Chương 3911: Chín người ứng cử
Cô Đơn Địa Phi
05/04/2018
Trong lòng Lăng Hàn khẽ động, hắn nhìn về phía tám vương tọa khác, chí ít những người này cũng đã ngồi vài ngày ở phía trên, không biết đã lấy được bao nhiêu chỗ tốt?
Hắn đứng dậy, dậm chân đáp xuống quảng trường.
Tám người khác cũng như thế, nhao nhao đứng dậy, chỗ tốt đã không còn, ngồi tiếp thì có ý nghĩa gì nữa chứ?
Ánh mắt Lăng Hàn quét qua, đã nhìn thấy được hai khuôn mặt quen thuộc.
Hồng Thiên Bộ, Bích Tiêu công chúa.
Sáu người khác thì hoàn toàn xa lạ, một người hắn cũng không biết.
- Ngọn núi thứ năm quá yếu, đợi nhiều ngày như vậy mới có người chiến thắng.
Một tên nam tử khinh thường nói, trên đầu hắn là một cái đầu hổ, hung uy dọa người.
- Cho ngươi hưởng thụ thêm chỗ tốt mấy ngày, ngươi còn không hài lòng sao?
Một tên nam tử có vóc người khôi ngô không gì sánh được cười nói, mắt đen đầu gấu trắng đặc biệt làm cho người khác chú ý.
- Ta nhổ vào, tất cả chỉ có thời gian ba ngày, vượt qua sau thì không có chỗ tốt nữa, không phải ngươi cũng không biết a.
Người đầu hổ xùy một tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, có một loại cảm giác hung uy đáng sợ, nói:
- Chỉ là Cực Cốt cảnh cũng có thể chiến thắng, rốt cuộc ngọn núi thứ năm cặn bã như thế nào chứ? Khó trách lại chậm như vậy!
- Hổ Thái Phong, hắn chính là Lăng Hàn.
Lại có một tên nam tử nói, sau lưng của hắn mọc ra hai mảnh cánh khổng lồ, hai chân trần trụi. Nếu nhìn kỹ, đó vốn là một đôi móng vuốt, tản ra hàn mang lạnh lẽo.
Ánh mắt Lăng Hàn lạnh lẽo, Yêu tộc có tứ đại thiên kiêu, Hồ Nhị, Hổ Thái Phong, Hùng Bạo, Ưng Phá Không. Nếu như so sánh với từng người, như vậy người đầu hổ này nhất định sẽ là Hổ Thái Phong, người gấu là Hùng Bạo, mà người chim thì là Ưng Phá Không.
Yêu tộc quả nhiên cường đại, ở dưới tiên đồ nghiền ép Nhân tộc không phải chỉ là lời nói suông, lại thêm Bích Tiêu công chúa, chí ít đã chiếm được bốn danh ngạch. Hơn nữa, nghe nói Hồ Nhị lại còn mạnh hơn, như vậy nhất định cũng sẽ không bị người ta chen vào được.
Hắn quét mắt nhìn một vòng trong tám người, ánh mắt khóa chặt lên trên người một tên nam tử anh tuấn không tưởng tượng nổi.
Tên nam tử này anh tuấn tới mức sẽ khiến cho nữ nhân cũng phải ghen ghét, nếu như thay đổi y phục của nữ nhân thì sẽ chính là một tuyệt thế giai nhân. Hắn có một loại vẻ đẹp siêu việt giới tính, đã có thể coi như là anh tuấn, cũng có thể coi như là xinh đẹp.
Hồ Nhị.
Vì sao lại khẳng định như vậy?
Bởi vì hắn có một đôi tai lông xù, còn có một cái đuôi vểnh lên, nhưng chuyện này không có làm ảnh hưởng một chút nào đến mị lực của hắn.
Hồ Nhị, đệ nhất cao thủ bên trong thế hệ trẻ tuổi của Yêu tộc, Tầm Bí cảnh.
Lăng Hàn không biết hắn ta và Bích Tiêu công chúa người nào mạnh hơn, nhưng bây giờ nếu như đấu với hai người, một trận chiến công bằng thì hắn tất bại.
Dù hắn thực sự bước vào thất cốt, thậm chí bước lên Minh Văn cảnh, thì trước mắt cũng không thể nào là đối thủ của Tầm Bí cảnh được.
Được rồi, chỉ riêng Yêu tộc đã chiếm năm danh ngạch, lại thêm hắn và Hồng Thiên Bộ, hai người còn lại thì hắn không biết được thân phận của họ.
