Chương 3967: Chương 3974: Sương Mù
Cô Đơn Địa Phi
24/06/2018
Ầm ầm ầm, Lăng Hàn như hổ vào bầy dê, hắn chỉ đánh vài chiêu, hắn đánh bại bốn tên Khai Khiếu cảnh như gió thu quét lá vàng.
Cái gì!
Hai tên cường giả Tầm Bí cảnh biến sắc, chiến lực của Lăng Hàn còn chưa bước vào cấp độ Tầm Bí cảnh nhưng đã nghiền ép Khai Khiếu cảnh, dễ dàng tới mức không thể tưởng tượng nổi.
Kẻ này tuyệt đối là thiên tài võ đạo, nghiền ép cùng giai như ăn cơm uống nước.
Trong suy nghĩ của bọn họ, Lăng Hàn có tu vi Khai Khiếu cảnh, bằng không bọn họ không dám tin tưởng có kẻ vượt qua một đại cảnh giới còn có thể nghiền ép bọn họ.
- Người trẻ tuổi, sư phụ ngươi là người nào?
Một lão giả tóc bạc hỏi Lăng Hàn.
Hắn kiêng kị lai lịch của Lăng Hàn, có thể bồi dưỡng ra thiên tài như vậy là lão quái Chân Ngã hay Hóa Linh Chân Quân?
Cho nên, hắn không thể không đối đãi cẩn thận.
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:
- Sư phụ ta là Đại Tự Tại Thiên Sư, chấp chưởng càn khôn trên chín tầng trời.
Cảm giác trang bức thật tốt.
Hai lão giả nhìn nhau, hiển nhiên bọn họ chưa từng nghe qua cái tên này.
- Tiểu tử, ngươi đang đùa giỡn chúng ta sao?
Một lão giả khác quát lớn, hắn có mái tóc đen nhưng nếp nhăn quá nhiều.
Lăng Hàn phủi tay:
- Thông minh.
- Hừ, ngươi đùa nghịch tiểu thông minh trước mặt chúng ta, ngươi tự tìm đường chết!
Lão giả tóc bạc giận dữ, hắn lao thẳng về phía Lăng Hàn, vươn tay tấn công.
Hắn vẫn có chút cố kỵ, bởi vậy hắn muốn bắt chứ không phải giết Lăng Hàn.
Lăng Hàn phát động công bằng tuyệt đối, khí tức của lão giả tóc bạc giảm mạnh.
Hắn không phải cường giả Tiên đồ, cũng không dung hợp con mắt Thái Cổ hung thú, càng không phải hậu nhân của Hóa Linh Chân Quân, cũng không được ban thưởng bảo vật chống cự công bằng tuyệt đối áp chế.
Lăng Hàn xông lên, hắn xuất ra một quyền, ầm, lão giả tóc bạc bị đánh hôn mê bất tỉnh.
- Không có khả năng!
Lão giả còn lại hét lớn, Lăng Hàn rõ ràng chỉ biểu hiện chiến lực Khai Khiếu cảnh, vì cái gì biểu hiện của đồng bạn lại kém như vậy, hoàn toàn không ngăn được một kích?
Lăng Hàn lao thẳng về phía lão giả, hắn lại đánh ra một quyền.
Lão giả tóc đen vội vàng phòng ngự nhưng cảnh giới bị công bằng tuyệt đối giảm xuống hai cấp bậc, hắn có biện pháp đối kháng Lăng Hàn hay sao?
Ầm, hắn cũng bị một quyền đánh ngất xỉu.
Lăng Hàn vỗ tay và nhìn sang người trẻ tuổi:
- Hiện tại như thế nào?
Người trẻ tuổi hoảng sợ, hắn cậy vào tùy tùng của mình, nhưng bây giờ tùy tùng đều bị đánh bại, nội tâm hắn cảm thấy bối rối.
- Ngươi… ngươi… ngươi muốn làm gì?
Hắn sợ tới mức nói chuyện cà lăm:
- Phụ thân ta là Trương Tử Vận, là đại năng Chân Ngã cảnh!
