Chương 4001: Chương 4008: Thiên Thạch
Cô Đơn Địa Phi
24/06/2018
Lăng Hàn phát động Chỉ Xích Thiên Nhai, trong nháy mắt trốn xa hơn trăm dặm, sau đó liên tục cất bước, một bước vượt qua trăm dặm, đã nhanh đến mức không có cách nào hình dung.
Nhưng chuyện này cũng tạo thành phụ tải lớn lên thân thể hắn, chỉ đi vài bước cũng làm xương cốt của hắn sinh ra âm thanh răn rắc, trên da đã có máu tươi chảy ra ngoài.
Hắn trôi nổi trong biển rộng, cũng không thể cử động được.
Lăng Hàn dứt khoát tiến vào trong hồ lô, dù sao đang trôi nổi trên biển, không cần lo lắng hắn sau khi hắn tiến vào hồ lo, hồ lô sẽ chìm xuống đáy biển, áp lực cường đại thậm chí ép nát hồ lô.
- Phụ thân!
Đám tiểu oa nhi chạy tới.
Lăng Hàn gật gật đầu, hắn vừa chữa thương vừa nói:
- Các ngươi nghe nói về Bàn Thạch Tổ Vương hay không?
Bảy tiểu oa nhi lắc đầu, ánh mắt sắc trư sáng lên, nó nhìn sang Lăng Hàn.
- Thế nào, con lợn chết ngươi biết?
Lăng Hàn kinh ngạc.
Heo mập hừ hừ, dáng vẻ ngươi quá cô văn quả lậu.
- Sắc trư, rốt cuộc ngươi ẩn giấu bao nhiêu bí mật?
Lăng Hàn hỏi.
Sắc trư không để ý tới hắn, dáng vẻ rất ngạo kiêu.
Lăng Hàn không hỏi, sắc trư sẽ không nói chuyện.
Được rồi, Bàn Thạch Tổ Vương đã cường đại như vậy, về sau tiến vào tinh không sẽ tìm ra sự tích huy hoàng của hắn, hắn nhìn thấy hình tượng đều là Bàn Thạch Tổ Vương chiến đấu với địch nhân nhưng cũng không nói rõ đối thủ là ai.
Vị Tổ Vương này đã leo lên đỉnh phong, rốt cuộc đã chiến thắng bao nhiêu thiên kiêu tuyệt đỉnh?
Lăng Hàn nghỉ ngơi một lúc, hắn rời khỏi hồ lô, hai tay vỗ vào mặt biển, sau đó hai chân đạp mặt biển tiến lên.
Vận tốc âm thanh đảm bảo hắn đạp lên mặt biển như đạp lên đất bằng, huống chi gấp sáu lần vận tốc âm thanh, hắn tiến lên, nước biển sau lưng sôi trào, thanh thế vô cùng to lớn.
Lăng Hàn ngự gió lướt đi, thậm chí hắn có một loại ảo giác, hắn có thể giẫm lên sóng gió và bay lên trời.
Nếu như gió lớn hơn một chút, có lẽ hắn thực sự làm được.
Chỉ qua mấy giờ, phía trước xuất hiện bờ biển.
Hắn nhảy lên và đáp xuống bờ biển.
Cần phải trở về.
Lăng Hàn bắt đầu quay lại đế đô, hắn lao đi rất nhanh, cước trình của hắn gấp sáu lần vận tốc âm thanh, tốc độ như vậy nhanh đến mức kinh người
Bóng đêm giáng lâm, hắn dự định nghỉ ngơi một chút, chờ tu hành buổi sáng xong, sau đó tiếp tục lên đường.
Hắn và đám tiểu oa nhi rời khỏi hồ lô, sau đó bắt đầu nấu ăn.
Mọi người ăn uống, cười nói vui vẻ hòa thuận.
Ăn xong, Lăng Hàn ôm tay ra sau đầu, nằm trên đồng cỏ ngắm sao.
Quan sát Bàn Thạch Tổ Vương chiến đấu, hắn được lợi không ít, trên thế gian có rất nhiều thiên tài đỉnh cấp, một đường từ yếu chiến đến mạnh nhất, đối thủ gì cũng đánh qua, mỗi một trận chiến đều trân quý.
