Chương 3932: Chương 3939: Minh Văn Đầu Tiên
Cô Đơn Địa Phi
24/06/2018
Có một ít người phi thường may mắn, thời điểm đột phá sẽ hình thành Minh Văn không tầm thường, từ đó vượt xa người thường.
Loại Minh Văn này được gọi là Minh Văn đặc thù.
Nói như vậy, một vạn Cực Cốt cảnh đột phá chỉ có một người có được Minh Văn đặc thù, hơn nữa, Minh Văn đặc thù chỉ hình thành một cái, tất cả những cái khác đều biến hóa từ Minh Văn đặc thù.
Cho nên, Minh Văn thứ nhất cực kỳ trọng yếu.
Minh Văn không thể lựa chọn, chúng hình thành tự nhiên, có người phỏng đoán việc này có quan hệ tới thiên phú của võ giả, thiên phú càng cao càng có khả năng hình thành Minh Văn đặc thù.
Nhưng cũng có ngoại lệ, có người đột phá từ Ngũ Biến và Ngũ Cốt lại có thể tạo thành Minh Văn đặc thù.
Lăng Hàn vô cùng chờ mong, chính mình hình thành Minh Văn có phải đặc thù hay không.
Mặc dù nó chỉ hơi ảnh hưởng tới chiến lực, không có khả năng cải biến bản chất chiến lực của hắn, hắn lại muốn có được Minh Văn đặc thù, cho dù chỉ tăng một ít chiến lực cũng tốt.
Giai đoạn này cần phải khắc minh văn vào tim, gan, lá lách, phổi, thận, nói như vậy, nhất định phải lựa chọn Minh Văn thứ nhất ở tim.
Tim giấu thần, là trung tâm của nội tạng, căn bản của sinh mệnh, tác dụng của nó cũng lớn nhất.
Nếu trái tim bị đánh nổ, người sẽ chết.
Cho nên, chín thành chín người đều lựa chọn bố trí Minh Văn đầu tiên ở tim.
Lăng Hàn cũng không ngoại lệ, trái tim đập mạnh, mỗi một lần đập sẽ sinh ra khí huyết sôi trào, vận chuyển năng lượng đi khắp toàn thân, từ đó hình thành một đạo Minh Văn, trái tim đập càng ngày càng mạnh.
Làm cho Lăng Hàn buồn bực là, mặc dù rất nhiều đạo văn màu vàng tụ tập trên tim, nhưng trên thực tế chúng đều là trùng hợp, cho dù có thêm bao nhiêu đường vân, Minh Văn bản thân cũng không thay đổi.
Đó chính là chữ “nhất” đơn giản nhất.
Khốn kiếp, đừng nói Minh Văn đặc thù, nó còn không bằng Minh Văn phổ thông.
Ông trời ơi, tại sao ngươi không biến chữ “nhất” thành chữ “nhị”.
Cho dù nhìn thế nào thì “nhị” cũng là cực hạn.
Nhưng cho dù Lăng Hàn nghĩ như thế nào, Minh Văn vẫn không biến hóa, từng tia sáng khảm vào trái tim, chữ “nhất” càng rõ ràng hơn trước.
Ầm ầm, cấp sinh mệnh độ của hắn đang thay đổi thật nhanh, từng đạo gông cùm xiềng xích bị đánh nát, âm thanh như sấm sét, bản thân Lăng Hàn không ngừng ăn Sinh Mệnh bảo quả, dù sao hắn đang vượt qua đại cảnh giới, cần năng lượng sinh mệnh rất kinh người.
Đúng như hắn suy nghĩ, cho dù vượt qua đại cảnh giới đều không tiêu hao bằng Thất Cốt, Lăng Hàn ăn bảy Sinh Mệnh bảo quả, hơn nữa đều là cấp độ Khai Khiếu cảnh cũng giúp hắn đột phá dễ dàng.
Một khi đột phá dễ dàng hơn trước, từ đó ý nghĩa cách kết thúc không xa.
Quả nhiên, lại là nửa giờ sau, trong người Lăng Hàn rất bình yên.
Lăng Hàn nội thị tự thân, sắc mặt của hắn cực kỳ cổ quái.
