Chương 4044: Chương 4051: Ai Làm Ra Vẻ Hơn
Cô Đơn Địa Phi
24/06/2018
Mặc dù hỏa diễm quái bên ngoài không mạnh, cho dù thế nào cũng có thực lực Tầm Bí cảnh, lại bị thiếu niên kia một kiếm chém chết, nói rõ thiếu niên này thực lực phi phàm.
Đúng lúc này, thiếu niên chậm rãi đứng dậy, hắn không giống thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, tốc độ rất chậm, sau khi đứng lên còn tỉ mỉ sửa góc áo, dường như không cho phép có bất cứ nếp nhăn nào.
- Giả vờ.
Tiểu la lỵ nói thầm:
- Là kẻ hình người dạng chó, trang bức (1) quá mức sẽ bị sét đánh.
Thiếu niên đối diện làm như không nghe thấy, sau khi hắn chỉnh lí quần áo xong, lúc này mới nhìn về phía Lăng Hàn, nói:
- Ngươi chính là Lăng Hàn?
Lăng Hàn cũng đồng ý cách nhìn của tiểu la lỵ, thiếu niên quá trang bức.
Không phải sao?
Nếu không phải trang bức, nếu ngại bẩn còn ngồi dưới đất? Ngươi đã ngồi dưới đất, khi đứng lên cứ phủi mông là được rồi còn gì?
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:
- Trừ người anh minh thần võ giống ta ra, còn có người thứ hai gọi là Lăng Hàn sao?
Hắn cũng đủ trang bức.
Tiểu la lỵ khinh bỉ nhìn hắn, ánh mắt thiếu niên cầm kiếm mang theo ác ý.
- Ta là Trương Khải Hoa, được người khác ủy thác, chuyên tới đây giết ngươi.
Thiếu niên nhắc mũi kiếm lên, mắt sáng ngời như sao.
Lăng Hàn “a” một tiếng, nói:
- Bàng gia sao?
- Không sai.
Trương Khải Hoa cũng không giấu diếm.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Xem ra ngươi không thể làm sinh ý này rồi.
- A, ngươi cho rằng ngươi có thể tránh thoát ta truy sát?
Trương Khải Hoa cười khinh miệt
Hắn là ai?
Hắn là thiên tài thế hệ trẻ xếp hạng thứ hai mươi chín trong An Hoa quận, được khen gọi là Phi Tiên.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Sai sai sai, người anh minh thần võ như ta làm sao có thể bị truy sát? Đánh nhau cùng cấp, ta là vô địch!
Vô địch!
Trương Khải Hoa sững sờ, sau đó cười ha ha, đúng là buồn cười lại có người dám xưng là vô địch?
Cát Đồng là đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ An Hoa quận cũng không dám nói vô địch cùng giai, bởi vì người thứ hai và thứ ba không kém hắn, chỉ có chiến tích hơi kém hơn mà thôi, cho nên mới được tôn sùng là đệ nhất nhân thế hệ trẻ.
Hắn đứng thứ hai mươi chín, hắn tự nhận có thể đứng vào mười vị trí đầu, bởi vì mình quá mức ít xuất hiện cho nên mới xếp vào thứ tự tại.
- Một người chưa bước vào Tiên đồ lại dám có khẩu khí như vậy!
Hắn cười lạnh, cảm thấy Bàng gia thật vô dụng, không thể làm gì được một Tầm Bí cảnh nho nhỏ.
- Ta không thích giết người, ngươi giao hỏa diễm tinh hoa ra đây, lại tự chặt một tay, ta sẽ thả ngươi.
Trương Khải Hoa nói thêm.
Lăng Hàn mỉm cười:
- Xem việc ngươi không muốn giết ta, ta cũng chỉ đánh gãy một cánh tay của ngươi.
- Làm càn!
Trương Khải Hoa không nhịn được, hắn là cường giả Trúc Cơ, làm sao có thể tha thứ thái độ của Lăng Hàn? Hắn giết tới, vung một kiếm, xoát, kiếm khí bao phủ bầu trời.
