Chương 3992: Chương 3999: Quỳ Xuống
Cô Đơn Địa Phi
24/06/2018
Còn bốn người liều mạng, nam tử vừa ngứa vừa đau gào lên.
Lúc này không liều, chỉ có hắn sẽ chết.
Lăng Hàn không quan tâm, nhãn thuật mở ra, hắn có thể nhìn thấy sơ hở trong công kích của mỗi người, sát khí tấn công một người, người này lâm vào trạng thái mơ hồ, hắn dùng kim kiếm bắn tới, cũng miểu sát đối thủ.
Quá dễ dàng, hắn luân phiên sử dụng ba loại dị năng, bốn người còn lại bị hắn giết sạch sẽ.
Nếu truyền chiến tích này ra ngoài, mọi người sẽ không tin tưởng, quá kinh khủng, hắn chỉ là Minh Văn cảnh đấy, hơn nữa còn không phải một người, mà là năm người!
Lăng Hàn lục soát năm người một lần, hắn không phát hiện bảo vật gì có giá trị.
Ai, thật nghèo, không có một khối Trúc Cơ thần thạch nào.
Lăng Hàn lắc đầu, hắn tiếp tục đi tìm kiếm, lúc trước có rất nhiều người đuổi giết hắn, thực lực hiện tại đã đủ, đương nhiên hắn phải đi báo thù.
Ruộng hoa này chính là một ảo trận, nó phát sinh biến hóa vào bất cứ lúc nào, nếu không phá giải huyền bí ẩn chứa trong đó, hắn sẽ không thể thoát ra ngoài, bởi vậy, có thể gặp người hay không cũng phải xem vận khí.
Không khéo chính là, vận khí Lăng Hàn đã không tốt.
Ngày thứ hai, cho dù Lăng Hàn tiếp tục sử dụng Băng Nguyên thạch tu luyện cũng không hấp dẫn bất cứ kẻ nào.
Đến sáng sớm ngày thứ ba, đột nhiên cánh đồng hoa xuất hiện biến hóa to lớn, Lăng Hàn đi một lúc, đột nhiên phía trước rộng mở trong sáng.
Trước mặt xuất hiện đường núi.
A, đã thoát ra?
Lăng Hàn sững sờ, lúc này hắn ý thức được, thiên địa đại thế đã biến mất, hoặc là sinh ra biến hóa thật nhỏ, cho nên hắn mới có thể thuận thuận lợi lợi vượt qua.
Không chỉ có hắn, những người khác cũng như thế, phía trước Lăng Hàn có người, sau lưng hắn cũng có người xuất hiện.
- Lăng Hàn!
Có người kêu lớn, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía sau.
Lăng Hàn nhìn sang, hắn cảm thấy đáng tiếc chính là, nơi này không có Hồng Thiên Bộ.
Nhưng hắn vẫn nhìn thấy một người vô cùng quen mắt, đó là Mã Thu Linh.
- Giao bảo vật ra đây!
Có người giết tới.
- Đó là của ta!
- Cút ngay cho ta!
Càng nhiều người giết tới, mỗi một người đều tranh nhau lao lên, theo bọn họ nghĩ, Lăng Hàn chỉ có tu vi Minh Văn cảnh nên không thể uy hiếp tới mình, chỉ cần hắn không lấy da Hư Không Thú ẩn thân, căn bản không đủ gây sợ.
Thân thể Lăng Hàn hơi động, hắn lập tức phản kích.
Hắn để mắt tới một người, lập tức sử dụng sát khí xung kích tấn công, người kia lập tức trì trệ, với tu vi thất văn của Lăng Hàn hiện tại, sát khí xung kích tạo thành hiệu quả đáng sợ, Tầm Bí cảnh cũng trúng chiêu.
Người kia hơi dừng lại một lúc, Lăng Hàn đã giết tới, hắn xuất ra một quyền, ầm, người này bị hắn đánh vỡ nát.
Chi!
Những người khác dừng lại, khốn khiếp, việc này quá kinh khủng, Tầm Bí cảnh bị một quyền miểu sát?