Minh Văn của hắn vẫn là chữ “nhất” đơn giản.
Minh Văn của ngươi ta đều cực kỳ phức tạp, hơn nữa không nhìn thấy rõ ràng, chí ít có mấy vạn đường vân, Lăng Hàn thì sao?
Nhất, đơn giản đến cực điểm.
Ai.
Lăng Hàn thở dài, kỳ thật hắn in dấu đường vân chí ít trăm vạn đạo, tất cả đều chồng chất vào nhau, hắn có biện pháp gì sao?
Hắn đứng lên, dù sao cũng là Minh Văn cảnh, hiện tại hắn có thể quét ngang toàn bộ Khai Khiếu cảnh.
Hắn quên đi buồn bực về Minh Văn của mình, Lăng Hàn quyết định đi thử chiến lực của bản thân, mặc dù hắn biết chắc chắn rất mạnh nhưng phải hiểu rõ cực hạn nằm ở đâu, lúc ra tay lúc cũng có thể phân nặng nhẹ.
- Phụ thân!
Đám tiểu oa nhi lao tới, Lăng Hàn tươi cười giang tay a hai bên cho đám tiểu oa nhi bám vào.
- A, Minh Văn của phụ thân thật kỳ quái!
Nhị Oa nhìn chằm chằm vào người Lăng Hàn một lúc, sau đó nói ra.
Tiểu nha đầu có thể nhìn thấy Minh Văn của hắn.
Lăng Hàn thở dài, nói:
- Có bao nhiêu kỳ quái?
- Phụ thân, ngươi biết Minh Văn phổ thông và Minh Văn đặc thù phân chia thế nào hay không?
Nhị Oa hỏi.
Lăng Hàn lắc đầu, hắn không có lão sư chỉ điểm hắn cái gì, từ đó có ý nghĩa hắn không biết quá nhiều.
Đại Oa ngắt lời, nói:
- Kỳ thật vô cùng đơn giản, nhìn kết cấu Minh Văn, hoa văn càng nhiều, uy lực càng lớn.
- Minh Văn của phụ thân yếu nhất.
Nhị Oa nói.
- A!
Các tiểu oa nhi sững sờ, Minh Văn như vậy quá yếu sao?
Đơn giản, yếu đến cực điểm.
- Đây là phản phác quy chân!
Tam Oa nói rất khẳng định, nàng rất có lòng tin vào Lăng Hàn.
Lăng Hàn khẽ giật mình, uy lực Minh Văn phải nhìn đường vân tạo thành hay sao? Như vậy chữ “nhất” của hắn điệp gia tới trăm vạn đạo, tất cả đều chồng lên nhau, nhìn qua chỉ có một đường vân mà thôi.
Như vậy, Minh Văn của hắn mạnh hay yếu?
Bành!
Một tiếng nổ vang lên, Lăng Hàn không cần đi xem cũng biết cửa lớn bị đá vỡ.
Cánh cửa lại gặp nạn, hắn trêu chọc ai chọc, đây là lần thứ mấy rồi?
Lăng Hàn thả đám tiểu oa nhi xuống, hắn đi ra ngoài, đám tiểu oa nhi đi cùng.
Sau khi bước ra khỏi đình viện, hắn có thể nhìn thấy mười mấy tên nam nữ trẻ tuổi đứng bên ngoài, phần lớn đều là người quen của Lăng Hàn, là kẻ bị hắn cướp qua.
- Lăng Hàn, ngươi cho rằng nơi này có trận pháp suy yếu tu vi cường giả là liền có thể kê cao gối không lo?
Bạch Hoành Tài mở miệng, trên mặt đầy xem thường, chỉ cần không có áp chế cảnh giới, hắn trấn áp Cực Cốt cảnh dễ dàng như trở bàn tay.
Lăng Hàn cười một tiếng:
- Được rồi, vết sẹo quên đau?
- Ngươi…
Sắc mặt Bạch Hoành Tài đỏ bừng, hắn bị Lăng Hàn dùng một quyền đánh bại, đây là việc nhục nhã, cho dù bởi vì cảnh giới của hắn bị áp chế, người ngoài vẫn nói hắn là Khai Khiếu cảnh còn không bằng Cực Cốt cảnh.