Lăng Hàn không thể không thừa nhận, thiếu niên này đúng là hảo thủ dùng kiếm, tương lai còn có thể trở thành kiếm đạo đại gia nhưng trong chiến đấu cùng giai, trên thực tế cách hắn một đại cảnh giới cũng không quan trọng, người có thể địch nổi hắn quá ít.
Hắn vung quyền bao vây lấy năng lượng màu vàng óng, hưu hưu hưu, Lôi Quang quyền bộc phát, chỉ trong nháy mắt đã xuất ra trăm quyền.
- Chút tài mọn!
Trương Khải Hoa cười lạnh, hắn cầm kiếm giết vào trong quyền ảnh.
Lăng Hàn lắc đầu, phẩm giai Lôi Quang quyền quá thấp, trừ nhanh ra, nó tràn ngập sơ hở, gặp phải cao thủ kiếm đạo như Trương Khải Hoa, tuỳ tiện liền bắt được sơ hở, cũng phá tan công kích.
Hắn lập tức vận chuyển Kim Điêu Thập Bát Trảo, hắn hóa thành thần cầm màu vàng và đánh giết Trương Khải Hoa.
- A?
Trương Khải Hoa giật mình, hắn không nghĩ tới thế công của Lăng Hàn lại bén nhọn như vậy.
Chẳng khác gì hai người khác nhau.
Lăng Hàn chiêu chiêu lăng lệ, mặc dù thiếu niên này phi thường bất phàm, vô cùng có thể là thiên tài nhất tinh, hơn nữa đã bước lên Tiên đồ, dù bị áp chế đến Tầm Bí cảnh, khẳng định cũng sẽ có một chút ưu thế nhưng ở trước mặt Lăng Hàn, hắn chưa đủ nhìn.
Lăng Hàn không có sử dụng năng lượng hủy diệt, bằng không hắn có thể giải quyết chiến đấu trong vài giây.
Nhưng Lăng Hàn cảm thấy năng lượng hủy diệt có khả năng quan hệ cực kỳ to lớn, hắn không muốn bị càng nhiều người biết, cho nên, trừ phi nổi lên sát ý, bằng không hắn sẽ không vận dụng.
Điều này cũng làm cho chiến đấu kéo dài, song phương ngươi tới ta đi, đều công phạt đến cực điểm.
Trương Khải Hoa đã sợ hãi, mặc dù gia hỏa đánh với hắn rất ngông cuồng nhưng thực sự rất lợi hại, chiến lực mạnh đến kinh người, hắn không thể không thừa nhận, Lăng Hàn đã nắm chủ động, hơi chiếm thượng phong.
Nhưng đối phương chỉ là Tầm Bí cảnh, tại Tầm Bí cảnh cường đại cũng không đại biểu sau khi bước vào Tiên đồ cũng cường đại bởi vì xây dựng Tiên Đạo Cơ Thạch quá trọng yếu, bao nhiêu thiên tài bước qua Tiên môn lại biến thành phế tài?
Hơn nữa, hắn còn chưa sử dụng tuyệt chiêu, dù sao hắn là cường giả Tiên đồ, sẽ nắm giữ tiên thuật.
- Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình!
Kiếm thế của hắn xoay chuyển, cũng thi triển một chiêu kiếm phong cách khác biệt.
Trước mặt Lăng Hàn xuất hiện ảo giác, vô số cánh hoa rơi từ trên trời xuống, tràn ngập bi thương, khí tức ai oán, hắn bị lẫy nhiễm, có cảm giác muốn khóc lớn.
Nhưng vào lúc này, một đạo kiếm quang đánh tới như nước chảy vô tình, cũng xé rách cánh hoa đầy trời thành nhiều mảnh.
Cảm xúc lây nhiễm?
Lăng Hàn kinh ngạc, Trương Khải Hoa đúng là lợi hại, chí ít Bàng Thụ không làm được.