Mặt khác, lúc ngâm trong Chân Huyết Hải ba ngày, nó có trợ giúp lớn với thân thể Lăng Hàn, thậm chí hắn có cảm giác mình vừa có cuộc đời mới.
- Phụ thân.
Nhị Oa nói:
- Vì cái gì chủng tộc cao đẳng vừa ra đời, trong cơ thể đã có gông cùm xiềng xích?
Ngươi hỏi ta sao?
Lăng Hàn lắc đầu:
- Không biết.
- Bởi vì dựa vào lực lượng sinh mệnh của mình đánh tan gông cùm xiềng xích, tiêu hao chính là sinh mệnh bản nguyên, đây là cấp độ sinh mệnh tăng lên.
Tam Oa tiếp lời:
- Cho dù ngươi có thể ăn sinh mệnh bảo quả tiến hành bổ sung nhưng tiêu hao chung quy đã tiêu hao, sẽ lưu lại di chứng.
- Nhưng loại thiếu sót này không lập tức bộc phát ngay, sau khi cảnh giới tăng lên cao hơn mới có thể chậm rãi lộ ra ngoài.
Lục Oa nói.
- Chúng ta nguyên muốn chờ phụ thân tiến vào cảnh giới cao hơn mới nói, đến lúc đó phụ thân cũng có tư cách đi giành Thánh dược, chân chính chữa trị sinh mệnh bản nguyên.
Thất Oa cũng nói.
- Hiện tại, thiếu thốn trong sinh mệnh bản nguyên của phụ thân đã bổ sung đầy đủ, không còn tai hoạ ngầm.
Đại Oa tổng kết.
Lăng Hàn thế mới biết, đánh vỡ gông cùm xiềng xích sinh mệnh còn có hậu hoạn như vậy, vì cái gì rất nhiều người không thể xông lên cảnh giới chí cao? Vì cái gì có ít người rõ ràng là thiên tài nhưng sau đó dừng lại ở một cảnh giới không tiến?
Chính là bởi vì sinh mệnh bản nguyên tiêu hao quá nhiều, chính là sinh mệnh bảo quả cũng không có cách nào đền bù, lại không xung kích cảnh giới cao hơn khả năng.
May mắn, hắn ngâm trong một giọt chân huyết của Tổ Vương ba ngày, mặc dù giọt chân huyết này đã hóa thành biển cả, chỉ còn một tia huyết dịch mỏng manh, nếu thật cho hắn một giọt chân huyết, cho dù xóa đi sát khí cũng vô dụng, có thể bồi bổ đến mức hắn chết đi.
Tổ Vương cỡ nào tồn tại?
Là Đại Đế trong võ đạo, Thánh Hoàng trong võ giả, thậm chí một giọt máu có thể đánh chết Thánh Nhân, làm sao một Minh Văn cảnh như hắn có thể chịu nổi?
Khó trách hắn hiện tại có cảm giác nhẹ nhõm giống như thoát thai hoán cốt, giành lấy tân sinh, hóa ra sinh mệnh bản nguyên được bổ sung đầy đủ.
- Như vậy ta sung kích Khai Khiếu cảnh và Tầm Bí cảnh cũng phải tiêu hao sinh mệnh bản nguyên?
Hắn nhướng mày.
- Yên tâm đi, phụ thân.
Nhị Oa khoát tay nói:
- Sinh mệnh lực của phụ thân tràn đầy, hoàn toàn có thể chèo chống phụ thân vượt qua hai đại cảnh giới.
Lăng Hàn “a” một tiếng, khó trách Thạch Đầu Nhân ném mình vào trong biển máu ba ngày, chắc hẳn nó đã tính tới những chuyện này.
- Vận khí của phụ thân thật tốt, đừng xem chỉ có dưới Tiên đồ mới có tai họa ngầm nhưng bây giờ chỉ là giai đoạn xây dựng cơ sở, cảnh giới càng cao, muốn chữa trị càng khó khăn.
Tam Oa nói.