- Muốn báo thù?
Lăng Hàn cười nói.
- Không sai!
Bạch Hoành Tài cao ngạo nói ra, hắn bước vào cửa lớn.
Có nắm chắc như vậy?
Lăng Hàn phát động trận pháp, trên thân Bạch Hoành Tài tỏa ra ánh sáng màu bạc giống như hộ thuẫn, từ đó bài xích trận pháp ra ngoài.
- Ha ha, đây là linh phù do Phí đại nhân tự tay chế tác, làm sao có thể bị trận pháp của ngươi áp chế?
Bạch Hoành Tài cười lạnh nói:
- Lăng Hàn, ngươi thật to gan, hôm nay ngươi sẽ biết thế nào là tốt xấu!
Hắn đi nhanh về phía trước, oanh, khí thế Khai Khiếu cảnh phun trào, cực kỳ bá đạo.
Lần này, đám người Uông Vũ và rất nhiều người đế đô đều nhận được tin tức.
Hiển nhiên, lần này không chỉ có đám người Uông Vũ hành động, cho dù được Phí Vĩnh Tư chống đỡ, mục đích là gì? Đó là xuất chiêu với Trần Phong Viêm, nhìn đối phương đón đỡ như thế nào.
Người đế đô đều biết, Lăng Hàn rất được đương kim thành hoàng sủng ái, thậm chí còn vượt qua con của hắn, nếu Lăng Hàn bị nhục, nếu Trần Phong Viêm còn không phản ứng, như vậy chứng minh hắn sợ hãi, không địch lại Chú Đỉnh cảnh.
Cho đám tiểu bối Uông Vũ xuất hiện, Phí Vĩnh Tư lưu lại đường lui cho mình, trận linh lúc trước đã lên tiếng thay Trần Phong Viêm, cường giả Tiên đồ phải tuân thủ quy củ, bởi vậy, cho dù thực lực Trần Phong Viêm mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi, bọn họ cũng có lý do thoái thác.
Nhìn thấy Bạch Hoành Tài không sợ trận pháp áp chế, đám người bên ngoài cảm thấy lo lắng.
Loại Minh Văn này được gọi là Minh Văn đặc thù.
Nói như vậy, một vạn Cực Cốt cảnh đột phá chỉ có một người có được Minh Văn đặc thù, hơn nữa, Minh Văn đặc thù chỉ hình thành một cái, tất cả những cái khác đều biến hóa từ Minh Văn đặc thù.
Cho nên, Minh Văn thứ nhất cực kỳ trọng yếu.
Minh Văn không thể lựa chọn, chúng hình thành tự nhiên, có người phỏng đoán việc này có quan hệ tới thiên phú của võ giả, thiên phú càng cao càng có khả năng hình thành Minh Văn đặc thù.
Nhưng cũng có ngoại lệ, có người đột phá từ Ngũ Biến và Ngũ Cốt lại có thể tạo thành Minh Văn đặc thù.
Lăng Hàn vô cùng chờ mong, chính mình hình thành Minh Văn có phải đặc thù hay không.
Mặc dù nó chỉ hơi ảnh hưởng tới chiến lực, không có khả năng cải biến bản chất chiến lực của hắn, hắn lại muốn có được Minh Văn đặc thù, cho dù chỉ tăng một ít chiến lực cũng tốt.
Giai đoạn này cần phải khắc minh văn vào tim, gan, lá lách, phổi, thận, nói như vậy, nhất định phải lựa chọn Minh Văn thứ nhất ở tim.
Tim giấu thần, là trung tâm của nội tạng, căn bản của sinh mệnh, tác dụng của nó cũng lớn nhất.
Nếu trái tim bị đánh nổ, người sẽ chết.
Cho nên, chín thành chín người đều lựa chọn bố trí Minh Văn đầu tiên ở tim.
Lăng Hàn cũng không ngoại lệ, trái tim đập mạnh, mỗi một lần đập sẽ sinh ra khí huyết sôi trào, vận chuyển năng lượng đi khắp toàn thân, từ đó hình thành một đạo Minh Văn, trái tim đập càng ngày càng mạnh.