Ách, Bàng Thụ vừa bắt đầu đã bị hắn đánh ngã, căn bản không có cơ hội hoàn thủ, cho nên hắn không thể xác định.
Hắn sẽ yếu sao?
Lăng Hàn tươi cười, vận dụng sát khí xung kích.
Ngô!
Trương Khải Hoa rên rỉ, Lăng Hàn sử dụng sát khí xung kích như thanh đao bén nhọn đâm vào tâm thần hắn, hắn kêu thảm thiết.
Hắn vừa thất thần, hắn tạo ra ý cảnh cũng bị phá hoa rơi biến mất, nước chảy không còn.
Lăng Hàn cười ha ha, hắn xông thẳng về phía trước, cũng cường công đối phương.
Trương Khải Hoa gầm lên, trường kiếm chấn động, hắn cũng cường công, cũng tạo ra ý cảnh khác, Lăng Hàn lại dùng sát khí xung kích phá hư
Trời ơi!
Hắn cảm thấy vô cùng biệt khuất, cũng chỉ có thiên tài như hắn mới có thể tạo ra ý cảnh ảnh hưởng người khác, gặp phải mãng phu như Lăng Hàn, đối phương không thèm giãn đạo lý, sử dụng xung kích tinh thần dã man nhất đánh tan, hắn có thực lực cường đại cũng không thể phá huy nửa điểm.
Nếu như Lăng Hàn dùng lực lượng kinh khủng đánh bại hắn, hắn cũng nhận thua, mấu chốt là, cảm giác thỉnh thoảng trúng một đao làm hắn biệt khuất.
Cảm giác bị động chịu đòn rất khó chịu.
- Ghê tởm! Ghê tởm! Ghê tởm!
Hắn kêu gào, tâm cảnh đại loạn, kiếm pháp cũng loạn, càng ngày càng rơi xuống hạ phong.
Lăng Hàn công kích cường thế, cho dù không cần năng lượng hủy diệt, hắn vẫn có thể áp chế thiên tài như Trương Khải Hoa.
Qua hơn mười chiêu, Trương Khải Hoa đã không có lực hoàn thủ.
***
(1) Trang bức: làm ra vẻ, cố gắng thể hiện hành động khác với bản chất của mình.
Đúng lúc này, thiếu niên chậm rãi đứng dậy, hắn không giống thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, tốc độ rất chậm, sau khi đứng lên còn tỉ mỉ sửa góc áo, dường như không cho phép có bất cứ nếp nhăn nào.
- Giả vờ.
Tiểu la lỵ nói thầm:
- Là kẻ hình người dạng chó, trang bức (1) quá mức sẽ bị sét đánh.
Thiếu niên đối diện làm như không nghe thấy, sau khi hắn chỉnh lí quần áo xong, lúc này mới nhìn về phía Lăng Hàn, nói:
- Ngươi chính là Lăng Hàn?
Lăng Hàn cũng đồng ý cách nhìn của tiểu la lỵ, thiếu niên quá trang bức.
Không phải sao?
Nếu không phải trang bức, nếu ngại bẩn còn ngồi dưới đất? Ngươi đã ngồi dưới đất, khi đứng lên cứ phủi mông là được rồi còn gì?
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:
- Trừ người anh minh thần võ giống ta ra, còn có người thứ hai gọi là Lăng Hàn sao?
Hắn cũng đủ trang bức.
Tiểu la lỵ khinh bỉ nhìn hắn, ánh mắt thiếu niên cầm kiếm mang theo ác ý.
- Ta là Trương Khải Hoa, được người khác ủy thác, chuyên tới đây giết ngươi.
Thiếu niên nhắc mũi kiếm lên, mắt sáng ngời như sao.
Lăng Hàn “a” một tiếng, nói:
- Bàng gia sao?
- Không sai.
Trương Khải Hoa cũng không giấu diếm.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Xem ra ngươi không thể làm sinh ý này rồi.
- A, ngươi cho rằng ngươi có thể tránh thoát ta truy sát?
