Chương 3942: Chương 3949: Đến Thăm Thái Hoa Tông
Cô Đơn Địa Phi
24/06/2018
Thái Hoa tông năm ở phía tây bắc đế đô, nó năm gần Hải Bình sơn của Cổ Đạo tông.
Cho nên Lăng Hàn lựa chọn Thái Hoa tông là có một dụng ý khác, hắn muốn tới thăm Hầu ca.
Hai người mang theo bảy Hồ Lô Oa xuất phát, đương nhiên còn có chiến tranh cự tượng, Thái Hoa tông đã không có ý đầu hàng, cho nên bọn họ không thể đi một chuyến tay không, không hàng, thật xin lỗi, chỉ có thể san bằng.
Lần này bọn họ tài đại khí thô, mượn được một chiếc không hạm, rốt cục không cần dựa vào hai chân đi đường.
Đương nhiên tốc độ không hạm không nhanh bằng bọn họ đi đường, nhưng tốt hơn ở chỗ không cần tự mình đi đường, hơn nữa không bị địa hình hạn chế, tổng hợp lại, tốc độ của bọn họ cũng không chậm hơn lúc trước bao nhiêu.
Bảy ngày sau, bọn họ điều khiển không hạm đáp xuống, Lăng Hàn bày ra một trận pháp ẩn hình đơn giản, chỉ cần không tiến vào trận pháp sẽ không phát hiện ra không hạm.
Sau đó, hắn và Bích Tiêu công chúa dẫn theo đám tiểu oa nhi đi đến dưới sơn môn Thái Hoa tông.
- Các ngươi tới chậm, kỳ hạn chiêu thu đệ tử đã kết thúc vào ba ngày trước.
Hai người còn chưa mở lời, lúc này có một thủ vệ lên tiếng.
Lăng Hàn mỉm cười:
- Chúng ta không phải đến làm đệ tử.
- Vậy các ngươi tới làm gì?
Tên thủ vệ kia cảm thấy khó hiểu.
- Chúng ta chính là người Ngoại Vụ phủ của Huyền Bắc quốc, có việc muốn gặp tông chủ của các ngươi.
Bích Tiêu công chúa tiếp lời nói.
Thủ vệ kia sững sờ:
- Cái gì Ngoại Vụ phủ? Đi đi đi, tông chủ chúng ta không rãnh gặp các ngươi.
- Thật không biết điều, a miêu a cẩu gì đó cũng dám chạy tới Thái Hoa tông chúng ta.
Lại một tên thủ vệ đi tới, hắn muốn đưa tay đẩy Bích Tiêu công chúa.
Hiển nhiên hắn có dụng tâm không tốt, tay của hắn đẩy ào ngực của Bích Tiêu công chúa.
Bích Tiêu công chúa tức giận, còn không chờ nàng bộc phát, ba, âm thanh bạt tai vang lên, Lăng Hàn đã xuất thủ trước, hắn tát tên gia hỏa sắc đảm ngập trời kia.
Lăng Hàn mỉm cười:
- Ngươi chỉ là Tầm Bí cảnh cũng dám xuất thủ đùa giỡn, ta thật bội phục lá gan của ngươi.
Tên thủ vệ còn lại vừa sợ vừa giận, hắn phát tín hiệu và nói:
- Dám đả thương người trong Thái Hoa tông, các ngươi đừng hòng chạy!
Lăng Hàn khoanh tay, nói:
- Yên tâm, chúng ta không chạy.
Khốn kiếp, hắn quá mức trấn định rồi.
Tên thủ vệ nói thầm trong lòng, rốt cuộc cái phủ gì đó có lai lịch gì, tại sao hai người này trấn định như vậy?
Qua một lúc, trên núi đã có người lao xuống, hơn nữa không chỉ một người, mà là mười người.
- Xảy ra chuyện gì?
Một tên thanh niên áo vàng hỏi, một đôi nam nữ trẻ tuổi dẫn theo sáu đứa bé… A, các ngươi rất biết sinh con.
- Bẩm Thất sư huynh, hai người này nói mình là người Ngoại Vụ phủ, muốn cầu kiến tông chủ đại nhân.
Thủ vệ kia vội vàng hành lễ, sau đó kể lại tình hình vừa rồi.