Ngươi là cường giả Tiên đồ sao?
Không phải, hắn chỉ là một tên Minh Văn cảnh mà thôi.
Lăng Hàn thu hồi nắm đấm, ánh mắt lành lạnh, cũng nhìn vào mọi người.
- Ta không oán không thù với các ngươi, vì sao các ngươi cứ dồn ta vào chỗ chết, cho rằng ta dễ khi dễ sao?
Tất cả mọi người im lặng, theo bọn họ nghĩ, Lăng Hàn thật sự rất dễ bắt nạt, cũng chỉ là Minh Văn cảnh mà thôi, nhưng không ai nghĩ thế sự xoay vần, thực lực Lăng Hàn tăng lên đáng sợ như vậy?
Sớm biết như thế, lúc trước không nên nảy lòng tham.
Lăng Hàn để mắt tới Mã Thu Linh, trên trán của nữ nhân này vẫn còn sưng, có thể nhìn thấy chữ in trên đó, nếu bị mảnh vỡ mộ bia đánh trúng, cho dù yêu nghiệt như Hồng Thiên Bộ cũng cần mấy tháng mới có thể xóa đi.
Mã Thu Linh bị hắn đánh vào trán, đương nhiên nàng cũng biết Lăng Hàn là hung thủ đánh lén mình, nàng hận đến mức nghiến răng, không biết mộng tưởng sau khi gặp được Lăng Hàn thì mình sẽ tra tấn hắn như thế nào.
Nhưng hiện tại đối mặt, nàng cảm thấy nội tâm lạnh buốt.
Thật đáng sợ, một quyền miểu sát Tầm Bí cảnh, hắn chính là yêu quái.
Lăng Hàn thu hồi ánh mắt, hắn không đặt mặt hàng như Mã Thu Linh vào mắt. Hắn thản nhiên nói:
- Quỳ xuống!
Cái, cái gì?
Tất cả mọi người sững sờ, ngươi muốn chúng ta quỳ xuống?
- Lăng Hàn, ngươi đừng quá mức!
Một người quát:
- Đoạt bảo trong di tích cổ vốn tràn ngập nguy hiểm, ngươi không quá đáng như vậy.
Lăng Hàn gật đầu:
- Không sai, đoạt bảo trong di tích cổ dựa vào thực lực nói chuyện, cho nên các ngươi truy sát ta, ta cũng không nói lời oán hận, bởi vì lời nói còn không bằng cái rắm! Nhưng hiện tại, thực lực của ta hiện tại mạnh hơn, ta muốn các ngươi quỳ xuống, các ngươi có phục hay không?
- Không phục!
Có người kêu lên:
- Mọi người không cần sợ, hắn chỉ có một người, chúng ta liên thủ còn không đánh lại hắn sao?
Ầm!
Hắn vừa dứt lời, thân thể bay ra ngoài, thân thể hắn va chạm với vách núi, sau đó tuột xuống, ít nhất một phần ba xương cốt của hắn bị đánh gãy
Lăng Hàn xuất hiện tại vị trí của người khác, vừa rồi hắn vận dụng Chỉ Xích Thiên Nhai nhắm ngay người này, va chạm tốc độ cao rất khủng khiếp, hắn đã tu ra thất cốt, hơn nữa nội tạng đều được khắc minh văn, lực phòng ngự vô cùng cường đại, chỉ va chạm cũng làm người này gãy hơn một nửa xương trong người, hắn lại điềm nhiên như không có việc gì.
Lăng Hàn hoạt động gân cốt một chút, trong va chạm vừa rồi, hắn cũng phải thừa nhận lực phản chấn, hắn cũng cảm thấy hơi choáng váng.
Cơ sở vững chắc sẽ biến thái như vậy.
Tất cả mọi người hoảng sợ, tại sao một Minh Văn cảnh lại mạnh như thế, va chạm với Tầm Bí cảnh, kết quả Tầm Bí cảnh bị đụng gần chết.
Thiết luật võ đạo ở đâu?
- Quỳ xuống!