Trương Khải Hoa cười khinh miệt
Hắn là ai?
Hắn là thiên tài thế hệ trẻ xếp hạng thứ hai mươi chín trong An Hoa quận, được khen gọi là Phi Tiên.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Sai sai sai, người anh minh thần võ như ta làm sao có thể bị truy sát? Đánh nhau cùng cấp, ta là vô địch!
Vô địch!
Trương Khải Hoa sững sờ, sau đó cười ha ha, đúng là buồn cười lại có người dám xưng là vô địch?
Cát Đồng là đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ An Hoa quận cũng không dám nói vô địch cùng giai, bởi vì người thứ hai và thứ ba không kém hắn, chỉ có chiến tích hơi kém hơn mà thôi, cho nên mới được tôn sùng là đệ nhất nhân thế hệ trẻ.
Hắn đứng thứ hai mươi chín, hắn tự nhận có thể đứng vào mười vị trí đầu, bởi vì mình quá mức ít xuất hiện cho nên mới xếp vào thứ tự tại.
- Một người chưa bước vào Tiên đồ lại dám có khẩu khí như vậy!
Hắn cười lạnh, cảm thấy Bàng gia thật vô dụng, không thể làm gì được một Tầm Bí cảnh nho nhỏ.
- Ta không thích giết người, ngươi giao hỏa diễm tinh hoa ra đây, lại tự chặt một tay, ta sẽ thả ngươi.
Trương Khải Hoa nói thêm.
Lăng Hàn mỉm cười:
- Xem việc ngươi không muốn giết ta, ta cũng chỉ đánh gãy một cánh tay của ngươi.
- Làm càn!
Trương Khải Hoa không nhịn được, hắn là cường giả Trúc Cơ, làm sao có thể tha thứ thái độ của Lăng Hàn? Hắn giết tới, vung một kiếm, xoát, kiếm khí bao phủ bầu trời.
Lăng Hàn không thể không thừa nhận, thiếu niên này đúng là hảo thủ dùng kiếm, tương lai còn có thể trở thành kiếm đạo đại gia nhưng trong chiến đấu cùng giai, trên thực tế cách hắn một đại cảnh giới cũng không quan trọng, người có thể địch nổi hắn quá ít.
Hắn vung quyền bao vây lấy năng lượng màu vàng óng, hưu hưu hưu, Lôi Quang quyền bộc phát, chỉ trong nháy mắt đã xuất ra trăm quyền.
- Chút tài mọn!
Trương Khải Hoa cười lạnh, hắn cầm kiếm giết vào trong quyền ảnh.
Lăng Hàn lắc đầu, phẩm giai Lôi Quang quyền quá thấp, trừ nhanh ra, nó tràn ngập sơ hở, gặp phải cao thủ kiếm đạo như Trương Khải Hoa, tuỳ tiện liền bắt được sơ hở, cũng phá tan công kích.
Hắn lập tức vận chuyển Kim Điêu Thập Bát Trảo, hắn hóa thành thần cầm màu vàng và đánh giết Trương Khải Hoa.
- A?
Trương Khải Hoa giật mình, hắn không nghĩ tới thế công của Lăng Hàn lại bén nhọn như vậy.
Chẳng khác gì hai người khác nhau.
Lăng Hàn chiêu chiêu lăng lệ, mặc dù thiếu niên này phi thường bất phàm, vô cùng có thể là thiên tài nhất tinh, hơn nữa đã bước lên Tiên đồ, dù bị áp chế đến Tầm Bí cảnh, khẳng định cũng sẽ có một chút ưu thế nhưng ở trước mặt Lăng Hàn, hắn chưa đủ nhìn.
Lăng Hàn không có sử dụng năng lượng hủy diệt, bằng không hắn có thể giải quyết chiến đấu trong vài giây.
Nhưng Lăng Hàn cảm thấy năng lượng hủy diệt có khả năng quan hệ cực kỳ to lớn, hắn không muốn bị càng nhiều người biết, cho nên, trừ phi nổi lên sát ý, bằng không hắn sẽ không vận dụng.
