang uống trà thơm, cho Lăng Hàn một ánh mắt quái dị.
Đây ý là, ngươi cái đồ lưu manh, lại câu dẫn một tiểu cô nương!
Trong lòng Lăng Hàn kêu oan, hắn đối với Hồ Phỉ Vân thực sự là một chút ý tứ cũng không có, hơn nữa vị Cửu Quận Vương này tỉnh tỉnh mê mê, phỏng chừng cũng không biết ái tình là gì, chỉ là quá tịch mịch, mới muốn tìm người bồi, nói chuyện phiếm mà thôi.
Hắn liếc mắt nhìn Hồ Phỉ Vân, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đại cực vị!
Cô nàng này cư nhiên thẳng tiến Sơn Hà Cảnh đại cực vị, so với hắn còn cao hơn một tiểu cảnh giới.
Tê, ngươi ăn tiên đan gì a, tốc độ tăng lên lại nhanh như vậy?
Phải biết, Lăng Hàn dung hợp tinh nguyên của một gã Ma Chủ, tu vi thời thời khắc khắc đều đề thăng rất nhanh, lại tu luyện Lục Hợp Bát Hoang Công! Nhưng dù như vậy, hắn cũng phải mấy tháng mới có thể đề thăng một tiểu cảnh giới nhỏ, nào có khoa trương như Hồ Phỉ Vân?
Đầu tiên là Triệu Luân, tiếp là Hồ Phỉ Vân, cường giả Tinh Thần cảnh quả nhiên thủ đoạn kinh người, có thể đề thăng tu vi của một gã võ giả rất nhanh sao?
Hồ Phỉ Vân líu ríu, nàng vẫn như trước, không hề có lòng dạ, thiên chân vô tà.
Nàng căn bản không giấu được bí mật, chỉ cần nàng nghĩ ngươi tốt, vài ba câu liền hận không thể móc tim ra cho ngươi, không giữ lại chút nào.
Bất quá, đại khái cũng biết tính cách của Cửu Quận Vương này có chút "ngốc", Loạn Tinh Nữ Hoàng không để cho nàng nắm giữ chuyện cơ mật gì, hỏi cũng hỏi không ra bí mật gì.
Lăng Hàn từng hỏi qua lai lịch của Bát Vương khác, nhưng Hồ Phỉ Vân cũng mờ mịt, chỉ biết chín người các nàng cùng Loạn Tinh Nữ Hoàng tình như tỷ muội, về phần tại sao… nàng cũng không biết.
Lai lịch của Cửu Vương đều không giống nhau, dòng họ bất đồng, tướng mạo cũng không cùng, chỉ có một điểm giống nhau, đó chính là không cha không mẹ, như đột nhiên xuất hiện, đột nhiên được phong làm Quận Vương, về sau tu vi đại bạo phát, thành thủ hộ giả của đế quốc.
Thậm chí, Hồ Phỉ Vân cũng không nhớ rõ sự tình trước kia, chỉ biết là từ khi có ký ức tới nay, nàng liền làm bạn bên người Loạn Tinh Nữ Hoàng, nàng không biết phụ mẫu là ai, gia tộc truyền thừa, cũng không có lòng hiếu kỳ ở phương diện này.
Điều này làm cho Lăng Hàn và Thủy Nhạn Ngọc đều nghe mà trái tim nhảy thình thịch thình thịch, may là trong xe ngựa không có nữ vệ, bằng không để Loạn Tinh Nữ Hoàng biết, nói không chừng sẽ diệt khẩu hai người.
Tuy bọn họ không có thám thính ra tư liệu hữu dụng gì, nhưng lai lịch của Cửu Vương đều quá mức thần bí, này có khả năng chính là một cấm kỵ không cho đụng vào.
Phải biết trừ Hồ Phỉ Vân, Bát Vương khác đều trước sau bước vào Tinh Thần cảnh, đây quả thực là kỳ tích bất khả tư nghị, dựa vào cái gì Loạn Tinh Nữ Hoàng ở lúc đối phương còn là Sơn Hà Cảnh, liền có thể nhìn ra tiềm lực của một người, cuối cùng có thể trở thành Tinh Thần cảnh?
Dù cho thiên tài như Lăng Hàn, cũng có khả năng rất lớn ở nửa đường chết non, cũng có thể gặp phải bình chướng cảnh giới, vĩnh viễn bước không qua.
Cổ quái, quá cổ quái.
Hồ Phỉ Vân vô ưu vô lo, bộ dáng kia căn bản không phải mang binh đi đánh giặc, mà như đi dạo chơi ngoại thành. Trên liễn xa của nàng cái gì cũng có, ngọa thất, trù phòng, thậm chí còn có một vườn hoa nhỏ.
Bởi vì không có xuất động Thần khí phi hành, tốc độ của bọn họ tự nhiên không mau đi nơi nào, phí gần hai tháng mới ra biên giới của Loạn Tinh Hoàng Triều, tiến nhập quốc thổ Đông Vũ Quốc.
Trong nháy mắt, Lăng Hàn cảm thấy quốc thế vẫn bao phủ ở trên người mình tiêu thất, không chiếm được gia trì nữa.
---------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.