- Nếu sau khi tiến vào Tiên đồ, muốn chữa trị tai họa ngầm phải cần Thánh dược.
Đại Oa gật đầu.
Cũng may, thật sự may mắn, Lăng Hàn nhẹ gật đầu.
Lăng Hàn trầm tĩnh, không nhìn thấy tinh không.
A, sao băng.
Trên bầu trời có một ngôi sao băng bay tới, nó dùng tốc độ cực nhanh lao về hướng này, bởi vì ma sát với không khí nên sao băng bốc cháy hừng hực, có thể nhìn thấy sao bằng có đường kính chừng một trượng.
Khốn kiếp, tại sao lại rơi xuống hướng của mình?
Lăng Hàn dẫn theo đám tiểu oa nhi chạy đi, hắn mặc kệ sắc trư, gia hỏa này vạn pháp bất xâm.
Phanh, sao băng rơi xuống, vận tốc ít nhất cũng gấp hai mươi lần vận tốc âm thanh, lúc rơi xuống mặt đất tạo thành cái hố rất to, mặt đất chấn động mạnh, sóng xung kích quét qua các hướng, cây cối, hoa cỏ, hòn đá cùng bay lên cao.
Sau đó, toàn bộ mặt đất hóa thành biển lửa.
Lăng Hàn nhe răng, vận khí của mình biến thành xấu rồi sao, nếu chạy chậm một chút, bị thiên thạch nện trúng, hắn không chết cũng mất một lớp da.
Nghĩ lại, Thiên Văn ngọc dùng gấp vận tốc mười âm thanh oanh kích đã có thể miểu sát Tầm Bí cảnh, thiên thạch gấp hai mươi lần vận tốc âm thanh rơi xuống sẽ khủng bố cỡ nào?
Hắn chạy về, hỏa diễm không thể gây tổn thương cho hắn.
Bên trong thiên thạch vô cùng có khả năng ẩn chứa kim loại trân quý, cho nên Lăng Hàn cần trở về tìm một chút, thuận tiện xem thiên thạch có hình dáng thế nào.
Rất dễ tìm, thiên thạch nằm ở trung tâm cái hố lớn, chỉ cần đi vào trung tâm là có thể phát hiện thiên thạch.
Ba, đột nhiên thiên thạch vỡ vụn, có một người đi ra.
Nhưng chuyện này cũng tạo thành phụ tải lớn lên thân thể hắn, chỉ đi vài bước cũng làm xương cốt của hắn sinh ra âm thanh răn rắc, trên da đã có máu tươi chảy ra ngoài.
Hắn trôi nổi trong biển rộng, cũng không thể cử động được.
Lăng Hàn dứt khoát tiến vào trong hồ lô, dù sao đang trôi nổi trên biển, không cần lo lắng hắn sau khi hắn tiến vào hồ lo, hồ lô sẽ chìm xuống đáy biển, áp lực cường đại thậm chí ép nát hồ lô.
- Phụ thân!
Đám tiểu oa nhi chạy tới.
Lăng Hàn gật gật đầu, hắn vừa chữa thương vừa nói:
- Các ngươi nghe nói về Bàn Thạch Tổ Vương hay không?
Bảy tiểu oa nhi lắc đầu, ánh mắt sắc trư sáng lên, nó nhìn sang Lăng Hàn.
- Thế nào, con lợn chết ngươi biết?
Lăng Hàn kinh ngạc.
Heo mập hừ hừ, dáng vẻ ngươi quá cô văn quả lậu.
- Sắc trư, rốt cuộc ngươi ẩn giấu bao nhiêu bí mật?
Lăng Hàn hỏi.
Sắc trư không để ý tới hắn, dáng vẻ rất ngạo kiêu.
Lăng Hàn không hỏi, sắc trư sẽ không nói chuyện.
Được rồi, Bàn Thạch Tổ Vương đã cường đại như vậy, về sau tiến vào tinh không sẽ tìm ra sự tích huy hoàng của hắn, hắn nhìn thấy hình tượng đều là Bàn Thạch Tổ Vương chiến đấu với địch nhân nhưng cũng không nói rõ đối thủ là ai.