Điều này cũng làm cho chiến đấu kéo dài, song phương ngươi tới ta đi, đều công phạt đến cực điểm.
Trương Khải Hoa đã sợ hãi, mặc dù gia hỏa đánh với hắn rất ngông cuồng nhưng thực sự rất lợi hại, chiến lực mạnh đến kinh người, hắn không thể không thừa nhận, Lăng Hàn đã nắm chủ động, hơi chiếm thượng phong.
Nhưng đối phương chỉ là Tầm Bí cảnh, tại Tầm Bí cảnh cường đại cũng không đại biểu sau khi bước vào Tiên đồ cũng cường đại bởi vì xây dựng Tiên Đạo Cơ Thạch quá trọng yếu, bao nhiêu thiên tài bước qua Tiên môn lại biến thành phế tài?
Hơn nữa, hắn còn chưa sử dụng tuyệt chiêu, dù sao hắn là cường giả Tiên đồ, sẽ nắm giữ tiên thuật.
- Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình!
Kiếm thế của hắn xoay chuyển, cũng thi triển một chiêu kiếm phong cách khác biệt.
Trước mặt Lăng Hàn xuất hiện ảo giác, vô số cánh hoa rơi từ trên trời xuống, tràn ngập bi thương, khí tức ai oán, hắn bị lẫy nhiễm, có cảm giác muốn khóc lớn.
Nhưng vào lúc này, một đạo kiếm quang đánh tới như nước chảy vô tình, cũng xé rách cánh hoa đầy trời thành nhiều mảnh.
Cảm xúc lây nhiễm?
Lăng Hàn kinh ngạc, Trương Khải Hoa đúng là lợi hại, chí ít Bàng Thụ không làm được.
Ách, Bàng Thụ vừa bắt đầu đã bị hắn đánh ngã, căn bản không có cơ hội hoàn thủ, cho nên hắn không thể xác định.
Hắn sẽ yếu sao?
Lăng Hàn tươi cười, vận dụng sát khí xung kích.
Ngô!
Trương Khải Hoa rên rỉ, Lăng Hàn sử dụng sát khí xung kích như thanh đao bén nhọn đâm vào tâm thần hắn, hắn kêu thảm thiết.
Hắn vừa thất thần, hắn tạo ra ý cảnh cũng bị phá hoa rơi biến mất, nước chảy không còn.
Lăng Hàn cười ha ha, hắn xông thẳng về phía trước, cũng cường công đối phương.
Trương Khải Hoa gầm lên, trường kiếm chấn động, hắn cũng cường công, cũng tạo ra ý cảnh khác, Lăng Hàn lại dùng sát khí xung kích phá hư
Trời ơi!
Hắn cảm thấy vô cùng biệt khuất, cũng chỉ có thiên tài như hắn mới có thể tạo ra ý cảnh ảnh hưởng người khác, gặp phải mãng phu như Lăng Hàn, đối phương không thèm giãn đạo lý, sử dụng xung kích tinh thần dã man nhất đánh tan, hắn có thực lực cường đại cũng không thể phá huy nửa điểm.
Nếu như Lăng Hàn dùng lực lượng kinh khủng đánh bại hắn, hắn cũng nhận thua, mấu chốt là, cảm giác thỉnh thoảng trúng một đao làm hắn biệt khuất.
Cảm giác bị động chịu đòn rất khó chịu.
- Ghê tởm! Ghê tởm! Ghê tởm!
Hắn kêu gào, tâm cảnh đại loạn, kiếm pháp cũng loạn, càng ngày càng rơi xuống hạ phong.
Lăng Hàn công kích cường thế, cho dù không cần năng lượng hủy diệt, hắn vẫn có thể áp chế thiên tài như Trương Khải Hoa.
Qua hơn mười chiêu, Trương Khải Hoa đã không có lực hoàn thủ.
***
(1) Trang bức: làm ra vẻ, cố gắng thể hiện hành động khác với bản chất của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.