Lăng Hàn lại lên tiếng, lần này hắn dung nhập một tia sát khí, sức uy hiếp rất cường đại.
Có người lặng lẽ lui về phía sau, sau đó xoay người bỏ chạy, kết quả hắn cũng bước theo gót chân người kia, bị Lăng Hàn va chạm, một nửa xương cốt toàn thân đứt gãy, cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Lăng Hàn không nói thêm lời nào, hắn chỉ lạnh lùng nhìn đám người, khi Lăng Hàn không nói chính là lúc đại khai sát giới.
Ba, cuối cùng có người quỳ xuống, mặc dù cực kỳ sỉ nhục nhưng vì bảo mệnh, chịu chút khuất nhục thì thế nào?
Lăng Hàn hiện tại chỉ có tu vi Minh Văn cảnh, chỉ cần bọn họ vượt qua Tiên môn, trấn áp Lăng Hàn chỉ là việc rất nhỏ.
Cho nên, hiện tại cứ nhẫn nhịn nhất thời.
Có người mở tiền lệ, tự nhiên sẽ làm sĩ khí đám người, càng ngày càng nhiều người quỳ xuống, cho dù là Nhân tộc, Yêu tộc hay Hải tộc.
Cuối cùng, tất cả mọi người quỳ xuống, giống như đang triều bái vương giả.
Không ai tin tưởng việc này, một đám Tầm Bí cảnh bị một tên Minh Văn cảnh nho nhỏ trấn áp, phải quỳ bái, đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Lăng Hàn xuất thủ, hắn tấn công một người.
- Ngươi…
Người kia vội vàng ngăn cản.
- Lăng Hàn, ngươi không giữ lời hứa!
Những người khác cùng đứng lên, ngươi yêu cầu quỳ, chúng ta đã quỳ, ngươi còn muốn thế nào?
- Ta chỉ bảo các ngươi quỳ xuống, cũng không nói sau khi quỳ sẽ tha cho các ngươi không chết.
Lăng Hàn nói:
- Các ngươi có thể xem việc vừa rồi là trò hề, vì mạng sống nên quỳ xuống xin tha mạng, ha ha!
Lúc này không liều, chỉ có hắn sẽ chết.
Lăng Hàn không quan tâm, nhãn thuật mở ra, hắn có thể nhìn thấy sơ hở trong công kích của mỗi người, sát khí tấn công một người, người này lâm vào trạng thái mơ hồ, hắn dùng kim kiếm bắn tới, cũng miểu sát đối thủ.
Quá dễ dàng, hắn luân phiên sử dụng ba loại dị năng, bốn người còn lại bị hắn giết sạch sẽ.
Nếu truyền chiến tích này ra ngoài, mọi người sẽ không tin tưởng, quá kinh khủng, hắn chỉ là Minh Văn cảnh đấy, hơn nữa còn không phải một người, mà là năm người!
Lăng Hàn lục soát năm người một lần, hắn không phát hiện bảo vật gì có giá trị.
Ai, thật nghèo, không có một khối Trúc Cơ thần thạch nào.
Lăng Hàn lắc đầu, hắn tiếp tục đi tìm kiếm, lúc trước có rất nhiều người đuổi giết hắn, thực lực hiện tại đã đủ, đương nhiên hắn phải đi báo thù.
Ruộng hoa này chính là một ảo trận, nó phát sinh biến hóa vào bất cứ lúc nào, nếu không phá giải huyền bí ẩn chứa trong đó, hắn sẽ không thể thoát ra ngoài, bởi vậy, có thể gặp người hay không cũng phải xem vận khí.
Không khéo chính là, vận khí Lăng Hàn đã không tốt.
Ngày thứ hai, cho dù Lăng Hàn tiếp tục sử dụng Băng Nguyên thạch tu luyện cũng không hấp dẫn bất cứ kẻ nào.
Đến sáng sớm ngày thứ ba, đột nhiên cánh đồng hoa xuất hiện biến hóa to lớn, Lăng Hàn đi một lúc, đột nhiên phía trước rộng mở trong sáng.