Lăng Hàn cười ha ha:
- Không có gì, chỉ muốn đánh ngươi một trận, ta muốn ngươi nhớ rõ nơi này không phải lồng giam, không phải nơi ngươi muốn làm gì thì làm.
Người trẻ tuổi lui lại mấy bước, nói:
- Ngươi thật to gan, lại dám…
Lăng Hàn vung tay đấm đá người trẻ tuổi.
- Có gì không dám? Ta chính là Hồng Thiên Bộ, chẳng lẽ ngươi không biết ta là đệ nhất thiên kiêu ở đế đô sao?
Lăng Hàn kéo thù hận giúp Hồng Thiên Bộ.
Hồng Thiên Bộ sao, rất lợi hại phải không?
Người trẻ tuổi mờ mịt, lỗ mũi của hắn trúng một quyền, hắn thét thảm thiết, máu mũi chảy dài.
Bảy người khác đã nghe qua tên tuổi Hồng Thiên Bộ, mọi người nghiêm túc, khó trách người này cường đại như thế, hóa ra hắn là Hồng Thiên Bộ!
Lăng Hàn đánh người trẻ tuổi một lúc mới dừng lại, lại bảo chủ thuyền ra khơi.
Đám người chủ thuyền bị vũ lực của Lăng Hàn hù dọa, không người nào không sợ hãi.
Lăng Hàn lạnh lùng, nói:
- Giữ nguyên kế hoạch ra khơi, không có vấn đề chứ?
- Không có! Tuyệt đối không có!
Những người này vội vàng lắc đầu.
Có một ít người đã sớm tới nhưng lại bị xua đi, những người này tự nhiên không có khả năng quay lại, người tới muộn lại không biết chuyện xảy ra, sau khi lên thuyền đều tiến vào phòng mình.
Đến mười một giờ, thuyền lớn xuất phát, cũng tiến ra biển.
Nhìn thuyền lớn đi xa, người trẻ tuổi bị đánh đau lúc trước lại xuất hiện, hắn oán hận nói:
- Nhanh liên hệ với Tam sư huynh, bảo hắn nhìn thấy Hồng Thiên Bộ trong Phiêu Miểu phong thì phải giết hắn.
- Không!
Hắn vội vàng lắc đầu, nói:
- Không nên giết chết, phải giữ hắn lại để bản thiếu giết!
- Vâng, thiếu gia.
Mấy tên tùy tùng đáp lời.
Hiện tại có Mạn Tinh đằng, dễ dàng truyền tin tức qua lại.
- Hắt xì.
Trên một chiếc thuyền lớn khác, Hồng Thiên Bộ hắt xì một cái, hắn vuốt vuốt mũi, gần đây hắn bị vận rủi quấn thân, nếu không, với tu vi Tầm Bí cảnh của hắn làm sao có khả năng nhảy mũi?
Hiển nhiên, vận rủi làm hắn hắt xì cũng không đơn giản như vậy
...
Sau khi thuyền lớn ra biển, cánh bườm mở ra, con thuyền theo gió lướt đi thật nhanh.
Gần đây tất cả mọi người đều đi Phiêu Miểu phong, chiếc thuyền này đã đi ba chuyến nên có thể nói xe nhẹ đường quen, bởi vậy, chủ thuyền vỗ ngực bảo đảm, chỉ cần không tới một ngày là đến nơi, cũng an toàn tuyệt đối.
Sau khi tiến vào biển sâu, mặc dù có sóng gió nhưng gió không tính là nhanh, sóng không quá lớn, con thuyền hơi chấn động, việc này cũng làm không ít người say sóng buồn nôn.
Việc này không quan hệ tới thực lực, có một ít người trời sinh bị say sóng.
Lăng Hàn không bị ảnh hưởng, hơn nữa, cho dù hắn bị say sóng, chỉ cần hắn tiến vào Dưỡng Nguyên Hồ Lô sẽ tránh được cảm giác này.
Qua mấy tiếng sau, một đám mây đen bay tới che khuất mặt trời, thiên địa biến thành tối tăm.
- Thế nào?