- Ngoại Vụ phủ?
- Cái gì Ngoại Vụ phủ?
- Chưa nghe nói qua.
Đám người lắc đầu, kể cả thanh niên áo vàng cũng vậy, dường như hắn có địa vị cao nhất trong đám người, ánh mắt nhìn sang công chúa Yêu tộc thì dừng lại một chút, nói:
- Sư tôn đại nhân chẳng những phải xử lý sự vụ trong tông, còn phải tu luyện, miễn cưỡng rút ra chút thời gian cũng dùng chỉ điểm những đệ tử như chúng ta tu luyện.
Hắn nói:
- Các ngươi có thể nói ý đồ đến đây cho ta biết, ta sẽ tìm một cơ hội thông bẩm với sư tôn.
Lăng Hàn lắc đầu, cười nói:
- Ngươi sai lầm một việc, chúng ta không phải cầu gặp Công Tôn tông chủ, mà là phụng lệnh thánh hoàng tới đây chiêu an.
- A?
Vẻ mặt đám người Thái Hoa tông đầy tức giận.
Trò cười, tông chủ của bọn họ là cường giả Tiên đồ, một hoàng đế hoàng triều thế tục muốn chiêu an?
- Thật buồn cười!
Thất sư huynh lập tức trách mắng:
- Trần Phong Viêm chỉ có thực lực Khai Khiếu cảnh, còn muốn chiêu an sư tôn đại nhân, quả thực là trò cười lớn nhất thiên hạ!
Hắn đã từng là một thành viên của Huyền Bắc quốc, nhưng xuất thân bần hàn, sau khi thiên địa biến hóa kịch liệt, hắn cũng may mắn gia nhập Thái Hoa tông, tu vi tăng lên như bay.
Cho nên, trong mắt hắn, Công Tôn Lương chính là thần nhân, không phải Trần Phong Viêm có thể so sánh.
Một phương diện khác, cũng bởi vì sau khi thiên địa kịch biến tin tức bế tắc, những người chỉ tập trung tinh thần tu luyện như hắn không biết được thế giới bên ngoài biến hóa như thế nào.
- Bắt lấy bọn chúng!
Đệ tử khác nhao nhao kêu lên.
Có hai người lao tới bắt Lăng Hàn.
Ai, mình dễ khi dễ như vậy sao?
Trong nháy mắt, Lăng Hàn dùng một đạo kình lực đánh hai người bay đi.
- Đánh thật hay!
Bảy tiểu oa nhi cùng vỗ tay.
- A, còn có chút thực lực.
Thất sư huynh nhìn Lăng Hàn, vẻ mặt hắn đầy ngưng trọng, hiển nhiên hắn đoán sai thực lực của Lăng Hàn.
Hắn dậm chân tại chỗ, ngạo nghễ nói:
- Ở trước mặt ta, chút thực lực của ngươi không đủ nhìn.
- Thất sư huynh uy vũ!
- Thất sư huynh xử lý hắn, dám làm càn trước Thái Hoa tông, nếu không dạy dỗ một phen thì mặt mũi chúng ta đặt ở đâu?
Những người khác nhao nhao kêu lên.
Thất sư huynh cười lạnh, hắn đưa tay bắt lấy Lăng Hàn, oanh, lực lượng hùng hậu bộc phát.
Kỳ thật hắn có thiên phú bất phàm, bởi vì xuất thân bần hàn, tu vi tăng lên chậm chạp, thẳng đến khi gia nhập Thái Hoa tông thì tu vi của hắn mới tăng lên như bay. Bởi vậy hắn tự cho rằng mình phi phàm, những kẻ tầm thường không lọt vào mắt hắn.
Thậm chí, nếu hắn sớm được Công Tôn Lương thu làm đệ tử, cảnh giới của hắn thậm chí có thể vượt qua Đại sư huynh, Nhị sư huynh.
Lăng Hàn còn trẻ tuổi hơn hắn, hắn cho rằng đối phương kém xa mình, cho nên xuất thủ vô cùng tùy ý.
Lăng Hàn cũng điểm ra một chỉ tùy ý.
- Dám xem thường ta?
Thất sư huynh hừ một tiếng, hắn chỉ dùng ba phần lực, đột nhiên hiện tại tăng lên bảy phần.
