Chương 4019: Chương 4026: Lại Lầm
Cô Đơn Địa Phi
24/06/2018
Lăng Hàn kinh ngạc.
Tại sao nhân loại lại có kẻ đầy cơ bắp thế này, tại sao cứ thích gây khó dễ cho mình?
Hắn một đường đột phá thất cốt, thất biến, thất văn, khí lực mạnh đến mức không phải Tầm Bí Cảnh có thể so sánh, vì sao phải liều mạng với hắn, chẳng lẽ đầu đối phương bị lừa đá hay sao?
Nếu như có kẻ muốn liều mạng với hắn, Lăng Hàn sẽ không để ý.
Lại va chạm vài lần, trạng thái của Lưu Hoa Vân phi thường không xong.
Đầu óc hắn mất trật tự, trên trán đổ mồ hôi lạnh, cũng đau đớn không chịu nổi.
Thực sự rất đau, hắn ít nhất đã gãy ba xương ngón tay, xương cánh tay cũng rạn nứt như mạng nhện, nếu tiếp tục liều mạng như thế, cam đoan cánh tay của hắn sẽ bị phế đi.
Đúng là mỉa mai mà.
Lúc trước hắn uy hiếp đánh gãy hai tay hai chân Lăng Hàn, kết quả tay hắn bị gãy, cánh tay cách phế bỏ không xa.
Rõ ràng là cứng đối cứng, song phương bị lực chấn động giống nhau, theo lý Lăng Hàn cũng không tốt hơn hắn ở điểm nào.
Hãy nhìn Lăng Hàn khí định thần nhàn, làm gì có dáng vẻ chật vật?
Đối phương là quái thai hay sao?
Thân thể ngươi dùng mẫu kim đúc thành sao?
- Rốt cuộc ngươi là người nào?
Lưu Hoa Vân cắn răng nói một câu, hắn ăn thua thiệt lớn khi va chạm với Lăng Hàn.
- Ta là Tàn Dạ.
Lăng Hàn cười nói, hắn chỉ sang Lưu Hoa Vân, nói;
- Không phải ngươi muốn đánh gãy tay chân của ta sao, đến đây, ta chờ.
Sắc mặt Lưu Hoa Vân vô cùng khó coi, đối phương đang vẽ mặt hắn.
- Tàn Dạ, ta nhớ kỹ ngươi rồi!
Hắn cắn răng nói một câu, hắn rất muốn chụp chết Lăng Hàn tại chỗ.
Lăng Hàn giang tay ra, hắn làm ra dáng vẻ mình rất vô tội.
Lưu Hoa Minh bị Ngưu Kiếm Hoa đánh, có quan hệ gì với hắn?
Vì sao hắn lại hấp dẫn thù hận như vậy?
Hắn không nghĩ ra, hắn xuất thế trong thần thạch, đáng lẽ ra phải có may mắn gia trì khí vận, tại sao hắn luôn gặp phải tai họa bất ngờ như vậy?
Nhìn thấy dáng vẻ vô tội của Lăng Hàn, Lưu Hoa Vân càng tức giận, ngươi đã chiếm cứ thượng phong, tại sao lại giả vờ bản thân bị thua thiệt? Trào phúng, tuyệt đối là trào phúng.
Lăng Hàn cười ha ha, nói:
- Ngươi đã muốn phế hai tay hai chân của ta, ta cũng không khách khí với ngươi, liền phế ngũ chi của ngươi là được rồi.
Lưu Hoa Vân sững sờ, ngũ chi, ở đâu ra ngũ chi?
Lăng Hàn nhìn hắn ngạc nhiên, cũng giải thích với hắn:
- Chỉ nam nhân mới có ngũ chi.
Lưu Hoa Vân mới hiểu ra, hắn muốn thiến ta sao?
- Tàn Dạ, cho dù khí lực của ngươi mạnh hơn ta một chút, ngươi cho rằng có thể thắng ta hay sao?
Hắn lạnh lùng nói, rút một thanh trường kiếm ra khỏi tay áo, dài mảnh như roi, mềm nhũn, lại dùng bí lực kích phát, thân kiếm thẳng như trường thương.
Hắn vận dụng kiếm quyết nhắm thẳng vào Lăng Hàn, toàn thân tỏa ra nhuệ khí sát phạt giống như nhân kiếm hợp nhất.