Hắn nhìn qua, hai người này theo thứ tự là một nam một nữ, nam dáng người thon dài, có lẽ là một Nhân tộc thuần túy, lớn lên cũng rất anh tuấn, nhưng có Hồ Nhị ở đây, sợ rằng hắn cũng không dám nói mình là mỹ nam tử.
Còn có một nữ tử, ách, trước tiên không nói lớn lên có xinh đẹp hay không, chỉ bằng vào dáng người kia đã có thể hù chết người.
Cường tráng.
Nàng tráng kiện chí ít cũng bằng bốn Lăng Hàn cộng lại, một cái cánh tay đã hơn bắp đùi của người thường, trên thân có hai khối da thú bao bọc, lộ ra một mảng lớn da thịt. Hiển nhiên không có khả năng dẫn tới ánh mắt của ai cả. Bởi vì loại xuân sắc này vẫn xin miễn thì hơn.
Sau lưng của nàng còn vác một cây Lang Nha bổng, hai mắt như chuông đồng, giống như chỉ cần nhìn ai không vừa mắt thì nàng sẽ cầm Lang Nha bổng gõ người đó.
- Các ngươi có phát hiện ra hay không, trên cổ tay chúng ta có thêm một cái ấn ký?
Ưng Phá Không không tiếp tục xoắn xuýt bên trên chuyện của Lăng Hàn, bởi vì ở trong truyền thuyết, tiểu tử này có mối quan hệ không rõ ràng với công chúa điện hạ, cũng không phải là người mà bọn hắn có thể nói linh tinh.
- Đúng vậy, đây là vật gì, hiện tại cũng không nhìn thấy được nha.
Hổ Thái Phong gật đầu.
Lăng Hàn cũng cúi đầu, vừa mới rồi, khi còn ngồi ở trên vương tọa, quả thực hắn phát hiện ra trên cổ tay mình có thêm một cái ấn ký, lóe lên rồi biến mất. Nếu tính cả ấn ký ở chỗ bức họa bằng đá thì hắn đã bị hai cái ấn ký trên người.
- Quản nhiều như vậy làm gì!
Hùng Bạo nhìn bốn thiên tài Nhân tộc Lăng Hàn, Hồng Thiên Bộ, nói:
- Ta thấy, trước tiên cứ xử lý mấy Nhân tộc này đi thì hơn!
- Được, nhân tuyển Sồ Long chỉ có thể là Yêu tộc chúng ta mà thôi, Nhân tộc đứng ra một bên.
Ưng Phá Không gật đầu.
Hai tay Hồng Thiên Bộ giơ lên, thản nhiên nói:
- Nếu các ngươi muốn chết thì cứ việc xuất thủ.
Một câu rất đơn giản lại tràn ngập sự uy hiếp.
Bích Tiêu công chúa đưa tay lên rồi hạ xuống, nói:
- Hiện tại còn chưa biết rõ tình huống bên trong, cho nên vẫn nên vào cung điện trước rồi lại nói.
- Vâng, công chúa điện hạ!
Hùng Bạo, Ưng Phá Không, Hổ Thái Phong đều gật đầu, ở trước mặt vị công chúa Yêu tộc này vô cùng cung kính, cho dù là Hồ Nhị cũng khẽ khom người, biểu đạt kính ý đối với Bích Tiêu công chúa.
- Tự giới thiệu mình một chút, tại hạ tên là Ngô Lập Đông.
Nhân tộc có dáng người thon dài nói.
- Ta là Mai Hoa.
Nữ tử tráng kiện cũng nói theo, thanh âm ầm ầm, giống như sét đánh, lại còn vỗ vỗ ngực, tạo thành một mảnh sóng lớn chấn động.
Đó nhất định là cơ bắp, Lăng Hàn có thể khẳng định là như vậy. Hắn thầm nhổ nước bọt qua bên cạnh, lại nghĩ hoa mai trêu chọc ngươi sao, vì sao hết lần này tới lần khác lại lấy tên hoa mai. Ngươi làm vậy sẽ khiến cho ta về sau sẽ có cách nhìn khác về hoa mai.
- Lăng Hàn.
Hắn cũng nói.
Hồng Thiên Bộ thì ngạo nghễ, dường như khinh thường làm bạn cùng bọn hắn vậy.
- Tên kia là ai vậy, dáng vẻ thật là cái rắm thối.
Mai Hoa dùng tay che bên miệng, nhỏ giọng hỏi. Chỉ là nàng nhỏ giọng đối với người thường mà nói cũng chỉ coi như nhỏ hơn lớn miệng kêu gào một chút mà thôi.
Đương nhiên Hồng Thiên Bộ nghe thấy rõ ràng, lông mày hắn không khỏi nhíu lại, có một chút sát khí lưu chuyển.