Vị Tổ Vương này đã leo lên đỉnh phong, rốt cuộc đã chiến thắng bao nhiêu thiên kiêu tuyệt đỉnh?
Lăng Hàn nghỉ ngơi một lúc, hắn rời khỏi hồ lô, hai tay vỗ vào mặt biển, sau đó hai chân đạp mặt biển tiến lên.
Vận tốc âm thanh đảm bảo hắn đạp lên mặt biển như đạp lên đất bằng, huống chi gấp sáu lần vận tốc âm thanh, hắn tiến lên, nước biển sau lưng sôi trào, thanh thế vô cùng to lớn.
Lăng Hàn ngự gió lướt đi, thậm chí hắn có một loại ảo giác, hắn có thể giẫm lên sóng gió và bay lên trời.
Nếu như gió lớn hơn một chút, có lẽ hắn thực sự làm được.
Chỉ qua mấy giờ, phía trước xuất hiện bờ biển.
Hắn nhảy lên và đáp xuống bờ biển.
Cần phải trở về.
Lăng Hàn bắt đầu quay lại đế đô, hắn lao đi rất nhanh, cước trình của hắn gấp sáu lần vận tốc âm thanh, tốc độ như vậy nhanh đến mức kinh người
Bóng đêm giáng lâm, hắn dự định nghỉ ngơi một chút, chờ tu hành buổi sáng xong, sau đó tiếp tục lên đường.
Hắn và đám tiểu oa nhi rời khỏi hồ lô, sau đó bắt đầu nấu ăn.
Mọi người ăn uống, cười nói vui vẻ hòa thuận.
Ăn xong, Lăng Hàn ôm tay ra sau đầu, nằm trên đồng cỏ ngắm sao.
Quan sát Bàn Thạch Tổ Vương chiến đấu, hắn được lợi không ít, trên thế gian có rất nhiều thiên tài đỉnh cấp, một đường từ yếu chiến đến mạnh nhất, đối thủ gì cũng đánh qua, mỗi một trận chiến đều trân quý.
Mặt khác, lúc ngâm trong Chân Huyết Hải ba ngày, nó có trợ giúp lớn với thân thể Lăng Hàn, thậm chí hắn có cảm giác mình vừa có cuộc đời mới.
- Phụ thân.
Nhị Oa nói:
- Vì cái gì chủng tộc cao đẳng vừa ra đời, trong cơ thể đã có gông cùm xiềng xích?
Ngươi hỏi ta sao?
Lăng Hàn lắc đầu:
- Không biết.
- Bởi vì dựa vào lực lượng sinh mệnh của mình đánh tan gông cùm xiềng xích, tiêu hao chính là sinh mệnh bản nguyên, đây là cấp độ sinh mệnh tăng lên.
Tam Oa tiếp lời:
- Cho dù ngươi có thể ăn sinh mệnh bảo quả tiến hành bổ sung nhưng tiêu hao chung quy đã tiêu hao, sẽ lưu lại di chứng.
- Nhưng loại thiếu sót này không lập tức bộc phát ngay, sau khi cảnh giới tăng lên cao hơn mới có thể chậm rãi lộ ra ngoài.
Lục Oa nói.
- Chúng ta nguyên muốn chờ phụ thân tiến vào cảnh giới cao hơn mới nói, đến lúc đó phụ thân cũng có tư cách đi giành Thánh dược, chân chính chữa trị sinh mệnh bản nguyên.
Thất Oa cũng nói.
- Hiện tại, thiếu thốn trong sinh mệnh bản nguyên của phụ thân đã bổ sung đầy đủ, không còn tai hoạ ngầm.
Đại Oa tổng kết.
Lăng Hàn thế mới biết, đánh vỡ gông cùm xiềng xích sinh mệnh còn có hậu hoạn như vậy, vì cái gì rất nhiều người không thể xông lên cảnh giới chí cao? Vì cái gì có ít người rõ ràng là thiên tài nhưng sau đó dừng lại ở một cảnh giới không tiến?
Chính là bởi vì sinh mệnh bản nguyên tiêu hao quá nhiều, chính là sinh mệnh bảo quả cũng không có cách nào đền bù, lại không xung kích cảnh giới cao hơn khả năng.