Lăng Hàn kinh ngạc, không nghĩ tới tên này lại có tạo nghệ kiếm đạo cao như vậy, từ dáng vẻ và phong cách xuất kiếm của đối phương, Lưu Vân Hoa đã có một ít phong thái của kiếm đạo đại sư.
- Dưới Đoạt Mệnh Thập Tam Kiếm của ta, ngươi còn mạnh miệng hay sao?
Lưu Hoa Vân nói rất ngạo mạn, có kiếm hay không, chiến lực của hắn cũng có khác nhau.
- Khoác lác, xuất chiêu đi.
Lăng Hàn cười nói.
- Tự mình chuốc lấy cực khổ!
Lưu Hoa Vân gào to, hắn lao về phía Lăng Hàn, xuất một kiếm sinh ra kiếm quang chói mắt.
Đoạt Mệnh Thập Tam Kiếm, kiếm đoạt mệnh.
Lăng Hàn mở đồng thuật quan sát, hắn tìm sơ hở trong kiếm pháp, sau đó hắn điểm ra một chỉ, bí lực bay ra khỏi khiếu huyệt, vai trái của Lưu Hoa Vân xuất hiện một tia máu tươi.
Cái gì!
Lưu Hoa Vân dừng công kích, hắn ngơ ngác nhìn Lăng Hàn, trên gương mặt mang theo thần thái không dám tin.
Cho dù bí thuật nào cũng có sơ hở, trong quá trình tu luyện, bởi vì học được chưa đến nơi đến chốn nên xuất hiện nhiều sơ hở hơn.
Lưu Hoa Vân là kỳ tài kiếm đạo, hắn hiểu rõ Đoạt Mệnh Thập Tam Kiếm tận xương tủy, chính vì như thế, hắn biết rõ bản thân có ba sơ hở.
Thế nhưng sơ hở giấu trong công kích sắc bén, người bình thường đừng nói tìm sơ hở, có thể nhìn rõ kiếm pháp của hắn hay không chính là vấn đề, làm sao có khả năng bắt được sơ hở chứ?
Hắn bộc phát công kích, Lăng Hàn lại tấn công nhắm thẳng vào sơ hở duy nhất trên kiếm pháp của hắn, hắn làm sao có thể không khiếp sợ.
Nhất định là trùng hợp.
Hắn xốc lại tinh thần, xuất kiếm lần nữa, kiếm đâm thẳng vào tim Lăng Hàn.
Lăng Hàn cười nhạt, hắn xuất một chỉ, phốc, kình khí đâm xuyên qua kiếm pháp và đánh vào sườn phải Lưu Hoa Vân.
Phốc, lại có máu tươi bắn tung tóe.
Lưu Hoa Vân run rẩy, hai lần liên tục đều như vậy, tuyệt đối không phải may mắn, Lăng Hàn thật sự có thể nắm lấy sơ hở trong kiếm pháp của hắn.
Làm sao có thể? Làm sao có thể?
Lăng Hàn kinh ngạc, nói:
- Di, không phải mười ba kiếm sao, tại sao không xuất chiêu?
Còn xuất chiêu cái rắm à!
Lưu Hoa Vân lắc đầu, Đoạt Mệnh Thập Tam Kiếm có uy lực cường đại không gì sánh được, chính vì thế nên phòng ngự yếu đi rất nhiều, bởi vì chỉ cần dùng tư thế lôi đình vạn quân giết chết đối thủ, phòng ngự của mình cao hay thấp có khác gì nhau?
Trước kia, cho dù hắn gặp phải đối thủ cân tài ngang sức, chỉ cần hắn vận dụng Đoạt Mệnh Thập Tam Kiếm, đối phương khẳng định chỉ có thể phòng ngự, Lăng Hàn chỉ xuất một chiêu là tấn công vào sơ hở của hắn..
Lại thi triển bộ kiếm pháp này, hắn tự mình chuốc lấy cực khổ.
Hắn xuất kiếm lần nữa nhưng lần này kiếm thế không bén nhọn như vậy, kiếm pháp mang theo nhẹ nhàng phiêu dật.
Hắn cải biến kiếm pháp, đây là Yên Vũ kiếm.
Lăng Hàn thi triển đồng thuật, khóe miệng lộ ra nụ cười khinh bỉ, bộ kiếm pháp này khác biệt, càng thiên hướng về phòng thủ, ba phần công bảy phần thủ, hắn vẫn nhìn ra sơ hở của đối phương, cho dù đánh vào sơ hở này, đối thủ cũng có thể thong dong hóa giải.