Phanh!
Chỉ phong xẹt qua, Thất sư huynh sợ hãi nhưng đã quá muộn, thân thể hắn bị đánh bay ra ngoài, hắn nặng nề ngã xuống mặt đất, cũng mất đi tri giác.
- Cái gì!
Những người khác sợ hãi, đây chính là Thất sư huynh của bọn họ, cũng là đệ tử đầu tiên được Công Tôn Lương thu nhận sau khi khai tông lập phái, thiên phú võ đạo đứng đầu trong tông môn, hắn không thể đỡ nổi một chỉ của Lăng Hàn?
- Nhanh, đối thủ vô cùng đáng sợ, cần mời Nhị sư huynh xuất mã.
- Không, phải mời Đại sư huynh!
Đám người mồm năm miệng mười nói với nhau, lúc này không ngừng phát ra cảnh cáo có địch nhân tấn công.
Không bao lâu, có rất nhiều người trên núi chạy tới nơi này.
Bảy tiểu oa nhi hưng phấn, cả đám bắt đầu vén tay áo lên.
- Phụ thân, không nên ngăn cản chúng ta, giao đám gia hỏa này cho chúng ta.
- Người nào lớn mật như thế, dám gây sự với Thái Hoa tông?
Một nam tử trung niên áo đen lạnh lùng nói một câu.
- Nhị sư huynh, hai người này nói khoác không biết ngượng, nói muốn chiêu an tông chủ đại nhân, còn ra tay đả thương người!
Các đệ tử vội vàng nói.
Nam tử áo đen chính là Nhị sư huynh Đồ Kiến Bạch của Thái Hoa tông, cũng không phải là là người Huyền Bắc quốc, hắn xuất sinh trong lồng giam, sớm đi theo Công Tôn Lương, được hắn thu làm đệ tử, cho nên nhìn hắn khoảng bốn mươi tuổi nhưng số tuổi thật sự đã hơn sáu mươi, bởi vì tuổi thọ tương đối dài nên không già mà thôi.
- Hóa ra là Lăng Hàn cùng Bích Tiêu công chúa.
Đồ Kiến Bạch tươi cười nói một tiếng, chẳng những không có xuất thủ, ngược lại còn chắp tay với hai người.
Cho nên Lăng Hàn lựa chọn Thái Hoa tông là có một dụng ý khác, hắn muốn tới thăm Hầu ca.
Hai người mang theo bảy Hồ Lô Oa xuất phát, đương nhiên còn có chiến tranh cự tượng, Thái Hoa tông đã không có ý đầu hàng, cho nên bọn họ không thể đi một chuyến tay không, không hàng, thật xin lỗi, chỉ có thể san bằng.
Lần này bọn họ tài đại khí thô, mượn được một chiếc không hạm, rốt cục không cần dựa vào hai chân đi đường.
Đương nhiên tốc độ không hạm không nhanh bằng bọn họ đi đường, nhưng tốt hơn ở chỗ không cần tự mình đi đường, hơn nữa không bị địa hình hạn chế, tổng hợp lại, tốc độ của bọn họ cũng không chậm hơn lúc trước bao nhiêu.
Bảy ngày sau, bọn họ điều khiển không hạm đáp xuống, Lăng Hàn bày ra một trận pháp ẩn hình đơn giản, chỉ cần không tiến vào trận pháp sẽ không phát hiện ra không hạm.
Sau đó, hắn và Bích Tiêu công chúa dẫn theo đám tiểu oa nhi đi đến dưới sơn môn Thái Hoa tông.
- Các ngươi tới chậm, kỳ hạn chiêu thu đệ tử đã kết thúc vào ba ngày trước.
Hai người còn chưa mở lời, lúc này có một thủ vệ lên tiếng.
Lăng Hàn mỉm cười:
- Chúng ta không phải đến làm đệ tử.
- Vậy các ngươi tới làm gì?
Tên thủ vệ kia cảm thấy khó hiểu.
- Chúng ta chính là người Ngoại Vụ phủ của Huyền Bắc quốc, có việc muốn gặp tông chủ của các ngươi.
Bích Tiêu công chúa tiếp lời nói.