Trước mặt xuất hiện đường núi.
A, đã thoát ra?
Lăng Hàn sững sờ, lúc này hắn ý thức được, thiên địa đại thế đã biến mất, hoặc là sinh ra biến hóa thật nhỏ, cho nên hắn mới có thể thuận thuận lợi lợi vượt qua.
Không chỉ có hắn, những người khác cũng như thế, phía trước Lăng Hàn có người, sau lưng hắn cũng có người xuất hiện.
- Lăng Hàn!
Có người kêu lớn, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía sau.
Lăng Hàn nhìn sang, hắn cảm thấy đáng tiếc chính là, nơi này không có Hồng Thiên Bộ.
Nhưng hắn vẫn nhìn thấy một người vô cùng quen mắt, đó là Mã Thu Linh.
- Giao bảo vật ra đây!
Có người giết tới.
- Đó là của ta!
- Cút ngay cho ta!
Càng nhiều người giết tới, mỗi một người đều tranh nhau lao lên, theo bọn họ nghĩ, Lăng Hàn chỉ có tu vi Minh Văn cảnh nên không thể uy hiếp tới mình, chỉ cần hắn không lấy da Hư Không Thú ẩn thân, căn bản không đủ gây sợ.
Thân thể Lăng Hàn hơi động, hắn lập tức phản kích.
Hắn để mắt tới một người, lập tức sử dụng sát khí xung kích tấn công, người kia lập tức trì trệ, với tu vi thất văn của Lăng Hàn hiện tại, sát khí xung kích tạo thành hiệu quả đáng sợ, Tầm Bí cảnh cũng trúng chiêu.
Người kia hơi dừng lại một lúc, Lăng Hàn đã giết tới, hắn xuất ra một quyền, ầm, người này bị hắn đánh vỡ nát.
Chi!
Những người khác dừng lại, khốn khiếp, việc này quá kinh khủng, Tầm Bí cảnh bị một quyền miểu sát?
Ngươi là cường giả Tiên đồ sao?
Không phải, hắn chỉ là một tên Minh Văn cảnh mà thôi.
Lăng Hàn thu hồi nắm đấm, ánh mắt lành lạnh, cũng nhìn vào mọi người.
- Ta không oán không thù với các ngươi, vì sao các ngươi cứ dồn ta vào chỗ chết, cho rằng ta dễ khi dễ sao?
Tất cả mọi người im lặng, theo bọn họ nghĩ, Lăng Hàn thật sự rất dễ bắt nạt, cũng chỉ là Minh Văn cảnh mà thôi, nhưng không ai nghĩ thế sự xoay vần, thực lực Lăng Hàn tăng lên đáng sợ như vậy?
Sớm biết như thế, lúc trước không nên nảy lòng tham.
Lăng Hàn để mắt tới Mã Thu Linh, trên trán của nữ nhân này vẫn còn sưng, có thể nhìn thấy chữ in trên đó, nếu bị mảnh vỡ mộ bia đánh trúng, cho dù yêu nghiệt như Hồng Thiên Bộ cũng cần mấy tháng mới có thể xóa đi.
Mã Thu Linh bị hắn đánh vào trán, đương nhiên nàng cũng biết Lăng Hàn là hung thủ đánh lén mình, nàng hận đến mức nghiến răng, không biết mộng tưởng sau khi gặp được Lăng Hàn thì mình sẽ tra tấn hắn như thế nào.
Nhưng hiện tại đối mặt, nàng cảm thấy nội tâm lạnh buốt.
Thật đáng sợ, một quyền miểu sát Tầm Bí cảnh, hắn chính là yêu quái.
Lăng Hàn thu hồi ánh mắt, hắn không đặt mặt hàng như Mã Thu Linh vào mắt. Hắn thản nhiên nói:
- Quỳ xuống!
Cái, cái gì?
Tất cả mọi người sững sờ, ngươi muốn chúng ta quỳ xuống?
- Lăng Hàn, ngươi đừng quá mức!
Một người quát:
- Đoạt bảo trong di tích cổ vốn tràn ngập nguy hiểm, ngươi không quá đáng như vậy.