Hắn xuất một chỉ, kình khí bắn về phía sơ hở, quả nhiên, Lưu Hoa Vân thay đổi kiếm thế liền hóa giải dễ dàng.
Lăng Hàn mỉm cười, đối phương cho rằng làm vậy là có thể ngăn cản hắn hay sao?
Hắn chủ động xuất kích, Lôi Quang quyền bộc phát, thế tiến công nhanh như thiểm điện.
Đây là quyền pháp của Thất Hoàng tử, Lăng Hàn bình thường không dùng đến nó, cho nên khả năng bị người ta nhìn ra là rất nhỏ. Hơn nữa, nếu Thất Hoàng tử biết, nói không chừng có càng nhiều người biết, cho nên, hẳn không cần lo lắng bại lộ thân phận.
Rầm rầm, từng đạo quyền ấn tấn công Lưu Hoa Vân, giống như sao băng rơi xuống, nhanh đến mức không thể hình dung.
Trường kiếm của Lưu Hoa Vân thay đổi liên tục, hắn rất cường thế ngăn cản quyền ấn của Lăng Hàn, muốn xoay cục diện bị động.
Lăng Hàn đã nắm bắt chủ động, hắn làm sao cho phép đối phương xoay người?
Hắn không ngừng công kích mãnh liệt, liên tục áp chế Lưu Hoa Vân.
Đáng tiếc, vì che giấu tung tích, Lăng Hàn không vận dụng Yêu Hầu quyền, cũng không thể dùng Thiên Văn ngọc, nếu không hắn bộc phát toàn bộ chiến lực, hắn đã sớm giải quyết đối Lưu Vân Hoa.
Mặc dù như đây, Tiêu Huyên há hốc mồm, nàng không thể tin nổi.
Nàng lại lầm.
Lúc trước nàng cho rằng Ngưu Kiếm Hoa chỉ là nhị thế tổ thông thường, không nghĩ tới đối phương là thiên tài nhất tinh, lại càng sai lầm chính là, Lăng Hàn còn cường đại hơn Lưu Hoa Vân rất nhiều.
Một lần thi đấu luận võ lại có thể hấp dẫn nhiều thiên tài đỉnh cấp như thế?
Tại sao nhân loại lại có kẻ đầy cơ bắp thế này, tại sao cứ thích gây khó dễ cho mình?
Hắn một đường đột phá thất cốt, thất biến, thất văn, khí lực mạnh đến mức không phải Tầm Bí Cảnh có thể so sánh, vì sao phải liều mạng với hắn, chẳng lẽ đầu đối phương bị lừa đá hay sao?
Nếu như có kẻ muốn liều mạng với hắn, Lăng Hàn sẽ không để ý.
Lại va chạm vài lần, trạng thái của Lưu Hoa Vân phi thường không xong.
Đầu óc hắn mất trật tự, trên trán đổ mồ hôi lạnh, cũng đau đớn không chịu nổi.
Thực sự rất đau, hắn ít nhất đã gãy ba xương ngón tay, xương cánh tay cũng rạn nứt như mạng nhện, nếu tiếp tục liều mạng như thế, cam đoan cánh tay của hắn sẽ bị phế đi.
Đúng là mỉa mai mà.
Lúc trước hắn uy hiếp đánh gãy hai tay hai chân Lăng Hàn, kết quả tay hắn bị gãy, cánh tay cách phế bỏ không xa.
Rõ ràng là cứng đối cứng, song phương bị lực chấn động giống nhau, theo lý Lăng Hàn cũng không tốt hơn hắn ở điểm nào.
Hãy nhìn Lăng Hàn khí định thần nhàn, làm gì có dáng vẻ chật vật?
Đối phương là quái thai hay sao?
Thân thể ngươi dùng mẫu kim đúc thành sao?
- Rốt cuộc ngươi là người nào?
Lưu Hoa Vân cắn răng nói một câu, hắn ăn thua thiệt lớn khi va chạm với Lăng Hàn.
- Ta là Tàn Dạ.
Lăng Hàn cười nói, hắn chỉ sang Lưu Hoa Vân, nói;
- Không phải ngươi muốn đánh gãy tay chân của ta sao, đến đây, ta chờ.
Sắc mặt Lưu Hoa Vân vô cùng khó coi, đối phương đang vẽ mặt hắn.