Đám người chạy tới boong thuyền, hiện tại còn rất lâu mới đến tối, nhưng đột nhiên tối tăm như vậy, nhiều người cảm thấy không thoải mái.
- An tâm, an tâm.
Có thuyền viên an ủi:
- Mây trên trời, gió trên biển, tâm thiếu nữ, đây là những thứ biến ảo không ngừng, cũng rất bình thường.
Gia hỏa này nói chuyện còn mang theo ý thơ.
Tất cả mọi người bật cười, người ta nói rất bình thường, bọn họ cũng không cần khẩn trương.
Lăng Hàn mở nhãn thuật quan sát, hắn cau mày, nói:
- Trên biển xuất hiện một đám sương mù, chuyện này rất bình thường sao?
- Sương mù gì?
Tất cả mọi người nhìn theo ánh mắt của hắn, cũng không nhìn thấy cái gì, phía trước quá tối tăm.
- Tiểu tử, ngươi nói hươu nói vượn gì đó?
- Lão tử cảnh cáo ngươi, không nên nói bậy bạ!
- Cẩn thận ta đánh ngươi!
Đám người quát tháo, cho rằng Lăng Hàn cố ý nói càn để gây sự chú ý.
Tên thủy thủ đã nhìn thấy Lăng Hàn phát uy, hắn kinh hãi và thét lớn:
- Lão đại, phía trước xuất hiện sương mù!
Lúc này chủ thuyền lập tức bẻ lái, nhanh chóng quay đầu thuyền trở về.
Bởi vì quay thuyền quá gấp làm nhiều người ngã nhào, vội vàng bắt lấy đồ vật bên cạnh mới tránh rơi xuống biển.
Lăng Hàn sử dụng Thiên Cân Trụy, thân thể khóa chặt lên boong thuyền, hắn nhìn về phía trước, hắn nhìn thấy đám sương mù đang bay tới rất nhanh.
Hắn lắc đầu, đừng nói thuyền lớn còn đang chuyển hướng, cho dù đã điều chỉnh xong phương hướng, đi thuyền tốc độ cao nhất cũng không có khả năng nhanh bằng sương mù.
Qua trong giây lát, sương mù vô tận quét qua.
Cái gì!
Hai tên cường giả Tầm Bí cảnh biến sắc, chiến lực của Lăng Hàn còn chưa bước vào cấp độ Tầm Bí cảnh nhưng đã nghiền ép Khai Khiếu cảnh, dễ dàng tới mức không thể tưởng tượng nổi.
Kẻ này tuyệt đối là thiên tài võ đạo, nghiền ép cùng giai như ăn cơm uống nước.
Trong suy nghĩ của bọn họ, Lăng Hàn có tu vi Khai Khiếu cảnh, bằng không bọn họ không dám tin tưởng có kẻ vượt qua một đại cảnh giới còn có thể nghiền ép bọn họ.
- Người trẻ tuổi, sư phụ ngươi là người nào?
Một lão giả tóc bạc hỏi Lăng Hàn.
Hắn kiêng kị lai lịch của Lăng Hàn, có thể bồi dưỡng ra thiên tài như vậy là lão quái Chân Ngã hay Hóa Linh Chân Quân?
Cho nên, hắn không thể không đối đãi cẩn thận.
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:
- Sư phụ ta là Đại Tự Tại Thiên Sư, chấp chưởng càn khôn trên chín tầng trời.
Cảm giác trang bức thật tốt.
Hai lão giả nhìn nhau, hiển nhiên bọn họ chưa từng nghe qua cái tên này.
- Tiểu tử, ngươi đang đùa giỡn chúng ta sao?
Một lão giả khác quát lớn, hắn có mái tóc đen nhưng nếp nhăn quá nhiều.
Lăng Hàn phủi tay:
- Thông minh.
- Hừ, ngươi đùa nghịch tiểu thông minh trước mặt chúng ta, ngươi tự tìm đường chết!
Lão giả tóc bạc giận dữ, hắn lao thẳng về phía Lăng Hàn, vươn tay tấn công.