May mắn, hắn ngâm trong một giọt chân huyết của Tổ Vương ba ngày, mặc dù giọt chân huyết này đã hóa thành biển cả, chỉ còn một tia huyết dịch mỏng manh, nếu thật cho hắn một giọt chân huyết, cho dù xóa đi sát khí cũng vô dụng, có thể bồi bổ đến mức hắn chết đi.
Tổ Vương cỡ nào tồn tại?
Là Đại Đế trong võ đạo, Thánh Hoàng trong võ giả, thậm chí một giọt máu có thể đánh chết Thánh Nhân, làm sao một Minh Văn cảnh như hắn có thể chịu nổi?
Khó trách hắn hiện tại có cảm giác nhẹ nhõm giống như thoát thai hoán cốt, giành lấy tân sinh, hóa ra sinh mệnh bản nguyên được bổ sung đầy đủ.
- Như vậy ta sung kích Khai Khiếu cảnh và Tầm Bí cảnh cũng phải tiêu hao sinh mệnh bản nguyên?
Hắn nhướng mày.
- Yên tâm đi, phụ thân.
Nhị Oa khoát tay nói:
- Sinh mệnh lực của phụ thân tràn đầy, hoàn toàn có thể chèo chống phụ thân vượt qua hai đại cảnh giới.
Lăng Hàn “a” một tiếng, khó trách Thạch Đầu Nhân ném mình vào trong biển máu ba ngày, chắc hẳn nó đã tính tới những chuyện này.
- Vận khí của phụ thân thật tốt, đừng xem chỉ có dưới Tiên đồ mới có tai họa ngầm nhưng bây giờ chỉ là giai đoạn xây dựng cơ sở, cảnh giới càng cao, muốn chữa trị càng khó khăn.
Tam Oa nói.
- Nếu sau khi tiến vào Tiên đồ, muốn chữa trị tai họa ngầm phải cần Thánh dược.
Đại Oa gật đầu.
Cũng may, thật sự may mắn, Lăng Hàn nhẹ gật đầu.
Lăng Hàn trầm tĩnh, không nhìn thấy tinh không.
A, sao băng.
Trên bầu trời có một ngôi sao băng bay tới, nó dùng tốc độ cực nhanh lao về hướng này, bởi vì ma sát với không khí nên sao băng bốc cháy hừng hực, có thể nhìn thấy sao bằng có đường kính chừng một trượng.
Khốn kiếp, tại sao lại rơi xuống hướng của mình?
Lăng Hàn dẫn theo đám tiểu oa nhi chạy đi, hắn mặc kệ sắc trư, gia hỏa này vạn pháp bất xâm.
Phanh, sao băng rơi xuống, vận tốc ít nhất cũng gấp hai mươi lần vận tốc âm thanh, lúc rơi xuống mặt đất tạo thành cái hố rất to, mặt đất chấn động mạnh, sóng xung kích quét qua các hướng, cây cối, hoa cỏ, hòn đá cùng bay lên cao.
Sau đó, toàn bộ mặt đất hóa thành biển lửa.
Lăng Hàn nhe răng, vận khí của mình biến thành xấu rồi sao, nếu chạy chậm một chút, bị thiên thạch nện trúng, hắn không chết cũng mất một lớp da.
Nghĩ lại, Thiên Văn ngọc dùng gấp vận tốc mười âm thanh oanh kích đã có thể miểu sát Tầm Bí cảnh, thiên thạch gấp hai mươi lần vận tốc âm thanh rơi xuống sẽ khủng bố cỡ nào?
Hắn chạy về, hỏa diễm không thể gây tổn thương cho hắn.
Bên trong thiên thạch vô cùng có khả năng ẩn chứa kim loại trân quý, cho nên Lăng Hàn cần trở về tìm một chút, thuận tiện xem thiên thạch có hình dáng thế nào.
Rất dễ tìm, thiên thạch nằm ở trung tâm cái hố lớn, chỉ cần đi vào trung tâm là có thể phát hiện thiên thạch.
Ba, đột nhiên thiên thạch vỡ vụn, có một người đi ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.