- Tàn Dạ, ta nhớ kỹ ngươi rồi!
Hắn cắn răng nói một câu, hắn rất muốn chụp chết Lăng Hàn tại chỗ.
Lăng Hàn giang tay ra, hắn làm ra dáng vẻ mình rất vô tội.
Lưu Hoa Minh bị Ngưu Kiếm Hoa đánh, có quan hệ gì với hắn?
Vì sao hắn lại hấp dẫn thù hận như vậy?
Hắn không nghĩ ra, hắn xuất thế trong thần thạch, đáng lẽ ra phải có may mắn gia trì khí vận, tại sao hắn luôn gặp phải tai họa bất ngờ như vậy?
Nhìn thấy dáng vẻ vô tội của Lăng Hàn, Lưu Hoa Vân càng tức giận, ngươi đã chiếm cứ thượng phong, tại sao lại giả vờ bản thân bị thua thiệt? Trào phúng, tuyệt đối là trào phúng.
Lăng Hàn cười ha ha, nói:
- Ngươi đã muốn phế hai tay hai chân của ta, ta cũng không khách khí với ngươi, liền phế ngũ chi của ngươi là được rồi.
Lưu Hoa Vân sững sờ, ngũ chi, ở đâu ra ngũ chi?
Lăng Hàn nhìn hắn ngạc nhiên, cũng giải thích với hắn:
- Chỉ nam nhân mới có ngũ chi.
Lưu Hoa Vân mới hiểu ra, hắn muốn thiến ta sao?
- Tàn Dạ, cho dù khí lực của ngươi mạnh hơn ta một chút, ngươi cho rằng có thể thắng ta hay sao?
Hắn lạnh lùng nói, rút một thanh trường kiếm ra khỏi tay áo, dài mảnh như roi, mềm nhũn, lại dùng bí lực kích phát, thân kiếm thẳng như trường thương.
Hắn vận dụng kiếm quyết nhắm thẳng vào Lăng Hàn, toàn thân tỏa ra nhuệ khí sát phạt giống như nhân kiếm hợp nhất.
Lăng Hàn kinh ngạc, không nghĩ tới tên này lại có tạo nghệ kiếm đạo cao như vậy, từ dáng vẻ và phong cách xuất kiếm của đối phương, Lưu Vân Hoa đã có một ít phong thái của kiếm đạo đại sư.
- Dưới Đoạt Mệnh Thập Tam Kiếm của ta, ngươi còn mạnh miệng hay sao?
Lưu Hoa Vân nói rất ngạo mạn, có kiếm hay không, chiến lực của hắn cũng có khác nhau.
- Khoác lác, xuất chiêu đi.
Lăng Hàn cười nói.
- Tự mình chuốc lấy cực khổ!
Lưu Hoa Vân gào to, hắn lao về phía Lăng Hàn, xuất một kiếm sinh ra kiếm quang chói mắt.
Đoạt Mệnh Thập Tam Kiếm, kiếm đoạt mệnh.
Lăng Hàn mở đồng thuật quan sát, hắn tìm sơ hở trong kiếm pháp, sau đó hắn điểm ra một chỉ, bí lực bay ra khỏi khiếu huyệt, vai trái của Lưu Hoa Vân xuất hiện một tia máu tươi.
Cái gì!
Lưu Hoa Vân dừng công kích, hắn ngơ ngác nhìn Lăng Hàn, trên gương mặt mang theo thần thái không dám tin.
Cho dù bí thuật nào cũng có sơ hở, trong quá trình tu luyện, bởi vì học được chưa đến nơi đến chốn nên xuất hiện nhiều sơ hở hơn.
Lưu Hoa Vân là kỳ tài kiếm đạo, hắn hiểu rõ Đoạt Mệnh Thập Tam Kiếm tận xương tủy, chính vì như thế, hắn biết rõ bản thân có ba sơ hở.
Thế nhưng sơ hở giấu trong công kích sắc bén, người bình thường đừng nói tìm sơ hở, có thể nhìn rõ kiếm pháp của hắn hay không chính là vấn đề, làm sao có khả năng bắt được sơ hở chứ?
Hắn bộc phát công kích, Lăng Hàn lại tấn công nhắm thẳng vào sơ hở duy nhất trên kiếm pháp của hắn, hắn làm sao có thể không khiếp sợ.
Nhất định là trùng hợp.