Lăng Hàn cười ha ha:
- Một gia hỏa tự cho là đúng.
- Lăng Hàn, ngươi muốn chết sao?
Hồng Thiên Bộ lạnh lùng nói.
Hắn đứng dậy, dậm chân đáp xuống quảng trường.
Tám người khác cũng như thế, nhao nhao đứng dậy, chỗ tốt đã không còn, ngồi tiếp thì có ý nghĩa gì nữa chứ?
Ánh mắt Lăng Hàn quét qua, đã nhìn thấy được hai khuôn mặt quen thuộc.
Hồng Thiên Bộ, Bích Tiêu công chúa.
Sáu người khác thì hoàn toàn xa lạ, một người hắn cũng không biết.
- Ngọn núi thứ năm quá yếu, đợi nhiều ngày như vậy mới có người chiến thắng.
Một tên nam tử khinh thường nói, trên đầu hắn là một cái đầu hổ, hung uy dọa người.
- Cho ngươi hưởng thụ thêm chỗ tốt mấy ngày, ngươi còn không hài lòng sao?
Một tên nam tử có vóc người khôi ngô không gì sánh được cười nói, mắt đen đầu gấu trắng đặc biệt làm cho người khác chú ý.
- Ta nhổ vào, tất cả chỉ có thời gian ba ngày, vượt qua sau thì không có chỗ tốt nữa, không phải ngươi cũng không biết a.
Người đầu hổ xùy một tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, có một loại cảm giác hung uy đáng sợ, nói:
- Chỉ là Cực Cốt cảnh cũng có thể chiến thắng, rốt cuộc ngọn núi thứ năm cặn bã như thế nào chứ? Khó trách lại chậm như vậy!
- Hổ Thái Phong, hắn chính là Lăng Hàn.
Lại có một tên nam tử nói, sau lưng của hắn mọc ra hai mảnh cánh khổng lồ, hai chân trần trụi. Nếu nhìn kỹ, đó vốn là một đôi móng vuốt, tản ra hàn mang lạnh lẽo.
Ánh mắt Lăng Hàn lạnh lẽo, Yêu tộc có tứ đại thiên kiêu, Hồ Nhị, Hổ Thái Phong, Hùng Bạo, Ưng Phá Không. Nếu như so sánh với từng người, như vậy người đầu hổ này nhất định sẽ là Hổ Thái Phong, người gấu là Hùng Bạo, mà người chim thì là Ưng Phá Không.
Yêu tộc quả nhiên cường đại, ở dưới tiên đồ nghiền ép Nhân tộc không phải chỉ là lời nói suông, lại thêm Bích Tiêu công chúa, chí ít đã chiếm được bốn danh ngạch. Hơn nữa, nghe nói Hồ Nhị lại còn mạnh hơn, như vậy nhất định cũng sẽ không bị người ta chen vào được.
Hắn quét mắt nhìn một vòng trong tám người, ánh mắt khóa chặt lên trên người một tên nam tử anh tuấn không tưởng tượng nổi.
Tên nam tử này anh tuấn tới mức sẽ khiến cho nữ nhân cũng phải ghen ghét, nếu như thay đổi y phục của nữ nhân thì sẽ chính là một tuyệt thế giai nhân. Hắn có một loại vẻ đẹp siêu việt giới tính, đã có thể coi như là anh tuấn, cũng có thể coi như là xinh đẹp.
Hồ Nhị.
Vì sao lại khẳng định như vậy?
Bởi vì hắn có một đôi tai lông xù, còn có một cái đuôi vểnh lên, nhưng chuyện này không có làm ảnh hưởng một chút nào đến mị lực của hắn.
Hồ Nhị, đệ nhất cao thủ bên trong thế hệ trẻ tuổi của Yêu tộc, Tầm Bí cảnh.
Lăng Hàn không biết hắn ta và Bích Tiêu công chúa người nào mạnh hơn, nhưng bây giờ nếu như đấu với hai người, một trận chiến công bằng thì hắn tất bại.
Dù hắn thực sự bước vào thất cốt, thậm chí bước lên Minh Văn cảnh, thì trước mắt cũng không thể nào là đối thủ của Tầm Bí cảnh được.
Được rồi, chỉ riêng Yêu tộc đã chiếm năm danh ngạch, lại thêm hắn và Hồng Thiên Bộ, hai người còn lại thì hắn không biết được thân phận của họ.
Hắn nhìn qua, hai người này theo thứ tự là một nam một nữ, nam dáng người thon dài, có lẽ là một Nhân tộc thuần túy, lớn lên cũng rất anh tuấn, nhưng có Hồ Nhị ở đây, sợ rằng hắn cũng không dám nói mình là mỹ nam tử.