Thủ vệ kia sững sờ:
- Cái gì Ngoại Vụ phủ? Đi đi đi, tông chủ chúng ta không rãnh gặp các ngươi.
- Thật không biết điều, a miêu a cẩu gì đó cũng dám chạy tới Thái Hoa tông chúng ta.
Lại một tên thủ vệ đi tới, hắn muốn đưa tay đẩy Bích Tiêu công chúa.
Hiển nhiên hắn có dụng tâm không tốt, tay của hắn đẩy ào ngực của Bích Tiêu công chúa.
Bích Tiêu công chúa tức giận, còn không chờ nàng bộc phát, ba, âm thanh bạt tai vang lên, Lăng Hàn đã xuất thủ trước, hắn tát tên gia hỏa sắc đảm ngập trời kia.
Lăng Hàn mỉm cười:
- Ngươi chỉ là Tầm Bí cảnh cũng dám xuất thủ đùa giỡn, ta thật bội phục lá gan của ngươi.
Tên thủ vệ còn lại vừa sợ vừa giận, hắn phát tín hiệu và nói:
- Dám đả thương người trong Thái Hoa tông, các ngươi đừng hòng chạy!
Lăng Hàn khoanh tay, nói:
- Yên tâm, chúng ta không chạy.
Khốn kiếp, hắn quá mức trấn định rồi.
Tên thủ vệ nói thầm trong lòng, rốt cuộc cái phủ gì đó có lai lịch gì, tại sao hai người này trấn định như vậy?
Qua một lúc, trên núi đã có người lao xuống, hơn nữa không chỉ một người, mà là mười người.
- Xảy ra chuyện gì?
Một tên thanh niên áo vàng hỏi, một đôi nam nữ trẻ tuổi dẫn theo sáu đứa bé… A, các ngươi rất biết sinh con.
- Bẩm Thất sư huynh, hai người này nói mình là người Ngoại Vụ phủ, muốn cầu kiến tông chủ đại nhân.
Thủ vệ kia vội vàng hành lễ, sau đó kể lại tình hình vừa rồi.
- Ngoại Vụ phủ?
- Cái gì Ngoại Vụ phủ?
- Chưa nghe nói qua.
Đám người lắc đầu, kể cả thanh niên áo vàng cũng vậy, dường như hắn có địa vị cao nhất trong đám người, ánh mắt nhìn sang công chúa Yêu tộc thì dừng lại một chút, nói:
- Sư tôn đại nhân chẳng những phải xử lý sự vụ trong tông, còn phải tu luyện, miễn cưỡng rút ra chút thời gian cũng dùng chỉ điểm những đệ tử như chúng ta tu luyện.
Hắn nói:
- Các ngươi có thể nói ý đồ đến đây cho ta biết, ta sẽ tìm một cơ hội thông bẩm với sư tôn.
Lăng Hàn lắc đầu, cười nói:
- Ngươi sai lầm một việc, chúng ta không phải cầu gặp Công Tôn tông chủ, mà là phụng lệnh thánh hoàng tới đây chiêu an.
- A?
Vẻ mặt đám người Thái Hoa tông đầy tức giận.
Trò cười, tông chủ của bọn họ là cường giả Tiên đồ, một hoàng đế hoàng triều thế tục muốn chiêu an?
- Thật buồn cười!
Thất sư huynh lập tức trách mắng:
- Trần Phong Viêm chỉ có thực lực Khai Khiếu cảnh, còn muốn chiêu an sư tôn đại nhân, quả thực là trò cười lớn nhất thiên hạ!
Hắn đã từng là một thành viên của Huyền Bắc quốc, nhưng xuất thân bần hàn, sau khi thiên địa biến hóa kịch liệt, hắn cũng may mắn gia nhập Thái Hoa tông, tu vi tăng lên như bay.
Cho nên, trong mắt hắn, Công Tôn Lương chính là thần nhân, không phải Trần Phong Viêm có thể so sánh.
Một phương diện khác, cũng bởi vì sau khi thiên địa kịch biến tin tức bế tắc, những người chỉ tập trung tinh thần tu luyện như hắn không biết được thế giới bên ngoài biến hóa như thế nào.
- Bắt lấy bọn chúng!
Đệ tử khác nhao nhao kêu lên.
Có hai người lao tới bắt Lăng Hàn.