Hắn vẫn có chút cố kỵ, bởi vậy hắn muốn bắt chứ không phải giết Lăng Hàn.
Lăng Hàn phát động công bằng tuyệt đối, khí tức của lão giả tóc bạc giảm mạnh.
Hắn không phải cường giả Tiên đồ, cũng không dung hợp con mắt Thái Cổ hung thú, càng không phải hậu nhân của Hóa Linh Chân Quân, cũng không được ban thưởng bảo vật chống cự công bằng tuyệt đối áp chế.
Lăng Hàn xông lên, hắn xuất ra một quyền, ầm, lão giả tóc bạc bị đánh hôn mê bất tỉnh.
- Không có khả năng!
Lão giả còn lại hét lớn, Lăng Hàn rõ ràng chỉ biểu hiện chiến lực Khai Khiếu cảnh, vì cái gì biểu hiện của đồng bạn lại kém như vậy, hoàn toàn không ngăn được một kích?
Lăng Hàn lao thẳng về phía lão giả, hắn lại đánh ra một quyền.
Lão giả tóc đen vội vàng phòng ngự nhưng cảnh giới bị công bằng tuyệt đối giảm xuống hai cấp bậc, hắn có biện pháp đối kháng Lăng Hàn hay sao?
Ầm, hắn cũng bị một quyền đánh ngất xỉu.
Lăng Hàn vỗ tay và nhìn sang người trẻ tuổi:
- Hiện tại như thế nào?
Người trẻ tuổi hoảng sợ, hắn cậy vào tùy tùng của mình, nhưng bây giờ tùy tùng đều bị đánh bại, nội tâm hắn cảm thấy bối rối.
- Ngươi… ngươi… ngươi muốn làm gì?
Hắn sợ tới mức nói chuyện cà lăm:
- Phụ thân ta là Trương Tử Vận, là đại năng Chân Ngã cảnh!
Lăng Hàn cười ha ha:
- Không có gì, chỉ muốn đánh ngươi một trận, ta muốn ngươi nhớ rõ nơi này không phải lồng giam, không phải nơi ngươi muốn làm gì thì làm.
Người trẻ tuổi lui lại mấy bước, nói:
- Ngươi thật to gan, lại dám…
Lăng Hàn vung tay đấm đá người trẻ tuổi.
- Có gì không dám? Ta chính là Hồng Thiên Bộ, chẳng lẽ ngươi không biết ta là đệ nhất thiên kiêu ở đế đô sao?
Lăng Hàn kéo thù hận giúp Hồng Thiên Bộ.
Hồng Thiên Bộ sao, rất lợi hại phải không?
Người trẻ tuổi mờ mịt, lỗ mũi của hắn trúng một quyền, hắn thét thảm thiết, máu mũi chảy dài.
Bảy người khác đã nghe qua tên tuổi Hồng Thiên Bộ, mọi người nghiêm túc, khó trách người này cường đại như thế, hóa ra hắn là Hồng Thiên Bộ!
Lăng Hàn đánh người trẻ tuổi một lúc mới dừng lại, lại bảo chủ thuyền ra khơi.
Đám người chủ thuyền bị vũ lực của Lăng Hàn hù dọa, không người nào không sợ hãi.
Lăng Hàn lạnh lùng, nói:
- Giữ nguyên kế hoạch ra khơi, không có vấn đề chứ?
- Không có! Tuyệt đối không có!
Những người này vội vàng lắc đầu.
Có một ít người đã sớm tới nhưng lại bị xua đi, những người này tự nhiên không có khả năng quay lại, người tới muộn lại không biết chuyện xảy ra, sau khi lên thuyền đều tiến vào phòng mình.
Đến mười một giờ, thuyền lớn xuất phát, cũng tiến ra biển.
Nhìn thuyền lớn đi xa, người trẻ tuổi bị đánh đau lúc trước lại xuất hiện, hắn oán hận nói:
- Nhanh liên hệ với Tam sư huynh, bảo hắn nhìn thấy Hồng Thiên Bộ trong Phiêu Miểu phong thì phải giết hắn.