Còn có một nữ tử, ách, trước tiên không nói lớn lên có xinh đẹp hay không, chỉ bằng vào dáng người kia đã có thể hù chết người.
Cường tráng.
Nàng tráng kiện chí ít cũng bằng bốn Lăng Hàn cộng lại, một cái cánh tay đã hơn bắp đùi của người thường, trên thân có hai khối da thú bao bọc, lộ ra một mảng lớn da thịt. Hiển nhiên không có khả năng dẫn tới ánh mắt của ai cả. Bởi vì loại xuân sắc này vẫn xin miễn thì hơn.
Sau lưng của nàng còn vác một cây Lang Nha bổng, hai mắt như chuông đồng, giống như chỉ cần nhìn ai không vừa mắt thì nàng sẽ cầm Lang Nha bổng gõ người đó.
- Các ngươi có phát hiện ra hay không, trên cổ tay chúng ta có thêm một cái ấn ký?
Ưng Phá Không không tiếp tục xoắn xuýt bên trên chuyện của Lăng Hàn, bởi vì ở trong truyền thuyết, tiểu tử này có mối quan hệ không rõ ràng với công chúa điện hạ, cũng không phải là người mà bọn hắn có thể nói linh tinh.
- Đúng vậy, đây là vật gì, hiện tại cũng không nhìn thấy được nha.
Hổ Thái Phong gật đầu.
Lăng Hàn cũng cúi đầu, vừa mới rồi, khi còn ngồi ở trên vương tọa, quả thực hắn phát hiện ra trên cổ tay mình có thêm một cái ấn ký, lóe lên rồi biến mất. Nếu tính cả ấn ký ở chỗ bức họa bằng đá thì hắn đã bị hai cái ấn ký trên người.
- Quản nhiều như vậy làm gì!
Hùng Bạo nhìn bốn thiên tài Nhân tộc Lăng Hàn, Hồng Thiên Bộ, nói:
- Ta thấy, trước tiên cứ xử lý mấy Nhân tộc này đi thì hơn!
- Được, nhân tuyển Sồ Long chỉ có thể là Yêu tộc chúng ta mà thôi, Nhân tộc đứng ra một bên.
Ưng Phá Không gật đầu.
Hai tay Hồng Thiên Bộ giơ lên, thản nhiên nói:
- Nếu các ngươi muốn chết thì cứ việc xuất thủ.
Một câu rất đơn giản lại tràn ngập sự uy hiếp.
Bích Tiêu công chúa đưa tay lên rồi hạ xuống, nói:
- Hiện tại còn chưa biết rõ tình huống bên trong, cho nên vẫn nên vào cung điện trước rồi lại nói.
- Vâng, công chúa điện hạ!
Hùng Bạo, Ưng Phá Không, Hổ Thái Phong đều gật đầu, ở trước mặt vị công chúa Yêu tộc này vô cùng cung kính, cho dù là Hồ Nhị cũng khẽ khom người, biểu đạt kính ý đối với Bích Tiêu công chúa.
- Tự giới thiệu mình một chút, tại hạ tên là Ngô Lập Đông.
Nhân tộc có dáng người thon dài nói.
- Ta là Mai Hoa.
Nữ tử tráng kiện cũng nói theo, thanh âm ầm ầm, giống như sét đánh, lại còn vỗ vỗ ngực, tạo thành một mảnh sóng lớn chấn động.
Đó nhất định là cơ bắp, Lăng Hàn có thể khẳng định là như vậy. Hắn thầm nhổ nước bọt qua bên cạnh, lại nghĩ hoa mai trêu chọc ngươi sao, vì sao hết lần này tới lần khác lại lấy tên hoa mai. Ngươi làm vậy sẽ khiến cho ta về sau sẽ có cách nhìn khác về hoa mai.
- Lăng Hàn.
Hắn cũng nói.
Hồng Thiên Bộ thì ngạo nghễ, dường như khinh thường làm bạn cùng bọn hắn vậy.
- Tên kia là ai vậy, dáng vẻ thật là cái rắm thối.
Mai Hoa dùng tay che bên miệng, nhỏ giọng hỏi. Chỉ là nàng nhỏ giọng đối với người thường mà nói cũng chỉ coi như nhỏ hơn lớn miệng kêu gào một chút mà thôi.
Đương nhiên Hồng Thiên Bộ nghe thấy rõ ràng, lông mày hắn không khỏi nhíu lại, có một chút sát khí lưu chuyển.
Lăng Hàn cười ha ha:
- Một gia hỏa tự cho là đúng.
- Lăng Hàn, ngươi muốn chết sao?
Hồng Thiên Bộ lạnh lùng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.