Lăng Hàn gật đầu:
- Không sai, đoạt bảo trong di tích cổ dựa vào thực lực nói chuyện, cho nên các ngươi truy sát ta, ta cũng không nói lời oán hận, bởi vì lời nói còn không bằng cái rắm! Nhưng hiện tại, thực lực của ta hiện tại mạnh hơn, ta muốn các ngươi quỳ xuống, các ngươi có phục hay không?
- Không phục!
Có người kêu lên:
- Mọi người không cần sợ, hắn chỉ có một người, chúng ta liên thủ còn không đánh lại hắn sao?
Ầm!
Hắn vừa dứt lời, thân thể bay ra ngoài, thân thể hắn va chạm với vách núi, sau đó tuột xuống, ít nhất một phần ba xương cốt của hắn bị đánh gãy
Lăng Hàn xuất hiện tại vị trí của người khác, vừa rồi hắn vận dụng Chỉ Xích Thiên Nhai nhắm ngay người này, va chạm tốc độ cao rất khủng khiếp, hắn đã tu ra thất cốt, hơn nữa nội tạng đều được khắc minh văn, lực phòng ngự vô cùng cường đại, chỉ va chạm cũng làm người này gãy hơn một nửa xương trong người, hắn lại điềm nhiên như không có việc gì.
Lăng Hàn hoạt động gân cốt một chút, trong va chạm vừa rồi, hắn cũng phải thừa nhận lực phản chấn, hắn cũng cảm thấy hơi choáng váng.
Cơ sở vững chắc sẽ biến thái như vậy.
Tất cả mọi người hoảng sợ, tại sao một Minh Văn cảnh lại mạnh như thế, va chạm với Tầm Bí cảnh, kết quả Tầm Bí cảnh bị đụng gần chết.
Thiết luật võ đạo ở đâu?
- Quỳ xuống!
Lăng Hàn lại lên tiếng, lần này hắn dung nhập một tia sát khí, sức uy hiếp rất cường đại.
Có người lặng lẽ lui về phía sau, sau đó xoay người bỏ chạy, kết quả hắn cũng bước theo gót chân người kia, bị Lăng Hàn va chạm, một nửa xương cốt toàn thân đứt gãy, cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Lăng Hàn không nói thêm lời nào, hắn chỉ lạnh lùng nhìn đám người, khi Lăng Hàn không nói chính là lúc đại khai sát giới.
Ba, cuối cùng có người quỳ xuống, mặc dù cực kỳ sỉ nhục nhưng vì bảo mệnh, chịu chút khuất nhục thì thế nào?
Lăng Hàn hiện tại chỉ có tu vi Minh Văn cảnh, chỉ cần bọn họ vượt qua Tiên môn, trấn áp Lăng Hàn chỉ là việc rất nhỏ.
Cho nên, hiện tại cứ nhẫn nhịn nhất thời.
Có người mở tiền lệ, tự nhiên sẽ làm sĩ khí đám người, càng ngày càng nhiều người quỳ xuống, cho dù là Nhân tộc, Yêu tộc hay Hải tộc.
Cuối cùng, tất cả mọi người quỳ xuống, giống như đang triều bái vương giả.
Không ai tin tưởng việc này, một đám Tầm Bí cảnh bị một tên Minh Văn cảnh nho nhỏ trấn áp, phải quỳ bái, đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Lăng Hàn xuất thủ, hắn tấn công một người.
- Ngươi…
Người kia vội vàng ngăn cản.
- Lăng Hàn, ngươi không giữ lời hứa!
Những người khác cùng đứng lên, ngươi yêu cầu quỳ, chúng ta đã quỳ, ngươi còn muốn thế nào?
- Ta chỉ bảo các ngươi quỳ xuống, cũng không nói sau khi quỳ sẽ tha cho các ngươi không chết.
Lăng Hàn nói:
- Các ngươi có thể xem việc vừa rồi là trò hề, vì mạng sống nên quỳ xuống xin tha mạng, ha ha!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.