- Không!
Hắn vội vàng lắc đầu, nói:
- Không nên giết chết, phải giữ hắn lại để bản thiếu giết!
- Vâng, thiếu gia.
Mấy tên tùy tùng đáp lời.
Hiện tại có Mạn Tinh đằng, dễ dàng truyền tin tức qua lại.
- Hắt xì.
Trên một chiếc thuyền lớn khác, Hồng Thiên Bộ hắt xì một cái, hắn vuốt vuốt mũi, gần đây hắn bị vận rủi quấn thân, nếu không, với tu vi Tầm Bí cảnh của hắn làm sao có khả năng nhảy mũi?
Hiển nhiên, vận rủi làm hắn hắt xì cũng không đơn giản như vậy
...
Sau khi thuyền lớn ra biển, cánh bườm mở ra, con thuyền theo gió lướt đi thật nhanh.
Gần đây tất cả mọi người đều đi Phiêu Miểu phong, chiếc thuyền này đã đi ba chuyến nên có thể nói xe nhẹ đường quen, bởi vậy, chủ thuyền vỗ ngực bảo đảm, chỉ cần không tới một ngày là đến nơi, cũng an toàn tuyệt đối.
Sau khi tiến vào biển sâu, mặc dù có sóng gió nhưng gió không tính là nhanh, sóng không quá lớn, con thuyền hơi chấn động, việc này cũng làm không ít người say sóng buồn nôn.
Việc này không quan hệ tới thực lực, có một ít người trời sinh bị say sóng.
Lăng Hàn không bị ảnh hưởng, hơn nữa, cho dù hắn bị say sóng, chỉ cần hắn tiến vào Dưỡng Nguyên Hồ Lô sẽ tránh được cảm giác này.
Qua mấy tiếng sau, một đám mây đen bay tới che khuất mặt trời, thiên địa biến thành tối tăm.
- Thế nào?
Đám người chạy tới boong thuyền, hiện tại còn rất lâu mới đến tối, nhưng đột nhiên tối tăm như vậy, nhiều người cảm thấy không thoải mái.
- An tâm, an tâm.
Có thuyền viên an ủi:
- Mây trên trời, gió trên biển, tâm thiếu nữ, đây là những thứ biến ảo không ngừng, cũng rất bình thường.
Gia hỏa này nói chuyện còn mang theo ý thơ.
Tất cả mọi người bật cười, người ta nói rất bình thường, bọn họ cũng không cần khẩn trương.
Lăng Hàn mở nhãn thuật quan sát, hắn cau mày, nói:
- Trên biển xuất hiện một đám sương mù, chuyện này rất bình thường sao?
- Sương mù gì?
Tất cả mọi người nhìn theo ánh mắt của hắn, cũng không nhìn thấy cái gì, phía trước quá tối tăm.
- Tiểu tử, ngươi nói hươu nói vượn gì đó?
- Lão tử cảnh cáo ngươi, không nên nói bậy bạ!
- Cẩn thận ta đánh ngươi!
Đám người quát tháo, cho rằng Lăng Hàn cố ý nói càn để gây sự chú ý.
Tên thủy thủ đã nhìn thấy Lăng Hàn phát uy, hắn kinh hãi và thét lớn:
- Lão đại, phía trước xuất hiện sương mù!
Lúc này chủ thuyền lập tức bẻ lái, nhanh chóng quay đầu thuyền trở về.
Bởi vì quay thuyền quá gấp làm nhiều người ngã nhào, vội vàng bắt lấy đồ vật bên cạnh mới tránh rơi xuống biển.
Lăng Hàn sử dụng Thiên Cân Trụy, thân thể khóa chặt lên boong thuyền, hắn nhìn về phía trước, hắn nhìn thấy đám sương mù đang bay tới rất nhanh.
Hắn lắc đầu, đừng nói thuyền lớn còn đang chuyển hướng, cho dù đã điều chỉnh xong phương hướng, đi thuyền tốc độ cao nhất cũng không có khả năng nhanh bằng sương mù.
Qua trong giây lát, sương mù vô tận quét qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.