Làm cho Lăng Hàn buồn bực là, mặc dù rất nhiều đạo văn màu vàng tụ tập trên tim, nhưng trên thực tế chúng đều là trùng hợp, cho dù có thêm bao nhiêu đường vân, Minh Văn bản thân cũng không thay đổi.
Đó chính là chữ “nhất” đơn giản nhất.
Khốn kiếp, đừng nói Minh Văn đặc thù, nó còn không bằng Minh Văn phổ thông.
Ông trời ơi, tại sao ngươi không biến chữ “nhất” thành chữ “nhị”.
Cho dù nhìn thế nào thì “nhị” cũng là cực hạn.
Nhưng cho dù Lăng Hàn nghĩ như thế nào, Minh Văn vẫn không biến hóa, từng tia sáng khảm vào trái tim, chữ “nhất” càng rõ ràng hơn trước.
Ầm ầm, cấp sinh mệnh độ của hắn đang thay đổi thật nhanh, từng đạo gông cùm xiềng xích bị đánh nát, âm thanh như sấm sét, bản thân Lăng Hàn không ngừng ăn Sinh Mệnh bảo quả, dù sao hắn đang vượt qua đại cảnh giới, cần năng lượng sinh mệnh rất kinh người.
Đúng như hắn suy nghĩ, cho dù vượt qua đại cảnh giới đều không tiêu hao bằng Thất Cốt, Lăng Hàn ăn bảy Sinh Mệnh bảo quả, hơn nữa đều là cấp độ Khai Khiếu cảnh cũng giúp hắn đột phá dễ dàng.
Một khi đột phá dễ dàng hơn trước, từ đó ý nghĩa cách kết thúc không xa.
Quả nhiên, lại là nửa giờ sau, trong người Lăng Hàn rất bình yên.
Lăng Hàn nội thị tự thân, sắc mặt của hắn cực kỳ cổ quái.
Minh Văn của hắn vẫn là chữ “nhất” đơn giản.
Minh Văn của ngươi ta đều cực kỳ phức tạp, hơn nữa không nhìn thấy rõ ràng, chí ít có mấy vạn đường vân, Lăng Hàn thì sao?
Nhất, đơn giản đến cực điểm.
Ai.
Lăng Hàn thở dài, kỳ thật hắn in dấu đường vân chí ít trăm vạn đạo, tất cả đều chồng chất vào nhau, hắn có biện pháp gì sao?
Hắn đứng lên, dù sao cũng là Minh Văn cảnh, hiện tại hắn có thể quét ngang toàn bộ Khai Khiếu cảnh.
Hắn quên đi buồn bực về Minh Văn của mình, Lăng Hàn quyết định đi thử chiến lực của bản thân, mặc dù hắn biết chắc chắn rất mạnh nhưng phải hiểu rõ cực hạn nằm ở đâu, lúc ra tay lúc cũng có thể phân nặng nhẹ.
- Phụ thân!
Đám tiểu oa nhi lao tới, Lăng Hàn tươi cười giang tay a hai bên cho đám tiểu oa nhi bám vào.
- A, Minh Văn của phụ thân thật kỳ quái!
Nhị Oa nhìn chằm chằm vào người Lăng Hàn một lúc, sau đó nói ra.
Tiểu nha đầu có thể nhìn thấy Minh Văn của hắn.
Lăng Hàn thở dài, nói:
- Có bao nhiêu kỳ quái?
- Phụ thân, ngươi biết Minh Văn phổ thông và Minh Văn đặc thù phân chia thế nào hay không?
Nhị Oa hỏi.
Lăng Hàn lắc đầu, hắn không có lão sư chỉ điểm hắn cái gì, từ đó có ý nghĩa hắn không biết quá nhiều.
Đại Oa ngắt lời, nói:
- Kỳ thật vô cùng đơn giản, nhìn kết cấu Minh Văn, hoa văn càng nhiều, uy lực càng lớn.
- Minh Văn của phụ thân yếu nhất.
Nhị Oa nói.
- A!
Các tiểu oa nhi sững sờ, Minh Văn như vậy quá yếu sao?