Ai, mình dễ khi dễ như vậy sao?
Trong nháy mắt, Lăng Hàn dùng một đạo kình lực đánh hai người bay đi.
- Đánh thật hay!
Bảy tiểu oa nhi cùng vỗ tay.
- A, còn có chút thực lực.
Thất sư huynh nhìn Lăng Hàn, vẻ mặt hắn đầy ngưng trọng, hiển nhiên hắn đoán sai thực lực của Lăng Hàn.
Hắn dậm chân tại chỗ, ngạo nghễ nói:
- Ở trước mặt ta, chút thực lực của ngươi không đủ nhìn.
- Thất sư huynh uy vũ!
- Thất sư huynh xử lý hắn, dám làm càn trước Thái Hoa tông, nếu không dạy dỗ một phen thì mặt mũi chúng ta đặt ở đâu?
Những người khác nhao nhao kêu lên.
Thất sư huynh cười lạnh, hắn đưa tay bắt lấy Lăng Hàn, oanh, lực lượng hùng hậu bộc phát.
Kỳ thật hắn có thiên phú bất phàm, bởi vì xuất thân bần hàn, tu vi tăng lên chậm chạp, thẳng đến khi gia nhập Thái Hoa tông thì tu vi của hắn mới tăng lên như bay. Bởi vậy hắn tự cho rằng mình phi phàm, những kẻ tầm thường không lọt vào mắt hắn.
Thậm chí, nếu hắn sớm được Công Tôn Lương thu làm đệ tử, cảnh giới của hắn thậm chí có thể vượt qua Đại sư huynh, Nhị sư huynh.
Lăng Hàn còn trẻ tuổi hơn hắn, hắn cho rằng đối phương kém xa mình, cho nên xuất thủ vô cùng tùy ý.
Lăng Hàn cũng điểm ra một chỉ tùy ý.
- Dám xem thường ta?
Thất sư huynh hừ một tiếng, hắn chỉ dùng ba phần lực, đột nhiên hiện tại tăng lên bảy phần.
Phanh!
Chỉ phong xẹt qua, Thất sư huynh sợ hãi nhưng đã quá muộn, thân thể hắn bị đánh bay ra ngoài, hắn nặng nề ngã xuống mặt đất, cũng mất đi tri giác.
- Cái gì!
Những người khác sợ hãi, đây chính là Thất sư huynh của bọn họ, cũng là đệ tử đầu tiên được Công Tôn Lương thu nhận sau khi khai tông lập phái, thiên phú võ đạo đứng đầu trong tông môn, hắn không thể đỡ nổi một chỉ của Lăng Hàn?
- Nhanh, đối thủ vô cùng đáng sợ, cần mời Nhị sư huynh xuất mã.
- Không, phải mời Đại sư huynh!
Đám người mồm năm miệng mười nói với nhau, lúc này không ngừng phát ra cảnh cáo có địch nhân tấn công.
Không bao lâu, có rất nhiều người trên núi chạy tới nơi này.
Bảy tiểu oa nhi hưng phấn, cả đám bắt đầu vén tay áo lên.
- Phụ thân, không nên ngăn cản chúng ta, giao đám gia hỏa này cho chúng ta.
- Người nào lớn mật như thế, dám gây sự với Thái Hoa tông?
Một nam tử trung niên áo đen lạnh lùng nói một câu.
- Nhị sư huynh, hai người này nói khoác không biết ngượng, nói muốn chiêu an tông chủ đại nhân, còn ra tay đả thương người!
Các đệ tử vội vàng nói.
Nam tử áo đen chính là Nhị sư huynh Đồ Kiến Bạch của Thái Hoa tông, cũng không phải là là người Huyền Bắc quốc, hắn xuất sinh trong lồng giam, sớm đi theo Công Tôn Lương, được hắn thu làm đệ tử, cho nên nhìn hắn khoảng bốn mươi tuổi nhưng số tuổi thật sự đã hơn sáu mươi, bởi vì tuổi thọ tương đối dài nên không già mà thôi.
- Hóa ra là Lăng Hàn cùng Bích Tiêu công chúa.
Đồ Kiến Bạch tươi cười nói một tiếng, chẳng những không có xuất thủ, ngược lại còn chắp tay với hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.