Hắn xốc lại tinh thần, xuất kiếm lần nữa, kiếm đâm thẳng vào tim Lăng Hàn.
Lăng Hàn cười nhạt, hắn xuất một chỉ, phốc, kình khí đâm xuyên qua kiếm pháp và đánh vào sườn phải Lưu Hoa Vân.
Phốc, lại có máu tươi bắn tung tóe.
Lưu Hoa Vân run rẩy, hai lần liên tục đều như vậy, tuyệt đối không phải may mắn, Lăng Hàn thật sự có thể nắm lấy sơ hở trong kiếm pháp của hắn.
Làm sao có thể? Làm sao có thể?
Lăng Hàn kinh ngạc, nói:
- Di, không phải mười ba kiếm sao, tại sao không xuất chiêu?
Còn xuất chiêu cái rắm à!
Lưu Hoa Vân lắc đầu, Đoạt Mệnh Thập Tam Kiếm có uy lực cường đại không gì sánh được, chính vì thế nên phòng ngự yếu đi rất nhiều, bởi vì chỉ cần dùng tư thế lôi đình vạn quân giết chết đối thủ, phòng ngự của mình cao hay thấp có khác gì nhau?
Trước kia, cho dù hắn gặp phải đối thủ cân tài ngang sức, chỉ cần hắn vận dụng Đoạt Mệnh Thập Tam Kiếm, đối phương khẳng định chỉ có thể phòng ngự, Lăng Hàn chỉ xuất một chiêu là tấn công vào sơ hở của hắn..
Lại thi triển bộ kiếm pháp này, hắn tự mình chuốc lấy cực khổ.
Hắn xuất kiếm lần nữa nhưng lần này kiếm thế không bén nhọn như vậy, kiếm pháp mang theo nhẹ nhàng phiêu dật.
Hắn cải biến kiếm pháp, đây là Yên Vũ kiếm.
Lăng Hàn thi triển đồng thuật, khóe miệng lộ ra nụ cười khinh bỉ, bộ kiếm pháp này khác biệt, càng thiên hướng về phòng thủ, ba phần công bảy phần thủ, hắn vẫn nhìn ra sơ hở của đối phương, cho dù đánh vào sơ hở này, đối thủ cũng có thể thong dong hóa giải.
Hắn xuất một chỉ, kình khí bắn về phía sơ hở, quả nhiên, Lưu Hoa Vân thay đổi kiếm thế liền hóa giải dễ dàng.
Lăng Hàn mỉm cười, đối phương cho rằng làm vậy là có thể ngăn cản hắn hay sao?
Hắn chủ động xuất kích, Lôi Quang quyền bộc phát, thế tiến công nhanh như thiểm điện.
Đây là quyền pháp của Thất Hoàng tử, Lăng Hàn bình thường không dùng đến nó, cho nên khả năng bị người ta nhìn ra là rất nhỏ. Hơn nữa, nếu Thất Hoàng tử biết, nói không chừng có càng nhiều người biết, cho nên, hẳn không cần lo lắng bại lộ thân phận.
Rầm rầm, từng đạo quyền ấn tấn công Lưu Hoa Vân, giống như sao băng rơi xuống, nhanh đến mức không thể hình dung.
Trường kiếm của Lưu Hoa Vân thay đổi liên tục, hắn rất cường thế ngăn cản quyền ấn của Lăng Hàn, muốn xoay cục diện bị động.
Lăng Hàn đã nắm bắt chủ động, hắn làm sao cho phép đối phương xoay người?
Hắn không ngừng công kích mãnh liệt, liên tục áp chế Lưu Hoa Vân.
Đáng tiếc, vì che giấu tung tích, Lăng Hàn không vận dụng Yêu Hầu quyền, cũng không thể dùng Thiên Văn ngọc, nếu không hắn bộc phát toàn bộ chiến lực, hắn đã sớm giải quyết đối Lưu Vân Hoa.
Mặc dù như đây, Tiêu Huyên há hốc mồm, nàng không thể tin nổi.
Nàng lại lầm.
Lúc trước nàng cho rằng Ngưu Kiếm Hoa chỉ là nhị thế tổ thông thường, không nghĩ tới đối phương là thiên tài nhất tinh, lại càng sai lầm chính là, Lăng Hàn còn cường đại hơn Lưu Hoa Vân rất nhiều.
Một lần thi đấu luận võ lại có thể hấp dẫn nhiều thiên tài đỉnh cấp như thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.