Đơn giản, yếu đến cực điểm.
- Đây là phản phác quy chân!
Tam Oa nói rất khẳng định, nàng rất có lòng tin vào Lăng Hàn.
Lăng Hàn khẽ giật mình, uy lực Minh Văn phải nhìn đường vân tạo thành hay sao? Như vậy chữ “nhất” của hắn điệp gia tới trăm vạn đạo, tất cả đều chồng lên nhau, nhìn qua chỉ có một đường vân mà thôi.
Như vậy, Minh Văn của hắn mạnh hay yếu?
Bành!
Một tiếng nổ vang lên, Lăng Hàn không cần đi xem cũng biết cửa lớn bị đá vỡ.
Cánh cửa lại gặp nạn, hắn trêu chọc ai chọc, đây là lần thứ mấy rồi?
Lăng Hàn thả đám tiểu oa nhi xuống, hắn đi ra ngoài, đám tiểu oa nhi đi cùng.
Sau khi bước ra khỏi đình viện, hắn có thể nhìn thấy mười mấy tên nam nữ trẻ tuổi đứng bên ngoài, phần lớn đều là người quen của Lăng Hàn, là kẻ bị hắn cướp qua.
- Lăng Hàn, ngươi cho rằng nơi này có trận pháp suy yếu tu vi cường giả là liền có thể kê cao gối không lo?
Bạch Hoành Tài mở miệng, trên mặt đầy xem thường, chỉ cần không có áp chế cảnh giới, hắn trấn áp Cực Cốt cảnh dễ dàng như trở bàn tay.
Lăng Hàn cười một tiếng:
- Được rồi, vết sẹo quên đau?
- Ngươi…
Sắc mặt Bạch Hoành Tài đỏ bừng, hắn bị Lăng Hàn dùng một quyền đánh bại, đây là việc nhục nhã, cho dù bởi vì cảnh giới của hắn bị áp chế, người ngoài vẫn nói hắn là Khai Khiếu cảnh còn không bằng Cực Cốt cảnh.
- Muốn báo thù?
Lăng Hàn cười nói.
- Không sai!
Bạch Hoành Tài cao ngạo nói ra, hắn bước vào cửa lớn.
Có nắm chắc như vậy?
Lăng Hàn phát động trận pháp, trên thân Bạch Hoành Tài tỏa ra ánh sáng màu bạc giống như hộ thuẫn, từ đó bài xích trận pháp ra ngoài.
- Ha ha, đây là linh phù do Phí đại nhân tự tay chế tác, làm sao có thể bị trận pháp của ngươi áp chế?
Bạch Hoành Tài cười lạnh nói:
- Lăng Hàn, ngươi thật to gan, hôm nay ngươi sẽ biết thế nào là tốt xấu!
Hắn đi nhanh về phía trước, oanh, khí thế Khai Khiếu cảnh phun trào, cực kỳ bá đạo.
Lần này, đám người Uông Vũ và rất nhiều người đế đô đều nhận được tin tức.
Hiển nhiên, lần này không chỉ có đám người Uông Vũ hành động, cho dù được Phí Vĩnh Tư chống đỡ, mục đích là gì? Đó là xuất chiêu với Trần Phong Viêm, nhìn đối phương đón đỡ như thế nào.
Người đế đô đều biết, Lăng Hàn rất được đương kim thành hoàng sủng ái, thậm chí còn vượt qua con của hắn, nếu Lăng Hàn bị nhục, nếu Trần Phong Viêm còn không phản ứng, như vậy chứng minh hắn sợ hãi, không địch lại Chú Đỉnh cảnh.
Cho đám tiểu bối Uông Vũ xuất hiện, Phí Vĩnh Tư lưu lại đường lui cho mình, trận linh lúc trước đã lên tiếng thay Trần Phong Viêm, cường giả Tiên đồ phải tuân thủ quy củ, bởi vậy, cho dù thực lực Trần Phong Viêm mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi, bọn họ cũng có lý do thoái thác.
Nhìn thấy Bạch Hoành Tài không sợ trận pháp áp chế, đám người bên ngoài cảm thấy lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.